Tinh Nhiên ngồi trước máy ảnh
Ông chủ Triệu đứng gần đó lên tiếng
"Cô Hạ, hãy cho tôi thấy khuôn mặt tự tin của cô trước máy ảnh, đừng cười kiểu gượng gạo đó nữa được không?"
Tinh Nhiên lấp mấp
"A...vâng tôi biết rồi"
( Nhưng khuôn mặt tự tin là làm thế nào? Mình còn không biết)
Cô chợt nhớ lại lời Vô Dao nói rằng:
[Tinh Nhiên cô vẫn luôn phải thật tự tin, khuôn mặt kiêu hãnh đứng trước mọi nơi là điều cô cần đạt lấy]
Cô nghĩ xong cố gắng nhìn ống kính máy ảnh tự cổ vũ mình
( Cố lên Hạ Tinh Nhiên, mày nhất định làm được, phải cố gắng vì Tước Thần nữa)
Cô bắt đầu cong nhẹ khóe môi mỉm cười tự tin đắc ý,đôi mắt hút hồn trước máy ảnh, ông chủ Triệu ngạc nhiên mừng rỡ
"Đúng đúng, chính là khuôn mặt này, cô Hạ cô làm tốt lắm"
Tại công ty CPF, Tước Thần ngồi tại văn phòng mình khó chịu nắm chặt lấy con chuột máy tính
( Đáng ghét, mình không ngừng nghĩ về Tinh Nhiên, mình muốn gặp cô ấy quá)
Cả văn phòng nhìn về phía anh, người anh không ngừng tỏa ra lửa nóng, anh bóp chặt chuột máy tính đến mức khiến nó vỡ tan tành, A Lục nhìn anh đỡ trán mình
( Anh ta lại phá hoại tài sản công ty nữa rồi)
Cứ thế ngày qua ngày, Tinh Nhiên bận rộn với công việc mình từ sáng đến tối, Tước Thần cố gọi cho cô nhiều lần mỗi ngày nhưng cô lại không bắt máy.
Tại phòng tập, Tinh Nhiên đi đến mở hộp tủ mình lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi, cô lẩm bẩm
"Là Tước Thần gọi"
Cô bắt máy lên
"Alo"
Phía bên kia, anh lớn tiếng hỏi
"Tại sao dạo gần đây em không bắt máy của anh, em đang làm gì vậy?"
Cô vội vã nói
"A...em đang bận luyện tập, và còn chụp ảnh nữa..."
Cô đang nói thì ông chủ Triệu gọi lớn từ phòng chụp ảnh vọng ra ngoài
"Cô Hạ, tới giờ chụp rồi, nhanh lên"
Tinh Nhiên chợt lớn tiếng đáp
"Tôi biết rồi"
Rồi cô nói khẽ vào điện thoại
"Xin lỗi, em bận rồi, em sẽ liên lạc cho anh sau"
Cô tắt máy đột ngột rồi để chế độ im lặng
Lúc nãy ở căn hộ, anh chợt buồn rồi để điện thoại xuống bàn, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, anh nhớ em rồi,anh thật sự nhớ em đến phát điên"
Thời gian trôi qua dần 2 tháng sau.Tại nhà hàng, Tinh Nhiên thở dài vì mệt mỏi.
Khiết Tường ngồi đối diện cô bật cười nói
"Nhiên Nhiên, sao vậy? Em cảm thấy mệt à?"
Cô lắc đầu trả lời
"Không, vì dạo này lịch chụp ảnh tăng lên rất nhiều, em thậm chí còn không có thời gian nói chuyện điện thoại với Tước Thần nữa"
Khiết Tường nhíu mày khó chịu
"Em đổi số đi, để thuận tiện cho công việc em nên cắt đứt liên lạc với anh ta một thời gian"
Cô lên tiếng, nét mặt không vui phản đối
"Không, nếu như thế em và anh ấy không thể nói chuyện với nhau được nữa"
Khiết Tường thở dài
"Đó là cách duy nhất giúp em tập trung vào công việc hơn, anh muốn trong 1 tháng nữa trước khi đến Paris trình diễn, em không được liên lạc với anh ta nữa"
Cô lấp mấp
"Nhưng mà..."
