Đường Tiêu quát to một tiếng:
- Lên!
Hắn bay khỏi mặt nước, người bềnh bồng giữa không trung.
Đường Tiêu lại lần nữa quát:
- Lực lượng!
Thông qua thần hồn huyễn tưởng mình có lực lượng cường đại không gì sánh kịp, dời núi lấp đất đều không thành vấn đề.
Rất nhanh, trong người Đường Tiêu tràn ngập lực lượng, mạnh đến mức thân thể hắn sắp không chứa nổi.
- Hình thể, dài!
Đường Tiêu đột nhiên nắm tay lại, thân thể bỗng dài ra. Theo lực lượng lấp đầy, tốc độ người hắn dài ra ngày càng nhanh. Khi hắn lần nữa nhìn xuống dưới chân, phát hiện con sông lớn chừng mấy ngàn thước trông như biến thành cái mương nhỏ xíu.
Đường Tiêu đột nhiên gầm một tiếng:
- Đi chết đi!
Đột nhiên hắn một đấm đánh vào dưới chân mình, cả Tinh Võ Sơn bị đập ra cái hố to, nguyên sơn cốc lớn bị một quyền đánh nát.
Bên tai vang thanh âm kỳ quái, Đường Tiêu lần nữa tỉnh táo.
Hắn vẫn đang bềnh bồng trên mặt nước, nhưng lần này hắn thật sự đã tỉnh lại.
Nguy hiểm dưới chân biến mất, tuy nhiên Đường Tiêu thấy mệt rã rời, không phải thể xác mà thần hồn vô cùng mệt mỏi.
Đường Tiêu không dám ngừng lại, dùng sức vung tay đạp chân, liều mạng bơi tới bờ sông bên kia. Trong lúc bơi hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, vô tình phát hiện dường như trên bầu trời lờ mờ xuất hiện dị tượng kỳ lạ. Trên đỉnh đầu Đường Tiêu, trời sao sâu thẳm xuất hiện một chuỗi văn tự cổ đại màu đen dài ngoằng, đang không ngừng nhấp nháy. Bởi vì là đêm khuya, vốn trời sao đã tối rồi, nếu không phải thị giác nhạy, người có trực giác mạnh thì rất khó phát hiện một chuỗi văn tự đen dài sâu thẳm còn không ngừng nhấp nháy.
Xem tần suất thì dường như những văn tự này mỗi cách một giây sẽ nhảy một lần, giống như trang bị máy tính thời gian vậy.
Đường Tiêu rất nghi ngờ phải chăng mình vẫn còn trong ảo giác? Trên trời sao sâu thẳm những văn tự nhấp nháy kỳ lạ khiến Đường Tiêu cảm thấy hơi bất an. Hắn cúi đầu, cố gắng không suy nghĩ những điều này, bỗng bơi nhanh hướng đối diện.
Một canh giờ sau, Đường Tiêu cạn kiệt sức lực bơi đến bờ sông bên kia. Khi hắn dốc sức leo lên bờ thì không còn sức lực đứng dậy nữa, nằm ngã ra đất hôn mê. Thân thể quá độ mệt mỏi sẽ hôn mê, thần hồn quá mệt mỏi sẽ hôn mê. Bây giờ thể xác và thần hồn của Đường Tiêu đều rất mệt, cho nên hắn tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Dương Dĩnh luôn núp sau tảng đá không dám chợp mắt ngủ, nghe tiếng động Đường Tiêu làm ra thì vội vàng chạy tới. Cô phát hiện Tôn Văn trần truồng nằm úp sấp trên bờ không động đậy, dường như đã ngất xỉu. Dương Dĩnh lần đầu tiên thấy đàn ông không mặc áo, hơi xấu hổ, vội quay lưng đi kêu vài tiếng ‘Tôn sư huynh’, kết quả không ai đáp lại.
