La Yến khí huyết dâng trào, "Tiêu Tĩnh, tôi và cô không xong."
"A, đánh người." Tiêu Tĩnh lớn tiếng kêu, lại tay chân linh hoạt chạy ra mở cửa, cô không phải người ngu, sẽ không đứng đấy để La Yến tiến lại gần mình đâu, người này thân hình lớn hơn mình, đến gần thì người dễ dàng thua thiệt là chính cô.
"La Yến, cô không cần làm loạn, nếu cô dám động Tiêu Tĩnh một chút, tôi sẽ không để yên cho cô." Nghe được Tiêu Tĩnh hô cứu mạng, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Lý Hiểu lập tức hốt hoảng, không nói hai lời bắt đầu xô cửa, đáng tiếc cửa nhà anh chất lượng quá tốt, đụng mấy cái không có động tĩnh, tiếng mà Tiêu Tĩnh cầu cứu một lần lại một lần truyền đến, còn xen kẽ âm thanh đồ vật bị bể tan tành, Lý Hiểu gấp đến nỗi đỏ mắt.
"La Yến, cô lập tức dừng tay cho tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh, lại đây mở cửa ra cho anh."
Trong phòng, La Yến và Tiêu Tĩnh truy đuổi lẫn nhau, hai người phụ nữ nhìn đối phương không vừa mắt, vừa mới bắt đầu La Yến lấy cái gối ném Tiêu Tĩnh, nhưng ném hai thứ sau cô có chút mất trí, cộng thêm Lý Hiểu ở bên ngoài uy hiếp, càng thêm ghen ghét dữ dội, cầm được cái gì liền ném trên người Tiêu Tĩnh, lần này, Tiêu Tĩnh gọi từ giả thành thật, gian phòng cứ như vậy lớn thêm một ít, một bên muốn trốn tránh ám khí La Yến ném tới, còn vừa phải chú ý dưới chân, ai bảo cô không đi giày, nhưng rồi, rất nhanh liền trúng vật nhọn, cô dẫm lên một miếng thủy tinh rồi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A ——"
Khi Lý Hiểu nhớ lại mình có chìa khóa vội vàng tìm ra mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tĩnh bị miểng thủy tinh ghim chân ngồi chồm hổm xuống, mà La Yến lại hung hăng ném một vật về Tiêu Tĩnh, không nói hai lời, Lý Hiểu lập tức nhào tới che chở Tiêu Tĩnh.
" Bảo bối Tĩnh."
"B-a-n-g ——"
La Yến tìm được laptop từ trong ngăn kéo, hung hăng ném tới, đúng lúc nện trúng lưng của Lý Hiểu, một âm thanh rất lớn, khiến Lý Hiểu phát ra tiếng kêu rên, Tiêu Tĩnh và La Yến sợ hết hồn bởi vì anh đột nhiên đi vào.
"Cút cho tôi, lập tức cút cho tôi." Sau lưng bị vật hung hăng đập trúng, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Lý Hiểu giận dữ, khi nhìn thấy dưới chân Tiêu Tĩnh có vết máu thì Lý Hiểu lập tức cả giận, đầu óc trống rỗng, gần như không nghĩ gì quát La Yến.
"Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, không nên để cho tôi thấy cô."
Nện vào Lý Hiểu, ở ngoài phạm vi dự tính của La Yến, vẫn không thể từ trong kinh hãi hoàn hồn, lại thấy được ánh mắt giận giữ của Lý Hiểu, cặp mắt đỏ hoe, động tác che chở một người phụ nữ khác, còn nói bảo cô cút, từng cái đều làm cho cô khó chịu không dứt.
Cô không phải cố ý, lúc nãy chỉ là tức giận quá, dù là thương tổn được Tiêu Tĩnh, cũng không phải cố ý, mặc dù cô như vậy nghĩ, nhưng mà, tại sao anh muốn dùng ánh mắt xa lạ như thế nhìn mình?
Chỉ vì mình là người cũ, mà người phụ nữ kia là người hiện tại, cho nên anh liền phân chia rõ ràng như vậy sao?
