Edit: Tử Băng.
Tô Thái Tuyết, thân là tiểu thư phủ định quốc tướng quân, thậm chí không nghĩ tới việc có một tiểu nha đầu đến tìm mình đàm phán, thật đáng kinh ngạc! Hơn nửa ngày nàng mới khôi phục lại tinh thần, thú vị gật đầu một cái, bất quá đáy mặt kia có một tia không thỏa đáng.
“Nói nghe xem, ngươi có cái gì cùng vì bản tiểu thư mà tới nơi này? Nếu quả thật là như thế, muốn được ban cho cái gì liền nói bản tiểu thư nghe.” Trực giác Tô Thái Thuyết cho rằng nha đầu hạ đẳng này muốn từ chỗ nàng có một cái gì đó.
“Là, tiểu thư, thực là tiểu thư cầm kỹ không được xuôi tai, thế nhưng hạ nhân trong phủ luôn luôn nói tiểu thư cầm kỹ cao siêu, nếu như có một ngày tiểu thư lên đài diễn, không phải là làm cho mọi người trong kinh thành cười nhạo tiểu thư sao? Chuyện này nô tỳ vốn không muốn nói, nhưng thực tâm nô tỳ muốn tốt cho tiểu thư.”
Ngọc Câu gục đầu xuống, lúc này ánh mắt kia đang xuyên qua lớp màn mỏng chiếu đến gương mặt của nàng, lông mi kia cong dài, thi thoảng chớp động, phá lệ mê người.
Tô Thái Thuyết sắc mặt hơi tái nhợt một chút, nàng là tiểu thư phủ định quốc tướng quân, trong phủ được người người tán thưởng là nữ nhân tài ba, tiểu nha đầu này có ý gì, thoạt nhìn ánh mắt u thần khó đoán. Nàng cắn răng, lãnh trầm mở miệng.
“Hầu gái lớn mật kia, dụng hình.”
Ngọc Câu nghe Tô Thái Thuyết vừa nói vừa lạnh lùng nhìn nàng. Trong mắt nàng là vẻ đồng tình, thân ái, không có chút hoảng sợ, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng
“Thảo nào trong phủ tất cả mọi người khen tiểu thư, thì ra tiểu thư thích nghe tán dương, lời thật thì khó nghe hoặc nghe không vào. Thực ra nô tỳ muốn giáo tiểu thư đánh đàn, không ngờ người lại thẹn quá hóa giận, như vậy liền đem nô tỳ kéo ra ngoại dụng hình. Tiểu thư định chờ toàn bộ kinh thành chê cười mình sao? Nghe nói trong một tháng nữa, kinh thành sẽ có một hội ‘Bách hoa thịnh hoa’, đến lúc đó sẽ chọn ra đệ nhất tài nữ, mong tiểu thư không nghĩ đến việc tham ra hội ‘Bách hoa thịnh’.”
Ngọc Câu nói xong, Tô Thái Thuyết một câu cũng không nói nên lời, thân thể mảnh khảnh không nhịn được khẽ run lên, mi trên mặt cứng đờ, khóe môi hiện lên một tia hoảng sợ. Bởi vì nàng quả thật sai nha đầu bên mình báo danh tham gia ‘Bách hoa thịnh hoa’ tháng sau, muốn đắc cử xưng đệ nhất tài nữ. Nếu như tiểu nha đầu này nói là sự thật, như vậy nàng sẽ tiếng xấu truyền xa. Nàng sắc mặt ngày càng khó coi, ngưng trọng mở miệng
“Nếu quả thật là bọn hạ nhân kia lừa ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua.” Khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Thái Thuyết lúc này liền chuyển dữ tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi những lũ nịnh bợ kia. Nàng đường đường là tiểu thư tướng quân phủ, họ cư nhiên dám lừa nàng.
“Tiểu thư, chờ chút.”
