Cũng có một số phù triện rất nhỏ, phù triện các loại ngay tại chỗ vẫn không nhúc nhích, bị đoàn hồng quang bỏ qua. Nhưng trong đó có mấy cái không biết vì sao lại trở nên yếu ớt, năng lượng chấn động. Rất có thể trong tư tưởng không yên tĩnh, sinh ra sợ hãi. Kết quả lập tức bị đạo ánh sáng đảo qua, trong khoảnh khắc tan thành mây khói.
Đường Tiêu cũng không nhúc nhích. Cái gì cũng không muốn, để cho mình rơi vào trạng thái hoàn toàn hư không, giống như sát thủ ấn núp khi làm nhiệm vụ ở kiếp trước vậy.
Hư không thanh lọc sau khi quét sạch đại lượng hồn đoàn gần Ly Tử Phong, rốt cuộc cũng bay xa. Vùng phụ cận Ly Tử Phong vốn cực kỳ náo nhiệt, nay hồn đoàn cơ hồ toàn bộ biến mất. Chỉ còn lại rất ít những phù triện một mình hoặc linh phù phiêu đãng bốn phía.
- Ta không dám đến gần Ly Tử Phong. Ta ở lại đây. Sau khi ngươi ngưng tụ được linh phù thì mang ta lên.
Tiểu Cửu Cửu nói với Đường Tiêu, sau đó dùng sức mạnh thần hồn yếu ớt của nó tách khỏi Đường Tiêu.
- Được rồi!
Đường Tiêu lên tiếng, sau đó tách Tiểu Cửu Cửu ra, trực tiếp đến biên giới Ly Tử Phong, lợi dụng năng lựng Ly Tử Phong thổi tới, bắt đầu quá trình ngưng tụ chín miếng phù tiện thành vân triện.
Ly Tử Phong trong thế giới hắc ám hư không giống như một dòng sông. Nếu thần hồn quá yếu, rất có thể sẽ trực tiếp bị Ly Tử Phong phá hủy. Còn nếu thần hồn cường đại, ngược lại khi đứng gần Ly Tử Phong sẽ cảm thấy rất thích.
Chín miếng phù triện của Đường Tiêu sau khi thăm dò tại vùng biên giới Ly Tử Phong, thì xuất hiện cảm giác ngứa ngáy. Chín miếng phù triện tạo thành tổn thương quá lớn. Vì vậy nên từ từ xâm nhập vào bên trong một chút. Sau khi xâm nhập vào, thần hồn cảm giác như có vô số cây kim đâm vào, hoặc giống như là ngâm mình trong nước nóng.
Đường Tiêu thậm chí cảm giác được chín miếng phù triện bắt đầu trở nên mềm nhũn. Hơn nữa còn có trạng thái muốn phiêu tán. Hắn vội vàng dùng chi lực thần hồn giữ chặt chín miếng phù triện, cưỡng ép chúng lại thành một chỗ.
Dưới sự thiêu đốt của Ly Tử Phong, những miếng phù triện thật sự sắp dung hợp lại. Nhưng mỗi khi hai quả phù triện sắp dung hợp thành một chỗ, thì không hiểu lại sản sinh ra một lực bài xích rất mạnh, lập tức bắt cưỡng ép tách ra.
Bất đắc dĩ, Đường Tiêu phải đến gần trung tâm Ly Tử Phong một chút. Nhưng càng đến gần trung tâm, thần hồn lại càng bị dày vò kịch liệt. Nếu như nói ngay từ đầu là cảm giác ngứa ngáy thì về sau lại biến thành cảm giác như kim châm. Hiện tại cơ hồ giống như bị điện giật. Từng đợt xé rách, muốn đem thần hồn Đường Tiêu triệt để phá hủy.
Cũng may Đường Tiêu có sức chịu đựng bền bỉ. Ý chí của thần hồn cũng kiên định. Rốt cuộc hắn đã thành công đem hai quả phù triện tập hợp thành một chỗ. Về sau thì trở nên dễ dàng hơn nhiều. Những miếng phù triện khác giống như phản ứng dây chuyền, cùng nhau tụ thành một chỗ. Một quả phù triện với kích thước gấp mấy lần vân triện rốt cuộc đã ra đời.
Hắc ám hư không quá yếu, dễ dàng bị đại hồn đoàn phá hủy. Từ đó rất dễ sinh ra năng lượng chấn động mãnh liệt, khiến cho Hư không thanh lọc chú ý. Cho nên đó là một vấn đề nan giải.