"Bảo bối Tĩnh, không có việc gì, tại anh, anh ở chỗ này đây rồi, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện, không có việc gì, ngoan, nhịn một chút." Không chú ý đến cảm xúc La Yến, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Tĩnh muốn khóc, Lý Hiểu chỉ cảm thấy tâm nát tan, là anh không bảo vệ cô tốt, đều là lỗi của anh.
"Đau quá." Hàm răng Tiêu Tĩnh run lên, cô dám thề, nếu như mà biết rõ La Yến bạo lực như vậy, cô nhất định sẽ không chọc cô ta, trừ mỗi tháng có dì cả, cô đã lâu không chảy máu, chân vừa nhấc lại đau hơn, không biết có bao nhiêu mẩu thủy tinh ghim vào bên trong chân rồi, đau chết cô.
"Nhịn một chút, lập tức đi bệnh viện ngay, ngoan." Lý Hiểu cẩn thận ôm Tiêu Tĩnh lên, cũng không thèm ngó La Yến đang đứng ở bên cạnh một cái, ôm Tiêu Tĩnh ngồi trên sofa, lại nhanh chóng trở về phòng cầm một cái váy và quần lót của Tiêu Tĩnh, tự mình thay cho Tiêu Tĩnh, bản thân nhanh chóng thay đồ, cầm lên ví tiền và chìa khóa, ôm Tiêu Tĩnh chuẩn bị đi bệnh viện.
"Hiểu ~" La Yến rốt cuộc phản ứng kịp, chạy đến cửa có chút lấy lòng kêu Lý Hiểu, "Em không phải cố ý, em. . . . . ."
"Mặc kệ cô là cố ý hay là vô tình, hi vọng lúc tôi trở lại không cần phải nhìn thấy cô nữa." Lý Hiểu lạnh nhạt nhìn La Yến.
"Tôi không phải chúa cứu thế, có bệnh phải đi tìm chuyên gia, tôi là bác sỹ nha khoa, không phải bác sỹ chữa được ngực của cô, cô cũng không phải người của tôi, tôi thật sự là không gánh vác được kỳ vọng này của cô, xin lỗi."
"Ha ha. . . . . ." Lòng La Yến theo tiếng đóng cửa của Lý Hiểu cùng rơi xuống, cô thật không ngờ, mình sau khi trở lại sẽ có kết cục như vậy, chứng kiến anh để cho mình biến mất, còn với Tiêu Tĩnh thì là bộ dáng như bảo bối trong lòng, mình thật sự thua.
Ngực từng trận đau đớn, La Yến biết, bệnh của mình lại bắt đầu phát tác, có như vậy trong nháy mắt, cô thật sự nghĩ mình cứ như vậy chết đi cho xong rồi, nhưng mà, khi cô chuẩn bị buông tha, đột nhiên nghĩ đến mình đã từng kiêu ngạo, nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của Lý Hiểu, nếu như mình chết ở chỗ này, đây chẳng phải là đặt tự tôn để dưới chân anh cho anh đạp đi sao?
Cô La Yến là người kiêu ngạo, cho dù muốn chết, cô sẽ không cần chết ở chỗ này, chết trong nhà một người đàn ông không yêu cô nữa.
Nhịn đau, La Yến trở về phòng thu dọn đồ đạc, trên thực tế đồ của cô căn bản không có lấy ra, suy nghĩ một chút thật đáng cười, chẳng lẽ là bởi vì biết mình sẽ bị đuổi đi, cho nên tối ngày hôm qua mới không có lấy đồ vật từ trong rương hành lí ra?
Dù là biết Tiêu Tĩnh tồn tại, trong lòng La Yến không có bao nhiêu khổ sở, dù sao cô và Lý Hiểu tách ra đã ba năm, người đàn ông khỏe mạnh làm sao có thể thủ thân được, cho nên cô kiên định cho là, chỉ cần Lý Hiểu còn yêu của mình, mọi vấn đề khác đều không là gì, nhưng không nghĩ tới, mới ngắn ngủn một buổi tối, tín niệm này đã bị phá vỡ, không ngờ dùng phương thức như vậy làm cho cô khuất nhục.