Ngọc Câu nghe lời Tô Thái Thuyết nói, biết nàng ta có chút tin lời mình, trong lòng thở dài một hơi, cũng vừa nói ra một hơi. Trong lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi, cố trận định không làm phật lòng tiểu thư. Tuy rằng nàng tự mình muốn vào Hương Tuyết hiên, nhưng cũng không muốn hại người khác. Bởi vì những người đó đối với tiếng đàn căn bản là không hiểu, làm sao nói đến lừa dối.
“Ân?” Tô Thái Thuyết cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến một tam đẳng tiểu nha đầu này cư nhiên dám nói này nói với nàng, trong lòng không được tự nhiên, vì thế sắc mặt có chút khó coi.
“Tiểu thư trách tội những người đó là vô dụng. Bởi vì nói tiếng đàn dễ nghe, chắc hẳn là hạ nhân trong phủ. Mà hạ nhân thì đối với tiếng đàn là thập phần không hiểu, tự nhiên đâu có nghe. Tiểu thư hẳn là nên tìm một người hiểu cầm đến bình phán một chút, đương nhiên phải là người trung thực đi ~”
Ngọc Câu đơ đãng quét qua bàn điểm tâm, nước bọt dần dần tiết xuống. (=.=|||)
Tô Thái Thuyết nghe xong lời của nàng cũng thấy có lý, nhìn tiểu nha đầu đang chăm chăm vào điểm tâm của nàng trước mặt, liền đoán ra nguyên lai là nàng ta chưa ăn sáng, chậm rãi mở miệng “Ngươi nói người sẽ đánh đàn?”
“Đúng vậy tiểu thư.” Ngọc Câu gật đầu một cái.
“Hảo, đàn cho ta một bản, nếu như đàn không tệ, liền ban ngươi điểm tâm này.” Tô Thái Thuyết không tin một tam đẳng nha đầu có thể đàn cao xa hơn nàng, hay là nàng nói thật. Nhưng mà làm sao lại có thể thế được, vì thế trong giọng nói liền màng ý vị dày đặc trêu tức.
Ngọc Câu ngẩn ngơ, cổ nhân từng nói qua, không ăn của thực xin (Không xin ăn đó ;]]). Nhưng nàng tin người này, nhất định chưa có hưởng qua một ngày không ăn đầy thống khổ, cho nên vì cái bụng của mình, không có gì là không tốt, ăn thì có cái gì đáng thẹn. Nàng liền gật gật đầu
“Hảo”
Ở tiểu đình, có một cái đàn cổ bạch ngọc. Đàn này dùng mộc thiên nhiên làm thành, cái gảy đàn chạm hình rồng, hai bên đàn là bạch ngọc có khắc hoa lan, đàn này quả thực là một thứ đàn tốt đến xa xỉ.
Ngọc Câu chậm rãi tiêu sái đến trước cầm, ngồi quỳ xuống, tư thái cao nhã, bàn tay trắng nõn nhẹ nàng cầm lấy tấm gảy, thử một chút âm sắc, một chuỗi vang như tiếng suối leng keng lộ ra ngoài, xoay mình, một khúc duyên dáng cứ thế tràn ra.
Khúc đầu nhẹ nhàng lúc như kim ngư hí đùa (vì ở trên ví âm thành của đàn như tiếng suối, ở đây liền ví khúc đầu như tiếng cá đùa nước), thú vị thập phần, lúc thì gào thét như vạn mã bốn đằng, kinh đào phách đê (vạn ngựa chạy nước đại, làm cả kinh đến đào, đê :”>), lúc như mây đen áp lực thấp, khiến tâm tình người nghe liền buồn bã, vừa chuyển nhạc, lại như một đóa tơ liễu bồng bềnh trên không trung, đi qua rừng núi âm u, lướt qua hải dương bao la, khiến toàn bộ thể xác và tâm hồn người nghe rung rinh một mảnh thản nhiên. Từ đầu tới đuôi, thẳng tới xa xưa, tiếng đàn đem người ta chăm chú, dung hòa vào giai điệu. Đến tận lúc khúc nhạc dừng, tâm tình vẫn chưa kịp hồi lại.
