Quan Phán lại nằm mơ thấy Chu Niệm Viễn nữa rồi.
Trong giấc mơ ấy, cậu thấy Chu Niệm Viễn kết hôn cùng người bạn gái đã quen bảy năm của anh.
Cậu chỉ là người được mời tham dự.
Khi Chu Niệm Viễn cùng vợ đến bàn của cậu mời rượu, cậu cùng đối mặt với anh, trong ánh mắt trầm lắng sâu thăm thẳm của anh ấy, phảng phất là cả trời tình cảm nồng nàn.
Cái cảm giác này khiến cả người cậu run rẩy.
Mà có thể giây tiếp theo là hình ảnh Chu Niệm Viễn ôm lấy vợ của mình, lạnh lùng mà nói với cậu, anh ấy từ trước đến nay chưa từng yêu cậu.
Quan Phát hoảng hốt mà tỉnh giấc.
Bốn giờ sáng, cậu khẽ liếc nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ,còn có ngọn đèn đường u ám ngoài công trường, trong ngực là biết bao đau đớn khiến cho cậu không thể hít thở bình thường được.
Trên thực tế, cậu đã rất lâu không có liên hệ gì với Chu Niệm Viễn rồi.
Cậu đương nhiên là vẫn có Weibo và Wechat của Chu Niệm Viễn.
Nhưng là Weibo của Chu Niệm Viễn đã không hoạt động từ hai năm trước, tin tức cuối cùng trên đó lại là bản tin chính phủ, hình như là bên Chu gia có hoạt động gì mới.
Bảng cập nhật thông tin của cậu cũng ít khi có tin gì mới.
Quan Phán lặng lẽ mở Wechat.
Tin tức mới nhất trên bảng tin của Chu Niệm Phát được đăng vào dịp Tết, nội dung đại khái là chúc mừng năm mới, kèm theo một bức ảnh ngôi nhà ngói màu xanh nhìn rất đặc sắc.
Quan Phán biết, đó là nhà cũ của bà ngoại Chu Niệm Viễn, căn nhà này vài năm trước đã bị dỡ bỏ, sau được xây lại thành một căn biệt thự rất khang trang.
Nhà ngoại của Chu gia nằm phía dưới một thị trấn nhỏ thược thành phố Trùng Khánh, kế bên quê cũ của Quan Phán, chỉ khác là nhà của Quan Phán nằm mưới mấy dặm sâu trong thôn trong núi.
Bọn họ học chung một lớp năm lớp năm, lớp sáu tiểu học.
Lúc ấy Quan Phán đã nghe được không ít những lời đồn đại về Chu gia.
Chu gia ở thôn Thập Lý Bát rất nổi tiếng, nguyên nhân chính là do người mẹ xinh đẹp của Chu Niệm Viễn cặp với một ông đại gia ở Hải Thành.
Nghe người ta nói mẹ Chu chính là người thứ ba, nhưng nàng may mắn lại sinh được Chu Niệm Viễn, vợ chính thức của gia đình kia tuy không đồng ý cho nàng vào cửa nhưng vị đại gia nọ thì lại rất yêu chiều nàng, còn xây cho nàng một ngôi nhà xa hoa ở dưới quê, không những vậy còn mướn người hầu chăm sóc hai mẹ con hết sức chu đáo.
Vậy mà trong thôn cũng chẳng có ai dám xem thường nàng, bởi vì nhà Chu gia thực sự rất giàu, cho nên mọi người ai cũng chỉ mong được như nàng thôi.
Quan Phán còn nhớ, khi Chu Niệm Viễn đi học lúc nào cũng có xe hơi sang trọng đưa rước.
Mà thời điểm đó, có được một chiếc xe đạp đã được xem là rất xa xỉ rồi.
Thành tích học tập của Chu Niệm Viễn rất tốt, lớn lên lại đẹp trai, trong nhà lại nhiều tiền, làm gì có nữ sinh nào không muốn làm bạn với anh ấy.
Quan Phán nào có gì sánh được với Chu Niệm Viễn.
