Sau khi ăn mì, nghỉ ngơi một lúc, mẹ Tiêu tích cực hưởng ứng chơi bài, đều là người trong nhà, dĩ nhiên không cần chơi tiền, mẹ Tiêu nói người thua sẽ bị dán giấy lên trên mặt, lúc nói lời này, thuận tiện từ túi xách vạn năng của mình lấy ra một cái hộp, bên trong là tờ giấy đã cắt chỉnh tề, trên mặt đám người Tiêu Tĩnh xuất hiện đầy vạch đen, xem ra mẹ Tiêu chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Tiêu Tĩnh không cần tham dự dĩ nhiên là vô cùng ung dung, ngồi bên cạnh Lý Hiểu nhìn bốn người đánh bài, ha ha lẻ lệnh, hóng gió một chút, gió trên đỉnh núi làm giảm bớt khí nóng, để cho cô cảm thấy thoải mái, leo núi lâu như vậy, hiện tại dừng lại, tự nhiên cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác, tựa vào trên bàn ngủ.
Chờ Lý Hiểu phát hiện cô nửa ngày dd’lqd không nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, người nào đó trên tay còn cầm đồ ăn, ngoài miệng còn dính một ít đồ ăn, đang ngủ say, thật sự chính là con heo nhỏ lười, xem ra mình về sau phải khá bận rộn.
Lo lắng Tiêu Tĩnh gục xuống bàn ngủ không được thoải mái, Lý Hiểu ngừng hô hấp, bởi vì thân phận thay đổi, đối diện ba người đều là người anh không thể trêu, cho nên anh là người thua nhiều nhất, tự nhiên trên mặt dán tờ giấy nhiều nhất, ván bài bắt đầu một lát, trên mặt anh đã có hơn mười tờ giấy rồi, hơn phân nửa dính vào trên mặt anh, nhìn có chút khôi hài.
Sau khi ngừng hô hấp, Lý Hiểu điều chỉnh một chút tư thế ngồi của mình, tận lực nghiêng sang bên cạnh, để cho Tiêu Tĩnh nhiều chỗ hơn, nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô nằm xuống ngủ, đầu gối trên đùi của mình.
Xác định Tiêu Tĩnh ngủ thoải mái, Lý Hiểu mới ngẩng đầu ý bảo tiếp tục.
Hành động ôn nhu dịu dàng của Lý Hiểu, cha Tiêu mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không nói gì, Tiêu Chi Ca đối với tình yêu nam nữ không biết nhiều như vậy, nhưng cảm thấy hành động săn sóc của Lý Hiểu lần này đủ thân sĩ, thái độ với Lý Hiểu tự nhiên tốt thêm một phần, thời điểm Lý Hiểu nói theo đuổi mẹ từng lấy thân phận đàn ông nói chuyện qua một lần với cậu, xác minh bày tỏ nguyện ý tiếp nhận mình, nếu như có một ngày kết hôn cùng Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu sẽ coi mình giống như con trai ruột, dù tương lai Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh có đứa bé, sẽ không vì vậy đối sử không tốt với cậu, nếu như cậu không yên lòng, trước khi lấy được đồng ý của cậu, Lý Hiểu sẽ không để cho Tiêu Tĩnh sanh con vì mình.
Tiêu Chi Ca cảm thấy, một người đàn ông có thể tôn trọng coi mình như người đàn ông mà nói chuyện, cảm giác này rất tốt, thật ra thì cậu là người rất dễ nói chuyện, cậu có thể thản nhiên tiếp nhận cha mẹ li hôn, tự nhiên có thể tiếp nhận bọn họ lần nữa lập gia đình, dĩ nhiên, nếu là bọn họ gây dựng lại gia đình sau đó có thể đối sử tốt với cậu, vậy là tốt nhất.
Chỉ là, cha bên kia đoán chừng có dd’lqd chút khó, mình và mẹ trở lại lâu như vậy, một cú điện thoại cũng không có, đoán chừng hiện tại cha đi nhậu nơi nào đó không biết rồi, nghe nói cậu phải làm anh rồi, chưa từng thấy người phụ nữ đó, không biết bụng có phải đã lớn rồi không, ai, mẹ không quan tâm vấn đề này, cậu không cần quan tâm nữa.
Tiêu Tĩnh leo núi thật sự mệt mỏi, cha Tiêu và bọn họ ở trên núi ngây người gần hai giờ, cô vẫn ngủ như cũ, cuối cùng Lý Hiểu ôm cô xuống núi, hiện tại đang trên đường về, sau khi Tiêu Tĩnh tỉnh lại từ trong miệng Tiêu Chi Ca biết.