Tô Thái Thuyết sợ ngây người, không cần nghĩ, cũng biết tam đẳng tiểu nha đầu trước mặt này cầm nghệ thập phần cao siêu, chỉ là tại sao thập phần cao siêu như thế lại chỉ là một tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, không biết là tư vị gì. Cho đến khi Ngọc Câu đứng lên, Tô Thái Thuyết mới chầm chậm mở miệng. “Qua đây đùng bữa đi”
“Đa tạ tiểu thư.” Ngọc Câu trong lòng thoáng hạnh phúc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm. Lúc này, ăn đối với nàng chính là hạnh phúc. Kỳ thật chuyện của nàng, nàng không hề suy nghĩ, chuyện gì cần làm thì làm, đi một bước làm một bước.
Tô Thái Thuyết không nói gì thêm nữa. Nội tâm nàng kinh ngạc quá, trầm tư suy nghĩ, nghĩ mãi không ra. Vì sao một tam đẳng nha đầu lại có thể đàn cao siêu như thế. Nàng ta như vậy, nếu thể hiện ra ngoài, chỉ sợ không nổi danh tài nự thiên hạ không được. Thảo nào, vừa nãy nàng ta không chút sợ hãi nói muốn giáo huấn nàng học đàn. Nếu như nàng tự mình tập được khả năng cầm kĩ của nàng ta, chỉ sợ lúc này đây ‘Bách hoa thịnh hoa Tài nữ’ chính là nàng. Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Bất quá nàng vẫn muốn nghe một chút lời nói thật từ nhân sĩ hữu tâm khác, tự mình cầm kỹ rốt cuộc có bao nhiêu phần khó nghe?
“Ngươi tên là gì?”
Ngọc Câu muốn trả lời, thế nhưng trong miệng mắc một khối điểm tâm, chỉ cúi đầu thống khổ cực kì. Tô Thái Thuyết hiếm khi có lòng hảo tâm đem nước trà đưa tới, dặn dò một câu “Ngươi chậm một chút, bao lâu chưa ăn cơm?”
Ngọc Câu nhận nước trà, uống một hơi, khối điểm tâm kia cũng thuận chiều đi xuống, vỗ vỗ ngực, vội mở miệng đáp lại tiểu thư
“Ta kêu Ngọc Câu, đã một ngày một đêm chứ ăn cơm”
“Nga, ăn từ từ thôi.” Tô Thái Thuyết nói, cũng làm cho Ngọc Câu cảm động, tuy biết rằng nàng là không có ý hảo tâm cho lắm, thuận miệng nói vậy, nhưng nàng vẫn thấy cảm tạ nàng ta, bởi vì bản thân muốn ly khai phòng giặt rửa, đến Hương Tuyết hiên.
“Ân.” Ngọc Câu nói xong lại ăn (chỗ này người ta ví tỉ ấy ăn như lang thôn hổ yết =]]), rất nhanh liền ăn uống no đủ, lại nhìn trên bàn, chén đĩa chất đầy, một mảnh bừa bãi (@@~).
Tô Thái Thuyết hơi nhíu mày, nhìn Ngọc Câu thực sự đói bụng lắm, không nghĩ tới trong tướng quân phủ liền có người ăn cơm còn không đủ no, này Lý quản gia đang làm gì chứ, chuyện như vậy mà truyền đi, danh tiếng Tướng quân phủ cũng mang xấu, sắc mặt liền u ám.
“Tiểu Man, tiến vào dọn đồ đi.”
Tiểu Man ở bên ngoài lên tiếng, nhìn trên bàn đá bừa bãi, há miệng trừng mắt nửa ngày, cho đến khi bị Tô Thái Thuyết nhìn qua, mới kịp phản ứng “Dạ vâng thư tiểu thư.” Một bên thu dọn, một bên suy tư, nha đầu chết tiệt kia thế mà ăn điểm tâm của tiểu thư, thật sự là quá mức.
“Đi mời hai vị thiếu gia vào.” Tô Thái Thuyết phân phó tiểu man. Nàng nghĩ, hai vị ca ca đều cầm kỹ tinh thông, liền đề nghị hai người họ bình phán cho mình một phen.
