- Đi thôi!
Càn Kình nắm lấy tay Bích Lạc, nhất thời cảm giác được toàn thân nữ hài này khiếp sợ run lên, liều mạng muốn rút tay về.
- Nói thật, bình thường ta cũng không mấy khi nắm tay nữ hài.
Càn Kình có chút lúng túng nhìn Bích Lạc:
- Nhưng ta không biết vì sao, từ giây phút đi ra khỏi học viện, ta chung quy vẫn cảm giác hình như có nguy hiểm nào đó luôn rình rập, nhìn chúng ta chằm chằm. Nhưng ta lại không tìm được nguy hiểm từ đâu phát ra. Không cầm tay nàng, ta sợ tới lúc nguy hiểm nàng tránh không thoát.
Bích Lạc cẩn thận xuyên qua chiếc mũ pháp sư len lén quan sát Càn Kình, phán đoán xem lời hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.
- Tiểu tử đáng khinh!
Tên mập Nạp Tư Đạt len lén trút hận đạp một cước lên lớp lá mục trên mặt đất:
- Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, nhất định phải bảo Lỗ Tạp Tư cho ta thêm tiền! Tiểu tử này bất luận đang làm gì, thân thể đều thể hiện bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu. Rốt cuộc là ai huấn luyện hắn? Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan có lão sư xuất sắc như vậy sao?
Chiến sĩ gầy số ba cười khổ liên tục lắc đầu. Điều này hiển nhiên không phải. Trường học lưu phái không có khả năng dạy những điều này. Thật ra dường như chỉ có người đã từng trải qua chiến trường, trải qua vô số lần chém giết mới luyện được một loại bản năng, tìm ra bước đi thích hợp nhất cho mình.
Chỉ có điều số 3 Tiếu Đặc hắn không thể tin được, một học viên chiến sĩ năm nhất còn chưa tới mười sáu tuổi, bảo hắn ra chiến trường rèn luyện chém giết hơn mấy trăm ngàn Ma tộc? Vậy hắn phải bắt đầu ra chiến trường từ khi mấy tuổi? Vận khí của hắn cần tốt tới mức nào mới có thể ở trên chiến trường Nhân Ma còn sống đến giờ?
Điều này hiển nhiên không phù hợp! Số 3 chỉ có thể cho rằng, học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan quả thật có một lão sư dạy rất giỏi, từ khi Càn Kình vừa vào học đã liên tục bí mật hướng dẫn hắn.
- Bọn họ lại bắt đầu đi về phía trước...
Số một híp mắt, lộ ra hàn quang:
- Hiện tại gần như có thể khẳng định, hai người kia chắc chắn đi vào sơn cốc Tứ Quý. Lần này chúng ta đánh cuộc một lần! Số 3, ngươi nghĩ biện pháp vượt lên phía trước mục tiêu, không được để cho bọn họ chú ý, chuẩn bị mai phục ở gần sơn cốc Tứ Quý.
Số 3 nhìn thoáng qua cây cung trong tay tên mập Nạp Tư Đạt, duỗi lưng khẽ gật đầu nói:
- Đến lúc đó xem động tác của ta! Tin tưởng, ngươi cũng không cho rằng hắn chỉ có tiêu chuẩn chiến sĩ thất cấp.
Nạp Tư Đạt và số một đồng thời khẽ gật đầu. Tuy rằng bọn họ cảm giác kinh ngạc trước một thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi, không có lực lượng huyết mạch lại đạt được thực lực chiến sĩ thất cấp, nhưng không biết vì sao bọn họ cảm giác trong cơ thể của người thiếu niên này hẳn còn che giấu thực lực cao hơn. Thậm chí có thể là chiến sĩ cửu cấp!
Chiến sĩ cửu cấp?
Nạp Tư Đạt ra sức lắc đầu, muốn ném ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không sao bỏ được suy nghĩ này. Nếu như không phải có cảm giác này, ngày đầu tiên khi tiến vào dãy núi Lạc Nhật, bọn họ đã sớm trực tiếp phát động công kích về phía mục tiêu.
Ba gã chiến sĩ cửu cấp cho dù vây giết một chiến sĩ cửu cấp, tất nhiên chưa từng có khả năng thất bại. Nhưng nếu quả thật là một chiến sĩ cửu cấp, khi tuyệt mênh sắp chết, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm mình chịu một chút tổn thất nào. Nếu như có thể một đòn tất sát, dĩ nhiên là tốt nhất.
