Edit: Tử Băng
Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn nữ nhân mặt mày dữ tợn này, vốn là mặt bánh mì loại lớn xấu xí, lại càng khó coi, nhìn làm cho người ta có cảm giác muốn thổ, bất quá nàng không ngốc đến mức lập tức nhổ ra, chỉ là không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng.
“Kim đại nương, Ngọc Câu không có nói sai. Ngọc Câu chỉ là ăn ngay nói thật, không lẽ điều này cũng sai rồi”
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, cũng dám cùng ta tranh luận, có phải hay không chán sống” Kim đại nương nói xong, liền dùng bàn tay to như quạt hương bồ hành hạ lỗ tai Ngọc Câu, nghiến răng nghiễn lợi hận không thể cắn chết Ngọc Câu. Ngọc Câu ngẩng đầu, một đôi mắt to, đẹp hiện lên lăng hàn sát khí, bình tĩnh nhìn Kim đại nương.
“Kim đại nương, ngươi còn muốn làm cho chuyện lần trước phát sinh sao, ngươi sẽ không sợ chuyện như vậy nháo ra ngoài, lão gia sẽ làm ngươi không chịu nổi, ngươi đừng quên nơi này là Định quốc Tướng quân phủ.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi biết những thứ gì?”
“Ta chỉ là hiếu kì, ta là thế nào trước khi trượt chân xuống dưới nước, còn có phòng giặt rửa, vì sao luôn luôn có nha đầu rơi xuống nước, ngươi cho là chuyện như vậy lại phát sinh, lão gia sẽ không hỏi sao?” Ngọc Câu ôm tâm tính bất cứ giá nào, bởi vì Kim đại nương rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như nắm được nhược điểm của nàng ta, nàng ta sẽ không dám tự mình đối thế nào, nàng tự mình đã muốn buông tha nàng ta, ai ngờ nàng ta hằng ngày không buông tha nàng.
Ngọc Câu vừa rơi xuống, Kim đại nương lập tức mặt tái nhợt một mảnh, tay buông lỏng, thân hình mập mạp lắc lư vài cái liền đứng nghiêm, hơn nửa ngày sau mới kịp phản ứng, cảm thấy Ngọc Câu trước mắt cùng trước đây không giống nhau, nhưng cuối cùng là không giống chỗ nào, nàng cũng không nói lên được, loại cảm giác này mạnh như vậy, hơn nữa nhìn nàng lăng hàn mâu quang (Mâu quang ở đây là ánh mắt), hơn nữa, nàng có điểm sợ nhất chính là lời nói của nàng ta. Kim đại nương nghĩ đến những thứ này, lên buông Ngọc Câu ra, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, bất quá cũng không quên cảnh báo Ngọc Câu đem toàn bộ y phục đi giặt, nếu không nàng nhất quyết không buông tha.
Đợi Kim đại nương đi hẳn, Ngọc Câu cảm giác cả người liền lạnh buốt, nằm co quắp trên mặt đất, trong lòng cô đơn lại tịch mịch, một người xuyên qua đến nơi đây, vẫn là một nô tì thấp nhất, ở trên có các tầng cấp chủ tử, có người nào đem các nha đầu như nàng để ý tới, ngay cả một bà tử trung cấp cũng khi dễ nàng. Ngọc Câu trong lòng lại càng bi thương, bỗng nhiên trên mặt thấy ướt ướt, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết lúc nào, mặt trời đã lẩn trốn vào tầng mây dày, thiên hạ cứ thế bị kéo vào trận mưa phùn.
Mưa phùn sương mù, như khói như sương, bao phủ toàn bộ phòng giặt rửa, như tâm tình Ngọc Câu lúc này, chán nản cực kì, bất quá, nàng nhớ kĩ còn có y phục cần giặt, đứng dậy, một bước tiêu sái đến bên đài nước, nhìn bên đó có nhiều y phục, đành ngồi xuống, cho dù trời có sập, y phục vẫn là cần phải rửa, ở chỗ này, người sống cùng cẩu chả kém là bao nhiêu, không có ai thừa hơi đi đồng tình cùng người khác.
