- Hơn một ngàn binh sĩ? Không phải bốn ngàn sao?
Đường Tiêu nhìn công văn trên tay. Biên chế binh lính của nơi đóng quân Phượng Lâm là tám ngàn người. Hiện tại là bốn ngàn người, thiếu mất một nửa. Nhưng nghe Lưu Đình nói như vậy, chẳng lẽ lại còn giảm không phải chỉ một nửa?
- Lĩnh lương chính là hơn bốn ngàn người. Nhưng con số thực tế chưa đến hai ngàn người. Còn lương của hai ngàn người còn lại đều thuộc về huynh đệ họ Lâm ở Hoa Liên thành. Lưu lại trong hai ngàn người này còn có năm trăm thôn dân của Phượng Lâm trấn.
Lưu Đình hướng Đường Tiêu giang tay ra, trên mặt nhịn không được hiện lên một ít thần sắc đùa cợt. Đại khái là cảm thấy buồn cười khi thấy Đường Tiêu chăm chú lắng nghe.
- Tình trạng binh lính như thế này còn muốn quay trở lại Cửu Châu Đại lục để phản mãn phục quốc sao?
Đường Tiêu nhịn không được lắc đầu. Lý tưởng cùng sự thật chênh lệch quá lớn.
-Phản mãn phục quốc? Hahahaha……
Lưu Đình phá lên cười, giống như đã nghe thấy một sự kiện cực kỳ buồn cười.
Chứng kiến biểu hiện của Lưu Đình, Đường Tiêu muốn tát cho y một cái chết cho rồi. Nhưng hiện tại không phải lúc. Chính hắn còn không có chính thức nắm giữ binh quyền. Dù sao Lưu Đình vẫn còn giá trị lợi dụng. Cứ cho y cười đi, cũng chẳng còn cười được mấy ngày đâu.
Đường Tiêu tuy đã đáp ứng công chúa Dực Đài, nhưng trên thực tế hắn cũng không có chí lớn quay trở lại Cửu Châu Đại lục phản mãn phục quốc. Hắn muốn từng bước thành lập quân đội của mình, tăng cường thế lực, sau đó nhất thống thiên hạ. Nhưng mục tiêu này của hắn, trong giai đoạn này ngược lại cũng chẳng khác gì mục tiêu phản mãn phục quốc của Đại Minh triều.
Một nhà còn chưa quét xong làm sao có thể quét hết thiên hạ? Cho nên, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt Đường Tiêu, là lợi dụng Lưu Đình chỉnh đốn lại hơn một ngàn binh sĩ, lập chút quân công, phối hợp với sự thăng tiến võ học, sớm ngày thăng nhiệm Đô úy, Tướng quân, Đại tướng quân thống lĩnh phương quân mã, vì mục tiêu rộng lớn về sau của mình mà lót đường.
Gần nửa canh giờ trôi qua, bên trong võ đài đã thưa thớt trở về hơn mươi tên lính. Bóng dáng của ba giáo úy vẫn chưa thấy một ai. Đường Tiêu có chút tức giận, điều khiển Lưu Đình đi ra cửa, tại võ đài mắng to vài tiếng, bắt đám binh sĩ trong vòng mười phút phải gọi được ba gã giáo úy kia về. Nếu không sẽ theo quân pháp xử trí.
Mười phút sau, một gã giáo úy nào cũng không thấy. Nửa tiếng sau thì giáo úy Hồ Nhuận trở về, còn hai gã giáo úy khác vẫn bặt vô âm tín.
- Đô thống bảo chúng ta trở về có việc gì không?
Hồ Nhuận vọt vào doanh trại, đỉnh đạc hỏi Lưu Đình một câu. Nhìn dáng dấp của bọn họ cũng không tệ, căn bản không như Đường Tiêu đã tưởng tượng về sự uy nghiêm của hạ cấp và thượng cấp.
- Lính của ngươi đâu? Toàn bộ gọi vào võ đài hết cho ta.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình hỏi Hồ Nhuận
- Đô thống có chuyện gì cứ nói với ta một tiếng. Ta sẽ sắp xếp. Tập trung mọi người vào võ đài chi cho phiền toái.
Hồ Nhuận có chút kỳ quái nhìn lướt qua Lưu Đình, rồi lại nhìn Đường Tiêu đang ngồi trong phòng.
- Ngươi muốn chống đối lại quân lệnh sao?
Lưu Đình bộ dạng rất tức giận. Đương nhiên là Đường Tiêu tức giận.
- Đô thống, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Nhuận vẻ mặt hoang mang.