Mặc dù cậu học giỏi hơn Chu Niệm Viễn một chút, kết quả thường hay được hạng nhất nhưng nhà cậu rất nghèo, trong nhà còn có anh trai với chị gái, tất cả quần áo của cậu đều là đồ của anh trai và chị gái chắp vá lại, lủng chỗ này lủng chỗ kia, thành thử nhìn bộ dạng cậu rất lôi thôi.
Hai người làm bạn cùng bàn suốt nửa năm, quan hệ không hẳn là tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Vào tháng cuối cùng của năm lớp sáu, Chu Niệm Viễn được người nhà đón về thành phố Hải Thành.
Khi cả hai gặp lại cũng là bảy năm sau rồi.
Quan Phán thi đậu một trường đại học ở Hải Thành.
Vốn dĩ cậu cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Niệm Viễn.
Tất cả đều là tình cờ.
Có một đồng hương tổ chức tiệc gặp mặt Hội sinh viên Trùng Khánh ở Hải Thành, bởi vậy cậu liền tham dự.
Có một đàn anh trùng hợp cũng có quen biết với Chu Niệm Viễn, lại biết được bà ngoại của Chu Niệm Viễn là người Trùng Khánh liền lên tiếng mời cậu tham gia.
Bọn họ là trong buổi tiệc này mà nhận ra nhau.
Chu Niệm Viễn lớn lên cao to đẹp trai, từng cái vung tay nhấc chân đều vô cùng quý phái.
Cách cư xử của anh ấy rất nho nhã lễ độ, ít nhất cách biểu hiện bên ngoài là vô cùng hòa thuận, lại rất chiếu cố Quan Phán.
Bọn họ đôi lúc sẽ hẹn nhau đi ăn cớm, có lúc thì lại hẹn nhau cùng đi thư viện.
Nghỉ đông năm hai đại học, Chu Niệm Viễn còn cùng Quan Phán về Trùng Khánh chơi một chuyến nữa.
Chu Niệm Viễn còn cùng cậu ngồi xe lửa, cả hai lắc lư trên xe mười mấy tiếng mới về đến nhà.
Rõ ràng anh ta có thể đi máy bay đến Trùng Khánh chứ đâu cần phải bắt bản thân mình chịu khổ như vậy.
Quan Phán vẫn luôn nhớ rất rõ, ở trên xe lửa, khi Chu Niệm Viễn ngủ quên, anh đã gác đầu trên vai cậu.
Còn cậu sau một đêm phải ngồi thẳng người, cuối cùng vì mệt quá liền vai kề vai với Chu Niệm Viễn mà ngủ quên mất.
Đó là lần tiếp xúc thân mật nhất của cả hai.
Sau này Quan Phán mới biết, thì ra cha ruột của Chu Niệm Viễn không phải đại gia hay phú hộ gì, mà xuất thân từ một danh gia vọng tộc, là con cháu của một gia đình quan chức chân chính.
Chu Niệm Viễn mặc dù là con riêng, nhưng cũng đã được nhận tổ quy tông, tương lai vô cùng sáng lạng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Quan Phán quyết định đến một thành phố ở phía Nam sinh sống, còn Chu Niệm Viễn đương nhiên vẫn ở lại Hải Thành.
Cứ như vậy qua tiếp tám năm, giữa hai người bọn họ cũng chỉ gặp nhau có hai ba lần, lần nào cũng là vội vội vàng vàng.
Mà tất cả cơ hội gặp mặt đều là do Quan Phán tranh thủ tìm kiếm.
Cậu luôn dồn hết tâm trí nghe ngóng hành trình của Chu Niệm Viễn, sau đó sẽ giả bộ cả hai vô tình gặp mặt.
Lần cuối cùng là khi cậu thấy đứng bên cạnh Chu Niệm Viễn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chu Niệm Viễn giới thiệu với cậu đây chính là vợ chưa cưới của anh ấy.
Đối phương là con gái thế gia môn đăng hộ đối với nhà Chu Niệm Viễn, sau khi Chu Niệm Viễn tốt nghiệp đại học liền bắt đầu tìm hiểu.
