Ngày đó có thể nói là nước ngập Cửu Châu, thịnh huống chưa từng có, kinh thiên động địa, thế gian hiếm thấy, thân thể mềm mại đầy đất, vạn nữ cùng rên rỉ!
Dường như Áo Bỉ Lão Ma đã chìm đắm vào hồi ức tốt đẹp nào đó.
Đường Tiêu bổ sung giúp Áo Bỉ Lão Ma:
- Cho nên mới có người đồn ngươi nuốt bé gái, sau đó bởi vì ngươi làm nhiều việc ác, Chính Thủy Tổ Thiên Cơ tông mới tại Áo Bỉ Đảo đánh ngươi hồn phi phách tán, bất đắc dĩ trốn vào cái bô.
- Cái gì cái bô? Là Gia Hồ! Lão ma chỉ là lấy chút Cực Âm Dược Dịch thôi, không có làm chuyện gì tàn ác trời đất khó dung! Chính Thủy Tổ đó quản quá rộng, nếu không phải lão ma ta nhường hắn thì không biết là ai hồn phi phách à.
Trên mặt Áo Bỉ Lão Ma hiện vẻ bực mình, hiển nhiên còn để bụng trận chiến khi ấy.
Đường Tiêu đau đầu, ở chung với Áo Bỉ Lão Ma lâu khó tránh bị lão ảnh hưởng, làm chút việc cực kỳ tàn ác xấu xa. Tuy Đường Tiêu thường không để ý ánh mắt người đời nhưng tốt xấu còn có giới hạn của mình. Bắt rất nhiều bé gái không quen biết hái dược dịch tăng tu vi, việc này dường như đã vượt qua mức giới hạn của hắn rồi.
Chần chờ một lúc sau, thần thức của Đường Tiêu quay về bản thể. Từ những linh khí nhặt được hắn lấy ra một hồn tinh hạt đậu vàng nhạt nhỏ xíu vỗ vào trán, thần hồn bản thể lập tức nuốt luôn hồn tinh.
Viên hồn tinh này bị thần hồn bản thể nuốt xong lập tức tựa đốm lửa nhanh chóng thiêu cháy trong người Đường Tiêu, khoảnh khắc như muốn triệt để thiêu đốt cả người hắn. Đường Tiêu vội mở ra đan bình chứa Âm Cực Đan, lấy ra một viên Âm Cực Đan nuốt vào họng.
Âm Cực Đan chất chứa khí cực âm lập tức thổi quét tứ chi bách hải trong người Đường Tiêu, dung hợp với dương khí hồn tinh sinh ra. Khoảng nửa canh giờ sau, âm dương điều hòa, tất cả quay về bình tĩnh. Đường Tiêu cảm giác lực lượng vân triện và niệm lực hình như tăng lên đôi chút.
Không thể không thừa nhận, Âm Cực Đan của Áo Bỉ Lão Ma đúng là vật phối hợp tốt nhất khi nuốt hồn tinh, thật sự bội phục năm đó Áo Bỉ Lão Ma làm thế nào mà điều phối ra đan dược này.
Nhìn Triệu Thanh vẫn còn ngủ say trên giường mình, Đường Tiêu lần nữa ngẫm nghĩ lời Áo Bỉ Lão Ma đã nói.
Dựa vào một mình Triệu Thanh, muốn hái đủ dược dịch hồi phục tu vi Địa Nguyên tam cấp của mình, thậm chí hoàn thành thoát thai hoán cốt tiến vào Địa Nguyên tứ cấp, không tốn mấy chục năm thì đừng hy vọng. Hơn nữa Áo Bỉ Lão Ma đã nói rồi, sơ dịch có hiệu quả tốt nhất, càng về sau thì hiệu lực càng tệ. Nghĩa là Đường Tiêu không thể cứ nhờ vào Triệu Thanh, nói không chừng phải tìm dược phôi mới, tuổi càng nhỏ để lấy Cực Âm Dược Dịch mới được.
