Editor: Mèo Băng
La Phương cảm thấy chủ nhiệm hôm nay giống như bị trúng tà, sao cô chỉ mới xoay người liền thấy anh ta đứng cười khúc khích, đưa tài liệu cho anh ta cũng phải gọi đến mấy tiếng anh ta mới phản ứng lại. Điều này không giống với chủ nhiệm anh minh thần võ trong cảm nhận của cô chút nào, nhân viên như cô cũng phải tỏ lòng quan tâm một chút, vì vậy La Phương ân cần hỏi thăm:
"Bác sĩ Lý, anh không sao chớ?"
"Tôi không sao , tôi thì có chuyện gì?" Khóe miệng giơ lên cao Lý Hiểu ngẩng đầu với vẻ mặt không giải thích được nhìn La Phương.
"À, không có việc gì." La Phương vội vàng lắc đầu, xoay người đi làm chuyện của mình, trong lòng thầm phỉ báng, cười đến ngây ngô vậy mà còn nói mình không có việc gì, lừa gạt ai vậy. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không biết, thôi, cô chỉ là nhân viên, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được là được, những chuyện khác không nên quan tâm.
"Ha ha. . . . . ." Lý Hiểu không biết nhân viên của anh đang thầm phỉ báng mình, chỉ lo suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, mà cảm thấy buồn cười, không tự chủ được mà cười ra tiếng.
Lúc Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca hỗ ôm nhau, vừa đúng lúc dừng trước cửa phòng khám của Lý Hiểu, mà hai người chỉ lo đến đối phương, căn bản không chú ý tới xung quanh. Mà Lý Hiểu đúng lúc rãnh rỗi, tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình ôm nhau của hai người, chứng kiến dáng vẻ làm nũng của Tiêu Tĩnh còn Tiêu Chi Ca tiến lên với vẻ mặt bất đắc dĩ của người lớn mà an ủi cô. Trông vô vùng buồn cười, cậu bé kia, chắc là có quan hệ than thích với cô ấy, dù sao nhìn cô ấy cũng chỉ khoảng 24-25 tuổi, làm sao có thể có đứa con -8 tuổi được. Đã lâu anh chưa nhìn thấy một cô gái như vậy, lúc không cười có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng khi cười, gương mặt ấy như có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, làm cho người khác khó có thể dời đi ánh mắt.
Tiêu Tĩnh không hề hay biết toàn bộ cử chỉ của cô đã bị anh thu vào trong mắt, hai mẹ con cùng tranh cãi nhau về nhà. Vì thời tiết nóng, nên mẹ Tiêu đã chuẩn bị sẵn canh đậu xanh ướp lạnh, chào đón cháu ngoại về, lập tức múc ra một chén hỏi cháu có muốn uống canh hay không. Tiêu Tĩnh đứng trơ mắt nhìn mẹ Tiêu,
"Mẹ, còn con?"
"Không phải con đang đau răng sao, không thể uống."
"Con bị nóng, canh đậu xanh vừa đúng có thể giải nhiệt."
"Nhưng đậu đã ướp lạnh thì không được." Mẹ Tiêu lắc đầu, "Quá lạnh ngược lại sẽ khiến nứu con bị thương, mẹ có chừa canh nóng, để mẹ múc cho con một chén, được không?"
"Canh đậu xanh không lạnh ăn không ngon, con chỉ muốn ăn lạnh."
"Tiểu Tĩnh, nghe lời mẹ con đi, con bây giờ không thể ăn đồ lạnh được, trừ phi con không nghĩ đến răng mình nữa, đến tối có đau cũng đừng gọi cha." Cha Tiêu chứng tỏ uy nghiêm của mình.
"Ai, sao ta lại xui xẻo như vậy." Tiêu Tĩnh buồn bực ngã trên ghế sa lon, muốn ăn mà không được, đây là đạo lý gì chứ. Cô nghĩ đến sự yêu thương của cha mẹ đối với Tiêu Chi Ca so với cô rất không công bằng, cảm thấy rất đau lòng.
