Hơn mười tên tùy tùng kia nhìn thấy tình cảnh này thì hồn phi phách tán vội kêu to rồi chạy ra đầu hẻm.
Thiếu nữ áo vàng lại ngoao lên một tiếng lấy đà sau đó bắn ra chạy tới trước đầu hẻm ngăn chặn trước mười người bọn họ.
- Nàng ta chỉ có một người chúng ta cùng tiến lên.
Một nam tử cường tráng hô lên một tiếng những người khác vội vàng đi theo hắn hướng về phía thiếu nữ áo vàng mà phóng tới.
Thiếu nữ áo vàng vươn hai tay ra, trên tay là kim trảo lóng lánh nàng một lần nữa ngoao lên một tiếng sau đó từng thanh âm xoẹt xoẹt vang lên không dứt hơn mười cỗ thi thể xuất hiện trước mặt đất.
- Ngoao.
Thiếu nữ áo vàng lại thu hồi trảo lại, miệng mở ra hơn mười cỗ thi thể biến mất, nàng vỗ vỗ bụng rồi tới bên người của thiếu nữ áo lục:
- Hương vị thịt người vừa chua vừa xót không bằng thịt chuột.
- A... muội muội tại sao lại ăn thịt người rồi, nếu không trừ bỏ được thói quen ăn thịt người này chúng ta không thể trở thành nhân loại được.
Thiếu nữ áo lục hơn thất vọng mà nhìn thiếu nữ áo vàng.
- Nhân loại thì có gì là tốt chúng ta làm yêu thú tự tại hơn nhiều.
Thiếu nữ áo vàng hơn mất hứng mà nói.
- Không trở thành nhân loại làm sao để hắn yêu ta được.
Thần sắc của thiếu nữ áo lục có phần ảm đạm.
- Tại sao cứ phải nhất định để cho hắn yêu tỷ, hắn không yêu tỷ tỷ yêu hắn cũng giống nhau mà thôi, bắt hắn tới Bách Thảo cốc muốn yêu thế nào thì yêu.
Thiếu nữ áo vàng khó hiểu mà nhìn thiếu nữ áo lục nói vài câu.
Tình yêu của nhân loiaj đối với một tảng đá mà nói quá mức phức tạp rồi.
Thiếu nữ áo vàng còn chưa dứt lời thì nước mắt của thiếu nữ áo lục đã ứa ra rồi, nàng ngồi ở bên đường lấy Đào Thần chi tâm ra, khẽ vuốt ve vài giọt nước mắt rơi vào bên ngoài lớp vỏ cứng rắn của nó.
- Tỷ tỷ là ta nói sai sao?
Thiếu nữ áo vàng gấp tới độ nhảy lên nhảy xuống.
- Nếu như không chiếm được lòng của hắn cho dù ta luyện hóa được Đào Thần chi tâm có tính mạng vô hạn thì có tác dụng gì?
Thiếu nữ áo lục thì thào tự nói, một giọt nước lóng lánh lại lăn xuống từ trên mặt nàng rơi vào đào thần chi tâm.
Lớp vỏ cứng rắn của hột đào đột nhiên trào ra một khe nhỏ, sau đó rắc một tiếng đã hoàn toàn nứt ra.
Ở bên trong đào nhân trong suốt như ngọc, hết sức trân quý.
- Đào thần?
Thiếu nữa áo lục kinh nghi bất định mà nhìn đào thần chi tâm, từ khi hắn giao nó cho nàng nàng đã dùng nhiều biện pháp nhưng không cách nào luyện hóa được lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, nhưng hôm nay không ngờ nó cứ thoải mái nứt ra như vậy.
- Oa oa, tỷ tỷ tỷ thật lợi hại.
Thiếu nữ áo vàng nhìn thấy hột đào trào ra thì hưng phấn vô cùng.
- Cảm tạ đào thần cảm tạ người đối với Bạc Hà rủ lòng thương...
Thiếu nữ áo lục dịu dàng quỳ xuống mặt đất hướng về phía đào thần mà tế bái.
Thiếu nữ áo vàng cũng lục tục quỳ xuống theo nàng, học thiếu nữ áo lục mà chắp tay lên trời lạy vài cái.
- Chúng ta đi về phía Bách Thảo cốc đi ta muốn đem đào thần chi tâm này luyện hóa hoàn toàn.
Thiếu nữ áo lục sau khi tế bái hoàn tất thì nói với thiếu nữ áo vàng một cái.
- Không tìm Đường công tử nữa sao?
- Chờ sau khi ta luyện hóa được đào thần chi tâm, đánh chế cho hắn một bộ khôi giáp đào thần rồi tìm hắn.
