Vừa về đến nhà, Băng Băng thấy mẹ đang nhặt rau liền kêu lên. - Oa mẹ nhặt rau kìa.
- Làm như lần đầu thấy mẹ làm việc này không bằng. - Diêu Nhi nhìn con gái mỉm cười.
- Thế này là sắp đến giờ cơm rồi. Yeah...
- Vừa về đến nhà là đòi ăn cơm, may mà mẹ chưa cho con ăn quá mức. Mà đi học về không chào hỏi mẹ sao?
- Thưa Diêu phu nhân, con gái Diêu Băng Băng của người đã về rôi ạ. Hihi.
Nói xong cô sà vào lòng mẹ, hít một hơi thật sâu, lấy chiếc mũi dụi dụi vào vai mẹ. Diêu Nhi xoa đầu cô, cười nói:
- Cứ bảo bản thân đã là người lớn mà vậy đấy, cứ ôm mẹ suốt ngày thế này thì bao giờ mới có thể lấy chồng.
- Mẹ kìa, con đã lớn thiệt nhưng vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
- Hôm sau về sớm lo vào bếp mà nấu cơm, nấu ăn thì khỏi chê mà cứ toàn ăn đồ ăn mẹ nấu.
- Mẹ nấu ăn tuyệt nhất mà, sao con có thể sánh bằng được. Hihi..
- Cái con bé này, thôi đi lên lầu tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
- Tuân lệnh.
Cuộc sống của cô đơn giản chỉ thế là được, Thiếu vắng người cha, trụ cột gia đình nhưng cô vẫn luôn mỉm cười vì đã có một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì cô. Băng Băng yêu mẹ cô rất nhiều.
Tắm xong ngồi vào bàn ăn, những giọt nước thấm trên mái tóc Băng Băng nhỏ xuống bàn, mẹ cô thấy vậy liền cầm chiếc khăn lau cho cô. Thấy con gái còn vụng về, bà trêu chọc.
- Con gái con đứa. Nếu mà gội đầu thì cũng phải lau khô hoặc sấy đi chứ! Lười vừa thôi cô nương.
- Hihi. Chắc tại con bị di truyền ấy mà.
- Thôi ăn cơm đi, nguội hết thức ăn bây giờ.
- Trời ơi, món nào cũng nghi ngút khói thế này thì lúc nào mới nguội được nhỉ?
- Bỏ kiểu đó đi nha! Lúc nào mẹ nói 1 câu thì con đã nói xong 2, 3 câu rồi.
- Đúng thì con mới nói chứ...
- Hôm nay ở trường mới có quen chưa?
- Cũng tàm tạm, cô chủ nhiệm cực xinh đẹp, giảng bài cũng hay nữa, khỏi chê.
- Vây còn bạn bè thì sao?
- Sao là sao ạ? À con kết được 2 người bạn tốt đó, vừa đẹp trai đẹp gái mà còn học sinh tiêu biểu của trường luôn.
- Con không được giấu mẹ đâu đấy.
- AI nào dám giấu mẹ chuyện gì đâu. Con ăn xong rồi, con lên phòng, ăn xong thì gọi con xuống, bát cứ để con rửa.
- Thôi thôi, để đó cho mẹ, cũng gần thi học kì rồi, lo mà học đi, chuyện nhà cứ để mẹ lo.
- Con yêu mẹ nhất.
- Khỏi cần nịnh bợ.
- Hihi... Ủa mà nay mẹ không bán sao?
- Nay là ngày đầu tiên con đi học nên mẹ nghỉ một hôm.
- Mẹ chu đáo ghê. Yêu yêu mẹ.
Băng Băng chạy nhanh lên phòng, để lại mẹ cô. Đột nhiên bà choáng váng, tay bà bám lấy cạnh bàn. Một cơn ho dữ dôi ập đến, tay bà che miệng, được một lúc thì cơn ho dứt, bàn tay của bà nhuộm trong máu. Không lẽ bà bị ung thư hay chăng?
Diêu Nhi không muốn con gái mình lo lắng, vả lại nó cũng sắp thi để tâm lí nó tốt thì giấu chuyện này vẫn hơn. Đợi con gái đi học, bà lặng lẽ đến bác sĩ kiểm tra.
- Bà đã sẵn sàng để nghe những lời tôi sắp nói đây.- Vị bác sĩ kia nói.
- Xin bác sĩ cứ nói, tôi đang nghe đây.
- Bà bị ung thư máu và bây giờ thì đã là giai đoạn cuối, sức khỏe của bà cũng khá yếu, có lẽ chỉ có thể cầm cự được vài tháng, nhiều nhất là nửa năm. Làm bác sĩ thực sự thì tôi cũng không muốn nói như vậy. Nhưng bà và gia đình hãy chuẩn bị tâm lí. Bà có thể ra đi bất cứ khi nào.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi đi trước.
Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc trái tim bà như tan nát. Ông trời thật quá bất công, tại sao đã cướp đi người cha rồi giờ lại muốn cướp đi người mẹ. Băng Băng đã rất buồn khi cha nó mất, bà lại là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Liệu bây giờ cướp đi chỗ dựa ấy, nó sẽ ra sao? Sao không thể đợi đến lúc con bé có thành công, tìm được hạnh phúc của chính mình rồi hẵng giáng họa xuống chứ? Nước mắt bà khẽ rơi, bà đau xót cho đứa con này. Số phận nó quá khổ, nếu như được sinh ra trong một gia đình khác thì nó sẽ sống tốt hơn và không phải chịu cảnh như vậy.
Ở trường học, trời đang mưa, Băng Băng đưa mắt nhìn ra cánh cửa sổ, cô rất thích mưa. Vì mưa xong thì sẽ có cầu vồng, vì những hạt mưa sẽ đọng lại trên những tán cây, ngọn cỏ. Và cũng vì trời mưa mang theo một nỗi niềm tâm sự, và cô cũng vậy... Thấy cô nhìn bâng quơ mà miệng khẽ thở dài, Mỹ Kiều từ đằng sau khẽ vỗ mạnh tay vào vai cô.
- Hù.....
- Trời làm giật cả mình.- Bị bạn làm bất ngờ cô hét lên y như con heo đang bị chọc tiết.
- Haizzzzz.... Bạn của tôi mới vào trường mà đã để ý được anh nào hay sao mà thở dài nhìn mưa tương tư nhớ người nơi phương xa.
- Kiều à, công nhận cậu văn thơ lai láng, nhưng mà tớ đâu có nhớ ai, với lại nhìn thân hình này ai yêu.
- Cậu cứ nói thế chứ, nhìn cậu đâu có mập đâu, tớ thấy có người còn mập hơn ý chứ.
- Băng Băng à, Mỹ Kiều nói đúng đấy. - Lâm Khang từ xa trên tay là một cuốn sổ ghi biên bản sinh hoạt lớp cũng phụ họa theo.
- Thấy chưa, Khang mà còn nói vậy thì miễn bàn.
- Hihi... các cậu lại chọc tớ rồi.
Ở bàn bên cạnh, Thanh Thanh nhìn Băng Băng với ánh mắt đầy lửa hận thù. Cô ả rất ghét những cô gái nhà nghèo mà bày đặt hiền lành, nai tơ.
- Ê, Thanh Thanh cậu biết tin gì chưa? - Một đứa nhanh nhảu nói.
- Chuyện gì là gì mới được.
- Nghe nói năm nay chúng ta phải thi tất cả các môn trên giấy hết.
- Cái này thì còn lạ gì nữa. Năm nào chả vậy.
- Cậu chưa biết thôi, đề môn tự chọn sẽ không theo khuôn khổ, chắc có lẽ để kiểm tra năng lực nên có thể sẽ ra đề ngoài.
- Cái gì? Thanh Thanh hét toáng.
- Chưa hết nếu ai trong khối đứng dưới 300 sẽ bị đuổi đó.
- Tin này mày nghe ở đâu? Thanh Thanh bán tín bán nghi hỏi lại.
- Hôm bữa tao đi vệ sinh về thấy thầy cô đang nói chuyện về việc thi cử năm nay tao đứng lại nghe lõm nên biết.
- Chuyện này là thật sao trời.
- Cậu thì còn lo gì nữa, mấy môn tự chọn là sở trường của cậu mà.
- Cũng phải.
Nghe bọn họ nói chuyện mà Lâm Khang, Mỹ Kiều và Băng Băng đều trố mắt nhìn nhau.
- Chết tôi rồi, môn tự chọn mà đề không có trong sách thì tiêu mất.
- Thôi nào, vậy thì phải càng cố gắng chứ.
- Băng Băng nói đúng đó. Cậu đừng bi quan. Năm nào thi điểm cũng cao nhất khối mà lại còn lo.
- Ôi dào, đó toàn những thứ đã học thì chỉ cần học thuộc là xong, đằng này đề ngoài sách.
- Hai người cho tôi xin, chả có gì phải lo cả, tôi mới lo này, mới vào học chưa đầy một tuần đã phải tham gia thi giữa kì, chắc đứng chót quá. - Băng Băng than vãn.
- Cũng đúng. Hai chúng ta có lẽ vẫn chống được nhưng bạn ý lại mới học, có những kiến thức chưa được làm quen, mà tuần sau lại thi rồi sao nổi.
Cánh cửa phòng học bất chợt mở ra cắt ngang cuộc trò chuyện của tất thảy học sinh.
- Lớp nghiêm. Chào cô
- Các em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu sinh hoạt. Cô có hai tin một tin vui một tin buồn các em muốn nghe tin nào trước.
- Cô cứ nói đi, hai tin này chắc cũng liên quan đến nhau.
- Như các em cũng đã biết tuần sau chúng ta sẽ thi giữa học kì. Và lần thi này sẽ khác so với mọi năm, những môn thi tự chọn như Họa, Nhạc, và ngoại ngữ sẽ không theo đề trong sách, hoặc cũng có thể có nhưng chỉ có chiếm 20 điểm thôi còn lại sẽ là kiến thức ngoài.
- Trời ơi, chắc chết mất. Cả lớp hô vang khẩu hiệu.
- Thôi nào, đây cũng là dịp các em thể hiện tài năng của bản thân kia mà.
- Cô ơi, có phải học sinh nào xếp từ 301 trở xuống 320 sẽ bị đuổi không ạ?
- Chuyện đó là sự thật, vì vậy các em hãy ôn tập thật kĩ để lớp ta không ai bị đuổi nhé.
- Dạ.
- À còn nữa, Băng Băng em mới vào học nên kì thi này nhà trường ho em dời sang tháng sau. Em thấy sao?
- Dạ không sao, em sẽ tham dự kì thi lần này.
- Em hơi cố chấp đó, lượng kiến thức em phải lấp trống khá là nhiều liệu có kịp. Với lại chỉ còn hai ngày nữa là thi.
- Dạ không, em nhất định sẽ thi. Dù lượng kiến thức có nhiều đến mức nào.
- Vậy thôi, cô sẽ nói lại với nhà trường về trường hợp của em.
- Em cảm ơn ạ.
- Thôi lớp nghĩ, ôn tập thật tốt, giữ gìn sức khỏe cho tuần sau nhé.
- Lớp nghiêm.
Cô giáo vừa bước ra khỏi là một không khí u ám bao trùm lớp học. Mọi người lặng lẽ ra về.