Quan Phán biết bản thân chẳng còn cơ hội nữa, từ nay về sau tốt nhất là cậu nên chặt đứt các mộng tưởng của mình.
Hai năm gần đây thật ra cậu cũng đã ít nhớ về Chu Niệm Viễn hơn.
Không biết đêm nay làm sao mà cậu lại mơ về người ấy.
Quan Phán ngồi ngoài ban công, trầm mặc mà châm điếu thuốc.
Gió đêm tháng sáu mát rượi khẽ thổi qua mặt, nó khiến trái tim loạn nhịp của cậu dần bình tĩnh hơn.
Tuổi của cậu cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, qua thêm vài hôm là đến sinh nhật ba mươi của cậu.
Mỗi khi ba mẹ ở dưới quê thúc giục cậu mau kết hôn đi, cậu cũng chỉ biết lấp liếm qua qua.
May mà sau khi nhà anh trai cậu sinh được hai đứa con trai, ông bà cũng không còn cằn nhằn về việc muốn ôm cháu nữa, nhưng chung quy vẫn luôn để ý đến hạnh phúc nửa đời còn lại của cậu.
Còn cậu thì lại không có cách nào nói với người nhà của mình rằng, cậu đã có người trong lòng từ lâu.
Nói cho đúng là, cậu yêu thầm người ta.
Mà người cậu yêu thầm lại là đàn ông nữa chứ, điều này càng khiến cậu không dám mở miệng.
Tư tưởng ở nông thôn đều rất bảo thủ, hỏi cậu làm sao mà dám thẳng thắn cho được.
Cậu đã xác định bản thân sẽ phải sống cô độc cho đến già.
Dù sao cậu cũng đã suy nghĩ tốt lắm rồi, suốt đời này cậu sẽ không kết hôn, cứ như vậy mà già đi.
Hút xong điếu thuốc, cậu lại quay về giường nằm.
Mơ mơ màng màng ngủ đến bảy giờ, cậu liền bật dậy chạy đến công trường.
Chuyên ngành cậu học ở trường là đo vẽ bản đồ, làm việc ở công trường cũng đã bảy tám năm rồi.
Vài năm trước đặc biệt cực khổ, vì muốn tiết kiệm tiền mà cậu phải chạy qua chạy lại giữa hai công trường, thường phải thức dậy lúc năm giờ sáng đến mười một giờ đêm mới về tới ký túc xá, mệt đến mức thở như chó ấy.
Sau này khi cậu lên chức trưởng phòng bộ phận hạng mục công trình, dưới quyền có một tốp nhân công, vậy mà cũng chẳng có lúc được nghỉ ngơi.
Bởi vì một năm bốn mùa đều làm việc ngoài công trường, da của cậu cũng bị phơi cho đen, lại còn rất thô ráp.
Cậu cũng có vài người bạn ở trên tòa thị chính cùng tham gia thiết kế hạng mục này, mặc dù đều phải đi công tác từ Nam ra Bắc, vậy mà còn nhàn rỗi hơn cậu nhiều.
Có lúc cậu lại nghi ngờ, không biết lúc đầu có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không mà lại đi ký cái hợp đồng đường sắt này.
Buổi chiều, đột ngột có cơn mưa lớn.
Phương Nam đang vào mùa mưa dầm, chỗ công trường cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, theo dự đoán chắc cả tháng tới cũng không thể thi công.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Quan Phán có chút cảm khái, liền quay về ký túc xá.
Vừa mới lên lầu, cậu lại nghe được một chuỗi tiếng còi như xé màn mưa mà đến.
Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy có ba chiếc xe màu đen có rèm che đang lái xe vào hướng phòng hạng mục.
Có thể là lãnh đạo cấp trên nào đó muốn đến giám sát công trình đi.
Quan Phán lập tức dừng bước chân.
Cậu cả người ướt đẫm, vừa mới tính quay về phòng tắm một cái vậy mà lúc này lại mau chân chạy xuống dưới lầu.
Vừa xuống tới dưới lầu, cậu liền thấy có vài người đàn ông mặc vest màu đen từ trong xe bước ra, theo ra sau cùng là một nam thanh niên.
