Phong Thần biết Châu nhi đã tỉnh, liền chạy đến phòng của bọn họ. Hắn mở của bước vào, liền thấy bộ dáng nhàn nhã uống trà của đệ đệ mình mà nhíu mày: Châu nhi đâu? Nàng ta tỉnh rồi thì mau mau đưa nàng ta ra đây!
Phong Hào nhìn bộ dáng gấp đến điên lên của hắn mà cười cợt: Chiến gia a, ngài của biết nàng là người không phải thần sao lại nhanh như vậy liền tỉnh a?
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận. Cố gắng khống chế cơn giận, gằng giọng nói: Lão tam, ngươi đang đùa bỡn thần lực của ta yếu sao? Cho rằng ta không biết chuyện gì sao?
Châu nhi đứng đằng sau bình phong, nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Nàng cảm nhận được sự tức giận của Phong Thần, lập tức chạy ra: Vương gia, ngài tìm nô tì có việc gì ạ?
Thấy Châu nhi trước mặt, cơn giận của hắn cũng vơi đi một nữa. Lập tức lạnh giọng tra hỏi: Ngươi có biết Nguyệt nhi đang ở chỗ nào không?
Châu nhi cúi đầu, giọng nói có chút run: Nô tì... Ngài chờ nô tì một chút. Dứt lời, Châu nhi ngồi bệt xuồng sàn, hai bàn tay đặt mình chữ nhị ( 二). Miệng lẩm bẩm một câu thần chú.
Thoáng chốc, giữa hai bàn tay nàng xuất hiện một tia nguyên khí mờ nhạt chuyển động theo hình tròn. Một khắc sau, nàng từ mở mắt, vẻ mặt tái nhợt, cất giọng yếu ớt: Vương gia, tiểu thư... ngài ấy đang trên đường trở về Nam Phong...
Phong Thần buông một chữ đi rồi phất tay áo bước ra ngoài. Phong Hào liền lập tức bước đến, bế Châu nhi lên. Bị bế lên bất ngờ như vậy, nàng lập tức bám vào người Phong Hào.
Thấy nàng bám chặt vào mình như vậy, Phong Hào nở nụ cười rất đáng đánh đòn: Nương tử, ta rất thích nàng dựa vào ta như vậy.
Khi nàng vừa định thần lại, liền dãy dụa kịch liệt: Ngươi... bỏ ta xuống! Ta có chân, có nội lực, tự ta có thế vận kinh công, KHÔNG CẦN NGƯƠI PHẢI LÀM VẬY!
Phong Hào bỏ ngoài tai mọi lời nói của nàng, ôm nàng thật chặt rồi bay ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Đông Nam trở về Nam Phong._______________________________________
Trên đường đi, Lưu Hoa Nguyệt bỗng dưng bắt được thần lực của Châu nhi. Biết rõ sẽ phải gặp nhau trên đường đi, nàng ra lệnh cho Mao Hổ: Mao Hổ, đoàn người của ngươi mau chóng tăng tốc. Trước bình minh hai ngày sau, ta muốn nghe được tin: cả nhà Liễu gia đều.... chết bất đắc kỳ tử. Rõ chưa?!
Mao Hổ nhanh chóng nhận mệnh, cùng với người dưới trướng của mình rời đi. Bên người nàng chỉ còn Kim Sư và Huyền Vũ. Chu Tước sớm đã đến Đông Hà tìm đồ mà nàng đã căn dặn. Mọi chuyện.... đến lúc chấm dứt rồi.
-----------------------------------------------------------
Nhóm người của Phong Thần như cũ, vẫn dùng tốc độc nhanh nhất để đi, họ vẫn không nghỉ ngơi gì.
Châu nhi lần này có Phong Hào bế trên tay, nàng chẳng phải cố sức theo kịp bọn họ nữa. Hiện tại nàng chỉ việc dùng thần lục để xác định vị trí của Lưu Hoa Nguyệt là được.
Chuyện này tuy không khó nhưng với lượng nguyện khí ít ỏi trong người nàng thì đây là cả một quá trình gian nan. Phong Hào nhìn tiểu thiên hạ trong tay mà không khỏi đau lòng. Nàng phải cho thần lực được vững vàng để không bị mất dấu Lưu Hoa Nguyệt.
Dù muốn giúp nàng nhưng nếu hiện tại truyền cho nàng nguyên khí, nàng liền sẽ thổ huyết, nặng hơn là kinh mạch bị đứt do hai luồng nguyên khí chả ngược dòng.
Bạch Long thu hết dáng vẻ lo lắng và đau lòng của Phong Hào vào tầm mắt, liền lấy một viên hồi lực đan trong túi ra, nói: Ngài đem nó hòa với nước rồi cho Châu nhi uống đi! Nó sẽ giúp nàng cầm cự khoảng bốn canh giờ.
Phong Hào gập đầu, điều chỉnh tư thế của Châu nhi một chút, bế nàng bằng một tay, tay còn lại thì nhận viên đan rồi làm theo chỉ dẫn của Bạch Long.