Sắp thi rồi, chỉ có hai ngày để ôn tập, liệu có quá sức với Băng Băng. Ánh mắt kiên quyết, cô không thể chần chừ, phải bắt tay vào ôn tập ngay may ra mới kịp. Lúc phụ mẹ ở quán cô cũng cầm cuốn sách đi theo, lúc xem tivi, ngay cả lúc đang ăn cơm hai tay cô tay cầm bút tay cầm đũa. Trông mà buồn cười, Diêu Nhi lấy tay cốc cho con gái một cái.
- Này cô nương, ăn cũng phải ra ăn chứ, cứ cầm sách kia thì tập trung kiểu gì?
- Con sắp thi rồi mà. Cứ kệ con đi.
- Haizzzz đúng là hết nói nổi con. Nói một câu là tiếp hai câu liền. Lo mà sửa đi không sau có mà ế chồng.
- Ế á, cùng lắm con kiếm được việc làm rồi ở với mẹ cả đời luôn, con còn phải báo hiếu nữa.
Băng Băng tay gắp đồ ăn, miệng nhai mà đầu lại suy nghĩ, vừa ăn vừa lắc đầu suốt. Còn mẹ cô nghe con nói đến hai chữ báo hiếu mà lòng bà như cắt từng khúc ruột, bà vẫn đi khám thường xuyên, uống thuốc, ăn uống đầy đủ và ngủ đều. Mong sao cho bà có thể sống đến khi con hết lớp 8, liệu có thực hiện được. Đôi mắt bà ngấn lệ, muốn khóc mà không thể khóc, sợ con lo lắng cho mình mà quên lãng việc học.
- Con ăn xong rồi, mẹ ăn ngon miệng, xin lỗi mẹ nhưng hôm nay mẹ giúp con dọn dẹp được không?
- Cứ lên phòng đi. Mẹ con với nhau xin lỗi cái gì, lo học sau này có công việc đàng hoàng đừng để như mẹ.
- Kìa mẹ, mẹ dù không có bằng cấp, hay chỉ học hết cấp 3 thì có sao, mẹ vẫn là mẹ của con mà. Yêu mẹ.
Băng Băng vòng tay qua ôm lấy mẹ từ phía sau. Thấy con gái vậy bà cũng phần nào ấm áp hơn.
Bà rửa bát xong, ngồi xem phim thần tượng của con gái mà cười hoài, bước lên phòng con. Ánh đèn vẫn sáng, những tiếng nói nho nhỏ của đứa con bé bỏng phát ra. Đã khuya muốn nhắc con bé đi ngủ nhưng bà lại khựng lại, bà nghĩ mình không nên làm phiền con bé, dù cho thức khuya sẽ hại sức khỏe. Bà vẫn mặc cho đứa con tiếp tục miệt mài bên những trang sách.
Đã sáng rồi sao, ánh nắng mặt trời dọi qua cửa sổ khẽ chạm vào mắt cô. Vươn vai một cái, cô ngáp một tràng dài. Lười biếng đi vào nhà tắm. Hôm nay đã là chủ nhật, và mai là trận chiến của cô sẽ bắt đầu. Nhìn gương mà lòng cô cũng tự nhủ phải cố gắng.
- Lại ăn sáng đi này.- Thấy con gái Diêu Nhi vẫy tay.
- Rồi con lại đây.
- Qua có bị em muỗi nào chích không?
- Nhà mình mà có muỗi nữa thì nhà ai ở gần chợ chắc thành nhà cho muỗi luôn.
- Có lẽ vậy. Mà con thức khuya quá đấy, hại sức khỏe lắm. Đã hai đếm rồi, không sao chứ?
- Con ổn mà, chẳng phải mẹ cũng không ngủ được còn gì. Hihi... Mẹ ngồi ăn cơm luôn đi, tí con phụ cho.
Lại một cơn ho chợt cuốn lấy Diêu Nhi, nghe mẹ ho, Băng Băng chạy lại đỡ lấy mẹ, nét mặt cô vẻ lo lắng.
- Mẹ không sao chứ?
- Mẹ không sao, chắc tại thay đổi thời tiết thôi. Con lo ăn đi.
- Con đã nói rồi, con đan mấy cái áo, khăn rồi mũ cả tất tay nữa mẹ làm gì rồi? Trời lạnh thì phải giữ ấm chứ? - Băng Băng phụng phịu.
- Mẹ xin lỗi mà.
- Không nói nữa. Tí nữa con đưa mẹ đi bệnh viện, không thể để thế được, lỡ mà nặng hơn thì mệt lắm.
- Không sao mà, mẹ sẽ tự đi, con giờ chỉ cần lo ôn tập mà thi là giúp mẹ rồi.
- Nhưng mà....
- Không nhưng nhị gì hết, nghe mẹ đi.
- Dạ.
Dọn dẹp xong , Diêu Nhi thay đồ chuẩn bị đi. Trước khi đi bà còn ngoái đầu dặn con.
- Trông quán nhé. Mẹ đi rồi mẹ về.
- Con biết rồi. Mẹ đi cẩn thận.
...................................................................
- Chào bác sĩ.
- Chào bà. Tôi bắt đầu kiểm tra đây. Dạo này bà có thấy biểu hiện nào khác lạ không?
- Có. Tôi cảm thấy khó thở, chán ăn, dễ bị mệt mỏi hoặc dù chỉ va đập nhẹ cũng bị thâm bầm, còn ho ra máu và chảy máu cam nữa.
- Nếu có những biểu hiện này thì đã quá nặng rồi, các tế bào đã di căn, không phải vài tháng hay nữa năm nữa mà chỉ là vài ngày để sống. Tôi rất tiếc phải nói ra điều này.
- Không sao. Chỉ tại ông trời thôi. Cảm ơn bác sĩ đã tận tình giúp đỡ cho tôi thời gian qua. Thực sự rất cảm ơn bác sĩ.
- Đó là nghĩa vụ của chúng tôi. Bà về đi đường cẩn thận, cứ theo lời khuyên mấy hôm trước của tôi mà làm chắc mọi chuyện có thể sẽ ổn.
- Cảm ơn, tôi về.
..................................................................
Tại quán, Băng Băng vẫn tiếp tục miệt mài với công việc, hôm nay khách hơi đông so với thường ngày. Cửa quán mở ra, mọi ánh mắt đều dồn về ba người đã đẩy cánh cửa, Băng Băng lu bu nên chả có thời gian nhìn.
- Phục vụ. - Lâm Khiêm nói.
- Chờ một chút tôi đến ngay đây. - Băng Băng tay đang lau vào chiếc tạp dề, vội vôi ngẩng đầu nhìn khách.
- Ế, Băng Băng nhà chúng ta đây mà. - Mỹ Kiều ngạc nhiên.
- Khang, Kiều hai cậu làm gì ở đây, còn kia là ai?
- Cô có ngốc không, đến đây đương nhiên là để uống cà phê tiện thể ăn chút gì đó luôn, thế quán này ghi mấy chữ ngoài biển để chơi à. - Lâm Khiêm giọng khinh khỉnh.
- Đây là anh trai mình Lâm Khiêm. Mà không ngờ cậu lại làm ở đây.
- À, đây là quán của mẹ con mình. Mọi người dùng gì?
- Quán của mẹ con cậu sao? Thế sao cậu lại phải trông quán một mình, mẹ cậu đâu?
- Hồi qua thấy mẹ mình không khỏe nên bảo mẹ đến bệnh viện kiểm tra rồi.
- Ra thế.
- Mỹ Kiều ơi, cậu hỏi Băng Băng nhiều quá rồi đó, cậu ấy còn phải phục vụ khách nữa mà.
- Có mấy câu thôi mà. - Mỹ Kiều măt phụng phiu.
- Thôi nào, vào vấn đề chính, mọi người dùng gì?
- Cho tôi một cà phê đen đá không đường, còn mấy đứa? - Lâm Khiêm hỏi.
- Cho bọn mình hai ly sữa nóng, hai bánh pudding, tạm thời vậy đã.
- Chờ mình một lát.
Băng Băng loay hoay một hồi, cô lai bước ra, đặt lên bàn những thứ họ đã gọi.
- Xin mời quý khách dùng ngon miệng.- Băng Băng nở một nụ cười tươi.
- Cảm ơn.
Nghe nói xong, cô tiếp tục công việc, cô dọn lại bàn ghế, treo lai biển đề chữ CLOSE . Ba người kia thấy lạ liền hỏi:
- Ủa sao lại dọn dẹp hết bàn ghế thế? - Lâm Khang lên tiếng.
- Buổi trưa quán đóng cửa mà, chiều 1 giờ mới mở cửa lại.
- Cần bọn tớ giúp không?
- Khỏi, tớ quen rồi, với lại có mấy cái bàn chứ mấy. Cứ tự nhiên đi. Có ăn thêm gì không tớ lấy cho.
- Cho tớ thêm cái loại bánh này này. Ủa sao nó chưa có tên vậy.
- Loại đó hồi sáng tớ mới cho vào thực đơn của quán nên chưa kịp đặt tên, giúp tớ đi.
- Cái tên Cherry thì sao? - Lâm Khiêm bất chợt cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Hay đó anh, công nhận anh giỏi khoản này ghê.
- Ghi nó vào dòng dưới bánh hộ tôi. Cảm ơn vì cái tên, nó rất hay.
- Không có gì, chỉ buột miệng thôi.
- Mà nè cậu ôn tập gì chưa, có cả tá thứ để ôn, hai bọn tớ học mấy kiến thức đã học rồi mà khó nhớ quá.
- Tớ học xong hết rồi, chừa môn Nhạc và Họa thôi, hai môn đó tùy năng khiếu nên chịu.
- Cái gì? - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh.
- Mấy hôm thức khuya nên xong thôi.
- Bái phục, vạn lần bái phục, không thể tin được, chắc lần này cậu đứng nhất thôi.
- Em nói gì vậy Khang, lần nào thi em và Kiều đều đứng nhất, làm gì có chỗ cho người khác. - Lâm Khiêm tức giận, anh đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, cà phê sóng sánh chực trào ra bàn.
- Đúng đấy, các cậu nói hơi quá lời rồi, mình học không giỏi đến mức đó đâu. - Băng Băng vừa lau vết cà phê trên bàn vừa nói.
- Nhưng mà. - Lâm Khang vẫn cố nói.
Cánh cửa mở ra, một đám người toàn mặc đồ đen bước vào.
- Ủa đại ca, sao quán gì mà vắng vẻ thế. - Một thằng nói.
- Mày bị ngu sao, không đến giờ này sao lấy được tiền. - Thằng đại ca đánh vào đầu thằng kia.
- Mấy người đến làm gì, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì sau một tiếng nữa hãy quay lại.
- Bà chủ đâu rồi, không lẽ hôm nay định trốn không đưa tiền hay sao?
- Thì ra là mấy người?
- Khôn hồn thì đưa tiền cho tao, không thì tao không khách sáo đập nát cái quán này đâu.
- Các người thử xem.
- Mày dám thách tao, tụi bay phá cho tao.
Mấy tên hung hãn được lệnh liền tiến đến chỗ bàn ghế, bỗng nhiên hắn bị Băng Băng cho một cước.
- Xem nào, mấy người phá đi.
- Mày láo nhỉ, chỉ là một con nhóc mà đòi đánh bon tao.
Được thể bọn chúng càng hung hăng, Băng Băng né tránh, cơ thể cô uyển chuyển cùn nhịp đánh của bọn chúng, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị hạ dưới tay cô, chỉ còn tên trùm mà thôi.
- Mày mới nhỏ lại là con gái mà xem ra thân thủ không thể xem thường được. Nếu đã không chịu đưa thì phải làm biện pháp mạnh thôi.