Khiết Tường tiếp lời
"Nghe lời anh, em có thể liên lạc lại với anh ta sau khi tham dự buổi trình diễn Paris xong, anh sẽ không cản em"
Tinh Nhiên nghĩ một hồi rồi gật đầu
"Được"
Khiết Tường mỉm cười tiếp lời
"Vậy mới ngoan, Nhiên Nhiên, chỉ mới 2 tháng mà em thay đổi rồi, không còn mang khuôn mặt thiếu tự tin như trước kia nữa"
Tinh Nhiên bật cười
"Tất cả là nhờ anh, một tháng trước khi đến Paris trình diễn, em sẽ cố gắng hết sức"
"T0ốt lắm"
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế, cô bận rộn từ sáng sớm đến tối cho công việc, anh thì nằm ở chung cư mình không ngừng nhìn ảnh cô trong hình nền điện thoại, ánh mắt anh bắt đầu trĩu xuống, anh thật sự rất nhớ cô, muốn gặp cô ngay lập tức, anh không thể làm gì ngoài việc chờ đợi cô thế này.
Phía bên kia Tinh Nhiên bước vào phòng mình vứt chiếc túi xách hàng hiệu lên giường, cầm lấy chiếc điện thoại nhìn số anh ngẫm nghĩ một hồi rồi thở phào
"Mình sẽ phải cắt đứt liên lạc với anh ấy trong 1 tháng sau khi buổi trình diễn Paris kết thúc, hi vọng cuộc điện thoại cuối cùng này của mình khiến anh ấy không tức giận"
Cô nhấn vào gọi cho anh.
Tại chung cư, anh thấy số cô gọi đến thì liền bật mừng bắt máy ngay lập tức
"Tinh Nhiên, cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi"
Cô thở dài rồi cố nói
"Tước Thần, em xin lỗi, dạo này em không thể nói chuyện với anh thường xuyên, anh có khỏe không? Có ăn đủ bữa không đấy?"
Anh mỉm cười nói tiếp
"Anh nhớ đồ ăn em làm,khi nào chúng ta gặp lại được nhau"
Cô chợt buồn rồi tiếp lời
"Em nghĩ là không thể, trong hơn 1 tháng nữa sau khi buổi trình diễn Paris kết thúc, em mới có thể gặp được anh"
Anh chợt buồn rồi cố cười
"Không sao, anh đã đợi em 2 tháng, đợi hơn 1 tháng nữa chắc chắn không là gì"
Cô lại gắng gượng nói tiếp
"Nhưng hơn 1 tháng còn lại, em không thể nói chuyện điện thoại với anh được nữa, em bận rất nhiều việc, anh không giận em chứ?"
Anh chợt sửng sờ hỏi
"Sao em lại không muốn nói chuyện với anh nữa?"
"Không phải là không muốn, mà là vì em không có thời gian, Tước Thần em bây giờ rất nhớ anh, anh cố chờ em hơn 1 tháng nữa nhé, đến lúc đó em sẽ chạy đến gặp anh thật nhanh"
Ngay lúc ấy, Khiết Tường chợt gõ cửa phòng cô gọi lớn
"Nhiên Nhiên, anh mang hoa quả đến cho em này, em đang rảnh chứ?"
Cô đang nói chuyện với Tước Thần thì giật mình vội trả lời lại
"Tước Thần,vậy nhé, em tắt máy đây.Một tháng sau gặp lại"
Cô tắt máy mất, đứng dậy đi ra mở cửa.
Khiết Tường mỉm cười hỏi
"Sao em lâu mở cửa vậy? Em đang bận sao?"
Cô lắc đầu mỉm cười
"À không, anh mang trái cây cho em sao?"
Khiết Tường giơ túi trái cây đưa cho cô đáp
"Ừ, là người mẫu thì vóc dáng là điều cần thiết, nếu em không ăn được dầu mỡ nhiều thì ăn trái cây đi"
Cô gật đầu cầm lấy túi trái cây mỉm cười
"Được rồi, cảm ơn anh"
Ngay lúc này, tại chung cư anh
Anh sửng người không tin vào tai mình, lòng cảm thấy bất an tột độ, lẩm bẩm một cách vô hồn
"Giọng nói phát ra trong điện thoại Tinh Nhiên lúc nãy là giọng đàn ông, cô ấy đang ở cùng ai?"