- Tôn Văn!
Ngoài cửa có tiếng đập cửa và kêu gọi, Đường Tiêu nghe ra được đây là giọng của quản sự viện mới, Bồ Chân.
Triệu Thanh lỏa nửa người dưới đang ngủ say bị tiếng đập cửa đánh thức, nhận ra thanh âm của Bồ Chân thì cô tỏ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Cô vội vàng mặc đồ nhìn bốn phía, muốn tìm chỗ trốn. Nhưng trong phòng Tôn Văn bày trí cực kỳ đơn giản, không tìm thấy chỗ núp thích hợp.
- Đừng hoảng loạn.
Đường Tiêu hơi nhíu mày. Vốn hắn có thể dùng Nặc Hành Châu giấu Triệu Thanh đi. Nhưng năng lực của Nặc Hành Châu chỉ là sơ cấp, nếu Bồ Chân cẩn thận tra tìm, một khi để gã phát hiện Triệu Thanh ngược lại khiến cô càng thêm mất mặt.
Đường Tiêu ngừng một lát, đi tới cửa đáp lại Bồ Chân bên ngoài:
- Đệ tử đang tu luyện, quản sự sư huynh có chỉ thị gì không?
Dường như Bồ Chân rất bất mãn thái độ của Tôn Văn, quát:
- Mở cửa ra!
- Sư huynh có việc xin nói mau, không việc mời rời đi, đừng quấy rầy đệ tử tu luyện.
Đường Tiêu hiếm khi khách sáo với người như thế này. Nếu không phải vì hiện tại công lực chưa hồi phục, hắn đã sớm mở cửa một tay đập Bồ Chân thành thịt vụn.
Nhưng Đường Tiêu đã quen bất kham, muốn nói mấy câu khách sáo cũng làm không được.
Bồ Chân nghe ngữ điệu của Đường Tiêu thì hơi ngẩn ra. Mấy năm nay làm đệ tử hạch tâm, gã ở trước mặt các đệ tử có khi nào bị người chống đối như vậy? Huống chi đối phương còn là một tiểu kiếm sĩ!
Bồ Chân kiềm không được lửa giận chất vấn Đường Tiêu:
- Triệu Thanh ở trong phòng của ngươi đúng không!?
Đường Tiêu thế mới hiểu ra, Bồ Chân này chắc là thấy Triệu Thanh đi vào phòng hắn nên mới tìm tới đây.
Hắn lạnh lùng đáp lại Bồ Chân:
- Triệu Thanh sư muội đang cùng đệ tử thảo luận kiếm quyết, sư huynh kiếm muội ấy làm gì?
- Ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ ở cùng một phòng lâu như vậy, còn đóng cửa phòng, ra thể thống gì! Mau mở cửa ra! Nếu không ta lập tức một cước đạp văng cửa này!
Bồ Chân càng bộc lộ tức giận hơn. Đích thực trước đó gã thấy Triệu Thanh đi vào phòng Tôn Văn, lâu không thấy cô đi ra nên hơi nghi ngờ.
Triệu Thanh hoảng loạn đi tới cánh cửa, nói:
- Bồ Chân sư huynh tìm đệ tử có chuyện gì?
Bồ Chân một cước đá văng cánh cửa phòng khóa trái. Triệu Thanh né không kịp, bị ván cửa đập vào trán, bỗng chốc ứa máu.
Đường Tiêu vội duỗi tay đỡ Triệu Thanh, vẻ mặt giận dữ trừng Bồ Chân đứng ngoài cửa. Trước mặt gã, Đường Tiêu không tiện giúp cô trị thương.
Bồ Chân thấy mình ra tay làm Triệu Thanh bị thương, có chút lo lắng nhưng lập tức chuyển lửa giận qua người Đường Tiêu:
- Tôn Văn! Ta năm lần bảy lượt kêu cửa, tại sao ngươi chậm chạp không mở hả!?
Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Bồ Chân, lòng nổi lên sát ý:
- Ngươi kêu thì ta phải mở cửa sao? Đánh gãy hai người chúng ta tu luyện kiếm quyết, lỡ tẩu hỏa nhập ma rồi thì ai chịu trách nhiệm?
- Ngươi làm đệ tử nội môn, có biết kết cuộc tranh luận với đệ tử hạch tâm là gì không!?
Bên cạnh Bồ Chân bỗng bay ra một thanh kiếm đen như mực, mũi kiếm hình rắn vòng quanh người gã. Mũi kiếm như lưỡi rắn đột nhiên chỉ hướng trán Đường Tiêu.
Triệu Thanh liên tiếp xin lỗi Bồ Chân:
- Bồ Chân sư huynh bớt giận, là chúng ta đã sai! Đệ tử xin lỗi huynh!
Mấy người trong viện đều bước ra ngoài, cùng cầu tình thay Tôn Văn:
- Bồ Chân sư huynh xin bớt giận….
Đường Tiêu đẩy Triệu Thanh ra, từng bước một áp sát Bồ Chân:
- Ngươi dám giết ta không?
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hả? Tôn Văn to gan! Ban ngày dám cùng nữ đệ tử ở trong phòng cẩu thả, bị bổn quản sự phát hiện lại dám thốt lời chống đối!
Xà kiếm bên người Bồ Chân run bần bật, đột nhiên đâm vào bả vai Đường Tiêu, đâm ra lỗ máu, thoáng chốc máu tuôn như suối.
Người trong viện đều kêu lên. Tuy Bồ Chân ra tay tổn thương Tôn Văn, nhưng trước mặt mọi người giết hắn thì gã không dám. Dù sao trong tông phái có quy tắc, tuy các sư tôn không ở nhưng còn có sư huynh trưởng đệ tử hạch tâm Hoàng Miện chưởng quản, dù Tôn Văn có chống đối quản sự thì nhiều lắm là bị xử phạt diện bích mà thôi.
Dường như Áo Bỉ Lão Ma đã chìm đắm vào hồi ức tốt đẹp nào đó.
Đường Tiêu bổ sung giúp Áo Bỉ Lão Ma:
- Cho nên mới có người đồn ngươi nuốt bé gái, sau đó bởi vì ngươi làm nhiều việc ác, Chính Thủy Tổ Thiên Cơ tông mới tại Áo Bỉ Đảo đánh ngươi hồn phi phách tán, bất đắc dĩ trốn vào cái bô.
- Cái gì cái bô? Là Gia Hồ! Lão ma chỉ là lấy chút Cực Âm Dược Dịch thôi, không có làm chuyện gì tàn ác trời đất khó dung! Chính Thủy Tổ đó quản quá rộng, nếu không phải lão ma ta nhường hắn thì không biết là ai hồn phi phách à.
Trên mặt Áo Bỉ Lão Ma hiện vẻ bực mình, hiển nhiên còn để bụng trận chiến khi ấy.
Đường Tiêu đau đầu, ở chung với Áo Bỉ Lão Ma lâu khó tránh bị lão ảnh hưởng, làm chút việc cực kỳ tàn ác xấu xa. Tuy Đường Tiêu thường không để ý ánh mắt người đời nhưng tốt xấu còn có giới hạn của mình. Bắt rất nhiều bé gái không quen biết hái dược dịch tăng tu vi, việc này dường như đã vượt qua mức giới hạn của hắn rồi.
Chần chờ một lúc sau, thần thức của Đường Tiêu quay về bản thể. Từ những linh khí nhặt được hắn lấy ra một hồn tinh hạt đậu vàng nhạt nhỏ xíu vỗ vào trán, thần hồn bản thể lập tức nuốt luôn hồn tinh.
