Sát Thần

Chương 478 - Thi Sơn Thi Hải

/1608


Nộ Lãng vừa đến, nguy cơ của Thạch Nham được giải trừ.

Đều là Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, Nộ Lãng chống lại Ba Tuần cũng không chịu thiệt, hắn vừa ra tay đã đánh nát ma quang do ma chung phóng xuất ra, không còn tạo thành uy hiếp với Thạch Nham nữa.

Thạch Nham thừa dịp này vội vàng ngưng luyện lực lượng trong cơ thể, bảo trì năng lượng cho nhục thân.

Ma Đế Ba Tuần nổi giận, rống lên một tiếng vang vọng cả Nhật đảo.

Đều là dị tộc, Ba Tuần cho rằng Nộ Lãng phải cùng chung mối thù với hắn, cùng nhau đối đãi với nhân tộc như địch nhân đến, nào ngờ Nộ Lãng vừa tới liền giúp Thạch Nham đối phó hắn, điều này khiến cho Ba Tuần khó có thể chấp nhận được.

Nhân tộc trước nay cừu thị tất cả dị tộc, hải tộc ngươi cũng là một trong dị tộc, mấy ngàn năm qua vẫn chịu sự chèn ép của nhân tộc. Hiện giờ làm nhân tộc đang nguy trong sớm tối, ta không cần các ngươi nhúng tay, chỉ cần các ngươi có thể thờ ơ lạnh nhạt, ta liền có thể chén ép khí diễm của nhân tộc, từ nay về sau hải tộc các ngươi rốt cuộc cũng không cần lo lắng nhân loại sẽ xuất thủ đối với các ngươi, các ngươi cớ sao mà không làm?

Ba Tuần vẻ mặt đầy sát khí, ánh sáng lạnh trong hai mắt lấp lánh, có chút căm tức.

Nộ Lãng vẻ mặt đạm mạc, cau mày lạnh lùng nói: Ta vừa rồi đã nói rồi, ta lần này đến chỉ là để giúp Thạch Nham, không phải là muốn liên thủ với nhân tộc.

Vì tiểu tử này ư? Ba Tuần cười lạnh: Hắn có thể cho ngươi cái gì? Không ngờ khiến ngươi quyết tâm che chở hắn như vậy?

Hắn có thể cho ta thứ mà các ngươi không thể cho ta được. Ánh mắt của Nộ Lãng đột nhiên cực nóng.

Chỉ cần vừa nghĩ tới sinh mệnh nguyên dịch, có thể dẫn hắn bước vào Chân thần chi cảnh, hắn vẫn có chút không khống chế được sự kích động. Hắn khát vọng Chân thần chi cảnh đã lâu! Từ khi bước vào Thông Thần cảnh, hắn đã kỳ vọng một ngày kia có thể bước vào cảnh giới này.

Trăm năm qua, hắn đều cố gắng vì mục tiêu này, sau khi bước vào Thông thần tam trọng thiên thì càng ngày đêm mong ngóng, hy vọng có thể sớm ngày đột phá.

Sinh mệnh nguyên dịch của Thạch Nham có công hiệu như vậy, đối với hắn mà nói thì quả thực đó là kỳ ngộ mà hắn tha thiết ước mơ.

So với sinh mệnh nguyên dịch thì vận mệnh của Vô Tