Thạch gia tất cả vẫn như cũ, không có biến hóa rõ ràng, cho dù là thành thế lực mạnh nhất Thiên Vẫn thành. Thạch gia vẫn vẫn duy trì sự mộc mạc xưa kia, không gióng trống khua chiêng xây dựng đình viện xa hoa.
Chậm rãi hạ xuống diễn võ trường của Thạch gia, Thạch Nham cau mày nhìn quanh bốn phía. Phát hiện người của Thạch gia ở đây so với trong tưởng tượng của hắn thì nhiều hơn một chút.
Nham, Nham thiếu gia!
Thanh âm Quen thuộc đột nhiên từ một góc truyền đến, chỉ thấy một người mừng như điên lao ra.
Hàn Chung.
Người này từng rắn chuột một ổ với Thạch Nham, giờ vẫn là tu vi Bách kiếp cảnh, sau mười năm khổ tu vẫn không giúp hắn tiến lên được bước nào.
Đã lâu không gặp... Thạch Nham cười cười, nhìn thấy người quen thuộc hắn cũng vui sướng: Tên gia hỏa ngươi không có tiến bộ gì à, sao cho tới bây giờ vẫn là tu vi Bách kiếp cảnh? ngươi có phải là lãng phí mười năm rồi không?
Nào được biến thái như tên gia hỏa ngươi. Hàn Chung vui sướng, hắn nhìn nhìn Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ hạ xuống theo Thạch Nham, nụ cười càng thêm nhiệt liệt: Thật không ngờ ngươi lại về đúng lúc này, như vậy thì tốt rồi.
Một đám cường giả Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn, Vũ Nhu nhất nhất từ trên yêu thú hạ xuống , tò mò quan sát trang viên nho nhỏ này. Thầm nghĩ đây chính là phúc địa mà chủ nhân sinh ra ư?
Rất nhiều võ giả của Thạch gia nhìn thấy đột nhiên có nhiều ngoại nhân như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, đều từ chỗ tu luyện của mình đi ra, tò mò nhìn về phía này.
Người của Thạch gia từng gặp Thạch Nham thì kinh hỉ không thôi, lao tới rất nhanh.
Đám người Thạch Đãng, Thạch Thiên Linh, Thạch Thiên Lạc thì không nhịn được kinh hãi hét lên. Vô cùng hưng phấn.
Gia gia bọn họ đâu rồi? Thạch Nham nhíu mày, không phát hiện Thạch Kiên, Thạch Thiết, không khỏi lo lắng.
Tới Tả gia rồi, chắc cũng sắp về. Thạch Đãng tiến lên một bước, ánh mắt rạng rỡ hắ nhìn hắn rồi đột nhiên kêu lên: Ngươi hiện tại là cảnh giới gì rồi?
Thiên Vị.
Hả!
Tất cả người của Thạch gia toàn bộ kinh hô. Vẻ mặt rung động.
Mười năm trước, khi Thạch Nham rời khỏi Thanh Vẫn thành chỉ có tu vi Bách kiếp cảnh. Hiện tại về Thạch gia lại có tu vi thiên vị cảnh, tiến bộ cỡ này. Quả thực khiến cho người ta không dám tưởng tượng.
Tình huống thế nào rồi? Nhíu mày, Thạch Nham dò hỏi: Khi ta tới phát hiện trong thành trì phụ cận có rất nhiều võ giả của Liệt Hỏa đế quốc và Thần hữu đế quốc, bọn họ đã xâm nhập Thương Minh chưa?
Đúng là như vậy. Thạch Đãng cười khổ, thở dài một tiếng: Bắc Minh gia và Mặc gia, Lăng gia sau khi bị diệt, thực lực chỉnh thể của Thương Minh đã không bằng xưa, không có tư cách giao phong với Thần Hữu đế quốc và Liệt Hỏa đế quốc. Hai đại quốc này vẫn như hổ rình mồi, ý đồ thâu tóm Thương Minh của chúng ta. Thạch Đãng kể sơ qua lại.
