Editor: Mèo Băng
Lý Hiểu nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Tĩnh, không giống dáng vẻ giận dỗi lúc nãy, anh không biết dỗ dành con gái, nếu cô không giận thì sẽ tốt hơn. Anh chỉ xe đẩy bên cạnh, bên trong là năm túi lớn chất đầy trong xe, rất bắt mắt.
"Tôi ở đây chờ cô, chọn nhiều đồ như vậy mà không mua, nhân viên siêu thị chắc sẽ nổi điên mất, cho nên tôi liền thay cô tính tiền, không trách tôi tự ý làm vậy chứ."
Tiêu Tĩnh ngơ ngác nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghe Lý Hiểu nói vậy, lắc đầu rồi lại gật đầu, khiến cho Lý Hiểu không biết cô có ý gì, "Ban nãy tôi chỉ nói đùa với cô thôi, không có ý cười nhạo cô, mẹ tôi thường nói, ăn nhiều là phúc, con gái nên mượt mà một chút mới được. Thật ra mẹ tôi cũng là người rất thích ăn đồ ăn vặt, nếu như bởi vì lời nói vô tâm của tôi làm cô tức giận, vậy tôi đây nhận lỗi với cô, hi vọng cô có thể tha thứ, có được không?"
"A ——" Nghe được lời xin lỗi chân thành của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh ngược lại thấy hơi ngượng, "Thật ra phản ứng lúc nãy của hơi cũng hơi quá, vừa rồi tôi còn quay đầu bước đi thật sự rất không lịch sự, tôi cũng nên nói hai tiếng xin lỗi với anh, cám ơn anh đã giúp tôi thanh toán. À đúng rồi, những món này tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh."
Nhìn thấy cô chẳng những không tiếp tục giận dỗi, ngược lại còn chủ động nói xin lỗi anh, khiến anh lại có thêm một cái nhìn khác về Tiêu Tĩnh. Không nghĩ tới thoạt nhìn bề ngoài cô còn trẻ như vậy, ngược lại biết phân rõ phải trái thẳng thẳng phê bình người khác, đây đúng là người có phẩm chất hiếm có. Anh thầm tán thưởng cô, chính anh cũng không phát hiện, tâm tình hiện tại của anh rất thoải mái vui vẻ.
"Không cần đâu, coi như đây là tôi mời cô ăn."
"Vô duyên vô cớ để anh mời, điều này có vẻ không thích hợp lắm." Tiêu Tĩnh lắc đầu, kiên trì muốn trả lại tiền cho Lý Hiểu.
"Chúng ta không phải là bạn bè sao, vừa rồi cô mời tôi uống trà sữa, bây giờ tôi mời cô ăn đồ ăn vặt, như vậy rất công bằng. Thế nào, chẳng lẽ cô không coi tôi là bạn bè nữa rồi hả?" Lý Hiểu ôn hòa cười:
"Cùng đi siêu thị, lại để cô trả tiền, mặt mũi của tôi phải bỏ đâu đây."
"Cũng không phải kiểu bạn bè trai gái, những thứ này đều do tôi mua, nên tự tôi trả cũng là chuyện hết sức bình thường." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nói: "Bạn bè bình thường cùng nhau ăn một bữa cơm thì cũng rất bình thường, nhưng tôi chưa từng thấy qua bạn bè bình thường mà lại cùng nhau đi mua sắm, còn là phía nam giới trả tiền. Nói như vậy, phải chăng anh đều cùng với những người bạn bè khác phái cùng nhau đi siêu thị như vậy, rồi đều do anh trả tiền?"
"Thật sự tôi chưa từng cùng người bạn khác phái nào đi dạo siêu thị." Lý Hiểu cười, hôm nay chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, nhưng nếu đã đi dạo, thì anh hẳn là người nên đi thanh toán.
"Nói như vậy đây là vinh hạnh của tôi rồi?" Tiêu Tĩnh cười, "Nhưng mà tôi vẫn nên đưa tiền lại, nếu như anh không nhận, vậy những thứ này tôi cũng không lấy, anh tự cầm về ăn đi."