Trong bệnh viện, bác sĩ kẹp miếng thủy tinh từ lòng bàn chân Tiêu Tĩnh ra ngoài, sau đó dùng nước cốt rửa sạch, rửa sạch những mảnh vụn thủy tinh, đau nhất là lúc khử độc, đau đến lỗi Tiêu Tĩnh phải hét lên một tiếng gần như là nhảy lên, nếu không phải Lý Hiểu sớm biết trước ôm thật chặt cô ngăn chặn chân của cô, nói không chừng Tiêu Tĩnh trực tiếp đánh bác sỹ hôn mê.
"Oa, đau quá, Lý Hiểu anh là tên khốn kiếp, em hận anh em hận anh, a a a ——" Tiêu Tĩnh đau đến mắng chửi người, hoàn toàn không chú ý hình tượng.
"Phải phải phải, anh khốn kiếp đều là anh khốn kiếp, anh có lỗi với em không thể bảo vệ tốt cho em, anh sai lầm rồi, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh." Lý Hiểu kiên nhẫn dụ dỗ Tiêu Tĩnh, coi cô giống như đứa bé nhau để dụ dỗ.
"Ô ô, đều tại anh."
"Phải phải, đều tại anh, đều là anh không tốt, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, yêu cầu gì anh đều đồng ý."
"Có thật không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Vậy em muốn trong nhà của anh thay tất cả mọi thứ, bao gồm sàn nhà, bao gồm nước sơn tường." Tiêu Tĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Lý Hiểu.
"Em không muốn có vật người phụ nữ kia lưu lại."
"Không thành vấn đề, trở về anh liền đổi, đổi hết, chúng ta tiến hành trang trí lại toàn bộ, theo như phong cách em thích, nếu em không thích nơi đó, anh sẽ bán căn nhà đi, chúng ta đổi một phòng mới, em cảm thấy như thế nào?" Trong lòng hổ thẹn, Lý Hiểu ngoan ngoãn tùy theo Tiêu Tĩnh muốn gì được đó.
"Đều tùy em, đều tùy em có được không?"
Trong mắt Tiêu Tĩnh thoáng qua một đạo tinh quang, "Thật?"
“Ừ."
"Được, vậy chúng ta trở về thì đổi phòng, a, đau chết mất." Không cẩn thận lại động đến chân, Tiêu Tĩnh đau đến mặt mũi nhíu lại.
"Được được, trở về thì đổi, trở về thì đổi." Lý Hiểu không nói hai lời liền đồng ý, thấy Tiêu Tĩnh đau đến mặt mũi nhăn nhíu, tim của mình đau theo.
"Ngoan, chớ lộn xộn."
". . . . . . Vâng." Thoải mái tựa vào trong ngực Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh âm thầm cảm giác mình bị thương thật đáng giá.
Thầy thuốc im lặng nhìn hai người nới chuyện, vừa là một màn yêu hận tình thù, mới vui mừng, thế nhưng xuất hiện trường hợp bạo lực, chỉ là, rõ ràng, đây là vui mừng, hơn nữa chiếm thượng phong, bác sỹ đã có tuổi là một người tính tình như trẻ con, thừa dịp kê đơn thuốc, thuận tiện nhắc nhở hai người trẻ tuổi.
"Tình cảm vẫn nên một lòng là tốt nhất."
"Cảm ơn bác sĩ nhắc nhở, chỉ là, thời điểm chúng tôi đi chung với nhau, đều độc thân, hơn nữa chuyện tình cảm rất nghiêm túc, không tồn tại vấn đề nào khác." Trong lòng Lý Hiểu hết sức không vui, đây là đang chất vấn nhân phẩm của mình ư, anh và Tiêu Tĩnh ở chung một chỗ, thân thể rất phù hợp, đây là ánh mắt gì.
