Đường Tiêu lần thứ hai triệt để kiểm tra toàn thân quận chúa Nghi Lan, đại khái xác định mấy chỗ bị thương nghiêm trọng trên người cô. Sau đó hắn thúc đẩy phù triện trong người chui vào thân thể quận chúa Nghi Lan, cẩn thận cảm nhận tình hình vết thương của cô.
Sau khi đột phá bậc năm, Đường Tiêu đã có được năng lực nội thị phù triện sơ cấp, thậm chí có thể thông qua lực lượng phù triện sơ bộ nội thị thân thể người khác.
Quả nhiên, quận chúa Nghi Lan bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Trừ gãy xương ra, có nhiều mạch máu bị đứt. Nếu không có thánh dược trị thương của công chúa Dực Thai, và cưỡng ép vận chân khí bảo vệ trong thân thể cô xuất huyết trầm trọng, chắc chắn quận chúa Nghi Lan đã chịu không nổi chết rồi.
Đời trước khi Đường Tiêu làm sát thủ từng học y thuật từ một danh y có cùng họ Đường. Hắn rất hiểu về giải phẫu, kinh mạch, nội tang xương cốt trong thân thể người. Cho nên Đường Tiêu không vội một hơi trị thương cho quận chúa Nghi Lan mà thử dùng phù triện bao bọc xương tay bị gãy, giúp chúng nó từng chút một trở về vị trí cũ, sau đó dùng lực lượng phù triện tu sửa vết thương bên trên.
Cách chữa trị như vậy có chút lạ nhưng hiệu quả thì chính xác hơn cách kia nhiều, bộ phận được chữa trị hoàn toàn hồi phục như lúc ban đầu. Dù là thánh dược trị thương của hoàng gia, trị thương bằng chân khí bên ngoại hoặc bản thân thì đều không thể làm được trỉ mỉ như vậy. Đặc biệt là dưới tình huống vết thương khá nặng, dù uống dược hay lấy chân khí tu thân thể đều cần người bị thương tự điều dưỡng trong thời gian rất dài.
Đường Tiêu làm vậy với quận chúa Nghi Lan không phải vì tốt cho cô, muốn nhanh chóng trị thương cho cô. Hắn đơn giản là thấy tò mò về cách dùng phù triện chữa thương, dùng quận chúa Nghi Lan làm thí nghiệm mà thôi.
Cách trị thương như vậy thống khổ hơn uống thuốc, lấy chân khí trị thương nhiều. Phù triện di chuyển xương cốt, xoay chuyển kinh mạch tạo thành đau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng. Quả nhiên, quận chúa Nghi Lan đau đến mặt trắng bệch, liên tục hét thảm. Đang khi quận chúa Nghi Lan nghi ngờ Đường Tiêu rốt cuộc làm cái gì thì cánh tay bị gãy xương nghiêm trọng đã hoàn toàn lành lặn. Tất cả mảnh xương đều trở về vị trí cũ, không thấy đau gì hết, cảm giác cánh tay bình thường như ban đầu.
Theo Đường Tiêu thúc đẩy ý niệm tiếp tục xâm nhập vào người quận chúa Nghi Lan, cô đột nhiên có loại xấu hổ bị Đường Tiêu nhìn thấu thân thể. Cảm nhận hai phù triện của Đường Tiêu tiến đến trước ngực mình, chỗ đó xuất hiện cảm giác tê tê, khuôn mặt nhỏ nhắn của quận chúa Nghi Lan đỏ hồng. Nhưng ở trước mặt công chúa Dực Thai, cô không nói ra lời.
‘Cái tên dâm tặc này! Lại nhân dịp này lén dâm loạn mình! Thật là…’ Quận chúa Nghi Lan lòng rối loạn, cho rằng Đường Tiêu cố ý làm vậy.
Khi phù triện thần thức của Đường Tiêu càng tiến một bước xâm nhập vào bụng cô, khiến ‘chỗ kín’ bắt đầu ngứa ngáy thì mặt quận chúa Nghi Lan đã đỏ đến mức suýt ngất xỉu.
Quận chúa Nghi Lan không biết rằng bây giờ Đường Tiêu chỉ là đi tìm vết thương của cô, rèn luyện thí nghiệm y thuật trị thương kiểu mới mà thôi. Đối với ‘thân xác thối tha’ của cô, ở trong mắt hắn chẳng qua là đạo cụ thực nghiệm bình thường, không có chút hứng thú.
