Edit: Tử Băng
Tô Thái Thuyết vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn bàn, đợi đến khi hai ca ca ra ngoài, mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt âm u liền biến mất, lộ ra tia lo lắng, quay đầu nhìn Ngọc Câu
“Ngọc Câu, nếu như hiện tại ta bắt đầu học đàn, còn theo kịp sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng là thần sắc kiên định, còn có con ngươi đền ngang tàn kiêu ngạo. Ngọc Câu nghe hai vị thiếu gia cùng Tô Thái Thuyết nói chuyện, đã mơ hồ đoán ra, trong tướng quân phủ này, thiếu gia và tiểu thư không sống hài hòa. Nhất là hai vị thiếu gia, luôn tỏ ra vẻ chế giễu, một điểm thân tình đều không có, còn Tô Thái Thuyết cũng không hơn gì. Ngọc Câu có chút dịu dàng
“Tiểu thư, nếu như chỉ luyện một khúc trước, chắc là không có vấn đề gì.”
Tô Thái Thuyết nghe Ngọc Câu nói xong, sắc mặt hòa hoãn một tí. Hiện tại chỉ cần nàng nghĩ tới biểu tình của Tô Thiên Hàm cũng Tô Thiên Dương, trong lòng liền u uất. Hai nam nhân kia từ nhỏ đã không coi nàng là muội muội mà đối đãi tốt. Lúc này đây, nàng nhất định phải tham gia hội, để cho họ thấy thứ đang chảy xuôi trong người Tô Thái Thuyết nàng chính là dòng máu cao quý của Tô gia.
“Ngọc Câu, ngươi lập tức rời đến Hương Tuyết hiên.”
Ngọc Câu thở dài một hơi, cuối cùng cũng thành công. Bất quá, nàng vẫn chưa quên còn có Tiểu Cúc ngày trước chịu khổ cùng nàng, nàng đã đáp ứng sẽ đưa Tiểu Cúc rời khỏi phòng giặt rửa cùng nàng.
“Tiểu thư, Ngọc Câu còn có một thỉnh cầu.”
“Nói?” Tô Thái Thuyết ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kinh ngạc. Nha đầu này cũng thật quá lớn mật. Nàng đã đồng ý đưa nàng ta đến Hương Tuyết hiên, vậy mà còn có thêm yêu cầu vô lý a. Khóe môi liền hiện lên vẻ lạnh lùng, thần sắc cũng trở nên bất định.
Ngọc Câu cẩn thận cúi đầu “Ngọc Câu hi vọng có thể đưa Tiểu Cúc ở phòng giặt rửa cùng đến Hương Tuyết hiên.”
“Cái gì? Ngươi cũng quá to gan đi. Đừng tưởng rằng ngươi đàn hai khúc mà ta liền không thể làm gì ngươi, lại còn dám ở đây nói điều kiện?” Tô Thái Thuyết sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt u ám, đen kịt, lóe lên cơn giận tựa sấm sét. ( sao giống Thiên Lôi thế? =]] )
Ngọc Câu tuy rằng không muốn chọc giận nàng, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc sợ nàng ta, liền không nhanh không chậm mở miệng “Nếu như tiểu thư không ngại ở bên ngoài Tướng quân phủ có người biết người cầm kỹ không tốt, nhanh như vậy liền mời đến một nhạc công ngày đêm dạy người?”
Thản nhiên uy hiếp, nhưng lại mang theo một lực sát thương lớn. Tô Thái Thuyết cắn răng, chỉ có thể đồng ý. Tên lúc này đã lên dây, không bắn ra không được. Nàng không muốn người ngoài nghĩ nàng là một nữ tử bất tài. Lần này, ‘Bách hoa thịnh hoa’ Đệ nhất Tài nữ, nàng nhất định phải đạt được. Khóe môi hiện lên vẻ thề định vững chắc.
“Hảo, để nàng ta cùng tới.”
Ngọc Câu nhàn nhạt tạ ơn Tô Thái Thuyết, nàng biết trước nàng ta sẽ đáp ứng.