Vì để cho cô ngủ cho thoải mái, thời điểm trở về do cha Tiêu lái xe, mẹ Tiêu ngồi cạnh ghế tài xế, Tiêu Chi Ca ngồi một cái góc nhỏ ở hàng sau, trên đùi còn để Tiêu Tĩnh gác chân, về phần đầu Tiêu Tĩnh, dĩ nhiên là tựa trên đùi Lý Hiểu, toàn bộ xe cũng chỉ có Tiêu Tĩnh được ngủ thoải mái nhất, Tiêu Chi Ca với việc Tiêu Tĩnh đặt chân trên đùi mình hơi có ý kiến, bởi vì mẹ, làm hại cậu không dám cử động dù một cái.
Dĩ nhiên, như vậy báo oán có chút ít ý tứ làm nũng, phương thức Tiêu Chi Ca và Tiêu Tĩnh ở chung luôn luôn như vậy, hai người thỉnh thoảng lấy đả kích đối phương làm thú vui, thời điểm Tiêu Tĩnh có thể cười nhạo Tiêu Chi Ca, cho tới bây giờ đều tận lực tranh thủ, hiện tại có cơ hội oán trách, dĩ nhiên Tiêu Chi Ca sẽ không bỏ qua.
Ngủ một giấc, tinh thần Tiêu Tĩnh rất tốt, vì vậy kế tiếp một đường tất cả mọi người đều không tĩnh mịch, chỉ cần nghe Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca nói đùa, mọi người liền cười không ngừng.
Sau khi về đến nhà, mẹ Tiêu muốn mời Lý Hiểu đi lên lầu ngồi một chút, không ngờ Lý Hiểu lại cự tuyệt, chỉ đứng ở dưới lầu tạm biệt Tiêu Tĩnh, mẹ Tiêu ba người lên lầu trước, rất hiểu ý nhường lại không gian cho Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh.
"Sau khi trở về, tắm ngâm nước nóng, dd’lqd không nên ngồi như vậy, nhà em có dầu xoa bóp, xoa bóp một chút, nếu không ngày mai toàn thân sẽ đau. . . . . ." Lý Hiểu cảm giác mình rất có tiềm chất làm cha, chỉ là, Tiêu Tĩnh về, anh không nhịn được muốn dài dòng một chút, muốn nhắc nhở cô chú ý thứ gì đó.
Mặc dù nói bị quan tâm cảm giác rất tốt, nhưng nếu như người ta dài dòng nửa giờ còn không kết thúc, Tiêu Tĩnh sẽ phát giận, "Biết, dài dòng quá, em lớn như vậy còn cần anh lo lắng sao, em đi về."
"Đợi chút. . . . . ." Lý Hiểu lôi kéo Tiêu Tĩnh, chống lại ánh mắt cô không nhịn được, bật cười, thật giống như mình dài dòng quá mức, thôi đi, đoán chừng nói thêm gì nữa cô nàng này sẽ nổi cáu.
"Anh sau khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ nghĩ tới anh."
"Ừ, đi đi."
"Không hôn tạm biệt sao?" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, không biết hiện tại mình nói ở chung, cô có thể coi mình là lưu manh không, chỉ là, nếu như cô nói kết hôn, anh chắc chắn rất tình nguyện .
Tiêu Tĩnh đã đến ranh giới nổi giận, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, tùy tiện hôn một cái trên môi anh, liền chạy lên lầu, "Bái bai, trở về đi thôi, chú ý an toàn."
Nghe sự quan tâm của Tiêu Tĩnh không hề có thành ý, Lý Hiểu bật cười sờ sờ môi mình, một chút cảm giác cũng không có, cô nàng này thật là không có một ít tế bào lãng mạn, thôi, tương lai vẫn còn rất dài, anh tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, hạnh phúc nhất định sẽ tới.
Tiêu Tĩnh về đến nhà, lập tức bị hai người dd’lqd vây quanh, so sánh cha Tiêu trầm ổn làm như không biết chuyện, nhưng mà trên mặt ông cũng giống như vậy mang theo vẻ tò mò.
Mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca một tả một hữu bao vây Tiêu Tĩnh, bắt đầu bức cung, "Nói, ở thời điểm chúng ta không biết, các con xảy ra chuyện gì, thế nào đột nhiên lại trở thành bạn gái của Lý Hiểu rồi hả?"