Căn cứ vào quan sát của Đường Tiêu, thực lực càng mạnh càng dễ dàng ẩn núp ở giữa điểm thăng bằng. Ngưng tụ thành một ý niệm trong đầu là một sự lựa chọn tốt nhất. Như vậy đủ để bảo vệ mình, năng lượng tràn ra ngoài cũng không quá lớn khiến cho Hư không thanh lọc chú ý.
Khi Đường Tiêu từ Ly Tử Phong đi ra, chín miếng phù triện của hắn dĩ nhiên ngưng tụ thành một quả vân triện.
Hai năm rồi mới ngưng tụ thành một quả vân triện. Muốn đem vân triện ngưng tụ thành linh phù, lại từ chín chín tám mươi mốt miếng linh phù ngưng tụ thành một quả ý niệm. Đây chẳng phải là trăm năm mới được sao?
Có đôi khi thời gian quá dài lại khiến cho người ta dễ tuyệt vọng. Đường Tiêu thậm chí cảm thấy được, hắn còn không bằng Tiểu Cửu Cửu, cái gì cũng không muốn. Nếu không có ý định quay trở về thì sống được ngày nào hay ngày đó.
Như vậy hắn thật sự còn có hy vọng thấy lại ánh mặt trời sao?
Cho dù còn có thể sống để trở về, mấy trăm năm trôi qua, trở về còn có ý nghĩa sao?
Hiện tại, niềm tin duy nhất khiến Đường Tiêu có thể sống đến bây giờ chính là tăng cường thực lực, ngưng tụ ý niệm. Sau đó từ Ly Tử Phong Bạo tranh thủ một khe hở đào thoát ra ngoài. Nếu như không có niềm tin này, Đường Tiêu căn bản cảm thấy hắn không có cách nào kiên trì trong cái thế giới hắc ám hư không vô tận này.
Có một vấn đề Đường Tiêu vẫn không hiểu được.
Chính là vết nứt không gian này căn bản là tồn tại ở đâu?
Nghĩ đến đây, Đường Tiêu nội tâm bỗng sinh ra một tia tuyệt vọng. Và tia tuyệt vọng này khiến cho ý chí thần hồn của hắn trong nháy mắt sụp đổ.
Sẽ không đâu! Nhất định sẽ không! Đường Tiêu không ngừng an ủi bản thân.
Sau khi Đường Tiêu ngưng tụ ra được vân triện, thì quay người tìm lại Tiểu Cửu Cửu. Hắn phát hiện Tiểu Cửu Cửu đã không còn ở chỗ cũ. Đường Tiêu cẩn thận dùng cảm ứng quan sát, rất nhanh phát hiện Tiểu Cửu Cửu đang bị một hồn đoàn đuổi giết, đang chạy trốn vòng quanh gần đó.
Đường Tiêu lập tức đuổi theo, dùng chi lực một đạo linh phù, rất nhẹ nhàng phá hủy hồn đoàn, cứu Tiểu Cửu Cửu.
- Lão Đại, ngươi thành công rồi hả?
Tiểu Cửu Cửu thăm dò Đường Tiêu. Nó cũng không dám tin tưởng đạo linh phù đó là của Đường Tiêu.
- Ừ!
- Thật tốt quá! Cám ơn ngươi đã cứu ta.
Tiểu Cửu Cửu lập tức đem phù triện của mình dính vào vân triện của Đường Tiêu.
Đường Tiêu cứu Tiểu Cửu Cửu không phải là vô ý thức, cũng chẳng phải là có cảm tình gì. Cũng không chính thức xem nó là đồng bọn mà chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Không thể không nói, sự cô độc trong hắc ám hư không mới chính là kẻ địch đáng sợ nhất. Cho dù chỉ có một mình Tiểu Cửu Cửu trên người, đại đa số thời điểm đều ngủ say nhưng cũng vẫn còn tốt hơn chính mình lẻ loi trơ trọi, phiêu diêu bốn phía.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Tiểu Cửu Cửu giống như một vật cưng mà Đường Tiêu nuôi dưỡng trong thế giới hắc ám.
- Vừa rời cái hồn đoàn kia muốn tiêu diệt ta. Ta đã cảnh cáo nó là ta có một lão đại rất mạnh. Nhưng nó không tin, kết quả ra sao?
Tiểu Cửu Cửu dáng vẻ rất đắc ý.
- Hahah!
Đường Tiêu cười. Loại hiếu chiến cậy mạnh, có lẽ hắn không phải là kẻ duy nhất trong hắc ám hư không lấy làm niềm vui.