Tô Thái Tuyết, thân là tiểu thư phủ định quốc tướng quân, thậm chí không nghĩ tới việc có một tiểu nha đầu đến tìm mình đàm phán, thật đáng kinh ngạc! Hơn nửa ngày nàng mới khôi phục lại tinh thần, thú vị gật đầu một cái, bất quá đáy mặt kia có một tia không thỏa đáng.
“Nói nghe xem, ngươi có cái gì cùng vì bản tiểu thư mà tới nơi này? Nếu quả thật là như thế, muốn được ban cho cái gì liền nói bản tiểu thư nghe.” Trực giác Tô Thái Thuyết cho rằng nha đầu hạ đẳng này muốn từ chỗ nàng có một cái gì đó.
“Là, tiểu thư, thực là tiểu thư cầm kỹ không được xuôi tai, thế nhưng hạ nhân trong phủ luôn luôn nói tiểu thư cầm kỹ cao siêu, nếu như có một ngày tiểu thư lên đài diễn, không phải là làm cho mọi người trong kinh thành cười nhạo tiểu thư sao? Chuyện này nô tỳ vốn không muốn nói, nhưng thực tâm nô tỳ muốn tốt cho tiểu thư.”
Ngọc Câu gục đầu xuống, lúc này ánh mắt kia đang xuyên qua lớp màn mỏng chiếu đến gương mặt của nàng, lông mi kia cong dài, thi thoảng chớp động, phá lệ mê người.
Tô Thái Thuyết sắc mặt hơi tái nhợt một chút, nàng là tiểu thư phủ định quốc tướng quân, trong phủ được người người tán thưởng là nữ nhân tài ba, tiểu nha đầu này có ý gì, thoạt nhìn ánh mắt u thần khó đoán. Nàng cắn răng, lãnh trầm mở miệng.
“Hầu gái lớn mật kia, dụng hình.”
Ngọc Câu nghe Tô Thái Thuyết vừa nói vừa lạnh lùng nhìn nàng. Trong mắt nàng là vẻ đồng tình, thân ái, không có chút hoảng sợ, không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng
“Thảo nào trong phủ tất cả mọi người khen tiểu thư, thì ra tiểu thư thích nghe tán dương, lời thật thì khó nghe hoặc nghe không vào. Thực ra nô tỳ muốn giáo tiểu thư đánh đàn, không ngờ người lại thẹn quá hóa giận, như vậy liền đem nô tỳ kéo ra ngoại dụng hình. Tiểu thư định chờ toàn bộ kinh thành chê cười mình sao? Nghe nói trong một tháng nữa, kinh thành sẽ có một hội ‘Bách hoa thịnh hoa’, đến lúc đó sẽ chọn ra đệ nhất tài nữ, mong tiểu thư không nghĩ đến việc tham ra hội ‘Bách hoa thịnh’.”
Ngọc Câu nói xong, Tô Thái Thuyết một câu cũng không nói nên lời, thân thể mảnh khảnh không nhịn được khẽ run lên, mi trên mặt cứng đờ, khóe môi hiện lên một tia hoảng sợ. Bởi vì nàng quả thật sai nha đầu bên mình báo danh tham gia ‘Bách hoa thịnh hoa’ tháng sau, muốn đắc cử xưng đệ nhất tài nữ. Nếu như tiểu nha đầu này nói là sự thật, như vậy nàng sẽ tiếng xấu truyền xa. Nàng sắc mặt ngày càng khó coi, ngưng trọng mở miệng
“Nếu quả thật là bọn hạ nhân kia lừa ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua.” Khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Thái Thuyết lúc này liền chuyển dữ tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi những lũ nịnh bợ kia. Nàng đường đường là tiểu thư tướng quân phủ, họ cư nhiên dám lừa nàng.
“Tiểu thư, chờ chút.”
Ngọc Câu nghe lời Tô Thái Thuyết nói, biết nàng ta có chút tin lời mình, trong lòng thở dài một hơi, cũng vừa nói ra một hơi. Trong lòng bàn tay nàng toàn là mồ hôi, cố trận định không làm phật lòng tiểu thư. Tuy rằng nàng tự mình muốn vào Hương Tuyết hiên, nhưng cũng không muốn hại người khác. Bởi vì những người đó đối với tiếng đàn căn bản là không hiểu, làm sao nói đến lừa dối.