Tiêu Tĩnh không cần tham dự dĩ nhiên là vô cùng ung dung, ngồi bên cạnh Lý Hiểu nhìn bốn người đánh bài, ha ha lẻ lệnh, hóng gió một chút, gió trên đỉnh núi làm giảm bớt khí nóng, để cho cô cảm thấy thoải mái, leo núi lâu như vậy, hiện tại dừng lại, tự nhiên cảm thấy mệt nhọc, bất tri bất giác, tựa vào trên bàn ngủ.
Chờ Lý Hiểu phát hiện cô nửa ngày dd’lqd không nhúc nhích, quay đầu nhìn lại, người nào đó trên tay còn cầm đồ ăn, ngoài miệng còn dính một ít đồ ăn, đang ngủ say, thật sự chính là con heo nhỏ lười, xem ra mình về sau phải khá bận rộn.
Lo lắng Tiêu Tĩnh gục xuống bàn ngủ không được thoải mái, Lý Hiểu ngừng hô hấp, bởi vì thân phận thay đổi, đối diện ba người đều là người anh không thể trêu, cho nên anh là người thua nhiều nhất, tự nhiên trên mặt dán tờ giấy nhiều nhất, ván bài bắt đầu một lát, trên mặt anh đã có hơn mười tờ giấy rồi, hơn phân nửa dính vào trên mặt anh, nhìn có chút khôi hài.
Sau khi ngừng hô hấp, Lý Hiểu điều chỉnh một chút tư thế ngồi của mình, tận lực nghiêng sang bên cạnh, để cho Tiêu Tĩnh nhiều chỗ hơn, nhẹ nhàng ôm cô, để cho cô nằm xuống ngủ, đầu gối trên đùi của mình.
Xác định Tiêu Tĩnh ngủ thoải mái, Lý Hiểu mới ngẩng đầu ý bảo tiếp tục.
Hành động ôn nhu dịu dàng của Lý Hiểu, cha Tiêu mẹ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không nói gì, Tiêu Chi Ca đối với tình yêu nam nữ không biết nhiều như vậy, nhưng cảm thấy hành động săn sóc của Lý Hiểu lần này đủ thân sĩ, thái độ với Lý Hiểu tự nhiên tốt thêm một phần, thời điểm Lý Hiểu nói theo đuổi mẹ từng lấy thân phận đàn ông nói chuyện qua một lần với cậu, xác minh bày tỏ nguyện ý tiếp nhận mình, nếu như có một ngày kết hôn cùng Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu sẽ coi mình giống như con trai ruột, dù tương lai Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh có đứa bé, sẽ không vì vậy đối sử không tốt với cậu, nếu như cậu không yên lòng, trước khi lấy được đồng ý của cậu, Lý Hiểu sẽ không để cho Tiêu Tĩnh sanh con vì mình.
Tiêu Chi Ca cảm thấy, một người đàn ông có thể tôn trọng coi mình như người đàn ông mà nói chuyện, cảm giác này rất tốt, thật ra thì cậu là người rất dễ nói chuyện, cậu có thể thản nhiên tiếp nhận cha mẹ li hôn, tự nhiên có thể tiếp nhận bọn họ lần nữa lập gia đình, dĩ nhiên, nếu là bọn họ gây dựng lại gia đình sau đó có thể đối sử tốt với cậu, vậy là tốt nhất.
Chỉ là, cha bên kia đoán chừng có dd’lqd chút khó, mình và mẹ trở lại lâu như vậy, một cú điện thoại cũng không có, đoán chừng hiện tại cha đi nhậu nơi nào đó không biết rồi, nghe nói cậu phải làm anh rồi, chưa từng thấy người phụ nữ đó, không biết bụng có phải đã lớn rồi không, ai, mẹ không quan tâm vấn đề này, cậu không cần quan tâm nữa.
Tiêu Tĩnh leo núi thật sự mệt mỏi, cha Tiêu và bọn họ ở trên núi ngây người gần hai giờ, cô vẫn ngủ như cũ, cuối cùng Lý Hiểu ôm cô xuống núi, hiện tại đang trên đường về, sau khi Tiêu Tĩnh tỉnh lại từ trong miệng Tiêu Chi Ca biết.