Không khác lắm với suy đoán của Thạch Nham, hai đại quốc từng bước ép sát, ngay từ đầu bởi vì hai bên kiềm chế lẫn nhau, sợ một phương xuống tay, sẽ bức Thương Minh tới một phương khác tìm nơi nương tựa, cho nên áp dụng thái độ dịu dàng.
Nhưng mà, sau khi Thạch gia, Tả gia năm lần bảy lượt cự tuyệt, Liệt Hỏa đế quốc và Thần hữu đế quốc dần dần mất kiên nhẫn. dưới sự giật dây của người trung gian Dược Vương cốc, Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc ăn cánh với nhau. Chuẩn bị chia xẻ Thương Minh, sau đó đưa Thương Minh trở thành chiến trường, phân thắng bại ở Thương Minh.
Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc liên hợp, xem như đã quyết định vận mệnh của Thương Minh.
Thực lực chỉnh thể của Thương Minh vốn đã không bằng một phương nào, giờ lại nằm dươi sự áp bức của hai phương, rất nhiều thế lực nhỏ của Thương Minh đều làm phản, đầu hàng hai đại đế quốc này, khiến Thạch gia, Tả gia càng thêm cô lập.
Hai đại đế quốc không lập tức hạ sát thủ. Mà là áp dụng phương châm xâm lược từng bước, xuống tay từ thành thị xung quanh. Từng chút đẩy lên, chậm rãi ép sát Thương Minh, muốn dưới tình huống không phá hoại Thiên Vẫn thành mà chiếm được nó.
Dược Vương cốc làm người trung gian. Thạch Nham hừ lạnh, ánh mắt âm trầm: Cũng phải, lần này tới đây có thể diệt trừ hết những thế lực nhỏ loạn thất bát tao.
Thạch Nham, ngươi lần này tới đây.
Ta là muốn đón các ngươi tiến vào Vô Tẫn hải, Vô Tẫn hải lúc này đại cục đã ổn định, sau khi các ngươi tới thì không cần lo lắng sẽ có phiền toái, ta đã an bài tốt rồi. Cười cười, Thạch Nham giải thích: Vô Tẫn hải thích hợp để các ngươi tu luyện hơn, tài nguyên của võ giả nơi đó so với U Vân này thì phong phú hơn nhiều, cao thủ cũng nhiều, vũ kỹ cũng rất cao cấp. So với U Vân thì cao hơn một bậc.
nghe vậy, tất cả mọi người của Thạch gia mắt sáng lên, vẻ mặt phấn chấn.
Vô Tẫn hải.
Thạch Đãng thì thào, khóe miệng đột nhiên phác ra nụ cười cực kỳ vui sướng.
Ta trước giúp các ngươi giải quyết phiền toái đã.
Phất tay, ra hiệu cho đám người Đế Sơn đi tới, hắn nói: Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc, các ngươi dẫn theo Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ trực tiếp giết tới Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc, giết sạch võ giả trên niết sào chi cảnh của hai nước này, ừ, nhớ qua Dược Vương cốc luôn.
Vâng.
Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc khom người trả lời.
Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ sau khi phân phó nghe thấy sau khi phân phó của Thạch Nham thì cũng lớn tiếng đáp ứng.
Đế Sơn, Vũ Nhu và Tu La Huyết Vệ đi cùng nhau, ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba thì với Tinh Thần Vệ hai hai đội võ giả đến từ Vô Tẫn hải cưỡi yêu thú, chuẩn bị thỏa đáng rồi chờ Thạch Nham phân phó tiếp.
Thành trì Phụ cận có võ giả trên cảnh giới niết sào thì cũng thu thập hết đi. Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi lại nói: Võ giả dưới cảnh giới niết sào thì kệ. người chủ sự thường thường đều là những người có cảnh giới cao nhất, giết đầu lĩnh là được rồi. Đi đi!
