Tiểu Cúc là người nhát gan, sợ phiền phức, nhưng lần này là vì Ngọc Câu nên không thèm đếm xỉa đến việc Tiểu Man uy hiếp, định đem nàng đuổi ra về phòng giặt rửa. Nàng cố gắng chăm sóc Ngọc Câu cho tốt, một tấc cũng không rời. Bởi vì có thuốc tốt, uống thuốc xong, lúc trước, hơi thở Ngọc Câu còn suy yếu, hiện đã ôn hoà rất nhiều. Tiểu Cúc thở phào nhẹ nhõm, cả đêm nay nàng đã rất mệt mỏi, lại lo Ngọc Câu tỉnh dậy nửa đêm, sẽ cần gì đó, liền gục ở trên giường nàng, ngủ thiếp đi.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua song cửa sổ, giống như trải một lớp vàng trên mặt đất. Ngọc Câu chậm rãi mở mắt ra. Nằm úp sấp mà ngủ suốt cả một đêm, thân thể đau nhức khó chịu. Nàng không khỏi nhăn mi giật mình, vô ý đụng phải Tiểu Cúc ở bên cạnh, chỉ thấy nàng đang ngủ say, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Ngọc Câu trong lòng ấm áp, nàng ấy nhất định đã chăm sóc nàng cả một đêm, đã làm khổ nàng ấy rồi.
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, lên giường ngủ một chút đi.”
Ngọc Câu vừa dứt lời, cửa bị đá văng ra, ‘bịch’ một tiếng, Tiểu Man mang theo hai tiểu nha đầu đi tới, lạnh giọng quát quát lớn:
“Tiểu Cúc, nha đầu chết tiệt kia, mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn đang ngủ, ngươi cho là ở Hương Tuyết hiên có thể ăn không ngồi rồi sao?”
Tiểu Cúc bị đánh thức, xoa xoa mắt nhìn Tiểu Man, vẻ mặt không rõ nguyên cớ, thật lâu mới mở miệng: “Thì sao ?”
Tiểu Man nhìn vẻ mặt của nàng lúc này, thực sự là giận đến không có chỗ phát tiết. Nha đầu kia tối hôm qua dám đuổi nàng ra ngoài, từ nay về sau, nàng ta đừng mong có thể sống yên ổn qua ngày: “Lập tức đến hậu hoa viên nhổ cỏ dại, xới đất tưới hoa cho ta, hôm nay làm không xong, ngươi cũng đừng hòng ăn.”
Tiểu Cúc vừa nghe, sắc mặt trắng nhợt, Tiểu Man rõ ràng là đang trả thù việc tối hôm qua nàng đuổi nàng ta ra ngoài. Một vườn hoa lớn như vậy, một ngày làm sao sửa sang lại cho hết, không phải là không muốn để nàng ăn sao? Không ăn thì không ăn! Trước đây ở phòng giặt thường xuyên không kịp ăn cơm, nàng còn sợ nàng ta sao.
“Không ăn thì không ăn” Tiểu Cúc đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Câu một cái: “Ngọc Câu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm việc đây.”
Ngọc Câu thấy Tiểu Cúc nhịn một đêm, đồ ăn sáng còn chưa đụng đã bị phái đi làm việc, trong lòng băn khoăn, đều tại do nàng làm phiền hà nàng ấy. Đây đều do Tiểu Man gây ra, nàng tàn nhẫn nhìn Tiểu Man, nha đầu kia thực sự là muốn chết, may là bản thân mình kiềm chế rất tốt mới không nói cho Tô Thái Tuyết biết chuyện của nàng ta cùng Tô Thiên Dương.
Nhưng lúc này đây Tiểu Man lại không e ngại, mi phi sắc vũ, cười đắc ý: “Ngọc Câu, ngươi đừng nghĩ có thể đến chỗ tiểu thư cáo trạng, người như ngươi đến chỗ tiểu thư nói chuyện, tiểu thư có tin hay không?”
