Phong Hào lắc đầu, mặt nghiêm trọng: Đó đâu phải người của đệ. Với cả, võ công của đệ đâu tệ đến nỗi cần ám vệ! Lưu Hoa Nguyệt cười một tiếng: Ha, vậy là ta có khách đến thăm rồi!
Nàng đứng dậy, đặt chén trà xuống. Lấy từ trong người ra một thanh hắc kiếm, âm lãnh lên tiếng: Sao còn chưa ra? Hay là... các ngươi sợ chết!
Nghe lời đe dọa, Phong Hào thấy sống lưng của mình như muốn đóng băng. Tay cầm tiêu ngọc ra thế thủ thoáng chốc run run.
Sáu tên hắc y nhân xông lên, tất cả đều nhắm vào nàng mà ra những sát chiêu. Nàng vẫn ung dung đỡ và né tránh những chiêu thức đó thật nhẹ nhàng. Nàng dùng giọng điệu đùa giỡn: Các ngươi chỉ có như vậy mà muốn hành thích ta? Về luyện thêm vài năm đi!
Không để bọn chúng có thêm cơ hội tấn công, nàng dồn nguyên khí vào lưỡi kiếm, chém một nhát thật mạnh vào không trung. Nguyên khí được giải phóng chém bọn hắc y nhân ra làm hai nửa.
Thủ đoạn tàn nhẫn, đánh nhanh thắng nhanh. Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói: Các ngươi dọn dẹp cho sạch sẽ vào!
Nàng quay sang Phong Hào: Hôm nay có chuyện ngoài ý muốn, hôm khác ta sẽ mời vường gia tới chơi! Không chờ hắn trả lời, nàng nhanh chóng rời đi.
-------
Phong Thần đang vùi mình vào núi tấu chương thông báo tình hình chiến sự. Bỗng, hắn hạ bút son xuống, dựa người vào tựa ghế lên tiếng: Lão tam, ngươi không thể đi bằng cửa chính hay sao?
Phong Hào từ trên sà nhà bay xuống, làm vẻ tiêu soái: Lão nhị, huynh có một thê tử rất thú vị a! Tự biến mình là phế vật trong khi là võ giả cấp 24. Cả nô tỳ của nàng ta nữa, không một ai bên cạnh nàng ta!
Phong Thần chỉ cười nửa miệng: Ngươi chỉ biết mỗi thế? Phong Hào giật mình: Còn gì nữa sao? Hắn thờ ơ lắc đầu: Ngươi tự đi hỏi nàng đi!
Hắn tiếp tục cầm bút son lên phê duyệt tấu chương. Phong Hào vẫn chư bỏ cược: Lão nhị, mới rồi, có thích khách đến hành thích nhị hoàng tẩu đó! Hắn ta thử quan sát nét mặt của hắn. Thấy được một biến đổi nho nhỏ, liền nói tiếp: Có tới sáu tên, mỗi người đều là võ giả cấp 20 a~~!
Phong Thần không kiên nhẫn nữa, như muốn gầm lên: Nàng có làm sao không? Phong Hào thấy cá đã mắc câu: Huynh nói cho ta biết về thân phạn của nàng đã rồi đệ nói tiếp! Phong Thần không kiên nhẫn: NÓI!
Căn phong bỗng dưng trở nên lạnh lẽo như trong hầm băng. Phong Hào thấy da đầu tê rần, đành nói: Đệ chưa kịp ra tay thì nhị tẩu đã chém chết bọn họ rồi! Phong Thần thở phào nhẹ nhõm, căn phòng giờ đây đã ấm áp hơn.
Phong Hào cảm thấy ở lại cũng không moi móc được gì nữa liền rời đi. Lúc này, hắn mới sai Trọng đi điều tra về thích khác.
Mặt khác, Hồ Điệp (chap 15) đi tới, nữa quỳ: Chủ nhân, bên phía Liễu quý phi và Liễu thừa tướng đã chuẩn bị hành động. Hắn ung dung đặt tấu chương xuống, lấy ra một tờ giấy: Đưa cho hoàng thượng thứ này!
Hồ Điệp nhận lấy tờ giấy, lập tức biến mất. Hắn ngồi một mình trong thư phòng, nở nụ cười lạnh. Ha, lão cáo già đã không chờ được nữa rồi. Để xem là ta thắng hay ngươi thắng!
Hắn bỏ lại đống tấu chương, cất bước đi đến Thanh Nghuyệt các. Vừa bước vào hoa viên, hắn đã thấy nàng đang ngồi loay hoay đong đo cân đếm mấy loại thảo dược.
Trên bàn đá, có hơn chục loại thảo dược được phân loại, sắp xếp ngay ngắn. Lúc tì nàng ghi ghi chép chép gì đó, lúc thì nàng nghiền một số thảo dược thành bột.
Hắn nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu sau, hắn bước lại, ôm nàng từ phía sau thật chặt. Nàng cố dãy dụa để thoát ra nhưng đều vô dụng.
Hắn ghé môi vào tai nàng, nhẹ giọng: Để ta ôm nàng một lát thôi. Nàng cũng ngưng dãy dụa, cứ mặc cho hắn ôm. Được một lúc, nàng lên tiếng: Xong chưa? Ta còn rất nhiều việc phải làm!
