- Là ngươi?
Đường Tiêu buồn cười, tên điên này không phải đã mất tích sao, sao đột nhiên lại xuất hiện.
- Ha ha, bổn thiếu gia sau khi trải qua nửa năm khổ luyện đã tiến tới Địa Nguyên cấp, Địa Nguyên cấp Đường Tiêu ngươi có biết không? Ngươi tên tiểu tử hèn mọn kia có dám đấu sinh tử với bổn thiếu gia không?
Từ Tiều lúc này tràn ngập cừu hân với Đường Tiêu, kích động không nói nên lời.
Nghe thấy Từ Tiều nói tất cả mọi người đều nhìn lại hắn với ánh mắt thương hại có lẽ Từ Tiều không biết trong nửa năm này Đường Tiêu đã tu luyện tới Địa Nguyên nhị cấp.
- Từ Tiều bổn cung cùng với Đường công tử sắp thành thân rồi, hơn nữa chúng ta là thật sự yêu nhau ngươi cũng đừng dây dưa nữa.
Dực Thai công chúa biết rõ Đường Tiêu ra tay Từ Tiều sẽ khó bảo toàn tính mạng cho nên vội vàng tiến lên khuyên bảo Từ Tiều một câu, đây là công chúa thương cảm cho một mối tình si của hắn đối với nàng.
- Huyền nhi ta biết là nàng bị hắn ép, tuy nhiên nàng yên tâm hôm nay ta nhất định sẽ giết tên tiểu súc sinh này, đem nàng cứu ra từ trong hố lửa.
Từ Tiều lộ vẻ si tình nhìn Dực Thai công chúa căn bản không nghe thấy nàng nói vậy.
- Ngươi đúng là không nghe lời khuyên được rồi ngươi muốn chết thì bổn cung không quản nữa.
Dực Thai công chúa lui về, nàng lo lắng Từ Tiều nói nhiều hơn lại bị Đường Tiêu mượn cớ vu hãm nàng có gian tình với y.
........
Một già một trẻ hai người Đông Doanh đi ra từ lễ bộ, nghe thấy tiếng ồn ào bên này thì lập tức tiến tới xem.
Hai người Đông Doanh này một người là hoàng tử Đông Doanh Tây Điều Anh Cát một người chính là đại phu của Đông Doanh, tên là Đông Nguyên Thành Tư bọn họ lần này đi tới lễ bộ là để đàm phán về chuyện hợp tác tiêu diệt người Mãn.
Tuy nhiên quá trình đàm phán không quá thuận lợi đúng lúc này Tây Điều Anh Cát nhìn thấy người đánh nhau thì vội vàng kéo Đông Nguyên Thành Tư sang đây xem náo nhiệt.
- Thái tử chúng ta có chuyện quan trọng tại thân, mấy tiểu nhi tử này ở giữa đường đấu khí với nhau chúng ta để ý làm gì.
Đông Nguyên Thành Tư khuyên Tây Điều Anh Cát một phen.
- Đừng vội đừng vội .
Tây Điều Anh Cát khoát tay áo:
- Ngươi nhìn hai người kia đi, bọn họ xem ra mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi nhưng mà nhìn ra bọn họ là võ gia đệ tử, theo võ công tu vi ta mơ hồ thấy thực lực của bọn họ không hề kém, cho nên trận đấu này nhất định phải xem.
- Điện hạ anh minh lão nô không nghĩ tới chuyện này thật là hổ thẹn.
Đông Nguyên Thành Tư xấu hổ nói.
- Muốn đánh thì động thủ đi, dài dòng nhiều như vậy làm gì.
Đường Tiêu thả người tiến lên, đứng trước Từ Tiều mười thước.
- Đường Tiêu tiểu nhi tiếp chiêu đi.
Từ Tiều đột nhiên xuất ra hai đạo phù triện cường tráng ngưng tụ thành một cự quyền, cùng lúc đó cổ lôi thần cũng dần ra quyền.
- Không thể nào, thiếu niên này mới mười bảy mười tám tuổi làm sao có thể có tu vi đại võ sĩ được, còn có thể mượn lực của thần lôi viễn cổ.