Đám người Đế Sơn vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu tỏ vẻ đã minh bạch.
Trong Nháy mắt Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ đã biến mất.
Đoàn người Thạch Đãng, Thạch Thiên Linh và Hàn Chung nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi.
Thạch Nham, bên trong Thần Hữu đế quốc và Liệt Hỏa đế quốc có cường giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh. Thạch Đãng sắc mặt phức tạp: Có phải quá mạo hiểm không?
Thiên vị tam trọng thiên chi cảnh ư? Cười Cười lắc đầu: Yên tâm đi, võ giả cảnh giới này ở trước mặt bọn họ thì ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Mấy người kia có cảnh giới gì? Thạch Đãng ngạc nhiên. Cả người chấn động.
Thần cảnh. Nhếch miệng cười hắc hắc: Năm võ giả Thông Thần cảnh xuất thủ, đừng nói càn quét Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc, cho dù là ở Vô Tẫn hải có bao nhiêu thế lực có thể ứng phó?
Mọi người của Thạch gia ngây ra như gà gỗ, ai nấy nhìn về phía hắn như nhìn quái vật.
Lúc này mới mười năm qua đi, Thạch Nham tiến vào Vô Tẫn hải chẳng những bản thân đã đạt tới tu vi thiên vị cảnh, không ngờ còn có thể thỉnh động năm vị võ giả Thông Thần cảnh cùng tới, nhìn hắn thái độ của nhìn hắn còn như là chỉ huy, hiển nhiên có quyền chủ đạo tuyệt đối trước mặt năm người này.
Dị thường Như vậy quả thực khiến người sờ vuốt của Thạch gia không thông, ngạc nhiên khôn cùng.
Thạch Nham cười cười, không giải thích.
Hắn Lúc này, võ giả của U Vân không thể nào sánh bằng, những cường giả cao không thể với trong mắt những người này với hắn mà nói thì e là vươn tay ra cũng có thể bóp chết, cảnh giới của hai bên kém nhau quá nhiều, thế cho nên ngay cả câu thông cũng có chút khó khăn.
Nếu hắn nói hắn hiện tại có thể hô phong hoán vũ ở Vô Tẫn hải, khiến võ giả dưới đáy biển và trên mặt biển tâm sinh kính sợ, không biết bọn họ sẽ còn nghĩ thế nào.
Chênh lệch quá lớn.
Các ngươi chuẩn bị một chút đi, chờ làm xong rồi hãy cùng ta về Vô Tẫn hải. Trầm ngâm một chút, hắn nói với Thạch Đãng: Thương Minh này thật sự không có gì đáng để lưu luyến, chờ tới Vô Tẫn hải rồi các ngươi sẽ phát hiện những gì nơi này có thì Vô Tẫn hải đều có, những gì nơi này không có thì Vô Tẫn hải cũng có. Ừ, tài liệu tu luyện các ngươi cần ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi, sau khi tới thì không cần lo, muốn dùng gì cũng có.
Thạch Đãng quả thực không biết nên nói gì.
ha ha! Tiếng cười to từ xa xa truyền: Xú tiểu tử, lúc này mới qua mười năm, ngươi thật sự khiến chúng ta nhận không ra. Một đám võ giả từ xa xa đi vào.
Đám người Thạch Kiên, Thạch Thiết, Tả Hư, Tả Thi, Dương Hải liên tiếp hiện ra, trong đó Thạch Kiên cười to, lên tiếng quát: Tả lão đệ, ngươi quả nhiên nói không sai, tiểu tử này đích xác biến hóa rất nhiều!
Ta vừa thấy yêu thú dày đặc trên trời. Chỉ biết khẳng định là tiểu tử Thạch Nham này đã trở lại, trừ hắn ra thì Ai có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy? Tả Hư mỉm cười nói: Ta biết tên này sẽ không quên chúng ta, nhất định sẽ tới một chuyến, ha ha.