Bởi do bụi nước mưa mà cậu không thấy rõ được dáng vẻ của người thanh niên ấy.
Nhưng cậu có thể khẳng định, người này tuyệt đối không phải là lãnh đạo cấp cao, bởi vì mỗi lần có người đến thị sát thì đều là các cán bộ kỳ cựu đã có tuổi rồi.
Cậu thấy vậy cũng không quan tâm nữa, liền quay trở lại ký túc xá.
Lúc ở dưới lầu, cậu cũng để ý đến ba chiếc xe kia.
Đều là các nhãn xe cao cấp nhất.
Bởi vì lúc trước cậu có tiếp xúc với Chu Niệm Viễn nên cũng có chút hiểu biết về giới giàu có, cũng biết được mấy cái xe này không hề rẻ chút nào.
Có thể là họ hàng, người quen của công nhân nào đó đi.
Cậu khẽ cười, cũng xem như không có việc gì.
Sau khi về phòng tắm rửa sạch sẽ, cậu lại ngó xem thời gian một chút, bây giờ cũng chưa đến bốn giờ chiều, lúc này nhà ăn vẫn chưa có mở cửa, cậu liền tiện tay cầm một cuốn sách ra đọc.
Thật ra cậu cái gì cũng đọc không vô.
Có lẽ là do giấc mơ chập chừng sáng nay, hoặc có lẽ là do tiếng mưa to bên ngoài khiến lòng cậu rối rắm không yên.
Cậu không tự chủ mà lấy di động ra, lại mở xem tin tức mới nhất của Chu Niệm Viễn, cứ như vậy mà nhìn.
Cho dù vẫn là câu chúc mừng năm mới ấy cùng với một tấm hình cũ, nhưng như vậy cũng đủ đong đầy cái mơ mộng viễn vông trong cậu.
Cậu sẽ lại suy đoán, có phải hay không Chu Niệm Viễn đăng những thứ này lên chỉ để cho cậu xem thôi.
Bởi vì chỉ có nhà cậu với nhà bà ngoài Chu Niệm Viễn gần nhau, cũng chỉ có cậu mới biết ý nghĩa của bức ảnh có căn nhà cũ ấy.
Nhưng bản thân cậu cũng hiểu rất rõ, tất cả chỉ là do cậu ảo tưởng mà thôi.
Chu Niệm Viễn khẳng đĩnh đã sớm quên mất người bạn cũ này, làm sao mà lại cố ý đăng cái tin này trên tường nhà mình để ám chỉ điều gì cơ chứ…
Trong lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu cho rằng chắc có công nhân nào tìm cậu có việc nên đứng dậy ra mở cửa.
Đứng trước cửa là cậu thanh niên khi nãy vừa bước xuống xe.
Đối phương lớn lên nhìn rất hào hoa nho nhã, nụ cười tươi như nắng, “Cho hỏi anh có phải là ngài Quan Phán?”
Quan Phán gật đầu.
Đối phương lại nói tiếp, “Tôi tên Hạ Cảnh, anh có thể gọi tôi là A Cảnh.”
Quan Phán trầm mặc trong giây lát, sau đó nói: “Chào anh, Hạ tiên sinh.”
Hạ Cảnh thấy vậy liền nói rõ lý do mình đến đây, “Tôi là trợ lý riêng của ngài Chu Niệm Viễn, do ngài ấy gặp phải sự cố bất ngờ, bị thương rất nghiêm trọng, ngài ấy bây giờ muốn gặp anh.”
Quan Phán thật không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Hạ Cảnh lại tiếp tục hỏi cậu: “Anh có thể đi không?”
Quan Phán không trả lời.
Đầu óc cậu bây giờ loạn thành một đống.
Sự cố bất ngờ… Bị thương rất nghiêm trọng… gặp một lần…
Là muốn cậu gặp mặt Chu Niệm Viển lần sau cuối ư?
Cậu gần như không thể chấp nhận được sự thật này, hai cánh tay phải nắm chặt lấy khung cửa, khó khắn lắm mới có thể đứng vững.