Anh lấy tay đỡ mặt mình nghiến răng
( Dường như mình và Tinh Nhiên ngày càng xa cách, cô ấy dạo này rất lạnh nhạt và rất ít nói chuyện điện thoại với mình, cô ấy thật sự đang ngày càng xa mình,còn đang ở cùng với một người đàn ông nữa,Tinh Nhiên em tuyệt đối không được rời xa anh)
Anh đứng dậy vào phòng mình thay đồ mất
Trước cổng căn hộ lớn của Quân Thị
Tước Thần đi đến, đội nhẹ chiếc mũ đen khuất mặt lên, dưới lớp áo đen của anh thường ngày, anh nhìn lên các dãy tầng cao lớn đó
"Đây là nơi Tinh Nhiên sống, điều quan trọng là mình không biết cô ấy ở phòng nào"
Ngay lúc ấy có giọng nói vang lên càng gần đến anh, anh nhanh chóng nấp vào chiếc cổng gần đó quan sát
Tinh Nhiên và Khiết Tường đi cùng nhau ra cổng nói chuyện vui vẻ
"Anh định đưa em đến buổi tiệc đó sao? Có ổn không đấy?"
Khiết Tường đi đến mở cửa xe mình nói
"Yên tâm, có anh bên cạnh em mà"
Tinh Nhiên bước vào xe anh, rồi Khiết Tường lên xe mình lái đi mất
Tước Thần bước chân nhẹ đến nhìn chiếc xe đang đi xa dần dưới ánh đèn đường và mất dạng.
Anh nghiếng răng tức giận, lồng ngực chợt đau nhói
( Không ngờ mới 2 tháng qua mà em lại thay đổi như vậy, mặc bộ đồ quyến rũ đó đi với Quân Khiết Tường, không muốn nói chuyện điện thoại với anh là vì hắn sao?)
Ông chủ Triệu đứng gần đó lên tiếng
"Cô Hạ, hãy cho tôi thấy khuôn mặt tự tin của cô trước máy ảnh, đừng cười kiểu gượng gạo đó nữa được không?"
Tinh Nhiên lấp mấp
"A...vâng tôi biết rồi"
( Nhưng khuôn mặt tự tin là làm thế nào? Mình còn không biết)
Cô chợt nhớ lại lời Vô Dao nói rằng:
[Tinh Nhiên cô vẫn luôn phải thật tự tin, khuôn mặt kiêu hãnh đứng trước mọi nơi là điều cô cần đạt lấy]
Cô nghĩ xong cố gắng nhìn ống kính máy ảnh tự cổ vũ mình
( Cố lên Hạ Tinh Nhiên, mày nhất định làm được, phải cố gắng vì Tước Thần nữa)
Cô bắt đầu cong nhẹ khóe môi mỉm cười tự tin đắc ý,đôi mắt hút hồn trước máy ảnh, ông chủ Triệu ngạc nhiên mừng rỡ
"Đúng đúng, chính là khuôn mặt này, cô Hạ cô làm tốt lắm"
Tại công ty CPF, Tước Thần ngồi tại văn phòng mình khó chịu nắm chặt lấy con chuột máy tính
( Đáng ghét, mình không ngừng nghĩ về Tinh Nhiên, mình muốn gặp cô ấy quá)
Cả văn phòng nhìn về phía anh, người anh không ngừng tỏa ra lửa nóng, anh bóp chặt chuột máy tính đến mức khiến nó vỡ tan tành, A Lục nhìn anh đỡ trán mình
( Anh ta lại phá hoại tài sản công ty nữa rồi)
Cứ thế ngày qua ngày, Tinh Nhiên bận rộn với công việc mình từ sáng đến tối, Tước Thần cố gọi cho cô nhiều lần mỗi ngày nhưng cô lại không bắt máy.
Tại phòng tập, Tinh Nhiên đi đến mở hộp tủ mình lấy chiếc điện thoại đang rung liên hồi, cô lẩm bẩm
"Là Tước Thần gọi"
Cô bắt máy lên
"Alo"
Phía bên kia, anh lớn tiếng hỏi
"Tại sao dạo gần đây em không bắt máy của anh, em đang làm gì vậy?"