Sắc mặt của Tây Điều Anh Cát khẽ biến, đám võ sĩ của người Đông Doanh chia làm khinh võ sĩ đại võ sĩ, cuồng võ sĩ tương ứng với võ giả Nhân Nguyên cấp, Địa Nguyên Thạch tam cấp và Địa Nguyên tứ cấp đến Địa Nguyên lục cấp võ giả. Võ sĩ ở trong Đông Doanh muốn nhận chất ở trong quân thì cũng phải có tu vi tương ứng.
Ở Đông Doanh, muốn trở thành đại võ sĩ thì cần phải ít nhất sau hai mươi tuổi không ngờ thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi ở Thai kinh thành này lại có tu vi đại võ sĩ, xuất ra được hai đạo phù triện ngưng tụ viễn cổ thần lôi lực.
- Trong đám người luôn có một hai thiên tài võ học, ở đại doanh chúng ta cũng không thiếu những người như thế này, thái tử cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã là một cuồng võ sĩ, cho nên không cần quá lo lắng.
Đông Nguyên Thành Tư nói với Tây Điều Anh Cát một câu.
Nói xong những câu này Đông Nguyên Thành Tư đột nhiến há hốc miệng.
Hai đạo phù triện của Từ Tiều ngưng tụ thành cự quyền đánh về phía Đường Tiêu Đường Tiêu cười nhạt một tiếng thân hình hơi chuyển động một đạo vân triện xuất hiện ở trước người của hắn, tràn ngập sự xem thường đối với hai đạo phù triện của Từ Tiều.
Cự quyền của Từ Tiều đâm vào trong vân triện của Đường Tiêu bởi vì thực lực kém quá xa mà bị bắn ngược lại, ầm mốt tiếng hắn đã bay ra phía sau hơn mười thước mà ngã xuống, miệng phun ra máu tươi, vẫn chưa ngưng tụ được viễn cổ thần lực mà bò lên từ dưới mặt đất, nhìn Đường Tiêu sau đó xoay người bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Viễn cổ lôi thần vừa biến mất, mây mù ở trên không lập tức tán ra.
Trong vòng một chiêu, Đường Tiêu vẫn chưa ra tay xong thì cuộc chiến đã kết thúc.
- Đường Tiêu Đường Tiêu... ngươi.
Từ Tiều che ngực trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ xấu hổ tức giận ngũ vị xen lẫn, hắn hoàn toàn không lý giải được tình huống vừa phát sinh.
-A...
Từ Tiều ôm đầu cực kỳ thê lương mà gào thét một tiếng, nhìn thần sắc xem ra bệnh điên của hắn lại tái phát rồi.
Hơn nửa năm khổ tu, tâm niệm báo thù, vậy mà không ngờ hiện tại trong nháy mắt tất cả đều sụp đổ.
Nhân sinh bi ai, buồn bã nhất cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Thất hoàng tử Chu Kiền, Dực Thai công chúa đều quay đầu đi, thật sự không dành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều thấy Từ Tiều quá đáng thương.
- Vân triện, đỉnh phong đại võ sĩ. Thiếu niên này cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Đông Nguyên Thành Tư há hốc miệng mà nói.
Vốn hắn cảm thấy người Đông Doanh tu võ đã vô cùng cường đại so với người ở Áo Bỉ Đảo không ngờ rằng lúc này gặp được hai thiếu niên có võ công tu vi cao thâm như vậy, không ngờ Đại Minh vương triều lại ngọa hổ tàng long như thế.
Nếu như thiếu niên ở Đại Minh vương triều đều hung hãng như thế vậy thì làm sao có thể chinh phục bọn họ, nên cụp đuôi trốn về quần đảo Đông Doanh là hơn.
- Từ Tiều trước mắt ngươi như sâu kiến của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cũng không có hứng thú giết ngươi nhưng ngươi năm lần bảy lượt nhục mạ ta cho nên ta không thể để lại ngươi rồi.
Đường Tiêu nói xong một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn bay ra muốn bắt Từ Tiều vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ luyện hóa thành nhân đan.
- Công tử hạ thủ lưu nhân..
Một lão khất cái râu tóc bạc trắng đột nhiên vung một chưởng ngăn Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu lại, sau đó hóa thành một làn khói đen, nhanh chóng bao bọc lấy Từ Tiều, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Nếu như tinh mắt, sẽ phát hiện ra vừa rồi lão giả này đã rung ngón tay lên, mở ra một vết rách không gian, sau đó chui vào trong đó không còn thấy gì nữa.