“Ân?” Tô Thái Thuyết cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến một tam đẳng tiểu nha đầu này cư nhiên dám nói này nói với nàng, trong lòng không được tự nhiên, vì thế sắc mặt có chút khó coi.
“Tiểu thư trách tội những người đó là vô dụng. Bởi vì nói tiếng đàn dễ nghe, chắc hẳn là hạ nhân trong phủ. Mà hạ nhân thì đối với tiếng đàn là thập phần không hiểu, tự nhiên đâu có nghe. Tiểu thư hẳn là nên tìm một người hiểu cầm đến bình phán một chút, đương nhiên phải là người trung thực đi ~”
Ngọc Câu đơ đãng quét qua bàn điểm tâm, nước bọt dần dần tiết xuống. (=.=|||)
Tô Thái Thuyết nghe xong lời của nàng cũng thấy có lý, nhìn tiểu nha đầu đang chăm chăm vào điểm tâm của nàng trước mặt, liền đoán ra nguyên lai là nàng ta chưa ăn sáng, chậm rãi mở miệng “Ngươi nói người sẽ đánh đàn?”
“Đúng vậy tiểu thư.” Ngọc Câu gật đầu một cái.
“Hảo, đàn cho ta một bản, nếu như đàn không tệ, liền ban ngươi điểm tâm này.” Tô Thái Thuyết không tin một tam đẳng nha đầu có thể đàn cao xa hơn nàng, hay là nàng nói thật. Nhưng mà làm sao lại có thể thế được, vì thế trong giọng nói liền màng ý vị dày đặc trêu tức.
Ngọc Câu ngẩn ngơ, cổ nhân từng nói qua, không ăn của thực xin (Không xin ăn đó ;]]). Nhưng nàng tin người này, nhất định chưa có hưởng qua một ngày không ăn đầy thống khổ, cho nên vì cái bụng của mình, không có gì là không tốt, ăn thì có cái gì đáng thẹn. Nàng liền gật gật đầu
“Hảo”
Ở tiểu đình, có một cái đàn cổ bạch ngọc. Đàn này dùng mộc thiên nhiên làm thành, cái gảy đàn chạm hình rồng, hai bên đàn là bạch ngọc có khắc hoa lan, đàn này quả thực là một thứ đàn tốt đến xa xỉ.
Ngọc Câu chậm rãi tiêu sái đến trước cầm, ngồi quỳ xuống, tư thái cao nhã, bàn tay trắng nõn nhẹ nàng cầm lấy tấm gảy, thử một chút âm sắc, một chuỗi vang như tiếng suối leng keng lộ ra ngoài, xoay mình, một khúc duyên dáng cứ thế tràn ra.
Khúc đầu nhẹ nhàng lúc như kim ngư hí đùa (vì ở trên ví âm thành của đàn như tiếng suối, ở đây liền ví khúc đầu như tiếng cá đùa nước), thú vị thập phần, lúc thì gào thét như vạn mã bốn đằng, kinh đào phách đê (vạn ngựa chạy nước đại, làm cả kinh đến đào, đê :”>), lúc như mây đen áp lực thấp, khiến tâm tình người nghe liền buồn bã, vừa chuyển nhạc, lại như một đóa tơ liễu bồng bềnh trên không trung, đi qua rừng núi âm u, lướt qua hải dương bao la, khiến toàn bộ thể xác và tâm hồn người nghe rung rinh một mảnh thản nhiên. Từ đầu tới đuôi, thẳng tới xa xưa, tiếng đàn đem người ta chăm chú, dung hòa vào giai điệu. Đến tận lúc khúc nhạc dừng, tâm tình vẫn chưa kịp hồi lại.