Tiêu Chi Ca vui vẻ uống canh đậu xanh, thuận tiện bỏ đá xuống giếng, "Bà ngoại, ông ngoại, mẹ còn muốn ăn trộm bánh ngọt nữa ý, mọi người xem đi bánh ngọt này là mẹ mua, rõ ràng mua để ăn nhưng không dám, còn nói là đặc biệt mua cho cháu ăn….”
"Tiêu Chi Ca!" Tiêu Tĩnh giận giỗi, tên tiểu phản đồ này.
"Tiêu Tĩnh!" Mẹ Tiêu chống nạnh, "Con còn dám hung hăng với tiểu Chi Ca, rõ ràng là con không đúng."
Thấy mẹ Tiêu nổi giận, Tiêu Tĩnh rụt cổ, "Mẹ, con có thể giải thích."
"Không cần giải thích." Mẹ Tiêu vung tay lên, "Mẹ đã quyết định rồi, để cho răng con tốt trở lại, nghiêm khắc quản lý việc ăn uống của con. Để con không thể nghĩ biện pháp ăn lén bên ngoài, con phải đem ví tiền chi phiếu giao toàn bộ ra hết.”
"Hả? Không cần phải làm vậy đâu, mẹ à, con đã là người lớn rồi." Tiêu Tĩnh bày vẻ mặt đau khổ mà nhìn mẹ, sao lại dùng phương thức như thế trừng phạt cô chứ? Không cần đâu, nếu chuyện này truyền đi thì rất mất mặt.
"Nhưng chuyện con làm không giống người lớn một chút nào." Mẹ Tiêu không bị lung lay, "Chồng, ông nói xem, tôi tịch thu ví tiền với chi phiếu của nó, làm vậy có đúng không?"
Không đúng, một chút cũng không đúng, nếu giữ tiền của cô, thì cô không thể mua đồ ăn mình thích. Tiêu Tĩnh mở to mắt mong đợi nhìn cha Tiêu, bình thường cha Tiêu với cô đều chung một thuyền, lần này hẳn cha cũng sẽ giúp cô.
"Đã là người trưởng thành rồi mà một chút tự chủ cũng không có, cha nghĩ phải quản lý nghiêm khắc với con mới được." Cha Tiêu gật đầu, lần này phải trở mặt với con gái rồi, ông không nhìn đến vẻ mặt cầu khẩn của cô.
"Cất tiền của nó đi, tránh cho nó lén lút ăn bên ngoài, đúng rồi, bà xã, đồ ăn vặt trong nhà cũng thu hết, đừng cho nó tìm được."
"Được được." Được sự ủng hộ của chồng, mẹ Tiêu hả hê làm mặt quỷ với con gái, để xem con còn ăn bậy nữa không, hừ, hiện tại phải chịu chút khổ sở thôi.
"Không thể được, hai người có phải là cha mẹ ruột của con không đó, nhất định là cha mẹ ghẻ rồi." Tiêu Tĩnh vuốt mặt của mình, buồn bực nhìn hai người, cô bị thương rồi, sao lòng cô như bị một đao đâm trúng, cô rất yêu thức ăn mà.
Mặc kệ Tiêu Tĩnh kháng nghị thế nào, mẹ Tiêu vẫn tịch thu toàn bộ tài sản của cô, nói rõ trước khi răng cô tốt hơn, ăn cái gì đều do bà quyết định. Nếu như cô không phối hợp, bà sẽ không trả lại ví tiền, mẹ Tiêu uy hiếp. Tiêu Tĩnh không còn cách nào khác đành phải rưng rưng ký kết hiệp ước bất bình đẳng, sau khi trãi qua một tuần lễ ‘ sống không bằng chết ’, cuối cùng cha mẹ Tiêu bãi bỏ lệnh cấm, vì vậy cô đã có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích rồi.
