Những chuyện cũ… ngươi quên đi cũng tốt.
Vi Liên quay đầu nhìn về phía Tinh Vũ Tông.
- Muốn giết người sao? Đi thôi.
Đường Tiêu nóng lòng cứu người, không muốn nói lại những lời không minh bạch của Vi Liên, hắn lập tức ngưng khí hóa điêu, mở rộng hai cánh trên mặt đá.
- Vi Liên giật mình, sau đó cũng rất điêu luyện cưỡi trên pho tượng tuyết.
Đường Tiêu kịch một tiếng, hai cánh giương ra, không bao lâu đã bay đến Tinh Võ Tông.
Hai tên đệ tử Tinh Hoàng Tông đang đi tuần sơn lập tức ngự kiếm bay lên, ngăn cản pho tượng tuyết trước mặt, đang định mở miệng hỏi thập cộng, Vi Liên hai tay nhẹ nhàng nhấc lên, hai lá bùa nhanh chóng hóa trành tro bụi trong tay nàng. Cùng lúc đó hai dải màu lam phóng qua hai teend dệ tử.
Thân thể hai đệ tử Tinh Hoàng Tông lập tức trở nên đống cứng như một tang băng, từ không trung ngã sụp xuống thềm đã Tinh Vũ Thông, biến thành một đống băng vụn.
- Tà thuật gì vậy?
Đường Tiêu thấy cảnh trước mặt thầm kinh hãi.
Với tu vi hiện tại của hắn phóng ra phi kiếm hồng viên giết hai tên đệ tử Tinh Hoàng Tông này cũng chỉ là máu đỏ văng lên, thủ đoạn giết người này hắn chưa từng thấy bao giờ, thế nên mới kinh hãi.
- Là ngươi dạy ta, Huyền Băng Tiến.
Vi Liên vuốt ve đầu pho tượng tuyết, trả lời Đường Tiêu một câu.
- Trước khi không nói thân phận ra đừng có nói những lời đó, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Thân thể Đường Tiêu run rẩy, lạnh lùng trả lời một câu.
- Sau này sẽ không đâu.
Vi Liên sắc mặt lạnh lùng trả lời Đường Tiêu, ngược lại ở trên lưng pho tượng tuyết hát một ca khúc trẻ con.
Chuyện cũ không cần nói đến, nhân sinh nhiều mưa gió.
Mặc dù trí nhớ không bị quét sạch đi, nhưng yêu hận trong lòng cũng không còn…
Đường Tiêu ngây cả người, rất khó hiểu tại sao Vi Liên này lại biết hát ca khúc trẻ con ở kiếp trước của hắn.
Chỉ có thể là đã xuyên không trong Bí Cảnh, Vi Liên đã đi qua kiếp trước., chắc cũng không ngạc nhiên.
Hắn và nàng, trước đây thực sự xảy ra chuyện gì?
Vi Liên không nói, hắn cũng không muốn hỏi.
Có lẽ là cô ta nhận nhầm người chăng?
Nhận nhầm cũng tốt, không bằng đâm lao thì phải theo lao, Vi Liên nhất định là đã che giấu tu vi của mình, xem xem sau này thân quen cùng nàng có thể mượn lực của cô ta tìm cách trở về đảo Áo Bỉ. Tinh Vũ Tông quả nhiên bị chiếm lĩnh, trên suốt đường đi đâu đâu cũng thấy cảnh đệ tử Tinh Hoàng Thông đánh chửi đệ tử Tinh Vũ Thông. Đệ tử bị đánh rất thảm hại, thậm chí có người còn bị phanh lồng ngực treo ở cộtđá để thị uy.
Cũng may chỉ là đánh nhau giữa các tông phái. Còn chưa xảy ra chuyện đệ tử gian dâm. Đệ tử Tinh Vũ Thông nhận thua đầu hàng bình thường đều phải chịu nhục nhã, cũng không bị ngược đãi giết.
Tuy là như thế, Đường Tiêu vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của đồng môn Triệu Thanh, Dương Dĩnh. Hắn cũng đã trở lại ma thuật bóng tối, cầm phi kiếm Hồng Viêm không ngừng thu nhận lấy sinh mạng của đám đệ tử Tinh Hoàng Tông ngăn cản Đường Tiêu và Vi Liên.
Vi Liên ra tay quả nhiên tàn nhẫn. Đường Tiêu suy đoán kiếp trước khi nàng rơi vào hắc ám hư không tuyệt đối không phải là chính đạo sĩ, tám chín phần là ma đầu, cho nên mới không nói một lời, gặp người liền giết.