- Hư không thanh lọc!
Tiểu Cửu Cửu vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng. Vừa rồi Đường Tiêu và hồn đoàn đánh nhau, chẳng biết tại sao lại đưa tới một đạo hồng quang đáng sợ kia.
Đường Tiêu cũng không nhúc nhích. Cái gì cũng không muốn, để cho mình rơi vào trạng thái hoàn toàn hư không, giống như sát thủ ấn núp khi làm nhiệm vụ ở kiếp trước vậy.
Hư không thanh lọc sau khi quét sạch đại lượng hồn đoàn gần Ly Tử Phong, rốt cuộc cũng bay xa. Vùng phụ cận Ly Tử Phong vốn cực kỳ náo nhiệt, nay hồn đoàn cơ hồ toàn bộ biến mất. Chỉ còn lại rất ít những phù triện một mình hoặc linh phù phiêu đãng bốn phía.
- Ta không dám đến gần Ly Tử Phong. Ta ở lại đây. Sau khi ngươi ngưng tụ được linh phù thì mang ta lên.
Tiểu Cửu Cửu nói với Đường Tiêu, sau đó dùng sức mạnh thần hồn yếu ớt của nó tách khỏi Đường Tiêu.
- Được rồi!
Đường Tiêu lên tiếng, sau đó tách Tiểu Cửu Cửu ra, trực tiếp đến biên giới Ly Tử Phong, lợi dụng năng lựng Ly Tử Phong thổi tới, bắt đầu quá trình ngưng tụ chín miếng phù tiện thành vân triện.
Ly Tử Phong trong thế giới hắc ám hư không giống như một dòng sông. Nếu thần hồn quá yếu, rất có thể sẽ trực tiếp bị Ly Tử Phong phá hủy. Còn nếu thần hồn cường đại, ngược lại khi đứng gần Ly Tử Phong sẽ cảm thấy rất thích.
Chín miếng phù triện của Đường Tiêu sau khi thăm dò tại vùng biên giới Ly Tử Phong, thì xuất hiện cảm giác ngứa ngáy. Chín miếng phù triện tạo thành tổn thương quá lớn. Vì vậy nên từ từ xâm nhập vào bên trong một chút. Sau khi xâm nhập vào, thần hồn cảm giác như có vô số cây kim đâm vào, hoặc giống như là ngâm mình trong nước nóng.
Đường Tiêu thậm chí cảm giác được chín miếng phù triện bắt đầu trở nên mềm nhũn. Hơn nữa còn có trạng thái muốn phiêu tán. Hắn vội vàng dùng chi lực thần hồn giữ chặt chín miếng phù triện, cưỡng ép chúng lại thành một chỗ.
Dưới sự thiêu đốt của Ly Tử Phong, những miếng phù triện thật sự sắp dung hợp lại. Nhưng mỗi khi hai quả phù triện sắp dung hợp thành một chỗ, thì không hiểu lại sản sinh ra một lực bài xích rất mạnh, lập tức bắt cưỡng ép tách ra.
Bất đắc dĩ, Đường Tiêu phải đến gần trung tâm Ly Tử Phong một chút. Nhưng càng đến gần trung tâm, thần hồn lại càng bị dày vò kịch liệt. Nếu như nói ngay từ đầu là cảm giác ngứa ngáy thì về sau lại biến thành cảm giác như kim châm. Hiện tại cơ hồ giống như bị điện giật. Từng đợt xé rách, muốn đem thần hồn Đường Tiêu triệt để phá hủy.
Cũng may Đường Tiêu có sức chịu đựng bền bỉ. Ý chí của thần hồn cũng kiên định. Rốt cuộc hắn đã thành công đem hai quả phù triện tập hợp thành một chỗ. Về sau thì trở nên dễ dàng hơn nhiều. Những miếng phù triện khác giống như phản ứng dây chuyền, cùng nhau tụ thành một chỗ. Một quả phù triện với kích thước gấp mấy lần vân triện rốt cuộc đã ra đời.
Hắc ám hư không quá yếu, dễ dàng bị đại hồn đoàn phá hủy. Từ đó rất dễ sinh ra năng lượng chấn động mãnh liệt, khiến cho Hư không thanh lọc chú ý. Cho nên đó là một vấn đề nan giải.
Căn cứ vào quan sát của Đường Tiêu, thực lực càng mạnh càng dễ dàng ẩn núp ở giữa điểm thăng bằng. Ngưng tụ thành một ý niệm trong đầu là một sự lựa chọn tốt nhất. Như vậy đủ để bảo vệ mình, năng lượng tràn ra ngoài cũng không quá lớn khiến cho Hư không thanh lọc chú ý.