Trước sự kiên trì của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cuối cùng vẫn nhận lấy tiền cô đưa. Mặc dù anh chưa cùng đi siêu thị cùng với người phụ nữ nào, nhưng cùng nhau ăn cơm thì có. Là đàn ông, phải nên trả tiền, nhưng những người phụ nữ kia họ chưa từng từ chối, không giống như Tiêu Tĩnh kiền trì trả lại tiền. Cô ấy là người đầu tiên, khiến cho anh có cảm giác thiếu đi lòng tự trọng, sao anh cảm thấy như mình không được chào đón?
Thấy Lý Hiểu ‘ cam chịu ’, Tiêu Tĩnh nhìn anh nói, "Thật may là hôm nay tôi chỉ mua đồ ăn, anh nghĩ xem nếu như tôi mua them băng vệ sinh hay đồ lót gì đó, anh cũng muốn tranh trả tiền với tôi à, lúc ấy anh dự định làm thế nào?"
Lý Hiểu bị lời nói của Tiêu Tĩnh khiến nói không nên lời, nếu thật sự Tiêu Tĩnh mua những thứ đồ đó, lúc thanh toán anh nhất định sẽ trốn thật xa. Nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt cô, anh tự nhận công phu không bằng cô, bái phục chịu thua.
Đấu võ mồm thắng Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh hết sức vui vẻ, đã lâu cô không được hưởng thụ cảm giác thắng lợi vui sướng này rồi. Kể từ khi sinh con, cô và Chu Quân nói chuyện cùng nhau ngày càng ít, tâm tư của cô không phải đặt trên người con thì chính là ở trên máy tính, căn bản không thể nào quan tâm Chu Quân. Cũng khó trách nhanh như vậy anh ta đã ôm người khác trong ngực, kết cục giữa cô và anh ta, một phần cũng do cô tự tay thúc đẩy. Không có biện pháp khác, đối với Chu Quân, sự nhiệt tình của cô không thể nào khơi lên được, hai người họ tách ra cũng tốt. Cuộc sống một mình hiện tại của cô rất vui vẻ thoải mái. Chu Quân cũng giữ đúng chữ tín, hai ngày sau khi trở về cô đã kiểm tra tài khoản của mình, cam kết lúc ly hôn, anh ta đã làm theo, gửi số tiền đó vào tài khoản của cô. Vì vậy, đối với việc bị Chu Quân phản bội, cô cũng không hận anh, nhưng cô không có hứng thú làm bạn bè với anh ta. Nếu như Chu Quân muốn gặp con, cô sẽ không ngăn cản.
Đối với việc tâm tình vui vẻ, Tiêu Tĩnh nghĩ rằng sau khi chia tay Chu Quân linh hồn cô đã được giải phóng, hôn nhân giống như là một bức tường, bức tường này bao vây người bên ngoài muốn bước vào, giam giữ người bên trong muốn đi ra. Sống bên trong bức tường, cô giống như người bị giam giữ, vất vả lắm mới có được tự do, dĩ nhiên cả người tràn đầy sức sống, giống như trở lại thời còn trẻ .
Lý Hiểu không biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà trong lòng Tiêu Tĩnh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Anh chỉ cảm thấy Tiêu Tĩnh cười lên trông rất đẹp mắt, nhìn cô cười, tâm trạng anh cũng vui vẻ giống cô, chắc hẳn cô cũng không biết, khi cô cười cũng khiến sự vui vẻ này lây sang người đối diện.
Trả lại tiền cho Lý Hiểu xong, Tiêu Tĩnh xem giờ, từ lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Tiêu đã hơn bốn mươi phút, quá thời than cô và mẹ Tiêu đã hẹn. Tiêu Tĩnh thoáng qua một tia dự cảm chẳng lành, cô gọi cho mẹ Tiêu lần nữa, quả nhiên mẹ Tiêu đã mang theo chiến lợi phẩm của mình về nhà. Vì từng có kinh nghiệm bỏ rơi Tiêu Tĩnh vô số lần, mẹ Tiêu vô cùng bình tĩnh, điện thoại cũng không gọi, lúc nhỏ không bị lạc mất, chẳng lẽ lớn như vậy còn lạc mất sao? Mình trở lại là được.
Nhìn chiếc xe đẩy đầy đồ, nghĩ tới việc mình còn phải bắt xe về nhà, Tiêu Tĩnh buồn bực nói: "Sáng mai tôi nhất định phải đi kiểm tra DNA, tôi vô cùng hoài nghi mình không phải là con ruột của bà."