"A, đánh người." Tiêu Tĩnh lớn tiếng kêu, lại tay chân linh hoạt chạy ra mở cửa, cô không phải người ngu, sẽ không đứng đấy để La Yến tiến lại gần mình đâu, người này thân hình lớn hơn mình, đến gần thì người dễ dàng thua thiệt là chính cô.
"La Yến, cô không cần làm loạn, nếu cô dám động Tiêu Tĩnh một chút, tôi sẽ không để yên cho cô." Nghe được Tiêu Tĩnh hô cứu mạng, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, Lý Hiểu lập tức hốt hoảng, không nói hai lời bắt đầu xô cửa, đáng tiếc cửa nhà anh chất lượng quá tốt, đụng mấy cái không có động tĩnh, tiếng mà Tiêu Tĩnh cầu cứu một lần lại một lần truyền đến, còn xen kẽ âm thanh đồ vật bị bể tan tành, Lý Hiểu gấp đến nỗi đỏ mắt.
"La Yến, cô lập tức dừng tay cho tôi, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh, lại đây mở cửa ra cho anh."
Trong phòng, La Yến và Tiêu Tĩnh truy đuổi lẫn nhau, hai người phụ nữ nhìn đối phương không vừa mắt, vừa mới bắt đầu La Yến lấy cái gối ném Tiêu Tĩnh, nhưng ném hai thứ sau cô có chút mất trí, cộng thêm Lý Hiểu ở bên ngoài uy hiếp, càng thêm ghen ghét dữ dội, cầm được cái gì liền ném trên người Tiêu Tĩnh, lần này, Tiêu Tĩnh gọi từ giả thành thật, gian phòng cứ như vậy lớn thêm một ít, một bên muốn trốn tránh ám khí La Yến ném tới, còn vừa phải chú ý dưới chân, ai bảo cô không đi giày, nhưng rồi, rất nhanh liền trúng vật nhọn, cô dẫm lên một miếng thủy tinh rồi, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"A ——"
Khi Lý Hiểu nhớ lại mình có chìa khóa vội vàng tìm ra mở cửa phòng ngủ, vừa đúng lúc nhìn thấy Tiêu Tĩnh bị miểng thủy tinh ghim chân ngồi chồm hổm xuống, mà La Yến lại hung hăng ném một vật về Tiêu Tĩnh, không nói hai lời, Lý Hiểu lập tức nhào tới che chở Tiêu Tĩnh.
" Bảo bối Tĩnh."
"B-a-n-g ——"
La Yến tìm được laptop từ trong ngăn kéo, hung hăng ném tới, đúng lúc nện trúng lưng của Lý Hiểu, một âm thanh rất lớn, khiến Lý Hiểu phát ra tiếng kêu rên, Tiêu Tĩnh và La Yến sợ hết hồn bởi vì anh đột nhiên đi vào.
"Cút cho tôi, lập tức cút cho tôi." Sau lưng bị vật hung hăng đập trúng, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Lý Hiểu giận dữ, khi nhìn thấy dưới chân Tiêu Tĩnh có vết máu thì Lý Hiểu lập tức cả giận, đầu óc trống rỗng, gần như không nghĩ gì quát La Yến.
"Cút ra khỏi nhà tôi ngay lập tức, không nên để cho tôi thấy cô."
Nện vào Lý Hiểu, ở ngoài phạm vi dự tính của La Yến, vẫn không thể từ trong kinh hãi hoàn hồn, lại thấy được ánh mắt giận giữ của Lý Hiểu, cặp mắt đỏ hoe, động tác che chở một người phụ nữ khác, còn nói bảo cô cút, từng cái đều làm cho cô khó chịu không dứt.
Cô không phải cố ý, lúc nãy chỉ là tức giận quá, dù là thương tổn được Tiêu Tĩnh, cũng không phải cố ý, mặc dù cô như vậy nghĩ, nhưng mà, tại sao anh muốn dùng ánh mắt xa lạ như thế nhìn mình?
Chỉ vì mình là người cũ, mà người phụ nữ kia là người hiện tại, cho nên anh liền phân chia rõ ràng như vậy sao?