Trong giấc mơ ấy, cậu thấy Chu Niệm Viễn kết hôn cùng người bạn gái đã quen bảy năm của anh.
Cậu chỉ là người được mời tham dự.
Khi Chu Niệm Viễn cùng vợ đến bàn của cậu mời rượu, cậu cùng đối mặt với anh, trong ánh mắt trầm lắng sâu thăm thẳm của anh ấy, phảng phất là cả trời tình cảm nồng nàn.
Cái cảm giác này khiến cả người cậu run rẩy.
Mà có thể giây tiếp theo là hình ảnh Chu Niệm Viễn ôm lấy vợ của mình, lạnh lùng mà nói với cậu, anh ấy từ trước đến nay chưa từng yêu cậu.
Quan Phát hoảng hốt mà tỉnh giấc.
Bốn giờ sáng, cậu khẽ liếc nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ,còn có ngọn đèn đường u ám ngoài công trường, trong ngực là biết bao đau đớn khiến cho cậu không thể hít thở bình thường được.
Trên thực tế, cậu đã rất lâu không có liên hệ gì với Chu Niệm Viễn rồi.
Cậu đương nhiên là vẫn có Weibo và Wechat của Chu Niệm Viễn.
Nhưng là Weibo của Chu Niệm Viễn đã không hoạt động từ hai năm trước, tin tức cuối cùng trên đó lại là bản tin chính phủ, hình như là bên Chu gia có hoạt động gì mới.
Bảng cập nhật thông tin của cậu cũng ít khi có tin gì mới.
Quan Phán lặng lẽ mở Wechat.
Tin tức mới nhất trên bảng tin của Chu Niệm Phát được đăng vào dịp Tết, nội dung đại khái là chúc mừng năm mới, kèm theo một bức ảnh ngôi nhà ngói màu xanh nhìn rất đặc sắc.
Quan Phán biết, đó là nhà cũ của bà ngoại Chu Niệm Viễn, căn nhà này vài năm trước đã bị dỡ bỏ, sau được xây lại thành một căn biệt thự rất khang trang.
Nhà ngoại của Chu gia nằm phía dưới một thị trấn nhỏ thược thành phố Trùng Khánh, kế bên quê cũ của Quan Phán, chỉ khác là nhà của Quan Phán nằm mưới mấy dặm sâu trong thôn trong núi.
Bọn họ học chung một lớp năm lớp năm, lớp sáu tiểu học.
Lúc ấy Quan Phán đã nghe được không ít những lời đồn đại về Chu gia.
Chu gia ở thôn Thập Lý Bát rất nổi tiếng, nguyên nhân chính là do người mẹ xinh đẹp của Chu Niệm Viễn cặp với một ông đại gia ở Hải Thành.
Nghe người ta nói mẹ Chu chính là người thứ ba, nhưng nàng may mắn lại sinh được Chu Niệm Viễn, vợ chính thức của gia đình kia tuy không đồng ý cho nàng vào cửa nhưng vị đại gia nọ thì lại rất yêu chiều nàng, còn xây cho nàng một ngôi nhà xa hoa ở dưới quê, không những vậy còn mướn người hầu chăm sóc hai mẹ con hết sức chu đáo.
Vậy mà trong thôn cũng chẳng có ai dám xem thường nàng, bởi vì nhà Chu gia thực sự rất giàu, cho nên mọi người ai cũng chỉ mong được như nàng thôi.
Quan Phán còn nhớ, khi Chu Niệm Viễn đi học lúc nào cũng có xe hơi sang trọng đưa rước.
Mà thời điểm đó, có được một chiếc xe đạp đã được xem là rất xa xỉ rồi.
Thành tích học tập của Chu Niệm Viễn rất tốt, lớn lên lại đẹp trai, trong nhà lại nhiều tiền, làm gì có nữ sinh nào không muốn làm bạn với anh ấy.
Quan Phán nào có gì sánh được với Chu Niệm Viễn.