Cô vội vã nói
"A...em đang bận luyện tập, và còn chụp ảnh nữa..."
Cô đang nói thì ông chủ Triệu gọi lớn từ phòng chụp ảnh vọng ra ngoài
"Cô Hạ, tới giờ chụp rồi, nhanh lên"
Tinh Nhiên chợt lớn tiếng đáp
"Tôi biết rồi"
Rồi cô nói khẽ vào điện thoại
"Xin lỗi, em bận rồi, em sẽ liên lạc cho anh sau"
Cô tắt máy đột ngột rồi để chế độ im lặng
Lúc nãy ở căn hộ, anh chợt buồn rồi để điện thoại xuống bàn, ánh mắt trống rỗng lẩm bẩm:
"Tinh Nhiên, anh nhớ em rồi,anh thật sự nhớ em đến phát điên"
Thời gian trôi qua dần 2 tháng sau.Tại nhà hàng, Tinh Nhiên thở dài vì mệt mỏi.
Khiết Tường ngồi đối diện cô bật cười nói
"Nhiên Nhiên, sao vậy? Em cảm thấy mệt à?"
Cô lắc đầu trả lời
"Không, vì dạo này lịch chụp ảnh tăng lên rất nhiều, em thậm chí còn không có thời gian nói chuyện điện thoại với Tước Thần nữa"
Khiết Tường nhíu mày khó chịu
"Em đổi số đi, để thuận tiện cho công việc em nên cắt đứt liên lạc với anh ta một thời gian"
Cô lên tiếng, nét mặt không vui phản đối
"Không, nếu như thế em và anh ấy không thể nói chuyện với nhau được nữa"
Khiết Tường thở dài
"Đó là cách duy nhất giúp em tập trung vào công việc hơn, anh muốn trong 1 tháng nữa trước khi đến Paris trình diễn, em không được liên lạc với anh ta nữa"
Cô lấp mấp
"Nhưng mà..."
Khiết Tường tiếp lời
"Nghe lời anh, em có thể liên lạc lại với anh ta sau khi tham dự buổi trình diễn Paris xong, anh sẽ không cản em"
Tinh Nhiên nghĩ một hồi rồi gật đầu
"Được"
Khiết Tường mỉm cười tiếp lời
"Vậy mới ngoan, Nhiên Nhiên, chỉ mới 2 tháng mà em thay đổi rồi, không còn mang khuôn mặt thiếu tự tin như trước kia nữa"
Tinh Nhiên bật cười
"Tất cả là nhờ anh, một tháng trước khi đến Paris trình diễn, em sẽ cố gắng hết sức"
"T0ốt lắm"
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế, cô bận rộn từ sáng sớm đến tối cho công việc, anh thì nằm ở chung cư mình không ngừng nhìn ảnh cô trong hình nền điện thoại, ánh mắt anh bắt đầu trĩu xuống, anh thật sự rất nhớ cô, muốn gặp cô ngay lập tức, anh không thể làm gì ngoài việc chờ đợi cô thế này.
Phía bên kia Tinh Nhiên bước vào phòng mình vứt chiếc túi xách hàng hiệu lên giường, cầm lấy chiếc điện thoại nhìn số anh ngẫm nghĩ một hồi rồi thở phào
"Mình sẽ phải cắt đứt liên lạc với anh ấy trong 1 tháng sau khi buổi trình diễn Paris kết thúc, hi vọng cuộc điện thoại cuối cùng này của mình khiến anh ấy không tức giận"
Cô nhấn vào gọi cho anh.
Tại chung cư, anh thấy số cô gọi đến thì liền bật mừng bắt máy ngay lập tức
"Tinh Nhiên, cuối cùng em cũng gọi cho anh rồi"
Cô thở dài rồi cố nói
"Tước Thần, em xin lỗi, dạo này em không thể nói chuyện với anh thường xuyên, anh có khỏe không? Có ăn đủ bữa không đấy?"