Dương Dĩnh không thể không tiến lên trước, từ túi trữ vật lấy ra bộ đồ lót của mình đắp trên mông Đường Tiêu, mới tiến lên đẩy ra hắn nằm lật ngửa trên mặt đất.
Nhưng Đường Tiêu không động đậy, dường như đã chết.
Dương Dĩnh tốn sức chín trâu hai hổ mới rốt cuộc lật người Đường Tiêu qua, kết quả khiến đồ lót cô đắp trên mông Đường Tiêu bị đè.
Dương Dĩnh liếc mắt qua thấy chỗ đen đen trên người Đường Tiêu dường như núp con quái vật giống rùa lại như rắn, xấu hổ quá vội túm lấy đồ lót bên dưới mông Đường Tiêu đắp lên người quái vật. Cô che lấp nó rồi mới tĩnh tâm một chút.
Kêu Đường Tiêu mãi không thấy hắn tỉnh, Dương Dĩnh chỉ đành canh giữ bên người hắn. Vốn tưởng hắn từ bờ bên kia bơi về sẽ cho mình tăng thêm can đảm, không ngờ bây giờ là tình huống như thế này.
Phương xa vẫn vang tiếng sói hoang tru, không biết chúng nó có tới bờ sông uống nước không. Dương Dĩnh chần chờ thật lâu sau, mất nhiều sức lực kéo Đường Tiêu qua tảng đá lúc trước cô ẩn núp, rồi mới ngẩn ngơ nhìn không khí.
Dương Dĩnh ngày càng buồn ngủ nhưng không dám ngủ. Ngẫu nhiên cô sẽ lay Đường Tiêu, hy vọng hắn tỉnh lại trò chuyện với cô, tăng thêm can đảm, nhưng lần nào cũng thất vọng. Rốt cuộc khi Dương Dĩnh lần nữa đẩy Đường Tiêu thì nằm sấp trên người hắn, thiếp ngủ.
Khi Dương Dĩnh lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô phát hiện mình nằm ngủ trên người Tôn sư huynh lõa thể, xấu hổ đến mặt đỏ rực. May là Đường Tiêu chưa tỉnh nên Dương Dĩnh yên lòng chút.
Dụi mắt, Dương Dĩnh bản năng liếc mắt thân thể Đường Tiêu, trông thấy cái vật kia thì rất là kinh ngạc.
Xuân mộng bất giác hiểu, thụ nhất căn điểu, dạ lai vân vũ thanh, hoa lạc biết nhiều ít.
Vốn trên người Đường Tiêu cái chỗ bị đồ lót của Dương Dĩnh che lấp, chẳng biết vì sao mà đồ lót trượt sang bên, cái vật giống cây cột nâng cao cao, xem rất là quái dị.
Không ngờ thắt lưng đàn ông có quái vật như vậy? Bình thường sao không thấy y bào nhô ra nhỉ?
Trừ phi đây là kỳ vật trong truyền thuyết dùng để khi dễ con gái? Dương Dĩnh nghĩ tới đây tim đập rộn rã.
Đây đương nhiên là hiện tượng sinh lý buổi sáng cương của Đường Tiêu, khiến Dương Dĩnh lúc trước chưa từng thấy tình hình này hù dọa giật nảy người, suýt chút kêu ra tiếng, may mà cô kịp bịt miệng mình.
Mặt Dương Dĩnh đỏ bừng, chần chờ một lát, vội túm đồ lót trên mặt đất chuẩn bị che đi cây cột. Nhưng khi đồ lót của cô sắp thả xuống thì đột nhiên chần chờ, lại nhìn một cái Đường Tiêu, phát hiện hắn ngủ say chưa tỉnh nên nổi lá gan thập thò dán sát vào, khoảng cách gần cẩn thận quan sát cây cột quái lạ này.