Tô Thái Thuyết nhìn Ngọc Câu trước sau vẫn một thái độ thong dong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thân là một tam đẳng nha đầu, làm sao có thể có được thái độ bình tĩnh như thế? Cư nhiên là một thân tài năng mà lại không tự ti song cũng không kiêu ngạo, giống một tiểu thư khuê các. Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là nha đầu Tướng quân phủ. Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi. Chuyện trọng đại lúc này là luyện cầm. ‘Bách hoa thịnh hoa’ hội chỉ còn một tháng nữa.
“Tiểu Man, tiến vào.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Man đi vào, cúi đầu cung kính nghe lệnh.
Tô Thái Thuyết quét mắt liếc Ngọc Câu một cái rồi nhàn nhạt ra lệnh “Kể từ hôm nay, Ngọc Câu cùng một nha đầu nữa đến Hương Tuyết hiên hầu hạ, ngươi an bài một chút đi.”
“Tiểu thư?” Tiểu Man kinh hô, trong lòng đầy khó tin, khuôn mặt xinh đẹp chuyển sang tái nhợt, cắn môi, thân hình không động. Nàng cho rằng minh nghe lầm, bằng không tại sao tiểu thư lại đưa nha đầu kia đến Hương Tuyết hiên. Vừa nãy, chỗ nàng đứng khá xa, không biết nha đầu này cũng tiểu thư nói gì thế nhưng lại làm cho tiểu thư luôn luôn lãnh ngạo mà đồng ý lưu nàng lại Hương Tuyết hiên hầu hạ. Xem ra nhất định là xảy ra chuyện gì mà nàng không biết. (Tỷ thì cần gì phải biết? @@)
“Còn không mau đi?”
Tô Thái Thuyết mặt mày tối sầm, hôm nay, nàng phải ngậm cả một cỗ oán khí, hai ca ca đã thế, nay lại thêm một Ngọc Câu gây khó dễ cho mình, bây giờ lại đến Tiểu Man theo nàng từ nhỏ đến bé cũng không nghe sai bảo, Tô Thái Thuyết liếc mắt đứng lên, thần sắc lạnh lùng cực điểm.
Tiểu Man lại càng hoảng sợ, tiểu thư tuy rằng tính cách cao ngạo nhưng luôn luôn tỏ ra rất đôn hậu, không ngờ lại có thể sinh khí, xem ra hôm nay tâm tình tiểu thư, lập tức ngoan ngoãn mở miệng “ Tiểu thư, nô tỳ liền làm ngay.”
“Hảo, đều đi xuống đi”
Tô Thái Thuyết phất phất tay, Ngọc Câu theo Tiểu Man ra khỏi chòi bạch ngọc nghỉ mát, Tô Thái Thuyết nhìn qua lớp sa mỏng, ánh mắt u ám bất minh, hừ lạnh, Ngọc Câu, một ngày nào đó ngươi sẽ phải trả giá thật đắt.
Trong phòng giặt rửa, Kim đại nương đã kiểm tra nhân số, phát hiện không có Ngọc Câu, cái mặt bánh mì khó coi đến cực điểm. Bà ta quét mắt một vòng, tàn nhẫn mở miệng.
“Nói, nha đầu tiện nhân Ngọc Câu đã đi đâu?” Nàng ta vừa nói chuyện vừa mô tả đủ loại hành động, rất ư là dọa người, mọi người không ai dám đứng ra nói, cúi đầu nghe giáo. Kim đại nương bước đi thong thả đến bên người Tiểu Cúc, lạnh lùng mở miệng.
“Nói, nha đầu kia đi đâu?”
Tiểu Cúc không nhịn được liền run lên, trong lòng chút sợ hãi. Không biết Ngọc Câu ở đâu, nếu như Kim đại nương biết được nhất định sẽ da tróc thịt bong. Vậy phải làm sao bây giờ? Thực vừa vội lại vừa lo, cũng không dám nói lấy một câu, rất sợ Ngọc Câu sẽ rước phải tai họa. Nhưng Kim đại nương vẫn đứng trước mặt nàng, không có ý định buông tha. Bàn tay to mập mạp của bà ta vươn ra, nắm lấy tai Tiểu Cúc, ra sức véo mấy cái, rồi rống giận như tiếng sấm.
