Nếu như thiếu nữ này ẩn vào trong rừng cây, bằng mắt thường căn bản không cách nào phân biệt được.
- Hahahaahaha! Ta Định Dung Hầu cả đời bắt vô số yêu ma. Công phu còn đáng để cho bọn yêu ma như ngươi bình luận sao?
Định Dung Hầu phá lên cười, cười xong lại giơ tay sờ cằm, đại khái là cảm giác vừa rồi mình có chút khoa trương.
Tuy trên mặt lộ ra nét lạnh nhạt, nhưng Định Dung Hầu giờ phút này nội tâm một chút cũng không dám buông lòng. Thiếu nữ đối diện này, xem bộ dạng thì yếu đuối nữ nhi, nhưng nàng ta chính là một trong bốn Đại Yêu Vương Bách Thảo Vương Bạc Hà. Bất cứ người nào dám công nhiên tiến vào núi Ngọc Sơn, khiêu chiến người của nàng thì không ai còn sống sót. Nghe nói tất cả đều bị nàng đem luyện thành nhân đan.
Định Dung Hầu cùng thiếu nữ này đối mặt, cũng cảm nhận được võ học tu vi của nàng là sâu không lường được. Hoặc nói là tu vi của nàng không thể xưng là võ học, mà gọi là yêu thuật thì chuẩn xác hơn.
- Ta khen cho công phu của ngươi giỏi. Nếu như đem ngươi đem luyện thành nhân đan, hẳn sẽ là một viên nhân đan thượng phẩm.
Thiếu nữ cười hắc hắc, ánh mắt nhìn kỹ Định Dung Hầu, giống như đang nhìn một viên thảo dược.
- Yêu nghiệt, cây thần kiếm trong tay bản hầu còn thiếu linh khí, vừa vặn thu lấy yêu phách của ngươi nhập vào trong đó.
Định Dung Hầu lập tức nói với Bách Thảo Vương vài câu. Trước khi đánh nhau, thì mắng nhau một phen. Đây là lệ cũ. Nếu như ai bị làm cho khiếp sợ thì trước hết đã thua một hiệp rồi.
Khí thế bị thua sẽ khiến tâm e sợ, phát huy không tốt. Nói không chừng thật sự thua trên tay đối phương.
- Vị đại thúc này, ngươi tự tin có thể trấn áp được ta sao?
Bách Thảo Vương Bạc Hà vẻ mặt tò mò nhìn Định Dung Hầu. Gió nhẹ thổi qua, thổi tới những cọng tóc màu xanh của nàng, làm cho nàng càng thêm lộ ra nét thanh thuần động lòng người.
- Đại thúc? Bản hầu bộ trông già lắm sao? Bản hầu năm nay chỉ vừa mới hai lăm, chưa lấy vợ, không bằng cái lão yêu tinh sống hơn mười vạn năm như ngươi.
Định Dung Hầu có vẻ mất hứng.
- Ồ, vẫn còn là xử nam à? Chưa hề có quan hệ nam nữ, luyện thành nhân đan hiệu quả càng tốt hơn. Nói không chừng còn là cực phẩm đấy.
Bách Thảo Vương Bạc Hà lộ ra bộ dạng hưng phấn, rất muốn đem Định Dung Hầu luyện hóa thành nhân đan cho rồi.
Bách Thảo Vương lời vừa dứt, cảnh sắc bên cạnh Định Dung Hầu lập tức thay đổi. Trong nháy mắt, Định Dung Hầu cảm giác mình như lạc vào một rừng rậm nguyên thủy. Những cây cổ thụ cao lớn che khuất cả bầu trời. Khắp nơi trên mặt đất đều là cành khô lá rụng. Dĩ nhiên là nhìn không thấy trời, sờ không thấy đất. Vô số những cây mây từ trong rừng duỗi ra, lúc này đây so với vừa nãy càng mạnh hơn. Cây mây tuy rằng rất nhỏ, nhưng thắng ở số lượng nhiều, dày đặc kết thành một mảnh lưới. Cây mây này đều là từ gốc cổ thụ ngàn năm tu luyện ra, nên cứng rắn như sắt.
- Trận “Bách thụ thiên thảo” này của Bách Thảo Vương quả nhiên rất mạnh. Đang nói chuyện, đột nhiên ra tay muốn đem bản hầu đi tế luyện. Nếu như Định Dung Hầu ta không phải tuấn tú lịch lãm, võ công cái thế, hồng phúc tề thiên thì lần này chắc chết trong tay nàng. Nhưng cái “Bách thụ thiên thảo” trận này của ngươi có thể làm gì bản hầu chứ? Để bản hầu phá nát cho ngươi xem.