Lý Hiểu nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Tĩnh, không giống dáng vẻ giận dỗi lúc nãy, anh không biết dỗ dành con gái, nếu cô không giận thì sẽ tốt hơn. Anh chỉ xe đẩy bên cạnh, bên trong là năm túi lớn chất đầy trong xe, rất bắt mắt.
"Tôi ở đây chờ cô, chọn nhiều đồ như vậy mà không mua, nhân viên siêu thị chắc sẽ nổi điên mất, cho nên tôi liền thay cô tính tiền, không trách tôi tự ý làm vậy chứ."
Tiêu Tĩnh ngơ ngác nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghe Lý Hiểu nói vậy, lắc đầu rồi lại gật đầu, khiến cho Lý Hiểu không biết cô có ý gì, "Ban nãy tôi chỉ nói đùa với cô thôi, không có ý cười nhạo cô, mẹ tôi thường nói, ăn nhiều là phúc, con gái nên mượt mà một chút mới được. Thật ra mẹ tôi cũng là người rất thích ăn đồ ăn vặt, nếu như bởi vì lời nói vô tâm của tôi làm cô tức giận, vậy tôi đây nhận lỗi với cô, hi vọng cô có thể tha thứ, có được không?"
"A ——" Nghe được lời xin lỗi chân thành của Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh ngược lại thấy hơi ngượng, "Thật ra phản ứng lúc nãy của hơi cũng hơi quá, vừa rồi tôi còn quay đầu bước đi thật sự rất không lịch sự, tôi cũng nên nói hai tiếng xin lỗi với anh, cám ơn anh đã giúp tôi thanh toán. À đúng rồi, những món này tổng cộng hết bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh."
Nhìn thấy cô chẳng những không tiếp tục giận dỗi, ngược lại còn chủ động nói xin lỗi anh, khiến anh lại có thêm một cái nhìn khác về Tiêu Tĩnh. Không nghĩ tới thoạt nhìn bề ngoài cô còn trẻ như vậy, ngược lại biết phân rõ phải trái thẳng thẳng phê bình người khác, đây đúng là người có phẩm chất hiếm có. Anh thầm tán thưởng cô, chính anh cũng không phát hiện, tâm tình hiện tại của anh rất thoải mái vui vẻ.
"Không cần đâu, coi như đây là tôi mời cô ăn."
"Vô duyên vô cớ để anh mời, điều này có vẻ không thích hợp lắm." Tiêu Tĩnh lắc đầu, kiên trì muốn trả lại tiền cho Lý Hiểu.
"Chúng ta không phải là bạn bè sao, vừa rồi cô mời tôi uống trà sữa, bây giờ tôi mời cô ăn đồ ăn vặt, như vậy rất công bằng. Thế nào, chẳng lẽ cô không coi tôi là bạn bè nữa rồi hả?" Lý Hiểu ôn hòa cười:
"Cùng đi siêu thị, lại để cô trả tiền, mặt mũi của tôi phải bỏ đâu đây."
"Cũng không phải kiểu bạn bè trai gái, những thứ này đều do tôi mua, nên tự tôi trả cũng là chuyện hết sức bình thường." Tiêu Tĩnh nhìn Lý Hiểu nói: "Bạn bè bình thường cùng nhau ăn một bữa cơm thì cũng rất bình thường, nhưng tôi chưa từng thấy qua bạn bè bình thường mà lại cùng nhau đi mua sắm, còn là phía nam giới trả tiền. Nói như vậy, phải chăng anh đều cùng với những người bạn bè khác phái cùng nhau đi siêu thị như vậy, rồi đều do anh trả tiền?"
"Thật sự tôi chưa từng cùng người bạn khác phái nào đi dạo siêu thị." Lý Hiểu cười, hôm nay chỉ đơn giản là ngoài ý muốn, nhưng nếu đã đi dạo, thì anh hẳn là người nên đi thanh toán.
"Nói như vậy đây là vinh hạnh của tôi rồi?" Tiêu Tĩnh cười, "Nhưng mà tôi vẫn nên đưa tiền lại, nếu như anh không nhận, vậy những thứ này tôi cũng không lấy, anh tự cầm về ăn đi."
