Ta chính là một hồn thi.
Sắc mặt Đường Tiêu bình lặng như nước. Phiêu đãng trong hắc ám hư không mấy vạn năm, cảm giác cô độc và hắc ám vô tận kia đã hoàn toàn biến đổi hắn.
- Nhưng huynh…là hồn thi tốt…
Triệu Thanh có chút sợ hãi, không biết kế tiếp nên nói cái gì mới tốt.
- Qua mấy ngày nữa, chờ ta hồi phục rồi sẽ đưa muội về Tinh Võ Tông.
Đường Tiêu đáp Triệu Thanh một câu, đi hướng con sông kia.
Triệu Thanh vội vàng theo sau Đường Tiêu, hỏi hắn:
- Huynh…sau này sẽ đi đâu?
Đường Tiêu bị hỏi ngây ra.
Ta sẽ đi về đâu đây?
Đâu là chỗ cho ta dung thân?
Khi suy nghĩ về vấn đề này, Đường Tiêu có cảm giác như mình trở lại hắc ám hư không vô tận kia vậy.
Cho dù là tại hắc ám hư không thì Đường Tiêu không hề mất đi cảm giác mình tồn tại, chấp niệm quay về khiến hắn giữ vững kiên trì. Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên mất đi cảm giác tồn tại, tựa như lá cây bay trong gió thu.
Cho dù Áo Bỉ Đảo còn đó thì những người kia vẫn còn chứ? Họ không còn nữa thì trở lại có ích gì đâu?
- Sư huynh! Sư huynh!
Triệu Thanh mạnh lắc lư người Đường Tiêu.
Đường Tiêu rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn không nói tiếng nào tiếp tục đi đến bờ sông, ngồi xuống một tảng đá cao cao.
Triệu Thanh ở sau lưng Đường Tiêu hô to mấy tiếng:
- Sư huynh, nếu huynh không có chỗ đi thì cùng ta quay về Tinh Võ Tông đi! Ta không nói thì sẽ không ai biết thân phận của huynh! Trong lòng ta, huynh chính là Tôn sư huynh!
Tuy hiện tại Tôn Văn không giống như Tôn Văn trước kia đối xử tốt với mình. Nhưng Tôn Văn này võ công cao, thậm chí bị người Tinh Hoàng Tông xưng là Kiếm Thần!
Tuy hắn nói mình là một hồn thi, nhưng từ đầu tới giờ hắn không hề tổn thương cô, thậm chí mấy lần cứu mạng cô. Ở chung mấy ngày nay, bất giác Triệu Thanh có chút tình cảm với hắn.
- Muội có biết một chỗ tên là Áo Bỉ Đảo không?
Đường Tiêu thì thào hỏi. Đương nhiên hắn không trông chờ nhận đáp án từ chỗ Triệu Thanh.
Triệu Thanh vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe qua chỗ này.
Đường Tiêu lại hỏi:
- Muội biết một chỗ tên là Cửu Châu Đại Lục không?
Triệu Thanh suy nghĩ một lát, nói.
- Ta nghe sư huynh, sư bá nói ngoài Huyền Vũ Đại Lục còn có rất nhiều đại lục. Huynh nói Cửu Châu Đại Lục chắc ở bờ biển đối diện?
Đường Tiêu cười khổ. Nếu chỉ ở bờ biển đối diện thì không phải việc khó, sợ là Huyền Vũ Đại Lục và Cửu Châu Đại Lục căn bản không cùng một bí cảnh.
Nếu là vậy thì trước khi chưa tìm được cách truyền tống bí cảnh, Đường Tiêu không có khả năng quay về Áo Bỉ Đảo.
Trở về…trở về…
Dù Đường Tiêu cảm thấy trôi qua vài chục vạn năm, cho dù trở lại Áo Bỉ Đảo thì không có bao nhiêu ý nghĩa. Nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn trở về.
Mặt kệ khó khăn cỡ nào, nhất định phải tìm ra đường về.
Cho dù mọi người không còn ai ở, vẫn phải tìm về Luyện Yêu Tôi Ma Hồ chứ?
Đường Tiêu ngoái đầu nhìn Triệu Thanh ở phía xa:
- Đứng xa như vậy làm chi? Sợ ta ăn thịt cô?
Triệu Thanh nhìn con sông, mắt lộ sợ hãi:
- Ta…ta sợ nước…
- Người tu võ mà sợ nước?
- Đúng thế.
Triệu Thanh lúng túng cười, nhưng vẫn bước tới, khẩn trương nhìn Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhíu mày, dường như trông thấy điều gì đó trong mắt Triệu Thanh.
Triệu Thanh lúng túng quay đầu đi, nói:
- Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là cảm thấy…
Đường Tiêu nhìn nước sông trước mặt:
- Cảm thấy cái gì?
