Vấn đề hỏi rất trực tiếp, mang theo đau khổ, nét mặt kia nhìn qua cũng thực làm người thương yêu.
Mà rốt cuộc Như Ý không phải cổ nhân, cũng không phải là nữ tử bình thường đặc biệt đa sầu đa cảm, càng không phải là Thánh mẫu hay là người lương thiện.
Nàng không thể không thừa nhận, nếu như không phải bởi vì Lâm Mộng Hinh là huynh muội của Mạnh, một đêm kia, tám phần nàng sẽ không ra tay cứu giúp.
Vì vậy gật đầu, lại nghĩ đến nàng cũng không nhìn thấy, liền mở miệng, thành thực nói:
Đúng vậy.
Lâm Mộng Hinh cười khổ lần nữa,
Quả nhiên là như vậy! Ta thật sự là bất hạnh, thời điểm làm muội muội của hắn, bởi vì ca ca đối với ta không tốt, ta liền nghĩ đến nhiều phương thức hấp dẫn sự chú ý của hắn. Bao gồm tự sát, bao gồm phóng hỏa ở Thiên Ngọc Sơn. Nhưng bây giờ biết mình không có quan hệ gì cùng hắn nữa rồi, thật sự muốn chết, lại bị người ra tay cứu giúp bởi vì quan hệ với hắn. Cô nương, có lời nói không nên nói, ngươi. . . . . . Thật ra không nên cứu ta.
Nói xong lời này, nữ tử lại đứng dậy, cũng không quay đầu lại vòng qua bình phong, vẫn đi ra ngoài cửa.
Như Ý nóng nảy, hô to:
Ai! Đợi đã nào...! Ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi!
Bóng dáng rời đi cũng không ngừng lại, chỉ nghe có âm thanh mỏng nhẹ nâng lên,——
Đừng hỏi, ta cái gì cũng không muốn nói. Có một số việc một khi nói tới, chính là sống không bằng chết!
. . . . . . Đây coi là cái gì?
Như Ý 囧 rồi.
Vòng một vòng tròn lớn rồi, cái gì nàng cũng không nghe được, mà Lâm Mộng Hinh cũng đã lấy được đáp án mình muốn biết!
Lần này đấu, là nàng thua!
. . . . . .
Lần thứ nhất huấn luyện trong băng thất, được sự chấp thuận của Ngọc Hoa nàng nghỉ ngơi ba ngày.
Đến ngày thứ tư, Như Ý còn chưa dậy, chỉ nghe thấy bên ngoài có một chất giọng dễ nghe lại phát âm thanh khó nghe tới cực điểm đáp ——
Đồ nhi ngoan! Nên dậy rồi!
Nữ tử liều mạng dùng chăn che đầu, cũng hoàn toàn nhét người vào.
Cảm giác kia giống như ngày tận thế sắp tới, đại đa số người bình thường có thể có phản ứng giống nhau như đúc.
Chỉ tiếc, lựa chọn loại phương pháp này, là không thể nào thành công ngăn cản tác động bên ngoài.
Mà rốt cuộc Như Ý không phải cổ nhân, cũng không phải là nữ tử bình thường đặc biệt đa sầu đa cảm, càng không phải là Thánh mẫu hay là người lương thiện.
Nàng không thể không thừa nhận, nếu như không phải bởi vì Lâm Mộng Hinh là huynh muội của Mạnh, một đêm kia, tám phần nàng sẽ không ra tay cứu giúp.
Vì vậy gật đầu, lại nghĩ đến nàng cũng không nhìn thấy, liền mở miệng, thành thực nói:
Đúng vậy.
Lâm Mộng Hinh cười khổ lần nữa,
Quả nhiên là như vậy! Ta thật sự là bất hạnh, thời điểm làm muội muội của hắn, bởi vì ca ca đối với ta không tốt, ta liền nghĩ đến nhiều phương thức hấp dẫn sự chú ý của hắn. Bao gồm tự sát, bao gồm phóng hỏa ở Thiên Ngọc Sơn. Nhưng bây giờ biết mình không có quan hệ gì cùng hắn nữa rồi, thật sự muốn chết, lại bị người ra tay cứu giúp bởi vì quan hệ với hắn. Cô nương, có lời nói không nên nói, ngươi. . . . . . Thật ra không nên cứu ta.
Nói xong lời này, nữ tử lại đứng dậy, cũng không quay đầu lại vòng qua bình phong, vẫn đi ra ngoài cửa.
Như Ý nóng nảy, hô to:
Ai! Đợi đã nào...! Ta còn có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi!
Bóng dáng rời đi cũng không ngừng lại, chỉ nghe có âm thanh mỏng nhẹ nâng lên,——
Đừng hỏi, ta cái gì cũng không muốn nói. Có một số việc một khi nói tới, chính là sống không bằng chết!
. . . . . . Đây coi là cái gì?
Như Ý 囧 rồi.
Vòng một vòng tròn lớn rồi, cái gì nàng cũng không nghe được, mà Lâm Mộng Hinh cũng đã lấy được đáp án mình muốn biết!
Lần này đấu, là nàng thua!
. . . . . .
Lần thứ nhất huấn luyện trong băng thất, được sự chấp thuận của Ngọc Hoa nàng nghỉ ngơi ba ngày.
Đến ngày thứ tư, Như Ý còn chưa dậy, chỉ nghe thấy bên ngoài có một chất giọng dễ nghe lại phát âm thanh khó nghe tới cực điểm đáp ——
Đồ nhi ngoan! Nên dậy rồi!
Nữ tử liều mạng dùng chăn che đầu, cũng hoàn toàn nhét người vào.
Cảm giác kia giống như ngày tận thế sắp tới, đại đa số người bình thường có thể có phản ứng giống nhau như đúc.
Chỉ tiếc, lựa chọn loại phương pháp này, là không thể nào thành công ngăn cản tác động bên ngoài.
/414
|