Thịnh thân vương này chính là hoàng đệ đương triều, hắn từng mang binh tấn công tây vực tu vi bất khả trắc, khiến cho kẻ địch vô cùng đau đầu, hôm nay ở Khấu quan đánh một Phượng Tín quan nho nhỏ đã tổn thất quá lớn nếu tiếp tục như vậy thì Vi Địch khẳng định không cách nào ăn nói với y.
- Đại soái không cần phải lo lắng bên Thịnh thân vương ty chức có một cách để đại soái không bị trách cứ.
Một tên mưu sĩ Vương Bình tiến lên khẽ nói nhỏ bên tai của hắn.
- Hay lắm Vương tham mưu là cao nhân cứ giao chuyện này cho ngươi xử lý.
Vi Địch nghe xong Vương Bình nói vài câu thì lông mày lập tức giãn ra.
- Vâng đại soái.
Vương Bình lĩnh mệnh ra ngoài chuyện thứ nhất hắn cần làm chính là bịt mồm binh sĩ quan tướng.
- Đại soái Oanh Minh pháo đã tới Thanh Sơn.
Tên thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
- Được rồi hai chiếc Oanh Minh pháo này sau khi tới cứ để cho tham mưu an bài đi.
Vi Địch vỗ trán sau đó nói với Vệ Sầm.
- Nếu như ty chức quản lý Oanh Minh pháo thì xin đại soái cho một số nhân lực mạnh hơn một chút mặt khác hai chiếc pháo này quan hệ trọng đại người không phận sự không thể tiến vào.
Vệ Sầm ở bên tai Vi Địch thì thầm vài câu.
- Tất cả nghe theo ngươi mà xử lý, bất luận thế nào Phượng Tín quan cũng phải nắm được.
Vi Địch đấm mạnh một quyền xuống bàn, hai ngày nay hắn đã nén giận vô cùng, nếu như lúc này không lấy được Phượng Tín quan thì chắc cơn giận này cũng khiến cho Vi Địch chết mất.
- Ty chức có một kế không uổng phí người nào chỉ cần dùng ba tấc lưỡi bắt sống được cái đô úy người Minh kia. Phượng Tín cũng có thể một lần mà hạ.
Một tên mưu sĩ phe phẩy quạt long cười lạnh mà nhìn bên này.
- Ngu sư phụ có diệu kế thì mau nói đi không thấy đại soái đang chờ đến sốt ruột sao?
Vi Địch ngồi xuống đi tới bên cạnh Ngu gia cầm tay của hắn:
- Đi tới đây chúng ta vào trong doanh trướng nói chuyện.
...........
Đường Tiêu mặc dù khống chế vị tiểu tướng kia không nghe thấy nghị sự ở trong lều nhưng sau hai canh giờ sau đội quân bạo động vẫn dẫn xuất được sự chú ý của hắn, hóa ra Oanh Minh pháo đã tới, dưới sự thu xếp của Vệ Sầm, mấy trăm binh sĩ bắt đầu bảo vệ nó.
Oanh Minh pháo tồn tại nhưng thật ra là do lúc kia khi tác chiến với Đại Minh vương triều bọn họ cướp bóc mà được cho nên Man tộc mới gọi nó là Oanh minh pháo dùng để oanh kích triều Minh.
Giờ khắc này Vi Địch dĩ nhiên có hơi rối loạn hắn tổn thất tới ba nghìn đội ngũ và mấy viên đại tướng mà lại không thu được gì Vi Địch không cách nào có lời giải thích với Thịnh thân vương kế mà Vương Bình hiến chẳng qua chỉ là thông qua mấy tên đặc sứ mà thôi, chưa hẳn có tác dụng, cho nên bây giờ chuyện cấp bách nhất là phải nắm được Phượng Tín quan.
- Cái gì ngoa phó thống lĩnh hai huynh đệ bọn họ còn có ba nghìn bnh mã đều bị thiên lôi đánh chết hết rồi sao?
Đặc sứ của Thịnh thân vương sau khi nghe mưu sĩ Vương Bình nói thì khiếp sợ.
Mấy ngày nay bầu trời không có mưa thiên lôi ở đâu? Hơn nữa còn vừa vặn đánh trung Ngao thị huynh đệ, và ba nghìn binh mã chẳng lẽ có nhiều thiên lôi lăm sao?
