Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 79 - Chương 67

/99


Từ Tường Vi Hoa viên đến Thâm Khang mất chừng hai mươi phút đi bộ, nếu bước chậm lại, thì nửa giờ sẽ đến.

Ôn Noãn thức dậy rất sớm, lựa chọn đi bộ tới công ty, nhưng tâm tình của cô thoắt buồn thoắt vui, như sáng sớm ngày thu này, gió lạnh và nắng ấm cùng tồn tại.

Đã nhiều năm như vậy, đối với chấp niệm yêu Đồng Diệu gần như là cố chấp, nhưng đột nhiên có người nhảy ra cười nhạo sự cố chấp của cô, chẳng qua là cảnh tượng quá huyền ảo, một hồi trống rỗng, không khó chịu là không có khả năng, vì vậy chỉ cần vừa nghĩ tới ban đầu Đồng Diệu gặp cô chỉ coi cô là thế thân, trong lòng cô sẽ tràn đầy đau đớn đến xương tuỷ, chẳng qua, cô có thể dùng thời gian bảy năm đi yêu một người , nhưng lại không có cách nào oán hận với người đã sớm chết đi cả. Mà đồng thời với sự đau đớn, lại tự nhiên sinh là một tia thanh thản dễ chịu nhỏ, loại nhẹ nhõm này giống như trút được một gánh nặng.

Hai loại cảm giác lần lượt thay đổi không ngờ, điện thoại trong túi xách đổ chuông mấy lần cô mới phát hiện.

Bắt máy, là Cố Dạ Thâm. Anh hỏi: “Noãn Noãn, muốn đi nhờ xe không?”

“A, không cần, em đã ra cửa.” Ôn Noãn cho là anh muốn đi Tường Vi Hoa Viên đón cô.

Ngày hôm qua, tại trấn Anh Hoa anh đón cô trở về Phong Thành, đối với việc vì mình bỗng chốc cảm động mà có hành động ôm ấp yêu thương làm cô thẹn thùng không dứt, anh một đường lái xe đều giữ vững trầm mặc, cho đến khi đưa cô trở về Tường Vi Hoa Viên lúc rời đi mới nhẹ giọng mở miệng: “Nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mai, anh tới đón em.”

Cô còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt.

Vậy mà hiện tại sau khi cô cự tuyệt rồi tắt điện thoại, lại phát hiện một chiếc BMW màu đen quen thuộc đi phía bên phải cô.

Cô nghi ngờ dừng lại, BMW cũng ngừng lại.

Cửa sổ xe mở ra, Cố Dạ Thâm khẽ cười, không nói lời nào, chỉ cố tình dùng đầu ý bảo cô lên xe.

Ôn Noãn hơi híp mắt, mỉm cười lắc đầu.

Cố Dạ Thâm cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Buổi tối gặp lại.” Anh nói xong thì lái xe đi thẳng.

Khoé môi vẫn mang theo nụ cười nhạt, Ôn Noãn tiến vào Thâm Khang, cùng các đồng nghiệp chào lẫn nhau.

Lên thang máy có chút chật chội, cô bị chen lấn lui về phía sau, bỗng nhiên có người ở sau lưng đụng vào vai cô, còn chưa kịp quay đầu lại, thì giọng nói nhỏ nhẹ mang đầy ý cười quanh quẩn bên tai cô: “Ôn Noãn, mới vừa rồi ở trên đường tôi có gặp cô, còn nữa, thấy Tổng Giám đốc đi xe chậm………..”

Là Tang Lạc Vi.

Ôn Noãn cẩn thận lùi về vị trí song song với cô ấy, làm bộ thản nhiên lại không che dấu được lúng tũng: “Lạc Vi, cô cười làm tôi rợn cả tóc gáy, đây chỉ là trùng hợp, trùng hợp mà thôi………”

Tang Lạc Vi mím môi cười.

Thang máy dừng ở một tầng nào đó, có người đi ra ngoài, có người đi vào.

Ôn Noãn liếc mắt nhìn thấy bộ dáng Kimi với một cái đầu biến thành một con nhím được phun rất nhiều nước, vừa muốn gọi, lại phát hiện có điểm đáng ngờ vì trong mắt hắn chỉ rơi vào Tang Lạc Vi ở bên cạnh cô, bất động thanh sắc cô liếc mắt về phía bên phải một cái, khả nghi hơn khi thấy gương mặt Tang Lạc Vi so với đánh phấn còn đỏ hơn, chiếc mũi xinh đẹp khéo léo như khẽ nũng nịu làm rung động.

Đưa mắt ra hiệu.