Định Dung Hầu quát to một tiếng.
Bách Thảo Thiên bị Định Dung Hầu một tiếng quát to ngăn cản lại. Nhưng lập tức một lần nữa hướng quanh người y, phảng phất như tơ ngọc, càng cắt bỏ càng mọc ra.
- Vô lượng thiên cơ, sư tổ thần uy, tử nguyệt phổ chiếu, yêu ma lui tán.
Định Dung Hầu niệm một phen thần chú. Sau lưng một đạo ánh trăng màu tím hiện lên, biến thành một bàn tay màu tím khổng lồ, gãi quanh người y. Bàn tay khổng lồ đi qua chỗ nào, chỗ đó như có lửa thiêu đốt. Bách Thảo Thiên toàn bộ đều bị đốt cháy.
Nhưng “Bách Thụ Thiên Thảo” trận kia giống như rừng cây nguyên thủy, sinh sôi không ngừng. Mặc cho bàn tay màu tím khổng lồ kia có hoành hành như thế nào cũng chỉ có thể xua tan những cây mây muốn tới gần Định Dung Hầu, nhưng không cách nào chính thức phá vỡ “Bách Thụ Thiên Thảo” trận.
- Thế gian phàm trần, phong mê mắt ta, đánh thức thiên cơ, ngưng tụ tâm thần, yêu ma nghiệp chướng, dám can đảm phá vỡ đại khí thiên cơ, tụ.
Định Dung Hầu lại một lần nữa quát to một tiếng. Bàn tay màu tím lập tức căng to lên như quả khinh khí cầu, lăng không một trảo, hình thành một quyền có đường kính mấy trăm trượng. Sau đó bắt đầu tụ lại, sau vài giây liền trở thành một viên đạn châu giống như khí châu, hạ xuống Định Dung Hầu.
Một quyền khổng lồ đến mấy trăm trượng bao vây trong không khí, ngưng tụ thành tiểu châu, trong đó ẩn chứa một năng lượng cực lớn. Một khi nổ tung thì uy lực tương đương với hơn mười viên thuốc nổ mà Đường Tiêu đã sử dụng.
Lại thêm hai bàn tay khổng lồ màu tím trước sau xuất hiện, cuối cùng biến thành tiểu khí châu rơi vào trong tay Định Dung Hầu.
- Phá cho ta!
Định Dung Hầu phát ra ba miếng khí châu, phân biệt nhau hướng “Bách Thụ Thiên Thảo” trận nhắm tới.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng nổ to vang lên, điểm chuẩn xác ba tiêu điểm của “Bách Thụ Thiên Thảo” trận. Toàn bộ “Bách Thụ Thiên Thảo” trận trong nháy mắt đều bị phá nát, vô số nhánh cây dây leo từ trên không trung rơi xuống, tất cả đều hóa thành từng đạo linh phù màu xanh lá, bị Bách Thảo Vương Bạc thu vào trong cơ thể.
“Bách Thảo Vương rõ ràng có thể sử dụng linh phù trận pháp ngưng tụ không gian. Tu vi của nàng ta sợ là đã đạt đến đỉnh điểm của Địa Nguyên cấp, thành tựu Thiên Nguyên cấp rồi”. Định Dung Hầu ý thức được tu vi của Bách Thảo Vương hiện tại không thua gì mình. Hôm nay muốn bắt được nàng ta, thậm chí rút thần hồn của nàng thì sẽ rất khó khăn.
- Cọng cỏ non kia có làm được không? Có cần ta ra tay giúp ngươi không?
Một giọng nói lười biếng từ nơi không xa truyền đến.
Nghe được thanh âm này, Định Dung Hầu liền cả kinh. Là cao thủ nào vậy? Đến gần như thế mà y cũng không cảm nhận được?
Nhìn theo hướng của giọng nói, Định Dung Hầu phát hiện một con mèo nhỏ màu vàng, đang nằm ngửa trên tảng đá phơi nắng. Điều này khiến cho Định Dung Hầu rùng mình trong lòng. Nếu như đoán không sai, thì con mèo nhỏ này là một trong bốn Đại yêu vương Đại Vũ Thạch Miêu Vương?
Đối phó với một Bách Thảo Vương của núi Ngọc Sơn thì còn nắm chắc phần thắng, không ngờ tới Đại Vũ Thạch Miêu Vương cũng có mặt ở đây.
- Ở một bên nghỉ ngơi đi, ai cần ngươi hỗ trợ?