Vương Bình tuy chột dạ nhưng vẫn khẳng khái nói với đặc sứ:
- Bọn họ thực sự là bị thiên lôi đánh chết, Áo Bỉ Đảo không so được với Cửu Châu đại lục thời tiết quái dị Ngao Đăng hai huynh đệ bị thiên lôi đánh chết các tướng quân tiền tuyến cũng biết, hơn nữa Vi đại soái chính mắt ở hiện trường nhìn thấy, chuyện này mặc kệ ngươi có tin hay không thì cũng đã vậy.
- Vi đại soái ở hiện trường chết nhiều binh mã như vậy sao hắn không chết?
Đặc sứ hơi buồn bực nói.
- Trời có mặt, Vi đại soái như bị oanh kích đây là kỳ tích .
Vương Bình nghiêm túc mà trả lời đặc sứ trước sau vô sỉ tới cực hạn.
- Tổn thất mất tên quan tướng, ba nghìn binh mã, là lão thiên làm sao?
Đặc sứ bừng tỉnh đại ngộ xem ra chuyện này không cách nào truy cứu Vi đại soái rồi.
...................
Không bao lâu sau bên liên quân đã phát động lần công kích thứ hai lần này chỉ huy là Vi Địch hắn vẫn dùng đao thuẫn binh là tiên phong Vệ Sầm thì yểm hộ hai chiếc Oanh minh pháo nhanh chóng tiến vào trong phạm vi công kích của Thần Minh pháo lâu.
Tiến vào phạm vi công kích lúc này đại pháo song phương vẫn cách nhau rất xa, tỷ lệ của Thần MInh đạn bắn trúng cũng rất thấp cho nên Đường Tiêu cũng tạm thời không phát pháo, để cho hai trăm nỏ xa cùng với hơn một nghìn sĩ tốt cố thủ tường thành, thông qua tên tiểu tướng kia mà quan sát tình hình di động của Oanh Minh pháo.
Hai chiếc Oanh Minh pháo tiến tới được chừng năm khắc đồng hồ thì dừng lại, mượn tiểu tướng của liên quân quan sát Đường Tiêu phát hiện các pháo thủ ở cách đó đang vận chuyển đạn pháo xem ra chuẩn bị để công kích Thần minh pháo ở bên trong. Biết được chuyện này xong Đường Tiêu liền cho Thần Minh pháo nhắm thẳng tới, hướng về phía Oanh minh pháo mà bắn một viên Thần MInh đạn.
Bởi vì hai bên cách nhau quá xa cho nên một phát pháo này có hơi lệch đi ột chút, tạo thành một hố to ở bên ngoài.
Khói bụi của Thần Minh pháo tan hết tên phụ trách kia bò lên mặt đất nhìn Đường Tiêu mà lòng bất an.
- Lại bắn thêm một đường đạn nữa.
Đường Tiêu cũng không trông cậy vào việc một phát pháo có thể phá hủy Oanh Minh pháo của đối phương cho nên cũng không có ý trách người pháo thủ kia.
- Hiện tại không thể lắp đạn.nòng pháo vẫn chưa được làm lạnh lạnh, cưỡng ép bắn pháo sẽ làm cho tạc nòng.
Pháo thủ giải thích cho Đường Tiêu nghe.
Đường Tiêu nhíu mày đây không phải là điểm yếu trí mạng của pháo hay sao? Nếu như bại lộ mục tiêu nhất định sẽ bị hai khẩu Oanh Minh pháo của đối phương điên cuồng công kích.
Quả nhiên theo sự quan sát của Đường Tiêu dựa vào tên liên quân tiểu tướng kia thì lúc này Oanh Minh pháo của đối phương đã triển khai tốc độ nhanh hơn, hơn mười tên pháo thủ đã điền đạn xong chuẩn bị xuất kích .
Đường Tiêu bay ra khỏi Thần Minh pháo lâu, hắn cũng không muốn bị đan pháo của đám liên quân kia làm cho nổ chết nhưng những pháo thủ kia không thể bỏ chạy vì đây là chức trách trấn giữ của bọn họ.
- Ầm, Ầm.
Hai tiếng nổ mạnh vang lên đất trời như muốn rung chuyển, bụi đất gung bay, trước tường thành xuất hiện một hố sâu năm trượng nổ chết cả những binh sĩ vừa rồi mới công thành, một miếng đạn pháo thìm ghim lên trên thành, khiến cho tường thành xuất hiện một lỗ thủng, cát bay đá chạy hơn mười tên trông coi giữ thành bị chết tổn thương.
- Đại soái không cần phải lo lắng bên Thịnh thân vương ty chức có một cách để đại soái không bị trách cứ.
Một tên mưu sĩ Vương Bình tiến lên khẽ nói nhỏ bên tai của hắn.
- Hay lắm Vương tham mưu là cao nhân cứ giao chuyện này cho ngươi xử lý.
Vi Địch nghe xong Vương Bình nói vài câu thì lông mày lập tức giãn ra.
- Vâng đại soái.
Vương Bình lĩnh mệnh ra ngoài chuyện thứ nhất hắn cần làm chính là bịt mồm binh sĩ quan tướng.
- Đại soái Oanh Minh pháo đã tới Thanh Sơn.
Tên thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
- Được rồi hai chiếc Oanh Minh pháo này sau khi tới cứ để cho tham mưu an bài đi.
Vi Địch vỗ trán sau đó nói với Vệ Sầm.
- Nếu như ty chức quản lý Oanh Minh pháo thì xin đại soái cho một số nhân lực mạnh hơn một chút mặt khác hai chiếc pháo này quan hệ trọng đại người không phận sự không thể tiến vào.
Vệ Sầm ở bên tai Vi Địch thì thầm vài câu.
- Tất cả nghe theo ngươi mà xử lý, bất luận thế nào Phượng Tín quan cũng phải nắm được.
Vi Địch đấm mạnh một quyền xuống bàn, hai ngày nay hắn đã nén giận vô cùng, nếu như lúc này không lấy được Phượng Tín quan thì chắc cơn giận này cũng khiến cho Vi Địch chết mất.
- Ty chức có một kế không uổng phí người nào chỉ cần dùng ba tấc lưỡi bắt sống được cái đô úy người Minh kia. Phượng Tín cũng có thể một lần mà hạ.
Một tên mưu sĩ phe phẩy quạt long cười lạnh mà nhìn bên này.
- Ngu sư phụ có diệu kế thì mau nói đi không thấy đại soái đang chờ đến sốt ruột sao?
Vi Địch ngồi xuống đi tới bên cạnh Ngu gia cầm tay của hắn:
- Đi tới đây chúng ta vào trong doanh trướng nói chuyện.
...........
Đường Tiêu mặc dù khống chế vị tiểu tướng kia không nghe thấy nghị sự ở trong lều nhưng sau hai canh giờ sau đội quân bạo động vẫn dẫn xuất được sự chú ý của hắn, hóa ra Oanh Minh pháo đã tới, dưới sự thu xếp của Vệ Sầm, mấy trăm binh sĩ bắt đầu bảo vệ nó.
Oanh Minh pháo tồn tại nhưng thật ra là do lúc kia khi tác chiến với Đại Minh vương triều bọn họ cướp bóc mà được cho nên Man tộc mới gọi nó là Oanh minh pháo dùng để oanh kích triều Minh.
Giờ khắc này Vi Địch dĩ nhiên có hơi rối loạn hắn tổn thất tới ba nghìn đội ngũ và mấy viên đại tướng mà lại không thu được gì Vi Địch không cách nào có lời giải thích với Thịnh thân vương kế mà Vương Bình hiến chẳng qua chỉ là thông qua mấy tên đặc sứ mà thôi, chưa hẳn có tác dụng, cho nên bây giờ chuyện cấp bách nhất là phải nắm được Phượng Tín quan.
- Cái gì ngoa phó thống lĩnh hai huynh đệ bọn họ còn có ba nghìn bnh mã đều bị thiên lôi đánh chết hết rồi sao?
Đặc sứ của Thịnh thân vương sau khi nghe mưu sĩ Vương Bình nói thì khiếp sợ.
Mấy ngày nay bầu trời không có mưa thiên lôi ở đâu? Hơn nữa còn vừa vặn đánh trung Ngao thị huynh đệ, và ba nghìn binh mã chẳng lẽ có nhiều thiên lôi lăm sao?