Ngọc Câu dùng sức chà xát y phục, nước mắt liền tích lạc ở thùng gỗ, không biết bởi vì mưa đánh vào trong mắt hay bởi vì rơi lệ, nói chung là không ngừng được, vẫn lưu, vẫn nhớ lại kiếp trước, cùng cảnh tượng hiện tại thay thế ở trái tim nàng, rất thống khổ lại không có lực
Bỗng nhiên một cánh tay trống rỗng vươn đến, đoạt lấy quần áo dơ trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh nàng.
“Ngọc Câu, người đừng lo lắng, ta cùng ngươi giặt quần áo.”
Nguyên lai là Tiểu Cúc nhìn Ngọc Câu một người khổ hạnh như vậy, không đành lòng, liền len lén chạy ra ngoài, bởi vì bên ngoài trời mưa, tất cả mọi người trốn ở trong phòng, không ai biết nàng ra.
“Tiểu Cúc, cảm ơn ngươi” Ngọc Câu ngẩng đầu, tóc mai liền dính ở trên mặt, đặc biệt thanh khiết, tươi đẹp, khóe môi tươi cười hiện lên vẻ kiên định “Tiểu Cúc, ta sẽ rời khỏi phòng giặt rửa, ngươi nguyện ý theo ta sao?”
Tiểu Cúc nghe Ngọc Câu nói xong, trong mắt con ngươi đen hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại buồn bã. Ngọc Câu đâu thể có biện pháp giúp hai người rời khỏi nơi đây, chỉ là ý muốn mà thôi. Nghĩ vậy, Tiểu Cúc liền thiện ý cười cười: “Ngọc Câu, chúng ta đừng nghĩ đến những việc kia, vẫn là nên đem đống y phục này giặt sạch đi, ngươi bữa trưa không ăn, nay nếu lại bỏ lỡ bữa tối, khuya hôm nay sẽ chịu thế nào đây a~”
Tiểu Cúc nói chưa dứt lời, bụng Ngọc Câu thì thầm kêu lên. Nàng gục đầu xuống tiếp tục giặt quần áo, không ngờ trước mặt lại hiện lên công bánh màn thầu (bánh bao) . Ngọc Câu ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Cúc nhu hòa, khóe môi hiện lên nụ cười đáng yêu: “Ngọc Câu ~ đây là ta giấu đi cho ngươi, ngươi mau ăn đi”
Ngọc Câu nhìn đồ ăn, trong lòng ấm áp hẳn lên, vươn tay cầm lấy bánh bao, hai mắt đẫm lễ mông lung nhìn Tiểu Cúc. Cái bánh bao ân tình này, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ: “ Cảm ơn ngươi, Tiểu Cúc, ngày mai ta sẽ đi tìm tiểu thư, nhất định sẽ để cho hai chúng ta thoát khỏi cái nơi chết tiệt này, chúng ta cũng có thể nhờ Thành tướng quân trong phủ tài trí hơn người, nha đầu, ngươi hãy chờ.”
Tiểu Cúc vừa nghe Ngọc Câu nói, vừa nghiêm túc giặt y phục. Mưa phùn liên tục rơi xuống tóc nàng, y phục nàng cũng đã ẩm ướt, nhưng nàng không thèm để ý chút nào, chỉ là vừa giặt vừa hướng Ngọc Câu nói: “Mau ăn đi, ngươi hẳn đói bụng rồi.”
“Hảo” Ngọc Câu gật đầu, lấy y phục lau bớt nước bẩn trên tay, vui vẻ ăn bánh bao mặc dù bánh bao này vừa cứng lại vừa nhỏ. Bất quá, khi ăn nó xong, Ngọc Câu cảm thấy sinh lực tràn trề. Hai nha hoàn trong mưa bụi lất phất bay vẫn giặt, đến nửa đêm mới giặt xong. Lúc ấy, cả xương sống lẫn thắt lưng đầu đau nhức, liền bỏ lỡ luôn cả bửa tối. Vì thế Ngọc Câu cả ngày chỉ ăn một cái bánh bao, lại còn khổ sở một ngày giặt y phục đến tận nửa đêm, mệt lả liền tức khắc bò lên giường, muốn yên lặng một chút. Ngày mai. Ngày mai nàng nhất định phải đi tìm tiểu thư.
