Sau khi lên xe ngựa, Lan Vương Chu Hiền lôi kéo Đường Tiêu ngồi ở bên cạnh mình. Tuy rằng vẫn không trả lời câu nói vừa rồi của Đường Tiêu, nhưng theo hành động của hắn, dĩ nhiên xem như đã biểu lộ thái độ của hắn đối với chuyện này.
Những người khác cùng ngồi trong xe ngựa, trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng, cẩn thận tính toán trong lòng. Sau khi Đường Tiêu lên xe ngựa, dường như đã quên vấn đề mình vừa nói ra, vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nghi Lan quận chúa đang ngồi phía đối diện. Trong ánh mắt hắn rõ ràng không có thiện ý.
- Vương gia, Nghi Lan quận chúa năm nay hẳn đã mười tám rồi nhỉ?
Đường Tiêu không hề đề cập tới kết minh đề tài vừa rồi, đột nhiên mở miệng hỏi Lan Vương Chu Hiền một câu.
- Đúng vậy, qua hai tháng đã thực sự mươi chín tuổi.
Lan Vương Chu Hiền thực sự có phần khó hiểu khi thấy Đường Tiêu đột nhiên hỏi về điều này.
Giờ phút này, người càng cảm giác khó hiểu hơn nữa chính là Nghi Lan quận chúa. Từ trong ánh mắt Đường Tiêu nhìn về phía nàng, nàng mơ hồ cảm thấy ra chút dự cảm không tốt.
- Ở Đại Minh Triều, hẳn mười tám tuổi có thể xuất giá rồi?
Đường Tiêu hỏi tiếp Lan Vương một câu.
- Ai cần ngươi lo!?
Nghi Lan quận chúa hung tợn trừng mắt nhìn Đường Tiêu. Tuy rằng nàng không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì, nhưng nàng biết, khẳng định không phải thuốc tốt gì.
Chẳng lẽ, hắn muốn giúp nàng giới thiệu một mối hôn sự? Thật sự là quan tâm hàm cá ăn muối nhạt!
- Cầm Nhi!!
Lan Vương lại về hướng phía Nghi Lan quận chúa, giọng nói cao thêm, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Hiện tại Đường Tiêu chính là khách quý của hắn. Một khi Đường gia thực sự có tâm tư kết minh với hắn, giúp Thất hoàng tử lên chính thống, trên cơ bản, tuổi già của Lan Vương có thể không cần lo nghĩ. Thậm chí ở trong triều đình hắn càng tiến thêm một bước. Hắn cũng không muốn sự bướng bỉnh của Nghi Lan quận chúa làm hỏng chuyện tốt này.
Lan Vương ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn, nhưng là một nam nhân, khát vọng trong lòng đối với quyền lực địa vị, sẽ luôn luôn tồn tại. Huống chi, loại kết minh này, đối với hắn còn ý nghĩa trọng yếu hơn vài thứ khác.
- Tuy rằng Nghi Lan quận chúa rất bạo lực, nhưng làm người vẫn không tồi, là một thiếu nữ tốt.
Đường Tiêu cười hì hì nói tiếp.
Nghi Lan quận chúa bị Lan Vương trấn áp không thể mở miệng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Đột nhiên nghe được Đường Tiêu mở miệng khen nàng, trong lòng không khỏi có chút sởn gai ốc.
- Đúng vậy, thật ra tâm địa Cầm Nhi rất thiện lương, cũng rất hiếu thuận.
Lan Vương không biết Đường Tiêu muốn nói cái gì, cũng theo hắn nói xuống, đồng thời cũng muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa Đường Tiêu và Nghi Lan quận chúa.
Trong lòng Đường Tiêu không khỏi cười lạnh. Nếu Nghi Lan quận chúa có thể xứng với hai từ ‘thiện lương’, vậy một đời làm sát thủ cấp đỉnh của hắn ở thế giới trước, quả thực có thể được gọi với từ “thiện gia” rồi.
- Ta có một việc tốt, cả gan muốn nói cho Vương gia nghe. Có chỗ nào không phải, mong Vương gia thứ tội. Đúng lúc Thất hoàng tử cũng ở đây, làm chứng cho chuyện tốt của chúng ta cũng tốt.
Vẻ mặt Đường Tiêu nghiêm túc nhìn Lan Vương, giống như chuẩn bị muốn đi thẳng vào vấn đề chính.
- Công tử cứ nói đừng ngại.
Lan Vương rất bình tĩnh đáp trả Đường Tiêu một câu. Thất hoàng tử Chu Vũ cũng tập trung chú ý cao độ.
- Vương Hầu trong Đại Minh Triều thường thường có ba vợ bốn nàng hầu, một thê, hai bình thê, bốn thị thiếp đều là chuyện rất bình thường.