Vương Bình tuy chột dạ nhưng vẫn khẳng khái nói với đặc sứ:
- Bọn họ thực sự là bị thiên lôi đánh chết, Áo Bỉ Đảo không so được với Cửu Châu đại lục thời tiết quái dị Ngao Đăng hai huynh đệ bị thiên lôi đánh chết các tướng quân tiền tuyến cũng biết, hơn nữa Vi đại soái chính mắt ở hiện trường nhìn thấy, chuyện này mặc kệ ngươi có tin hay không thì cũng đã vậy.
- Vi đại soái ở hiện trường chết nhiều binh mã như vậy sao hắn không chết?
Đặc sứ hơi buồn bực nói.
- Trời có mặt, Vi đại soái như bị oanh kích đây là kỳ tích .
Vương Bình nghiêm túc mà trả lời đặc sứ trước sau vô sỉ tới cực hạn.
- Tổn thất mất tên quan tướng, ba nghìn binh mã, là lão thiên làm sao?
Đặc sứ bừng tỉnh đại ngộ xem ra chuyện này không cách nào truy cứu Vi đại soái rồi.
...................
Không bao lâu sau bên liên quân đã phát động lần công kích thứ hai lần này chỉ huy là Vi Địch hắn vẫn dùng đao thuẫn binh là tiên phong Vệ Sầm thì yểm hộ hai chiếc Oanh minh pháo nhanh chóng tiến vào trong phạm vi công kích của Thần Minh pháo lâu.
Tiến vào phạm vi công kích lúc này đại pháo song phương vẫn cách nhau rất xa, tỷ lệ của Thần MInh đạn bắn trúng cũng rất thấp cho nên Đường Tiêu cũng tạm thời không phát pháo, để cho hai trăm nỏ xa cùng với hơn một nghìn sĩ tốt cố thủ tường thành, thông qua tên tiểu tướng kia mà quan sát tình hình di động của Oanh Minh pháo.
Hai chiếc Oanh Minh pháo tiến tới được chừng năm khắc đồng hồ thì dừng lại, mượn tiểu tướng của liên quân quan sát Đường Tiêu phát hiện các pháo thủ ở cách đó đang vận chuyển đạn pháo xem ra chuẩn bị để công kích Thần minh pháo ở bên trong. Biết được chuyện này xong Đường Tiêu liền cho Thần Minh pháo nhắm thẳng tới, hướng về phía Oanh minh pháo mà bắn một viên Thần MInh đạn.
Bởi vì hai bên cách nhau quá xa cho nên một phát pháo này có hơi lệch đi ột chút, tạo thành một hố to ở bên ngoài.
Khói bụi của Thần Minh pháo tan hết tên phụ trách kia bò lên mặt đất nhìn Đường Tiêu mà lòng bất an.
- Lại bắn thêm một đường đạn nữa.
Đường Tiêu cũng không trông cậy vào việc một phát pháo có thể phá hủy Oanh Minh pháo của đối phương cho nên cũng không có ý trách người pháo thủ kia.
- Hiện tại không thể lắp đạn.nòng pháo vẫn chưa được làm lạnh lạnh, cưỡng ép bắn pháo sẽ làm cho tạc nòng.
Pháo thủ giải thích cho Đường Tiêu nghe.
Đường Tiêu nhíu mày đây không phải là điểm yếu trí mạng của pháo hay sao? Nếu như bại lộ mục tiêu nhất định sẽ bị hai khẩu Oanh Minh pháo của đối phương điên cuồng công kích.
Quả nhiên theo sự quan sát của Đường Tiêu dựa vào tên liên quân tiểu tướng kia thì lúc này Oanh Minh pháo của đối phương đã triển khai tốc độ nhanh hơn, hơn mười tên pháo thủ đã điền đạn xong chuẩn bị xuất kích .
Đường Tiêu bay ra khỏi Thần Minh pháo lâu, hắn cũng không muốn bị đan pháo của đám liên quân kia làm cho nổ chết nhưng những pháo thủ kia không thể bỏ chạy vì đây là chức trách trấn giữ của bọn họ.
- Ầm, Ầm.
Hai tiếng nổ mạnh vang lên đất trời như muốn rung chuyển, bụi đất gung bay, trước tường thành xuất hiện một hố sâu năm trượng nổ chết cả những binh sĩ vừa rồi mới công thành, một miếng đạn pháo thìm ghim lên trên thành, khiến cho tường thành xuất hiện một lỗ thủng, cát bay đá chạy hơn mười tên trông coi giữ thành bị chết tổn thương.
/593
|