Không phải! Là một sát thủ ta không cho phép mình có điểm yếu cũng như có hỉ nộ ái ố như người thường! Dừng một chút nàng lại nói tiếp: Ta muốn ở lại Tây Hoa vì....
Là vì cái gì? Là vì cái gì mà nàng muốn đến đó mà không muốn ở cạnh ta? Là vì cái gì mà nàng tìm mọi cách để tránh né ta? Giọng hắn chứa đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Hắn nhìn nàng, không thấy nàng trả lời, cũng thấy vẻ né tránh sâu trong đôi mắt nàng. Hắn vòng tay ôm nàng tựa vào người hắn, xiết nàng lại thật chặt: Nàng cảm thấy là mình là thần thánh sao? Có pháp lực vô biên à? Nàng hãy soi kỹ nội tâm của mình đi! Nàng chung quy chỉ là một con người, hơn nữa là một nữ tử, ta thân là trượng phu của nàng, ít nhất nàng cũng phải dựa vào ta chứ!
Không được phép có điểm yếu chí mạng? Nàng là điểm yếu chí tử của ta, là cái vảy ngược độc nhất trên người ta. Nhưng, trước giờ có ai dám ám toán động đến nàng chưa? Cả thảy chỉ có mình nàng là người chạy trốn mà thôi.
Nàng muốn làm cường giả mà không thể bảo vệ được điểm yếu của mình thì nàng cũng không khác được phế vật là bao!
Thân phận đặc thù không nên có hỉ nộ ái ố của người thường? Nàng lại sai thêm một thứ nữa. Ta cũng có thân phận đặc thù như nàng, thậm chí là lớn lên trong nơi đầy trẫy cặn bẫy đáng sợ của hậu cung, mà ta vẫn có thể có hỉ nộ ái ố như thường.
Cả người Lưu Hoa Nguyệt cứng đờ, trước lời nói của hắn, nàng không thể phản bác được gì. Kiếp trước của nàng được dạy dỗ ở môi trường cực kì khắc nghiệt. Đến nổi dù ăn một nhát dao thật sâu cũng không có cảm giác đau.
Môi trường như vậy thì sẽ đào ra thứ gì? Đó chính là một con quái vật đội lốt người, chém giết không ghê tay. Con quái vật đó không ai khác chính là Lưu Hoa Nguyệt nàng.
Nhưng từ khi hắn xuất hiện, cảm xúc của nàng, không phải, ngay cả trái tim làm từ băng thanh tuyết lạnh của nàng dường như đều theo sự chi phối của hắn.
Nếu đó là tình yêu, nàng cũng thật muốn tận hưởng một lần...
Nhắm mắt lại, tận hưởng cái ôm ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm ngày đông, nàng cũng vươn tay lên ôm chặt lấy hắn. Nàng sẽ không biết được gương mặt của nàng hiện tại là một nụ cười thật đẹp, làm cả khuôn mặt của nàng không còn lãnh khí như thường, xinh đẹp tựa tiên nữ, ấm áp lại dịu dàng.
Cảm nhận được nàng đáp lại, trong lòng hắn như mở đại hỷ. Hắn mở miệng định nói gì đó thì Phong Hào mở cửa kiệu ngó vào trong: Lão nhị, nhị tẩu, trưa rồi nên hai người có muốn ăn gì không?
Ngay lập tức, nàng đẩy hắn ra, dùng gương mặt tĩnh lặng uống trà, mái tóc đen dai đem hai vành tai đỏ hồng giấu đi.
Phong Thần nhìn y với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, hằn giọng: Ngươi đem màn thầu và há cảo vào đây đi!
Y không nhìn được vẻ tức giận trong mắt hắn nên lầu bầu bất mãn: Đệ đâu phải là hạ nhân! Đệ của là vương gia mà....
Vậy bây giờ vương gia ngươi có đi không hả? Hắn híp mắt đậm vẻ uy hiếp nhìn y.
Đệ đi, đi là được mà! Phong Hào để lại tàn ảnh còn người thì chạy đi thật xa né lửa giận thiêu chết mình.
Đến phạm vi y cho là an toàn mới bất mãn nói: Ta làm gì sai? Chỉ lo các ngươi bị đói thôi mà! Bất mãn xong, y vẫn kêu Bạch Long đi mua rồi đem vào xe, chính mình trở về an an ổn ổn đi tìm Châu nhi luyệt công phu mặt dày.