Gia gia. Thạch Nham lộ ra vẻ vui sướng thật tình, tiến lên hơi hơi khom người khom người chợt lại nhìn về phía Dương Hải rồi hô khẽ: Phụ thân.
Ta lần này về là hy vọng mọi người có thể tới Vô Tẫn hải, đừng tiếp tục ở lại U Vân nữa.
Hắn lại giải thích ý đồ một lần nữa.
Tốt.
Thạch Kiên rất nhanh gọn đáp ứng: Từ lúc Tả lão đệ nói ra sự phồn hoa của ngoại giới, chúng ta đã chuẩn bị một ngày kia tiến vào Vô Tẫn hải. Chúng ta nửa năm trước đã chuẩn bị rồi, cho dù là ngươi không đến thì qua một đoạn thời gian nữa chúng ta cũng sẽ xuất phát.
Các ngươi nếu xuất phát từ nửa năm trước, mạo muội tiến vào Vô Tẫn hải thì sẽ có chút phiền phức. Thạch Nham cười cười: Có điều hiện tại tất nhiên không còn vấn đề, thế cục của Vô Tẫn hải đã ổn định rồi, mọi người đi cùng ta, ta sẽ an bài thỏa đáng. Thứ cần đã chuẩn bị tốt rồi, các ngươi cũng không cần phải lo gì cả.
Thật ư?
Thật ư?
Ngay cả tài nguyên để tu luyện cũng đủ rồi hả.
Ặc, hiện tại cái ta không thiếu nhất chính là các loại linh dược, tinh thạch, quặng tài để tu luyện. Thật sự là cái gì cần có đều có.
Mọi người vẻ mặt không dám tin.
Yên tâm đi, sau khi tới các ngươi sẽ phát hiện lời nói của ta không phải là giả. Thứ Các ngươi có thể nghĩ ra thì ta cơ hồ đều có thể cung cấp, kỳ thật. Vật tư ở nơi này Các ngươi có thể trực tiếp vứt bỏ, thật sự là không đáng giá.
...
Mọi người không biết phải nói gì.
Chậm rãi hạ xuống diễn võ trường của Thạch gia, Thạch Nham cau mày nhìn quanh bốn phía. Phát hiện người của Thạch gia ở đây so với trong tưởng tượng của hắn thì nhiều hơn một chút.
Nham, Nham thiếu gia!
Thanh âm Quen thuộc đột nhiên từ một góc truyền đến, chỉ thấy một người mừng như điên lao ra.
Hàn Chung.
Người này từng rắn chuột một ổ với Thạch Nham, giờ vẫn là tu vi Bách kiếp cảnh, sau mười năm khổ tu vẫn không giúp hắn tiến lên được bước nào.
Đã lâu không gặp... Thạch Nham cười cười, nhìn thấy người quen thuộc hắn cũng vui sướng: Tên gia hỏa ngươi không có tiến bộ gì à, sao cho tới bây giờ vẫn là tu vi Bách kiếp cảnh? ngươi có phải là lãng phí mười năm rồi không?
Nào được biến thái như tên gia hỏa ngươi. Hàn Chung vui sướng, hắn nhìn nhìn Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ hạ xuống theo Thạch Nham, nụ cười càng thêm nhiệt liệt: Thật không ngờ ngươi lại về đúng lúc này, như vậy thì tốt rồi.
Một đám cường giả Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn, Vũ Nhu nhất nhất từ trên yêu thú hạ xuống , tò mò quan sát trang viên nho nhỏ này. Thầm nghĩ đây chính là phúc địa mà chủ nhân sinh ra ư?
Rất nhiều võ giả của Thạch gia nhìn thấy đột nhiên có nhiều ngoại nhân như vậy thì cực kỳ ngạc nhiên, đều từ chỗ tu luyện của mình đi ra, tò mò nhìn về phía này.
Người của Thạch gia từng gặp Thạch Nham thì kinh hỉ không thôi, lao tới rất nhanh.