Đường Tiêu không có thiện ý trừng mắt nhìn Nghi Lan quận chúa một cái lúc sau đó lại nói tiếp:
- Ta nói chuyện tốt lớn, chính là muốn hướng Vương gia một mối hôn sự, cũng chính là việc hôn nhân của ta và Nghi Lan quận chúa...
- Im miệng! Tên dâm tặc nhà ngươi! Lại dám có chủ ý đánh tới trên đầu ta! Mơ tưởng!
Đường Tiêu vừa dứt lời, Nghi Lan quận chúa tức giận quát lên. Nàng tuyệt đối không thể ngờ được, Đường Tiêu lại có ý với nàng!
Trên thế giới này, nam nhân nàng hận nhất, ghét nhất, lại muốn lấy nàng làm vợ? Nghe giọng điệu này, dường như chỉ để nàng xuất giá về làm một bình thê!? Loại sỉ nhục này, so với bị hắn lột hết quần áo treo lên cả thành Nghi Lan càng khiến nàng có có thể chấp nhận được.
- Cầm Nhi! Không được vô lễ!
Lan Vương Chu Hiền cũng không dự đoán được Đường Tiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Sau khi ngăn trở Nghi Lan quận chúa nói ra những lời vô lễ, Lan Vương suy tư một lát sau, sau đó lấy vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Đường Tiêu:
- Đường công tử đã sớm đính hôn với công chúa Dực Thai. Trong Thai Kinh Thành đều biết, chuyện này...
- Chuyện này có gì đâu? Cầm Nhi và Huyền Nhi là một đôi tỷ muội tốt. Hiện tại ta và Huyền Nhi đã đính thân. Sau khi thành niên sẽ đi đón dâu. Huyền Nhi là công chúa Đại Minh Triều, vị trí chính thê khẳng định là không thể thay đổi. Nếu hai tỷ muội nàng có giao hảo như thế, không bằng để ta cùng cưới Cầm Nhi vào gia môn. Cho dù sau này ta vào quân ngũ, phòng thủ ở biên cương. Hai tỷ muội các nàng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau...
Thật ra Đường Tiêu đã sớm nghĩ kỹ về lí do thoái thác.
- Dâm tặc Ngươi còn nói năng bậy bạ, ta lập tức một kiếm đâm chết ngươi!
Nghi Lan quận chúa xấu hổ và giận dữ. Đương nhiên nàng biết Đường Tiêu cưới nàng chỉ vì muốn tra tấn sỉ nhục nàng mà thôi. Rơi vào trong tay hắn, còn không bằng chết ngay lập tức.
- Cầm Nhi!!
Lan Vương Chu Hiền lại trợn mắt ngăn cản Nghi Lan quận chúa.
- Chuyện này ta cũng cảm thấy không hẳn là không thể. Huyền Nhi là công chúa, lập làm chính thê. Cầm Nhi lấy thân phận là quận chúa làm bình thê, cũng không có làm nhục Vương gia. Sau khi hai nhà Trấn Quốc Hầu và Vương kết thân, sẽ trợ giúp cho nhau, quả thật là may mắn cho Đại Minh Triều!
Đột nhiên Thất hoàng tử mở miệng, cố gắng tác hợp cho chuyện này.
Việc Thất hoàng tử tác hợp chuyện này thật ra cũng không có gì là khó hiểu. Hơn nữa tất cả điều này đều nằm trong dự đoán của Đường Tiêu. Thất hoàng tử làm như vậy, cùng lúc lôi kéo Đường Tiêu. Về phương diện khác, thúc đẩy quan hệ thông gia giữa Trấn Quốc Hầu và Lan Vương, Trấn Quốc Hầu Đường gia thật sự cột vào chặt vào chiến xa của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử nói may mắn cho Đại Minh Triều, nhưng chính xác là may mắn cho Thất hoàng tử hắn. Một Cầm Nhi thì tính là gì? Chỉ là một biểu muội mà thôi. Hy sinh hạn phúc cả đời của nàng, đổi lấy sự ủng hộ của Trấn Quốc Hầu Đường gia đối với đại kế của hắn, quả thực rất đáng giá!
Cho nên, Đường Tiêu cười trộm. Thất hoàng tử cười trộm. Lan Vương khẩn cấp suy nghĩ cân nhắc. Mà trong lòng Nghi Lan quận chúa lại bắt đầu muốn đổ máu... Không nghĩ người bình thường tao nhã, ngoài mặt đối với nàng cực kỳ nuông chiều giống với bảy hoàng huynh của nàng, lúc này đột nhiên lộ ra bộ mặt dữ tợn, lại hăng hái quẳng nàng vào trong hố lửa!