Thiếu nữ áo lục vuốt ve đào thần chi tâm rồi đưa ra quyết định.
- Đào thần chi tâm chiến giáp ta cũng muốn.
Thiếu nữ áo vàng tỏa sáng hai mắt.
- Lăn.
Đường Tiêu dẫn theo hai nghìn thuộc hạ theo kế hoạch của thái tử Chu Kình tới Phượng Tín quan mà cắm xuống doanh trại.
Hai nghìn nhân mã trú đóng ở sơn khẩu Van Lý Kiều Sơn ở Phượng Tín quan, dùng thế hiểm mà thủ, nếu ở đây thất thủ có thể tiến tới Khê Khẩu, liên quân tiến lên phía bắc sau đó trở về Hoa Liên thành.
Hồ Nhuận cùng với Khuyết Thất hai người đang ở trước trạm gác nhìn phái xa xa, thấy Đường Tiêu đi vào quan khẩu bọn họ đều khom mình thi lễ:
- Tham kiếm đô thống.
- Những quân thắt bím kia đã tới chưa?
Đường Tiêu hỏi vài tên tướng lãnh một câu.
- Theo trạm gác dò xét bọn họ đã ở ngoài quan khẩu năm trăm dặm đóng doanh trại bởi vì trời tối nên không rõ ràng lắm, theo ước đoán binh lực lần này của bọn họ ước chừng hơn một vạn.
Hồ Nhuận hướng về phía Đường Tiêu mà hồi báo, tin tức này xác thực là không đủ chuẩn xác.
- Hơn một vạn?
Đường Tiêu nhíu mày nếu như đối phương xuất động hơn một vạn tới đây mà đêm nay không tiến công thì buổi sáng sẽ tới khẩu quan.
- Đường đô thống cứ yên tâm có ty chức ở đây bọn họ đừng hòng thông qua.
- Hồ Nhuận Khuyết Thất mấy vị đại tướng đều hướng về phía Đường Tiêu hạ quyết tâm.
- Gọi hai trăm quân tinh nhuệ ban đêm cùng với ta đi tập kích doanh trại địch.
Đường Tiêu nheo mắt nhìn hướng nam trong chốc lát rồi ra lệnh cho Hồ Nhuận.
Tập kích doanh trại địch thành công hay không không trọng yếu quan trọng nhất là phải tìm kiếm hư thực của địch nếu như có thể bắt một hai tướng lãnh cao cấp của đối phương thì trận chiến đằng sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Đô thống binh lực của chúng ta quá ít ta cảm thấy chúng ta nên cố thủ.
Khuyết Thất đề nghị với Đường Tiêu một chút, hai trăm người đi tập kích doanh trại một vạn người có vẻ như không biết tự lượng sức mình.
Đường Tiêu khoát tay ngăn cản Khuyết Thất nói tiếp, hắn không cần đề nghị cái hắn cần là một đám thủ hạ nghe lời.
Gọi hai trăm người đi tập kích doanh trại của địch, Đường Tiêu cũng không phải thực sự trông cậy vào bọn họ, nhưng những người này lâu rồi không tham gia chiến tranh nếu như không cho một chi tinh nhuệ chút hào khí của chiến trường thì đoán chừng sau này thực sự đại quân của đối phương tới bọn họ sẽ bị dọa mềm nhũn ra mất, Đường Tiêu không tin dựa một mình hắn có thể thủ vững Phượng Tín quan.
Một khi hai trăm sĩ tốt này xông lên, hai nghìn sĩ tốt cũng có người tâm phúc, lúc tiếp cận đối phương cũng không cần e sợ nữa rồi.
Đêm xuống cửa Phượng Tín quan từ từ mở ra, Đường Tiêu tạm thời mang theo hai trăm quân tinh nhuệ này nối đuôi nhau mà đi, tuy thời gian huấn luyện ngắn nhưng hai trăm người này mang theo trang bị không hề kém, đặc biệt là Đường Tiêu đem hai trăm nỏ xa phân phối cho họ, lại phân phối hỏa tiễn để cho bọn họ ở trong đêm tối có thể yểm hộ nhau.
Hồ Nhuận tự mình dẫn binh lính tinh nhuệ đi sau lưng của Đường Tiêu, Đường Tiêu dẫn bọn họ bày trận tuyến sau đó ngưng khí hóa điêu hướng về phía liên quân doanh trại bay nhanh, gặp được người của trạm gác liền một chưởng chụp chết, sau khi đến gần doanh trại Đường Tiêu nhanh chóng bay lên trên không trung nhìn xuống phía dưới một phen rồi tìm mục tiêu đánh lén.
