Trong đó đầu chín người vẫn buông xuống, chỉ một người tiến lên một bước, đầu cúi xuống với nam tử mặc áo tím trước mặt một chút, lại nói:
Thuộc hạ vô năng! Xin Tôn chủ trách phạt!
Nam tử mặc áo tím nhìn hướng kia, cũng không nói phạt, cũng không nói không phạt, chỉ nói:
Sự tình đến mức độ nào?
Thân thể người nọ rét run, lập tức nói tiếp:
Hoàn toàn thất bại. . . . . . Toàn quân bị diệt!
Khanh Như Ý chỉ cảm thấy vì mấy câu này, không khí chung quanh càng ngày càng đè nén. Thậm chí sau khi đối phương nói ra bốn chữ toàn quân bị diệt, nam tử mặc áo tím luôn luôn trấn định lạnh tanh cũng cúi đầu phát ra một tiếng gào thét.
Nàng nhanh chóng xoay đầu, nhìn hắn kinh ngạc.
Chỉ thấy đôi mắt thâm thúy đang dấy lên lửa nóng hừng hực, có sự phẫn nộ vô tận.
Theo bản năng bước một bước sang bên cạnh, giống như ngọn lửa kia sẽ lao ra khỏi hốc mắt cắn nuốt lấy nàng.
Nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, quá ngắn, ngắn đến lúc động tác nàng bước mới vừa làm một nửa, mà trên mặt của người kia liền khôi phục bình tĩnh.
Lửa giận trong mắt cũng dập tắt trong nháy mắt, công phu trở mặt, giống như mới vừa rồi sự biến hóa trên người của hắn đều là ảo giác của nàng.
Cặp mắt nung đỏ lại thay thế bởi băng hàn lành lạnh, đám mây u ám lúc này cũng trôi ra xa, cả vùng đất lập tức điểm một mảnh xanh nhạt.
Hắn đứng dậy, với đối diện mười người đang đứng một hồi lâu, rồi sau đó mở miệng nữa, nói:
Đi thôi! Về Thiên sơn!
Ra lệnh một tiếng, trong đó chín người xoay người lên ngựa, còn một người khác dắt ngựa cho nam tử mặc áo tím, sau đó nhìn Như Ý một chút, hỏi
Tôn chủ! Vị này là. . . . . .
Ân nhân cứu mạng. Hắn tự nhiên trả lời, một câu ân nhân cứu mạng nói như chuyện đương nhiên.
Khanh Như Ý thế này mới ý thức được thì ra giữa mình cùng hắn vẫn có y một điểm quan hệnhư vậ, nàng cứu hắn, Bạch Lang lại dẫn bọn họ đi ra khỏi rừng rậm Mê Tung.
Tính toán ra, một câu ân nhân, cũng không quá.
Sau đó tự mình xoay người, đi theo hắn cưỡi chung một con ngựa
Thuộc hạ vô năng! Xin Tôn chủ trách phạt!
Nam tử mặc áo tím nhìn hướng kia, cũng không nói phạt, cũng không nói không phạt, chỉ nói:
Sự tình đến mức độ nào?
Thân thể người nọ rét run, lập tức nói tiếp:
Hoàn toàn thất bại. . . . . . Toàn quân bị diệt!
Khanh Như Ý chỉ cảm thấy vì mấy câu này, không khí chung quanh càng ngày càng đè nén. Thậm chí sau khi đối phương nói ra bốn chữ toàn quân bị diệt, nam tử mặc áo tím luôn luôn trấn định lạnh tanh cũng cúi đầu phát ra một tiếng gào thét.
Nàng nhanh chóng xoay đầu, nhìn hắn kinh ngạc.
Chỉ thấy đôi mắt thâm thúy đang dấy lên lửa nóng hừng hực, có sự phẫn nộ vô tận.
Theo bản năng bước một bước sang bên cạnh, giống như ngọn lửa kia sẽ lao ra khỏi hốc mắt cắn nuốt lấy nàng.
Nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, quá ngắn, ngắn đến lúc động tác nàng bước mới vừa làm một nửa, mà trên mặt của người kia liền khôi phục bình tĩnh.
Lửa giận trong mắt cũng dập tắt trong nháy mắt, công phu trở mặt, giống như mới vừa rồi sự biến hóa trên người của hắn đều là ảo giác của nàng.
Cặp mắt nung đỏ lại thay thế bởi băng hàn lành lạnh, đám mây u ám lúc này cũng trôi ra xa, cả vùng đất lập tức điểm một mảnh xanh nhạt.
Hắn đứng dậy, với đối diện mười người đang đứng một hồi lâu, rồi sau đó mở miệng nữa, nói:
Đi thôi! Về Thiên sơn!
Ra lệnh một tiếng, trong đó chín người xoay người lên ngựa, còn một người khác dắt ngựa cho nam tử mặc áo tím, sau đó nhìn Như Ý một chút, hỏi
Tôn chủ! Vị này là. . . . . .
Ân nhân cứu mạng. Hắn tự nhiên trả lời, một câu ân nhân cứu mạng nói như chuyện đương nhiên.
Khanh Như Ý thế này mới ý thức được thì ra giữa mình cùng hắn vẫn có y một điểm quan hệnhư vậ, nàng cứu hắn, Bạch Lang lại dẫn bọn họ đi ra khỏi rừng rậm Mê Tung.
Tính toán ra, một câu ân nhân, cũng không quá.
Sau đó tự mình xoay người, đi theo hắn cưỡi chung một con ngựa
/414
|