Trong lòng Ôn Noãn khẽ động, đã biết rõ, khó trách thiết kế Kimi chỉ ở nhà làm việc vậy mà giờ số lần tới công ty càng ngày càng nhiều.

Kimi đã đến bên trái Tang Lạc Vi không để lại dấu vết, bọn họ một hàng ba người đứng ở vị trí cuối cùng, Ôn Noãn cố ý cúi đầu, ánh mắt quét về phía bên cạnh, trên eo Tang Lạc Vi có một cái tay đã nhẹ nhàng đặt lên.

Đội nhiên lòng cô nổi lên đùa giỡn, lúc thang máy sắp dừng ở tầng lầu của phòng thiết kế thì cô chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bên phải, ánh mắt xẹt qua Tang Lạc Vi rồi chạy thẳng đến Kimi, mỉm cười: “Thiết kế Hoa, chào buổi sáng.”

Âm cuối kéo đặc biệt dài, đúng lúc thang máy dừng lại, có một trận chấn động nhỏ, đồng thời tay Kimi như bị điện giật, mặt mất tự nhiên cười đáp lại: “Chào buổi sáng, tiểu Ôn Ôn….” Nói xong hắn vội vã dẫn đầu ra khỏi thang máy, giống như là sợ bị nhìn ra đầu mối.

Ôn Noãn mỉm cười đuổi kịp, sau khi ra khỏi thang máy, đột nhiên không hiểu sao lại quay đầu nháy mắt với Tang Lạc Vi mấy cái, nhìn thấy sắc mặt khốn quẫn của cô ấy, cô chợt cảm thấy tâm tình thật vui vẻ.

Ừ, đùa giỡn hình như là chuyện rất lâu lúc trước rồi.

Còn hai ngày nữa chính là ngày họp báo tác phẩm riêng, Ôn Noãn cẩn thận an bài các phân đoạn, cố gắng đạt tới sự hoàn mĩ.

Buổi trưa, cô chuẩn bị photo một phần tài liệu đến lúc đó cần dùng, lại phát hiện máy photocopy của một phân bộ bị hỏng, vì vậy phải đi phân bộ thứ hai để photo.

Rất nhanh đã in được, vừa muốn rời đi, thì thấy cửa có tiếng bước chân xốc xếch, hỗn loạn sốt ruột xen lẫn tiếng thở gấp, lập tức, quả đầu giống như con nhím của Kimi xuất hiện tại cửa phòng photocopy, hắn kéo Tang Lạc Vi đi vào, đóng ầm cửa lại.

Ngay từ lúc nhìn thấy quả đầu con nhím Ôn Noãn đã nhanh chóng ngồi xổm xuống một bên của máy photocopy, cửa phòng máy photocopy bị đóng lại có chút tối, hai người kia nhận định buổi trưa sẽ không có người, nên động tĩnh cũng không nhỏ, nghe được làm cô mặt đỏ tim đập mà không làm được gì, bởi vì vào giờ khắc này cô mà hiện thân thì trò đùa giỡn tuyệt đối sẽ không có hiệu quả.

Cuối cùng nụ hôn nóng bỏng của bọn họ cũng kết thúc, hô hấp vẫn còn chút dồn dập, Ôn Noãn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chân cô ngồi xổm cũng đã tê rần.

Nhưng, hình như bọn họ không có ý đi ra.

“Tang Tang, quan hệ của chúng ta lúc nào mới có thể công khai? Cứ lén lén lút lút thế này làm người ta rất khó chịu!” Kimi rõ ràng là oán trách.

Tang Lạc Vi khẽ thở gấp, giọng nói ngoan ngoãn ôn nhu vô cùng: “A Hảo, mặc dù công ty không có văn bản quy định rõ ràng không cho phép đồng nghiệp yêu nhau, nhưng từ trước tới giờ một khi công khai quan hệ, cũng sẽ phải có một người rời khỏi công ty. Anh còn nhớ rõ ban đầu trợ lí Tiêu Ngâm của Tổng Giám đốc không? Có một lần em cùng Tổng Giám đốc vô ý gặp cô ấy và nhân viên chủ quản Tạ Trăn Sinh ở một chỗ cùng nhau, rất thân mật, mặc dù sau đó Tổng Giám đốc không nói gì, nhưng cô ấy vẫn chủ động từ chức. A Hảo, hiện tại em không muốn vứt bỏ phần công việc này.”

Sau một hồi trầm mặc, giọng nói Kimi uỷ khuất: “Tang Tang, vậy em chuyển qua……..”

“A Hảo!”

“Được được, biết rồi, nhất định phải đến khi kết hôn mới ở cùng một chỗ……….Vậy rốt cuộc đến lúc nào em mới bằng lòng


/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status