Bách Thảo Vương tựa hồ như không thèm chấp nhận ân tình của Thạch Miêu Vương.
- Hahahaahaha! Ta Định Dung Hầu cả đời bắt vô số yêu ma. Công phu còn đáng để cho bọn yêu ma như ngươi bình luận sao?
Định Dung Hầu phá lên cười, cười xong lại giơ tay sờ cằm, đại khái là cảm giác vừa rồi mình có chút khoa trương.
Tuy trên mặt lộ ra nét lạnh nhạt, nhưng Định Dung Hầu giờ phút này nội tâm một chút cũng không dám buông lòng. Thiếu nữ đối diện này, xem bộ dạng thì yếu đuối nữ nhi, nhưng nàng ta chính là một trong bốn Đại Yêu Vương Bách Thảo Vương Bạc Hà. Bất cứ người nào dám công nhiên tiến vào núi Ngọc Sơn, khiêu chiến người của nàng thì không ai còn sống sót. Nghe nói tất cả đều bị nàng đem luyện thành nhân đan.
Định Dung Hầu cùng thiếu nữ này đối mặt, cũng cảm nhận được võ học tu vi của nàng là sâu không lường được. Hoặc nói là tu vi của nàng không thể xưng là võ học, mà gọi là yêu thuật thì chuẩn xác hơn.
- Ta khen cho công phu của ngươi giỏi. Nếu như đem ngươi đem luyện thành nhân đan, hẳn sẽ là một viên nhân đan thượng phẩm.
Thiếu nữ cười hắc hắc, ánh mắt nhìn kỹ Định Dung Hầu, giống như đang nhìn một viên thảo dược.
- Yêu nghiệt, cây thần kiếm trong tay bản hầu còn thiếu linh khí, vừa vặn thu lấy yêu phách của ngươi nhập vào trong đó.
Định Dung Hầu lập tức nói với Bách Thảo Vương vài câu. Trước khi đánh nhau, thì mắng nhau một phen. Đây là lệ cũ. Nếu như ai bị làm cho khiếp sợ thì trước hết đã thua một hiệp rồi.
Khí thế bị thua sẽ khiến tâm e sợ, phát huy không tốt. Nói không chừng thật sự thua trên tay đối phương.
- Vị đại thúc này, ngươi tự tin có thể trấn áp được ta sao?
Bách Thảo Vương Bạc Hà vẻ mặt tò mò nhìn Định Dung Hầu. Gió nhẹ thổi qua, thổi tới những cọng tóc màu xanh của nàng, làm cho nàng càng thêm lộ ra nét thanh thuần động lòng người.
- Đại thúc? Bản hầu bộ trông già lắm sao? Bản hầu năm nay chỉ vừa mới hai lăm, chưa lấy vợ, không bằng cái lão yêu tinh sống hơn mười vạn năm như ngươi.
Định Dung Hầu có vẻ mất hứng.
- Ồ, vẫn còn là xử nam à? Chưa hề có quan hệ nam nữ, luyện thành nhân đan hiệu quả càng tốt hơn. Nói không chừng còn là cực phẩm đấy.
Bách Thảo Vương Bạc Hà lộ ra bộ dạng hưng phấn, rất muốn đem Định Dung Hầu luyện hóa thành nhân đan cho rồi.
Bách Thảo Vương lời vừa dứt, cảnh sắc bên cạnh Định Dung Hầu lập tức thay đổi. Trong nháy mắt, Định Dung Hầu cảm giác mình như lạc vào một rừng rậm nguyên thủy. Những cây cổ thụ cao lớn che khuất cả bầu trời. Khắp nơi trên mặt đất đều là cành khô lá rụng. Dĩ nhiên là nhìn không thấy trời, sờ không thấy đất. Vô số những cây mây từ trong rừng duỗi ra, lúc này đây so với vừa nãy càng mạnh hơn. Cây mây tuy rằng rất nhỏ, nhưng thắng ở số lượng nhiều, dày đặc kết thành một mảnh lưới. Cây mây này đều là từ gốc cổ thụ ngàn năm tu luyện ra, nên cứng rắn như sắt.
- Trận “Bách thụ thiên thảo” này của Bách Thảo Vương quả nhiên rất mạnh. Đang nói chuyện, đột nhiên ra tay muốn đem bản hầu đi tế luyện. Nếu như Định Dung Hầu ta không phải tuấn tú lịch lãm, võ công cái thế, hồng phúc tề thiên thì lần này chắc chết trong tay nàng. Nhưng cái “Bách thụ thiên thảo” trận này của ngươi có thể làm gì bản hầu chứ? Để bản hầu phá nát cho ngươi xem.