“Thành thật khai ra, nha đầu kia đi đâu? Có phải hay không đi câu dẫn các thiếu gia?”
Lần này không đợi đến Tiểu Cúc nói chuyện, phòng giặt rửa liền vang lên tiếng nói lạnh lùng thanh thúy của Ngọc Câu “Buông nàng ra.”
Kim đại nương vừa nghe thanh âm này, không cần nhìn cũng biết là nha đầu chết tiệt Ngọc Câu, nàng lập tức buông Tiểu Cúc ra, xoay người, nhìn chằm chằm Ngọc Câu, cười trào phúng nói “Ngọc Câu, đây là ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Là muốn tìm cái chết sao?”
“Thực là ta đang ra lệnh cho ngươi.” Ngọc Câu ánh mắt âm lạnh, khóe môi tựa tiếu phi tiếu. Hiện tại nàng đã trở thành nhất đẳng nha đầu ở Tướng quân phủ, mà Kim đại nương lại chỉ là một bà tử cai quản tam đẳng tiểu nha đầu. Ở Tướng quân phủ, nhất đẳng nha đầu so với tam đẳng nha đầu hẳn là lớn hơn đi. Cho nên lúc này, nàng sẽ nói thẳng thắn, hào hùng, không một tia sợ hãi.
Kim đại nương nào đâu biết Ngọc Câu trở thành tiểu nha đầu ở Hương Tuyết hiên, lúc nghe thấy nàng nói, trong lòng lồng lộn phẫn nộ, thân hình mập mạp cầm cây thước nhào thẳng tới, làm rất nhiều tiểu nha đầu khác vội vàng tránh ra, chia làm hai bên. Mà Ngọc Câu lại không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Kim đại nương.
“Ngươi đánh một chút thử xem.”
Tay cầm thước của Kim đại nương liền chần chừ một chút, không ngờ nha đầu trước mắt có lá gan lớn như vậy. Đang muốn hảo hảo giáo huấn nàng một hồi thì bên ngoài cửa phòng giặt rửa bèn truyền tiến một người đến, lạnh lùng kiêu ngạo quát một tiếng “Ầm ĩ cái gì?”
Kim đại nương vừa nghe, vội vàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn, nguyên lai là nha đầu thiếp thân bên người tiểu thư, Tiểu Man cô nương, lập tức bày ra thái độ nịnh nọt: “Nguyên lai là Tiểu Man cô nương a~, không biết Tiểu Man cô nương qua đây có cái gì phân phó?”
Tiểu Man chắp hai tay phía sau lưng, sắc mặt âm lãnh đi tới, kỳ thực nàng mười hai vạn phần cũng không muốn bước vào khu vực này, nhưng vì theo lệnh của tiểu thư, nàng không dám không chấp hành.
“Kể từ hôm nay, Ngọc Câu cùng một người tên Tiểu Cúc đến Hương Tuyết hiên.”
Lời vừa nói ra, mười mấy tiểu nha đầu đồng loạt kinh hãi ngẩng đầu lên, một tam đẳng nha đầu trong chốc lát liền biến thành nhất đẳng nha đầu, cũng là quá hoang đường đi. Các nàng nhìn Ngọc Câu vừa ước ao, vừa đố kị. Chỉ có Tiểu Cúc cả kinh rồi khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh hỉ. Ngọc Câu thật là lợi hại a, thực sự có thể đưa các nàng rời khỏi phòng giặt rửa, một lời nàng ấy nói quả không sai. Khóe môi Tiểu Cúc hiện lên vẻ mừng rỡ vạn phần, nhanh nhanh bước đến bên người Tiểu Cúc.
