Editor: Mèo Băng
Lý Hiểu vẫn chưa hồi hồn vì bị Tiêu Tĩnh chủ động ôm thì màng nhĩ đã phải chịu đựng tiếng thét của cô, anh vội vàng đưa tay vỗ lưng an ủi Tiêu Tĩnh, "Đừng sợ, không có việc gì."
Không biết có phải do lời an ủi của Lý Hiểu có tác dụng hay không, mà thang máy sau khi rung chuyển mấy lần đã yên tĩnh lại, đèn lần nữa sáng lên. Tiêu Tĩnh thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này mới để ý mình đang ôm chặt lấy người đàn ông mới vừa quen biết, trên mặt trên cổ đã từ từ đỏ ửng lên.
"Rất xin lỗi, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng thôi."
"Không sao." Lý Hiểu cười lắc đầu. Hầu như mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tĩnh là anh lại phát hiện ra một mặt khác của cô. Lần đầu tiên gặp mặt, nhận nhầm anh là nhân viên siêu thị thoải mái hỏi về băng vệ sinh. Lần thứ hai gặp mặt, cô không vì thất tình mà đau lòng, mà chỉ vì đau rang không thể ăn những đồ ăn mình thích mà cảm thấy khổ sở. Đến lần thứ ba gặp mặt, người có vẻ không tim không phổi như cô mà chỉ vì một cái ôm đã đỏ mặt, rốt cuộc thì đâu mới thật sự là con người cô?
Để dời đi sự chú ý, Tiêu Tĩnh nghiêng đầu quan sát cửa thang máy, sau đó nghiêm túc đề nghị với Lý Hiểu, "Chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài, ở chổ này thật sự không an toàn chút nào, hay là chúng ta thử cạy cánh cửa này ra đi."
"Cạy ra?" Lý Hiểu hơi ngoài ý muốn bởi lời đề nghị của Tiêu Tĩnh, "Tôi thấy chúng ta nên đợi ở đây là tốt nhất, rất nhanh sẽ có người phát hiện ra thang máy này có vấn đề."
"Vậy không được." Tiêu Tĩnh chau mày, "Cho dù có có người phát hiện thang máy có vấn đề, nhưng cũng không biết đến khi nào họ mới sửa được, tôi thấy, nếu ở đây đợi bọn họ phát hiện ra chúng ta, thì tốt nhất tôi với anh nên nghĩ biện pháp tự cứu mình trước."
"Nhưng. . . . . ." Lý Hiểu muốn nói tiếp, nhưng Tiêu Tĩnh đã ném túi xách xuống bắt đầu hoạt động tay chân chuẩn bị cạy cửa. Thấy vậy Lý Hiểu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi, chúng ta cạy cửa thôi."
"Tôi đếm một hai ba chúng ta cùng nhau dùng sức nhé." Hai người nắm lấy cánh cửa thương lượng phương hướng kéo, Tiêu Tĩnh kêu khẩu hiệu chỉ huy, Lý Hiểu vừa dùng sức vừa nghĩ. Tại sao anh lại đồng ý lời đề nghị không mấy thành công của cô, cạy cửa, cho là họ đang đóng phim sao, cửa thang máy sao có thể muốn cạy là cạy được?
Mặc dù không đồng ý với cách làm của Tiêu Tĩnh, nhưng sau mấy lần cố gắng cạy cửa, Lý Hiểu kinh hãi, với khoảng thời gian ngắn như vậy không thể tin là cửa thang máy có thể hé ra không chắn chắc như trong tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ sức lực của mình và Tiêu Tĩnh quá lớn có thể tác động đến nó.
Cũng cùng lúc này, người ở siêu thị đã phát hiện thang máy bị trục trặc, bên trong còn có người, vội vàng gọi đội thi công tiến hành sửa chữa gấp, có người bên ngoài kêu, có người bên ngoài kêu gọi đầu hàng, hiểu rõ tình huống bên trong, thuận tiện trấn an những người ở trong kêu họ bình tĩnh. Lý Hiểu nghe âm thanh bên ngoài truyền vào, rút ra kết luận, sợ rằng thang máy hiện tại đang nằm ở trung gian, sau khi cửa mở ra, bọn họ có thể phải bò lên trên mới có thể ra được.