Nạp Tư Đạt chú ý đặc biệt tới số 3. Người này giỏi về ẩn nấp, vì không muốn để cho mục tiêu chú ý, phải đi vòng một đường lớn. Hơn nữa trước sau cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Kể từ đó thời gian trở nên rất dài.
Lần này đã đi gần hai giờ, Càn Kình đặc biệt tới gần sơn cốc Tứ Quý.
- A?
Càn Kình nhìn xung quanh một chút, cau mày khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ảo giác? Vừa nãy dường như có vật gì từ phía xa chạy tới trước mặt mình.
- Không đúng!
Xương tai Càn Kình giật giật. Mắt nhất thời trở nên sắc bén. Bích Lạc khẩn trương nhìn hắn chậm rãi siết chặt Trảo Mã Đao trong tay:
- Phía trước có chiến đấu.
- Chiến đấu?
Bích Lạc khiếp sợ nhìn rừng cây rậm rạp, trong lòng âm thầm hoài nghi. Phía trước đều bị cây lớn chắn tầm mắt. Hơn nữa nàng không nghe thấy có tiếng chiến đấu. Vì sao hắn lại nhận định có chiến đấu phát sinh?
Càn Kình tỏ ra thận trọng, một tay cầm Trảo Mã Đao, một tay kéo Bích Lạc, cúi người đi từng bước về phía chiến trường cách đó không xa. Trong lòng hắn âm thầm suy đoán, cuộc chiến đấu phía trước có phải là cạm bẫy gì hay không? Mấy ngày nay, hắn luôn có cảm giác bị người ác ý nhìn trộm. Khó bảo toàn không phải sát thủ do Lỗ Tạp Tư dùng tiền mời tới.
- Bất kể như thế nào cũng phải lén quan sát trước một chút.
Càn Kình bước đi lặng lẽ về phía cuộc chiến đấu.
Số một, tay cầm thiên lý kính nhìn chằm chằm vào động tác của Càn Kình khẽ nhíu mày, hỏi Nạp Tư Đạt đang ở bên cạnh trong tay cầm cung và mũi tên chuẩn bị ra tay xuất thủ bất kỳ lúc nào:
- Ngươi xem người này, tư thế đi của hắn có chút giống sói, có chút giống báo, còn có chút giống như...
- Giống như thân thể dã thú trước khi xuất kích.
Mắt Nạp Tư Đạt dường như bị cường lực nào đó dính chặt, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình phía xa, đưa ra lời nghi vấn:
- Lẽ nào tiểu tử này tinh thông thú đấu kỹ? Hơn nữa không chỉ tinh thông một môn thú đấu kỹ? Sao có thể như vậy được? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Có thể tinh thông một môn thú đấu kỹ, đã là chuyện rất khó.
Càn Kình giống như linh miêu không ngừng lên xuống ở trong rừng cây, rất nhanh tiến vào trong lùm cây thật cao, bất ngờ phát hiện người chiến đấu cách đó không xa là người quen! Đó là đoàn người thám hiểm Hỏa Diễm!
Đây là?
Càn Kình không khỏi sửng sốt. Trong chiến đoàn cũng không có bất kỳ người ngoài nào. Tất cả là do thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm nội chiến.
Tiêu Trường Lôi Minh toàn thân mặc nhuyễn giáp, trong tay cầm theo hai cây đoản thương sáng bóng do Phất Lan Lâm sử dụng tinh sắt ngũ cấp của Càn Kình rèn ra vài ngày trước đó. Cổ tay hắn đột nhiên run lên. Một ánh sáng ngọc bắn ra. Cây đoản thương lao vào chiến đao của đối thủ, không ngừng phóng ra những tia lửa liên tiếp. Mũi đoản thương trực tiếp đâm vào cổ họng đối thủ, đâm thủng một lỗ trên cổ họng, phun ra máu tươi.
Chỉ còn lại một nữ kiếm sĩ bị thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm bao vây. Đó chính là nữ kiếm sĩ Càn Kình đã gặp ở cửa hàng rèn lúc đầu, mái tóc dài màu lam buộc thật cao sau gáy. Hôm nay mái tóc không hề gọn gàng, mà rối loạn. Nàng mặc giáp da ôm lấy thân thể quyến rũ, cũng có không ít vết thương, còn có vài chỗ mơ hồ có thể thấy được vết máu. Cặp mắt giống như biết nói kia đang tràn ngập sự phẫn nộ không hiểu được nhìn đội trưởng Tiêu Trường Lôi Minh.
- Vì sao? Tại sao phải giết người?