Hắn không tình nguyện, buông nàng ra. Được thả ra, nàng tiếp tục vùi đầu với thảo dược, hoàn toàn coi hắn là không khí.
Nàng đứng dậy, đặt chén trà xuống. Lấy từ trong người ra một thanh hắc kiếm, âm lãnh lên tiếng: Sao còn chưa ra? Hay là... các ngươi sợ chết!
Nghe lời đe dọa, Phong Hào thấy sống lưng của mình như muốn đóng băng. Tay cầm tiêu ngọc ra thế thủ thoáng chốc run run.
Sáu tên hắc y nhân xông lên, tất cả đều nhắm vào nàng mà ra những sát chiêu. Nàng vẫn ung dung đỡ và né tránh những chiêu thức đó thật nhẹ nhàng. Nàng dùng giọng điệu đùa giỡn: Các ngươi chỉ có như vậy mà muốn hành thích ta? Về luyện thêm vài năm đi!
Không để bọn chúng có thêm cơ hội tấn công, nàng dồn nguyên khí vào lưỡi kiếm, chém một nhát thật mạnh vào không trung. Nguyên khí được giải phóng chém bọn hắc y nhân ra làm hai nửa.
Thủ đoạn tàn nhẫn, đánh nhanh thắng nhanh. Nàng cười lạnh một tiếng rồi nói: Các ngươi dọn dẹp cho sạch sẽ vào!
Nàng quay sang Phong Hào: Hôm nay có chuyện ngoài ý muốn, hôm khác ta sẽ mời vường gia tới chơi! Không chờ hắn trả lời, nàng nhanh chóng rời đi.
-------
Phong Thần đang vùi mình vào núi tấu chương thông báo tình hình chiến sự. Bỗng, hắn hạ bút son xuống, dựa người vào tựa ghế lên tiếng: Lão tam, ngươi không thể đi bằng cửa chính hay sao?
Phong Hào từ trên sà nhà bay xuống, làm vẻ tiêu soái: Lão nhị, huynh có một thê tử rất thú vị a! Tự biến mình là phế vật trong khi là võ giả cấp 24. Cả nô tỳ của nàng ta nữa, không một ai bên cạnh nàng ta!
Phong Thần chỉ cười nửa miệng: Ngươi chỉ biết mỗi thế? Phong Hào giật mình: Còn gì nữa sao? Hắn thờ ơ lắc đầu: Ngươi tự đi hỏi nàng đi!
Hắn tiếp tục cầm bút son lên phê duyệt tấu chương. Phong Hào vẫn chư bỏ cược: Lão nhị, mới rồi, có thích khách đến hành thích nhị hoàng tẩu đó! Hắn ta thử quan sát nét mặt của hắn. Thấy được một biến đổi nho nhỏ, liền nói tiếp: Có tới sáu tên, mỗi người đều là võ giả cấp 20 a~~!
Phong Thần không kiên nhẫn nữa, như muốn gầm lên: Nàng có làm sao không? Phong Hào thấy cá đã mắc câu: Huynh nói cho ta biết về thân phạn của nàng đã rồi đệ nói tiếp! Phong Thần không kiên nhẫn: NÓI!
Căn phong bỗng dưng trở nên lạnh lẽo như trong hầm băng. Phong Hào thấy da đầu tê rần, đành nói: Đệ chưa kịp ra tay thì nhị tẩu đã chém chết bọn họ rồi! Phong Thần thở phào nhẹ nhõm, căn phòng giờ đây đã ấm áp hơn.
Phong Hào cảm thấy ở lại cũng không moi móc được gì nữa liền rời đi. Lúc này, hắn mới sai Trọng đi điều tra về thích khác.
Mặt khác, Hồ Điệp (chap 15) đi tới, nữa quỳ: Chủ nhân, bên phía Liễu quý phi và Liễu thừa tướng đã chuẩn bị hành động. Hắn ung dung đặt tấu chương xuống, lấy ra một tờ giấy: Đưa cho hoàng thượng thứ này!
Hồ Điệp nhận lấy tờ giấy, lập tức biến mất. Hắn ngồi một mình trong thư phòng, nở nụ cười lạnh. Ha, lão cáo già đã không chờ được nữa rồi. Để xem là ta thắng hay ngươi thắng!
Hắn bỏ lại đống tấu chương, cất bước đi đến Thanh Nghuyệt các. Vừa bước vào hoa viên, hắn đã thấy nàng đang ngồi loay hoay đong đo cân đếm mấy loại thảo dược.
Trên bàn đá, có hơn chục loại thảo dược được phân loại, sắp xếp ngay ngắn. Lúc tì nàng ghi ghi chép chép gì đó, lúc thì nàng nghiền một số thảo dược thành bột.
Hắn nhìn nàng đến ngây ngẩn cả người. Một lúc lâu sau, hắn bước lại, ôm nàng từ phía sau thật chặt. Nàng cố dãy dụa để thoát ra nhưng đều vô dụng.
Hắn ghé môi vào tai nàng, nhẹ giọng: Để ta ôm nàng một lát thôi. Nàng cũng ngưng dãy dụa, cứ mặc cho hắn ôm. Được một lúc, nàng lên tiếng: Xong chưa? Ta còn rất nhiều việc phải làm!
Hắn không tình nguyện, buông nàng ra. Được thả ra, nàng tiếp tục vùi đầu với thảo dược, hoàn toàn coi hắn là không khí.
/81
|