Ngọc Câu ngạc nhiên, vẫn nghĩ là Tiểu Man không hề có tâm kế, không nghĩ tới có đôi khi nàng ta cũng rất thông minh, tỷ như lúc này đây, Tô Thái Tuyết chỉ sợ không bao giờ tin nàng nữa. Vì thế Tiểu Man không hề sợ hãi khi bị nàng khống chế, sau này những ngày các nàng ở Hương Tuyết hiên chỉ sợ sẽ không dễ chịu, trong lòng trầm xuống. Xem ra nàng phải tìm một cơ hội cùng Tiểu Cúc chạy ra khỏi Tô phủ mới được, thiên hạ to lớn, luôn luôn có chỗ cho các nàng sống yên ổn.
Tiểu Man nhìn Ngọc Câu trầm mặc không nói, cười đắc ý, mi dài nhỏ nhấp nháy, đáy mắt sâu thẳm: “Ngọc Câu, ta chỉ cho ngươi hai ngày dưỡng thương, trong Hương Tuyết hiên này không nuôi người rảnh rỗi, bằng không ngươi liền cút ra ngoài cho ta.”
Tiểu Cúc đứng ở sau Tiểu Man, tức giận trừng mắt, thế nhưng việc này nói nhiều cũng vô ích, chỉ tăng thêm xử phạt mà thôi, Tiểu Man là gần như là chủ nhân trong Hương Tuyết hiên rồi.
“Được rồi, Ngọc Câu, ngươi an tâm dưỡng thương đi, ta đi sửa sang vườn hoa đây.”
Ngọc Câu nằm trên giường, vô lực nhìn bóng lưng Tiểu Cúc đi ra ngoài. Tóc dài rối tung xõa trên gối, nàng không nhúc nhích, chỉ có trong lòng dâng lên sự tức giận khó kiềm chế. Hết thảy nàng sẽ đòi lại! Những người ghê tởm này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Tiểu Man thấy Ngọc Câu không có lời nào để nói, hai tay chống nạnh đắc ý cười ha ha đi ra ngoài, mấy tiểu nha đầu tuy rằng đồng tình Ngọc Câu nhưng trước mặt Tiểu Man cũng không dám nói thêm gì.
Trong phòng im ắng, Ngọc Câu không biết bản thân mình nằm úp sấp đã bao lâu. Dường như nàng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nam vô cùng từ tính.
“Tại sao một bóng người cũng không thấy thế này ?”
Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn sang, một nam tử áo lam nghiêng người dựa vào cửa, tóc dài buộc lên, ngọc trâm chói mắt, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nắng nhìn không rõ nhưng lờ mờ cũng biết hắn là nhị công tử Tô phủ – Tô Thiên Dương, không biết một thiếu gia cao cao tại thượng như hắn chạy đến phòng hạ nhân làm gì, Ngọc Câu lạnh nhạt mở miệng.
“Thì ra là nhị thiếu gia tới, thứ lỗi cho Ngọc Câu không thể đứng lên hành lễ với nhị thiếu gia.”
Tô Thiên Dương từ cửa bước vào, đôi mắt hoa đào híp lại, ý cười dạt dào, ngồi vào bên cạnh bàn: “Không có việc gì, ta chỉ ghé thăm ngươi một chút, xem vết thương thế nào, tối hôm qua đã phái người đưa thuốc tới, rất có hiệu quả.”
Ngọc Câu ngẩn ra, nàng vừa mới tỉnh lại, còn không biết thuốc mình dùng là do nam nhân này đưa tới. Nhưng nghĩ đến lúc trước mặt người nhà, bọn họ đều thờ ơ, sau lại đưa thuốc đến, nàng một chút cảm kích cũng không có, sắc mặt càng phát ra lạnh lùng.
“Tạ ơn nhị thiếu gia có lòng .”