Lệnh cấm đã hủy bỏ đều đầu tiên Tiêu Tĩnh làm là lấy lại ví tiền của mình, sau đó lôi kéo mẹ Tiêu đến siêu thị, cô nghĩ muốn mua thật nhiều đồ ăn, cô phải mua thật nhiều.
Sau khi hai người họ đến siêu thị mới phát hiện ở đây tổ chức hoạt động giảm giá ba năm một lần, các mặt hang giảm giá rất dễ thấy, bổng chốc hai mắt mẹ Tiêu đỏ lên, kéo con gái đi tranh.
"Lần trước mẹ nhìn trúng một cái váy hơn năm ngàn, mẹ không mua, cả siêu thị đều mở hoạt động, quần áo chắc cũng giảm, đi mau, chúng ta đi xem thử, mẹ phải mua thêm mấy cái nữa."
"Mẹ, trong nhà mấy tủ quần áo lớn gấp bốn năm lần đều là của người, mẹ còn định mua thêm à?" Tiêu Tĩnh bị mẹ Tiêu lôi kéo chạy như điên, trong miệng kháng nghị.
"Thích chưng diện là bản tính của phụ nữ, việc này sao con không hiểu." Mẹ Tiêu như uống phải thuốc kích thích, lôi kéo con gái chạy về phía cầu thang, mỗi bước như bay, .Đối với người hay vận động như mẹ Tiêu, một hơi leo lên lầu tám là chuyện nhỏ, nhưng đối với người không vận động như Tiêu Tĩnh mà nói, giống như muốn lấy cái mạng của cô vậy. Hai chữ chưng diện rất hữu hiệu so với bất kỳ thuốc kích thích nào, mẹ Tiêu giống như không tốn chút sức nào kéo con gái kéo lên lầu tám.
Siêu thị giảm giá thu hút không ít khách hàng, mẹ Tiêu vừa thấy các loại giảm giá, buông tay Tiêu Tĩnh ra, không nói hai lời , vung cánh tay nhỏ của mình đi giày cao gót chạy về phía đám đông.
La Phương cảm thấy chủ nhiệm hôm nay giống như bị trúng tà, sao cô chỉ mới xoay người liền thấy anh ta đứng cười khúc khích, đưa tài liệu cho anh ta cũng phải gọi đến mấy tiếng anh ta mới phản ứng lại. Điều này không giống với chủ nhiệm anh minh thần võ trong cảm nhận của cô chút nào, nhân viên như cô cũng phải tỏ lòng quan tâm một chút, vì vậy La Phương ân cần hỏi thăm:
"Bác sĩ Lý, anh không sao chớ?"
"Tôi không sao , tôi thì có chuyện gì?" Khóe miệng giơ lên cao Lý Hiểu ngẩng đầu với vẻ mặt không giải thích được nhìn La Phương.
"À, không có việc gì." La Phương vội vàng lắc đầu, xoay người đi làm chuyện của mình, trong lòng thầm phỉ báng, cười đến ngây ngô vậy mà còn nói mình không có việc gì, lừa gạt ai vậy. Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không biết, thôi, cô chỉ là nhân viên, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được là được, những chuyện khác không nên quan tâm.
"Ha ha. . . . . ." Lý Hiểu không biết nhân viên của anh đang thầm phỉ báng mình, chỉ lo suy nghĩ đến chuyện vừa rồi, mà cảm thấy buồn cười, không tự chủ được mà cười ra tiếng.
Lúc Tiêu Tĩnh và Tiêu Chi Ca hỗ ôm nhau, vừa đúng lúc dừng trước cửa phòng khám của Lý Hiểu, mà hai người chỉ lo đến đối phương, căn bản không chú ý tới xung quanh. Mà Lý Hiểu đúng lúc rãnh rỗi, tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình ôm nhau của hai người, chứng kiến dáng vẻ làm nũng của Tiêu Tĩnh còn Tiêu Chi Ca tiến lên với vẻ mặt bất đắc dĩ của người lớn mà an ủi cô. Trông vô vùng buồn cười, cậu bé kia, chắc là có quan hệ than thích với cô ấy, dù sao nhìn cô ấy cũng chỉ khoảng 24-25 tuổi, làm sao có thể có đứa con -8 tuổi được. Đã lâu anh chưa nhìn thấy một cô gái như vậy, lúc không cười có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng khi cười, gương mặt ấy như có sức hấp dẫn bắn ra bốn phía, làm cho người khác khó có thể dời đi ánh mắt.