Cầm bình nước đã hòa với hồi lực đan, Phong Hào liền đút cho nàng uống một chút. Một lúc sau, sắc mặt tái nhợt của Châu nhi khá hơn, hòn đá đè nặng trong lòng Phong Hào liền được đặt xuống.
Phong Hào nhìn bộ dáng gấp đến điên lên của hắn mà cười cợt: Chiến gia a, ngài của biết nàng là người không phải thần sao lại nhanh như vậy liền tỉnh a?
Trong mắt hắn tràn đầy lửa giận. Cố gắng khống chế cơn giận, gằng giọng nói: Lão tam, ngươi đang đùa bỡn thần lực của ta yếu sao? Cho rằng ta không biết chuyện gì sao?
Châu nhi đứng đằng sau bình phong, nghe được hết cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Nàng cảm nhận được sự tức giận của Phong Thần, lập tức chạy ra: Vương gia, ngài tìm nô tì có việc gì ạ?
Thấy Châu nhi trước mặt, cơn giận của hắn cũng vơi đi một nữa. Lập tức lạnh giọng tra hỏi: Ngươi có biết Nguyệt nhi đang ở chỗ nào không?
Châu nhi cúi đầu, giọng nói có chút run: Nô tì... Ngài chờ nô tì một chút. Dứt lời, Châu nhi ngồi bệt xuồng sàn, hai bàn tay đặt mình chữ nhị ( 二). Miệng lẩm bẩm một câu thần chú.
Thoáng chốc, giữa hai bàn tay nàng xuất hiện một tia nguyên khí mờ nhạt chuyển động theo hình tròn. Một khắc sau, nàng từ mở mắt, vẻ mặt tái nhợt, cất giọng yếu ớt: Vương gia, tiểu thư... ngài ấy đang trên đường trở về Nam Phong...
Phong Thần buông một chữ đi rồi phất tay áo bước ra ngoài. Phong Hào liền lập tức bước đến, bế Châu nhi lên. Bị bế lên bất ngờ như vậy, nàng lập tức bám vào người Phong Hào.
Thấy nàng bám chặt vào mình như vậy, Phong Hào nở nụ cười rất đáng đánh đòn: Nương tử, ta rất thích nàng dựa vào ta như vậy.
Khi nàng vừa định thần lại, liền dãy dụa kịch liệt: Ngươi... bỏ ta xuống! Ta có chân, có nội lực, tự ta có thế vận kinh công, KHÔNG CẦN NGƯƠI PHẢI LÀM VẬY!
Phong Hào bỏ ngoài tai mọi lời nói của nàng, ôm nàng thật chặt rồi bay ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Đông Nam trở về Nam Phong._______________________________________
Trên đường đi, Lưu Hoa Nguyệt bỗng dưng bắt được thần lực của Châu nhi. Biết rõ sẽ phải gặp nhau trên đường đi, nàng ra lệnh cho Mao Hổ: Mao Hổ, đoàn người của ngươi mau chóng tăng tốc. Trước bình minh hai ngày sau, ta muốn nghe được tin: cả nhà Liễu gia đều.... chết bất đắc kỳ tử. Rõ chưa?!
Mao Hổ nhanh chóng nhận mệnh, cùng với người dưới trướng của mình rời đi. Bên người nàng chỉ còn Kim Sư và Huyền Vũ. Chu Tước sớm đã đến Đông Hà tìm đồ mà nàng đã căn dặn. Mọi chuyện.... đến lúc chấm dứt rồi.
-----------------------------------------------------------
Nhóm người của Phong Thần như cũ, vẫn dùng tốc độc nhanh nhất để đi, họ vẫn không nghỉ ngơi gì.
Châu nhi lần này có Phong Hào bế trên tay, nàng chẳng phải cố sức theo kịp bọn họ nữa. Hiện tại nàng chỉ việc dùng thần lục để xác định vị trí của Lưu Hoa Nguyệt là được.
Chuyện này tuy không khó nhưng với lượng nguyện khí ít ỏi trong người nàng thì đây là cả một quá trình gian nan. Phong Hào nhìn tiểu thiên hạ trong tay mà không khỏi đau lòng. Nàng phải cho thần lực được vững vàng để không bị mất dấu Lưu Hoa Nguyệt.
Dù muốn giúp nàng nhưng nếu hiện tại truyền cho nàng nguyên khí, nàng liền sẽ thổ huyết, nặng hơn là kinh mạch bị đứt do hai luồng nguyên khí chả ngược dòng.
Bạch Long thu hết dáng vẻ lo lắng và đau lòng của Phong Hào vào tầm mắt, liền lấy một viên hồi lực đan trong túi ra, nói: Ngài đem nó hòa với nước rồi cho Châu nhi uống đi! Nó sẽ giúp nàng cầm cự khoảng bốn canh giờ.
Phong Hào gập đầu, điều chỉnh tư thế của Châu nhi một chút, bế nàng bằng một tay, tay còn lại thì nhận viên đan rồi làm theo chỉ dẫn của Bạch Long.
Cầm bình nước đã hòa với hồi lực đan, Phong Hào liền đút cho nàng uống một chút. Một lúc sau, sắc mặt tái nhợt của Châu nhi khá hơn, hòn đá đè nặng trong lòng Phong Hào liền được đặt xuống.
/81
|