Tô Thiên Dương tự mình đưa tay rót một chén trà, uống một hớp rồi bắt đầu quan sát Ngọc Câu, phát hiện tiểu nha đầu này thật đúng là tú lệ, hơn nữa cá tính ngang tàng kiêu ngạo. Chắc tại ấn tượng ban đầu không tốt lắm, nên cho tới bây giờ biểu hiện tốt với hắn, hoàn toàn không giống với các tiểu nha đầu trong phủ, ánh mắt ngưỡng mộ luôn dõi theo hắn. Cách nàng không thèm để ý lại gợi ra hứng thú của hắn. Cái này có tính là hắn đang bị coi thường hay không đây. Tô Thiên Dương nở nụ cười, mắt hoa đào mắt híp thành một cái dây nhỏ, có một loại phong tình khác.
“Ngươi dùng đồ ăn sáng chưa?”
Hắn thân thiết hỏi, nhìn trong phòng này vắng ngắt, nha đầu kia đại khái ngay cả điểm tâm cũng chưa dùng đây. Cũng không chờ Ngọc Câu đáp lời, hắn quay đầu hướng ra phía ngoài gọi một tiếng :
“Truy Phong, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng qua đây, ít cháo cùng mấy món điểm tâm.”
Ngoài phòng vang lên một thanh âm cung kính nội liễm: “Dạ, thiếu gia.”
Ngọc Câu quay đầu nhìn về phía Tô Thiên Dương, không nghĩ tới hắn lại biết quan tâm tới người khác, miễn cưỡng cười: “Làm phiền nhị thiếu gia , Ngọc Câu không dám nhận. Vẫn là không cần thiết như vậy, Ngọc Câu chỉ là một nha đầu nho nhỏ đê tiện, ngàn vạn không nên làm hỏng hình tượng của nhị thiếu gia.”
Ngọc Câu tuy rằng rất đói nhưng nàng biết, nếu như chuyện như vậy ở Tô phủ truyền ra lại càng tăng thêm thị phi. Bây giờ thà đói bụng cũng không muốn gây nên sóng gió. Công tử tiểu thư Tô phủ đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, nàng chỉ là một tiểu nha đầu lẻ loi hiu quạnh, vẫn là không nên trực tiếp gây nên xung đột mới tốt.
“Ngươi đang lo lắng sao?” Thanh âm nhu hòa của Tô Thiên Dương vang lên, gần ngay bên tai. Ngọc Câu kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào hắn đã ngồi vào bên cạnh giường nàng. Môi mỏng trên gương mặt tuấn tú kia câu ra vẻ mê người sáng bóng, bình tĩnh nhìn nàng. Ngọc Câu lại càng hoảng sợ, giật mình một cái, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến cau mày, tức giận kêu lên.
“Người ngồi ở chỗ này làm gì, nô tỳ chỉ là một tiểu nha đầu, nhị thiếu gia vẫn nên cách xa một ít mới tốt, nô tỳ gánh không nổi tội danh câu dẫn thiếu gia.”
“Ngươi muốn câu dẫn sao? Nếu như ngươi muốn, ta liền để ngươi câu dẫn.” Tô Thiên Dương khom nửa người xuống, mặt gần dán lên lưng Ngọc Câu, mùi thơm trên người tràn ngập trong phòng. Ngọc Câu vừa tức vừa giận, vừa quẫn bách đến sắc mặt ửng đỏ. Nàng cho tới bây giờ chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không quen tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần như vậy.
“Nhị thiếu gia, xin hãy tự trọng. “ Ngọc Câu hô lên, ánh mắt của nàng như con thỏ nhỏ rơi vào hố bẫy, cực kỳ mê người. Ánh mắt Tô Thiên Dương nóng bỏng, khóe môi hiện lên vẻ trêu chọc. Hắn đã lâu không tìm được nữ nhân thú vị như vậy, nha đầu kia thế mà lại hợp khẩu vị của hắn, nhưng hắn cũng không có thói quen cưỡng ép, thân hình chợt lóe, lại tách ra, thấy nàng bị thương, hắn sẽ không trêu đùa nàng.
“Đùa ngươi thôi “ Tô Thiên Dương ngồi vào bên cạnh bàn, nở nụ cười như gió xuân.
Ngọc Câu thở dài một hơi, thật không biết phải đối mặt với nam nhân này như thế nào, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, liền cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm, mình vẫn nên cùng hắn giữ khoảng cách thì hơn.
Gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa cuộn lên, sa trướng kinh hoảng, một phòng ám hương. Hai người cứ bình tĩnh nhìn đối phương như vậy, mỗi người đều ôm tâm tư, ai cũng không muốn phá vỡ cục diện bế tắc.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Nhị thiếu gia, đồ ăn sáng đem qua đây.”
“Vào đi “ Tô Thiên Dương thu hồi tầm mắt, hướng ra phía ngoài ra lệnh, tiếng nói của hắn vừa dứt, một bóng người cao lớn cường tráng đi đến, cầm trong tay một cái khay, mặt trên bày một chén cháo rau cải, còn có mấy món điểm tâm tinh xảo, đặt lên bàn.
“Không ai phát hiện chứ “ Tô Thiên Dương nhẹ giọng mở miệng, hắn biết chuyện Ngọc Câu lo lắng, mà hắn vô tình đưa tới phiền nhiễu cho nàng. Nam nhân cao to kia chính là thủ hạ Truy Phong của Tô Thiên Dương, Truy Phong vừa nghe câu hỏi của chủ tử, vội cung kính đáp lời:
“Không ai phát hiện, thưa thiếu gia.” Hắn gọi là thiếu gia mà không phải nhị thiếu gia, vì thế Truy Phong này chỉ là thủ hạ của Tô Thiên Dương, không phải thủ hạ của Tô phủ, xem ra Tô Thiên Dương này không phải là một nhân vật đơn giản. Ngọc Câu thở dài trong lòng, không nghĩ tới Tô Thiên Dương cẩn thận tỉ mỉ như thế, lại biết nàng lo lắng chuyện gì, nam nhân này chỉ sợ là đối thủ của hàng ngàn nữ nhân.
“Thế này ngươi yên tâm rồi chứ?” Tô Thiên Dương quay đầu nhìn về phía Ngọc Câu, lời kia mang theo sủng nịch mà tự bản thân hắn cũng không phát hiện, chỉ có Truy Phong chú ý, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía chủ tử. Chủ tử luôn luôn tỏ ra cợt nhả, nhưng luôn che đậy sự lãnh khốc bên trong. Nhưng đối với tiểu nha đầu trên giường này lại vô cùng tốt.
Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua song cửa sổ, giống như trải một lớp vàng trên mặt đất. Ngọc Câu chậm rãi mở mắt ra. Nằm úp sấp mà ngủ suốt cả một đêm, thân thể đau nhức khó chịu. Nàng không khỏi nhăn mi giật mình, vô ý đụng phải Tiểu Cúc ở bên cạnh, chỉ thấy nàng đang ngủ say, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Ngọc Câu trong lòng ấm áp, nàng ấy nhất định đã chăm sóc nàng cả một đêm, đã làm khổ nàng ấy rồi.
“Tiểu Cúc, Tiểu Cúc, lên giường ngủ một chút đi.”
Ngọc Câu vừa dứt lời, cửa bị đá văng ra, ‘bịch’ một tiếng, Tiểu Man mang theo hai tiểu nha đầu đi tới, lạnh giọng quát quát lớn:
“Tiểu Cúc, nha đầu chết tiệt kia, mặt trời đã lên cao rồi mà vẫn đang ngủ, ngươi cho là ở Hương Tuyết hiên có thể ăn không ngồi rồi sao?”
Tiểu Cúc bị đánh thức, xoa xoa mắt nhìn Tiểu Man, vẻ mặt không rõ nguyên cớ, thật lâu mới mở miệng: “Thì sao ?”
Tiểu Man nhìn vẻ mặt của nàng lúc này, thực sự là giận đến không có chỗ phát tiết. Nha đầu kia tối hôm qua dám đuổi nàng ra ngoài, từ nay về sau, nàng ta đừng mong có thể sống yên ổn qua ngày: “Lập tức đến hậu hoa viên nhổ cỏ dại, xới đất tưới hoa cho ta, hôm nay làm không xong, ngươi cũng đừng hòng ăn.”