Hắn nói rồi, tay cầm dao xông thảng vào Băng Băng, hắn chém lia lịa, Băng Băng cũng không vừa, cô né rất nhanh và chuẩn xác. Một phút lơ là hắn đã chém thẳng vào tay cô. Những giọt máu đỏ từ từ rơi xuống nền nhà.
- Giờ các người vẫn không chịu đi phải không? Được tôi sẽ gọi cảnh sát... - Băng Băng vừa giữ chặt chỗ mới bị thương vừa quát tháo.
- Tao sẽ bỏ qua cho mày lần này nhưng tao se còn quay lại lấy tiền, nhớ mặt tao đấy. Bọn mày đi thôi. - Tên đại ca nói.
Bọn chúng vừa ra khỏi quán, Băng Băng không còn chịu được nữa mà ngã xuống, không chỉ cánh tay, cô còn bị tên kia chém vào vai, máu vẫn cứ rơi xuống sàn. Mỹ Kiều, Lâm Khang và Lâm Khiêm bấy giờ mới bình tĩnh lai, nhanh chạy đến đỡ cô.
- Nè, cậu biết võ sao? - Mỹ Kiều thắc mắc.
- Kiều lúc này không phải để nói chuyện đó, cậu không thấy Băng Băng bị thương sao? - Lâm Khang la lên.
- Vậy thì đã làm sao? Cậu cũng có giúp ích gì được đâu, chỉ được cái học giỏi, con nhà giàu thôi.
- Còn cậu thì là tiểu thư danh giá, học giỏi, con nhà giàu, liệu có khác gì tớ.
- Hai bọn em có thôi đi không! Bạn em đang bị thương đấy. - Quay sang Băng Băng. - Nhà cô có hộp cứu thương không?
- Cái đó ở trên phòng ngủ của tôi, trên lầu hai lận. Tôi không sao, có thể tự đi lấy rồi băng bó được, mọi người cứ ngồi đó đi. - Mặt Băng Băng biến sắc, cô nhăn mặt, những nếp nhăn xô lại, vài giọt mồ hôi tuôn rơi trên gò má.
- Ngồi im đó đi. - Lâm Khiêm kiên quyết. Kiều, em lên phòng Băng Băng lấy hộp cứu thương xuống đây cho anh.
- Còn em thì sao, em không thể làm việc đó được à?
- Cái thằng này, em định đi lên phòng ngủ của một cô gái sao?
- À thì.....
Trong khi Mỹ Kiều đi lấy hộp cứu thương, Lâm Khiêm đỡ Băng Băng lại ghế ngồi. Những giọt mồ hôi trên mặt cô nhỏ lên vai anh, chiếc áo ướt đẫm một khoảng.
- Hộp cứu thương đây nè anh. - Mỹ Kiều chạy hồng hộc.
- Cô chịu khó nhé sẽ hơi đau đó.
- Không sao, anh giúp tôi.
Lâm Khiêm bắt đầu cởi chiếc áo đầy máu của cô ra, làn da trắng mịn hiện ra trước mặt, cơ thể anh nóng lên, bàn tay run run cầm thuốc sát trùng chấm vào vết thương.
- Á.. đau. - Băng Băng kêu lên.
Anh vẫn tiếp tục sát trùng vết thương nhưng tay uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn trước, bàn tay thoăn thoắt quấn băng gạc quanh vết thương, để chắc chắn anh còn dán thêm một miếng băng cá nhân lên trên.
- Cảm ơn anh rất nhiều. - Băng Băng ôm bả vai, cúi đầu cảm ơn.
- Khỏi cần nói những lời đó. - Lâm Khiêm lạnh lùng.
Mỹ Kiều đưa cho cô một chiếc áo, cô vội mặc vào. Nhìn thấy áo anh toàn máu và còn ướt đẫm nữa cô cảm thấy ái ngại.
- Xin lỗi nhé, áo của anh bẩn rồi.
- Kệ nó đi.
- Ủa mà cậu học võ từ khi nào mà giỏi vậy? - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh. Họ nhìn nhau rồi lại quay mặt đi, lờ nhau.
- Tại hồi trước, gia đình bên của bố có người bác làm ở võ đường, thấy tớ thích nên cho đi học, nhưng sau khi bố tớ mất thì họ hàng bên nôi không công nhận tớ và mẹ, vì thế mà bác ấy cũng không dạy cho tớ nữa. Chuyện là thế đó.
- Ra là vậy. - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh tập 2.
- Thôi nào, hai cậu đừng giận nhau nữa. Giận càng nhiều lại càng thương nhau nhiều đó.
- Đừng chọc bọn tớ mà.
- Thấy chưa, hai bọn cậu rất hiểu ý nhau. Đừng giận nhau nữa nhé.
- Bọn tớ biết rồi. - Mỹ Kiều phụng phịu.
Có bóng người đứng ngay cửa, mọi người đều dồn ánh nhìn về đó.
- Băng Băng mẹ về rồi đây.- Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bàn ghế lộn xộn, và cả những vết máu trên sàn Diêu Nhi không khỏi hốt hoảng. - Có chuyện gì xỷ ra vậy Băng Băng?
- Con xin lỗi.
- Tại sao lại xin lỗi mẹ, tay con sao thế kia? Không lẽ.........
- Mẹ luôn chịu đựng mấy lời lăng mạ đó rồi đưa tiền cho bọn chúng sao.
- Mẹ......
- Tại vì mẹ không muốn con giải quyết bằng nắm đấm phải không? Hôm nay con đã làm vậy vì danh dự của mẹ, con xin lỗi vì không giữ lời hứa.
- Con không sao là được rồi, chuyện này ta cũng có lỗi một phần. Xin lỗi các cháu nhé, đến chơi mà lại thành ra như vậy.
- Không sao đâu bác ạ, nhờ vậy cháu xem được màn võ thuật điêu luyện của Băng Băng, cũng không uổng. - Mỹ Kiều nói đùa.
- Mấy đứa này.... - Diêu Nhi xoa đầu Mỹ Kiều.
- Chết rồi, anh Khiêm bố bảo chúng ta phải về sớm, với cả đưa cả Mỹ Kiều về nữa. Làm sao giờ?
- Các cháu bận sao? Vậy thì về trước đi, chỗ này để ta lo.
- Nhưng mà một mình bác sao dọn nổi.
- Cứ về đi. Mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa thôi.
- Vậy thì tụi cháu xin phép về trước.
Khi chiếc xe Ferrari màu xám đi khuất, Diêu Nhi cùng Băng Băng vào trong.
- Con để đó mẹ dọn cho, tay đang đau thì nghĩ đi, không mai sao mà viết bài được.
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà mẹ, con không sao.
- Đừng có bướng, nghe lời mẹ.
- Dạ, mà bác sĩ bảo mẹ bị làm sao?
- Chỉ là cảm thông thường thôi.
- Hihi. thế là tốt rồi. Làm con lo muốn chết.
Tiếng cười của hai mẹ con cô lại lan tỏa khắp căn phòng.
..................................................................
Như mọi ngày, mỗi sáng ăn xong cô lại lên chiếc xe đạp mà đi học. Vẫn con đường quen thuộc, vẫn mùi gió ấy, nhưng hôm nay sao lòng cô cứ nôn nao, chuẩn bị thi rồi, liệu cô sẽ không bị đuổi học chứ? Sẽ không đâu đúng không, Băng Băng tự an ủi bản thân. Cô lại giang hai cánh tay ra để mặc cho gió tạt vào mình.
Đến trường, mọi học sinh đều cầm nào vở nào sách, tất bật, vội vã ăn sáng. Đằng xa, Mỹ Kiều và Lâm Khang đang vẫy tay với cô.
- Nè cậu đi muộn đó nha, hẹn 6 giờ 30 mà sao giờ mới có mặt. - Mỹ Kiều giọng trách móc.
- Ủa, tớ đến muộn sao, giờ mới có 6 giờ 27 phút thôi mà. - Băng Băng thanh minh.
- Hihi.... tớ lộn.
- Không sao, cũng gần đến giờ thi rồi, hồi hộp quá.
- Tớ cũng vậy. - Lâm Khang sau một hồi im lặng giờ cũng lên tiếng.
- Hai bọn cậu làm lành chưa?
- Rồi, tại tớ nể phụ nữ thôi.
- Cái gì, ai nể ai chứ, tại cậu nói sai mà.
- Cho tôi xin. Cãi nhau hoài à.
- Mấy đứa nói gì vui thế? Lâm Khiêm kéo ghế ngồi.
- Không có gì đâu anh hai. Mà tay cậu sao rồi.
- Yên tâm, bình thường rồi, giờ tớ có thế dùng tay này cho cậu một phát đó. Hihi...
- Đúng là Băng Băng nhà ta. Ê mà lúc thi năng khiếu lớp bọn mình thi chung với lớp anh hai mình đó.
- Thiệt sao? Kiểu gì thì có khối đứa con gái lớp mình lại reo hò, hay có khi lại ngất xỉu vì vẻ đẹp của Lâm Khiêm mất.
- Mấy đứa đùa quá.
- Tôi thấy cũng đúng mà.
- Cả cô cũng vậy sao? Mà hình như tôi thấy cô không thích con trai cho lắm, không kẽ cô thích con gái à?
- Anh học giỏi vậy mà có bị thiểu năng không vậy, thế mà đòi làm bác sĩ.
- Kệ tôi. Cô không cần quan tâm làm gì?
- Mấy người nói chuyện vui quá ha? - Thanh Thanh giọng khinh khỉnh.
- Cậu cũng ngồi xuống đây đi. - Băng Băng rủ rê.
- Haha... tao mà phải ngồi chung bàn với người như mày ư. Đồ con hoang.
- Xin cô tôn trọng tôi một chút. Tôi có cha mẹ đàng hoàng, tại sao cô nói như thế?
- Diêu, cái họ này chẳng phải của mẹ cô sao, không lẽ mẹ cô là tình nhân nên mới sinh ra cô.
- Cha tôi đã chết cả thể xác và chết trong lẫn tâm hồn tôi rồi, gia đình họ nôi không công nhận mẹ tôi vì bà ấy đã sinh con gái chứ không phải trai, tôi uất ức nên bảo mẹ đổi sang họ Diêu, còn nữa Thanh Thanh tiểu thư, tôi biết cô xuất thân danh giá cần gì phải để ý rồi dùng những lời cay nghiệt để lăng mạ tôi, nói tôi không sao nhưng để ảnh hưởng đến mẹ tôi thì đừng trách tôi.
- Hạng nhà nghèo đúng là ghê gớm thiệt. Hahaha... muốn tôi tôn trọng cô sao, được thôi nếu cô dành được hạng nhất trong kì thi này thì tôi sẽ chấp nhận, à mà xem ra để cô vượt qua nổi vị thứ của tôi thì cũng khó lắm nha.
- Nếu tôi làm được thì xin cô hãy làm theo những điều cô vừa nói. Tôi không chắc khả năng của mình sẽ đi đến đâu nhưng ít nhất tôi sẽ vượt qua cô, thưa Thanh Thanh tiểu thư.
Thanh Thanh nghẹn ứ ở cổ họng, cô ả không thể thốt thêm một lời nào nữa, liền cùng vài cô gái khác bỏ đi.
- Cậu không sao chứ? - Mỹ Kiều lo lắng.
- Yên tâm, mình không sao. Cô ta quá coi thường tớ rồi.
- Cũng phải, Thanh Thanh cậu ấy nói hơi quá lời thiệt.