Định Dung Hầu quát to một tiếng.
Bách Thảo Thiên bị Định Dung Hầu một tiếng quát to ngăn cản lại. Nhưng lập tức một lần nữa hướng quanh người y, phảng phất như tơ ngọc, càng cắt bỏ càng mọc ra.
- Vô lượng thiên cơ, sư tổ thần uy, tử nguyệt phổ chiếu, yêu ma lui tán.
Định Dung Hầu niệm một phen thần chú. Sau lưng một đạo ánh trăng màu tím hiện lên, biến thành một bàn tay màu tím khổng lồ, gãi quanh người y. Bàn tay khổng lồ đi qua chỗ nào, chỗ đó như có lửa thiêu đốt. Bách Thảo Thiên toàn bộ đều bị đốt cháy.
Nhưng “Bách Thụ Thiên Thảo” trận kia giống như rừng cây nguyên thủy, sinh sôi không ngừng. Mặc cho bàn tay màu tím khổng lồ kia có hoành hành như thế nào cũng chỉ có thể xua tan những cây mây muốn tới gần Định Dung Hầu, nhưng không cách nào chính thức phá vỡ “Bách Thụ Thiên Thảo” trận.
- Thế gian phàm trần, phong mê mắt ta, đánh thức thiên cơ, ngưng tụ tâm thần, yêu ma nghiệp chướng, dám can đảm phá vỡ đại khí thiên cơ, tụ.
Định Dung Hầu lại một lần nữa quát to một tiếng. Bàn tay màu tím lập tức căng to lên như quả khinh khí cầu, lăng không một trảo, hình thành một quyền có đường kính mấy trăm trượng. Sau đó bắt đầu tụ lại, sau vài giây liền trở thành một viên đạn châu giống như khí châu, hạ xuống Định Dung Hầu.
Một quyền khổng lồ đến mấy trăm trượng bao vây trong không khí, ngưng tụ thành tiểu châu, trong đó ẩn chứa một năng lượng cực lớn. Một khi nổ tung thì uy lực tương đương với hơn mười viên thuốc nổ mà Đường Tiêu đã sử dụng.
Lại thêm hai bàn tay khổng lồ màu tím trước sau xuất hiện, cuối cùng biến thành tiểu khí châu rơi vào trong tay Định Dung Hầu.
- Phá cho ta!
Định Dung Hầu phát ra ba miếng khí châu, phân biệt nhau hướng “Bách Thụ Thiên Thảo” trận nhắm tới.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng nổ to vang lên, điểm chuẩn xác ba tiêu điểm của “Bách Thụ Thiên Thảo” trận. Toàn bộ “Bách Thụ Thiên Thảo” trận trong nháy mắt đều bị phá nát, vô số nhánh cây dây leo từ trên không trung rơi xuống, tất cả đều hóa thành từng đạo linh phù màu xanh lá, bị Bách Thảo Vương Bạc thu vào trong cơ thể.
“Bách Thảo Vương rõ ràng có thể sử dụng linh phù trận pháp ngưng tụ không gian. Tu vi của nàng ta sợ là đã đạt đến đỉnh điểm của Địa Nguyên cấp, thành tựu Thiên Nguyên cấp rồi”. Định Dung Hầu ý thức được tu vi của Bách Thảo Vương hiện tại không thua gì mình. Hôm nay muốn bắt được nàng ta, thậm chí rút thần hồn của nàng thì sẽ rất khó khăn.
- Cọng cỏ non kia có làm được không? Có cần ta ra tay giúp ngươi không?
Một giọng nói lười biếng từ nơi không xa truyền đến.
Nghe được thanh âm này, Định Dung Hầu liền cả kinh. Là cao thủ nào vậy? Đến gần như thế mà y cũng không cảm nhận được?
Nhìn theo hướng của giọng nói, Định Dung Hầu phát hiện một con mèo nhỏ màu vàng, đang nằm ngửa trên tảng đá phơi nắng. Điều này khiến cho Định Dung Hầu rùng mình trong lòng. Nếu như đoán không sai, thì con mèo nhỏ này là một trong bốn Đại yêu vương Đại Vũ Thạch Miêu Vương?
Đối phó với một Bách Thảo Vương của núi Ngọc Sơn thì còn nắm chắc phần thắng, không ngờ tới Đại Vũ Thạch Miêu Vương cũng có mặt ở đây.
- Ở một bên nghỉ ngơi đi, ai cần ngươi hỗ trợ?
Bách Thảo Vương tựa hồ như không thèm chấp nhận ân tình của Thạch Miêu Vương.
/593
|