Nhưng điểm này hợp với khẩu vị của Đường Tiêu.
Hai người trên đường tiến vào Tinh Vũ Tông giết người mạnh mẽ, căn bản không có người ngăn cản được. Không bao lâu, nam tử kiếm thánh thống lĩnh Tinh Hoàng Tông nhận được tin tức xuất hiện, chặn trước mặt hai người Đường Tiêu.
Trong lòng Đường Tiêu lại có chút kỳ quái, không biết vì sao sư thúc sư tổ kiếm thánh Tinh Vũ Thông đều không có tin tức mà Tinh Hoàng Thông lại vẫn có những kiếm thánh cao thủ. Cũng như chuyện hôm nay, nếu như trong Tinh Vũ Tông có một kiếm thánh, khi TinhHoàng Tông đến chém giết thì cũng không chịu nổi một đòn kích.
- Hai vị là ai? Vì sao không nói một tiếng đã truy sát đệ tử Tinh Hoàng Tông?
Một vị kiếm thánh trung niên của Tinh Hoàng Tông, họ Đàm tên Sâm sau khi nghe các đệ tử nói về thực lực của hai người này, trong lòng cũng có vài phần kiêng nghị, vì vậy trước khi động thủ phải nói chuyện trước.
Trước khi đánh nhau khẩu chiến là rất quan trọng, có thể qua đó sơ bộ phán đoán được thực lực của đối phương, sau đó cân nhắc nên chiến nên hòa hay nên trốn.
- Đây giống như là địa đầu của Tinh Vũ Thông, đồ sát các ngươi sau, rất bình thường.
Vi Liên cười nhạt một tiếng, cùng Đường Tiêu đáp xuống mặt đất.
- Không cần nhiều lời với hắn, giết là được.
Đường Tiêu ôm hai tay, phi kiếm Hồng Viêm bỗng nhiên từ bên người bay ra, vạch ra một đường máu đỏ tươi, sát khí lập tức bao phủ quanh hắn mười trượng.
Hồng Viêm vừa xuất ra, Đàm Sâm vô cùng chấn động, lúc trước hắn nghe đệ tử thoát được nói đối phương sử dụng kiếm Hồng Viêm nổi danh còn không tin, không ngờ thực sự là Hồng Viêm!
- Các ngươi giết chết sư đệ Tinh Vũ Thông chúng ta, ta tới hỏi tình hình một chút không được sao?
Đàm Sâm cảm giác hai người đứng trước mặt mười phần sát khí, tuy tu vi xem ra không cao lắm, nhưng Hồng Viêm trong khẳng định không phải người dễ đụng vào, quyết định thăm dò thêm chút rồi sẽ ra tay.
Đường Tiêu suy nghĩ, vài ngày trước đồ sát nhân đoạt bảo kia trong rừng sâu là người kia, chắc là trong miệng người đàn ông trung niên này, khả năng vị kiếm thánh kia cho tới giờ vẫn chưa về, cho nên Đàm Sâm này mới tới Hưng sư hỏi tội.
Chỉ là những người này quá mức vô sỉ, rõ ràng là bọn chúng vô lý, lại coi đây là cớ cưỡng chiếm địa bàn của Tinh Vũ Tông.
Đường Tiêu có điều không biết, đỉnh núi Tinh Hoàng Tông đã bị đại quân xác chết chiếm lĩnh… những đệ tử Tinh Hoàng Tông không có chỗ đi cho nên mới có ý đánh Tinh Vũ Thông. Chỗ dựa của bọn chúng là hai gã thủ vệ kiếm thánh. Đáng tiếc Đường Tiêu giết chết một tên. Mà theo tin tình báo mua được từ chỗ một tên Tinh Vũ Thông, hiện tại Tinh Vũ Thông đang rất trống rỗng, phụ trách tất cả các công việc là một gã đệ tử hạt nhân tu vi kiếm sư cao cấp, cho nên hôm nay liền tới đây trực tiếp giết.
- Ngươi nói giết thế nào thì giết như thế. Ta theo ngươi là được.
Vi Liên trả lời Đường Tiêu một câu, lời nói hai người thần sắc bên trong, tựa hồ không coi kiếm thánh trước mặt ra gì.
- Hung hăng quá! Tông Hoàng Tinh dễ đụng vào thế sao?
Hai gã đệ tử bên cạnh Đàm Sâm xông lên, chắn trước mặt Đàm Sâm, biểu hiện rõ ràng không biết trời cao đấy dầy, muốn tại trận lập công quay về tông lĩnh thưởng.
Vi Liên quay đầu nhìn về phía Tinh Vũ Tông.
- Muốn giết người sao? Đi thôi.
Đường Tiêu nóng lòng cứu người, không muốn nói lại những lời không minh bạch của Vi Liên, hắn lập tức ngưng khí hóa điêu, mở rộng hai cánh trên mặt đá.
- Vi Liên giật mình, sau đó cũng rất điêu luyện cưỡi trên pho tượng tuyết.
Đường Tiêu kịch một tiếng, hai cánh giương ra, không bao lâu đã bay đến Tinh Võ Tông.
Hai tên đệ tử Tinh Hoàng Tông đang đi tuần sơn lập tức ngự kiếm bay lên, ngăn cản pho tượng tuyết trước mặt, đang định mở miệng hỏi thập cộng, Vi Liên hai tay nhẹ nhàng nhấc lên, hai lá bùa nhanh chóng hóa trành tro bụi trong tay nàng. Cùng lúc đó hai dải màu lam phóng qua hai teend dệ tử.
Thân thể hai đệ tử Tinh Hoàng Tông lập tức trở nên đống cứng như một tang băng, từ không trung ngã sụp xuống thềm đã Tinh Vũ Thông, biến thành một đống băng vụn.
- Tà thuật gì vậy?
Đường Tiêu thấy cảnh trước mặt thầm kinh hãi.
Với tu vi hiện tại của hắn phóng ra phi kiếm hồng viên giết hai tên đệ tử Tinh Hoàng Tông này cũng chỉ là máu đỏ văng lên, thủ đoạn giết người này hắn chưa từng thấy bao giờ, thế nên mới kinh hãi.
- Là ngươi dạy ta, Huyền Băng Tiến.
Vi Liên vuốt ve đầu pho tượng tuyết, trả lời Đường Tiêu một câu.
- Trước khi không nói thân phận ra đừng có nói những lời đó, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Thân thể Đường Tiêu run rẩy, lạnh lùng trả lời một câu.
- Sau này sẽ không đâu.
Vi Liên sắc mặt lạnh lùng trả lời Đường Tiêu, ngược lại ở trên lưng pho tượng tuyết hát một ca khúc trẻ con.
Chuyện cũ không cần nói đến, nhân sinh nhiều mưa gió.
Mặc dù trí nhớ không bị quét sạch đi, nhưng yêu hận trong lòng cũng không còn…
Đường Tiêu ngây cả người, rất khó hiểu tại sao Vi Liên này lại biết hát ca khúc trẻ con ở kiếp trước của hắn.
Chỉ có thể là đã xuyên không trong Bí Cảnh, Vi Liên đã đi qua kiếp trước., chắc cũng không ngạc nhiên.
Hắn và nàng, trước đây thực sự xảy ra chuyện gì?
Vi Liên không nói, hắn cũng không muốn hỏi.
Có lẽ là cô ta nhận nhầm người chăng?
Nhận nhầm cũng tốt, không bằng đâm lao thì phải theo lao, Vi Liên nhất định là đã che giấu tu vi của mình, xem xem sau này thân quen cùng nàng có thể mượn lực của cô ta tìm cách trở về đảo Áo Bỉ. Tinh Vũ Tông quả nhiên bị chiếm lĩnh, trên suốt đường đi đâu đâu cũng thấy cảnh đệ tử Tinh Hoàng Thông đánh chửi đệ tử Tinh Vũ Thông. Đệ tử bị đánh rất thảm hại, thậm chí có người còn bị phanh lồng ngực treo ở cộtđá để thị uy.
Cũng may chỉ là đánh nhau giữa các tông phái. Còn chưa xảy ra chuyện đệ tử gian dâm. Đệ tử Tinh Vũ Thông nhận thua đầu hàng bình thường đều phải chịu nhục nhã, cũng không bị ngược đãi giết.
Tuy là như thế, Đường Tiêu vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của đồng môn Triệu Thanh, Dương Dĩnh. Hắn cũng đã trở lại ma thuật bóng tối, cầm phi kiếm Hồng Viêm không ngừng thu nhận lấy sinh mạng của đám đệ tử Tinh Hoàng Tông ngăn cản Đường Tiêu và Vi Liên.
Vi Liên ra tay quả nhiên tàn nhẫn. Đường Tiêu suy đoán kiếp trước khi nàng rơi vào hắc ám hư không tuyệt đối không phải là chính đạo sĩ, tám chín phần là ma đầu, cho nên mới không nói một lời, gặp người liền giết.