"Bảo bối Tĩnh, không có việc gì, tại anh, anh ở chỗ này đây rồi, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện, không có việc gì, ngoan, nhịn một chút." Không chú ý đến cảm xúc La Yến, nhìn thấy bộ dáng Tiêu Tĩnh muốn khóc, Lý Hiểu chỉ cảm thấy tâm nát tan, là anh không bảo vệ cô tốt, đều là lỗi của anh.
"Đau quá." Hàm răng Tiêu Tĩnh run lên, cô dám thề, nếu như mà biết rõ La Yến bạo lực như vậy, cô nhất định sẽ không chọc cô ta, trừ mỗi tháng có dì cả, cô đã lâu không chảy máu, chân vừa nhấc lại đau hơn, không biết có bao nhiêu mẩu thủy tinh ghim vào bên trong chân rồi, đau chết cô.
"Nhịn một chút, lập tức đi bệnh viện ngay, ngoan." Lý Hiểu cẩn thận ôm Tiêu Tĩnh lên, cũng không thèm ngó La Yến đang đứng ở bên cạnh một cái, ôm Tiêu Tĩnh ngồi trên sofa, lại nhanh chóng trở về phòng cầm một cái váy và quần lót của Tiêu Tĩnh, tự mình thay cho Tiêu Tĩnh, bản thân nhanh chóng thay đồ, cầm lên ví tiền và chìa khóa, ôm Tiêu Tĩnh chuẩn bị đi bệnh viện.
"Hiểu ~" La Yến rốt cuộc phản ứng kịp, chạy đến cửa có chút lấy lòng kêu Lý Hiểu, "Em không phải cố ý, em. . . . . ."
"Mặc kệ cô là cố ý hay là vô tình, hi vọng lúc tôi trở lại không cần phải nhìn thấy cô nữa." Lý Hiểu lạnh nhạt nhìn La Yến.
"Tôi không phải chúa cứu thế, có bệnh phải đi tìm chuyên gia, tôi là bác sỹ nha khoa, không phải bác sỹ chữa được ngực của cô, cô cũng không phải người của tôi, tôi thật sự là không gánh vác được kỳ vọng này của cô, xin lỗi."
"Ha ha. . . . . ." Lòng La Yến theo tiếng đóng cửa của Lý Hiểu cùng rơi xuống, cô thật không ngờ, mình sau khi trở lại sẽ có kết cục như vậy, chứng kiến anh để cho mình biến mất, còn với Tiêu Tĩnh thì là bộ dáng như bảo bối trong lòng, mình thật sự thua.
Ngực từng trận đau đớn, La Yến biết, bệnh của mình lại bắt đầu phát tác, có như vậy trong nháy mắt, cô thật sự nghĩ mình cứ như vậy chết đi cho xong rồi, nhưng mà, khi cô chuẩn bị buông tha, đột nhiên nghĩ đến mình đã từng kiêu ngạo, nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của Lý Hiểu, nếu như mình chết ở chỗ này, đây chẳng phải là đặt tự tôn để dưới chân anh cho anh đạp đi sao?
Cô La Yến là người kiêu ngạo, cho dù muốn chết, cô sẽ không cần chết ở chỗ này, chết trong nhà một người đàn ông không yêu cô nữa.
Nhịn đau, La Yến trở về phòng thu dọn đồ đạc, trên thực tế đồ của cô căn bản không có lấy ra, suy nghĩ một chút thật đáng cười, chẳng lẽ là bởi vì biết mình sẽ bị đuổi đi, cho nên tối ngày hôm qua mới không có lấy đồ vật từ trong rương hành lí ra?
Dù là biết Tiêu Tĩnh tồn tại, trong lòng La Yến không có bao nhiêu khổ sở, dù sao cô và Lý Hiểu tách ra đã ba năm, người đàn ông khỏe mạnh làm sao có thể thủ thân được, cho nên cô kiên định cho là, chỉ cần Lý Hiểu còn yêu của mình, mọi vấn đề khác đều không là gì, nhưng không nghĩ tới, mới ngắn ngủn một buổi tối, tín niệm này đã bị phá vỡ, không ngờ dùng phương thức như vậy làm cho cô khuất nhục.