Đám người Thạch Đãng, Thạch Thiên Linh, Thạch Thiên Lạc thì không nhịn được kinh hãi hét lên. Vô cùng hưng phấn.
Gia gia bọn họ đâu rồi? Thạch Nham nhíu mày, không phát hiện Thạch Kiên, Thạch Thiết, không khỏi lo lắng.
Tới Tả gia rồi, chắc cũng sắp về. Thạch Đãng tiến lên một bước, ánh mắt rạng rỡ hắ nhìn hắn rồi đột nhiên kêu lên: Ngươi hiện tại là cảnh giới gì rồi?
Thiên Vị.
Hả!
Tất cả người của Thạch gia toàn bộ kinh hô. Vẻ mặt rung động.
Mười năm trước, khi Thạch Nham rời khỏi Thanh Vẫn thành chỉ có tu vi Bách kiếp cảnh. Hiện tại về Thạch gia lại có tu vi thiên vị cảnh, tiến bộ cỡ này. Quả thực khiến cho người ta không dám tưởng tượng.
Tình huống thế nào rồi? Nhíu mày, Thạch Nham dò hỏi: Khi ta tới phát hiện trong thành trì phụ cận có rất nhiều võ giả của Liệt Hỏa đế quốc và Thần hữu đế quốc, bọn họ đã xâm nhập Thương Minh chưa?
Đúng là như vậy. Thạch Đãng cười khổ, thở dài một tiếng: Bắc Minh gia và Mặc gia, Lăng gia sau khi bị diệt, thực lực chỉnh thể của Thương Minh đã không bằng xưa, không có tư cách giao phong với Thần Hữu đế quốc và Liệt Hỏa đế quốc. Hai đại quốc này vẫn như hổ rình mồi, ý đồ thâu tóm Thương Minh của chúng ta. Thạch Đãng kể sơ qua lại.
Không khác lắm với suy đoán của Thạch Nham, hai đại quốc từng bước ép sát, ngay từ đầu bởi vì hai bên kiềm chế lẫn nhau, sợ một phương xuống tay, sẽ bức Thương Minh tới một phương khác tìm nơi nương tựa, cho nên áp dụng thái độ dịu dàng.
Nhưng mà, sau khi Thạch gia, Tả gia năm lần bảy lượt cự tuyệt, Liệt Hỏa đế quốc và Thần hữu đế quốc dần dần mất kiên nhẫn. dưới sự giật dây của người trung gian Dược Vương cốc, Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc ăn cánh với nhau. Chuẩn bị chia xẻ Thương Minh, sau đó đưa Thương Minh trở thành chiến trường, phân thắng bại ở Thương Minh.
Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc liên hợp, xem như đã quyết định vận mệnh của Thương Minh.
Thực lực chỉnh thể của Thương Minh vốn đã không bằng một phương nào, giờ lại nằm dươi sự áp bức của hai phương, rất nhiều thế lực nhỏ của Thương Minh đều làm phản, đầu hàng hai đại đế quốc này, khiến Thạch gia, Tả gia càng thêm cô lập.
Hai đại đế quốc không lập tức hạ sát thủ. Mà là áp dụng phương châm xâm lược từng bước, xuống tay từ thành thị xung quanh. Từng chút đẩy lên, chậm rãi ép sát Thương Minh, muốn dưới tình huống không phá hoại Thiên Vẫn thành mà chiếm được nó.
Dược Vương cốc làm người trung gian. Thạch Nham hừ lạnh, ánh mắt âm trầm: Cũng phải, lần này tới đây có thể diệt trừ hết những thế lực nhỏ loạn thất bát tao.
Thạch Nham, ngươi lần này tới đây.