Mặc dù cậu học giỏi hơn Chu Niệm Viễn một chút, kết quả thường hay được hạng nhất nhưng nhà cậu rất nghèo, trong nhà còn có anh trai với chị gái, tất cả quần áo của cậu đều là đồ của anh trai và chị gái chắp vá lại, lủng chỗ này lủng chỗ kia, thành thử nhìn bộ dạng cậu rất lôi thôi.
Hai người làm bạn cùng bàn suốt nửa năm, quan hệ không hẳn là tốt nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Vào tháng cuối cùng của năm lớp sáu, Chu Niệm Viễn được người nhà đón về thành phố Hải Thành.
Khi cả hai gặp lại cũng là bảy năm sau rồi.
Quan Phán thi đậu một trường đại học ở Hải Thành.
Vốn dĩ cậu cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Niệm Viễn.
Tất cả đều là tình cờ.
Có một đồng hương tổ chức tiệc gặp mặt Hội sinh viên Trùng Khánh ở Hải Thành, bởi vậy cậu liền tham dự.
Có một đàn anh trùng hợp cũng có quen biết với Chu Niệm Viễn, lại biết được bà ngoại của Chu Niệm Viễn là người Trùng Khánh liền lên tiếng mời cậu tham gia.
Bọn họ là trong buổi tiệc này mà nhận ra nhau.
Chu Niệm Viễn lớn lên cao to đẹp trai, từng cái vung tay nhấc chân đều vô cùng quý phái.
Cách cư xử của anh ấy rất nho nhã lễ độ, ít nhất cách biểu hiện bên ngoài là vô cùng hòa thuận, lại rất chiếu cố Quan Phán.
Bọn họ đôi lúc sẽ hẹn nhau đi ăn cớm, có lúc thì lại hẹn nhau cùng đi thư viện.
Nghỉ đông năm hai đại học, Chu Niệm Viễn còn cùng Quan Phán về Trùng Khánh chơi một chuyến nữa.
Chu Niệm Viễn còn cùng cậu ngồi xe lửa, cả hai lắc lư trên xe mười mấy tiếng mới về đến nhà.
Rõ ràng anh ta có thể đi máy bay đến Trùng Khánh chứ đâu cần phải bắt bản thân mình chịu khổ như vậy.
Quan Phán vẫn luôn nhớ rất rõ, ở trên xe lửa, khi Chu Niệm Viễn ngủ quên, anh đã gác đầu trên vai cậu.
Còn cậu sau một đêm phải ngồi thẳng người, cuối cùng vì mệt quá liền vai kề vai với Chu Niệm Viễn mà ngủ quên mất.
Đó là lần tiếp xúc thân mật nhất của cả hai.
Sau này Quan Phán mới biết, thì ra cha ruột của Chu Niệm Viễn không phải đại gia hay phú hộ gì, mà xuất thân từ một danh gia vọng tộc, là con cháu của một gia đình quan chức chân chính.
Chu Niệm Viễn mặc dù là con riêng, nhưng cũng đã được nhận tổ quy tông, tương lai vô cùng sáng lạng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Quan Phán quyết định đến một thành phố ở phía Nam sinh sống, còn Chu Niệm Viễn đương nhiên vẫn ở lại Hải Thành.
Cứ như vậy qua tiếp tám năm, giữa hai người bọn họ cũng chỉ gặp nhau có hai ba lần, lần nào cũng là vội vội vàng vàng.
Mà tất cả cơ hội gặp mặt đều là do Quan Phán tranh thủ tìm kiếm.
Cậu luôn dồn hết tâm trí nghe ngóng hành trình của Chu Niệm Viễn, sau đó sẽ giả bộ cả hai vô tình gặp mặt.
Lần cuối cùng là khi cậu thấy đứng bên cạnh Chu Niệm Viễn là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Chu Niệm Viễn giới thiệu với cậu đây chính là vợ chưa cưới của anh ấy.
Đối phương là con gái thế gia môn đăng hộ đối với nhà Chu Niệm Viễn, sau khi Chu Niệm Viễn tốt nghiệp đại học liền bắt đầu tìm hiểu.
Quan Phán biết bản thân chẳng còn cơ hội nữa, từ nay về sau tốt nhất là cậu nên chặt đứt các mộng tưởng của mình.