- Đến giờ rồi, đi thôi chứ. Chào anh, tôi và các bạn đi trước.
..................................................................
Đã qua ba ngày thi, trong đầu óc Băng Băng vẫn hiện lên những lời nói của Thanh Thanh, nói vậy chứ cô cũng không chắc mình có thể vượt qua đứa con gái kia, cô vẫn thấp thỏm. Chỉ còn hôm nay nữa là xong, nhìn ai ai cũng đều phờ phạc, có lẽ chỉ cần bước đến cổng trường thôi là đã đi vào căn nhà hoang nào rồi cũng nên. Nhìn thấy Mỹ Kiều Lâm Khang bên cạnh còn có cả Lâm Khiêm đang vẫy tay, cô bước tới đi cùng họ. Phía xa Thanh Thanh thấy liền tức sôi máu, cô ả lầm bầm:
- Mày to gan lắm, dám đi cùng anh Khiêm của tao. Để xem tao sẽ xử mày thế nào.
Hôm nay phải thi Nhạc Họa và Thể dục nữa là kết thúc, mai có thể sẽ biết kết quả, Băng Băng lo lắng về đề thi của ba môn đó, liệu cô không cho tí kiến thức nào vào đầu có ổn không nữa? Cô nghĩ rồi lại lắc đầu trấn tĩnh.
- Chào các em. - Giám thị canh thi nói.
- Dạ chúng em chào cô ạ. - Toàn bộ học sinh đồng thanh.
- Hôm nay khởi đầu sẽ là môn họa, các em đã sẵn sàng chưa?
- Dạ rồi thưa cô.
- Được rồi, cô có một thông báo như các em đã biết năm nào khi đến kì thi khối 8 luôn luôn được xếp thi cùng khối 10 vậy nên chúng ta sẽ thi chung, các khối còn lại sẽ thi ở nơi khác. Sĩ số 2 lớp chênh lệnh một học sinh nên sẽ có nhóm 3 người.
- Cô ơi, là vẽ theo nhóm ạ? - Một học sinh thắc mắc.
- Đề tài của kì thi năm nay là vẽ chân dung vì thế sẽ vẽ theo cặp 2 người tùy các em chọn lựa người nào dư ra sẽ vào nhóm bất kì do cô chỉ định. Thời gian làm bài của mỗi cặp sẽ là 3 tiếng, vì thời gian có hạn nên các em phải nhanh chóng vẽ, đừng quá cầu kì chi tiết, khi vẽ xong bạn cùng cặp thì đổi lại. Các em hiểu chưa?
- Dạ rồi ạ.
- Thời gian bắt đầu, Băng Băng em sẽ cùng nhóm với Thanh Thanh và Lâm Khiêm được chứ?
- Dạ được ạ. Nếu họ phiền em có thể vẽ chân dung cô chứ?
- Phiền là phiền thế nào, mà cô là giám khảo em vẽ cô rồi sao cô chấm, lo vẽ với các bạn đi.
- Dạ.
Băng Băng nghe lời cô giáo ái ngại tiến đến cặp của Thanh Thanh và Lâm Khiêm. Cô cất lời.
- Cô giáo bảo tôi cùng nhóm với hai người. Xin lỗi đã làm phiền.
- Không sao, cô cứ tự nhiên đi. - Lâm Khiêm nói.
- Ừ, cứ cho cô ở cùng nhóm vậy, cũng chả chết ai. - Thanh Thanh nuốt cục giận trong lòng hiền lành nói trước mặt ý trung nhân tỏ vẻ hiếu khách.
- Cảm ơn.
Băng Băng lấy tập vẽ ra cô dùng bút chì đo tỉ lệ mặt, rồi thoăn thoắt tạo nên những đường nết cơ bản trên mặt giấy, sau một hồi, cô cũng vẽ xong,chỉ có điều cô không ưng ý phần tóc cho lắm, cô lại sửa tiếp. Lúc này nhìn bức vẽ cô mới thực sự hài lòng, còn những 30 phút nữa thì hết giờ cho cô, nhưng đã vẽ xong rồi, cô đứng lên. Thấy vậy, Lâm Khiêm mấp máy môi:
- Vẽ xong rồi sao?
- Ukm... tôi vẽ xong rồi.
- Cho tôi xem được chứ?
- Tôi nghĩ anh không nên xem tranh tôi vẽ đâu, nó thực sự rất xấu, có lẽ theo tôi anh nên xem tranh của Thanh Thanh sẽ đẹp hơn.
- Nếu tôi cứ khăng khăng đòi xem thì sao?
- Kệ anh.
Lâm Khiêm đứng lên đòi giật bức vẽ của Băng Băng, chiều cao của cô khá khiêm tốn chẳng mấy chốc cô bị anh giật lấy bức tranh, còn cô thì suýt nữa té xuống sàn, may sao có bàn tay đã đỡ lấy cô. Thanh Thanh lúc này đã chỉnh sửa xong, định nhìn Lâm Khiêm để có chỗ nào sai còn chỉnh, ai dè lại thấy cảnh Băng Băng và Lâm Khiêm đang tay trong tay, cô lại càng tức thêm:
- Hai người làm cái trò gì vậy hả?
Thanh Thanh vừa quát lên thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ xô về phía họ đang ngồi.
- Nè anh thả tôi ra với lại trả bức tranh đây cho tôi, xem ra ý trung nhân của anh đang giận kìa.
- À, xin lỗi. Trả cô. - Quay sang Thanh Thanh - Em làm gì mà lớn tiếng thế, không định để cho mọi người yên sao?
- Em, tại anh tự dưng ôm con nhỏ đó.
- Tại cô ta ngã nên anh đỡ thôi. Đừng giận nữa.
- Nể anh đó,tôi tha cho cô. Nhưng đừng có mà lợi dụng.
- Ai cần chứ. Thế giới của tôi và anh ta khác nhau, liệu có thể xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ có thể hợp với cô thôi. Làm ơn đi.
- Mấy em có chuyện gì sao?
- Dạ xin lỗi cô. Bọn em có tí chuyện.
- Thôi được rồi. Bạn nào vẽ xong thì đổi lại làm mẫu cho bạn còn lại vẽ. Còn Băng Băng em có thể nộp bài rồi chuẩn bị cho tiết thi sau.
- Dạ vâng. Thưa cô.
- Ủa tôi có nói là tôi không vẽ cô hay sao mà răm rắp nghe lời cô giáo đi nộp bài vậy.
- Xin lỗi nhưng anh hãy vẽ Thanh Thanh ý. Cô ấy rất đẹp, tỉ lệ nếu vẽ sẽ rất khớp lại phù hợp với khổ giấy, thu hút ánh nhìn người khác dễ hơn là vẽ chân dung một người mập như tôi nhỉ?
- Cô...... vậy thì thôi. - Lâm Khiêm giọng nuối tiếc.
Phía xa, Mỹ Kiều và Lâm Khang cũng tất bật, Băng Băng ra chưa được lâu thì hai người họ cũng hoàn thành. Họ nộp bài rồi bước ra.
Vừa đi vừa nói chuyện.
- Anh trai cậu đúng là đào hoa thiệt?
- Khỏi phải nói.
- Cái bà Thanh Thanh ý quá đáng thiệt, hồi nãy chửi Băng Băng tới tấp giờ còn lên mặt nữa chứ, ai không biết là Lâm Khiêm là của bà ý mà cứ phải ra oai. Khó chịu thiệt. Nếu giả sử ý trung nhân của anh Khiêm mà là Băng Băng thì tốt biết mấy.
- Kệ đi, dù sao đây cũng là chuyện của người lớn chúng ta quan tâm làm gì.
Hai môn thi còn lại Băng Băng cũng hoàn thành rất nhanh. Mọi ánh mắt đều nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
- Cô ta sao lại giỏi thế chứ? Môn nào cũng hoàn thành xuất sắc. Chịu luôn.
- Đúng đó.
.............................................................................
Như thường ngày Băng Băng lại đạp xe đến trường, băng qua con đường quen thuộc. Vừa tới, cô nhìn thấy một đám học sinh rất đông đang xem thứ gì đó. Cô cất xe rôi vội chạy lại, thấy KIều cô hỏi:
- Ủa mới sáng đứng đây làm gì thế?
- Cậu mới từ trên trời rơi xuống à, hôm nay là ngày thông báo kết quả mà?
- Đúng đấy, cậu cũng thiệt là luôn.
- Hihi... mà các cậu xem được chưa.
- Đông như kiến thế này sao xem nổi.
- Ê tụi bay, khối 8 có con bé tên Diêu Băng Băng mới vào học có 1 tuần mà đứng nhất luôn này. Không thể tin được, nó ăn gì mà giỏi thế.
Ba người đều nhìn nhau, Băng Băng như không tin vào tai mình:
- Chắc không có chuyện đó xảy ra đâu.
- Đúng đấy, làm gì có thể. Hahaha.. - Thanh Thanh nói xéo.
- Kết quả đó đúng đấy. - Lâm Khiêm bước ra từ đám đông từ tốn nói. - Băng Băng đứng nhất, xếp thứ hai ba bốn lần lượt là Khang, Kiều và Thanh Thanh.
- Thiệt chứ? Cậu giỏi thiệt Băng Băng, hihi Khang nhà ta bị cướp mất vị trí số một rồi.
- May mắn thôi.
- Cô đừng quá khiêm tốn, chưa có lần nào điểm thi đứng nhất vượt quá 99 điểm nhưng lần này cô lại đạt điểm tối đa luôn. Cô giỏi lắm. Chúc mừng.
- Giỏi quá, giỏi quá. - Lâm Khang tuy hơi buồn nhưng cũng vui cho bạn.
Thanh Thanh quá ngạc nhiên, cô chỉ biết lẩn tránh:
- Xin lỗi, nhưng cô có thể giữ lời hứa chứ?.
- Thôi được coi như lần này cô may mắn.
- Cảm ơn.
Tại buổi sinh hoạt.
- Chúc mừng các em đã hoàn thành buổi thi thành cồng và không có bạn nào bị đuổi cả. Chúc mừng em Băng Băng. Mọi người cho bạn một tràng pháo tay nào.
- Em cảm ơn ạ cô và các bạn.
- Tuần sau các em đi học bình thường, à còn nữa cũng vào tuần sau cô sẽ chọn ra các thành viên tham gia biểu diễn ở lễ kỉ niệm của trường. Cô chỉ nhắc vậy thôi. Chúc các em có ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ.
- Chúng em chào cô ạ.
Cô bước ra khỏi lớp, mọi người đều nhốn nháo, Băng Băng vội vã thu dọn sách vở lấy xe trở về nhà.
Đến nơi cô thật sự không biết tại sao quán lại không có khách nào hết mẹ cô đâu, cô đẩy cánh cửa, bên trong là một người phụ nữ lạ mặt, đó không phải mẹ cô, vậy mẹ cô đang ở đâu?
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
- Cháu là ai? - Người phụ nữ kia lên tiếng.
- Câu này cháu hỏi cô mới đúng, cháu là con gái chủ quán này? Tại sao cô lại ở đây?
- Cháu là con gái bà ấy sao? Bà ấy hồi nãy ho ra máu rồi ngất xỉu giờ đang ở trong bệnh viện.
Băng Băng như sét đánh bên tai, cô ngỡ ngàng:
- Bệnh viện, mẹ ơi???
- Làm như lần đầu thấy mẹ làm việc này không bằng. - Diêu Nhi nhìn con gái mỉm cười.