Nhưng điểm này hợp với khẩu vị của Đường Tiêu.
Hai người trên đường tiến vào Tinh Vũ Tông giết người mạnh mẽ, căn bản không có người ngăn cản được. Không bao lâu, nam tử kiếm thánh thống lĩnh Tinh Hoàng Tông nhận được tin tức xuất hiện, chặn trước mặt hai người Đường Tiêu.
Trong lòng Đường Tiêu lại có chút kỳ quái, không biết vì sao sư thúc sư tổ kiếm thánh Tinh Vũ Thông đều không có tin tức mà Tinh Hoàng Thông lại vẫn có những kiếm thánh cao thủ. Cũng như chuyện hôm nay, nếu như trong Tinh Vũ Tông có một kiếm thánh, khi TinhHoàng Tông đến chém giết thì cũng không chịu nổi một đòn kích.
- Hai vị là ai? Vì sao không nói một tiếng đã truy sát đệ tử Tinh Hoàng Tông?
Một vị kiếm thánh trung niên của Tinh Hoàng Tông, họ Đàm tên Sâm sau khi nghe các đệ tử nói về thực lực của hai người này, trong lòng cũng có vài phần kiêng nghị, vì vậy trước khi động thủ phải nói chuyện trước.
Trước khi đánh nhau khẩu chiến là rất quan trọng, có thể qua đó sơ bộ phán đoán được thực lực của đối phương, sau đó cân nhắc nên chiến nên hòa hay nên trốn.
- Đây giống như là địa đầu của Tinh Vũ Thông, đồ sát các ngươi sau, rất bình thường.
Vi Liên cười nhạt một tiếng, cùng Đường Tiêu đáp xuống mặt đất.
- Không cần nhiều lời với hắn, giết là được.
Đường Tiêu ôm hai tay, phi kiếm Hồng Viêm bỗng nhiên từ bên người bay ra, vạch ra một đường máu đỏ tươi, sát khí lập tức bao phủ quanh hắn mười trượng.
Hồng Viêm vừa xuất ra, Đàm Sâm vô cùng chấn động, lúc trước hắn nghe đệ tử thoát được nói đối phương sử dụng kiếm Hồng Viêm nổi danh còn không tin, không ngờ thực sự là Hồng Viêm!
- Các ngươi giết chết sư đệ Tinh Vũ Thông chúng ta, ta tới hỏi tình hình một chút không được sao?
Đàm Sâm cảm giác hai người đứng trước mặt mười phần sát khí, tuy tu vi xem ra không cao lắm, nhưng Hồng Viêm trong khẳng định không phải người dễ đụng vào, quyết định thăm dò thêm chút rồi sẽ ra tay.
Đường Tiêu suy nghĩ, vài ngày trước đồ sát nhân đoạt bảo kia trong rừng sâu là người kia, chắc là trong miệng người đàn ông trung niên này, khả năng vị kiếm thánh kia cho tới giờ vẫn chưa về, cho nên Đàm Sâm này mới tới Hưng sư hỏi tội.
Chỉ là những người này quá mức vô sỉ, rõ ràng là bọn chúng vô lý, lại coi đây là cớ cưỡng chiếm địa bàn của Tinh Vũ Tông.
Đường Tiêu có điều không biết, đỉnh núi Tinh Hoàng Tông đã bị đại quân xác chết chiếm lĩnh… những đệ tử Tinh Hoàng Tông không có chỗ đi cho nên mới có ý đánh Tinh Vũ Thông. Chỗ dựa của bọn chúng là hai gã thủ vệ kiếm thánh. Đáng tiếc Đường Tiêu giết chết một tên. Mà theo tin tình báo mua được từ chỗ một tên Tinh Vũ Thông, hiện tại Tinh Vũ Thông đang rất trống rỗng, phụ trách tất cả các công việc là một gã đệ tử hạt nhân tu vi kiếm sư cao cấp, cho nên hôm nay liền tới đây trực tiếp giết.
- Ngươi nói giết thế nào thì giết như thế. Ta theo ngươi là được.
Vi Liên trả lời Đường Tiêu một câu, lời nói hai người thần sắc bên trong, tựa hồ không coi kiếm thánh trước mặt ra gì.
- Hung hăng quá! Tông Hoàng Tinh dễ đụng vào thế sao?
Hai gã đệ tử bên cạnh Đàm Sâm xông lên, chắn trước mặt Đàm Sâm, biểu hiện rõ ràng không biết trời cao đấy dầy, muốn tại trận lập công quay về tông lĩnh thưởng.
/593
|