Ta là muốn đón các ngươi tiến vào Vô Tẫn hải, Vô Tẫn hải lúc này đại cục đã ổn định, sau khi các ngươi tới thì không cần lo lắng sẽ có phiền toái, ta đã an bài tốt rồi. Cười cười, Thạch Nham giải thích: Vô Tẫn hải thích hợp để các ngươi tu luyện hơn, tài nguyên của võ giả nơi đó so với U Vân này thì phong phú hơn nhiều, cao thủ cũng nhiều, vũ kỹ cũng rất cao cấp. So với U Vân thì cao hơn một bậc.
nghe vậy, tất cả mọi người của Thạch gia mắt sáng lên, vẻ mặt phấn chấn.
Vô Tẫn hải.
Thạch Đãng thì thào, khóe miệng đột nhiên phác ra nụ cười cực kỳ vui sướng.
Ta trước giúp các ngươi giải quyết phiền toái đã.
Phất tay, ra hiệu cho đám người Đế Sơn đi tới, hắn nói: Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc, các ngươi dẫn theo Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ trực tiếp giết tới Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc, giết sạch võ giả trên niết sào chi cảnh của hai nước này, ừ, nhớ qua Dược Vương cốc luôn.
Vâng.
Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc khom người trả lời.
Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ sau khi phân phó nghe thấy sau khi phân phó của Thạch Nham thì cũng lớn tiếng đáp ứng.
Đế Sơn, Vũ Nhu và Tu La Huyết Vệ đi cùng nhau, ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba thì với Tinh Thần Vệ hai hai đội võ giả đến từ Vô Tẫn hải cưỡi yêu thú, chuẩn bị thỏa đáng rồi chờ Thạch Nham phân phó tiếp.
Thành trì Phụ cận có võ giả trên cảnh giới niết sào thì cũng thu thập hết đi. Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi lại nói: Võ giả dưới cảnh giới niết sào thì kệ. người chủ sự thường thường đều là những người có cảnh giới cao nhất, giết đầu lĩnh là được rồi. Đi đi!
Đám người Đế Sơn vẻ mặt nghiêm nghị, gật đầu tỏ vẻ đã minh bạch.
Trong Nháy mắt Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ đã biến mất.
Đoàn người Thạch Đãng, Thạch Thiên Linh và Hàn Chung nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên không thôi.
Thạch Nham, bên trong Thần Hữu đế quốc và Liệt Hỏa đế quốc có cường giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh. Thạch Đãng sắc mặt phức tạp: Có phải quá mạo hiểm không?
Thiên vị tam trọng thiên chi cảnh ư? Cười Cười lắc đầu: Yên tâm đi, võ giả cảnh giới này ở trước mặt bọn họ thì ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Mấy người kia có cảnh giới gì? Thạch Đãng ngạc nhiên. Cả người chấn động.
Thần cảnh. Nhếch miệng cười hắc hắc: Năm võ giả Thông Thần cảnh xuất thủ, đừng nói càn quét Liệt Hỏa đế quốc và Thần Hữu đế quốc, cho dù là ở Vô Tẫn hải có bao nhiêu thế lực có thể ứng phó?
Mọi người của Thạch gia ngây ra như gà gỗ, ai nấy nhìn về phía hắn như nhìn quái vật.
Lúc này mới mười năm qua đi, Thạch Nham tiến vào Vô Tẫn hải chẳng những bản thân đã đạt tới tu vi thiên vị cảnh, không ngờ còn có thể thỉnh động năm vị võ giả Thông Thần cảnh cùng tới, nhìn hắn thái độ của nhìn hắn còn như là chỉ huy, hiển nhiên có quyền chủ đạo tuyệt đối trước mặt năm người này.
Dị thường Như vậy quả thực khiến người sờ vuốt của Thạch gia không thông, ngạc nhiên khôn cùng.
Thạch Nham cười cười, không giải thích.
Hắn Lúc này, võ giả của U Vân không thể nào sánh bằng, những cường giả cao không thể với trong mắt những người này với hắn mà nói thì e là vươn tay ra cũng có thể bóp chết, cảnh giới của hai bên kém nhau quá nhiều, thế cho nên ngay cả câu thông cũng có chút khó khăn.