Tiểu Cúc vừa nghe, sắc mặt trắng nhợt, Tiểu Man rõ ràng là đang trả thù việc tối hôm qua nàng đuổi nàng ta ra ngoài. Một vườn hoa lớn như vậy, một ngày làm sao sửa sang lại cho hết, không phải là không muốn để nàng ăn sao? Không ăn thì không ăn! Trước đây ở phòng giặt thường xuyên không kịp ăn cơm, nàng còn sợ nàng ta sao.
“Không ăn thì không ăn” Tiểu Cúc đứng lên, quay đầu liếc mắt nhìn Ngọc Câu một cái: “Ngọc Câu, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi làm việc đây.”
Ngọc Câu thấy Tiểu Cúc nhịn một đêm, đồ ăn sáng còn chưa đụng đã bị phái đi làm việc, trong lòng băn khoăn, đều tại do nàng làm phiền hà nàng ấy. Đây đều do Tiểu Man gây ra, nàng tàn nhẫn nhìn Tiểu Man, nha đầu kia thực sự là muốn chết, may là bản thân mình kiềm chế rất tốt mới không nói cho Tô Thái Tuyết biết chuyện của nàng ta cùng Tô Thiên Dương.
Nhưng lúc này đây Tiểu Man lại không e ngại, mi phi sắc vũ, cười đắc ý: “Ngọc Câu, ngươi đừng nghĩ có thể đến chỗ tiểu thư cáo trạng, người như ngươi đến chỗ tiểu thư nói chuyện, tiểu thư có tin hay không?”
Ngọc Câu ngạc nhiên, vẫn nghĩ là Tiểu Man không hề có tâm kế, không nghĩ tới có đôi khi nàng ta cũng rất thông minh, tỷ như lúc này đây, Tô Thái Tuyết chỉ sợ không bao giờ tin nàng nữa. Vì thế Tiểu Man không hề sợ hãi khi bị nàng khống chế, sau này những ngày các nàng ở Hương Tuyết hiên chỉ sợ sẽ không dễ chịu, trong lòng trầm xuống. Xem ra nàng phải tìm một cơ hội cùng Tiểu Cúc chạy ra khỏi Tô phủ mới được, thiên hạ to lớn, luôn luôn có chỗ cho các nàng sống yên ổn.
Tiểu Man nhìn Ngọc Câu trầm mặc không nói, cười đắc ý, mi dài nhỏ nhấp nháy, đáy mắt sâu thẳm: “Ngọc Câu, ta chỉ cho ngươi hai ngày dưỡng thương, trong Hương Tuyết hiên này không nuôi người rảnh rỗi, bằng không ngươi liền cút ra ngoài cho ta.”
Tiểu Cúc đứng ở sau Tiểu Man, tức giận trừng mắt, thế nhưng việc này nói nhiều cũng vô ích, chỉ tăng thêm xử phạt mà thôi, Tiểu Man là gần như là chủ nhân trong Hương Tuyết hiên rồi.
“Được rồi, Ngọc Câu, ngươi an tâm dưỡng thương đi, ta đi sửa sang vườn hoa đây.”
Ngọc Câu nằm trên giường, vô lực nhìn bóng lưng Tiểu Cúc đi ra ngoài. Tóc dài rối tung xõa trên gối, nàng không nhúc nhích, chỉ có trong lòng dâng lên sự tức giận khó kiềm chế. Hết thảy nàng sẽ đòi lại! Những người ghê tởm này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Tiểu Man thấy Ngọc Câu không có lời nào để nói, hai tay chống nạnh đắc ý cười ha ha đi ra ngoài, mấy tiểu nha đầu tuy rằng đồng tình Ngọc Câu nhưng trước mặt Tiểu Man cũng không dám nói thêm gì.
Trong phòng im ắng, Ngọc Câu không biết bản thân mình nằm úp sấp đã bao lâu. Dường như nàng sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nam vô cùng từ tính.
“Tại sao một bóng người cũng không thấy thế này ?”
Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn sang, một nam tử áo lam nghiêng người dựa vào cửa, tóc dài buộc lên, ngọc trâm chói mắt, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nắng nhìn không rõ nhưng lờ mờ cũng biết hắn là nhị công tử Tô phủ – Tô Thiên Dương, không biết một thiếu gia cao cao tại thượng như hắn chạy đến phòng hạ nhân làm gì, Ngọc Câu lạnh nhạt mở miệng.
“Thì ra là nhị thiếu gia tới, thứ lỗi cho Ngọc Câu không thể đứng lên hành lễ với nhị thiếu gia.”
Tô Thiên Dương từ cửa bước vào, đôi mắt hoa đào híp lại, ý cười dạt dào, ngồi vào bên cạnh bàn: “Không có việc gì, ta chỉ ghé thăm ngươi một chút, xem vết thương thế nào, tối hôm qua đã phái người đưa thuốc tới, rất có hiệu quả.”
Ngọc Câu ngẩn ra, nàng vừa mới tỉnh lại, còn không biết thuốc mình dùng là do nam nhân này đưa tới. Nhưng nghĩ đến lúc trước mặt người nhà, bọn họ đều thờ ơ, sau lại đưa thuốc đến, nàng một chút cảm kích cũng không có, sắc mặt càng phát ra lạnh lùng.
“Tạ ơn nhị thiếu gia có lòng .”
Tô Thiên Dương tự mình đưa tay rót một chén trà, uống một hớp rồi bắt đầu quan sát Ngọc Câu, phát hiện tiểu nha đầu này thật đúng là tú lệ, hơn nữa cá tính ngang tàng kiêu ngạo. Chắc tại ấn tượng ban đầu không tốt lắm, nên cho tới bây giờ biểu hiện tốt với hắn, hoàn toàn không giống với các tiểu nha đầu trong phủ, ánh mắt ngưỡng mộ luôn dõi theo hắn. Cách nàng không thèm để ý lại gợi ra hứng thú của hắn. Cái này có tính là hắn đang bị coi thường hay không đây. Tô Thiên Dương nở nụ cười, mắt hoa đào mắt híp thành một cái dây nhỏ, có một loại phong tình khác.
“Ngươi dùng đồ ăn sáng chưa?”
Hắn thân thiết hỏi, nhìn trong phòng này vắng ngắt, nha đầu kia đại khái ngay cả điểm tâm cũng chưa dùng đây. Cũng không chờ Ngọc Câu đáp lời, hắn quay đầu hướng ra phía ngoài gọi một tiếng :
“Truy Phong, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng qua đây, ít cháo cùng mấy món điểm tâm.”
Ngoài phòng vang lên một thanh âm cung kính nội liễm: “Dạ, thiếu gia.”
Ngọc Câu quay đầu nhìn về phía Tô Thiên Dương, không nghĩ tới hắn lại biết quan tâm tới người khác, miễn cưỡng cười: “Làm phiền nhị thiếu gia , Ngọc Câu không dám nhận. Vẫn là không cần thiết như vậy, Ngọc Câu chỉ là một nha đầu nho nhỏ đê tiện, ngàn vạn không nên làm hỏng hình tượng của nhị thiếu gia.”
Ngọc Câu tuy rằng rất đói nhưng nàng biết, nếu như chuyện như vậy ở Tô phủ truyền ra lại càng tăng thêm thị phi. Bây giờ thà đói bụng cũng không muốn gây nên sóng gió. Công tử tiểu thư Tô phủ đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, nàng chỉ là một tiểu nha đầu lẻ loi hiu quạnh, vẫn là không nên trực tiếp gây nên xung đột mới tốt.
“Ngươi đang lo lắng sao?” Thanh âm nhu hòa của Tô Thiên Dương vang lên, gần ngay bên tai. Ngọc Câu kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết từ lúc nào hắn đã ngồi vào bên cạnh giường nàng. Môi mỏng trên gương mặt tuấn tú kia câu ra vẻ mê người sáng bóng, bình tĩnh nhìn nàng. Ngọc Câu lại càng hoảng sợ, giật mình một cái, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến cau mày, tức giận kêu lên.
