Hoàn cảnh trong thâm cốc cực kỳ phức tạp, khắp nơi đều là khe nước nhỏ hẹp, nhiều năm không thấy ánh mặt trời, nước tích tụ không tiêu tan, làm cho trên mặt đất rất nhiều địa phương đều là đầm lầy. Đường Tiêu ôm Vi Liên liên tục vượt qua vài khe suối, lại lần nữa bị Dư An kéo gần khoảng cách. Vi Liên bất đắc dĩ lại một lần nữa sử dụng thuấn di, lúc này sau khi thuấn di chấm dứt, Đường Tiêu lập tức thuận tay bắt lấy hai cây thảo quản, cùng Vi Liên chui vào một khe hẹp đằng sau ao đầm.
Mặc dù có thảo quản có thể hô hấp, nhưng Đường Tiêu cùng Vi Liên phát hiện trong hư không bay ra vô số Hồn đoàn, trong nháy mắt cả hai ngừng hô hấp lại, thần niệm hoàn toàn buông lỏng, phảng phất thân thể giống như không tồn tại.
Sau khi Dư An truy tới, đột nhiên mất đi tung tích của Đường Tiêu cùng Vi Liên, thậm chí ngay cả khí tức của bọn hắn cũng cảm giác không thấy, cái này làm cho hắn rất ngạc nhiên. Dưới tình huống bình thường, võ giả thấp hơn so với hắn, chỉ cần ở trong khoảng cách mấy trăm trượng, là tuyệt đối không có thể chạy thoát khỏi phạm vi thần thức của hắn cảm ứng.
Dư An mở rộng thần thức ở phụ cận quét một vòng, nhưng không có phát hiện tung tích hai người, trong nội tâm suy nghĩ, hẳn là hai người sử dụng thuấn di gì đó trốn vào sâu trong khe cốc, vì vậy liền ngự Thiên Trảm nhanh chóng hướng trong thâm cốc đuổi tới.
Một hắc thủ to lớn từ trong u cốc duỗi ra, đột nhiên chộp tới Dư An, Dư An lập tức sử dụng Thiên Trảm hướng bàn tay to kia chém tới, hắc thủ kia phát ra một tiếng hí, sau đó vô thanh vô tức biến mất.
Tuy Dư An một chiêu liền diệt đi Hồn Thi vừa rồi đánh lén hắn, nhưng Hồn Thi này trước khi chết lại báo hiệu cho vô số Hồn Thi khác lao tới, đem Dư An bao quanh ở trung tâm.
Phụ cận đầm lầy chỗ Đường Tiêu cùng Vi Liên ẩn núp cũng xuất hiện đại lượng Hồn Thi, hai người bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục chìm ở trong đầm, dùng thảo quản trong tay tiến hành hô hấp rất nhỏ.
Dư An bị một đoàn Hồn Thi vây khốn, động tác Hồn Thi cực kỳ nhanh chóng, Dư An không có biện pháp rời khỏi thâm cốc này, bất đắc dĩ, hắn và bọn Hồn Thi này lâm vào khổ chiến. Nửa canh giờ sau, đỉnh phong Kiếm Thánh Dư An lực trảm mấy trăm Hồn Thi, quanh người rốt cục thanh tĩnh đi một ít, nhưng mà trên người hắn cũng đã có không ít vết thương, cái này lại để cho cả người hắn lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.
- Đôi cẩu nam nữ kia! Ta thề phải giết các ngươi!
Dư An đem tất cả phẫn nộ đều chuyển dời đến trên người Đường Tiêu cùng Vi Liên.
Sau khi tỉnh táo một ít, Dư An tựa hồ ý thức được cái gì, hắn lui về phía sau một chút, sau đó đem thần thức hướng bốn phía khuếch tán ra, cơ hồ dùng một nửa hồn lực của hắn, thậm chí còn tận lực xâm nhập vào trong ao đầm dưới mặt đất.
Quả nhiên, ở một chỗ trong ao đầm, có khí tức thần hồn cực kỳ nhỏ bé tồn tại!
- Thiên Trảm!
Dư An quát to một tiếng, Thiên Trảm trên không trung hóa thành một đạo cự đại kiếm hình, đột nhiên hướng đầm lầy nơi Đường Tiêu cùng Vi Liên ẩn thân mà trảm xuống.
- Chết! Lại bị phát hiện rồi!