Là vì cái gì? Là vì cái gì mà nàng muốn đến đó mà không muốn ở cạnh ta? Là vì cái gì mà nàng tìm mọi cách để tránh né ta? Giọng hắn chứa đầy sự phẫn nộ và bất đắc dĩ.
Hắn nhìn nàng, không thấy nàng trả lời, cũng thấy vẻ né tránh sâu trong đôi mắt nàng. Hắn vòng tay ôm nàng tựa vào người hắn, xiết nàng lại thật chặt: Nàng cảm thấy là mình là thần thánh sao? Có pháp lực vô biên à? Nàng hãy soi kỹ nội tâm của mình đi! Nàng chung quy chỉ là một con người, hơn nữa là một nữ tử, ta thân là trượng phu của nàng, ít nhất nàng cũng phải dựa vào ta chứ!
Không được phép có điểm yếu chí mạng? Nàng là điểm yếu chí tử của ta, là cái vảy ngược độc nhất trên người ta. Nhưng, trước giờ có ai dám ám toán động đến nàng chưa? Cả thảy chỉ có mình nàng là người chạy trốn mà thôi.
Nàng muốn làm cường giả mà không thể bảo vệ được điểm yếu của mình thì nàng cũng không khác được phế vật là bao!
Thân phận đặc thù không nên có hỉ nộ ái ố của người thường? Nàng lại sai thêm một thứ nữa. Ta cũng có thân phận đặc thù như nàng, thậm chí là lớn lên trong nơi đầy trẫy cặn bẫy đáng sợ của hậu cung, mà ta vẫn có thể có hỉ nộ ái ố như thường.
Cả người Lưu Hoa Nguyệt cứng đờ, trước lời nói của hắn, nàng không thể phản bác được gì. Kiếp trước của nàng được dạy dỗ ở môi trường cực kì khắc nghiệt. Đến nổi dù ăn một nhát dao thật sâu cũng không có cảm giác đau.
Môi trường như vậy thì sẽ đào ra thứ gì? Đó chính là một con quái vật đội lốt người, chém giết không ghê tay. Con quái vật đó không ai khác chính là Lưu Hoa Nguyệt nàng.
Nhưng từ khi hắn xuất hiện, cảm xúc của nàng, không phải, ngay cả trái tim làm từ băng thanh tuyết lạnh của nàng dường như đều theo sự chi phối của hắn.
Nếu đó là tình yêu, nàng cũng thật muốn tận hưởng một lần...
Nhắm mắt lại, tận hưởng cái ôm ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm ngày đông, nàng cũng vươn tay lên ôm chặt lấy hắn. Nàng sẽ không biết được gương mặt của nàng hiện tại là một nụ cười thật đẹp, làm cả khuôn mặt của nàng không còn lãnh khí như thường, xinh đẹp tựa tiên nữ, ấm áp lại dịu dàng.
Cảm nhận được nàng đáp lại, trong lòng hắn như mở đại hỷ. Hắn mở miệng định nói gì đó thì Phong Hào mở cửa kiệu ngó vào trong: Lão nhị, nhị tẩu, trưa rồi nên hai người có muốn ăn gì không?
Ngay lập tức, nàng đẩy hắn ra, dùng gương mặt tĩnh lặng uống trà, mái tóc đen dai đem hai vành tai đỏ hồng giấu đi.
Phong Thần nhìn y với ánh mắt ăn tươi nuốt sống, hằn giọng: Ngươi đem màn thầu và há cảo vào đây đi!
Y không nhìn được vẻ tức giận trong mắt hắn nên lầu bầu bất mãn: Đệ đâu phải là hạ nhân! Đệ của là vương gia mà....
Vậy bây giờ vương gia ngươi có đi không hả? Hắn híp mắt đậm vẻ uy hiếp nhìn y.
Đệ đi, đi là được mà! Phong Hào để lại tàn ảnh còn người thì chạy đi thật xa né lửa giận thiêu chết mình.
Đến phạm vi y cho là an toàn mới bất mãn nói: Ta làm gì sai? Chỉ lo các ngươi bị đói thôi mà! Bất mãn xong, y vẫn kêu Bạch Long đi mua rồi đem vào xe, chính mình trở về an an ổn ổn đi tìm Châu nhi luyệt công phu mặt dày.
/81
|