Đường Tiêu tu sửa xương gãy mạch máu đứt trong người quận chúa Nghi Lan, tuy tiêu hao nhiều chân khí nhưng hắn ngày càng hưng phấn. Đời trước dù hắn khá hiểu về y thuật nhưng không thể thực hiện cách chữa trị thần kỳ như vậy. Đời này tu vi võ học tăng tiến, có nhiều chuyện đời trước không thể làm đời này biến thành hiện thực.
Rèn luyện xong y thuật này, Đường Tiêu không còn sợ bị thương nữa. Làm sát thủ một đời, thân thể thường chịu các loại thương tổn, nhiều lúc Đường Tiêu dựa vào tự cứu mới giãy dụa khỏi lằn ranh sống chết sống sót trở về, đương nhiên hắn hiểu rõ tầm quan trọng của y thuật đối với một sát thủ.
Đời này, đây là thế giới võ học thuần túy, hiển nhiên y thuật càng quan trọng hơn cả đời trước. Cho nên có cơ hội luyện tập thế này thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì nó mà Đường Tiêu thậm chí mấy lần đem bộ phận hiểm yếu khó chữa của quận chúa Nghi Lan, chỗ xương cốt và kinh mạch vừa mới nắn lại xong lần nữa cắt đứt, rồi tiếp tục sửa chữa. Quận chúa Nghi Lan đau đớn thật là chết đi sống lại, cuối cùng ngất xỉu, nhưng Đường Tiêu rất nhanh dùng chân khí đánh thức cô dậy. Cái gì gọi là sống không bằng chết, hiện tại quận chúa Nghi Lan chân chính thể nghiệm một phen.
Đường Tiêu tốn ba canh giờ mới hoàn thành quá trình trị liệu cho quận chúa Nghi Lan. Không lên tiếng đã lấy cô làm vật thí nghiệm y thuật thì hình như hơi quá đáng, nhưng Đường Tiêu đã tiện tay đem một ít kinh mạch luôn tắt nghẽn không thông trong người quận chúa Nghi Lan, một ít bệnh cũ trầm kha cũng trị liệu luôn, biến tướng tẩy cân phạt tủy cho cô.
Sau khi Đường Tiêu trị liệu hoàn thành, quận chúa Nghi Lan phát hiện mình chẳng những trọng thương lành lại, tình trạng thân thể nhẹ nhàng hơn trước khi bị thương nữa, có cảm giác phấn chấn tinh thần. Điều này khiến cô cực kỳ kinh ngạc, thậm chí quên cả quá trình chữa trị như địa ngục vừa rồi, chỉ là lòng còn ghi hận việc Đường Tiêu dùng hai phù triện ‘sờ’ khắp người cô.
Công chúa Dực Thai kiềm không được hỏi Đường Tiêu:
- Đường công tử, khi nào thì mới mở lồng sắt giúp chúng ta?
Đường Tiêu quay lưng đi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp một câu:
- Ta tiêu hao chân khí quá lớn, cần tĩnh dưỡng một lúc.
Công chúa Dực Thai liếm môi khô nứt, không cam lòng lại hỏi Đường Tiêu một câu:
- Đói chết mất, trong hồ lô của các ngươi có đem theo đồ ăn không? Cho miếng nước uống cũng được.
- Ta không mang theo…
Quận chúa Nghi Lan nghe công chúa Dực Thai nêu ra thì cũng cảm giác được khát nước và đói bụng.
Họ nói chuyện nhắc nhở Đường Tiêu, lúc hắn trị liệu cho quận chúa Nghi Lan thì đã sớm đói bụng, chẳng qua quá tập trung sức chú ý nên quên đi việc này, kết quả đói tới cực độ thì ngược lại không còn cảm giác gì nữa. Làm con người lấy ăn là trên hết, lúc đói bụng không nghĩ đến thực vật thì thôi, lúc nghĩ đến rồi sẽ thấy thật khó thể chịu đựng. Xem ra sau này trong hồ lô trữ vật phải cất giữ chút thực vật mới được. Lỡ đâu gặp chuyện ngoài ý muốn, bị nhốt ở đâu đó thì cũng không đến mức đói chết.
Nhưng chuyện này không làm khó được Đường Tiêu. Trong mênh mông nước biển, chắc chắn không thiếu cá biển, đói quá bắt mấy con cá là được. Động ý niệm, Đường Tiêu đã triệu hoán ra pháp khí bay thất thải san hô, hóa thành thất thải tường vân hợp nhất với thân thể, Đường Tiêu từ mai rùa nhảy lên trên sau đó chui vào trong nước biển.