"Sau khi cửa mở, cô đạp lên lưng tôi, cô lên trước, sau đó gọi người đến cứu tôi sau." Trong thang chỉ có anh cùng Tiêu Tĩnh, là đàn ông, Lý Hiểu đem cơ hội anh có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại đầu tiên cho Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh nghe vậy có vẻ ngoài ý muốn nhìn Lý Hiểu, rồi nhìn đến cửa thang máy, sau đó nhìn lại cái váy ngắn của mình, mặc dù cô rất biết ơn khi Lý Hiểu đem cơ hội thoát hiểm đầu tiền nhường cho cô, nhưng cô cũng không thể thuận tiện để anh chiếm tiện nghi được.
"Anh cởi quần ra cho tôi mặc, chờ sau khi tôi leo ra được sẽ cởi trả anh, nếu không tôi sẽ không leo, cũng không để cho anh leo, chúng ta cứ ở đây chờ vậy."
"Nếu bị nhốt ở đây, cô không sợ sao?" Lý Hiểu buồn cười nhìn Tiêu Tĩnh.
"Không sợ." Tiêu Tĩnh lắc đầu, lo sợ tất nhiên có, nhưng tháng máy này cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, bên ngoài còn có người đang sửa chữa, tình trạng thang máy vẫn ổn định, cô cũng từ từ buông lỏng.
Lý Hiểu nhìn đến cái váy ngắn của cô nói, "Cô yên tâm, tôi không phải người xấu, tôi cũng sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô đâu."
Tiêu Tĩnh che cái váy cực ngắn của mình, kiên trì muốn mượn quần, "Anh không cho tôi mượn thì tôi không leo, cũng không để cho anh leo, trừ phi thang máy tự đi lên."
"Sao cô có thể không nói đạo lý như vậy được?" Lý Hiểu cảm thấy giống như tú tài gặp quân binh, sao trước đó không phát hiện cô gái này lại khó dây dưa như vậy.
"Không nói đạo lý đó mới là phụ nữ." Tiêu Tĩnh kiên định nhìn Lý Hiểu, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Lớn như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên Lý Hiểu gặp phải loại tình huống này. Nhìn thấy hành động lôi kéo cái váy ngắn của Tiêu Tĩnh, anh nhìn không chớp mắt, đầu óc nóng lên, đồng ý:
"Được rồi, tôi cho cô mượn."
"Cám ơn, anh đúng là người tốt." Thấy Lý Hiểu thật sự đồng ý, Tiêu Tĩnh lập tức lộ nụ cười ngọt ngào tràn đầy tâm ý, thuận tiện phát cho anh một vé người tốt.
Trên thực tế Lý Hiểu vừa mới đồng ý đã hối hận. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tiêu Tĩnh thì lời cự tuyệt không thể thốt ra. Không biết ai đã từng nói, con người khi còn sống nếu làm được hai chuyện tốt mới coi là hoàn mỹ, coi như vì cuộc sống không hoàn mỹ thêm một chút sắc thái vậy, nghĩ như vậy, Lý Hiểu bắt đầu tháo dây lưng.
"Sau khi leo lên cô phải lập tức trả quần lại cho tôi."
Thang máy dừng ở giữa, Lý Hiểu tính toán, đưa Tiêu Tĩnh leo lên rồi cô sẽ lập tức cởi quần trả cho mình, mình mặc quần vào sau đó lại leo lên, cũng sẽ không quá mất mặt, cùng lắm thì về sau sẽ không đến siêu thị này nữa.
"Được được, sau khi tôi lên sẽ trả lại cho anh." Tiêu Tĩnh vui vẻ nhìn Lý Hiểu, phát thêm một vé người tốt nữ, "Anh thật là một người tốt."
Lý Hiểu cười khổ, anh tình nguyện là tiểu nhân hơn. Không cam không nguyện cởi quần ra, thật may là hôm nay anh mặc quần lót bốn góc, nếu không anh thật sự vẫn muốn làm tiểu nhân.
Nhận lấy quần Lý Hiểu đưa tới, Tiêu Tĩnh không nói hai lời giơ một chân lên, thời điểm vừa chuẩn bị nói, nghe được tiếng người nói cửa sẽ lập tức mở ra, đang muốn nhanh nhanh kéo quần lên, thang máy đột nhiên lóe lên. . . . . .