Viên hồn tinh này bị thần hồn bản thể nuốt xong lập tức tựa đốm lửa nhanh chóng thiêu cháy trong người Đường Tiêu, khoảnh khắc như muốn triệt để thiêu đốt cả người hắn. Đường Tiêu vội mở ra đan bình chứa Âm Cực Đan, lấy ra một viên Âm Cực Đan nuốt vào họng.
Âm Cực Đan chất chứa khí cực âm lập tức thổi quét tứ chi bách hải trong người Đường Tiêu, dung hợp với dương khí hồn tinh sinh ra. Khoảng nửa canh giờ sau, âm dương điều hòa, tất cả quay về bình tĩnh. Đường Tiêu cảm giác lực lượng vân triện và niệm lực hình như tăng lên đôi chút.
Không thể không thừa nhận, Âm Cực Đan của Áo Bỉ Lão Ma đúng là vật phối hợp tốt nhất khi nuốt hồn tinh, thật sự bội phục năm đó Áo Bỉ Lão Ma làm thế nào mà điều phối ra đan dược này.
Nhìn Triệu Thanh vẫn còn ngủ say trên giường mình, Đường Tiêu lần nữa ngẫm nghĩ lời Áo Bỉ Lão Ma đã nói.
Dựa vào một mình Triệu Thanh, muốn hái đủ dược dịch hồi phục tu vi Địa Nguyên tam cấp của mình, thậm chí hoàn thành thoát thai hoán cốt tiến vào Địa Nguyên tứ cấp, không tốn mấy chục năm thì đừng hy vọng. Hơn nữa Áo Bỉ Lão Ma đã nói rồi, sơ dịch có hiệu quả tốt nhất, càng về sau thì hiệu lực càng tệ. Nghĩa là Đường Tiêu không thể cứ nhờ vào Triệu Thanh, nói không chừng phải tìm dược phôi mới, tuổi càng nhỏ để lấy Cực Âm Dược Dịch mới được.
- Tôn Văn!
Ngoài cửa có tiếng đập cửa và kêu gọi, Đường Tiêu nghe ra được đây là giọng của quản sự viện mới, Bồ Chân.
Triệu Thanh lỏa nửa người dưới đang ngủ say bị tiếng đập cửa đánh thức, nhận ra thanh âm của Bồ Chân thì cô tỏ vẻ cực kỳ hoảng sợ. Cô vội vàng mặc đồ nhìn bốn phía, muốn tìm chỗ trốn. Nhưng trong phòng Tôn Văn bày trí cực kỳ đơn giản, không tìm thấy chỗ núp thích hợp.
- Đừng hoảng loạn.
Đường Tiêu hơi nhíu mày. Vốn hắn có thể dùng Nặc Hành Châu giấu Triệu Thanh đi. Nhưng năng lực của Nặc Hành Châu chỉ là sơ cấp, nếu Bồ Chân cẩn thận tra tìm, một khi để gã phát hiện Triệu Thanh ngược lại khiến cô càng thêm mất mặt.
Đường Tiêu ngừng một lát, đi tới cửa đáp lại Bồ Chân bên ngoài:
- Đệ tử đang tu luyện, quản sự sư huynh có chỉ thị gì không?
Dường như Bồ Chân rất bất mãn thái độ của Tôn Văn, quát:
- Mở cửa ra!
- Sư huynh có việc xin nói mau, không việc mời rời đi, đừng quấy rầy đệ tử tu luyện.
Đường Tiêu hiếm khi khách sáo với người như thế này. Nếu không phải vì hiện tại công lực chưa hồi phục, hắn đã sớm mở cửa một tay đập Bồ Chân thành thịt vụn.
Nhưng Đường Tiêu đã quen bất kham, muốn nói mấy câu khách sáo cũng làm không được.
Bồ Chân nghe ngữ điệu của Đường Tiêu thì hơi ngẩn ra. Mấy năm nay làm đệ tử hạch tâm, gã ở trước mặt các đệ tử có khi nào bị người chống đối như vậy? Huống chi đối phương còn là một tiểu kiếm sĩ!