Tiêu Tĩnh không hề hay biết toàn bộ cử chỉ của cô đã bị anh thu vào trong mắt, hai mẹ con cùng tranh cãi nhau về nhà. Vì thời tiết nóng, nên mẹ Tiêu đã chuẩn bị sẵn canh đậu xanh ướp lạnh, chào đón cháu ngoại về, lập tức múc ra một chén hỏi cháu có muốn uống canh hay không. Tiêu Tĩnh đứng trơ mắt nhìn mẹ Tiêu,
"Mẹ, còn con?"
"Không phải con đang đau răng sao, không thể uống."
"Con bị nóng, canh đậu xanh vừa đúng có thể giải nhiệt."
"Nhưng đậu đã ướp lạnh thì không được." Mẹ Tiêu lắc đầu, "Quá lạnh ngược lại sẽ khiến nứu con bị thương, mẹ có chừa canh nóng, để mẹ múc cho con một chén, được không?"
"Canh đậu xanh không lạnh ăn không ngon, con chỉ muốn ăn lạnh."
"Tiểu Tĩnh, nghe lời mẹ con đi, con bây giờ không thể ăn đồ lạnh được, trừ phi con không nghĩ đến răng mình nữa, đến tối có đau cũng đừng gọi cha." Cha Tiêu chứng tỏ uy nghiêm của mình.
"Ai, sao ta lại xui xẻo như vậy." Tiêu Tĩnh buồn bực ngã trên ghế sa lon, muốn ăn mà không được, đây là đạo lý gì chứ. Cô nghĩ đến sự yêu thương của cha mẹ đối với Tiêu Chi Ca so với cô rất không công bằng, cảm thấy rất đau lòng.
Tiêu Chi Ca vui vẻ uống canh đậu xanh, thuận tiện bỏ đá xuống giếng, "Bà ngoại, ông ngoại, mẹ còn muốn ăn trộm bánh ngọt nữa ý, mọi người xem đi bánh ngọt này là mẹ mua, rõ ràng mua để ăn nhưng không dám, còn nói là đặc biệt mua cho cháu ăn….”
"Tiêu Chi Ca!" Tiêu Tĩnh giận giỗi, tên tiểu phản đồ này.
"Tiêu Tĩnh!" Mẹ Tiêu chống nạnh, "Con còn dám hung hăng với tiểu Chi Ca, rõ ràng là con không đúng."
Thấy mẹ Tiêu nổi giận, Tiêu Tĩnh rụt cổ, "Mẹ, con có thể giải thích."
"Không cần giải thích." Mẹ Tiêu vung tay lên, "Mẹ đã quyết định rồi, để cho răng con tốt trở lại, nghiêm khắc quản lý việc ăn uống của con. Để con không thể nghĩ biện pháp ăn lén bên ngoài, con phải đem ví tiền chi phiếu giao toàn bộ ra hết.”
"Hả? Không cần phải làm vậy đâu, mẹ à, con đã là người lớn rồi." Tiêu Tĩnh bày vẻ mặt đau khổ mà nhìn mẹ, sao lại dùng phương thức như thế trừng phạt cô chứ? Không cần đâu, nếu chuyện này truyền đi thì rất mất mặt.
"Nhưng chuyện con làm không giống người lớn một chút nào." Mẹ Tiêu không bị lung lay, "Chồng, ông nói xem, tôi tịch thu ví tiền với chi phiếu của nó, làm vậy có đúng không?"
Không đúng, một chút cũng không đúng, nếu giữ tiền của cô, thì cô không thể mua đồ ăn mình thích. Tiêu Tĩnh mở to mắt mong đợi nhìn cha Tiêu, bình thường cha Tiêu với cô đều chung một thuyền, lần này hẳn cha cũng sẽ giúp cô.