- Thế này là sắp đến giờ cơm rồi. Yeah...
- Vừa về đến nhà là đòi ăn cơm, may mà mẹ chưa cho con ăn quá mức. Mà đi học về không chào hỏi mẹ sao?
- Thưa Diêu phu nhân, con gái Diêu Băng Băng của người đã về rôi ạ. Hihi.
Nói xong cô sà vào lòng mẹ, hít một hơi thật sâu, lấy chiếc mũi dụi dụi vào vai mẹ. Diêu Nhi xoa đầu cô, cười nói:
- Cứ bảo bản thân đã là người lớn mà vậy đấy, cứ ôm mẹ suốt ngày thế này thì bao giờ mới có thể lấy chồng.
- Mẹ kìa, con đã lớn thiệt nhưng vẫn là con gái bé bỏng của mẹ mà.
- Hôm sau về sớm lo vào bếp mà nấu cơm, nấu ăn thì khỏi chê mà cứ toàn ăn đồ ăn mẹ nấu.
- Mẹ nấu ăn tuyệt nhất mà, sao con có thể sánh bằng được. Hihi..
- Cái con bé này, thôi đi lên lầu tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm.
- Tuân lệnh.
Cuộc sống của cô đơn giản chỉ thế là được, Thiếu vắng người cha, trụ cột gia đình nhưng cô vẫn luôn mỉm cười vì đã có một người mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì cô. Băng Băng yêu mẹ cô rất nhiều.
Tắm xong ngồi vào bàn ăn, những giọt nước thấm trên mái tóc Băng Băng nhỏ xuống bàn, mẹ cô thấy vậy liền cầm chiếc khăn lau cho cô. Thấy con gái còn vụng về, bà trêu chọc.
- Con gái con đứa. Nếu mà gội đầu thì cũng phải lau khô hoặc sấy đi chứ! Lười vừa thôi cô nương.
- Hihi. Chắc tại con bị di truyền ấy mà.
- Thôi ăn cơm đi, nguội hết thức ăn bây giờ.
- Trời ơi, món nào cũng nghi ngút khói thế này thì lúc nào mới nguội được nhỉ?
- Bỏ kiểu đó đi nha! Lúc nào mẹ nói 1 câu thì con đã nói xong 2, 3 câu rồi.
- Đúng thì con mới nói chứ...
- Hôm nay ở trường mới có quen chưa?
- Cũng tàm tạm, cô chủ nhiệm cực xinh đẹp, giảng bài cũng hay nữa, khỏi chê.
- Vây còn bạn bè thì sao?
- Sao là sao ạ? À con kết được 2 người bạn tốt đó, vừa đẹp trai đẹp gái mà còn học sinh tiêu biểu của trường luôn.
- Con không được giấu mẹ đâu đấy.
- AI nào dám giấu mẹ chuyện gì đâu. Con ăn xong rồi, con lên phòng, ăn xong thì gọi con xuống, bát cứ để con rửa.
- Thôi thôi, để đó cho mẹ, cũng gần thi học kì rồi, lo mà học đi, chuyện nhà cứ để mẹ lo.
- Con yêu mẹ nhất.
- Khỏi cần nịnh bợ.
- Hihi... Ủa mà nay mẹ không bán sao?
- Nay là ngày đầu tiên con đi học nên mẹ nghỉ một hôm.
- Mẹ chu đáo ghê. Yêu yêu mẹ.
Băng Băng chạy nhanh lên phòng, để lại mẹ cô. Đột nhiên bà choáng váng, tay bà bám lấy cạnh bàn. Một cơn ho dữ dôi ập đến, tay bà che miệng, được một lúc thì cơn ho dứt, bàn tay của bà nhuộm trong máu. Không lẽ bà bị ung thư hay chăng?
Diêu Nhi không muốn con gái mình lo lắng, vả lại nó cũng sắp thi để tâm lí nó tốt thì giấu chuyện này vẫn hơn. Đợi con gái đi học, bà lặng lẽ đến bác sĩ kiểm tra.
- Bà đã sẵn sàng để nghe những lời tôi sắp nói đây.- Vị bác sĩ kia nói.
- Xin bác sĩ cứ nói, tôi đang nghe đây.
- Bà bị ung thư máu và bây giờ thì đã là giai đoạn cuối, sức khỏe của bà cũng khá yếu, có lẽ chỉ có thể cầm cự được vài tháng, nhiều nhất là nửa năm. Làm bác sĩ thực sự thì tôi cũng không muốn nói như vậy. Nhưng bà và gia đình hãy chuẩn bị tâm lí. Bà có thể ra đi bất cứ khi nào.
- Cảm ơn bác sĩ. Tôi đi trước.
Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc trái tim bà như tan nát. Ông trời thật quá bất công, tại sao đã cướp đi người cha rồi giờ lại muốn cướp đi người mẹ. Băng Băng đã rất buồn khi cha nó mất, bà lại là chỗ dựa tinh thần duy nhất. Liệu bây giờ cướp đi chỗ dựa ấy, nó sẽ ra sao? Sao không thể đợi đến lúc con bé có thành công, tìm được hạnh phúc của chính mình rồi hẵng giáng họa xuống chứ? Nước mắt bà khẽ rơi, bà đau xót cho đứa con này. Số phận nó quá khổ, nếu như được sinh ra trong một gia đình khác thì nó sẽ sống tốt hơn và không phải chịu cảnh như vậy.
Ở trường học, trời đang mưa, Băng Băng đưa mắt nhìn ra cánh cửa sổ, cô rất thích mưa. Vì mưa xong thì sẽ có cầu vồng, vì những hạt mưa sẽ đọng lại trên những tán cây, ngọn cỏ. Và cũng vì trời mưa mang theo một nỗi niềm tâm sự, và cô cũng vậy... Thấy cô nhìn bâng quơ mà miệng khẽ thở dài, Mỹ Kiều từ đằng sau khẽ vỗ mạnh tay vào vai cô.
- Hù.....
- Trời làm giật cả mình.- Bị bạn làm bất ngờ cô hét lên y như con heo đang bị chọc tiết.
- Haizzzzz.... Bạn của tôi mới vào trường mà đã để ý được anh nào hay sao mà thở dài nhìn mưa tương tư nhớ người nơi phương xa.
- Kiều à, công nhận cậu văn thơ lai láng, nhưng mà tớ đâu có nhớ ai, với lại nhìn thân hình này ai yêu.
- Cậu cứ nói thế chứ, nhìn cậu đâu có mập đâu, tớ thấy có người còn mập hơn ý chứ.
- Băng Băng à, Mỹ Kiều nói đúng đấy. - Lâm Khang từ xa trên tay là một cuốn sổ ghi biên bản sinh hoạt lớp cũng phụ họa theo.
- Thấy chưa, Khang mà còn nói vậy thì miễn bàn.
- Hihi... các cậu lại chọc tớ rồi.
Ở bàn bên cạnh, Thanh Thanh nhìn Băng Băng với ánh mắt đầy lửa hận thù. Cô ả rất ghét những cô gái nhà nghèo mà bày đặt hiền lành, nai tơ.
- Ê, Thanh Thanh cậu biết tin gì chưa? - Một đứa nhanh nhảu nói.
- Chuyện gì là gì mới được.
- Nghe nói năm nay chúng ta phải thi tất cả các môn trên giấy hết.
- Cái này thì còn lạ gì nữa. Năm nào chả vậy.
- Cậu chưa biết thôi, đề môn tự chọn sẽ không theo khuôn khổ, chắc có lẽ để kiểm tra năng lực nên có thể sẽ ra đề ngoài.
- Cái gì? Thanh Thanh hét toáng.
- Chưa hết nếu ai trong khối đứng dưới 300 sẽ bị đuổi đó.
- Tin này mày nghe ở đâu? Thanh Thanh bán tín bán nghi hỏi lại.
- Hôm bữa tao đi vệ sinh về thấy thầy cô đang nói chuyện về việc thi cử năm nay tao đứng lại nghe lõm nên biết.
- Chuyện này là thật sao trời.
- Cậu thì còn lo gì nữa, mấy môn tự chọn là sở trường của cậu mà.
- Cũng phải.
Nghe bọn họ nói chuyện mà Lâm Khang, Mỹ Kiều và Băng Băng đều trố mắt nhìn nhau.
- Chết tôi rồi, môn tự chọn mà đề không có trong sách thì tiêu mất.
- Thôi nào, vậy thì phải càng cố gắng chứ.
- Băng Băng nói đúng đó. Cậu đừng bi quan. Năm nào thi điểm cũng cao nhất khối mà lại còn lo.
- Ôi dào, đó toàn những thứ đã học thì chỉ cần học thuộc là xong, đằng này đề ngoài sách.
- Hai người cho tôi xin, chả có gì phải lo cả, tôi mới lo này, mới vào học chưa đầy một tuần đã phải tham gia thi giữa kì, chắc đứng chót quá. - Băng Băng than vãn.
- Cũng đúng. Hai chúng ta có lẽ vẫn chống được nhưng bạn ý lại mới học, có những kiến thức chưa được làm quen, mà tuần sau lại thi rồi sao nổi.
Cánh cửa phòng học bất chợt mở ra cắt ngang cuộc trò chuyện của tất thảy học sinh.
- Lớp nghiêm. Chào cô
- Các em ngồi xuống đi. Chúng ta bắt đầu sinh hoạt. Cô có hai tin một tin vui một tin buồn các em muốn nghe tin nào trước.
- Cô cứ nói đi, hai tin này chắc cũng liên quan đến nhau.
- Như các em cũng đã biết tuần sau chúng ta sẽ thi giữa học kì. Và lần thi này sẽ khác so với mọi năm, những môn thi tự chọn như Họa, Nhạc, và ngoại ngữ sẽ không theo đề trong sách, hoặc cũng có thể có nhưng chỉ có chiếm 20 điểm thôi còn lại sẽ là kiến thức ngoài.
- Trời ơi, chắc chết mất. Cả lớp hô vang khẩu hiệu.
- Thôi nào, đây cũng là dịp các em thể hiện tài năng của bản thân kia mà.
- Cô ơi, có phải học sinh nào xếp từ 301 trở xuống 320 sẽ bị đuổi không ạ?
- Chuyện đó là sự thật, vì vậy các em hãy ôn tập thật kĩ để lớp ta không ai bị đuổi nhé.
- Dạ.
- À còn nữa, Băng Băng em mới vào học nên kì thi này nhà trường ho em dời sang tháng sau. Em thấy sao?
- Dạ không sao, em sẽ tham dự kì thi lần này.
- Em hơi cố chấp đó, lượng kiến thức em phải lấp trống khá là nhiều liệu có kịp. Với lại chỉ còn hai ngày nữa là thi.
- Dạ không, em nhất định sẽ thi. Dù lượng kiến thức có nhiều đến mức nào.
- Vậy thôi, cô sẽ nói lại với nhà trường về trường hợp của em.
- Em cảm ơn ạ.
- Thôi lớp nghĩ, ôn tập thật tốt, giữ gìn sức khỏe cho tuần sau nhé.
- Lớp nghiêm.
Cô giáo vừa bước ra khỏi là một không khí u ám bao trùm lớp học. Mọi người lặng lẽ ra về.
Sắp thi rồi, chỉ có hai ngày để ôn tập, liệu có quá sức với Băng Băng. Ánh mắt kiên quyết, cô không thể chần chừ, phải bắt tay vào ôn tập ngay may ra mới kịp. Lúc phụ mẹ ở quán cô cũng cầm cuốn sách đi theo, lúc xem tivi, ngay cả lúc đang ăn cơm hai tay cô tay cầm bút tay cầm đũa. Trông mà buồn cười, Diêu Nhi lấy tay cốc cho con gái một cái.