Hai năm gần đây thật ra cậu cũng đã ít nhớ về Chu Niệm Viễn hơn.
Không biết đêm nay làm sao mà cậu lại mơ về người ấy.
Quan Phán ngồi ngoài ban công, trầm mặc mà châm điếu thuốc.
Gió đêm tháng sáu mát rượi khẽ thổi qua mặt, nó khiến trái tim loạn nhịp của cậu dần bình tĩnh hơn.
Tuổi của cậu cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, qua thêm vài hôm là đến sinh nhật ba mươi của cậu.
Mỗi khi ba mẹ ở dưới quê thúc giục cậu mau kết hôn đi, cậu cũng chỉ biết lấp liếm qua qua.
May mà sau khi nhà anh trai cậu sinh được hai đứa con trai, ông bà cũng không còn cằn nhằn về việc muốn ôm cháu nữa, nhưng chung quy vẫn luôn để ý đến hạnh phúc nửa đời còn lại của cậu.
Còn cậu thì lại không có cách nào nói với người nhà của mình rằng, cậu đã có người trong lòng từ lâu.
Nói cho đúng là, cậu yêu thầm người ta.
Mà người cậu yêu thầm lại là đàn ông nữa chứ, điều này càng khiến cậu không dám mở miệng.
Tư tưởng ở nông thôn đều rất bảo thủ, hỏi cậu làm sao mà dám thẳng thắn cho được.
Cậu đã xác định bản thân sẽ phải sống cô độc cho đến già.
Dù sao cậu cũng đã suy nghĩ tốt lắm rồi, suốt đời này cậu sẽ không kết hôn, cứ như vậy mà già đi.
Hút xong điếu thuốc, cậu lại quay về giường nằm.
Mơ mơ màng màng ngủ đến bảy giờ, cậu liền bật dậy chạy đến công trường.
Chuyên ngành cậu học ở trường là đo vẽ bản đồ, làm việc ở công trường cũng đã bảy tám năm rồi.
Vài năm trước đặc biệt cực khổ, vì muốn tiết kiệm tiền mà cậu phải chạy qua chạy lại giữa hai công trường, thường phải thức dậy lúc năm giờ sáng đến mười một giờ đêm mới về tới ký túc xá, mệt đến mức thở như chó ấy.
Sau này khi cậu lên chức trưởng phòng bộ phận hạng mục công trình, dưới quyền có một tốp nhân công, vậy mà cũng chẳng có lúc được nghỉ ngơi.
Bởi vì một năm bốn mùa đều làm việc ngoài công trường, da của cậu cũng bị phơi cho đen, lại còn rất thô ráp.
Cậu cũng có vài người bạn ở trên tòa thị chính cùng tham gia thiết kế hạng mục này, mặc dù đều phải đi công tác từ Nam ra Bắc, vậy mà còn nhàn rỗi hơn cậu nhiều.
Có lúc cậu lại nghi ngờ, không biết lúc đầu có phải đầu óc cậu có vấn đề gì không mà lại đi ký cái hợp đồng đường sắt này.
Buổi chiều, đột ngột có cơn mưa lớn.
Phương Nam đang vào mùa mưa dầm, chỗ công trường cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, theo dự đoán chắc cả tháng tới cũng không thể thi công.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Quan Phán có chút cảm khái, liền quay về ký túc xá.
Vừa mới lên lầu, cậu lại nghe được một chuỗi tiếng còi như xé màn mưa mà đến.
Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy có ba chiếc xe màu đen có rèm che đang lái xe vào hướng phòng hạng mục.
Có thể là lãnh đạo cấp trên nào đó muốn đến giám sát công trình đi.
Quan Phán lập tức dừng bước chân.
Cậu cả người ướt đẫm, vừa mới tính quay về phòng tắm một cái vậy mà lúc này lại mau chân chạy xuống dưới lầu.
Vừa xuống tới dưới lầu, cậu liền thấy có vài người đàn ông mặc vest màu đen từ trong xe bước ra, theo ra sau cùng là một nam thanh niên.