Lý Hiểu vẫn chưa hồi hồn vì bị Tiêu Tĩnh chủ động ôm thì màng nhĩ đã phải chịu đựng tiếng thét của cô, anh vội vàng đưa tay vỗ lưng an ủi Tiêu Tĩnh, "Đừng sợ, không có việc gì."
Không biết có phải do lời an ủi của Lý Hiểu có tác dụng hay không, mà thang máy sau khi rung chuyển mấy lần đã yên tĩnh lại, đèn lần nữa sáng lên. Tiêu Tĩnh thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này mới để ý mình đang ôm chặt lấy người đàn ông mới vừa quen biết, trên mặt trên cổ đã từ từ đỏ ửng lên.
"Rất xin lỗi, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng thôi."
"Không sao." Lý Hiểu cười lắc đầu. Hầu như mỗi lần nhìn thấy Tiêu Tĩnh là anh lại phát hiện ra một mặt khác của cô. Lần đầu tiên gặp mặt, nhận nhầm anh là nhân viên siêu thị thoải mái hỏi về băng vệ sinh. Lần thứ hai gặp mặt, cô không vì thất tình mà đau lòng, mà chỉ vì đau rang không thể ăn những đồ ăn mình thích mà cảm thấy khổ sở. Đến lần thứ ba gặp mặt, người có vẻ không tim không phổi như cô mà chỉ vì một cái ôm đã đỏ mặt, rốt cuộc thì đâu mới thật sự là con người cô?
Để dời đi sự chú ý, Tiêu Tĩnh nghiêng đầu quan sát cửa thang máy, sau đó nghiêm túc đề nghị với Lý Hiểu, "Chúng ta không thể liên lạc được với bên ngoài, ở chổ này thật sự không an toàn chút nào, hay là chúng ta thử cạy cánh cửa này ra đi."
"Cạy ra?" Lý Hiểu hơi ngoài ý muốn bởi lời đề nghị của Tiêu Tĩnh, "Tôi thấy chúng ta nên đợi ở đây là tốt nhất, rất nhanh sẽ có người phát hiện ra thang máy này có vấn đề."
"Vậy không được." Tiêu Tĩnh chau mày, "Cho dù có có người phát hiện thang máy có vấn đề, nhưng cũng không biết đến khi nào họ mới sửa được, tôi thấy, nếu ở đây đợi bọn họ phát hiện ra chúng ta, thì tốt nhất tôi với anh nên nghĩ biện pháp tự cứu mình trước."
"Nhưng. . . . . ." Lý Hiểu muốn nói tiếp, nhưng Tiêu Tĩnh đã ném túi xách xuống bắt đầu hoạt động tay chân chuẩn bị cạy cửa. Thấy vậy Lý Hiểu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Được rồi, chúng ta cạy cửa thôi."
"Tôi đếm một hai ba chúng ta cùng nhau dùng sức nhé." Hai người nắm lấy cánh cửa thương lượng phương hướng kéo, Tiêu Tĩnh kêu khẩu hiệu chỉ huy, Lý Hiểu vừa dùng sức vừa nghĩ. Tại sao anh lại đồng ý lời đề nghị không mấy thành công của cô, cạy cửa, cho là họ đang đóng phim sao, cửa thang máy sao có thể muốn cạy là cạy được?
Mặc dù không đồng ý với cách làm của Tiêu Tĩnh, nhưng sau mấy lần cố gắng cạy cửa, Lý Hiểu kinh hãi, với khoảng thời gian ngắn như vậy không thể tin là cửa thang máy có thể hé ra không chắn chắc như trong tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ sức lực của mình và Tiêu Tĩnh quá lớn có thể tác động đến nó.
Cũng cùng lúc này, người ở siêu thị đã phát hiện thang máy bị trục trặc, bên trong còn có người, vội vàng gọi đội thi công tiến hành sửa chữa gấp, có người bên ngoài kêu, có người bên ngoài kêu gọi đầu hàng, hiểu rõ tình huống bên trong, thuận tiện trấn an những người ở trong kêu họ bình tĩnh. Lý Hiểu nghe âm thanh bên ngoài truyền vào, rút ra kết luận, sợ rằng thang máy hiện tại đang nằm ở trung gian, sau khi cửa mở ra, bọn họ có thể phải bò lên trên mới có thể ra được.