Anh mỉm cười nói tiếp
"Anh nhớ đồ ăn em làm,khi nào chúng ta gặp lại được nhau"
Cô chợt buồn rồi tiếp lời
"Em nghĩ là không thể, trong hơn 1 tháng nữa sau khi buổi trình diễn Paris kết thúc, em mới có thể gặp được anh"
Anh chợt buồn rồi cố cười
"Không sao, anh đã đợi em 2 tháng, đợi hơn 1 tháng nữa chắc chắn không là gì"
Cô lại gắng gượng nói tiếp
"Nhưng hơn 1 tháng còn lại, em không thể nói chuyện điện thoại với anh được nữa, em bận rất nhiều việc, anh không giận em chứ?"
Anh chợt sửng sờ hỏi
"Sao em lại không muốn nói chuyện với anh nữa?"
"Không phải là không muốn, mà là vì em không có thời gian, Tước Thần em bây giờ rất nhớ anh, anh cố chờ em hơn 1 tháng nữa nhé, đến lúc đó em sẽ chạy đến gặp anh thật nhanh"
Ngay lúc ấy, Khiết Tường chợt gõ cửa phòng cô gọi lớn
"Nhiên Nhiên, anh mang hoa quả đến cho em này, em đang rảnh chứ?"
Cô đang nói chuyện với Tước Thần thì giật mình vội trả lời lại
"Tước Thần,vậy nhé, em tắt máy đây.Một tháng sau gặp lại"
Cô tắt máy mất, đứng dậy đi ra mở cửa.
Khiết Tường mỉm cười hỏi
"Sao em lâu mở cửa vậy? Em đang bận sao?"
Cô lắc đầu mỉm cười
"À không, anh mang trái cây cho em sao?"
Khiết Tường giơ túi trái cây đưa cho cô đáp
"Ừ, là người mẫu thì vóc dáng là điều cần thiết, nếu em không ăn được dầu mỡ nhiều thì ăn trái cây đi"
Cô gật đầu cầm lấy túi trái cây mỉm cười
"Được rồi, cảm ơn anh"
Ngay lúc này, tại chung cư anh
Anh sửng người không tin vào tai mình, lòng cảm thấy bất an tột độ, lẩm bẩm một cách vô hồn
"Giọng nói phát ra trong điện thoại Tinh Nhiên lúc nãy là giọng đàn ông, cô ấy đang ở cùng ai?"
Anh lấy tay đỡ mặt mình nghiến răng
( Dường như mình và Tinh Nhiên ngày càng xa cách, cô ấy dạo này rất lạnh nhạt và rất ít nói chuyện điện thoại với mình, cô ấy thật sự đang ngày càng xa mình,còn đang ở cùng với một người đàn ông nữa,Tinh Nhiên em tuyệt đối không được rời xa anh)
Anh đứng dậy vào phòng mình thay đồ mất
Trước cổng căn hộ lớn của Quân Thị
Tước Thần đi đến, đội nhẹ chiếc mũ đen khuất mặt lên, dưới lớp áo đen của anh thường ngày, anh nhìn lên các dãy tầng cao lớn đó
"Đây là nơi Tinh Nhiên sống, điều quan trọng là mình không biết cô ấy ở phòng nào"
Ngay lúc ấy có giọng nói vang lên càng gần đến anh, anh nhanh chóng nấp vào chiếc cổng gần đó quan sát
Tinh Nhiên và Khiết Tường đi cùng nhau ra cổng nói chuyện vui vẻ
"Anh định đưa em đến buổi tiệc đó sao? Có ổn không đấy?"
Khiết Tường đi đến mở cửa xe mình nói
"Yên tâm, có anh bên cạnh em mà"
Tinh Nhiên bước vào xe anh, rồi Khiết Tường lên xe mình lái đi mất
Tước Thần bước chân nhẹ đến nhìn chiếc xe đang đi xa dần dưới ánh đèn đường và mất dạng.
Anh nghiếng răng tức giận, lồng ngực chợt đau nhói
( Không ngờ mới 2 tháng qua mà em lại thay đổi như vậy, mặc bộ đồ quyến rũ đó đi với Quân Khiết Tường, không muốn nói chuyện điện thoại với anh là vì hắn sao?)
/138
|