Sau khi đột phá bậc năm, Đường Tiêu đã có được năng lực nội thị phù triện sơ cấp, thậm chí có thể thông qua lực lượng phù triện sơ bộ nội thị thân thể người khác.
Quả nhiên, quận chúa Nghi Lan bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Trừ gãy xương ra, có nhiều mạch máu bị đứt. Nếu không có thánh dược trị thương của công chúa Dực Thai, và cưỡng ép vận chân khí bảo vệ trong thân thể cô xuất huyết trầm trọng, chắc chắn quận chúa Nghi Lan đã chịu không nổi chết rồi.
Đời trước khi Đường Tiêu làm sát thủ từng học y thuật từ một danh y có cùng họ Đường. Hắn rất hiểu về giải phẫu, kinh mạch, nội tang xương cốt trong thân thể người. Cho nên Đường Tiêu không vội một hơi trị thương cho quận chúa Nghi Lan mà thử dùng phù triện bao bọc xương tay bị gãy, giúp chúng nó từng chút một trở về vị trí cũ, sau đó dùng lực lượng phù triện tu sửa vết thương bên trên.
Cách chữa trị như vậy có chút lạ nhưng hiệu quả thì chính xác hơn cách kia nhiều, bộ phận được chữa trị hoàn toàn hồi phục như lúc ban đầu. Dù là thánh dược trị thương của hoàng gia, trị thương bằng chân khí bên ngoại hoặc bản thân thì đều không thể làm được trỉ mỉ như vậy. Đặc biệt là dưới tình huống vết thương khá nặng, dù uống dược hay lấy chân khí tu thân thể đều cần người bị thương tự điều dưỡng trong thời gian rất dài.
Đường Tiêu làm vậy với quận chúa Nghi Lan không phải vì tốt cho cô, muốn nhanh chóng trị thương cho cô. Hắn đơn giản là thấy tò mò về cách dùng phù triện chữa thương, dùng quận chúa Nghi Lan làm thí nghiệm mà thôi.
Cách trị thương như vậy thống khổ hơn uống thuốc, lấy chân khí trị thương nhiều. Phù triện di chuyển xương cốt, xoay chuyển kinh mạch tạo thành đau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng. Quả nhiên, quận chúa Nghi Lan đau đến mặt trắng bệch, liên tục hét thảm. Đang khi quận chúa Nghi Lan nghi ngờ Đường Tiêu rốt cuộc làm cái gì thì cánh tay bị gãy xương nghiêm trọng đã hoàn toàn lành lặn. Tất cả mảnh xương đều trở về vị trí cũ, không thấy đau gì hết, cảm giác cánh tay bình thường như ban đầu.
Theo Đường Tiêu thúc đẩy ý niệm tiếp tục xâm nhập vào người quận chúa Nghi Lan, cô đột nhiên có loại xấu hổ bị Đường Tiêu nhìn thấu thân thể. Cảm nhận hai phù triện của Đường Tiêu tiến đến trước ngực mình, chỗ đó xuất hiện cảm giác tê tê, khuôn mặt nhỏ nhắn của quận chúa Nghi Lan đỏ hồng. Nhưng ở trước mặt công chúa Dực Thai, cô không nói ra lời.
‘Cái tên dâm tặc này! Lại nhân dịp này lén dâm loạn mình! Thật là…’ Quận chúa Nghi Lan lòng rối loạn, cho rằng Đường Tiêu cố ý làm vậy.
Khi phù triện thần thức của Đường Tiêu càng tiến một bước xâm nhập vào bụng cô, khiến ‘chỗ kín’ bắt đầu ngứa ngáy thì mặt quận chúa Nghi Lan đã đỏ đến mức suýt ngất xỉu.
Quận chúa Nghi Lan không biết rằng bây giờ Đường Tiêu chỉ là đi tìm vết thương của cô, rèn luyện thí nghiệm y thuật trị thương kiểu mới mà thôi. Đối với ‘thân xác thối tha’ của cô, ở trong mắt hắn chẳng qua là đạo cụ thực nghiệm bình thường, không có chút hứng thú.