"Sau khi cửa mở, cô đạp lên lưng tôi, cô lên trước, sau đó gọi người đến cứu tôi sau." Trong thang chỉ có anh cùng Tiêu Tĩnh, là đàn ông, Lý Hiểu đem cơ hội anh có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại đầu tiên cho Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh nghe vậy có vẻ ngoài ý muốn nhìn Lý Hiểu, rồi nhìn đến cửa thang máy, sau đó nhìn lại cái váy ngắn của mình, mặc dù cô rất biết ơn khi Lý Hiểu đem cơ hội thoát hiểm đầu tiền nhường cho cô, nhưng cô cũng không thể thuận tiện để anh chiếm tiện nghi được.
"Anh cởi quần ra cho tôi mặc, chờ sau khi tôi leo ra được sẽ cởi trả anh, nếu không tôi sẽ không leo, cũng không để cho anh leo, chúng ta cứ ở đây chờ vậy."
"Nếu bị nhốt ở đây, cô không sợ sao?" Lý Hiểu buồn cười nhìn Tiêu Tĩnh.
"Không sợ." Tiêu Tĩnh lắc đầu, lo sợ tất nhiên có, nhưng tháng máy này cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, bên ngoài còn có người đang sửa chữa, tình trạng thang máy vẫn ổn định, cô cũng từ từ buông lỏng.
Lý Hiểu nhìn đến cái váy ngắn của cô nói, "Cô yên tâm, tôi không phải người xấu, tôi cũng sẽ không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô đâu."
Tiêu Tĩnh che cái váy cực ngắn của mình, kiên trì muốn mượn quần, "Anh không cho tôi mượn thì tôi không leo, cũng không để cho anh leo, trừ phi thang máy tự đi lên."
"Sao cô có thể không nói đạo lý như vậy được?" Lý Hiểu cảm thấy giống như tú tài gặp quân binh, sao trước đó không phát hiện cô gái này lại khó dây dưa như vậy.
"Không nói đạo lý đó mới là phụ nữ." Tiêu Tĩnh kiên định nhìn Lý Hiểu, ý tứ trong mắt vô cùng rõ ràng.
Lớn như vậy, thật sự đây là lần đầu tiên Lý Hiểu gặp phải loại tình huống này. Nhìn thấy hành động lôi kéo cái váy ngắn của Tiêu Tĩnh, anh nhìn không chớp mắt, đầu óc nóng lên, đồng ý:
"Được rồi, tôi cho cô mượn."
"Cám ơn, anh đúng là người tốt." Thấy Lý Hiểu thật sự đồng ý, Tiêu Tĩnh lập tức lộ nụ cười ngọt ngào tràn đầy tâm ý, thuận tiện phát cho anh một vé người tốt.
Trên thực tế Lý Hiểu vừa mới đồng ý đã hối hận. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tiêu Tĩnh thì lời cự tuyệt không thể thốt ra. Không biết ai đã từng nói, con người khi còn sống nếu làm được hai chuyện tốt mới coi là hoàn mỹ, coi như vì cuộc sống không hoàn mỹ thêm một chút sắc thái vậy, nghĩ như vậy, Lý Hiểu bắt đầu tháo dây lưng.
"Sau khi leo lên cô phải lập tức trả quần lại cho tôi."
Thang máy dừng ở giữa, Lý Hiểu tính toán, đưa Tiêu Tĩnh leo lên rồi cô sẽ lập tức cởi quần trả cho mình, mình mặc quần vào sau đó lại leo lên, cũng sẽ không quá mất mặt, cùng lắm thì về sau sẽ không đến siêu thị này nữa.
"Được được, sau khi tôi lên sẽ trả lại cho anh." Tiêu Tĩnh vui vẻ nhìn Lý Hiểu, phát thêm một vé người tốt nữ, "Anh thật là một người tốt."
Lý Hiểu cười khổ, anh tình nguyện là tiểu nhân hơn. Không cam không nguyện cởi quần ra, thật may là hôm nay anh mặc quần lót bốn góc, nếu không anh thật sự vẫn muốn làm tiểu nhân.
Nhận lấy quần Lý Hiểu đưa tới, Tiêu Tĩnh không nói hai lời giơ một chân lên, thời điểm vừa chuẩn bị nói, nghe được tiếng người nói cửa sẽ lập tức mở ra, đang muốn nhanh nhanh kéo quần lên, thang máy đột nhiên lóe lên. . . . . .
/77
|