Đường Tiêu bất đắc dĩ, kéo Vi Liên nhanh chóng nhảy ra khỏi đầm lầy, vượt qua một chỗ rẽ, mới hiểm hiểm trốn khỏi phạm vi công kích của Thiên Trảm.
Góc núi đá bị Thiên Trảm của Dư An chém ra một mảng lớn. Đá vụn bị chặt băm văng tung tóe ra ngoài, ầm ầm rơi xuống giống như động đất. Tứ đại Danh Kiếm ở trong tay đỉnh phong Kiếm Thánh, mới chính thức phát huy ra uy lực xứng đáng.
Dư An lập tức hướng Đường Tiêu cùng hơi liên truy kích đi qua, Đường Tiêu do dự một lát, rốt cục giống như hạ quyết tâm, ngón tay chỉ phía tây, hướng Vi Liên trong ngực thấp giọng hô một tiếng:
- Thuấn di đến bên kia đi!
- Một lần cuối cùng.
Vi Liên dĩ nhiên đã suy yếu đến cực hạn, nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng.
- Ân, một lần cuối cùng, ta lần này chắc chắn mang ngươi ly khai an toàn.
Đường Tiêu cực kỳ ngưng trọng mà trả lời Vi Liên một câu.
Vi Liên không biết Đường Tiêu tại sao phải lựa chọn phía tây, nhưng nàng giờ phút này đã không có lựa chọn, cũng không có thời gian hỏi hắn, thời điểm lúc này không sử dụng thuấn di, kết cục chính là lập tức tử vong, sử dụng, còn có một đường sinh cơ.
Dư An đuổi sát đến, lại một lần nữa phát ra Thiên Trảm...
Sau một khắc, thời điểm hắn triển khai thần thức truy tìm bốn phía, phát hiện hai người kia dĩ nhiên xuất hiện ở phía tây hơn hai trăm trượng.
Tuy Đường Tiêu sau khi thuấn di hết tác dụng liền đem hết toàn lực chạy nước rút, nhưng vẫn không thể chạy khỏi phạm vi cảm ứng của Dư An.
- Ta xem đôi cẩu nam nữ các ngươi chỉ có tu vi Kiếm Sư, còn có thể thuấn di mấy lần!
Dư An giống như điên rồi, ngự lấy Thiên Trảm hướng hai người Đường Tiêu đuổi tới.
Không bao lâu, Dư An lại một lần nữa đuổi sát hai người Đường Tiêu, nhưng giờ phút này, Đường Tiêu dĩ nhiên ôm Vi Liên ở phía xa đứng vững, sau lưng của hắn là một mảnh rừng rậm cực lớn.
Ven rừng rậm, nơi đặt chân của Đường Tiêu, có một khối hài cốt huyết hồng, xem ra còn rất mới, phía trên để lại dấu răng làm cho người ta sợ hãi giật mình, giống như vừa bị một đầu yêu thú thân hình cực lớn, bạo ngược hung mãnh cắn xé qua.
- Thả ta xuống.
Vi Liên hướng Đường Tiêu nói một tiếng, sau đó từ trong ngực Đường Tiêu trượt xuống mặt đất.
Vi Liên đi qua cẩn thận quan sát một phen, theo phân tích của nàng, khối hài cốt này rõ ràng cho thấy là tàn cốt của một đầu yêu thú khổng lồ, vết máu đã khô cạn, nhưng mà trên xương cốt y nguyên còn mang theo chút ít vết tích đỏ thẫm, rất rõ ràng, yêu thú này bị một yêu thú khác cắn chết thời gian không dài.
Vi Liên rất nhanh tập trung vào dấu răng chỉnh tề trên bộ xương, những dấu răng này là do yêu thú kia gặm xương mà lưu lại, nhìn độ rộng cùng sâu của vết răng có thể dễ dàng đoán ra, yêu thú có được hàm răng to lớn như thế, nhất định là một quái vật khổng lồ làm cho người ta rung động!
- Ta cảm thấy nguy hiểm cực lớn, trong rừng rậm này, so với Dư An kia còn muốn nguy hiểm hơn rất nhiều lần.
Vi Liên bất an mà nhìn Đường Tiêu, thanh âm cũng có chút run rẩy, đại khái là không biết Đường Tiêu vì cái gì mang nàng tới nơi này.
Ngay khi Vi Liên nói chuyện, chỗ đứng của hai người đã bắt đầu khẽ chấn động.
- Không có chuyện gì đâu.
Đường Tiêu an ủi Vi Liên một tiếng, sau đó tập trung tinh thần cảm ứng một phen.
- Cẩu nam nữ! Xem các ngươi còn trốn chỗ nào!
Mặc dù có thảo quản có thể hô hấp, nhưng Đường Tiêu cùng Vi Liên phát hiện trong hư không bay ra vô số Hồn đoàn, trong nháy mắt cả hai ngừng hô hấp lại, thần niệm hoàn toàn buông lỏng, phảng phất thân thể giống như không tồn tại.
Sau khi Dư An truy tới, đột nhiên mất đi tung tích của Đường Tiêu cùng Vi Liên, thậm chí ngay cả khí tức của bọn hắn cũng cảm giác không thấy, cái này làm cho hắn rất ngạc nhiên. Dưới tình huống bình thường, võ giả thấp hơn so với hắn, chỉ cần ở trong khoảng cách mấy trăm trượng, là tuyệt đối không có thể chạy thoát khỏi phạm vi thần thức của hắn cảm ứng.
Dư An mở rộng thần thức ở phụ cận quét một vòng, nhưng không có phát hiện tung tích hai người, trong nội tâm suy nghĩ, hẳn là hai người sử dụng thuấn di gì đó trốn vào sâu trong khe cốc, vì vậy liền ngự Thiên Trảm nhanh chóng hướng trong thâm cốc đuổi tới.
Một hắc thủ to lớn từ trong u cốc duỗi ra, đột nhiên chộp tới Dư An, Dư An lập tức sử dụng Thiên Trảm hướng bàn tay to kia chém tới, hắc thủ kia phát ra một tiếng hí, sau đó vô thanh vô tức biến mất.
Tuy Dư An một chiêu liền diệt đi Hồn Thi vừa rồi đánh lén hắn, nhưng Hồn Thi này trước khi chết lại báo hiệu cho vô số Hồn Thi khác lao tới, đem Dư An bao quanh ở trung tâm.
Phụ cận đầm lầy chỗ Đường Tiêu cùng Vi Liên ẩn núp cũng xuất hiện đại lượng Hồn Thi, hai người bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục chìm ở trong đầm, dùng thảo quản trong tay tiến hành hô hấp rất nhỏ.
Dư An bị một đoàn Hồn Thi vây khốn, động tác Hồn Thi cực kỳ nhanh chóng, Dư An không có biện pháp rời khỏi thâm cốc này, bất đắc dĩ, hắn và bọn Hồn Thi này lâm vào khổ chiến. Nửa canh giờ sau, đỉnh phong Kiếm Thánh Dư An lực trảm mấy trăm Hồn Thi, quanh người rốt cục thanh tĩnh đi một ít, nhưng mà trên người hắn cũng đã có không ít vết thương, cái này lại để cho cả người hắn lộ ra vẻ cực kỳ chật vật.
- Đôi cẩu nam nữ kia! Ta thề phải giết các ngươi!
Dư An đem tất cả phẫn nộ đều chuyển dời đến trên người Đường Tiêu cùng Vi Liên.
Sau khi tỉnh táo một ít, Dư An tựa hồ ý thức được cái gì, hắn lui về phía sau một chút, sau đó đem thần thức hướng bốn phía khuếch tán ra, cơ hồ dùng một nửa hồn lực của hắn, thậm chí còn tận lực xâm nhập vào trong ao đầm dưới mặt đất.
Quả nhiên, ở một chỗ trong ao đầm, có khí tức thần hồn cực kỳ nhỏ bé tồn tại!
- Thiên Trảm!
Dư An quát to một tiếng, Thiên Trảm trên không trung hóa thành một đạo cự đại kiếm hình, đột nhiên hướng đầm lầy nơi Đường Tiêu cùng Vi Liên ẩn thân mà trảm xuống.
- Chết! Lại bị phát hiện rồi!
Đường Tiêu bất đắc dĩ, kéo Vi Liên nhanh chóng nhảy ra khỏi đầm lầy, vượt qua một chỗ rẽ, mới hiểm hiểm trốn khỏi phạm vi công kích của Thiên Trảm.