- Ta bảo ngươi gọi mọi người đến võ đài. Có cần ta nói lại lần thứ hai sao?
Lưu Đình hướng Hồ Nhuận rống lên một tiếng.
- Vâng, để ta đi tìm ngay.
Hồ Nhuận trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, lại nhìn Đường Tiêu ở trong phòng rồi lui ra ngoài.
- Ngày bình thường có rất nhiều chuyện đều nhờ đến bọn họ làm. Bọn họ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, không cần phải hung dữ với bọn họ như vậy.
Lưu Đình sau sự khống chế của Đường Tiêu, nhịn không được nói với Đường Tiêu một câu.
- Rất nhiều chuyện? Giúp ngươi lừa gạt Hoa Liên thành? Thương lượng với bọn sơn tặc chia đồ cướp của dân chúng như thế nào?
Đường Tiêu bây giờ thât sự là có chút nổi giận. Tuy hắn chẳng phải là người cao thượng gì, nhưng cho đến nay đều tự lo liệu lấy công việc. Khi làm việc gì cũng đều làm cho trót chứ không làm qua loa như Lưu Đình.
“Tùy ngươi, thích sao thì tùy” Lưu Đình dứt khoát không nói nữa, chỉ cười lạnh.
- Bẩm báo Đô thống, Hồng giáo úy có công vụ đến Hoa Liên thành rồi. Khuyết giáo úy tối hôm qua quân vụ bận rộn nên đi ngủ muộn. Hiện tại còn chưa dậy. Hồ giáo úy thì vừa rồi đã trở về.
Tện binh sĩ gầy yếu mới nãy mồ hôi nhỏ giọt quay trở lại hồi báo cho Lưu Đình.
- Hồng giáo úy đi công vụ gì ở Hoa Liên thành vậy? Khuyết giáo úy tối hôm qua bận rộn công việc gì?
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình nghiêm nghị chất vấn gã binh sĩ gầy yếu.
- Cái này…cái này…
Gã binh sĩ gầy yếu không biết phải trả lời như thế nào.
Đường Tiêu cùng với Lưu Đình bước ra khỏi doanh tại, bước lên đài điểm tướng giữa giáo trường đã bị sụp một nửa. Đường Tiêu cảm giác thái độ hiện tại của Lưu Đình, cũng không mệnh lệnh cho y làm cái gì, chỉ trực tiếp dùng thần thức cảu mình để thao túng thân thể của y, còn mình thì điềm nhiên ngồi ở một góc, tiếp tục ngưng luyện Luyện Yêu Đại Thủ Ấn vẫn còn dang dở.
Phía dưới đài lúc này đại khái có hơn bốn trăm người. Cho dù trong miệng Lưu Đình có đến một ngàn năm trăm binh sĩ, nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh trở về cũng chưa tới một phần ba.
- Hồ giáo úy!
Đường Tiêu hướng giữa giáo trường hô to một tiếng.
- Đô thống, tìm ta có việc gì?
Hồ Nhuận đi tới, rất hoang mang ngẩng đầu nhìn Lưu Đình.
- Thuộc hạ của ngươi thật sự có bao nhiêu người?
Đường Tiêu hỏi Hồ Nhuận một câu.
- Hơn năm trăm người?
Hồ Nhuận nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Lúc trước không có quân lương nên đã bỏ đi một số. Hiện tại khả năng chỉ còn hơn bốn trăm thôi.
- Ngươi thân là giáo úy, nhưng ngay cả binh lính của mình mà không biết bao nhiêu sao?
Đường Tiêu nghiêm nghị chất vấn Hồ Nhuận một câu.
- Đô thống, ngài quay trở lại kinh thành một chuyến, chẳng lẽ quên hết mọi viêc ở đây sao?
Hồ Nhuận cực kỳ buồn bực mà nhìn Lưu Đình, giống như là đang nhìn một người ngoài hành tinh.
- Cho ngươi nửa nén hương để tổng kết thuộc hạ của mình có bao nhiêu người. Sai một người thì đánh một gậy. Cho ngươi thêm một nén hương để tập hợp tất cả binh sĩ đến đây, thiếu một người thì đánh một gậy.
Đường Tiêu sắc mặt âm trầm ban bố mệnh lệnh xuống dưới.
- Đô thống.
Hồ Nhuận vẻ mặt kinh ngạc, vẫn đứng im tại đài điểm tướng không đi.
- Ngươi đang chậm trễ thời gian của mình đấy.
Đường Tiêu đem một nén hương cắm phía trước đài điểm tướng.