Đường Tiêu tu sửa xương gãy mạch máu đứt trong người quận chúa Nghi Lan, tuy tiêu hao nhiều chân khí nhưng hắn ngày càng hưng phấn. Đời trước dù hắn khá hiểu về y thuật nhưng không thể thực hiện cách chữa trị thần kỳ như vậy. Đời này tu vi võ học tăng tiến, có nhiều chuyện đời trước không thể làm đời này biến thành hiện thực.
Rèn luyện xong y thuật này, Đường Tiêu không còn sợ bị thương nữa. Làm sát thủ một đời, thân thể thường chịu các loại thương tổn, nhiều lúc Đường Tiêu dựa vào tự cứu mới giãy dụa khỏi lằn ranh sống chết sống sót trở về, đương nhiên hắn hiểu rõ tầm quan trọng của y thuật đối với một sát thủ.
Đời này, đây là thế giới võ học thuần túy, hiển nhiên y thuật càng quan trọng hơn cả đời trước. Cho nên có cơ hội luyện tập thế này thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì nó mà Đường Tiêu thậm chí mấy lần đem bộ phận hiểm yếu khó chữa của quận chúa Nghi Lan, chỗ xương cốt và kinh mạch vừa mới nắn lại xong lần nữa cắt đứt, rồi tiếp tục sửa chữa. Quận chúa Nghi Lan đau đớn thật là chết đi sống lại, cuối cùng ngất xỉu, nhưng Đường Tiêu rất nhanh dùng chân khí đánh thức cô dậy. Cái gì gọi là sống không bằng chết, hiện tại quận chúa Nghi Lan chân chính thể nghiệm một phen.
Đường Tiêu tốn ba canh giờ mới hoàn thành quá trình trị liệu cho quận chúa Nghi Lan. Không lên tiếng đã lấy cô làm vật thí nghiệm y thuật thì hình như hơi quá đáng, nhưng Đường Tiêu đã tiện tay đem một ít kinh mạch luôn tắt nghẽn không thông trong người quận chúa Nghi Lan, một ít bệnh cũ trầm kha cũng trị liệu luôn, biến tướng tẩy cân phạt tủy cho cô.
Sau khi Đường Tiêu trị liệu hoàn thành, quận chúa Nghi Lan phát hiện mình chẳng những trọng thương lành lại, tình trạng thân thể nhẹ nhàng hơn trước khi bị thương nữa, có cảm giác phấn chấn tinh thần. Điều này khiến cô cực kỳ kinh ngạc, thậm chí quên cả quá trình chữa trị như địa ngục vừa rồi, chỉ là lòng còn ghi hận việc Đường Tiêu dùng hai phù triện ‘sờ’ khắp người cô.
Công chúa Dực Thai kiềm không được hỏi Đường Tiêu:
- Đường công tử, khi nào thì mới mở lồng sắt giúp chúng ta?
Đường Tiêu quay lưng đi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp một câu:
- Ta tiêu hao chân khí quá lớn, cần tĩnh dưỡng một lúc.
Công chúa Dực Thai liếm môi khô nứt, không cam lòng lại hỏi Đường Tiêu một câu:
- Đói chết mất, trong hồ lô của các ngươi có đem theo đồ ăn không? Cho miếng nước uống cũng được.
- Ta không mang theo…
Quận chúa Nghi Lan nghe công chúa Dực Thai nêu ra thì cũng cảm giác được khát nước và đói bụng.
Họ nói chuyện nhắc nhở Đường Tiêu, lúc hắn trị liệu cho quận chúa Nghi Lan thì đã sớm đói bụng, chẳng qua quá tập trung sức chú ý nên quên đi việc này, kết quả đói tới cực độ thì ngược lại không còn cảm giác gì nữa. Làm con người lấy ăn là trên hết, lúc đói bụng không nghĩ đến thực vật thì thôi, lúc nghĩ đến rồi sẽ thấy thật khó thể chịu đựng. Xem ra sau này trong hồ lô trữ vật phải cất giữ chút thực vật mới được. Lỡ đâu gặp chuyện ngoài ý muốn, bị nhốt ở đâu đó thì cũng không đến mức đói chết.
Nhưng chuyện này không làm khó được Đường Tiêu. Trong mênh mông nước biển, chắc chắn không thiếu cá biển, đói quá bắt mấy con cá là được. Động ý niệm, Đường Tiêu đã triệu hoán ra pháp khí bay thất thải san hô, hóa thành thất thải tường vân hợp nhất với thân thể, Đường Tiêu từ mai rùa nhảy lên trên sau đó chui vào trong nước biển.
/593
|