Vì để cho cô ngủ cho thoải mái, thời điểm trở về do cha Tiêu lái xe, mẹ Tiêu ngồi cạnh ghế tài xế, Tiêu Chi Ca ngồi một cái góc nhỏ ở hàng sau, trên đùi còn để Tiêu Tĩnh gác chân, về phần đầu Tiêu Tĩnh, dĩ nhiên là tựa trên đùi Lý Hiểu, toàn bộ xe cũng chỉ có Tiêu Tĩnh được ngủ thoải mái nhất, Tiêu Chi Ca với việc Tiêu Tĩnh đặt chân trên đùi mình hơi có ý kiến, bởi vì mẹ, làm hại cậu không dám cử động dù một cái.
Dĩ nhiên, như vậy báo oán có chút ít ý tứ làm nũng, phương thức Tiêu Chi Ca và Tiêu Tĩnh ở chung luôn luôn như vậy, hai người thỉnh thoảng lấy đả kích đối phương làm thú vui, thời điểm Tiêu Tĩnh có thể cười nhạo Tiêu Chi Ca, cho tới bây giờ đều tận lực tranh thủ, hiện tại có cơ hội oán trách, dĩ nhiên Tiêu Chi Ca sẽ không bỏ qua.
Ngủ một giấc, tinh thần Tiêu Tĩnh rất tốt, vì vậy kế tiếp một đường tất cả mọi người đều không tĩnh mịch, chỉ cần nghe Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca nói đùa, mọi người liền cười không ngừng.
Sau khi về đến nhà, mẹ Tiêu muốn mời Lý Hiểu đi lên lầu ngồi một chút, không ngờ Lý Hiểu lại cự tuyệt, chỉ đứng ở dưới lầu tạm biệt Tiêu Tĩnh, mẹ Tiêu ba người lên lầu trước, rất hiểu ý nhường lại không gian cho Lý Hiểu và Tiêu Tĩnh.
"Sau khi trở về, tắm ngâm nước nóng, dd’lqd không nên ngồi như vậy, nhà em có dầu xoa bóp, xoa bóp một chút, nếu không ngày mai toàn thân sẽ đau. . . . . ." Lý Hiểu cảm giác mình rất có tiềm chất làm cha, chỉ là, Tiêu Tĩnh về, anh không nhịn được muốn dài dòng một chút, muốn nhắc nhở cô chú ý thứ gì đó.
Mặc dù nói bị quan tâm cảm giác rất tốt, nhưng nếu như người ta dài dòng nửa giờ còn không kết thúc, Tiêu Tĩnh sẽ phát giận, "Biết, dài dòng quá, em lớn như vậy còn cần anh lo lắng sao, em đi về."
"Đợi chút. . . . . ." Lý Hiểu lôi kéo Tiêu Tĩnh, chống lại ánh mắt cô không nhịn được, bật cười, thật giống như mình dài dòng quá mức, thôi đi, đoán chừng nói thêm gì nữa cô nàng này sẽ nổi cáu.
"Anh sau khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho em, nhớ nghĩ tới anh."
"Ừ, đi đi."
"Không hôn tạm biệt sao?" Lý Hiểu nhìn Tiêu Tĩnh, không biết hiện tại mình nói ở chung, cô có thể coi mình là lưu manh không, chỉ là, nếu như cô nói kết hôn, anh chắc chắn rất tình nguyện .
Tiêu Tĩnh đã đến ranh giới nổi giận, nghe được Lý Hiểu nói như vậy, tùy tiện hôn một cái trên môi anh, liền chạy lên lầu, "Bái bai, trở về đi thôi, chú ý an toàn."
Nghe sự quan tâm của Tiêu Tĩnh không hề có thành ý, Lý Hiểu bật cười sờ sờ môi mình, một chút cảm giác cũng không có, cô nàng này thật là không có một ít tế bào lãng mạn, thôi, tương lai vẫn còn rất dài, anh tin tưởng, chỉ cần mình cố gắng, hạnh phúc nhất định sẽ tới.
Tiêu Tĩnh về đến nhà, lập tức bị hai người dd’lqd vây quanh, so sánh cha Tiêu trầm ổn làm như không biết chuyện, nhưng mà trên mặt ông cũng giống như vậy mang theo vẻ tò mò.
Mẹ Tiêu và Tiêu Chi Ca một tả một hữu bao vây Tiêu Tĩnh, bắt đầu bức cung, "Nói, ở thời điểm chúng ta không biết, các con xảy ra chuyện gì, thế nào đột nhiên lại trở thành bạn gái của Lý Hiểu rồi hả?"
/77
|