- Này cô nương, ăn cũng phải ra ăn chứ, cứ cầm sách kia thì tập trung kiểu gì?
- Con sắp thi rồi mà. Cứ kệ con đi.
- Haizzzz đúng là hết nói nổi con. Nói một câu là tiếp hai câu liền. Lo mà sửa đi không sau có mà ế chồng.
- Ế á, cùng lắm con kiếm được việc làm rồi ở với mẹ cả đời luôn, con còn phải báo hiếu nữa.
Băng Băng tay gắp đồ ăn, miệng nhai mà đầu lại suy nghĩ, vừa ăn vừa lắc đầu suốt. Còn mẹ cô nghe con nói đến hai chữ báo hiếu mà lòng bà như cắt từng khúc ruột, bà vẫn đi khám thường xuyên, uống thuốc, ăn uống đầy đủ và ngủ đều. Mong sao cho bà có thể sống đến khi con hết lớp 8, liệu có thực hiện được. Đôi mắt bà ngấn lệ, muốn khóc mà không thể khóc, sợ con lo lắng cho mình mà quên lãng việc học.
- Con ăn xong rồi, mẹ ăn ngon miệng, xin lỗi mẹ nhưng hôm nay mẹ giúp con dọn dẹp được không?
- Cứ lên phòng đi. Mẹ con với nhau xin lỗi cái gì, lo học sau này có công việc đàng hoàng đừng để như mẹ.
- Kìa mẹ, mẹ dù không có bằng cấp, hay chỉ học hết cấp 3 thì có sao, mẹ vẫn là mẹ của con mà. Yêu mẹ.
Băng Băng vòng tay qua ôm lấy mẹ từ phía sau. Thấy con gái vậy bà cũng phần nào ấm áp hơn.
Bà rửa bát xong, ngồi xem phim thần tượng của con gái mà cười hoài, bước lên phòng con. Ánh đèn vẫn sáng, những tiếng nói nho nhỏ của đứa con bé bỏng phát ra. Đã khuya muốn nhắc con bé đi ngủ nhưng bà lại khựng lại, bà nghĩ mình không nên làm phiền con bé, dù cho thức khuya sẽ hại sức khỏe. Bà vẫn mặc cho đứa con tiếp tục miệt mài bên những trang sách.
Đã sáng rồi sao, ánh nắng mặt trời dọi qua cửa sổ khẽ chạm vào mắt cô. Vươn vai một cái, cô ngáp một tràng dài. Lười biếng đi vào nhà tắm. Hôm nay đã là chủ nhật, và mai là trận chiến của cô sẽ bắt đầu. Nhìn gương mà lòng cô cũng tự nhủ phải cố gắng.
- Lại ăn sáng đi này.- Thấy con gái Diêu Nhi vẫy tay.
- Rồi con lại đây.
- Qua có bị em muỗi nào chích không?
- Nhà mình mà có muỗi nữa thì nhà ai ở gần chợ chắc thành nhà cho muỗi luôn.
- Có lẽ vậy. Mà con thức khuya quá đấy, hại sức khỏe lắm. Đã hai đếm rồi, không sao chứ?
- Con ổn mà, chẳng phải mẹ cũng không ngủ được còn gì. Hihi... Mẹ ngồi ăn cơm luôn đi, tí con phụ cho.
Lại một cơn ho chợt cuốn lấy Diêu Nhi, nghe mẹ ho, Băng Băng chạy lại đỡ lấy mẹ, nét mặt cô vẻ lo lắng.
- Mẹ không sao chứ?
- Mẹ không sao, chắc tại thay đổi thời tiết thôi. Con lo ăn đi.
- Con đã nói rồi, con đan mấy cái áo, khăn rồi mũ cả tất tay nữa mẹ làm gì rồi? Trời lạnh thì phải giữ ấm chứ? - Băng Băng phụng phịu.
- Mẹ xin lỗi mà.
- Không nói nữa. Tí nữa con đưa mẹ đi bệnh viện, không thể để thế được, lỡ mà nặng hơn thì mệt lắm.
- Không sao mà, mẹ sẽ tự đi, con giờ chỉ cần lo ôn tập mà thi là giúp mẹ rồi.
- Nhưng mà....
- Không nhưng nhị gì hết, nghe mẹ đi.
- Dạ.
Dọn dẹp xong , Diêu Nhi thay đồ chuẩn bị đi. Trước khi đi bà còn ngoái đầu dặn con.
- Trông quán nhé. Mẹ đi rồi mẹ về.
- Con biết rồi. Mẹ đi cẩn thận.
...................................................................
- Chào bác sĩ.
- Chào bà. Tôi bắt đầu kiểm tra đây. Dạo này bà có thấy biểu hiện nào khác lạ không?
- Có. Tôi cảm thấy khó thở, chán ăn, dễ bị mệt mỏi hoặc dù chỉ va đập nhẹ cũng bị thâm bầm, còn ho ra máu và chảy máu cam nữa.
- Nếu có những biểu hiện này thì đã quá nặng rồi, các tế bào đã di căn, không phải vài tháng hay nữa năm nữa mà chỉ là vài ngày để sống. Tôi rất tiếc phải nói ra điều này.
- Không sao. Chỉ tại ông trời thôi. Cảm ơn bác sĩ đã tận tình giúp đỡ cho tôi thời gian qua. Thực sự rất cảm ơn bác sĩ.
- Đó là nghĩa vụ của chúng tôi. Bà về đi đường cẩn thận, cứ theo lời khuyên mấy hôm trước của tôi mà làm chắc mọi chuyện có thể sẽ ổn.
- Cảm ơn, tôi về.
..................................................................
Tại quán, Băng Băng vẫn tiếp tục miệt mài với công việc, hôm nay khách hơi đông so với thường ngày. Cửa quán mở ra, mọi ánh mắt đều dồn về ba người đã đẩy cánh cửa, Băng Băng lu bu nên chả có thời gian nhìn.
- Phục vụ. - Lâm Khiêm nói.
- Chờ một chút tôi đến ngay đây. - Băng Băng tay đang lau vào chiếc tạp dề, vội vôi ngẩng đầu nhìn khách.
- Ế, Băng Băng nhà chúng ta đây mà. - Mỹ Kiều ngạc nhiên.
- Khang, Kiều hai cậu làm gì ở đây, còn kia là ai?
- Cô có ngốc không, đến đây đương nhiên là để uống cà phê tiện thể ăn chút gì đó luôn, thế quán này ghi mấy chữ ngoài biển để chơi à. - Lâm Khiêm giọng khinh khỉnh.
- Đây là anh trai mình Lâm Khiêm. Mà không ngờ cậu lại làm ở đây.
- À, đây là quán của mẹ con mình. Mọi người dùng gì?
- Quán của mẹ con cậu sao? Thế sao cậu lại phải trông quán một mình, mẹ cậu đâu?
- Hồi qua thấy mẹ mình không khỏe nên bảo mẹ đến bệnh viện kiểm tra rồi.
- Ra thế.
- Mỹ Kiều ơi, cậu hỏi Băng Băng nhiều quá rồi đó, cậu ấy còn phải phục vụ khách nữa mà.
- Có mấy câu thôi mà. - Mỹ Kiều măt phụng phiu.
- Thôi nào, vào vấn đề chính, mọi người dùng gì?
- Cho tôi một cà phê đen đá không đường, còn mấy đứa? - Lâm Khiêm hỏi.
- Cho bọn mình hai ly sữa nóng, hai bánh pudding, tạm thời vậy đã.
- Chờ mình một lát.
Băng Băng loay hoay một hồi, cô lai bước ra, đặt lên bàn những thứ họ đã gọi.
- Xin mời quý khách dùng ngon miệng.- Băng Băng nở một nụ cười tươi.
- Cảm ơn.
Nghe nói xong, cô tiếp tục công việc, cô dọn lại bàn ghế, treo lai biển đề chữ CLOSE . Ba người kia thấy lạ liền hỏi:
- Ủa sao lại dọn dẹp hết bàn ghế thế? - Lâm Khang lên tiếng.
- Buổi trưa quán đóng cửa mà, chiều 1 giờ mới mở cửa lại.
- Cần bọn tớ giúp không?
- Khỏi, tớ quen rồi, với lại có mấy cái bàn chứ mấy. Cứ tự nhiên đi. Có ăn thêm gì không tớ lấy cho.
- Cho tớ thêm cái loại bánh này này. Ủa sao nó chưa có tên vậy.
- Loại đó hồi sáng tớ mới cho vào thực đơn của quán nên chưa kịp đặt tên, giúp tớ đi.
- Cái tên Cherry thì sao? - Lâm Khiêm bất chợt cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Hay đó anh, công nhận anh giỏi khoản này ghê.
- Ghi nó vào dòng dưới bánh hộ tôi. Cảm ơn vì cái tên, nó rất hay.
- Không có gì, chỉ buột miệng thôi.
- Mà nè cậu ôn tập gì chưa, có cả tá thứ để ôn, hai bọn tớ học mấy kiến thức đã học rồi mà khó nhớ quá.
- Tớ học xong hết rồi, chừa môn Nhạc và Họa thôi, hai môn đó tùy năng khiếu nên chịu.
- Cái gì? - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh.
- Mấy hôm thức khuya nên xong thôi.
- Bái phục, vạn lần bái phục, không thể tin được, chắc lần này cậu đứng nhất thôi.
- Em nói gì vậy Khang, lần nào thi em và Kiều đều đứng nhất, làm gì có chỗ cho người khác. - Lâm Khiêm tức giận, anh đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, cà phê sóng sánh chực trào ra bàn.
- Đúng đấy, các cậu nói hơi quá lời rồi, mình học không giỏi đến mức đó đâu. - Băng Băng vừa lau vết cà phê trên bàn vừa nói.
- Nhưng mà. - Lâm Khang vẫn cố nói.
Cánh cửa mở ra, một đám người toàn mặc đồ đen bước vào.
- Ủa đại ca, sao quán gì mà vắng vẻ thế. - Một thằng nói.
- Mày bị ngu sao, không đến giờ này sao lấy được tiền. - Thằng đại ca đánh vào đầu thằng kia.
- Mấy người đến làm gì, quán chúng tôi đã đóng cửa rồi, có chuyện gì thì sau một tiếng nữa hãy quay lại.
- Bà chủ đâu rồi, không lẽ hôm nay định trốn không đưa tiền hay sao?
- Thì ra là mấy người?
- Khôn hồn thì đưa tiền cho tao, không thì tao không khách sáo đập nát cái quán này đâu.
- Các người thử xem.
- Mày dám thách tao, tụi bay phá cho tao.
Mấy tên hung hãn được lệnh liền tiến đến chỗ bàn ghế, bỗng nhiên hắn bị Băng Băng cho một cước.
- Xem nào, mấy người phá đi.
- Mày láo nhỉ, chỉ là một con nhóc mà đòi đánh bon tao.
Được thể bọn chúng càng hung hăng, Băng Băng né tránh, cơ thể cô uyển chuyển cùn nhịp đánh của bọn chúng, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị hạ dưới tay cô, chỉ còn tên trùm mà thôi.
- Mày mới nhỏ lại là con gái mà xem ra thân thủ không thể xem thường được. Nếu đã không chịu đưa thì phải làm biện pháp mạnh thôi.
