Nghĩ tới tên Tôn Văn kia hẳn là làm chuyện gì cực kỳ có lỗi với Vi Liên nên Vi Liên mới biểu hiện như vậy.
Là Tôn Văn cùng Ngân Từ Phong nữ thân mật sao?
Chắc có lẽ không lúc trước nhìn thấy Đường Tiêu trái ôm phải ấp Triệu Thanh và Dương Dĩnh mặc dù có hơi ghen nhưng nàng cũng không tức giận như vậy.
Nói tức giận với hắn không bằng nói thương tâm.
Một nữ nhân tức giận không đáng sợ gào thét một phen là xong nhưng hiện tại nhất định là đang rất thương tâm.
Quá bội phục mình rồi có thể khiến cho Vi Liên thương tâm như vậy không nghĩ ra là chuyện gì.
Nghĩ tới đây Đường Tiêu có một cảm giác biệt khuất rõ ràng là tên Tôn Văn kia làm sai tại sao mình lại phải gánh chịu.
Ma ngục chi địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tên Tôn Văn kia hiện tại đang làm gì Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục là chủ hồn của mình sao?
Nếu như hắn là chủ hồn vậy thì hắn không có khả năng bỏ qua Áo Bỉ Đảo mà lại trực tiếp tiến về Cửu Châu đại lục.
Aizzz... Vi Liên không chịu nói Đường Tiêu hiện tại cũng không biết phải làm sao.
Chỉ có thể làm xong chuyện đánh Đông Doanh quay trở về bình định Áo Bỉ Đảo mới có thể tới Cửu Châu đại lục gặp tên Tôn Văn kia hỏi cho rõ ràng.
Hiện tại vẫn nên vượt qua chuyện này.
Đường Tiêu không biết Vi Liên sau khi vừa vào trong phòng nhỏ đã khóc lớn lên.
Tuy Đường Tiêu rất muốn bắt viêm quy kia lợi dụng viêm quy để thiêu đốt viêm biển cốc, nhưng không có đông hải long vương dẫn dắt hắn cũng không biết ở đâu.
Suy nghĩ nửa canh giờ xong Đường Tiêu quyết định trở về đường cũ rời khỏi chỗ thị phi này rồi tính sau.
Ngoại trừ lo lắng dung nham quái thú, Đường Tiêu cũng rất lo lắng bạo trùng ở trên biển cũng không biết đông hải long vương kia có chết hay không nếu như hắn không chết thì có thể tùy thời kích nổ bạo trùng Đường Tiêu cũng sẽ chết không còn đất chôn.
Loại cảm giác này vô cùng không tốt nhưng mà chuyện đã đến mức này muốn nhiều hơn cũng khong được.
Đường Tiêu cẩn thận từng ly từng tí trở về viêm hồ liền có cảm giác choáng váng.
Ở đây dung nham mãnh liệt đừng nói là Đường Tiêu ngay cả dung nham con rối của hắn tiến vào nơi này cũng bị cho nhiệt độ nung chảy.
Đường Tiêu cũng không có nhiều trân kỳ không có kết trận hắn cũng khó có thể đả thông một con đường mà đi.
Đúng lúc này ba cỗ khí tức cường đại từ ba hướng lao tới khiến cho Đường Tiêu kinh hãi khí tức này vô cùng cường đại xem ra là dung nham quái thú cao cấp.
Đường Tiêu đã đoán sai đây là Đông Hải long vương hà công và giải bà.
Rõ ràng đông hải long vương bọn họ đã thoát khỏi.
- Tiểu hữu muốn lăn lộn ở trong viêm hồ này sao?
Đông Hải long vương mang theo ngữ khí trêu chọc nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhìn bốn trăm quái thú dung nham bên người trong lòng suy nghĩ liệu có thể có bao nhiêu phần thắng khi đấu với ba người bọn họ.
- Làm sao có thể tại hạ chỉ yên lặng ở đây chờ ba vị tiền bối mà thôi.
Đường Tiêu cân nhắc một lát phát hiện ra rằng mình đối với đối phương hiện tại chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
- Long vương bát tên tiểu tử này làm con rối quả nhiên lợi hại.
Hà công nhìn Đường Tiêu mà nói.