Trong bệnh viện, bác sĩ kẹp miếng thủy tinh từ lòng bàn chân Tiêu Tĩnh ra ngoài, sau đó dùng nước cốt rửa sạch, rửa sạch những mảnh vụn thủy tinh, đau nhất là lúc khử độc, đau đến lỗi Tiêu Tĩnh phải hét lên một tiếng gần như là nhảy lên, nếu không phải Lý Hiểu sớm biết trước ôm thật chặt cô ngăn chặn chân của cô, nói không chừng Tiêu Tĩnh trực tiếp đánh bác sỹ hôn mê.
"Oa, đau quá, Lý Hiểu anh là tên khốn kiếp, em hận anh em hận anh, a a a ——" Tiêu Tĩnh đau đến mắng chửi người, hoàn toàn không chú ý hình tượng.
"Phải phải phải, anh khốn kiếp đều là anh khốn kiếp, anh có lỗi với em không thể bảo vệ tốt cho em, anh sai lầm rồi, bảo bối Tĩnh, bảo bối Tĩnh." Lý Hiểu kiên nhẫn dụ dỗ Tiêu Tĩnh, coi cô giống như đứa bé nhau để dụ dỗ.
"Ô ô, đều tại anh."
"Phải phải, đều tại anh, đều là anh không tốt, chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, yêu cầu gì anh đều đồng ý."
"Có thật không?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Vậy em muốn trong nhà của anh thay tất cả mọi thứ, bao gồm sàn nhà, bao gồm nước sơn tường." Tiêu Tĩnh nước mắt lưng tròng nhìn Lý Hiểu.
"Em không muốn có vật người phụ nữ kia lưu lại."
"Không thành vấn đề, trở về anh liền đổi, đổi hết, chúng ta tiến hành trang trí lại toàn bộ, theo như phong cách em thích, nếu em không thích nơi đó, anh sẽ bán căn nhà đi, chúng ta đổi một phòng mới, em cảm thấy như thế nào?" Trong lòng hổ thẹn, Lý Hiểu ngoan ngoãn tùy theo Tiêu Tĩnh muốn gì được đó.
"Đều tùy em, đều tùy em có được không?"
Trong mắt Tiêu Tĩnh thoáng qua một đạo tinh quang, "Thật?"
“Ừ."
"Được, vậy chúng ta trở về thì đổi phòng, a, đau chết mất." Không cẩn thận lại động đến chân, Tiêu Tĩnh đau đến mặt mũi nhíu lại.
"Được được, trở về thì đổi, trở về thì đổi." Lý Hiểu không nói hai lời liền đồng ý, thấy Tiêu Tĩnh đau đến mặt mũi nhăn nhíu, tim của mình đau theo.
"Ngoan, chớ lộn xộn."
". . . . . . Vâng." Thoải mái tựa vào trong ngực Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh âm thầm cảm giác mình bị thương thật đáng giá.
Thầy thuốc im lặng nhìn hai người nới chuyện, vừa là một màn yêu hận tình thù, mới vui mừng, thế nhưng xuất hiện trường hợp bạo lực, chỉ là, rõ ràng, đây là vui mừng, hơn nữa chiếm thượng phong, bác sỹ đã có tuổi là một người tính tình như trẻ con, thừa dịp kê đơn thuốc, thuận tiện nhắc nhở hai người trẻ tuổi.
"Tình cảm vẫn nên một lòng là tốt nhất."
"Cảm ơn bác sĩ nhắc nhở, chỉ là, thời điểm chúng tôi đi chung với nhau, đều độc thân, hơn nữa chuyện tình cảm rất nghiêm túc, không tồn tại vấn đề nào khác." Trong lòng Lý Hiểu hết sức không vui, đây là đang chất vấn nhân phẩm của mình ư, anh và Tiêu Tĩnh ở chung một chỗ, thân thể rất phù hợp, đây là ánh mắt gì.
/77
|