Dương Dĩnh nghĩ, hèn chi con trai có thể đứng tiểu, ra là vì có thứ này! Thật là tiện hơn làm con gái nhiều. So với khe hở của mình mỗi lần đều khiến mông ướt đẫm thì tốt hơn gấp nhiều lần, nếu mình cũng có thứ này thì tốt biết mấy.
Dương Dĩnh đang suy nghĩ về việc này thì đột nhiên cảm thấy lỗ hổng của mình bỗng dưng ngưa ngứa, cảm giác rất lạ. Dương Dĩnh lại quan sát cây gậy một lúc, cảm giác như có ai nhìn mình. Cô bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Văn, kết quả phát hiện ánh mắt Tôn Văn sáng ngời nhìn mình.
Dương Dĩnh há to miệng, vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn lúng túng:
- A! Tôn sư huynh…huynh tỉnh rồi?
- Trời sáng rồi.
Kỳ thật Đường Tiêu chỉ vừa tỉnh dậy, mới mở mắt ra phát hiện Dương Dĩnh đang cúi đầu nghiên cứu cái kia của mình, đang lấy làm lạ thì Dương Dĩnh quay đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
- Ừ, trời sáng, tối hôm qua hình như sư huynh hôm mê.
Dương Dĩnh vừa nói vừa đem áo lót thả xuống cây cột của Đường Tiêu, không biết có phải vì lòng hoảng loạn rối rắm hay kinh nghiệm không đủ, không che được cây gậy mà phủ mặt dưới gậy.
Dương Dĩnh vội túm lấy áo lót của mình chuẩn bị lại che lấp cái thứ khiến cô rất lúng túng. Kết quả tay chộp lấy kéo theo ‘trứng’ của Đường Tiêu, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mặt hú thảm thiết.
Thật là đau ‘trứng’ chết mất!
Dương Dĩnh vội thả tay ra, kinh khủng cộng thêm bất an, xấu hổ xin lỗi nhìn Đường Tiêu, dường như không biết làm sao.
- Sư muội vẫn không đi à? Sao còn ở lại đây?
- Lên!
Hắn bay khỏi mặt nước, người bềnh bồng giữa không trung.
Đường Tiêu lại lần nữa quát:
- Lực lượng!
Thông qua thần hồn huyễn tưởng mình có lực lượng cường đại không gì sánh kịp, dời núi lấp đất đều không thành vấn đề.
Rất nhanh, trong người Đường Tiêu tràn ngập lực lượng, mạnh đến mức thân thể hắn sắp không chứa nổi.
- Hình thể, dài!
Đường Tiêu đột nhiên nắm tay lại, thân thể bỗng dài ra. Theo lực lượng lấp đầy, tốc độ người hắn dài ra ngày càng nhanh. Khi hắn lần nữa nhìn xuống dưới chân, phát hiện con sông lớn chừng mấy ngàn thước trông như biến thành cái mương nhỏ xíu.
Đường Tiêu đột nhiên gầm một tiếng:
- Đi chết đi!
Đột nhiên hắn một đấm đánh vào dưới chân mình, cả Tinh Võ Sơn bị đập ra cái hố to, nguyên sơn cốc lớn bị một quyền đánh nát.
Bên tai vang thanh âm kỳ quái, Đường Tiêu lần nữa tỉnh táo.
Hắn vẫn đang bềnh bồng trên mặt nước, nhưng lần này hắn thật sự đã tỉnh lại.
Nguy hiểm dưới chân biến mất, tuy nhiên Đường Tiêu thấy mệt rã rời, không phải thể xác mà thần hồn vô cùng mệt mỏi.
Đường Tiêu không dám ngừng lại, dùng sức vung tay đạp chân, liều mạng bơi tới bờ sông bên kia. Trong lúc bơi hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, vô tình phát hiện dường như trên bầu trời lờ mờ xuất hiện dị tượng kỳ lạ. Trên đỉnh đầu Đường Tiêu, trời sao sâu thẳm xuất hiện một chuỗi văn tự cổ đại màu đen dài ngoằng, đang không ngừng nhấp nháy. Bởi vì là đêm khuya, vốn trời sao đã tối rồi, nếu không phải thị giác nhạy, người có trực giác mạnh thì rất khó phát hiện một chuỗi văn tự đen dài sâu thẳm còn không ngừng nhấp nháy.