Thiếu nữ áo vàng lại ngoao lên một tiếng lấy đà sau đó bắn ra chạy tới trước đầu hẻm ngăn chặn trước mười người bọn họ.
- Nàng ta chỉ có một người chúng ta cùng tiến lên.
Một nam tử cường tráng hô lên một tiếng những người khác vội vàng đi theo hắn hướng về phía thiếu nữ áo vàng mà phóng tới.
Thiếu nữ áo vàng vươn hai tay ra, trên tay là kim trảo lóng lánh nàng một lần nữa ngoao lên một tiếng sau đó từng thanh âm xoẹt xoẹt vang lên không dứt hơn mười cỗ thi thể xuất hiện trước mặt đất.
- Ngoao.
Thiếu nữ áo vàng lại thu hồi trảo lại, miệng mở ra hơn mười cỗ thi thể biến mất, nàng vỗ vỗ bụng rồi tới bên người của thiếu nữ áo lục:
- Hương vị thịt người vừa chua vừa xót không bằng thịt chuột.
- A... muội muội tại sao lại ăn thịt người rồi, nếu không trừ bỏ được thói quen ăn thịt người này chúng ta không thể trở thành nhân loại được.
Thiếu nữ áo lục hơn thất vọng mà nhìn thiếu nữ áo vàng.
- Nhân loại thì có gì là tốt chúng ta làm yêu thú tự tại hơn nhiều.
Thiếu nữ áo vàng hơn mất hứng mà nói.
- Không trở thành nhân loại làm sao để hắn yêu ta được.
Thần sắc của thiếu nữ áo lục có phần ảm đạm.
- Tại sao cứ phải nhất định để cho hắn yêu tỷ, hắn không yêu tỷ tỷ yêu hắn cũng giống nhau mà thôi, bắt hắn tới Bách Thảo cốc muốn yêu thế nào thì yêu.
Thiếu nữ áo vàng khó hiểu mà nhìn thiếu nữ áo lục nói vài câu.
Tình yêu của nhân loiaj đối với một tảng đá mà nói quá mức phức tạp rồi.
Thiếu nữ áo vàng còn chưa dứt lời thì nước mắt của thiếu nữ áo lục đã ứa ra rồi, nàng ngồi ở bên đường lấy Đào Thần chi tâm ra, khẽ vuốt ve vài giọt nước mắt rơi vào bên ngoài lớp vỏ cứng rắn của nó.
- Tỷ tỷ là ta nói sai sao?
Thiếu nữ áo vàng gấp tới độ nhảy lên nhảy xuống.
- Nếu như không chiếm được lòng của hắn cho dù ta luyện hóa được Đào Thần chi tâm có tính mạng vô hạn thì có tác dụng gì?
Thiếu nữ áo lục thì thào tự nói, một giọt nước lóng lánh lại lăn xuống từ trên mặt nàng rơi vào đào thần chi tâm.
Lớp vỏ cứng rắn của hột đào đột nhiên trào ra một khe nhỏ, sau đó rắc một tiếng đã hoàn toàn nứt ra.
Ở bên trong đào nhân trong suốt như ngọc, hết sức trân quý.
- Đào thần?
Thiếu nữa áo lục kinh nghi bất định mà nhìn đào thần chi tâm, từ khi hắn giao nó cho nàng nàng đã dùng nhiều biện pháp nhưng không cách nào luyện hóa được lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, nhưng hôm nay không ngờ nó cứ thoải mái nứt ra như vậy.
- Oa oa, tỷ tỷ tỷ thật lợi hại.
Thiếu nữ áo vàng nhìn thấy hột đào trào ra thì hưng phấn vô cùng.
- Cảm tạ đào thần cảm tạ người đối với Bạc Hà rủ lòng thương...
Thiếu nữ áo lục dịu dàng quỳ xuống mặt đất hướng về phía đào thần mà tế bái.
Thiếu nữ áo vàng cũng lục tục quỳ xuống theo nàng, học thiếu nữ áo lục mà chắp tay lên trời lạy vài cái.
- Chúng ta đi về phía Bách Thảo cốc đi ta muốn đem đào thần chi tâm này luyện hóa hoàn toàn.
Thiếu nữ áo lục sau khi tế bái hoàn tất thì nói với thiếu nữ áo vàng một cái.
- Không tìm Đường công tử nữa sao?
- Chờ sau khi ta luyện hóa được đào thần chi tâm, đánh chế cho hắn một bộ khôi giáp đào thần rồi tìm hắn.