Hắn nói rồi, tay cầm dao xông thảng vào Băng Băng, hắn chém lia lịa, Băng Băng cũng không vừa, cô né rất nhanh và chuẩn xác. Một phút lơ là hắn đã chém thẳng vào tay cô. Những giọt máu đỏ từ từ rơi xuống nền nhà.
- Giờ các người vẫn không chịu đi phải không? Được tôi sẽ gọi cảnh sát... - Băng Băng vừa giữ chặt chỗ mới bị thương vừa quát tháo.
- Tao sẽ bỏ qua cho mày lần này nhưng tao se còn quay lại lấy tiền, nhớ mặt tao đấy. Bọn mày đi thôi. - Tên đại ca nói.
Bọn chúng vừa ra khỏi quán, Băng Băng không còn chịu được nữa mà ngã xuống, không chỉ cánh tay, cô còn bị tên kia chém vào vai, máu vẫn cứ rơi xuống sàn. Mỹ Kiều, Lâm Khang và Lâm Khiêm bấy giờ mới bình tĩnh lai, nhanh chạy đến đỡ cô.
- Nè, cậu biết võ sao? - Mỹ Kiều thắc mắc.
- Kiều lúc này không phải để nói chuyện đó, cậu không thấy Băng Băng bị thương sao? - Lâm Khang la lên.
- Vậy thì đã làm sao? Cậu cũng có giúp ích gì được đâu, chỉ được cái học giỏi, con nhà giàu thôi.
- Còn cậu thì là tiểu thư danh giá, học giỏi, con nhà giàu, liệu có khác gì tớ.
- Hai bọn em có thôi đi không! Bạn em đang bị thương đấy. - Quay sang Băng Băng. - Nhà cô có hộp cứu thương không?
- Cái đó ở trên phòng ngủ của tôi, trên lầu hai lận. Tôi không sao, có thể tự đi lấy rồi băng bó được, mọi người cứ ngồi đó đi. - Mặt Băng Băng biến sắc, cô nhăn mặt, những nếp nhăn xô lại, vài giọt mồ hôi tuôn rơi trên gò má.
- Ngồi im đó đi. - Lâm Khiêm kiên quyết. Kiều, em lên phòng Băng Băng lấy hộp cứu thương xuống đây cho anh.
- Còn em thì sao, em không thể làm việc đó được à?
- Cái thằng này, em định đi lên phòng ngủ của một cô gái sao?
- À thì.....
Trong khi Mỹ Kiều đi lấy hộp cứu thương, Lâm Khiêm đỡ Băng Băng lại ghế ngồi. Những giọt mồ hôi trên mặt cô nhỏ lên vai anh, chiếc áo ướt đẫm một khoảng.
- Hộp cứu thương đây nè anh. - Mỹ Kiều chạy hồng hộc.
- Cô chịu khó nhé sẽ hơi đau đó.
- Không sao, anh giúp tôi.
Lâm Khiêm bắt đầu cởi chiếc áo đầy máu của cô ra, làn da trắng mịn hiện ra trước mặt, cơ thể anh nóng lên, bàn tay run run cầm thuốc sát trùng chấm vào vết thương.
- Á.. đau. - Băng Băng kêu lên.
Anh vẫn tiếp tục sát trùng vết thương nhưng tay uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn trước, bàn tay thoăn thoắt quấn băng gạc quanh vết thương, để chắc chắn anh còn dán thêm một miếng băng cá nhân lên trên.
- Cảm ơn anh rất nhiều. - Băng Băng ôm bả vai, cúi đầu cảm ơn.
- Khỏi cần nói những lời đó. - Lâm Khiêm lạnh lùng.
Mỹ Kiều đưa cho cô một chiếc áo, cô vội mặc vào. Nhìn thấy áo anh toàn máu và còn ướt đẫm nữa cô cảm thấy ái ngại.
- Xin lỗi nhé, áo của anh bẩn rồi.
- Kệ nó đi.
- Ủa mà cậu học võ từ khi nào mà giỏi vậy? - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh. Họ nhìn nhau rồi lại quay mặt đi, lờ nhau.
- Tại hồi trước, gia đình bên của bố có người bác làm ở võ đường, thấy tớ thích nên cho đi học, nhưng sau khi bố tớ mất thì họ hàng bên nôi không công nhận tớ và mẹ, vì thế mà bác ấy cũng không dạy cho tớ nữa. Chuyện là thế đó.
- Ra là vậy. - Lâm Khang và Mỹ Kiều đồng thanh tập 2.
- Thôi nào, hai cậu đừng giận nhau nữa. Giận càng nhiều lại càng thương nhau nhiều đó.
- Đừng chọc bọn tớ mà.
- Thấy chưa, hai bọn cậu rất hiểu ý nhau. Đừng giận nhau nữa nhé.
- Bọn tớ biết rồi. - Mỹ Kiều phụng phịu.
Có bóng người đứng ngay cửa, mọi người đều dồn ánh nhìn về đó.
- Băng Băng mẹ về rồi đây.- Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bàn ghế lộn xộn, và cả những vết máu trên sàn Diêu Nhi không khỏi hốt hoảng. - Có chuyện gì xỷ ra vậy Băng Băng?
- Con xin lỗi.
- Tại sao lại xin lỗi mẹ, tay con sao thế kia? Không lẽ.........
- Mẹ luôn chịu đựng mấy lời lăng mạ đó rồi đưa tiền cho bọn chúng sao.
- Mẹ......
- Tại vì mẹ không muốn con giải quyết bằng nắm đấm phải không? Hôm nay con đã làm vậy vì danh dự của mẹ, con xin lỗi vì không giữ lời hứa.
- Con không sao là được rồi, chuyện này ta cũng có lỗi một phần. Xin lỗi các cháu nhé, đến chơi mà lại thành ra như vậy.
- Không sao đâu bác ạ, nhờ vậy cháu xem được màn võ thuật điêu luyện của Băng Băng, cũng không uổng. - Mỹ Kiều nói đùa.
- Mấy đứa này.... - Diêu Nhi xoa đầu Mỹ Kiều.
- Chết rồi, anh Khiêm bố bảo chúng ta phải về sớm, với cả đưa cả Mỹ Kiều về nữa. Làm sao giờ?
- Các cháu bận sao? Vậy thì về trước đi, chỗ này để ta lo.
- Nhưng mà một mình bác sao dọn nổi.
- Cứ về đi. Mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa thôi.
- Vậy thì tụi cháu xin phép về trước.
Khi chiếc xe Ferrari màu xám đi khuất, Diêu Nhi cùng Băng Băng vào trong.
- Con để đó mẹ dọn cho, tay đang đau thì nghĩ đi, không mai sao mà viết bài được.
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà mẹ, con không sao.
- Đừng có bướng, nghe lời mẹ.
- Dạ, mà bác sĩ bảo mẹ bị làm sao?
- Chỉ là cảm thông thường thôi.
- Hihi. thế là tốt rồi. Làm con lo muốn chết.
Tiếng cười của hai mẹ con cô lại lan tỏa khắp căn phòng.
..................................................................
Như mọi ngày, mỗi sáng ăn xong cô lại lên chiếc xe đạp mà đi học. Vẫn con đường quen thuộc, vẫn mùi gió ấy, nhưng hôm nay sao lòng cô cứ nôn nao, chuẩn bị thi rồi, liệu cô sẽ không bị đuổi học chứ? Sẽ không đâu đúng không, Băng Băng tự an ủi bản thân. Cô lại giang hai cánh tay ra để mặc cho gió tạt vào mình.
Đến trường, mọi học sinh đều cầm nào vở nào sách, tất bật, vội vã ăn sáng. Đằng xa, Mỹ Kiều và Lâm Khang đang vẫy tay với cô.
- Nè cậu đi muộn đó nha, hẹn 6 giờ 30 mà sao giờ mới có mặt. - Mỹ Kiều giọng trách móc.
- Ủa, tớ đến muộn sao, giờ mới có 6 giờ 27 phút thôi mà. - Băng Băng thanh minh.
- Hihi.... tớ lộn.
- Không sao, cũng gần đến giờ thi rồi, hồi hộp quá.
- Tớ cũng vậy. - Lâm Khang sau một hồi im lặng giờ cũng lên tiếng.
- Hai bọn cậu làm lành chưa?
- Rồi, tại tớ nể phụ nữ thôi.
- Cái gì, ai nể ai chứ, tại cậu nói sai mà.
- Cho tôi xin. Cãi nhau hoài à.
- Mấy đứa nói gì vui thế? Lâm Khiêm kéo ghế ngồi.
- Không có gì đâu anh hai. Mà tay cậu sao rồi.
- Yên tâm, bình thường rồi, giờ tớ có thế dùng tay này cho cậu một phát đó. Hihi...
- Đúng là Băng Băng nhà ta. Ê mà lúc thi năng khiếu lớp bọn mình thi chung với lớp anh hai mình đó.
- Thiệt sao? Kiểu gì thì có khối đứa con gái lớp mình lại reo hò, hay có khi lại ngất xỉu vì vẻ đẹp của Lâm Khiêm mất.
- Mấy đứa đùa quá.
- Tôi thấy cũng đúng mà.
- Cả cô cũng vậy sao? Mà hình như tôi thấy cô không thích con trai cho lắm, không kẽ cô thích con gái à?
- Anh học giỏi vậy mà có bị thiểu năng không vậy, thế mà đòi làm bác sĩ.
- Kệ tôi. Cô không cần quan tâm làm gì?
- Mấy người nói chuyện vui quá ha? - Thanh Thanh giọng khinh khỉnh.
- Cậu cũng ngồi xuống đây đi. - Băng Băng rủ rê.
- Haha... tao mà phải ngồi chung bàn với người như mày ư. Đồ con hoang.
- Xin cô tôn trọng tôi một chút. Tôi có cha mẹ đàng hoàng, tại sao cô nói như thế?
- Diêu, cái họ này chẳng phải của mẹ cô sao, không lẽ mẹ cô là tình nhân nên mới sinh ra cô.
- Cha tôi đã chết cả thể xác và chết trong lẫn tâm hồn tôi rồi, gia đình họ nôi không công nhận mẹ tôi vì bà ấy đã sinh con gái chứ không phải trai, tôi uất ức nên bảo mẹ đổi sang họ Diêu, còn nữa Thanh Thanh tiểu thư, tôi biết cô xuất thân danh giá cần gì phải để ý rồi dùng những lời cay nghiệt để lăng mạ tôi, nói tôi không sao nhưng để ảnh hưởng đến mẹ tôi thì đừng trách tôi.
- Hạng nhà nghèo đúng là ghê gớm thiệt. Hahaha... muốn tôi tôn trọng cô sao, được thôi nếu cô dành được hạng nhất trong kì thi này thì tôi sẽ chấp nhận, à mà xem ra để cô vượt qua nổi vị thứ của tôi thì cũng khó lắm nha.
- Nếu tôi làm được thì xin cô hãy làm theo những điều cô vừa nói. Tôi không chắc khả năng của mình sẽ đi đến đâu nhưng ít nhất tôi sẽ vượt qua cô, thưa Thanh Thanh tiểu thư.
Thanh Thanh nghẹn ứ ở cổ họng, cô ả không thể thốt thêm một lời nào nữa, liền cùng vài cô gái khác bỏ đi.
- Cậu không sao chứ? - Mỹ Kiều lo lắng.
- Yên tâm, mình không sao. Cô ta quá coi thường tớ rồi.
- Cũng phải, Thanh Thanh cậu ấy nói hơi quá lời thiệt.