Tô Thái Thuyết vẫn không nhúc nhích cúi đầu nhìn bàn, đợi đến khi hai ca ca ra ngoài, mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt âm u liền biến mất, lộ ra tia lo lắng, quay đầu nhìn Ngọc Câu
“Ngọc Câu, nếu như hiện tại ta bắt đầu học đàn, còn theo kịp sao?”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng là thần sắc kiên định, còn có con ngươi đền ngang tàn kiêu ngạo. Ngọc Câu nghe hai vị thiếu gia cùng Tô Thái Thuyết nói chuyện, đã mơ hồ đoán ra, trong tướng quân phủ này, thiếu gia và tiểu thư không sống hài hòa. Nhất là hai vị thiếu gia, luôn tỏ ra vẻ chế giễu, một điểm thân tình đều không có, còn Tô Thái Thuyết cũng không hơn gì. Ngọc Câu có chút dịu dàng
“Tiểu thư, nếu như chỉ luyện một khúc trước, chắc là không có vấn đề gì.”
Tô Thái Thuyết nghe Ngọc Câu nói xong, sắc mặt hòa hoãn một tí. Hiện tại chỉ cần nàng nghĩ tới biểu tình của Tô Thiên Hàm cũng Tô Thiên Dương, trong lòng liền u uất. Hai nam nhân kia từ nhỏ đã không coi nàng là muội muội mà đối đãi tốt. Lúc này đây, nàng nhất định phải tham gia hội, để cho họ thấy thứ đang chảy xuôi trong người Tô Thái Thuyết nàng chính là dòng máu cao quý của Tô gia.
“Ngọc Câu, ngươi lập tức rời đến Hương Tuyết hiên.”
Ngọc Câu thở dài một hơi, cuối cùng cũng thành công. Bất quá, nàng vẫn chưa quên còn có Tiểu Cúc ngày trước chịu khổ cùng nàng, nàng đã đáp ứng sẽ đưa Tiểu Cúc rời khỏi phòng giặt rửa cùng nàng.
“Tiểu thư, Ngọc Câu còn có một thỉnh cầu.”
“Nói?” Tô Thái Thuyết ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kinh ngạc. Nha đầu này cũng thật quá lớn mật. Nàng đã đồng ý đưa nàng ta đến Hương Tuyết hiên, vậy mà còn có thêm yêu cầu vô lý a. Khóe môi liền hiện lên vẻ lạnh lùng, thần sắc cũng trở nên bất định.
Ngọc Câu cẩn thận cúi đầu “Ngọc Câu hi vọng có thể đưa Tiểu Cúc ở phòng giặt rửa cùng đến Hương Tuyết hiên.”
“Cái gì? Ngươi cũng quá to gan đi. Đừng tưởng rằng ngươi đàn hai khúc mà ta liền không thể làm gì ngươi, lại còn dám ở đây nói điều kiện?” Tô Thái Thuyết sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt u ám, đen kịt, lóe lên cơn giận tựa sấm sét. ( sao giống Thiên Lôi thế? =]] )
Ngọc Câu tuy rằng không muốn chọc giận nàng, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc sợ nàng ta, liền không nhanh không chậm mở miệng “Nếu như tiểu thư không ngại ở bên ngoài Tướng quân phủ có người biết người cầm kỹ không tốt, nhanh như vậy liền mời đến một nhạc công ngày đêm dạy người?”
Thản nhiên uy hiếp, nhưng lại mang theo một lực sát thương lớn. Tô Thái Thuyết cắn răng, chỉ có thể đồng ý. Tên lúc này đã lên dây, không bắn ra không được. Nàng không muốn người ngoài nghĩ nàng là một nữ tử bất tài. Lần này, ‘Bách hoa thịnh hoa’ Đệ nhất Tài nữ, nàng nhất định phải đạt được. Khóe môi hiện lên vẻ thề định vững chắc.
“Hảo, để nàng ta cùng tới.”
Ngọc Câu nhàn nhạt tạ ơn Tô Thái Thuyết, nàng biết trước nàng ta sẽ đáp ứng.