- Lão phu tìm người dĩ nhiên không phải là người bình thường, tuy nhiên phù sư mồi nhử của chúng ta bị mất kế hoạch cũng giảm xác suất thành công hơn nhiều.
- Chúng ta trở về sao?
Giải Bà hỏi đông hải long vương và hà công.
- Đến đây rồi chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
- Mọi người tiến vào ý niệm thế giới của lão phu lão phu sẽ thi triển một chút thọ nguyên thi triển bí thuật long tộc cho mọi người nhanh chóng qua khu vực này.
Đông Hải long vương nói với bọn họ.
Đường Tiêu chần chừ một chút nhưng biết mình không có lựa chọn nào khác đành tiến vào trong ý niệm của đông hải long vương.
Sau khi tiến vào Đường Tiêu phát hiện trong đó mênh mông đều là nước.
- Long vương ông không có chuyện gì chứ?
Hà công quan tâm hỏi Đông Hải long vương.
- Già rồi...
Đông Hải long vương lắc đầu.
- Đáng tiếc chúng ta không cách nào ngưng tụ ra thế giới ý niệm, mà phù sư mồi nhử kia cũng biến mất.
Giải Bà buồn bực thở dài.
Đường Tiêu nhìn trộm nhìn đông hải long vương đoán chừng lão giả này không thể đem bọn họ trong thời gian dài đến viêm quy động được.
Dùng trí thông minh của Đường Tiêu thì nhanh chóng suy đoán được hắn đoán chừng trong thế giới ý niệm của đông hải long vương phân nửa là huyễn hóa mà thôi không biết đông hải long vương dùng cách nào mà biến ảo như vậy, khiến cho người tiến vào trong thế giới ý niệm cảm thấy thần bí.
Vài ngày sau đoàn người đã tới bên ngoài một sơn mạch, trải qua sự xác nhận của hà công nơi này chính là mặt đất chứa viêm quy động.
Đông Hải long vương Hà công Giải Bà nhìn phương hướng của Viêm Quy động truyền âm với nhau điều gì đó, ngẫu nhiên lại nhìn qua Đường Tiêu.
Mấy ngày nay Vi Liên nửa bước cũng không rời khỏi gian phòng nhỏ, Đường Tiêu cũng không biết nàng làm gì ở bên trong điều duy nhất an ủi chính là nàng có thể hoàn hảo trở về bên cạnh mình.
Một hồi lâu sau đông hải long vương hà công giải bà thương lượng hoàn tất cùng nhau đi tới trước mặt Đường Tiêu.
- Tiểu hữu hiện tại đã đến thời điểm cậu xuất lực.
Đông Hải long vương vô cùng hòa ái mà nói với Đường Tiêu.
- Hi vọng ta xuất lực thế nào? Xin lắng tai nghe.
Đường Tiêu không biểu tình mà hỏi lại Đông Hải long vương.
- Tiểu hữu cậu ăn đan dược này đi.
Đông Hải long vương đưa tay ra, một dược hoàn xanh biếc hiện ra trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu theo bản năng biết rõ dược hoàn này ăn vào không có gì là tốt, cho nên chần chừ cũng không đưa tay đón lấy.
- Tiểu hữu không chịu ăn sao, dược hoàn này có thể tăng tu vi lên đấy cũng không phải là độc dược.
Đông Hải long vương nghiêm khắc mà nói, sau đó hắn khẽ thúc dục bạo trùng khiến cho Đường Tiêu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
- Ăn không?
Đông Hải long vương hơi ngừng lại ngồi xổm xuống đưa hoàn đan tới trước mặt Đường Tiêu.
- T ăn.
Đường Tiêu tiếp nhận đan dược, trong lòng càng ngày càng tràn ngập hận ý với đông hải long vương, tung hoành nhiều bí cảnh như vậy lần đầu tiên bị người ta bức hiếp như thế thật là nhục nhã.
Đan dược sau khi nắm ở trong tay Đường Tiêu do dự một lát rồi ngửa đầu ăn toàn bộ nó.
Sau khi ăn hết Đường Tiêu cảm thấy dạ dày nóng hổi một hồi, sau đó tim cũng đập nhanh hơn, thân thể vì đau khổ mà trở nên dữ tợn.