Bởi do bụi nước mưa mà cậu không thấy rõ được dáng vẻ của người thanh niên ấy.
Nhưng cậu có thể khẳng định, người này tuyệt đối không phải là lãnh đạo cấp cao, bởi vì mỗi lần có người đến thị sát thì đều là các cán bộ kỳ cựu đã có tuổi rồi.
Cậu thấy vậy cũng không quan tâm nữa, liền quay trở lại ký túc xá.
Lúc ở dưới lầu, cậu cũng để ý đến ba chiếc xe kia.
Đều là các nhãn xe cao cấp nhất.
Bởi vì lúc trước cậu có tiếp xúc với Chu Niệm Viễn nên cũng có chút hiểu biết về giới giàu có, cũng biết được mấy cái xe này không hề rẻ chút nào.
Có thể là họ hàng, người quen của công nhân nào đó đi.
Cậu khẽ cười, cũng xem như không có việc gì.
Sau khi về phòng tắm rửa sạch sẽ, cậu lại ngó xem thời gian một chút, bây giờ cũng chưa đến bốn giờ chiều, lúc này nhà ăn vẫn chưa có mở cửa, cậu liền tiện tay cầm một cuốn sách ra đọc.
Thật ra cậu cái gì cũng đọc không vô.
Có lẽ là do giấc mơ chập chừng sáng nay, hoặc có lẽ là do tiếng mưa to bên ngoài khiến lòng cậu rối rắm không yên.
Cậu không tự chủ mà lấy di động ra, lại mở xem tin tức mới nhất của Chu Niệm Viễn, cứ như vậy mà nhìn.
Cho dù vẫn là câu chúc mừng năm mới ấy cùng với một tấm hình cũ, nhưng như vậy cũng đủ đong đầy cái mơ mộng viễn vông trong cậu.
Cậu sẽ lại suy đoán, có phải hay không Chu Niệm Viễn đăng những thứ này lên chỉ để cho cậu xem thôi.
Bởi vì chỉ có nhà cậu với nhà bà ngoài Chu Niệm Viễn gần nhau, cũng chỉ có cậu mới biết ý nghĩa của bức ảnh có căn nhà cũ ấy.
Nhưng bản thân cậu cũng hiểu rất rõ, tất cả chỉ là do cậu ảo tưởng mà thôi.
Chu Niệm Viễn khẳng đĩnh đã sớm quên mất người bạn cũ này, làm sao mà lại cố ý đăng cái tin này trên tường nhà mình để ám chỉ điều gì cơ chứ…
Trong lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cậu cho rằng chắc có công nhân nào tìm cậu có việc nên đứng dậy ra mở cửa.
Đứng trước cửa là cậu thanh niên khi nãy vừa bước xuống xe.
Đối phương lớn lên nhìn rất hào hoa nho nhã, nụ cười tươi như nắng, “Cho hỏi anh có phải là ngài Quan Phán?”
Quan Phán gật đầu.
Đối phương lại nói tiếp, “Tôi tên Hạ Cảnh, anh có thể gọi tôi là A Cảnh.”
Quan Phán trầm mặc trong giây lát, sau đó nói: “Chào anh, Hạ tiên sinh.”
Hạ Cảnh thấy vậy liền nói rõ lý do mình đến đây, “Tôi là trợ lý riêng của ngài Chu Niệm Viễn, do ngài ấy gặp phải sự cố bất ngờ, bị thương rất nghiêm trọng, ngài ấy bây giờ muốn gặp anh.”
Quan Phán thật không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Hạ Cảnh lại tiếp tục hỏi cậu: “Anh có thể đi không?”
Quan Phán không trả lời.
Đầu óc cậu bây giờ loạn thành một đống.
Sự cố bất ngờ… Bị thương rất nghiêm trọng… gặp một lần…
Là muốn cậu gặp mặt Chu Niệm Viển lần sau cuối ư?
Cậu gần như không thể chấp nhận được sự thật này, hai cánh tay phải nắm chặt lấy khung cửa, khó khắn lắm mới có thể đứng vững.
/26
|