Trước sự kiên trì của Tiêu Tĩnh, Lý Hiểu cuối cùng vẫn nhận lấy tiền cô đưa. Mặc dù anh chưa cùng đi siêu thị cùng với người phụ nữ nào, nhưng cùng nhau ăn cơm thì có. Là đàn ông, phải nên trả tiền, nhưng những người phụ nữ kia họ chưa từng từ chối, không giống như Tiêu Tĩnh kiền trì trả lại tiền. Cô ấy là người đầu tiên, khiến cho anh có cảm giác thiếu đi lòng tự trọng, sao anh cảm thấy như mình không được chào đón?
Thấy Lý Hiểu ‘ cam chịu ’, Tiêu Tĩnh nhìn anh nói, "Thật may là hôm nay tôi chỉ mua đồ ăn, anh nghĩ xem nếu như tôi mua them băng vệ sinh hay đồ lót gì đó, anh cũng muốn tranh trả tiền với tôi à, lúc ấy anh dự định làm thế nào?"
Lý Hiểu bị lời nói của Tiêu Tĩnh khiến nói không nên lời, nếu thật sự Tiêu Tĩnh mua những thứ đồ đó, lúc thanh toán anh nhất định sẽ trốn thật xa. Nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt cô, anh tự nhận công phu không bằng cô, bái phục chịu thua.
Đấu võ mồm thắng Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh hết sức vui vẻ, đã lâu cô không được hưởng thụ cảm giác thắng lợi vui sướng này rồi. Kể từ khi sinh con, cô và Chu Quân nói chuyện cùng nhau ngày càng ít, tâm tư của cô không phải đặt trên người con thì chính là ở trên máy tính, căn bản không thể nào quan tâm Chu Quân. Cũng khó trách nhanh như vậy anh ta đã ôm người khác trong ngực, kết cục giữa cô và anh ta, một phần cũng do cô tự tay thúc đẩy. Không có biện pháp khác, đối với Chu Quân, sự nhiệt tình của cô không thể nào khơi lên được, hai người họ tách ra cũng tốt. Cuộc sống một mình hiện tại của cô rất vui vẻ thoải mái. Chu Quân cũng giữ đúng chữ tín, hai ngày sau khi trở về cô đã kiểm tra tài khoản của mình, cam kết lúc ly hôn, anh ta đã làm theo, gửi số tiền đó vào tài khoản của cô. Vì vậy, đối với việc bị Chu Quân phản bội, cô cũng không hận anh, nhưng cô không có hứng thú làm bạn bè với anh ta. Nếu như Chu Quân muốn gặp con, cô sẽ không ngăn cản.
Đối với việc tâm tình vui vẻ, Tiêu Tĩnh nghĩ rằng sau khi chia tay Chu Quân linh hồn cô đã được giải phóng, hôn nhân giống như là một bức tường, bức tường này bao vây người bên ngoài muốn bước vào, giam giữ người bên trong muốn đi ra. Sống bên trong bức tường, cô giống như người bị giam giữ, vất vả lắm mới có được tự do, dĩ nhiên cả người tràn đầy sức sống, giống như trở lại thời còn trẻ .
Lý Hiểu không biết chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà trong lòng Tiêu Tĩnh suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Anh chỉ cảm thấy Tiêu Tĩnh cười lên trông rất đẹp mắt, nhìn cô cười, tâm trạng anh cũng vui vẻ giống cô, chắc hẳn cô cũng không biết, khi cô cười cũng khiến sự vui vẻ này lây sang người đối diện.
Trả lại tiền cho Lý Hiểu xong, Tiêu Tĩnh xem giờ, từ lúc cô gọi điện thoại cho mẹ Tiêu đã hơn bốn mươi phút, quá thời than cô và mẹ Tiêu đã hẹn. Tiêu Tĩnh thoáng qua một tia dự cảm chẳng lành, cô gọi cho mẹ Tiêu lần nữa, quả nhiên mẹ Tiêu đã mang theo chiến lợi phẩm của mình về nhà. Vì từng có kinh nghiệm bỏ rơi Tiêu Tĩnh vô số lần, mẹ Tiêu vô cùng bình tĩnh, điện thoại cũng không gọi, lúc nhỏ không bị lạc mất, chẳng lẽ lớn như vậy còn lạc mất sao? Mình trở lại là được.
Nhìn chiếc xe đẩy đầy đồ, nghĩ tới việc mình còn phải bắt xe về nhà, Tiêu Tĩnh buồn bực nói: "Sáng mai tôi nhất định phải đi kiểm tra DNA, tôi vô cùng hoài nghi mình không phải là con ruột của bà."
/77
|