Tiểu Cúc cũng mệt mỏi, liền đến phòng sát vách nằm ngủ.
Ngọc Câu và Tiểu Cúc không có ở chung một phòng mà cũng mấy nô tì giặt y phục khác ở một chỗ. Bình thường ai cũng không để ý ai. Vì thế đến lúc Ngọc Câu ngủ, những người đó đã sớm chìm trong mộng đẹp.
Nửa đêm Ngọc Câu đang ngủ say, mơ hồ có một bàn tay sờ lên mặt nàng. Tay kia tựa như một cái cây đa già, nếp nhăn rất nhiều, làm mặt của nàng rất khó chịu. Thế nhưng nàng thực sự quá mệt mỏi, liền vươn tay đẩy ra, rồi lại tiếp tục ngủ. Nhưng, cái tay kia vừa rời khỏi mặt nàng thì lại hướng ngực nàng mà tìm kiếm. Ngọc Câu cả kinh xoay mình mở mắt ra.
Chỉ thấy một nam nhân mập mạp già nua bò lên giường của nàng, trong mắt hắn hiện lên dâm quang, khóe môi như thế lại chảy nước bọt xuống, a~ trong miệng có thể ngửi thấy một cỗ mùi thối, vẻ mặt thì hưng phấn quá độ nhìn Ngọc Câu. Ngọc Câu cả kinh, nhanh đứng lên lôi tấm chăn mỏng ra, thét lên.
“Lý quản gia, ngươi khuya khoắt bò lên giường ta làm gì?!”
Nguyên lai nam nhân mập mạp này chính là quản gia Tướng quân phủ, cũng chính là phu quân Kim đại nương. Người này vốn đã thèm rỏ dãi mỹ sắc của Ngọc Câu. Lần trước cũng đã mạnh mẽ tìm hiểu, tiểu nha đầu của thân xác này không đồng ý, nhảy sông tự sát, không ngờ cũng làm cho La Linh nàng xuyên qua được. Ngọc Câu chân chính đã chết đuối dưới sông.
“Ngọc Câu, ngươi liền theo ta đi, chỉ cần người hôm nay theo ta, ngày mai ta nhất định giao cho ngươi làm việc nhẹ nhàng, ngươi khỏi nghĩ đến nơi này đi?”
Hai tròng mắt kia của Lý quản gia vẩn đục mê đắm, trơ trẽn dụ dỗ Ngọc Câu. Hắn thế nhưng cũng có thật nhiều tam đẳng nha đầu bị lừa. Ngay trong phòng này, mấy nha đầu có ai không bị hắn trải qua, nhưng sau đó vẫn là người hầu phòng giặt rửa. Bởi vì chuyện tốt không phải do một tổng quản như hắn quyết định. Đó là ý của các chủ tử, các chủ tử muốn ai, hắn mới được an bài đi vào. Trừ khi hắn không muốn giữ cái chức quản gia ở Tướng quân phủ nữa.
“Nằm mơ, ngươi lập tức cút cho ta!” Ngọc Câu kêu lên, lạnh lùng nhìn Lý quản gia. Nàng không nghĩ tới trong một phủ đệ xa hoa như thế này, lại có một quản gia muốn chiếm tiện nghi của hạ nhân.
Lý quản gia vừa nghe được Ngọc Câu nói, sắc mặt liền tối sấm, khóe môi cười nhạt.
“Ngọc Câu, đừng rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt, hôm nay kiểu gì người cũng phải theo, không theo cũng phải theo!”
Lão gia hỏa kia nói xong chợt hướng Ngọc Câu đánh tới. Ngọc Câu sớm phòng sẽ có việc này, rất nhanh lắc mình hướng giường đơn trường kỉ bên kia lăn đi. Sau đó là một nắm tay không khách khí đánh tới mặt Lý quản gia, chỉ nghe một tiếng kêu hoán, Lý quản gia che mắt, nhất thơi thẹn quá hóa giận, phẫn nộ rống.
“Ngọc Câu, lão tử hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi, lão tử đường đường là một quản sự, thế nhưng không thể đụng đến một tiểu nha đầu sao?!”
Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn nữ nhân mặt mày dữ tợn này, vốn là mặt bánh mì loại lớn xấu xí, lại càng khó coi, nhìn làm cho người ta có cảm giác muốn thổ, bất quá nàng không ngốc đến mức lập tức nhổ ra, chỉ là không tự ti cũng không kiêu ngạo mở miệng.
“Kim đại nương, Ngọc Câu không có nói sai. Ngọc Câu chỉ là ăn ngay nói thật, không lẽ điều này cũng sai rồi”
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, cũng dám cùng ta tranh luận, có phải hay không chán sống” Kim đại nương nói xong, liền dùng bàn tay to như quạt hương bồ hành hạ lỗ tai Ngọc Câu, nghiến răng nghiễn lợi hận không thể cắn chết Ngọc Câu. Ngọc Câu ngẩng đầu, một đôi mắt to, đẹp hiện lên lăng hàn sát khí, bình tĩnh nhìn Kim đại nương.
“Kim đại nương, ngươi còn muốn làm cho chuyện lần trước phát sinh sao, ngươi sẽ không sợ chuyện như vậy nháo ra ngoài, lão gia sẽ làm ngươi không chịu nổi, ngươi đừng quên nơi này là Định quốc Tướng quân phủ.”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi biết những thứ gì?”
“Ta chỉ là hiếu kì, ta là thế nào trước khi trượt chân xuống dưới nước, còn có phòng giặt rửa, vì sao luôn luôn có nha đầu rơi xuống nước, ngươi cho là chuyện như vậy lại phát sinh, lão gia sẽ không hỏi sao?” Ngọc Câu ôm tâm tính bất cứ giá nào, bởi vì Kim đại nương rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như nắm được nhược điểm của nàng ta, nàng ta sẽ không dám tự mình đối thế nào, nàng tự mình đã muốn buông tha nàng ta, ai ngờ nàng ta hằng ngày không buông tha nàng.
Ngọc Câu vừa rơi xuống, Kim đại nương lập tức mặt tái nhợt một mảnh, tay buông lỏng, thân hình mập mạp lắc lư vài cái liền đứng nghiêm, hơn nửa ngày sau mới kịp phản ứng, cảm thấy Ngọc Câu trước mắt cùng trước đây không giống nhau, nhưng cuối cùng là không giống chỗ nào, nàng cũng không nói lên được, loại cảm giác này mạnh như vậy, hơn nữa nhìn nàng lăng hàn mâu quang (Mâu quang ở đây là ánh mắt), hơn nữa, nàng có điểm sợ nhất chính là lời nói của nàng ta. Kim đại nương nghĩ đến những thứ này, lên buông Ngọc Câu ra, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, bất quá cũng không quên cảnh báo Ngọc Câu đem toàn bộ y phục đi giặt, nếu không nàng nhất quyết không buông tha.
Đợi Kim đại nương đi hẳn, Ngọc Câu cảm giác cả người liền lạnh buốt, nằm co quắp trên mặt đất, trong lòng cô đơn lại tịch mịch, một người xuyên qua đến nơi đây, vẫn là một nô tì thấp nhất, ở trên có các tầng cấp chủ tử, có người nào đem các nha đầu như nàng để ý tới, ngay cả một bà tử trung cấp cũng khi dễ nàng. Ngọc Câu trong lòng lại càng bi thương, bỗng nhiên trên mặt thấy ướt ướt, ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết lúc nào, mặt trời đã lẩn trốn vào tầng mây dày, thiên hạ cứ thế bị kéo vào trận mưa phùn.
Mưa phùn sương mù, như khói như sương, bao phủ toàn bộ phòng giặt rửa, như tâm tình Ngọc Câu lúc này, chán nản cực kì, bất quá, nàng nhớ kĩ còn có y phục cần giặt, đứng dậy, một bước tiêu sái đến bên đài nước, nhìn bên đó có nhiều y phục, đành ngồi xuống, cho dù trời có sập, y phục vẫn là cần phải rửa, ở chỗ này, người sống cùng cẩu chả kém là bao nhiêu, không có ai thừa hơi đi đồng tình cùng người khác.
