Kiểm tra lại số linh thạch biến thành tro phấn chủ tiệm phát hiện ra không nhiều hơn không ít hơn đúng bằng một trăm khối trung phẩm linh thạch, điều này khiến cho hắn hiểu ra chuyện gì đó vội vàng đuổi ra ngoài.
Một khối linh thạch thượng phẩm tuy trị giá bằng một trăm khối trung phẩm linh thạch nhưng có tiền cũng không mua được bán được 120 thậm chí 150 khối cũng có thể, nghĩ tới đây chủ tiệm liền cảm thấy an ủi một chút.
Sau khi trở về tiệm, hắn lại khóc không ra nước mắt, hắn phát hiện ra thượng phẩm linh thạch kia đã tự nổ tung văng tung tóe rồi, linh khí tràn ra cũng từ khối thượng phẩm linh thạch.
........
Lúc chủ tiệm dược tài đang buồn bã thì Đường Tiêu đã cải trang dịch dung tiến vào trong phòng đấu giá.
Hắn cần phải có thảo căn của bách niên hỏa hầu vong ưu thảo.
Đường Tiêu chờ đợi một thời gian nhưng vẫn không có cuộc đấu giá bách niên vong ưu thảo nên vô cùng buồn bã.
Nhìn thấy cuộc đấu giá dường như vẫn đang tiếp tục Đường Tiêu càng lúc càng không yên lòng, buổi đấu giá sắp kết thúc đúng lúc này đấu giá sư được gọi vào bên trong.
Một lát sau đấu giá sư xuất hiện, cao giọng tuyên bố một tin tức khiên mọi người sôi trào.
Hóa ra vừa rồi có một gã trung cấp cấm chế sư đã giải khai một thượng cổ cấm chế, hơn nữa phát hiện ra ở bên trong là mười cây cực phẩm dược thảo mỗi cây có tuổi đời hơn vạn năm.
Đấu giá sư sau khi công bố danh tự của dược thảo cả căn phòng trở nên sôi trào, khi nói tới Vạn Niên Vong ưu Thảo Đường Tiêu cũng nhảy dựng thiếu chút nữa thì xông lên giết người đoạt bảo rồi.
Đường Tiêu vẫn hướng về phía Áo Bỉ lão ma mà xác nhân một phen:
- Vạn Niên Vong ưu thảo này có thể dùng làm tài liệu chế tạo phân thần hoàn không?
- Nói nhảm Bách Niên Thiên Niên có thể sử dụng thì vạn niên dĩ nhiên là có thể hiệu quả còn tốt hơn, tuy nhiên lão ma ta không trông cậy đến viện có thể lấy được vạn niên thảo căn mà thôi, nếu như dùng Vạn Niên vong ưu thảo thì có thể giúp ngươi rút gọn phân nửa thời gian tu luyện ở tầng thứ nhất.
Nghe Áo Bỉ lão ma nói vậy Đường Tiêu lập tức phấn chấn tinh thần, chuẩn bị đấu giá thảo căn này.
- Mấy dưới thảo còn lại bất luận cái nào cũng có tác dụng với ngươi.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà dặn dò.
Tuy nhiên đấu giá sư nói câu tiếp theo khiến cho Đường Tiêu bị dội một gáo nước lạnh.
- Những... vạn niên vong ưu thảo này là những vật quý hiếm, bổn phòng đấu giá đã được sự ủy thác của chủ nhân linh thảo, một tháng sau sẽ cử hành đấu giá công khai khắp Bàn Long đại lục, nếu chư vị thấy hứng thú có thể trong vòng một tháng sau tới đây cạnh tranh.
Đấu giá sư vừa nói xong khiến cho toàn bộ phòng đấu giá tràn ngập hào khí.
Ánh mắt của Đường Tiêu trở nên âm tình bất định... vốn hắn còn tưởng có thể dùng giá cao lấy được khối dược thảo ngay hôm nay không ngờ lại phải đợi tới tháng sau.
Những đại tông phái sau khi biết chuyện này không biết có sinh ra dị biến gì không.
Còn nữa ở đây có võ giả Thiên Nguyên cấp tọa trấn bày ra cấm chế lợi hại, nếu như động thử cường đoạt mà nói, bị người ta bắt được sẽ làm hư mất thanh danh của Truy Biến.
Đường Tiêu do dự hồi lâu cuối cùng quyết định chờ tới một tháng sau chỉ cần có Áo Bỉ lão ma kia chế ra linh thạch thượng phẩm thì còn lo gì cạnh tranh không thắng những đại gia tộc kia?
Linh thạch bọn họ mang theo trong người chính là để chuẩn bị cho Đường Tiêu.
Tuy nhiên thời gian trở về Áo Bỉ Đảo bị trễ nải một tháng khiến cho Đường Tiêu bất đắc dĩ vô cùng.
Tuy nhiên vật phẩm đấu giá kế tiếp lại khiến cho Đường Tiêu hứng thú, đó chính là một phù văn truyền tống.
Theo đấu giá sư nói thì phù văn truyền tống này có thể khiến cho người ta thông qua bí cảnh truyền tống lúc đó không bị cách chỗ truyền tống quá xa.
Đường Tiêu hiện tại phát hiện ra kiến thức của mình rất ít ỏi, nếu như không gặp phải phù văn truyền tống này thì còn không biết ở trong không gian bí cảnh truyền tống còn cần những thứ này.
Đã biết phù văn truyền tống cần phải dùng cho lúc truyền tống Đường Tiêu thầm nghĩ mình nhất định phải có.
Phù văn truyền tống có giá khởi điểm là năm nghìn linh thạch, nhưng cũng không có mấy người đấu giá bởi vì Bàn Long đại lục cũng không phát hiện ra nhiều truyền tống một số đại gia tộc cũng không biết tin cho nên phù văn truyền tống này căn bản là vô giá trị.
Đúng lúc phù văn truyền tống sắp để lại thì Đường Tiêu ra tay hắn dùng năm nghìn linh thạch đấu giá đương nhiên những linh thạch này đều là phải do Áo Bỉ lão ma lo cho hắn.
Phù văn truyền tống sau khi đấu giá thành công, Đường Tiêu cũng không dừng lại tiến vào trong phường thị dạo một vòng sau đó về phủ của mình.
.......
- Này này ông mau biến ra cho ta mấy khối thượng phẩm linh thạch nữa đi.
Đường Tiêu nói với Áo Bỉ lão ma ở trong hồ lo dừa một tiếng sau đó ném mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch vào trong đó.
- Ở đây không có linh thạch ta làm sao có thể thi triển hấp linh.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà giải thích, ném mấy trăm khối linh thạch trở về.
- Ông đem linh lực của những linh thạch khác hấp về đây sao?
Đường Tiêu lập tức hiểu rõ hóa ra là Áo Bỉ lão ma cũng áp dụng tính chất vật lý chứ không thể tự nhiên hư không biến ra thượng phẩm linh thạch.
- Nói nhảm lão ma ta làm sao có thể hư không biến ra linh thạch được.
- Vậy vừa rồi ông ở trong phường thị đã thừa cơ nhiều người thi triển hấp linh sao?
- Ngươi bây giờ cần dùng thượng phẩm linh thạch gấp sao?
- Giữ lại về sau cần dùng, tháng sau không phải là lúc đấu giá linh thảo vạn năm sao, hơn nữa Vi Liên cũng cần linh thạch để họa phù.
Hai mắt của Đường Tiêu lúc này tràn ngập linh thạch lóng lánh.
- Thứ này không cách nào bảo tồn được, lão ma chỉ có thể tạm thời duy trì thượng phẩn linh thạch trong nửa canh giờ mà thôi sau đó linh khí của nó tiêu tan, linh thạch sẽ nổ tung.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà giải thích một phen.
- Như vậy sao
Đường Tiêu xem như đã hiểu.
- Vậy lúc nào cần dùng thì lúc đó chế ra.
.........
Một tháng sau.
Ở trong phòng đấu giá.
Vì hơn mười gốc vạn niên linh thảo cử hành ở chỗ dành riêng cho nên Đường Tiêu phải đi sớm.
Lúc này ngoại trừ mười cây vạn niên linh thảo còn có những bảo bối khác, đương nhiên phòng đấu giá lợi dụng nhân khí muốn đem những bảo bối kia đấu với giá cao.
Vì không có người chú ý cho nên Đường Tiêu đem Triệu Thanh, Dương Dĩnh Liễu Yên bọn họ tới đây, cũng mang mặt nạ cho bọn họ, chuẩn bị thời điểm cho bọn họ đấu giá.
Một khối linh thạch thượng phẩm tuy trị giá bằng một trăm khối trung phẩm linh thạch nhưng có tiền cũng không mua được bán được 120 thậm chí 150 khối cũng có thể, nghĩ tới đây chủ tiệm liền cảm thấy an ủi một chút.
Sau khi trở về tiệm, hắn lại khóc không ra nước mắt, hắn phát hiện ra thượng phẩm linh thạch kia đã tự nổ tung văng tung tóe rồi, linh khí tràn ra cũng từ khối thượng phẩm linh thạch.
........
Lúc chủ tiệm dược tài đang buồn bã thì Đường Tiêu đã cải trang dịch dung tiến vào trong phòng đấu giá.
Hắn cần phải có thảo căn của bách niên hỏa hầu vong ưu thảo.
Đường Tiêu chờ đợi một thời gian nhưng vẫn không có cuộc đấu giá bách niên vong ưu thảo nên vô cùng buồn bã.
Nhìn thấy cuộc đấu giá dường như vẫn đang tiếp tục Đường Tiêu càng lúc càng không yên lòng, buổi đấu giá sắp kết thúc đúng lúc này đấu giá sư được gọi vào bên trong.
Một lát sau đấu giá sư xuất hiện, cao giọng tuyên bố một tin tức khiên mọi người sôi trào.
Hóa ra vừa rồi có một gã trung cấp cấm chế sư đã giải khai một thượng cổ cấm chế, hơn nữa phát hiện ra ở bên trong là mười cây cực phẩm dược thảo mỗi cây có tuổi đời hơn vạn năm.
Đấu giá sư sau khi công bố danh tự của dược thảo cả căn phòng trở nên sôi trào, khi nói tới Vạn Niên Vong ưu Thảo Đường Tiêu cũng nhảy dựng thiếu chút nữa thì xông lên giết người đoạt bảo rồi.
Đường Tiêu vẫn hướng về phía Áo Bỉ lão ma mà xác nhân một phen:
- Vạn Niên Vong ưu thảo này có thể dùng làm tài liệu chế tạo phân thần hoàn không?
- Nói nhảm Bách Niên Thiên Niên có thể sử dụng thì vạn niên dĩ nhiên là có thể hiệu quả còn tốt hơn, tuy nhiên lão ma ta không trông cậy đến viện có thể lấy được vạn niên thảo căn mà thôi, nếu như dùng Vạn Niên vong ưu thảo thì có thể giúp ngươi rút gọn phân nửa thời gian tu luyện ở tầng thứ nhất.
Nghe Áo Bỉ lão ma nói vậy Đường Tiêu lập tức phấn chấn tinh thần, chuẩn bị đấu giá thảo căn này.
- Mấy dưới thảo còn lại bất luận cái nào cũng có tác dụng với ngươi.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà dặn dò.
Tuy nhiên đấu giá sư nói câu tiếp theo khiến cho Đường Tiêu bị dội một gáo nước lạnh.
- Những... vạn niên vong ưu thảo này là những vật quý hiếm, bổn phòng đấu giá đã được sự ủy thác của chủ nhân linh thảo, một tháng sau sẽ cử hành đấu giá công khai khắp Bàn Long đại lục, nếu chư vị thấy hứng thú có thể trong vòng một tháng sau tới đây cạnh tranh.
Đấu giá sư vừa nói xong khiến cho toàn bộ phòng đấu giá tràn ngập hào khí.
Ánh mắt của Đường Tiêu trở nên âm tình bất định... vốn hắn còn tưởng có thể dùng giá cao lấy được khối dược thảo ngay hôm nay không ngờ lại phải đợi tới tháng sau.
Những đại tông phái sau khi biết chuyện này không biết có sinh ra dị biến gì không.
Còn nữa ở đây có võ giả Thiên Nguyên cấp tọa trấn bày ra cấm chế lợi hại, nếu như động thử cường đoạt mà nói, bị người ta bắt được sẽ làm hư mất thanh danh của Truy Biến.
Đường Tiêu do dự hồi lâu cuối cùng quyết định chờ tới một tháng sau chỉ cần có Áo Bỉ lão ma kia chế ra linh thạch thượng phẩm thì còn lo gì cạnh tranh không thắng những đại gia tộc kia?
Linh thạch bọn họ mang theo trong người chính là để chuẩn bị cho Đường Tiêu.
Tuy nhiên thời gian trở về Áo Bỉ Đảo bị trễ nải một tháng khiến cho Đường Tiêu bất đắc dĩ vô cùng.
Tuy nhiên vật phẩm đấu giá kế tiếp lại khiến cho Đường Tiêu hứng thú, đó chính là một phù văn truyền tống.
Theo đấu giá sư nói thì phù văn truyền tống này có thể khiến cho người ta thông qua bí cảnh truyền tống lúc đó không bị cách chỗ truyền tống quá xa.
Đường Tiêu hiện tại phát hiện ra kiến thức của mình rất ít ỏi, nếu như không gặp phải phù văn truyền tống này thì còn không biết ở trong không gian bí cảnh truyền tống còn cần những thứ này.
Đã biết phù văn truyền tống cần phải dùng cho lúc truyền tống Đường Tiêu thầm nghĩ mình nhất định phải có.
Phù văn truyền tống có giá khởi điểm là năm nghìn linh thạch, nhưng cũng không có mấy người đấu giá bởi vì Bàn Long đại lục cũng không phát hiện ra nhiều truyền tống một số đại gia tộc cũng không biết tin cho nên phù văn truyền tống này căn bản là vô giá trị.
Đúng lúc phù văn truyền tống sắp để lại thì Đường Tiêu ra tay hắn dùng năm nghìn linh thạch đấu giá đương nhiên những linh thạch này đều là phải do Áo Bỉ lão ma lo cho hắn.
Phù văn truyền tống sau khi đấu giá thành công, Đường Tiêu cũng không dừng lại tiến vào trong phường thị dạo một vòng sau đó về phủ của mình.
.......
- Này này ông mau biến ra cho ta mấy khối thượng phẩm linh thạch nữa đi.
Đường Tiêu nói với Áo Bỉ lão ma ở trong hồ lo dừa một tiếng sau đó ném mấy trăm khối hạ phẩm linh thạch vào trong đó.
- Ở đây không có linh thạch ta làm sao có thể thi triển hấp linh.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà giải thích, ném mấy trăm khối linh thạch trở về.
- Ông đem linh lực của những linh thạch khác hấp về đây sao?
Đường Tiêu lập tức hiểu rõ hóa ra là Áo Bỉ lão ma cũng áp dụng tính chất vật lý chứ không thể tự nhiên hư không biến ra thượng phẩm linh thạch.
- Nói nhảm lão ma ta làm sao có thể hư không biến ra linh thạch được.
- Vậy vừa rồi ông ở trong phường thị đã thừa cơ nhiều người thi triển hấp linh sao?
- Ngươi bây giờ cần dùng thượng phẩm linh thạch gấp sao?
- Giữ lại về sau cần dùng, tháng sau không phải là lúc đấu giá linh thảo vạn năm sao, hơn nữa Vi Liên cũng cần linh thạch để họa phù.
Hai mắt của Đường Tiêu lúc này tràn ngập linh thạch lóng lánh.
- Thứ này không cách nào bảo tồn được, lão ma chỉ có thể tạm thời duy trì thượng phẩn linh thạch trong nửa canh giờ mà thôi sau đó linh khí của nó tiêu tan, linh thạch sẽ nổ tung.
Áo Bỉ lão ma hướng về phía Đường Tiêu mà giải thích một phen.
- Như vậy sao
Đường Tiêu xem như đã hiểu.
- Vậy lúc nào cần dùng thì lúc đó chế ra.
.........
Một tháng sau.
Ở trong phòng đấu giá.
Vì hơn mười gốc vạn niên linh thảo cử hành ở chỗ dành riêng cho nên Đường Tiêu phải đi sớm.
Lúc này ngoại trừ mười cây vạn niên linh thảo còn có những bảo bối khác, đương nhiên phòng đấu giá lợi dụng nhân khí muốn đem những bảo bối kia đấu với giá cao.
Vì không có người chú ý cho nên Đường Tiêu đem Triệu Thanh, Dương Dĩnh Liễu Yên bọn họ tới đây, cũng mang mặt nạ cho bọn họ, chuẩn bị thời điểm cho bọn họ đấu giá.
/593
|