- Ta chỉ là cảm thấy bây giờ huynh giống như từng gặp qua ở đâu rồi. Ta nói là ánh mắt của huynh…và cả cái loại…biểu tình tang thương…
Triệu Thanh khó khăn biểu đạt vài câu, trên mặt lộ ra nghi hoặc.
- Vậy sao?
Đường Tiêu cười nhạt, trong tay cầm một cục đá ném hướng phương xa.
- Ta là hồn thi từ nơi rất xa xôi tới đây, chỗ đó xa đến ngươi không thể tưởng tượng.
- Là Áo Bỉ Đảo sao?
- Ừm.
- Nhưng ta đích thực có loại cảm giác quen thuộc khó tả với huynh.
Triệu Thanh nhìn nửa bên mặt Đường Tiêu, ngây ngốc nhìn.
- Ngươi không cần lôi kéo làm quen với ta. Tuy ta không phải Tôn sư huynh trước kia của ngươi nhưng ta sẽ không thương tổn ngươi. Chờ ta hồi phục thể lực rồi sẽ đem ngươi an toàn đưa về Tinh Võ Tông, chỉ trừ phi ngươi uy hiếp đến an toàn của ta.
Đường Tiêu trừng Triệu Thanh một cái, xoay người đi hướng thạch động.
- Ta không phải…
Triệu Thanh muốn giải thích cái gì, nhưng nói đến một nửa thì ngừng.
Tinh Võ Tông ở trong một rừng sâu tây bộ Huyền Vũ Đại Lục. Bởi vì cách thành trấn lớn hơi xa nên hồn thi không quấy nhiễu nơi đây.
Tu vi của các sư phụ, sư bá, sư tổ trên Kiếm Thánh của Tinh Võ Tông đều nhận được chỉ lệnh của đại đế Huyền Vũ Đại Lục, chiến đấu cùng đại quân hồn thi, hoặc là vá trời. Cho nên trước mắt trong tông phái chỉ có một số đệ tử hạch tâm tu vi kiếm sư chủ trì. Tuy trước kia có thông qua khống chế thân thể Chung Lam hiểu đôi chút về mấy tông phái này, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Tiêu dùng thân phận đệ tử tiến vào tông phái.
Tuy tôn Văn và Triệu Thanh là đệ tử nội môn, nhưng thuộc về tầng thấp nhất. Dù là vậy thì rốt cuộc vẫn là đệ tử nội môn, hằng ngày không cần làm việc lặt vặt, còn có thể sai một ít đệ tử ngoại môn làm việc thay mình.
Trên đường lên núi, Triệu Thanh dặn dò Đường Tiêu mấy câu:
- Sư huynh, đừng để người ta thấy ‘Hồng Viêm’ của huynh, nếu không sẽ có rắc rối lớn.
Đường Tiêu gật đầu:
- Ta tự biết.
Bởi vì các sư phụ, sư bá không ở, cho nên trong tình huống Triệu Thanh không nói gì thì sẽ không ai thấy ra Tôn Văn khác lạ. Vốn mấy người khác đều cho rằng ba người sẽ chết tại Tứ Quý thành, bây giờ hai người sống sót trở về khó tránh khỏi phải bịa chuyện một phen. Nhiệm vụ này do Triệu Thanh hoàn thành.
Phòng của Triệu Thanh và phòng Tôn Văn cách nhau không xa, cùng một viện tử. Trong viện đệ tử nội môn tu hành thêm vào Tôn Văn, Triệu Thanh và Hoa Nghĩa có tổng cộng chín người. Năm nam bốn nữ, Hoa Nghĩa là người quản lý viện này, sau khi gã chết thì tại đây chỉ còn bốn nam bốn nữ.
Ngoài Tôn Văn ra, ba nam đệ tử khác là Vương Cường, Dương Phàm và Quách Trí. Nữ đệ tử trừ Triệu Thanh ra có Liễu Phi lớn hơn Triệu Thanh hai tuổi, Dương Dĩnh cùng tuổi với Triệu Thanh. Và nhỏ hơn Triệu Thanh hai tuổi, Liễu Yên. Đường Tiêu nhanh chóng ở trong đầu Tôn Văn tìm ra tin tức liên quan. Dương Dĩnh là muội muội của Dương Phàm, Liễu Yên là muội muội của Liễu Phi.
Huyền Vũ Đại Lục là đại lục tu kiếm, huynh đệ tỷ muội cùng gia tộc tu luyện trong một tông phái là việc thường thấy. Nếu cùng là đệ tử nội môn, có yêu cầu thì sẽ được phân đến cùng một viện.