Khi Đường Tiêu từ Ly Tử Phong đi ra, chín miếng phù triện của hắn dĩ nhiên ngưng tụ thành một quả vân triện.
Hai năm rồi mới ngưng tụ thành một quả vân triện. Muốn đem vân triện ngưng tụ thành linh phù, lại từ chín chín tám mươi mốt miếng linh phù ngưng tụ thành một quả ý niệm. Đây chẳng phải là trăm năm mới được sao?
Có đôi khi thời gian quá dài lại khiến cho người ta dễ tuyệt vọng. Đường Tiêu thậm chí cảm thấy được, hắn còn không bằng Tiểu Cửu Cửu, cái gì cũng không muốn. Nếu không có ý định quay trở về thì sống được ngày nào hay ngày đó.
Như vậy hắn thật sự còn có hy vọng thấy lại ánh mặt trời sao?
Cho dù còn có thể sống để trở về, mấy trăm năm trôi qua, trở về còn có ý nghĩa sao?
Hiện tại, niềm tin duy nhất khiến Đường Tiêu có thể sống đến bây giờ chính là tăng cường thực lực, ngưng tụ ý niệm. Sau đó từ Ly Tử Phong Bạo tranh thủ một khe hở đào thoát ra ngoài. Nếu như không có niềm tin này, Đường Tiêu căn bản cảm thấy hắn không có cách nào kiên trì trong cái thế giới hắc ám hư không vô tận này.
Có một vấn đề Đường Tiêu vẫn không hiểu được.
Chính là vết nứt không gian này căn bản là tồn tại ở đâu?
Nghĩ đến đây, Đường Tiêu nội tâm bỗng sinh ra một tia tuyệt vọng. Và tia tuyệt vọng này khiến cho ý chí thần hồn của hắn trong nháy mắt sụp đổ.
Sẽ không đâu! Nhất định sẽ không! Đường Tiêu không ngừng an ủi bản thân.
Sau khi Đường Tiêu ngưng tụ ra được vân triện, thì quay người tìm lại Tiểu Cửu Cửu. Hắn phát hiện Tiểu Cửu Cửu đã không còn ở chỗ cũ. Đường Tiêu cẩn thận dùng cảm ứng quan sát, rất nhanh phát hiện Tiểu Cửu Cửu đang bị một hồn đoàn đuổi giết, đang chạy trốn vòng quanh gần đó.
Đường Tiêu lập tức đuổi theo, dùng chi lực một đạo linh phù, rất nhẹ nhàng phá hủy hồn đoàn, cứu Tiểu Cửu Cửu.
- Lão Đại, ngươi thành công rồi hả?
Tiểu Cửu Cửu thăm dò Đường Tiêu. Nó cũng không dám tin tưởng đạo linh phù đó là của Đường Tiêu.
- Ừ!
- Thật tốt quá! Cám ơn ngươi đã cứu ta.
Tiểu Cửu Cửu lập tức đem phù triện của mình dính vào vân triện của Đường Tiêu.
Đường Tiêu cứu Tiểu Cửu Cửu không phải là vô ý thức, cũng chẳng phải là có cảm tình gì. Cũng không chính thức xem nó là đồng bọn mà chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Không thể không nói, sự cô độc trong hắc ám hư không mới chính là kẻ địch đáng sợ nhất. Cho dù chỉ có một mình Tiểu Cửu Cửu trên người, đại đa số thời điểm đều ngủ say nhưng cũng vẫn còn tốt hơn chính mình lẻ loi trơ trọi, phiêu diêu bốn phía.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Tiểu Cửu Cửu giống như một vật cưng mà Đường Tiêu nuôi dưỡng trong thế giới hắc ám.
- Vừa rời cái hồn đoàn kia muốn tiêu diệt ta. Ta đã cảnh cáo nó là ta có một lão đại rất mạnh. Nhưng nó không tin, kết quả ra sao?
Tiểu Cửu Cửu dáng vẻ rất đắc ý.
- Hahah!
Đường Tiêu cười. Loại hiếu chiến cậy mạnh, có lẽ hắn không phải là kẻ duy nhất trong hắc ám hư không lấy làm niềm vui.
- Hư không thanh lọc!
Tiểu Cửu Cửu vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng. Vừa rồi Đường Tiêu và hồn đoàn đánh nhau, chẳng biết tại sao lại đưa tới một đạo hồng quang đáng sợ kia.
/593
|