Tô Thái Thuyết sợ ngây người, không cần nghĩ, cũng biết tam đẳng tiểu nha đầu trước mặt này cầm nghệ thập phần cao siêu, chỉ là tại sao thập phần cao siêu như thế lại chỉ là một tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, không biết là tư vị gì. Cho đến khi Ngọc Câu đứng lên, Tô Thái Thuyết mới chầm chậm mở miệng. “Qua đây đùng bữa đi”
“Đa tạ tiểu thư.” Ngọc Câu trong lòng thoáng hạnh phúc, cuối cùng cũng có thể ăn cơm. Lúc này, ăn đối với nàng chính là hạnh phúc. Kỳ thật chuyện của nàng, nàng không hề suy nghĩ, chuyện gì cần làm thì làm, đi một bước làm một bước.
Tô Thái Thuyết không nói gì thêm nữa. Nội tâm nàng kinh ngạc quá, trầm tư suy nghĩ, nghĩ mãi không ra. Vì sao một tam đẳng nha đầu lại có thể đàn cao siêu như thế. Nàng ta như vậy, nếu thể hiện ra ngoài, chỉ sợ không nổi danh tài nự thiên hạ không được. Thảo nào, vừa nãy nàng ta không chút sợ hãi nói muốn giáo huấn nàng học đàn. Nếu như nàng tự mình tập được khả năng cầm kĩ của nàng ta, chỉ sợ lúc này đây ‘Bách hoa thịnh hoa Tài nữ’ chính là nàng. Trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười. Bất quá nàng vẫn muốn nghe một chút lời nói thật từ nhân sĩ hữu tâm khác, tự mình cầm kỹ rốt cuộc có bao nhiêu phần khó nghe?
“Ngươi tên là gì?”
Ngọc Câu muốn trả lời, thế nhưng trong miệng mắc một khối điểm tâm, chỉ cúi đầu thống khổ cực kì. Tô Thái Thuyết hiếm khi có lòng hảo tâm đem nước trà đưa tới, dặn dò một câu “Ngươi chậm một chút, bao lâu chưa ăn cơm?”
Ngọc Câu nhận nước trà, uống một hơi, khối điểm tâm kia cũng thuận chiều đi xuống, vỗ vỗ ngực, vội mở miệng đáp lại tiểu thư
“Ta kêu Ngọc Câu, đã một ngày một đêm chứ ăn cơm”
“Nga, ăn từ từ thôi.” Tô Thái Thuyết nói, cũng làm cho Ngọc Câu cảm động, tuy biết rằng nàng là không có ý hảo tâm cho lắm, thuận miệng nói vậy, nhưng nàng vẫn thấy cảm tạ nàng ta, bởi vì bản thân muốn ly khai phòng giặt rửa, đến Hương Tuyết hiên.
“Ân.” Ngọc Câu nói xong lại ăn (chỗ này người ta ví tỉ ấy ăn như lang thôn hổ yết =]]), rất nhanh liền ăn uống no đủ, lại nhìn trên bàn, chén đĩa chất đầy, một mảnh bừa bãi (@@~).
Tô Thái Thuyết hơi nhíu mày, nhìn Ngọc Câu thực sự đói bụng lắm, không nghĩ tới trong tướng quân phủ liền có người ăn cơm còn không đủ no, này Lý quản gia đang làm gì chứ, chuyện như vậy mà truyền đi, danh tiếng Tướng quân phủ cũng mang xấu, sắc mặt liền u ám.
“Tiểu Man, tiến vào dọn đồ đi.”
Tiểu Man ở bên ngoài lên tiếng, nhìn trên bàn đá bừa bãi, há miệng trừng mắt nửa ngày, cho đến khi bị Tô Thái Thuyết nhìn qua, mới kịp phản ứng “Dạ vâng thư tiểu thư.” Một bên thu dọn, một bên suy tư, nha đầu chết tiệt kia thế mà ăn điểm tâm của tiểu thư, thật sự là quá mức.
“Đi mời hai vị thiếu gia vào.” Tô Thái Thuyết phân phó tiểu man. Nàng nghĩ, hai vị ca ca đều cầm kỹ tinh thông, liền đề nghị hai người họ bình phán cho mình một phen.
/30
|