Đường Tiêu nhìn công văn trên tay. Biên chế binh lính của nơi đóng quân Phượng Lâm là tám ngàn người. Hiện tại là bốn ngàn người, thiếu mất một nửa. Nhưng nghe Lưu Đình nói như vậy, chẳng lẽ lại còn giảm không phải chỉ một nửa?
- Lĩnh lương chính là hơn bốn ngàn người. Nhưng con số thực tế chưa đến hai ngàn người. Còn lương của hai ngàn người còn lại đều thuộc về huynh đệ họ Lâm ở Hoa Liên thành. Lưu lại trong hai ngàn người này còn có năm trăm thôn dân của Phượng Lâm trấn.
Lưu Đình hướng Đường Tiêu giang tay ra, trên mặt nhịn không được hiện lên một ít thần sắc đùa cợt. Đại khái là cảm thấy buồn cười khi thấy Đường Tiêu chăm chú lắng nghe.
- Tình trạng binh lính như thế này còn muốn quay trở lại Cửu Châu Đại lục để phản mãn phục quốc sao?
Đường Tiêu nhịn không được lắc đầu. Lý tưởng cùng sự thật chênh lệch quá lớn.
-Phản mãn phục quốc? Hahahaha……
Lưu Đình phá lên cười, giống như đã nghe thấy một sự kiện cực kỳ buồn cười.
Chứng kiến biểu hiện của Lưu Đình, Đường Tiêu muốn tát cho y một cái chết cho rồi. Nhưng hiện tại không phải lúc. Chính hắn còn không có chính thức nắm giữ binh quyền. Dù sao Lưu Đình vẫn còn giá trị lợi dụng. Cứ cho y cười đi, cũng chẳng còn cười được mấy ngày đâu.
Đường Tiêu tuy đã đáp ứng công chúa Dực Đài, nhưng trên thực tế hắn cũng không có chí lớn quay trở lại Cửu Châu Đại lục phản mãn phục quốc. Hắn muốn từng bước thành lập quân đội của mình, tăng cường thế lực, sau đó nhất thống thiên hạ. Nhưng mục tiêu này của hắn, trong giai đoạn này ngược lại cũng chẳng khác gì mục tiêu phản mãn phục quốc của Đại Minh triều.
Một nhà còn chưa quét xong làm sao có thể quét hết thiên hạ? Cho nên, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt Đường Tiêu, là lợi dụng Lưu Đình chỉnh đốn lại hơn một ngàn binh sĩ, lập chút quân công, phối hợp với sự thăng tiến võ học, sớm ngày thăng nhiệm Đô úy, Tướng quân, Đại tướng quân thống lĩnh phương quân mã, vì mục tiêu rộng lớn về sau của mình mà lót đường.
Gần nửa canh giờ trôi qua, bên trong võ đài đã thưa thớt trở về hơn mươi tên lính. Bóng dáng của ba giáo úy vẫn chưa thấy một ai. Đường Tiêu có chút tức giận, điều khiển Lưu Đình đi ra cửa, tại võ đài mắng to vài tiếng, bắt đám binh sĩ trong vòng mười phút phải gọi được ba gã giáo úy kia về. Nếu không sẽ theo quân pháp xử trí.
Mười phút sau, một gã giáo úy nào cũng không thấy. Nửa tiếng sau thì giáo úy Hồ Nhuận trở về, còn hai gã giáo úy khác vẫn bặt vô âm tín.
- Đô thống bảo chúng ta trở về có việc gì không?
Hồ Nhuận vọt vào doanh trại, đỉnh đạc hỏi Lưu Đình một câu. Nhìn dáng dấp của bọn họ cũng không tệ, căn bản không như Đường Tiêu đã tưởng tượng về sự uy nghiêm của hạ cấp và thượng cấp.
- Lính của ngươi đâu? Toàn bộ gọi vào võ đài hết cho ta.
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình hỏi Hồ Nhuận
- Đô thống có chuyện gì cứ nói với ta một tiếng. Ta sẽ sắp xếp. Tập trung mọi người vào võ đài chi cho phiền toái.
Hồ Nhuận có chút kỳ quái nhìn lướt qua Lưu Đình, rồi lại nhìn Đường Tiêu đang ngồi trong phòng.
- Ngươi muốn chống đối lại quân lệnh sao?
Lưu Đình bộ dạng rất tức giận. Đương nhiên là Đường Tiêu tức giận.
- Đô thống, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Nhuận vẻ mặt hoang mang.
- Ta bảo ngươi gọi mọi người đến võ đài. Có cần ta nói lại lần thứ hai sao?