Góc núi đá bị Thiên Trảm của Dư An chém ra một mảng lớn. Đá vụn bị chặt băm văng tung tóe ra ngoài, ầm ầm rơi xuống giống như động đất. Tứ đại Danh Kiếm ở trong tay đỉnh phong Kiếm Thánh, mới chính thức phát huy ra uy lực xứng đáng.
Dư An lập tức hướng Đường Tiêu cùng hơi liên truy kích đi qua, Đường Tiêu do dự một lát, rốt cục giống như hạ quyết tâm, ngón tay chỉ phía tây, hướng Vi Liên trong ngực thấp giọng hô một tiếng:
- Thuấn di đến bên kia đi!
- Một lần cuối cùng.
Vi Liên dĩ nhiên đã suy yếu đến cực hạn, nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng.
- Ân, một lần cuối cùng, ta lần này chắc chắn mang ngươi ly khai an toàn.
Đường Tiêu cực kỳ ngưng trọng mà trả lời Vi Liên một câu.
Vi Liên không biết Đường Tiêu tại sao phải lựa chọn phía tây, nhưng nàng giờ phút này đã không có lựa chọn, cũng không có thời gian hỏi hắn, thời điểm lúc này không sử dụng thuấn di, kết cục chính là lập tức tử vong, sử dụng, còn có một đường sinh cơ.
Dư An đuổi sát đến, lại một lần nữa phát ra Thiên Trảm...
Sau một khắc, thời điểm hắn triển khai thần thức truy tìm bốn phía, phát hiện hai người kia dĩ nhiên xuất hiện ở phía tây hơn hai trăm trượng.
Tuy Đường Tiêu sau khi thuấn di hết tác dụng liền đem hết toàn lực chạy nước rút, nhưng vẫn không thể chạy khỏi phạm vi cảm ứng của Dư An.
- Ta xem đôi cẩu nam nữ các ngươi chỉ có tu vi Kiếm Sư, còn có thể thuấn di mấy lần!
Dư An giống như điên rồi, ngự lấy Thiên Trảm hướng hai người Đường Tiêu đuổi tới.
Không bao lâu, Dư An lại một lần nữa đuổi sát hai người Đường Tiêu, nhưng giờ phút này, Đường Tiêu dĩ nhiên ôm Vi Liên ở phía xa đứng vững, sau lưng của hắn là một mảnh rừng rậm cực lớn.
Ven rừng rậm, nơi đặt chân của Đường Tiêu, có một khối hài cốt huyết hồng, xem ra còn rất mới, phía trên để lại dấu răng làm cho người ta sợ hãi giật mình, giống như vừa bị một đầu yêu thú thân hình cực lớn, bạo ngược hung mãnh cắn xé qua.
- Thả ta xuống.
Vi Liên hướng Đường Tiêu nói một tiếng, sau đó từ trong ngực Đường Tiêu trượt xuống mặt đất.
Vi Liên đi qua cẩn thận quan sát một phen, theo phân tích của nàng, khối hài cốt này rõ ràng cho thấy là tàn cốt của một đầu yêu thú khổng lồ, vết máu đã khô cạn, nhưng mà trên xương cốt y nguyên còn mang theo chút ít vết tích đỏ thẫm, rất rõ ràng, yêu thú này bị một yêu thú khác cắn chết thời gian không dài.
Vi Liên rất nhanh tập trung vào dấu răng chỉnh tề trên bộ xương, những dấu răng này là do yêu thú kia gặm xương mà lưu lại, nhìn độ rộng cùng sâu của vết răng có thể dễ dàng đoán ra, yêu thú có được hàm răng to lớn như thế, nhất định là một quái vật khổng lồ làm cho người ta rung động!
- Ta cảm thấy nguy hiểm cực lớn, trong rừng rậm này, so với Dư An kia còn muốn nguy hiểm hơn rất nhiều lần.
Vi Liên bất an mà nhìn Đường Tiêu, thanh âm cũng có chút run rẩy, đại khái là không biết Đường Tiêu vì cái gì mang nàng tới nơi này.
Ngay khi Vi Liên nói chuyện, chỗ đứng của hai người đã bắt đầu khẽ chấn động.
- Không có chuyện gì đâu.
Đường Tiêu an ủi Vi Liên một tiếng, sau đó tập trung tinh thần cảm ứng một phen.
- Cẩu nam nữ! Xem các ngươi còn trốn chỗ nào!
/593
|