Nếu hắn nói hắn hiện tại có thể hô phong hoán vũ ở Vô Tẫn hải, khiến võ giả dưới đáy biển và trên mặt biển tâm sinh kính sợ, không biết bọn họ sẽ còn nghĩ thế nào.
Chênh lệch quá lớn.
Các ngươi chuẩn bị một chút đi, chờ làm xong rồi hãy cùng ta về Vô Tẫn hải. Trầm ngâm một chút, hắn nói với Thạch Đãng: Thương Minh này thật sự không có gì đáng để lưu luyến, chờ tới Vô Tẫn hải rồi các ngươi sẽ phát hiện những gì nơi này có thì Vô Tẫn hải đều có, những gì nơi này không có thì Vô Tẫn hải cũng có. Ừ, tài liệu tu luyện các ngươi cần ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi, sau khi tới thì không cần lo, muốn dùng gì cũng có.
Thạch Đãng quả thực không biết nên nói gì.
ha ha! Tiếng cười to từ xa xa truyền: Xú tiểu tử, lúc này mới qua mười năm, ngươi thật sự khiến chúng ta nhận không ra. Một đám võ giả từ xa xa đi vào.
Đám người Thạch Kiên, Thạch Thiết, Tả Hư, Tả Thi, Dương Hải liên tiếp hiện ra, trong đó Thạch Kiên cười to, lên tiếng quát: Tả lão đệ, ngươi quả nhiên nói không sai, tiểu tử này đích xác biến hóa rất nhiều!
Ta vừa thấy yêu thú dày đặc trên trời. Chỉ biết khẳng định là tiểu tử Thạch Nham này đã trở lại, trừ hắn ra thì Ai có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy? Tả Hư mỉm cười nói: Ta biết tên này sẽ không quên chúng ta, nhất định sẽ tới một chuyến, ha ha.
Gia gia. Thạch Nham lộ ra vẻ vui sướng thật tình, tiến lên hơi hơi khom người khom người chợt lại nhìn về phía Dương Hải rồi hô khẽ: Phụ thân.
Ta lần này về là hy vọng mọi người có thể tới Vô Tẫn hải, đừng tiếp tục ở lại U Vân nữa.
Hắn lại giải thích ý đồ một lần nữa.
Tốt.
Thạch Kiên rất nhanh gọn đáp ứng: Từ lúc Tả lão đệ nói ra sự phồn hoa của ngoại giới, chúng ta đã chuẩn bị một ngày kia tiến vào Vô Tẫn hải. Chúng ta nửa năm trước đã chuẩn bị rồi, cho dù là ngươi không đến thì qua một đoạn thời gian nữa chúng ta cũng sẽ xuất phát.
Các ngươi nếu xuất phát từ nửa năm trước, mạo muội tiến vào Vô Tẫn hải thì sẽ có chút phiền phức. Thạch Nham cười cười: Có điều hiện tại tất nhiên không còn vấn đề, thế cục của Vô Tẫn hải đã ổn định rồi, mọi người đi cùng ta, ta sẽ an bài thỏa đáng. Thứ cần đã chuẩn bị tốt rồi, các ngươi cũng không cần phải lo gì cả.
Thật ư?
Thật ư?
Ngay cả tài nguyên để tu luyện cũng đủ rồi hả.
Ặc, hiện tại cái ta không thiếu nhất chính là các loại linh dược, tinh thạch, quặng tài để tu luyện. Thật sự là cái gì cần có đều có.
Mọi người vẻ mặt không dám tin.
Yên tâm đi, sau khi tới các ngươi sẽ phát hiện lời nói của ta không phải là giả. Thứ Các ngươi có thể nghĩ ra thì ta cơ hồ đều có thể cung cấp, kỳ thật. Vật tư ở nơi này Các ngươi có thể trực tiếp vứt bỏ, thật sự là không đáng giá.
...
Mọi người không biết phải nói gì.
/1608
|