Lưu Đình hướng Hồ Nhuận rống lên một tiếng.
- Vâng, để ta đi tìm ngay.
Hồ Nhuận trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, lại nhìn Đường Tiêu ở trong phòng rồi lui ra ngoài.
- Ngày bình thường có rất nhiều chuyện đều nhờ đến bọn họ làm. Bọn họ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, không cần phải hung dữ với bọn họ như vậy.
Lưu Đình sau sự khống chế của Đường Tiêu, nhịn không được nói với Đường Tiêu một câu.
- Rất nhiều chuyện? Giúp ngươi lừa gạt Hoa Liên thành? Thương lượng với bọn sơn tặc chia đồ cướp của dân chúng như thế nào?
Đường Tiêu bây giờ thât sự là có chút nổi giận. Tuy hắn chẳng phải là người cao thượng gì, nhưng cho đến nay đều tự lo liệu lấy công việc. Khi làm việc gì cũng đều làm cho trót chứ không làm qua loa như Lưu Đình.
“Tùy ngươi, thích sao thì tùy” Lưu Đình dứt khoát không nói nữa, chỉ cười lạnh.
- Bẩm báo Đô thống, Hồng giáo úy có công vụ đến Hoa Liên thành rồi. Khuyết giáo úy tối hôm qua quân vụ bận rộn nên đi ngủ muộn. Hiện tại còn chưa dậy. Hồ giáo úy thì vừa rồi đã trở về.
Tện binh sĩ gầy yếu mới nãy mồ hôi nhỏ giọt quay trở lại hồi báo cho Lưu Đình.
- Hồng giáo úy đi công vụ gì ở Hoa Liên thành vậy? Khuyết giáo úy tối hôm qua bận rộn công việc gì?
Đường Tiêu điều khiển Lưu Đình nghiêm nghị chất vấn gã binh sĩ gầy yếu.
- Cái này…cái này…
Gã binh sĩ gầy yếu không biết phải trả lời như thế nào.
Đường Tiêu cùng với Lưu Đình bước ra khỏi doanh tại, bước lên đài điểm tướng giữa giáo trường đã bị sụp một nửa. Đường Tiêu cảm giác thái độ hiện tại của Lưu Đình, cũng không mệnh lệnh cho y làm cái gì, chỉ trực tiếp dùng thần thức cảu mình để thao túng thân thể của y, còn mình thì điềm nhiên ngồi ở một góc, tiếp tục ngưng luyện Luyện Yêu Đại Thủ Ấn vẫn còn dang dở.
Phía dưới đài lúc này đại khái có hơn bốn trăm người. Cho dù trong miệng Lưu Đình có đến một ngàn năm trăm binh sĩ, nhưng sau khi nghe được mệnh lệnh trở về cũng chưa tới một phần ba.
- Hồ giáo úy!
Đường Tiêu hướng giữa giáo trường hô to một tiếng.
- Đô thống, tìm ta có việc gì?
Hồ Nhuận đi tới, rất hoang mang ngẩng đầu nhìn Lưu Đình.
- Thuộc hạ của ngươi thật sự có bao nhiêu người?
Đường Tiêu hỏi Hồ Nhuận một câu.
- Hơn năm trăm người?
Hồ Nhuận nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu:
- Lúc trước không có quân lương nên đã bỏ đi một số. Hiện tại khả năng chỉ còn hơn bốn trăm thôi.
- Ngươi thân là giáo úy, nhưng ngay cả binh lính của mình mà không biết bao nhiêu sao?
Đường Tiêu nghiêm nghị chất vấn Hồ Nhuận một câu.
- Đô thống, ngài quay trở lại kinh thành một chuyến, chẳng lẽ quên hết mọi viêc ở đây sao?
Hồ Nhuận cực kỳ buồn bực mà nhìn Lưu Đình, giống như là đang nhìn một người ngoài hành tinh.
- Cho ngươi nửa nén hương để tổng kết thuộc hạ của mình có bao nhiêu người. Sai một người thì đánh một gậy. Cho ngươi thêm một nén hương để tập hợp tất cả binh sĩ đến đây, thiếu một người thì đánh một gậy.
Đường Tiêu sắc mặt âm trầm ban bố mệnh lệnh xuống dưới.
- Đô thống.
Hồ Nhuận vẻ mặt kinh ngạc, vẫn đứng im tại đài điểm tướng không đi.
- Ngươi đang chậm trễ thời gian của mình đấy.
Đường Tiêu đem một nén hương cắm phía trước đài điểm tướng.
/593
|