“Người ngồi ở chỗ này làm gì, nô tỳ chỉ là một tiểu nha đầu, nhị thiếu gia vẫn nên cách xa một ít mới tốt, nô tỳ gánh không nổi tội danh câu dẫn thiếu gia.”
“Ngươi muốn câu dẫn sao? Nếu như ngươi muốn, ta liền để ngươi câu dẫn.” Tô Thiên Dương khom nửa người xuống, mặt gần dán lên lưng Ngọc Câu, mùi thơm trên người tràn ngập trong phòng. Ngọc Câu vừa tức vừa giận, vừa quẫn bách đến sắc mặt ửng đỏ. Nàng cho tới bây giờ chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cũng không quen tiếp xúc với nam nhân ở khoảng cách gần như vậy.
“Nhị thiếu gia, xin hãy tự trọng. “ Ngọc Câu hô lên, ánh mắt của nàng như con thỏ nhỏ rơi vào hố bẫy, cực kỳ mê người. Ánh mắt Tô Thiên Dương nóng bỏng, khóe môi hiện lên vẻ trêu chọc. Hắn đã lâu không tìm được nữ nhân thú vị như vậy, nha đầu kia thế mà lại hợp khẩu vị của hắn, nhưng hắn cũng không có thói quen cưỡng ép, thân hình chợt lóe, lại tách ra, thấy nàng bị thương, hắn sẽ không trêu đùa nàng.
“Đùa ngươi thôi “ Tô Thiên Dương ngồi vào bên cạnh bàn, nở nụ cười như gió xuân.
Ngọc Câu thở dài một hơi, thật không biết phải đối mặt với nam nhân này như thế nào, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, liền cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm, mình vẫn nên cùng hắn giữ khoảng cách thì hơn.
Gió từ cửa sổ thổi vào, rèm cửa cuộn lên, sa trướng kinh hoảng, một phòng ám hương. Hai người cứ bình tĩnh nhìn đối phương như vậy, mỗi người đều ôm tâm tư, ai cũng không muốn phá vỡ cục diện bế tắc.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Nhị thiếu gia, đồ ăn sáng đem qua đây.”
“Vào đi “ Tô Thiên Dương thu hồi tầm mắt, hướng ra phía ngoài ra lệnh, tiếng nói của hắn vừa dứt, một bóng người cao lớn cường tráng đi đến, cầm trong tay một cái khay, mặt trên bày một chén cháo rau cải, còn có mấy món điểm tâm tinh xảo, đặt lên bàn.
“Không ai phát hiện chứ “ Tô Thiên Dương nhẹ giọng mở miệng, hắn biết chuyện Ngọc Câu lo lắng, mà hắn vô tình đưa tới phiền nhiễu cho nàng. Nam nhân cao to kia chính là thủ hạ Truy Phong của Tô Thiên Dương, Truy Phong vừa nghe câu hỏi của chủ tử, vội cung kính đáp lời:
“Không ai phát hiện, thưa thiếu gia.” Hắn gọi là thiếu gia mà không phải nhị thiếu gia, vì thế Truy Phong này chỉ là thủ hạ của Tô Thiên Dương, không phải thủ hạ của Tô phủ, xem ra Tô Thiên Dương này không phải là một nhân vật đơn giản. Ngọc Câu thở dài trong lòng, không nghĩ tới Tô Thiên Dương cẩn thận tỉ mỉ như thế, lại biết nàng lo lắng chuyện gì, nam nhân này chỉ sợ là đối thủ của hàng ngàn nữ nhân.
“Thế này ngươi yên tâm rồi chứ?” Tô Thiên Dương quay đầu nhìn về phía Ngọc Câu, lời kia mang theo sủng nịch mà tự bản thân hắn cũng không phát hiện, chỉ có Truy Phong chú ý, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía chủ tử. Chủ tử luôn luôn tỏ ra cợt nhả, nhưng luôn che đậy sự lãnh khốc bên trong. Nhưng đối với tiểu nha đầu trên giường này lại vô cùng tốt.
/30
|