- Đến giờ rồi, đi thôi chứ. Chào anh, tôi và các bạn đi trước.
..................................................................
Đã qua ba ngày thi, trong đầu óc Băng Băng vẫn hiện lên những lời nói của Thanh Thanh, nói vậy chứ cô cũng không chắc mình có thể vượt qua đứa con gái kia, cô vẫn thấp thỏm. Chỉ còn hôm nay nữa là xong, nhìn ai ai cũng đều phờ phạc, có lẽ chỉ cần bước đến cổng trường thôi là đã đi vào căn nhà hoang nào rồi cũng nên. Nhìn thấy Mỹ Kiều Lâm Khang bên cạnh còn có cả Lâm Khiêm đang vẫy tay, cô bước tới đi cùng họ. Phía xa Thanh Thanh thấy liền tức sôi máu, cô ả lầm bầm:
- Mày to gan lắm, dám đi cùng anh Khiêm của tao. Để xem tao sẽ xử mày thế nào.
Hôm nay phải thi Nhạc Họa và Thể dục nữa là kết thúc, mai có thể sẽ biết kết quả, Băng Băng lo lắng về đề thi của ba môn đó, liệu cô không cho tí kiến thức nào vào đầu có ổn không nữa? Cô nghĩ rồi lại lắc đầu trấn tĩnh.
- Chào các em. - Giám thị canh thi nói.
- Dạ chúng em chào cô ạ. - Toàn bộ học sinh đồng thanh.
- Hôm nay khởi đầu sẽ là môn họa, các em đã sẵn sàng chưa?
- Dạ rồi thưa cô.
- Được rồi, cô có một thông báo như các em đã biết năm nào khi đến kì thi khối 8 luôn luôn được xếp thi cùng khối 10 vậy nên chúng ta sẽ thi chung, các khối còn lại sẽ thi ở nơi khác. Sĩ số 2 lớp chênh lệnh một học sinh nên sẽ có nhóm 3 người.
- Cô ơi, là vẽ theo nhóm ạ? - Một học sinh thắc mắc.
- Đề tài của kì thi năm nay là vẽ chân dung vì thế sẽ vẽ theo cặp 2 người tùy các em chọn lựa người nào dư ra sẽ vào nhóm bất kì do cô chỉ định. Thời gian làm bài của mỗi cặp sẽ là 3 tiếng, vì thời gian có hạn nên các em phải nhanh chóng vẽ, đừng quá cầu kì chi tiết, khi vẽ xong bạn cùng cặp thì đổi lại. Các em hiểu chưa?
- Dạ rồi ạ.
- Thời gian bắt đầu, Băng Băng em sẽ cùng nhóm với Thanh Thanh và Lâm Khiêm được chứ?
- Dạ được ạ. Nếu họ phiền em có thể vẽ chân dung cô chứ?
- Phiền là phiền thế nào, mà cô là giám khảo em vẽ cô rồi sao cô chấm, lo vẽ với các bạn đi.
- Dạ.
Băng Băng nghe lời cô giáo ái ngại tiến đến cặp của Thanh Thanh và Lâm Khiêm. Cô cất lời.
- Cô giáo bảo tôi cùng nhóm với hai người. Xin lỗi đã làm phiền.
- Không sao, cô cứ tự nhiên đi. - Lâm Khiêm nói.
- Ừ, cứ cho cô ở cùng nhóm vậy, cũng chả chết ai. - Thanh Thanh nuốt cục giận trong lòng hiền lành nói trước mặt ý trung nhân tỏ vẻ hiếu khách.
- Cảm ơn.
Băng Băng lấy tập vẽ ra cô dùng bút chì đo tỉ lệ mặt, rồi thoăn thoắt tạo nên những đường nết cơ bản trên mặt giấy, sau một hồi, cô cũng vẽ xong,chỉ có điều cô không ưng ý phần tóc cho lắm, cô lại sửa tiếp. Lúc này nhìn bức vẽ cô mới thực sự hài lòng, còn những 30 phút nữa thì hết giờ cho cô, nhưng đã vẽ xong rồi, cô đứng lên. Thấy vậy, Lâm Khiêm mấp máy môi:
- Vẽ xong rồi sao?
- Ukm... tôi vẽ xong rồi.
- Cho tôi xem được chứ?
- Tôi nghĩ anh không nên xem tranh tôi vẽ đâu, nó thực sự rất xấu, có lẽ theo tôi anh nên xem tranh của Thanh Thanh sẽ đẹp hơn.
- Nếu tôi cứ khăng khăng đòi xem thì sao?
- Kệ anh.
Lâm Khiêm đứng lên đòi giật bức vẽ của Băng Băng, chiều cao của cô khá khiêm tốn chẳng mấy chốc cô bị anh giật lấy bức tranh, còn cô thì suýt nữa té xuống sàn, may sao có bàn tay đã đỡ lấy cô. Thanh Thanh lúc này đã chỉnh sửa xong, định nhìn Lâm Khiêm để có chỗ nào sai còn chỉnh, ai dè lại thấy cảnh Băng Băng và Lâm Khiêm đang tay trong tay, cô lại càng tức thêm:
- Hai người làm cái trò gì vậy hả?
Thanh Thanh vừa quát lên thì bao nhiêu ánh mắt đều đổ xô về phía họ đang ngồi.
- Nè anh thả tôi ra với lại trả bức tranh đây cho tôi, xem ra ý trung nhân của anh đang giận kìa.
- À, xin lỗi. Trả cô. - Quay sang Thanh Thanh - Em làm gì mà lớn tiếng thế, không định để cho mọi người yên sao?
- Em, tại anh tự dưng ôm con nhỏ đó.
- Tại cô ta ngã nên anh đỡ thôi. Đừng giận nữa.
- Nể anh đó,tôi tha cho cô. Nhưng đừng có mà lợi dụng.
- Ai cần chứ. Thế giới của tôi và anh ta khác nhau, liệu có thể xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ có thể hợp với cô thôi. Làm ơn đi.
- Mấy em có chuyện gì sao?
- Dạ xin lỗi cô. Bọn em có tí chuyện.
- Thôi được rồi. Bạn nào vẽ xong thì đổi lại làm mẫu cho bạn còn lại vẽ. Còn Băng Băng em có thể nộp bài rồi chuẩn bị cho tiết thi sau.
- Dạ vâng. Thưa cô.
- Ủa tôi có nói là tôi không vẽ cô hay sao mà răm rắp nghe lời cô giáo đi nộp bài vậy.
- Xin lỗi nhưng anh hãy vẽ Thanh Thanh ý. Cô ấy rất đẹp, tỉ lệ nếu vẽ sẽ rất khớp lại phù hợp với khổ giấy, thu hút ánh nhìn người khác dễ hơn là vẽ chân dung một người mập như tôi nhỉ?
- Cô...... vậy thì thôi. - Lâm Khiêm giọng nuối tiếc.
Phía xa, Mỹ Kiều và Lâm Khang cũng tất bật, Băng Băng ra chưa được lâu thì hai người họ cũng hoàn thành. Họ nộp bài rồi bước ra.
Vừa đi vừa nói chuyện.
- Anh trai cậu đúng là đào hoa thiệt?
- Khỏi phải nói.
- Cái bà Thanh Thanh ý quá đáng thiệt, hồi nãy chửi Băng Băng tới tấp giờ còn lên mặt nữa chứ, ai không biết là Lâm Khiêm là của bà ý mà cứ phải ra oai. Khó chịu thiệt. Nếu giả sử ý trung nhân của anh Khiêm mà là Băng Băng thì tốt biết mấy.
- Kệ đi, dù sao đây cũng là chuyện của người lớn chúng ta quan tâm làm gì.
Hai môn thi còn lại Băng Băng cũng hoàn thành rất nhanh. Mọi ánh mắt đều nhìn cô với ánh mắt ghen tị.
- Cô ta sao lại giỏi thế chứ? Môn nào cũng hoàn thành xuất sắc. Chịu luôn.
- Đúng đó.
.............................................................................
Như thường ngày Băng Băng lại đạp xe đến trường, băng qua con đường quen thuộc. Vừa tới, cô nhìn thấy một đám học sinh rất đông đang xem thứ gì đó. Cô cất xe rôi vội chạy lại, thấy KIều cô hỏi:
- Ủa mới sáng đứng đây làm gì thế?
- Cậu mới từ trên trời rơi xuống à, hôm nay là ngày thông báo kết quả mà?
- Đúng đấy, cậu cũng thiệt là luôn.
- Hihi... mà các cậu xem được chưa.
- Đông như kiến thế này sao xem nổi.
- Ê tụi bay, khối 8 có con bé tên Diêu Băng Băng mới vào học có 1 tuần mà đứng nhất luôn này. Không thể tin được, nó ăn gì mà giỏi thế.
Ba người đều nhìn nhau, Băng Băng như không tin vào tai mình:
- Chắc không có chuyện đó xảy ra đâu.
- Đúng đấy, làm gì có thể. Hahaha.. - Thanh Thanh nói xéo.
- Kết quả đó đúng đấy. - Lâm Khiêm bước ra từ đám đông từ tốn nói. - Băng Băng đứng nhất, xếp thứ hai ba bốn lần lượt là Khang, Kiều và Thanh Thanh.
- Thiệt chứ? Cậu giỏi thiệt Băng Băng, hihi Khang nhà ta bị cướp mất vị trí số một rồi.
- May mắn thôi.
- Cô đừng quá khiêm tốn, chưa có lần nào điểm thi đứng nhất vượt quá 99 điểm nhưng lần này cô lại đạt điểm tối đa luôn. Cô giỏi lắm. Chúc mừng.
- Giỏi quá, giỏi quá. - Lâm Khang tuy hơi buồn nhưng cũng vui cho bạn.
Thanh Thanh quá ngạc nhiên, cô chỉ biết lẩn tránh:
- Xin lỗi, nhưng cô có thể giữ lời hứa chứ?.
- Thôi được coi như lần này cô may mắn.
- Cảm ơn.
Tại buổi sinh hoạt.
- Chúc mừng các em đã hoàn thành buổi thi thành cồng và không có bạn nào bị đuổi cả. Chúc mừng em Băng Băng. Mọi người cho bạn một tràng pháo tay nào.
- Em cảm ơn ạ cô và các bạn.
- Tuần sau các em đi học bình thường, à còn nữa cũng vào tuần sau cô sẽ chọn ra các thành viên tham gia biểu diễn ở lễ kỉ niệm của trường. Cô chỉ nhắc vậy thôi. Chúc các em có ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ.
- Chúng em chào cô ạ.
Cô bước ra khỏi lớp, mọi người đều nhốn nháo, Băng Băng vội vã thu dọn sách vở lấy xe trở về nhà.
Đến nơi cô thật sự không biết tại sao quán lại không có khách nào hết mẹ cô đâu, cô đẩy cánh cửa, bên trong là một người phụ nữ lạ mặt, đó không phải mẹ cô, vậy mẹ cô đang ở đâu?
- Mẹ ơi, mẹ ở đâu?
- Cháu là ai? - Người phụ nữ kia lên tiếng.
- Câu này cháu hỏi cô mới đúng, cháu là con gái chủ quán này? Tại sao cô lại ở đây?
- Cháu là con gái bà ấy sao? Bà ấy hồi nãy ho ra máu rồi ngất xỉu giờ đang ở trong bệnh viện.
Băng Băng như sét đánh bên tai, cô ngỡ ngàng:
- Bệnh viện, mẹ ơi???
/25
|