Tô Thái Thuyết nhìn Ngọc Câu trước sau vẫn một thái độ thong dong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Thân là một tam đẳng nha đầu, làm sao có thể có được thái độ bình tĩnh như thế? Cư nhiên là một thân tài năng mà lại không tự ti song cũng không kiêu ngạo, giống một tiểu thư khuê các. Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là nha đầu Tướng quân phủ. Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi. Chuyện trọng đại lúc này là luyện cầm. ‘Bách hoa thịnh hoa’ hội chỉ còn một tháng nữa.
“Tiểu Man, tiến vào.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Man đi vào, cúi đầu cung kính nghe lệnh.
Tô Thái Thuyết quét mắt liếc Ngọc Câu một cái rồi nhàn nhạt ra lệnh “Kể từ hôm nay, Ngọc Câu cùng một nha đầu nữa đến Hương Tuyết hiên hầu hạ, ngươi an bài một chút đi.”
“Tiểu thư?” Tiểu Man kinh hô, trong lòng đầy khó tin, khuôn mặt xinh đẹp chuyển sang tái nhợt, cắn môi, thân hình không động. Nàng cho rằng minh nghe lầm, bằng không tại sao tiểu thư lại đưa nha đầu kia đến Hương Tuyết hiên. Vừa nãy, chỗ nàng đứng khá xa, không biết nha đầu này cũng tiểu thư nói gì thế nhưng lại làm cho tiểu thư luôn luôn lãnh ngạo mà đồng ý lưu nàng lại Hương Tuyết hiên hầu hạ. Xem ra nhất định là xảy ra chuyện gì mà nàng không biết. (Tỷ thì cần gì phải biết? @@)
“Còn không mau đi?”
Tô Thái Thuyết mặt mày tối sầm, hôm nay, nàng phải ngậm cả một cỗ oán khí, hai ca ca đã thế, nay lại thêm một Ngọc Câu gây khó dễ cho mình, bây giờ lại đến Tiểu Man theo nàng từ nhỏ đến bé cũng không nghe sai bảo, Tô Thái Thuyết liếc mắt đứng lên, thần sắc lạnh lùng cực điểm.
Tiểu Man lại càng hoảng sợ, tiểu thư tuy rằng tính cách cao ngạo nhưng luôn luôn tỏ ra rất đôn hậu, không ngờ lại có thể sinh khí, xem ra hôm nay tâm tình tiểu thư, lập tức ngoan ngoãn mở miệng “ Tiểu thư, nô tỳ liền làm ngay.”
“Hảo, đều đi xuống đi”
Tô Thái Thuyết phất phất tay, Ngọc Câu theo Tiểu Man ra khỏi chòi bạch ngọc nghỉ mát, Tô Thái Thuyết nhìn qua lớp sa mỏng, ánh mắt u ám bất minh, hừ lạnh, Ngọc Câu, một ngày nào đó ngươi sẽ phải trả giá thật đắt.
Trong phòng giặt rửa, Kim đại nương đã kiểm tra nhân số, phát hiện không có Ngọc Câu, cái mặt bánh mì khó coi đến cực điểm. Bà ta quét mắt một vòng, tàn nhẫn mở miệng.
“Nói, nha đầu tiện nhân Ngọc Câu đã đi đâu?” Nàng ta vừa nói chuyện vừa mô tả đủ loại hành động, rất ư là dọa người, mọi người không ai dám đứng ra nói, cúi đầu nghe giáo. Kim đại nương bước đi thong thả đến bên người Tiểu Cúc, lạnh lùng mở miệng.
“Nói, nha đầu kia đi đâu?”
Tiểu Cúc không nhịn được liền run lên, trong lòng chút sợ hãi. Không biết Ngọc Câu ở đâu, nếu như Kim đại nương biết được nhất định sẽ da tróc thịt bong. Vậy phải làm sao bây giờ? Thực vừa vội lại vừa lo, cũng không dám nói lấy một câu, rất sợ Ngọc Câu sẽ rước phải tai họa. Nhưng Kim đại nương vẫn đứng trước mặt nàng, không có ý định buông tha. Bàn tay to mập mạp của bà ta vươn ra, nắm lấy tai Tiểu Cúc, ra sức véo mấy cái, rồi rống giận như tiếng sấm.