Bồ Chân kiềm không được lửa giận chất vấn Đường Tiêu:
- Triệu Thanh ở trong phòng của ngươi đúng không!?
Đường Tiêu thế mới hiểu ra, Bồ Chân này chắc là thấy Triệu Thanh đi vào phòng hắn nên mới tìm tới đây.
Hắn lạnh lùng đáp lại Bồ Chân:
- Triệu Thanh sư muội đang cùng đệ tử thảo luận kiếm quyết, sư huynh kiếm muội ấy làm gì?
- Ban ngày ban mặt, cô nam quả nữ ở cùng một phòng lâu như vậy, còn đóng cửa phòng, ra thể thống gì! Mau mở cửa ra! Nếu không ta lập tức một cước đạp văng cửa này!
Bồ Chân càng bộc lộ tức giận hơn. Đích thực trước đó gã thấy Triệu Thanh đi vào phòng Tôn Văn, lâu không thấy cô đi ra nên hơi nghi ngờ.
Triệu Thanh hoảng loạn đi tới cánh cửa, nói:
- Bồ Chân sư huynh tìm đệ tử có chuyện gì?
Bồ Chân một cước đá văng cánh cửa phòng khóa trái. Triệu Thanh né không kịp, bị ván cửa đập vào trán, bỗng chốc ứa máu.
Đường Tiêu vội duỗi tay đỡ Triệu Thanh, vẻ mặt giận dữ trừng Bồ Chân đứng ngoài cửa. Trước mặt gã, Đường Tiêu không tiện giúp cô trị thương.
Bồ Chân thấy mình ra tay làm Triệu Thanh bị thương, có chút lo lắng nhưng lập tức chuyển lửa giận qua người Đường Tiêu:
- Tôn Văn! Ta năm lần bảy lượt kêu cửa, tại sao ngươi chậm chạp không mở hả!?
Đường Tiêu lạnh lùng nhìn Bồ Chân, lòng nổi lên sát ý:
- Ngươi kêu thì ta phải mở cửa sao? Đánh gãy hai người chúng ta tu luyện kiếm quyết, lỡ tẩu hỏa nhập ma rồi thì ai chịu trách nhiệm?
- Ngươi làm đệ tử nội môn, có biết kết cuộc tranh luận với đệ tử hạch tâm là gì không!?
Bên cạnh Bồ Chân bỗng bay ra một thanh kiếm đen như mực, mũi kiếm hình rắn vòng quanh người gã. Mũi kiếm như lưỡi rắn đột nhiên chỉ hướng trán Đường Tiêu.
Triệu Thanh liên tiếp xin lỗi Bồ Chân:
- Bồ Chân sư huynh bớt giận, là chúng ta đã sai! Đệ tử xin lỗi huynh!
Mấy người trong viện đều bước ra ngoài, cùng cầu tình thay Tôn Văn:
- Bồ Chân sư huynh xin bớt giận….
Đường Tiêu đẩy Triệu Thanh ra, từng bước một áp sát Bồ Chân:
- Ngươi dám giết ta không?
- Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hả? Tôn Văn to gan! Ban ngày dám cùng nữ đệ tử ở trong phòng cẩu thả, bị bổn quản sự phát hiện lại dám thốt lời chống đối!
Xà kiếm bên người Bồ Chân run bần bật, đột nhiên đâm vào bả vai Đường Tiêu, đâm ra lỗ máu, thoáng chốc máu tuôn như suối.
Người trong viện đều kêu lên. Tuy Bồ Chân ra tay tổn thương Tôn Văn, nhưng trước mặt mọi người giết hắn thì gã không dám. Dù sao trong tông phái có quy tắc, tuy các sư tôn không ở nhưng còn có sư huynh trưởng đệ tử hạch tâm Hoàng Miện chưởng quản, dù Tôn Văn có chống đối quản sự thì nhiều lắm là bị xử phạt diện bích mà thôi.
/593
|