Thiếu nữ áo lục vuốt ve đào thần chi tâm rồi đưa ra quyết định.
- Đào thần chi tâm chiến giáp ta cũng muốn.
Thiếu nữ áo vàng tỏa sáng hai mắt.
- Lăn.
Đường Tiêu dẫn theo hai nghìn thuộc hạ theo kế hoạch của thái tử Chu Kình tới Phượng Tín quan mà cắm xuống doanh trại.
Hai nghìn nhân mã trú đóng ở sơn khẩu Van Lý Kiều Sơn ở Phượng Tín quan, dùng thế hiểm mà thủ, nếu ở đây thất thủ có thể tiến tới Khê Khẩu, liên quân tiến lên phía bắc sau đó trở về Hoa Liên thành.
Hồ Nhuận cùng với Khuyết Thất hai người đang ở trước trạm gác nhìn phái xa xa, thấy Đường Tiêu đi vào quan khẩu bọn họ đều khom mình thi lễ:
- Tham kiếm đô thống.
- Những quân thắt bím kia đã tới chưa?
Đường Tiêu hỏi vài tên tướng lãnh một câu.
- Theo trạm gác dò xét bọn họ đã ở ngoài quan khẩu năm trăm dặm đóng doanh trại bởi vì trời tối nên không rõ ràng lắm, theo ước đoán binh lực lần này của bọn họ ước chừng hơn một vạn.
Hồ Nhuận hướng về phía Đường Tiêu mà hồi báo, tin tức này xác thực là không đủ chuẩn xác.
- Hơn một vạn?
Đường Tiêu nhíu mày nếu như đối phương xuất động hơn một vạn tới đây mà đêm nay không tiến công thì buổi sáng sẽ tới khẩu quan.
- Đường đô thống cứ yên tâm có ty chức ở đây bọn họ đừng hòng thông qua.
- Hồ Nhuận Khuyết Thất mấy vị đại tướng đều hướng về phía Đường Tiêu hạ quyết tâm.
- Gọi hai trăm quân tinh nhuệ ban đêm cùng với ta đi tập kích doanh trại địch.
Đường Tiêu nheo mắt nhìn hướng nam trong chốc lát rồi ra lệnh cho Hồ Nhuận.
Tập kích doanh trại địch thành công hay không không trọng yếu quan trọng nhất là phải tìm kiếm hư thực của địch nếu như có thể bắt một hai tướng lãnh cao cấp của đối phương thì trận chiến đằng sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
- Đô thống binh lực của chúng ta quá ít ta cảm thấy chúng ta nên cố thủ.
Khuyết Thất đề nghị với Đường Tiêu một chút, hai trăm người đi tập kích doanh trại một vạn người có vẻ như không biết tự lượng sức mình.
Đường Tiêu khoát tay ngăn cản Khuyết Thất nói tiếp, hắn không cần đề nghị cái hắn cần là một đám thủ hạ nghe lời.
Gọi hai trăm người đi tập kích doanh trại của địch, Đường Tiêu cũng không phải thực sự trông cậy vào bọn họ, nhưng những người này lâu rồi không tham gia chiến tranh nếu như không cho một chi tinh nhuệ chút hào khí của chiến trường thì đoán chừng sau này thực sự đại quân của đối phương tới bọn họ sẽ bị dọa mềm nhũn ra mất, Đường Tiêu không tin dựa một mình hắn có thể thủ vững Phượng Tín quan.
Một khi hai trăm sĩ tốt này xông lên, hai nghìn sĩ tốt cũng có người tâm phúc, lúc tiếp cận đối phương cũng không cần e sợ nữa rồi.
Đêm xuống cửa Phượng Tín quan từ từ mở ra, Đường Tiêu tạm thời mang theo hai trăm quân tinh nhuệ này nối đuôi nhau mà đi, tuy thời gian huấn luyện ngắn nhưng hai trăm người này mang theo trang bị không hề kém, đặc biệt là Đường Tiêu đem hai trăm nỏ xa phân phối cho họ, lại phân phối hỏa tiễn để cho bọn họ ở trong đêm tối có thể yểm hộ nhau.
Hồ Nhuận tự mình dẫn binh lính tinh nhuệ đi sau lưng của Đường Tiêu, Đường Tiêu dẫn bọn họ bày trận tuyến sau đó ngưng khí hóa điêu hướng về phía liên quân doanh trại bay nhanh, gặp được người của trạm gác liền một chưởng chụp chết, sau khi đến gần doanh trại Đường Tiêu nhanh chóng bay lên trên không trung nhìn xuống phía dưới một phen rồi tìm mục tiêu đánh lén.
/593
|