"Đã là người trưởng thành rồi mà một chút tự chủ cũng không có, cha nghĩ phải quản lý nghiêm khắc với con mới được." Cha Tiêu gật đầu, lần này phải trở mặt với con gái rồi, ông không nhìn đến vẻ mặt cầu khẩn của cô.
"Cất tiền của nó đi, tránh cho nó lén lút ăn bên ngoài, đúng rồi, bà xã, đồ ăn vặt trong nhà cũng thu hết, đừng cho nó tìm được."
"Được được." Được sự ủng hộ của chồng, mẹ Tiêu hả hê làm mặt quỷ với con gái, để xem con còn ăn bậy nữa không, hừ, hiện tại phải chịu chút khổ sở thôi.
"Không thể được, hai người có phải là cha mẹ ruột của con không đó, nhất định là cha mẹ ghẻ rồi." Tiêu Tĩnh vuốt mặt của mình, buồn bực nhìn hai người, cô bị thương rồi, sao lòng cô như bị một đao đâm trúng, cô rất yêu thức ăn mà.
Mặc kệ Tiêu Tĩnh kháng nghị thế nào, mẹ Tiêu vẫn tịch thu toàn bộ tài sản của cô, nói rõ trước khi răng cô tốt hơn, ăn cái gì đều do bà quyết định. Nếu như cô không phối hợp, bà sẽ không trả lại ví tiền, mẹ Tiêu uy hiếp. Tiêu Tĩnh không còn cách nào khác đành phải rưng rưng ký kết hiệp ước bất bình đẳng, sau khi trãi qua một tuần lễ ‘ sống không bằng chết ’, cuối cùng cha mẹ Tiêu bãi bỏ lệnh cấm, vì vậy cô đã có thể ăn bất cứ thứ gì mình thích rồi.
Lệnh cấm đã hủy bỏ đều đầu tiên Tiêu Tĩnh làm là lấy lại ví tiền của mình, sau đó lôi kéo mẹ Tiêu đến siêu thị, cô nghĩ muốn mua thật nhiều đồ ăn, cô phải mua thật nhiều.
Sau khi hai người họ đến siêu thị mới phát hiện ở đây tổ chức hoạt động giảm giá ba năm một lần, các mặt hang giảm giá rất dễ thấy, bổng chốc hai mắt mẹ Tiêu đỏ lên, kéo con gái đi tranh.
"Lần trước mẹ nhìn trúng một cái váy hơn năm ngàn, mẹ không mua, cả siêu thị đều mở hoạt động, quần áo chắc cũng giảm, đi mau, chúng ta đi xem thử, mẹ phải mua thêm mấy cái nữa."
"Mẹ, trong nhà mấy tủ quần áo lớn gấp bốn năm lần đều là của người, mẹ còn định mua thêm à?" Tiêu Tĩnh bị mẹ Tiêu lôi kéo chạy như điên, trong miệng kháng nghị.
"Thích chưng diện là bản tính của phụ nữ, việc này sao con không hiểu." Mẹ Tiêu như uống phải thuốc kích thích, lôi kéo con gái chạy về phía cầu thang, mỗi bước như bay, .Đối với người hay vận động như mẹ Tiêu, một hơi leo lên lầu tám là chuyện nhỏ, nhưng đối với người không vận động như Tiêu Tĩnh mà nói, giống như muốn lấy cái mạng của cô vậy. Hai chữ chưng diện rất hữu hiệu so với bất kỳ thuốc kích thích nào, mẹ Tiêu giống như không tốn chút sức nào kéo con gái kéo lên lầu tám.
Siêu thị giảm giá thu hút không ít khách hàng, mẹ Tiêu vừa thấy các loại giảm giá, buông tay Tiêu Tĩnh ra, không nói hai lời , vung cánh tay nhỏ của mình đi giày cao gót chạy về phía đám đông.
/77
|