Đường Tiêu buồn cười, tên điên này không phải đã mất tích sao, sao đột nhiên lại xuất hiện.
- Ha ha, bổn thiếu gia sau khi trải qua nửa năm khổ luyện đã tiến tới Địa Nguyên cấp, Địa Nguyên cấp Đường Tiêu ngươi có biết không? Ngươi tên tiểu tử hèn mọn kia có dám đấu sinh tử với bổn thiếu gia không?
Từ Tiều lúc này tràn ngập cừu hân với Đường Tiêu, kích động không nói nên lời.
Nghe thấy Từ Tiều nói tất cả mọi người đều nhìn lại hắn với ánh mắt thương hại có lẽ Từ Tiều không biết trong nửa năm này Đường Tiêu đã tu luyện tới Địa Nguyên nhị cấp.
- Từ Tiều bổn cung cùng với Đường công tử sắp thành thân rồi, hơn nữa chúng ta là thật sự yêu nhau ngươi cũng đừng dây dưa nữa.
Dực Thai công chúa biết rõ Đường Tiêu ra tay Từ Tiều sẽ khó bảo toàn tính mạng cho nên vội vàng tiến lên khuyên bảo Từ Tiều một câu, đây là công chúa thương cảm cho một mối tình si của hắn đối với nàng.
- Huyền nhi ta biết là nàng bị hắn ép, tuy nhiên nàng yên tâm hôm nay ta nhất định sẽ giết tên tiểu súc sinh này, đem nàng cứu ra từ trong hố lửa.
Từ Tiều lộ vẻ si tình nhìn Dực Thai công chúa căn bản không nghe thấy nàng nói vậy.
- Ngươi đúng là không nghe lời khuyên được rồi ngươi muốn chết thì bổn cung không quản nữa.
Dực Thai công chúa lui về, nàng lo lắng Từ Tiều nói nhiều hơn lại bị Đường Tiêu mượn cớ vu hãm nàng có gian tình với y.
........
Một già một trẻ hai người Đông Doanh đi ra từ lễ bộ, nghe thấy tiếng ồn ào bên này thì lập tức tiến tới xem.
Hai người Đông Doanh này một người là hoàng tử Đông Doanh Tây Điều Anh Cát một người chính là đại phu của Đông Doanh, tên là Đông Nguyên Thành Tư bọn họ lần này đi tới lễ bộ là để đàm phán về chuyện hợp tác tiêu diệt người Mãn.
Tuy nhiên quá trình đàm phán không quá thuận lợi đúng lúc này Tây Điều Anh Cát nhìn thấy người đánh nhau thì vội vàng kéo Đông Nguyên Thành Tư sang đây xem náo nhiệt.
- Thái tử chúng ta có chuyện quan trọng tại thân, mấy tiểu nhi tử này ở giữa đường đấu khí với nhau chúng ta để ý làm gì.
Đông Nguyên Thành Tư khuyên Tây Điều Anh Cát một phen.
- Đừng vội đừng vội .
Tây Điều Anh Cát khoát tay áo:
- Ngươi nhìn hai người kia đi, bọn họ xem ra mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi nhưng mà nhìn ra bọn họ là võ gia đệ tử, theo võ công tu vi ta mơ hồ thấy thực lực của bọn họ không hề kém, cho nên trận đấu này nhất định phải xem.
- Điện hạ anh minh lão nô không nghĩ tới chuyện này thật là hổ thẹn.
Đông Nguyên Thành Tư xấu hổ nói.
- Muốn đánh thì động thủ đi, dài dòng nhiều như vậy làm gì.
Đường Tiêu thả người tiến lên, đứng trước Từ Tiều mười thước.
- Đường Tiêu tiểu nhi tiếp chiêu đi.
Từ Tiều đột nhiên xuất ra hai đạo phù triện cường tráng ngưng tụ thành một cự quyền, cùng lúc đó cổ lôi thần cũng dần ra quyền.
- Không thể nào, thiếu niên này mới mười bảy mười tám tuổi làm sao có thể có tu vi đại võ sĩ được, còn có thể mượn lực của thần lôi viễn cổ.
Sắc mặt của Tây Điều Anh Cát khẽ biến, đám võ sĩ của người Đông Doanh chia làm khinh võ sĩ đại võ sĩ, cuồng võ sĩ tương ứng với võ giả Nhân Nguyên cấp, Địa Nguyên Thạch tam cấp và Địa Nguyên tứ cấp đến Địa Nguyên lục cấp võ giả. Võ sĩ ở trong Đông Doanh muốn nhận chất ở trong quân thì cũng phải có tu vi tương ứng.