Là Tôn Văn cùng Ngân Từ Phong nữ thân mật sao?
Chắc có lẽ không lúc trước nhìn thấy Đường Tiêu trái ôm phải ấp Triệu Thanh và Dương Dĩnh mặc dù có hơi ghen nhưng nàng cũng không tức giận như vậy.
Nói tức giận với hắn không bằng nói thương tâm.
Một nữ nhân tức giận không đáng sợ gào thét một phen là xong nhưng hiện tại nhất định là đang rất thương tâm.
Quá bội phục mình rồi có thể khiến cho Vi Liên thương tâm như vậy không nghĩ ra là chuyện gì.
Nghĩ tới đây Đường Tiêu có một cảm giác biệt khuất rõ ràng là tên Tôn Văn kia làm sai tại sao mình lại phải gánh chịu.
Ma ngục chi địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tên Tôn Văn kia hiện tại đang làm gì Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục là chủ hồn của mình sao?
Nếu như hắn là chủ hồn vậy thì hắn không có khả năng bỏ qua Áo Bỉ Đảo mà lại trực tiếp tiến về Cửu Châu đại lục.
Aizzz... Vi Liên không chịu nói Đường Tiêu hiện tại cũng không biết phải làm sao.
Chỉ có thể làm xong chuyện đánh Đông Doanh quay trở về bình định Áo Bỉ Đảo mới có thể tới Cửu Châu đại lục gặp tên Tôn Văn kia hỏi cho rõ ràng.
Hiện tại vẫn nên vượt qua chuyện này.
Đường Tiêu không biết Vi Liên sau khi vừa vào trong phòng nhỏ đã khóc lớn lên.
Tuy Đường Tiêu rất muốn bắt viêm quy kia lợi dụng viêm quy để thiêu đốt viêm biển cốc, nhưng không có đông hải long vương dẫn dắt hắn cũng không biết ở đâu.
Suy nghĩ nửa canh giờ xong Đường Tiêu quyết định trở về đường cũ rời khỏi chỗ thị phi này rồi tính sau.
Ngoại trừ lo lắng dung nham quái thú, Đường Tiêu cũng rất lo lắng bạo trùng ở trên biển cũng không biết đông hải long vương kia có chết hay không nếu như hắn không chết thì có thể tùy thời kích nổ bạo trùng Đường Tiêu cũng sẽ chết không còn đất chôn.
Loại cảm giác này vô cùng không tốt nhưng mà chuyện đã đến mức này muốn nhiều hơn cũng khong được.
Đường Tiêu cẩn thận từng ly từng tí trở về viêm hồ liền có cảm giác choáng váng.
Ở đây dung nham mãnh liệt đừng nói là Đường Tiêu ngay cả dung nham con rối của hắn tiến vào nơi này cũng bị cho nhiệt độ nung chảy.
Đường Tiêu cũng không có nhiều trân kỳ không có kết trận hắn cũng khó có thể đả thông một con đường mà đi.
Đúng lúc này ba cỗ khí tức cường đại từ ba hướng lao tới khiến cho Đường Tiêu kinh hãi khí tức này vô cùng cường đại xem ra là dung nham quái thú cao cấp.
Đường Tiêu đã đoán sai đây là Đông Hải long vương hà công và giải bà.
Rõ ràng đông hải long vương bọn họ đã thoát khỏi.
- Tiểu hữu muốn lăn lộn ở trong viêm hồ này sao?
Đông Hải long vương mang theo ngữ khí trêu chọc nói với Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhìn bốn trăm quái thú dung nham bên người trong lòng suy nghĩ liệu có thể có bao nhiêu phần thắng khi đấu với ba người bọn họ.
- Làm sao có thể tại hạ chỉ yên lặng ở đây chờ ba vị tiền bối mà thôi.
Đường Tiêu cân nhắc một lát phát hiện ra rằng mình đối với đối phương hiện tại chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.
- Long vương bát tên tiểu tử này làm con rối quả nhiên lợi hại.
Hà công nhìn Đường Tiêu mà nói.