Xem tần suất thì dường như những văn tự này mỗi cách một giây sẽ nhảy một lần, giống như trang bị máy tính thời gian vậy.
Đường Tiêu rất nghi ngờ phải chăng mình vẫn còn trong ảo giác? Trên trời sao sâu thẳm những văn tự nhấp nháy kỳ lạ khiến Đường Tiêu cảm thấy hơi bất an. Hắn cúi đầu, cố gắng không suy nghĩ những điều này, bỗng bơi nhanh hướng đối diện.
Một canh giờ sau, Đường Tiêu cạn kiệt sức lực bơi đến bờ sông bên kia. Khi hắn dốc sức leo lên bờ thì không còn sức lực đứng dậy nữa, nằm ngã ra đất hôn mê. Thân thể quá độ mệt mỏi sẽ hôn mê, thần hồn quá mệt mỏi sẽ hôn mê. Bây giờ thể xác và thần hồn của Đường Tiêu đều rất mệt, cho nên hắn tiến vào trạng thái hôn mê sâu.
Dương Dĩnh luôn núp sau tảng đá không dám chợp mắt ngủ, nghe tiếng động Đường Tiêu làm ra thì vội vàng chạy tới. Cô phát hiện Tôn Văn trần truồng nằm úp sấp trên bờ không động đậy, dường như đã ngất xỉu. Dương Dĩnh lần đầu tiên thấy đàn ông không mặc áo, hơi xấu hổ, vội quay lưng đi kêu vài tiếng ‘Tôn sư huynh’, kết quả không ai đáp lại.
Dương Dĩnh không thể không tiến lên trước, từ túi trữ vật lấy ra bộ đồ lót của mình đắp trên mông Đường Tiêu, mới tiến lên đẩy ra hắn nằm lật ngửa trên mặt đất.
Nhưng Đường Tiêu không động đậy, dường như đã chết.
Dương Dĩnh tốn sức chín trâu hai hổ mới rốt cuộc lật người Đường Tiêu qua, kết quả khiến đồ lót cô đắp trên mông Đường Tiêu bị đè.
Dương Dĩnh liếc mắt qua thấy chỗ đen đen trên người Đường Tiêu dường như núp con quái vật giống rùa lại như rắn, xấu hổ quá vội túm lấy đồ lót bên dưới mông Đường Tiêu đắp lên người quái vật. Cô che lấp nó rồi mới tĩnh tâm một chút.
Kêu Đường Tiêu mãi không thấy hắn tỉnh, Dương Dĩnh chỉ đành canh giữ bên người hắn. Vốn tưởng hắn từ bờ bên kia bơi về sẽ cho mình tăng thêm can đảm, không ngờ bây giờ là tình huống như thế này.
Phương xa vẫn vang tiếng sói hoang tru, không biết chúng nó có tới bờ sông uống nước không. Dương Dĩnh chần chờ thật lâu sau, mất nhiều sức lực kéo Đường Tiêu qua tảng đá lúc trước cô ẩn núp, rồi mới ngẩn ngơ nhìn không khí.
Dương Dĩnh ngày càng buồn ngủ nhưng không dám ngủ. Ngẫu nhiên cô sẽ lay Đường Tiêu, hy vọng hắn tỉnh lại trò chuyện với cô, tăng thêm can đảm, nhưng lần nào cũng thất vọng. Rốt cuộc khi Dương Dĩnh lần nữa đẩy Đường Tiêu thì nằm sấp trên người hắn, thiếp ngủ.