Càn Kình nắm lấy tay Bích Lạc, nhất thời cảm giác được toàn thân nữ hài này khiếp sợ run lên, liều mạng muốn rút tay về.
- Nói thật, bình thường ta cũng không mấy khi nắm tay nữ hài.
Càn Kình có chút lúng túng nhìn Bích Lạc:
- Nhưng ta không biết vì sao, từ giây phút đi ra khỏi học viện, ta chung quy vẫn cảm giác hình như có nguy hiểm nào đó luôn rình rập, nhìn chúng ta chằm chằm. Nhưng ta lại không tìm được nguy hiểm từ đâu phát ra. Không cầm tay nàng, ta sợ tới lúc nguy hiểm nàng tránh không thoát.
Bích Lạc cẩn thận xuyên qua chiếc mũ pháp sư len lén quan sát Càn Kình, phán đoán xem lời hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.
- Tiểu tử đáng khinh!
Tên mập Nạp Tư Đạt len lén trút hận đạp một cước lên lớp lá mục trên mặt đất:
- Sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, nhất định phải bảo Lỗ Tạp Tư cho ta thêm tiền! Tiểu tử này bất luận đang làm gì, thân thể đều thể hiện bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái chiến đấu. Rốt cuộc là ai huấn luyện hắn? Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan có lão sư xuất sắc như vậy sao?
Chiến sĩ gầy số ba cười khổ liên tục lắc đầu. Điều này hiển nhiên không phải. Trường học lưu phái không có khả năng dạy những điều này. Thật ra dường như chỉ có người đã từng trải qua chiến trường, trải qua vô số lần chém giết mới luyện được một loại bản năng, tìm ra bước đi thích hợp nhất cho mình.
Chỉ có điều số 3 Tiếu Đặc hắn không thể tin được, một học viên chiến sĩ năm nhất còn chưa tới mười sáu tuổi, bảo hắn ra chiến trường rèn luyện chém giết hơn mấy trăm ngàn Ma tộc? Vậy hắn phải bắt đầu ra chiến trường từ khi mấy tuổi? Vận khí của hắn cần tốt tới mức nào mới có thể ở trên chiến trường Nhân Ma còn sống đến giờ?
Điều này hiển nhiên không phù hợp! Số 3 chỉ có thể cho rằng, học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan quả thật có một lão sư dạy rất giỏi, từ khi Càn Kình vừa vào học đã liên tục bí mật hướng dẫn hắn.
- Bọn họ lại bắt đầu đi về phía trước...
Số một híp mắt, lộ ra hàn quang:
- Hiện tại gần như có thể khẳng định, hai người kia chắc chắn đi vào sơn cốc Tứ Quý. Lần này chúng ta đánh cuộc một lần! Số 3, ngươi nghĩ biện pháp vượt lên phía trước mục tiêu, không được để cho bọn họ chú ý, chuẩn bị mai phục ở gần sơn cốc Tứ Quý.
Số 3 nhìn thoáng qua cây cung trong tay tên mập Nạp Tư Đạt, duỗi lưng khẽ gật đầu nói:
- Đến lúc đó xem động tác của ta! Tin tưởng, ngươi cũng không cho rằng hắn chỉ có tiêu chuẩn chiến sĩ thất cấp.
Nạp Tư Đạt và số một đồng thời khẽ gật đầu. Tuy rằng bọn họ cảm giác kinh ngạc trước một thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi, không có lực lượng huyết mạch lại đạt được thực lực chiến sĩ thất cấp, nhưng không biết vì sao bọn họ cảm giác trong cơ thể của người thiếu niên này hẳn còn che giấu thực lực cao hơn. Thậm chí có thể là chiến sĩ cửu cấp!
Chiến sĩ cửu cấp?
Nạp Tư Đạt ra sức lắc đầu, muốn ném ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không sao bỏ được suy nghĩ này. Nếu như không phải có cảm giác này, ngày đầu tiên khi tiến vào dãy núi Lạc Nhật, bọn họ đã sớm trực tiếp phát động công kích về phía mục tiêu.
Ba gã chiến sĩ cửu cấp cho dù vây giết một chiến sĩ cửu cấp, tất nhiên chưa từng có khả năng thất bại. Nhưng nếu quả thật là một chiến sĩ cửu cấp, khi tuyệt mênh sắp chết, bất kỳ ai cũng không dám bảo đảm mình chịu một chút tổn thất nào. Nếu như có thể một đòn tất sát, dĩ nhiên là tốt nhất.
Nạp Tư Đạt chú ý đặc biệt tới số 3. Người này giỏi về ẩn nấp, vì không muốn để cho mục tiêu chú ý, phải đi vòng một đường lớn. Hơn nữa trước sau cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Kể từ đó thời gian trở nên rất dài.
Lần này đã đi gần hai giờ, Càn Kình đặc biệt tới gần sơn cốc Tứ Quý.
- A?
Càn Kình nhìn xung quanh một chút, cau mày khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là ảo giác? Vừa nãy dường như có vật gì từ phía xa chạy tới trước mặt mình.
- Không đúng!
Xương tai Càn Kình giật giật. Mắt nhất thời trở nên sắc bén. Bích Lạc khẩn trương nhìn hắn chậm rãi siết chặt Trảo Mã Đao trong tay:
- Phía trước có chiến đấu.
- Chiến đấu?
Bích Lạc khiếp sợ nhìn rừng cây rậm rạp, trong lòng âm thầm hoài nghi. Phía trước đều bị cây lớn chắn tầm mắt. Hơn nữa nàng không nghe thấy có tiếng chiến đấu. Vì sao hắn lại nhận định có chiến đấu phát sinh?
Càn Kình tỏ ra thận trọng, một tay cầm Trảo Mã Đao, một tay kéo Bích Lạc, cúi người đi từng bước về phía chiến trường cách đó không xa. Trong lòng hắn âm thầm suy đoán, cuộc chiến đấu phía trước có phải là cạm bẫy gì hay không? Mấy ngày nay, hắn luôn có cảm giác bị người ác ý nhìn trộm. Khó bảo toàn không phải sát thủ do Lỗ Tạp Tư dùng tiền mời tới.
- Bất kể như thế nào cũng phải lén quan sát trước một chút.
Càn Kình bước đi lặng lẽ về phía cuộc chiến đấu.
Số một, tay cầm thiên lý kính nhìn chằm chằm vào động tác của Càn Kình khẽ nhíu mày, hỏi Nạp Tư Đạt đang ở bên cạnh trong tay cầm cung và mũi tên chuẩn bị ra tay xuất thủ bất kỳ lúc nào:
- Ngươi xem người này, tư thế đi của hắn có chút giống sói, có chút giống báo, còn có chút giống như...
- Giống như thân thể dã thú trước khi xuất kích.
Mắt Nạp Tư Đạt dường như bị cường lực nào đó dính chặt, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Càn Kình phía xa, đưa ra lời nghi vấn:
- Lẽ nào tiểu tử này tinh thông thú đấu kỹ? Hơn nữa không chỉ tinh thông một môn thú đấu kỹ? Sao có thể như vậy được? Hắn mới bao nhiêu tuổi? Có thể tinh thông một môn thú đấu kỹ, đã là chuyện rất khó.
Càn Kình giống như linh miêu không ngừng lên xuống ở trong rừng cây, rất nhanh tiến vào trong lùm cây thật cao, bất ngờ phát hiện người chiến đấu cách đó không xa là người quen! Đó là đoàn người thám hiểm Hỏa Diễm!
Đây là?
Càn Kình không khỏi sửng sốt. Trong chiến đoàn cũng không có bất kỳ người ngoài nào. Tất cả là do thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm nội chiến.
Tiêu Trường Lôi Minh toàn thân mặc nhuyễn giáp, trong tay cầm theo hai cây đoản thương sáng bóng do Phất Lan Lâm sử dụng tinh sắt ngũ cấp của Càn Kình rèn ra vài ngày trước đó. Cổ tay hắn đột nhiên run lên. Một ánh sáng ngọc bắn ra. Cây đoản thương lao vào chiến đao của đối thủ, không ngừng phóng ra những tia lửa liên tiếp. Mũi đoản thương trực tiếp đâm vào cổ họng đối thủ, đâm thủng một lỗ trên cổ họng, phun ra máu tươi.
Chỉ còn lại một nữ kiếm sĩ bị thành viên của đoàn thám hiểm Hỏa Diễm bao vây. Đó chính là nữ kiếm sĩ Càn Kình đã gặp ở cửa hàng rèn lúc đầu, mái tóc dài màu lam buộc thật cao sau gáy. Hôm nay mái tóc không hề gọn gàng, mà rối loạn. Nàng mặc giáp da ôm lấy thân thể quyến rũ, cũng có không ít vết thương, còn có vài chỗ mơ hồ có thể thấy được vết máu. Cặp mắt giống như biết nói kia đang tràn ngập sự phẫn nộ không hiểu được nhìn đội trưởng Tiêu Trường Lôi Minh.
- Vì sao? Tại sao phải giết người?
/1253
|