“Thành thật khai ra, nha đầu kia đi đâu? Có phải hay không đi câu dẫn các thiếu gia?”
Lần này không đợi đến Tiểu Cúc nói chuyện, phòng giặt rửa liền vang lên tiếng nói lạnh lùng thanh thúy của Ngọc Câu “Buông nàng ra.”
Kim đại nương vừa nghe thanh âm này, không cần nhìn cũng biết là nha đầu chết tiệt Ngọc Câu, nàng lập tức buông Tiểu Cúc ra, xoay người, nhìn chằm chằm Ngọc Câu, cười trào phúng nói “Ngọc Câu, đây là ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Là muốn tìm cái chết sao?”
“Thực là ta đang ra lệnh cho ngươi.” Ngọc Câu ánh mắt âm lạnh, khóe môi tựa tiếu phi tiếu. Hiện tại nàng đã trở thành nhất đẳng nha đầu ở Tướng quân phủ, mà Kim đại nương lại chỉ là một bà tử cai quản tam đẳng tiểu nha đầu. Ở Tướng quân phủ, nhất đẳng nha đầu so với tam đẳng nha đầu hẳn là lớn hơn đi. Cho nên lúc này, nàng sẽ nói thẳng thắn, hào hùng, không một tia sợ hãi.
Kim đại nương nào đâu biết Ngọc Câu trở thành tiểu nha đầu ở Hương Tuyết hiên, lúc nghe thấy nàng nói, trong lòng lồng lộn phẫn nộ, thân hình mập mạp cầm cây thước nhào thẳng tới, làm rất nhiều tiểu nha đầu khác vội vàng tránh ra, chia làm hai bên. Mà Ngọc Câu lại không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Kim đại nương.
“Ngươi đánh một chút thử xem.”
Tay cầm thước của Kim đại nương liền chần chừ một chút, không ngờ nha đầu trước mắt có lá gan lớn như vậy. Đang muốn hảo hảo giáo huấn nàng một hồi thì bên ngoài cửa phòng giặt rửa bèn truyền tiến một người đến, lạnh lùng kiêu ngạo quát một tiếng “Ầm ĩ cái gì?”
Kim đại nương vừa nghe, vội vàng dừng lại, nghiêng đầu nhìn, nguyên lai là nha đầu thiếp thân bên người tiểu thư, Tiểu Man cô nương, lập tức bày ra thái độ nịnh nọt: “Nguyên lai là Tiểu Man cô nương a~, không biết Tiểu Man cô nương qua đây có cái gì phân phó?”
Tiểu Man chắp hai tay phía sau lưng, sắc mặt âm lãnh đi tới, kỳ thực nàng mười hai vạn phần cũng không muốn bước vào khu vực này, nhưng vì theo lệnh của tiểu thư, nàng không dám không chấp hành.
“Kể từ hôm nay, Ngọc Câu cùng một người tên Tiểu Cúc đến Hương Tuyết hiên.”
Lời vừa nói ra, mười mấy tiểu nha đầu đồng loạt kinh hãi ngẩng đầu lên, một tam đẳng nha đầu trong chốc lát liền biến thành nhất đẳng nha đầu, cũng là quá hoang đường đi. Các nàng nhìn Ngọc Câu vừa ước ao, vừa đố kị. Chỉ có Tiểu Cúc cả kinh rồi khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh hỉ. Ngọc Câu thật là lợi hại a, thực sự có thể đưa các nàng rời khỏi phòng giặt rửa, một lời nàng ấy nói quả không sai. Khóe môi Tiểu Cúc hiện lên vẻ mừng rỡ vạn phần, nhanh nhanh bước đến bên người Tiểu Cúc.
/30
|