Ngọc Câu dùng sức chà xát y phục, nước mắt liền tích lạc ở thùng gỗ, không biết bởi vì mưa đánh vào trong mắt hay bởi vì rơi lệ, nói chung là không ngừng được, vẫn lưu, vẫn nhớ lại kiếp trước, cùng cảnh tượng hiện tại thay thế ở trái tim nàng, rất thống khổ lại không có lực
Bỗng nhiên một cánh tay trống rỗng vươn đến, đoạt lấy quần áo dơ trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh nàng.
“Ngọc Câu, người đừng lo lắng, ta cùng ngươi giặt quần áo.”
Nguyên lai là Tiểu Cúc nhìn Ngọc Câu một người khổ hạnh như vậy, không đành lòng, liền len lén chạy ra ngoài, bởi vì bên ngoài trời mưa, tất cả mọi người trốn ở trong phòng, không ai biết nàng ra.
“Tiểu Cúc, cảm ơn ngươi” Ngọc Câu ngẩng đầu, tóc mai liền dính ở trên mặt, đặc biệt thanh khiết, tươi đẹp, khóe môi tươi cười hiện lên vẻ kiên định “Tiểu Cúc, ta sẽ rời khỏi phòng giặt rửa, ngươi nguyện ý theo ta sao?”
Tiểu Cúc nghe Ngọc Câu nói xong, trong mắt con ngươi đen hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại buồn bã. Ngọc Câu đâu thể có biện pháp giúp hai người rời khỏi nơi đây, chỉ là ý muốn mà thôi. Nghĩ vậy, Tiểu Cúc liền thiện ý cười cười: “Ngọc Câu, chúng ta đừng nghĩ đến những việc kia, vẫn là nên đem đống y phục này giặt sạch đi, ngươi bữa trưa không ăn, nay nếu lại bỏ lỡ bữa tối, khuya hôm nay sẽ chịu thế nào đây a~”
Tiểu Cúc nói chưa dứt lời, bụng Ngọc Câu thì thầm kêu lên. Nàng gục đầu xuống tiếp tục giặt quần áo, không ngờ trước mặt lại hiện lên công bánh màn thầu (bánh bao) . Ngọc Câu ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Tiểu Cúc nhu hòa, khóe môi hiện lên nụ cười đáng yêu: “Ngọc Câu ~ đây là ta giấu đi cho ngươi, ngươi mau ăn đi”
Ngọc Câu nhìn đồ ăn, trong lòng ấm áp hẳn lên, vươn tay cầm lấy bánh bao, hai mắt đẫm lễ mông lung nhìn Tiểu Cúc. Cái bánh bao ân tình này, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kĩ: “ Cảm ơn ngươi, Tiểu Cúc, ngày mai ta sẽ đi tìm tiểu thư, nhất định sẽ để cho hai chúng ta thoát khỏi cái nơi chết tiệt này, chúng ta cũng có thể nhờ Thành tướng quân trong phủ tài trí hơn người, nha đầu, ngươi hãy chờ.”
Tiểu Cúc vừa nghe Ngọc Câu nói, vừa nghiêm túc giặt y phục. Mưa phùn liên tục rơi xuống tóc nàng, y phục nàng cũng đã ẩm ướt, nhưng nàng không thèm để ý chút nào, chỉ là vừa giặt vừa hướng Ngọc Câu nói: “Mau ăn đi, ngươi hẳn đói bụng rồi.”
“Hảo” Ngọc Câu gật đầu, lấy y phục lau bớt nước bẩn trên tay, vui vẻ ăn bánh bao mặc dù bánh bao này vừa cứng lại vừa nhỏ. Bất quá, khi ăn nó xong, Ngọc Câu cảm thấy sinh lực tràn trề. Hai nha hoàn trong mưa bụi lất phất bay vẫn giặt, đến nửa đêm mới giặt xong. Lúc ấy, cả xương sống lẫn thắt lưng đầu đau nhức, liền bỏ lỡ luôn cả bửa tối. Vì thế Ngọc Câu cả ngày chỉ ăn một cái bánh bao, lại còn khổ sở một ngày giặt y phục đến tận nửa đêm, mệt lả liền tức khắc bò lên giường, muốn yên lặng một chút. Ngày mai. Ngày mai nàng nhất định phải đi tìm tiểu thư.