Sắc mặt Đường Tiêu bình lặng như nước. Phiêu đãng trong hắc ám hư không mấy vạn năm, cảm giác cô độc và hắc ám vô tận kia đã hoàn toàn biến đổi hắn.
- Nhưng huynh…là hồn thi tốt…
Triệu Thanh có chút sợ hãi, không biết kế tiếp nên nói cái gì mới tốt.
- Qua mấy ngày nữa, chờ ta hồi phục rồi sẽ đưa muội về Tinh Võ Tông.
Đường Tiêu đáp Triệu Thanh một câu, đi hướng con sông kia.
Triệu Thanh vội vàng theo sau Đường Tiêu, hỏi hắn:
- Huynh…sau này sẽ đi đâu?
Đường Tiêu bị hỏi ngây ra.
Ta sẽ đi về đâu đây?
Đâu là chỗ cho ta dung thân?
Khi suy nghĩ về vấn đề này, Đường Tiêu có cảm giác như mình trở lại hắc ám hư không vô tận kia vậy.
Cho dù là tại hắc ám hư không thì Đường Tiêu không hề mất đi cảm giác mình tồn tại, chấp niệm quay về khiến hắn giữ vững kiên trì. Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên mất đi cảm giác tồn tại, tựa như lá cây bay trong gió thu.
Cho dù Áo Bỉ Đảo còn đó thì những người kia vẫn còn chứ? Họ không còn nữa thì trở lại có ích gì đâu?
- Sư huynh! Sư huynh!
Triệu Thanh mạnh lắc lư người Đường Tiêu.
Đường Tiêu rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn không nói tiếng nào tiếp tục đi đến bờ sông, ngồi xuống một tảng đá cao cao.
Triệu Thanh ở sau lưng Đường Tiêu hô to mấy tiếng:
- Sư huynh, nếu huynh không có chỗ đi thì cùng ta quay về Tinh Võ Tông đi! Ta không nói thì sẽ không ai biết thân phận của huynh! Trong lòng ta, huynh chính là Tôn sư huynh!
Tuy hiện tại Tôn Văn không giống như Tôn Văn trước kia đối xử tốt với mình. Nhưng Tôn Văn này võ công cao, thậm chí bị người Tinh Hoàng Tông xưng là Kiếm Thần!
Tuy hắn nói mình là một hồn thi, nhưng từ đầu tới giờ hắn không hề tổn thương cô, thậm chí mấy lần cứu mạng cô. Ở chung mấy ngày nay, bất giác Triệu Thanh có chút tình cảm với hắn.
- Muội có biết một chỗ tên là Áo Bỉ Đảo không?
Đường Tiêu thì thào hỏi. Đương nhiên hắn không trông chờ nhận đáp án từ chỗ Triệu Thanh.
Triệu Thanh vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên chưa từng nghe qua chỗ này.
Đường Tiêu lại hỏi:
- Muội biết một chỗ tên là Cửu Châu Đại Lục không?
Triệu Thanh suy nghĩ một lát, nói.
- Ta nghe sư huynh, sư bá nói ngoài Huyền Vũ Đại Lục còn có rất nhiều đại lục. Huynh nói Cửu Châu Đại Lục chắc ở bờ biển đối diện?
Đường Tiêu cười khổ. Nếu chỉ ở bờ biển đối diện thì không phải việc khó, sợ là Huyền Vũ Đại Lục và Cửu Châu Đại Lục căn bản không cùng một bí cảnh.
Nếu là vậy thì trước khi chưa tìm được cách truyền tống bí cảnh, Đường Tiêu không có khả năng quay về Áo Bỉ Đảo.
Trở về…trở về…
Dù Đường Tiêu cảm thấy trôi qua vài chục vạn năm, cho dù trở lại Áo Bỉ Đảo thì không có bao nhiêu ý nghĩa. Nhưng hắn vẫn nhất quyết muốn trở về.
Mặt kệ khó khăn cỡ nào, nhất định phải tìm ra đường về.
Cho dù mọi người không còn ai ở, vẫn phải tìm về Luyện Yêu Tôi Ma Hồ chứ?
Đường Tiêu ngoái đầu nhìn Triệu Thanh ở phía xa:
- Đứng xa như vậy làm chi? Sợ ta ăn thịt cô?
Triệu Thanh nhìn con sông, mắt lộ sợ hãi:
- Ta…ta sợ nước…
- Người tu võ mà sợ nước?
- Đúng thế.
Triệu Thanh lúng túng cười, nhưng vẫn bước tới, khẩn trương nhìn Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhíu mày, dường như trông thấy điều gì đó trong mắt Triệu Thanh.
Triệu Thanh lúng túng quay đầu đi, nói:
- Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là cảm thấy…
Đường Tiêu nhìn nước sông trước mặt:
- Cảm thấy cái gì?
- Ta chỉ là cảm thấy bây giờ huynh giống như từng gặp qua ở đâu rồi. Ta nói là ánh mắt của huynh…và cả cái loại…biểu tình tang thương…
Triệu Thanh khó khăn biểu đạt vài câu, trên mặt lộ ra nghi hoặc.
- Vậy sao?
Đường Tiêu cười nhạt, trong tay cầm một cục đá ném hướng phương xa.
- Ta là hồn thi từ nơi rất xa xôi tới đây, chỗ đó xa đến ngươi không thể tưởng tượng.
- Là Áo Bỉ Đảo sao?
- Ừm.
- Nhưng ta đích thực có loại cảm giác quen thuộc khó tả với huynh.
Triệu Thanh nhìn nửa bên mặt Đường Tiêu, ngây ngốc nhìn.
- Ngươi không cần lôi kéo làm quen với ta. Tuy ta không phải Tôn sư huynh trước kia của ngươi nhưng ta sẽ không thương tổn ngươi. Chờ ta hồi phục thể lực rồi sẽ đem ngươi an toàn đưa về Tinh Võ Tông, chỉ trừ phi ngươi uy hiếp đến an toàn của ta.
Đường Tiêu trừng Triệu Thanh một cái, xoay người đi hướng thạch động.
- Ta không phải…
Triệu Thanh muốn giải thích cái gì, nhưng nói đến một nửa thì ngừng.
Tinh Võ Tông ở trong một rừng sâu tây bộ Huyền Vũ Đại Lục. Bởi vì cách thành trấn lớn hơi xa nên hồn thi không quấy nhiễu nơi đây.
Tu vi của các sư phụ, sư bá, sư tổ trên Kiếm Thánh của Tinh Võ Tông đều nhận được chỉ lệnh của đại đế Huyền Vũ Đại Lục, chiến đấu cùng đại quân hồn thi, hoặc là vá trời. Cho nên trước mắt trong tông phái chỉ có một số đệ tử hạch tâm tu vi kiếm sư chủ trì. Tuy trước kia có thông qua khống chế thân thể Chung Lam hiểu đôi chút về mấy tông phái này, nhưng đây là lần đầu tiên Đường Tiêu dùng thân phận đệ tử tiến vào tông phái.
Tuy tôn Văn và Triệu Thanh là đệ tử nội môn, nhưng thuộc về tầng thấp nhất. Dù là vậy thì rốt cuộc vẫn là đệ tử nội môn, hằng ngày không cần làm việc lặt vặt, còn có thể sai một ít đệ tử ngoại môn làm việc thay mình.
Trên đường lên núi, Triệu Thanh dặn dò Đường Tiêu mấy câu:
- Sư huynh, đừng để người ta thấy ‘Hồng Viêm’ của huynh, nếu không sẽ có rắc rối lớn.
Đường Tiêu gật đầu:
- Ta tự biết.
Bởi vì các sư phụ, sư bá không ở, cho nên trong tình huống Triệu Thanh không nói gì thì sẽ không ai thấy ra Tôn Văn khác lạ. Vốn mấy người khác đều cho rằng ba người sẽ chết tại Tứ Quý thành, bây giờ hai người sống sót trở về khó tránh khỏi phải bịa chuyện một phen. Nhiệm vụ này do Triệu Thanh hoàn thành.
Phòng của Triệu Thanh và phòng Tôn Văn cách nhau không xa, cùng một viện tử. Trong viện đệ tử nội môn tu hành thêm vào Tôn Văn, Triệu Thanh và Hoa Nghĩa có tổng cộng chín người. Năm nam bốn nữ, Hoa Nghĩa là người quản lý viện này, sau khi gã chết thì tại đây chỉ còn bốn nam bốn nữ.
Ngoài Tôn Văn ra, ba nam đệ tử khác là Vương Cường, Dương Phàm và Quách Trí. Nữ đệ tử trừ Triệu Thanh ra có Liễu Phi lớn hơn Triệu Thanh hai tuổi, Dương Dĩnh cùng tuổi với Triệu Thanh. Và nhỏ hơn Triệu Thanh hai tuổi, Liễu Yên. Đường Tiêu nhanh chóng ở trong đầu Tôn Văn tìm ra tin tức liên quan. Dương Dĩnh là muội muội của Dương Phàm, Liễu Yên là muội muội của Liễu Phi.
Huyền Vũ Đại Lục là đại lục tu kiếm, huynh đệ tỷ muội cùng gia tộc tu luyện trong một tông phái là việc thường thấy. Nếu cùng là đệ tử nội môn, có yêu cầu thì sẽ được phân đến cùng một viện.
/593
|