Ở Đông Doanh, muốn trở thành đại võ sĩ thì cần phải ít nhất sau hai mươi tuổi không ngờ thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi ở Thai kinh thành này lại có tu vi đại võ sĩ, xuất ra được hai đạo phù triện ngưng tụ viễn cổ thần lôi lực.
- Trong đám người luôn có một hai thiên tài võ học, ở đại doanh chúng ta cũng không thiếu những người như thế này, thái tử cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã là một cuồng võ sĩ, cho nên không cần quá lo lắng.
Đông Nguyên Thành Tư nói với Tây Điều Anh Cát một câu.
Nói xong những câu này Đông Nguyên Thành Tư đột nhiến há hốc miệng.
Hai đạo phù triện của Từ Tiều ngưng tụ thành cự quyền đánh về phía Đường Tiêu Đường Tiêu cười nhạt một tiếng thân hình hơi chuyển động một đạo vân triện xuất hiện ở trước người của hắn, tràn ngập sự xem thường đối với hai đạo phù triện của Từ Tiều.
Cự quyền của Từ Tiều đâm vào trong vân triện của Đường Tiêu bởi vì thực lực kém quá xa mà bị bắn ngược lại, ầm mốt tiếng hắn đã bay ra phía sau hơn mười thước mà ngã xuống, miệng phun ra máu tươi, vẫn chưa ngưng tụ được viễn cổ thần lực mà bò lên từ dưới mặt đất, nhìn Đường Tiêu sau đó xoay người bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Viễn cổ lôi thần vừa biến mất, mây mù ở trên không lập tức tán ra.
Trong vòng một chiêu, Đường Tiêu vẫn chưa ra tay xong thì cuộc chiến đã kết thúc.
- Đường Tiêu Đường Tiêu... ngươi.
Từ Tiều che ngực trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ xấu hổ tức giận ngũ vị xen lẫn, hắn hoàn toàn không lý giải được tình huống vừa phát sinh.
-A...
Từ Tiều ôm đầu cực kỳ thê lương mà gào thét một tiếng, nhìn thần sắc xem ra bệnh điên của hắn lại tái phát rồi.
Hơn nửa năm khổ tu, tâm niệm báo thù, vậy mà không ngờ hiện tại trong nháy mắt tất cả đều sụp đổ.
Nhân sinh bi ai, buồn bã nhất cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Thất hoàng tử Chu Kiền, Dực Thai công chúa đều quay đầu đi, thật sự không dành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả đều thấy Từ Tiều quá đáng thương.
- Vân triện, đỉnh phong đại võ sĩ. Thiếu niên này cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Đông Nguyên Thành Tư há hốc miệng mà nói.
Vốn hắn cảm thấy người Đông Doanh tu võ đã vô cùng cường đại so với người ở Áo Bỉ Đảo không ngờ rằng lúc này gặp được hai thiếu niên có võ công tu vi cao thâm như vậy, không ngờ Đại Minh vương triều lại ngọa hổ tàng long như thế.
Nếu như thiếu niên ở Đại Minh vương triều đều hung hãng như thế vậy thì làm sao có thể chinh phục bọn họ, nên cụp đuôi trốn về quần đảo Đông Doanh là hơn.
- Từ Tiều trước mắt ngươi như sâu kiến của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia cũng không có hứng thú giết ngươi nhưng ngươi năm lần bảy lượt nhục mạ ta cho nên ta không thể để lại ngươi rồi.
Đường Tiêu nói xong một Luyện Yêu Đại Thủ Ấn bay ra muốn bắt Từ Tiều vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ luyện hóa thành nhân đan.
- Công tử hạ thủ lưu nhân..
Một lão khất cái râu tóc bạc trắng đột nhiên vung một chưởng ngăn Luyện Yêu Đại Thủ Ấn của Đường Tiêu lại, sau đó hóa thành một làn khói đen, nhanh chóng bao bọc lấy Từ Tiều, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Nếu như tinh mắt, sẽ phát hiện ra vừa rồi lão giả này đã rung ngón tay lên, mở ra một vết rách không gian, sau đó chui vào trong đó không còn thấy gì nữa.
/593
|