- Lão phu tìm người dĩ nhiên không phải là người bình thường, tuy nhiên phù sư mồi nhử của chúng ta bị mất kế hoạch cũng giảm xác suất thành công hơn nhiều.
- Chúng ta trở về sao?
Giải Bà hỏi đông hải long vương và hà công.
- Đến đây rồi chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
- Mọi người tiến vào ý niệm thế giới của lão phu lão phu sẽ thi triển một chút thọ nguyên thi triển bí thuật long tộc cho mọi người nhanh chóng qua khu vực này.
Đông Hải long vương nói với bọn họ.
Đường Tiêu chần chừ một chút nhưng biết mình không có lựa chọn nào khác đành tiến vào trong ý niệm của đông hải long vương.
Sau khi tiến vào Đường Tiêu phát hiện trong đó mênh mông đều là nước.
- Long vương ông không có chuyện gì chứ?
Hà công quan tâm hỏi Đông Hải long vương.
- Già rồi...
Đông Hải long vương lắc đầu.
- Đáng tiếc chúng ta không cách nào ngưng tụ ra thế giới ý niệm, mà phù sư mồi nhử kia cũng biến mất.
Giải Bà buồn bực thở dài.
Đường Tiêu nhìn trộm nhìn đông hải long vương đoán chừng lão giả này không thể đem bọn họ trong thời gian dài đến viêm quy động được.
Dùng trí thông minh của Đường Tiêu thì nhanh chóng suy đoán được hắn đoán chừng trong thế giới ý niệm của đông hải long vương phân nửa là huyễn hóa mà thôi không biết đông hải long vương dùng cách nào mà biến ảo như vậy, khiến cho người tiến vào trong thế giới ý niệm cảm thấy thần bí.
Vài ngày sau đoàn người đã tới bên ngoài một sơn mạch, trải qua sự xác nhận của hà công nơi này chính là mặt đất chứa viêm quy động.
Đông Hải long vương Hà công Giải Bà nhìn phương hướng của Viêm Quy động truyền âm với nhau điều gì đó, ngẫu nhiên lại nhìn qua Đường Tiêu.
Mấy ngày nay Vi Liên nửa bước cũng không rời khỏi gian phòng nhỏ, Đường Tiêu cũng không biết nàng làm gì ở bên trong điều duy nhất an ủi chính là nàng có thể hoàn hảo trở về bên cạnh mình.
Một hồi lâu sau đông hải long vương hà công giải bà thương lượng hoàn tất cùng nhau đi tới trước mặt Đường Tiêu.
- Tiểu hữu hiện tại đã đến thời điểm cậu xuất lực.
Đông Hải long vương vô cùng hòa ái mà nói với Đường Tiêu.
- Hi vọng ta xuất lực thế nào? Xin lắng tai nghe.
Đường Tiêu không biểu tình mà hỏi lại Đông Hải long vương.
- Tiểu hữu cậu ăn đan dược này đi.
Đông Hải long vương đưa tay ra, một dược hoàn xanh biếc hiện ra trước mặt Đường Tiêu.
Đường Tiêu theo bản năng biết rõ dược hoàn này ăn vào không có gì là tốt, cho nên chần chừ cũng không đưa tay đón lấy.
- Tiểu hữu không chịu ăn sao, dược hoàn này có thể tăng tu vi lên đấy cũng không phải là độc dược.
Đông Hải long vương nghiêm khắc mà nói, sau đó hắn khẽ thúc dục bạo trùng khiến cho Đường Tiêu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
- Ăn không?
Đông Hải long vương hơi ngừng lại ngồi xổm xuống đưa hoàn đan tới trước mặt Đường Tiêu.
- T ăn.
Đường Tiêu tiếp nhận đan dược, trong lòng càng ngày càng tràn ngập hận ý với đông hải long vương, tung hoành nhiều bí cảnh như vậy lần đầu tiên bị người ta bức hiếp như thế thật là nhục nhã.
Đan dược sau khi nắm ở trong tay Đường Tiêu do dự một lát rồi ngửa đầu ăn toàn bộ nó.
Sau khi ăn hết Đường Tiêu cảm thấy dạ dày nóng hổi một hồi, sau đó tim cũng đập nhanh hơn, thân thể vì đau khổ mà trở nên dữ tợn.
/593
|