Những người khác cùng ngồi trong xe ngựa, trong lòng mỗi người đều có mục đích riêng, cẩn thận tính toán trong lòng. Sau khi Đường Tiêu lên xe ngựa, dường như đã quên vấn đề mình vừa nói ra, vẫn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Nghi Lan quận chúa đang ngồi phía đối diện. Trong ánh mắt hắn rõ ràng không có thiện ý.
- Vương gia, Nghi Lan quận chúa năm nay hẳn đã mười tám rồi nhỉ?
Đường Tiêu không hề đề cập tới kết minh đề tài vừa rồi, đột nhiên mở miệng hỏi Lan Vương Chu Hiền một câu.
- Đúng vậy, qua hai tháng đã thực sự mươi chín tuổi.
Lan Vương Chu Hiền thực sự có phần khó hiểu khi thấy Đường Tiêu đột nhiên hỏi về điều này.
Giờ phút này, người càng cảm giác khó hiểu hơn nữa chính là Nghi Lan quận chúa. Từ trong ánh mắt Đường Tiêu nhìn về phía nàng, nàng mơ hồ cảm thấy ra chút dự cảm không tốt.
- Ở Đại Minh Triều, hẳn mười tám tuổi có thể xuất giá rồi?
Đường Tiêu hỏi tiếp Lan Vương một câu.
- Ai cần ngươi lo!?
Nghi Lan quận chúa hung tợn trừng mắt nhìn Đường Tiêu. Tuy rằng nàng không biết trong hồ lô của hắn bán loại thuốc gì, nhưng nàng biết, khẳng định không phải thuốc tốt gì.
Chẳng lẽ, hắn muốn giúp nàng giới thiệu một mối hôn sự? Thật sự là quan tâm hàm cá ăn muối nhạt!
- Cầm Nhi!!
Lan Vương lại về hướng phía Nghi Lan quận chúa, giọng nói cao thêm, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Hiện tại Đường Tiêu chính là khách quý của hắn. Một khi Đường gia thực sự có tâm tư kết minh với hắn, giúp Thất hoàng tử lên chính thống, trên cơ bản, tuổi già của Lan Vương có thể không cần lo nghĩ. Thậm chí ở trong triều đình hắn càng tiến thêm một bước. Hắn cũng không muốn sự bướng bỉnh của Nghi Lan quận chúa làm hỏng chuyện tốt này.
Lan Vương ẩn nhẫn thì ẩn nhẫn, nhưng là một nam nhân, khát vọng trong lòng đối với quyền lực địa vị, sẽ luôn luôn tồn tại. Huống chi, loại kết minh này, đối với hắn còn ý nghĩa trọng yếu hơn vài thứ khác.
- Tuy rằng Nghi Lan quận chúa rất bạo lực, nhưng làm người vẫn không tồi, là một thiếu nữ tốt.
Đường Tiêu cười hì hì nói tiếp.
Nghi Lan quận chúa bị Lan Vương trấn áp không thể mở miệng, trong lòng vô cùng phẫn nộ. Đột nhiên nghe được Đường Tiêu mở miệng khen nàng, trong lòng không khỏi có chút sởn gai ốc.
- Đúng vậy, thật ra tâm địa Cầm Nhi rất thiện lương, cũng rất hiếu thuận.
Lan Vương không biết Đường Tiêu muốn nói cái gì, cũng theo hắn nói xuống, đồng thời cũng muốn làm dịu đi mối quan hệ giữa Đường Tiêu và Nghi Lan quận chúa.
Trong lòng Đường Tiêu không khỏi cười lạnh. Nếu Nghi Lan quận chúa có thể xứng với hai từ ‘thiện lương’, vậy một đời làm sát thủ cấp đỉnh của hắn ở thế giới trước, quả thực có thể được gọi với từ “thiện gia” rồi.
- Ta có một việc tốt, cả gan muốn nói cho Vương gia nghe. Có chỗ nào không phải, mong Vương gia thứ tội. Đúng lúc Thất hoàng tử cũng ở đây, làm chứng cho chuyện tốt của chúng ta cũng tốt.
Vẻ mặt Đường Tiêu nghiêm túc nhìn Lan Vương, giống như chuẩn bị muốn đi thẳng vào vấn đề chính.
- Công tử cứ nói đừng ngại.
Lan Vương rất bình tĩnh đáp trả Đường Tiêu một câu. Thất hoàng tử Chu Vũ cũng tập trung chú ý cao độ.
- Vương Hầu trong Đại Minh Triều thường thường có ba vợ bốn nàng hầu, một thê, hai bình thê, bốn thị thiếp đều là chuyện rất bình thường.