Khi Dương Dĩnh lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng. Cô phát hiện mình nằm ngủ trên người Tôn sư huynh lõa thể, xấu hổ đến mặt đỏ rực. May là Đường Tiêu chưa tỉnh nên Dương Dĩnh yên lòng chút.
Dụi mắt, Dương Dĩnh bản năng liếc mắt thân thể Đường Tiêu, trông thấy cái vật kia thì rất là kinh ngạc.
Xuân mộng bất giác hiểu, thụ nhất căn điểu, dạ lai vân vũ thanh, hoa lạc biết nhiều ít.
Vốn trên người Đường Tiêu cái chỗ bị đồ lót của Dương Dĩnh che lấp, chẳng biết vì sao mà đồ lót trượt sang bên, cái vật giống cây cột nâng cao cao, xem rất là quái dị.
Không ngờ thắt lưng đàn ông có quái vật như vậy? Bình thường sao không thấy y bào nhô ra nhỉ?
Trừ phi đây là kỳ vật trong truyền thuyết dùng để khi dễ con gái? Dương Dĩnh nghĩ tới đây tim đập rộn rã.
Đây đương nhiên là hiện tượng sinh lý buổi sáng cương của Đường Tiêu, khiến Dương Dĩnh lúc trước chưa từng thấy tình hình này hù dọa giật nảy người, suýt chút kêu ra tiếng, may mà cô kịp bịt miệng mình.
Mặt Dương Dĩnh đỏ bừng, chần chờ một lát, vội túm đồ lót trên mặt đất chuẩn bị che đi cây cột. Nhưng khi đồ lót của cô sắp thả xuống thì đột nhiên chần chờ, lại nhìn một cái Đường Tiêu, phát hiện hắn ngủ say chưa tỉnh nên nổi lá gan thập thò dán sát vào, khoảng cách gần cẩn thận quan sát cây cột quái lạ này.
Dương Dĩnh nghĩ, hèn chi con trai có thể đứng tiểu, ra là vì có thứ này! Thật là tiện hơn làm con gái nhiều. So với khe hở của mình mỗi lần đều khiến mông ướt đẫm thì tốt hơn gấp nhiều lần, nếu mình cũng có thứ này thì tốt biết mấy.
Dương Dĩnh đang suy nghĩ về việc này thì đột nhiên cảm thấy lỗ hổng của mình bỗng dưng ngưa ngứa, cảm giác rất lạ. Dương Dĩnh lại quan sát cây gậy một lúc, cảm giác như có ai nhìn mình. Cô bản năng ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Văn, kết quả phát hiện ánh mắt Tôn Văn sáng ngời nhìn mình.
Dương Dĩnh há to miệng, vẻ mặt kinh hoàng xen lẫn lúng túng:
- A! Tôn sư huynh…huynh tỉnh rồi?
- Trời sáng rồi.
Kỳ thật Đường Tiêu chỉ vừa tỉnh dậy, mới mở mắt ra phát hiện Dương Dĩnh đang cúi đầu nghiên cứu cái kia của mình, đang lấy làm lạ thì Dương Dĩnh quay đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
- Ừ, trời sáng, tối hôm qua hình như sư huynh hôm mê.
Dương Dĩnh vừa nói vừa đem áo lót thả xuống cây cột của Đường Tiêu, không biết có phải vì lòng hoảng loạn rối rắm hay kinh nghiệm không đủ, không che được cây gậy mà phủ mặt dưới gậy.
Dương Dĩnh vội túm lấy áo lót của mình chuẩn bị lại che lấp cái thứ khiến cô rất lúng túng. Kết quả tay chộp lấy kéo theo ‘trứng’ của Đường Tiêu, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mặt hú thảm thiết.
Thật là đau ‘trứng’ chết mất!
Dương Dĩnh vội thả tay ra, kinh khủng cộng thêm bất an, xấu hổ xin lỗi nhìn Đường Tiêu, dường như không biết làm sao.
- Sư muội vẫn không đi à? Sao còn ở lại đây?
/593
|