Tiểu Cúc cũng mệt mỏi, liền đến phòng sát vách nằm ngủ.
Ngọc Câu và Tiểu Cúc không có ở chung một phòng mà cũng mấy nô tì giặt y phục khác ở một chỗ. Bình thường ai cũng không để ý ai. Vì thế đến lúc Ngọc Câu ngủ, những người đó đã sớm chìm trong mộng đẹp.
Nửa đêm Ngọc Câu đang ngủ say, mơ hồ có một bàn tay sờ lên mặt nàng. Tay kia tựa như một cái cây đa già, nếp nhăn rất nhiều, làm mặt của nàng rất khó chịu. Thế nhưng nàng thực sự quá mệt mỏi, liền vươn tay đẩy ra, rồi lại tiếp tục ngủ. Nhưng, cái tay kia vừa rời khỏi mặt nàng thì lại hướng ngực nàng mà tìm kiếm. Ngọc Câu cả kinh xoay mình mở mắt ra.
Chỉ thấy một nam nhân mập mạp già nua bò lên giường của nàng, trong mắt hắn hiện lên dâm quang, khóe môi như thế lại chảy nước bọt xuống, a~ trong miệng có thể ngửi thấy một cỗ mùi thối, vẻ mặt thì hưng phấn quá độ nhìn Ngọc Câu. Ngọc Câu cả kinh, nhanh đứng lên lôi tấm chăn mỏng ra, thét lên.
“Lý quản gia, ngươi khuya khoắt bò lên giường ta làm gì?!”
Nguyên lai nam nhân mập mạp này chính là quản gia Tướng quân phủ, cũng chính là phu quân Kim đại nương. Người này vốn đã thèm rỏ dãi mỹ sắc của Ngọc Câu. Lần trước cũng đã mạnh mẽ tìm hiểu, tiểu nha đầu của thân xác này không đồng ý, nhảy sông tự sát, không ngờ cũng làm cho La Linh nàng xuyên qua được. Ngọc Câu chân chính đã chết đuối dưới sông.
“Ngọc Câu, ngươi liền theo ta đi, chỉ cần người hôm nay theo ta, ngày mai ta nhất định giao cho ngươi làm việc nhẹ nhàng, ngươi khỏi nghĩ đến nơi này đi?”
Hai tròng mắt kia của Lý quản gia vẩn đục mê đắm, trơ trẽn dụ dỗ Ngọc Câu. Hắn thế nhưng cũng có thật nhiều tam đẳng nha đầu bị lừa. Ngay trong phòng này, mấy nha đầu có ai không bị hắn trải qua, nhưng sau đó vẫn là người hầu phòng giặt rửa. Bởi vì chuyện tốt không phải do một tổng quản như hắn quyết định. Đó là ý của các chủ tử, các chủ tử muốn ai, hắn mới được an bài đi vào. Trừ khi hắn không muốn giữ cái chức quản gia ở Tướng quân phủ nữa.
“Nằm mơ, ngươi lập tức cút cho ta!” Ngọc Câu kêu lên, lạnh lùng nhìn Lý quản gia. Nàng không nghĩ tới trong một phủ đệ xa hoa như thế này, lại có một quản gia muốn chiếm tiện nghi của hạ nhân.
Lý quản gia vừa nghe được Ngọc Câu nói, sắc mặt liền tối sấm, khóe môi cười nhạt.
“Ngọc Câu, đừng rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt, hôm nay kiểu gì người cũng phải theo, không theo cũng phải theo!”
Lão gia hỏa kia nói xong chợt hướng Ngọc Câu đánh tới. Ngọc Câu sớm phòng sẽ có việc này, rất nhanh lắc mình hướng giường đơn trường kỉ bên kia lăn đi. Sau đó là một nắm tay không khách khí đánh tới mặt Lý quản gia, chỉ nghe một tiếng kêu hoán, Lý quản gia che mắt, nhất thơi thẹn quá hóa giận, phẫn nộ rống.
“Ngọc Câu, lão tử hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi, lão tử đường đường là một quản sự, thế nhưng không thể đụng đến một tiểu nha đầu sao?!”
/30
|