Đường Tiêu không có thiện ý trừng mắt nhìn Nghi Lan quận chúa một cái lúc sau đó lại nói tiếp:
- Ta nói chuyện tốt lớn, chính là muốn hướng Vương gia một mối hôn sự, cũng chính là việc hôn nhân của ta và Nghi Lan quận chúa...
- Im miệng! Tên dâm tặc nhà ngươi! Lại dám có chủ ý đánh tới trên đầu ta! Mơ tưởng!
Đường Tiêu vừa dứt lời, Nghi Lan quận chúa tức giận quát lên. Nàng tuyệt đối không thể ngờ được, Đường Tiêu lại có ý với nàng!
Trên thế giới này, nam nhân nàng hận nhất, ghét nhất, lại muốn lấy nàng làm vợ? Nghe giọng điệu này, dường như chỉ để nàng xuất giá về làm một bình thê!? Loại sỉ nhục này, so với bị hắn lột hết quần áo treo lên cả thành Nghi Lan càng khiến nàng có có thể chấp nhận được.
- Cầm Nhi! Không được vô lễ!
Lan Vương Chu Hiền cũng không dự đoán được Đường Tiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Sau khi ngăn trở Nghi Lan quận chúa nói ra những lời vô lễ, Lan Vương suy tư một lát sau, sau đó lấy vẻ mặt tươi cười nhìn về phía Đường Tiêu:
- Đường công tử đã sớm đính hôn với công chúa Dực Thai. Trong Thai Kinh Thành đều biết, chuyện này...
- Chuyện này có gì đâu? Cầm Nhi và Huyền Nhi là một đôi tỷ muội tốt. Hiện tại ta và Huyền Nhi đã đính thân. Sau khi thành niên sẽ đi đón dâu. Huyền Nhi là công chúa Đại Minh Triều, vị trí chính thê khẳng định là không thể thay đổi. Nếu hai tỷ muội nàng có giao hảo như thế, không bằng để ta cùng cưới Cầm Nhi vào gia môn. Cho dù sau này ta vào quân ngũ, phòng thủ ở biên cương. Hai tỷ muội các nàng cũng có thể chăm sóc lẫn nhau...
Thật ra Đường Tiêu đã sớm nghĩ kỹ về lí do thoái thác.
- Dâm tặc Ngươi còn nói năng bậy bạ, ta lập tức một kiếm đâm chết ngươi!
Nghi Lan quận chúa xấu hổ và giận dữ. Đương nhiên nàng biết Đường Tiêu cưới nàng chỉ vì muốn tra tấn sỉ nhục nàng mà thôi. Rơi vào trong tay hắn, còn không bằng chết ngay lập tức.
- Cầm Nhi!!
Lan Vương Chu Hiền lại trợn mắt ngăn cản Nghi Lan quận chúa.
- Chuyện này ta cũng cảm thấy không hẳn là không thể. Huyền Nhi là công chúa, lập làm chính thê. Cầm Nhi lấy thân phận là quận chúa làm bình thê, cũng không có làm nhục Vương gia. Sau khi hai nhà Trấn Quốc Hầu và Vương kết thân, sẽ trợ giúp cho nhau, quả thật là may mắn cho Đại Minh Triều!
Đột nhiên Thất hoàng tử mở miệng, cố gắng tác hợp cho chuyện này.
Việc Thất hoàng tử tác hợp chuyện này thật ra cũng không có gì là khó hiểu. Hơn nữa tất cả điều này đều nằm trong dự đoán của Đường Tiêu. Thất hoàng tử làm như vậy, cùng lúc lôi kéo Đường Tiêu. Về phương diện khác, thúc đẩy quan hệ thông gia giữa Trấn Quốc Hầu và Lan Vương, Trấn Quốc Hầu Đường gia thật sự cột vào chặt vào chiến xa của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử nói may mắn cho Đại Minh Triều, nhưng chính xác là may mắn cho Thất hoàng tử hắn. Một Cầm Nhi thì tính là gì? Chỉ là một biểu muội mà thôi. Hy sinh hạn phúc cả đời của nàng, đổi lấy sự ủng hộ của Trấn Quốc Hầu Đường gia đối với đại kế của hắn, quả thực rất đáng giá!
Cho nên, Đường Tiêu cười trộm. Thất hoàng tử cười trộm. Lan Vương khẩn cấp suy nghĩ cân nhắc. Mà trong lòng Nghi Lan quận chúa lại bắt đầu muốn đổ máu... Không nghĩ người bình thường tao nhã, ngoài mặt đối với nàng cực kỳ nuông chiều giống với bảy hoàng huynh của nàng, lúc này đột nhiên lộ ra bộ mặt dữ tợn, lại hăng hái quẳng nàng vào trong hố lửa!
/593
|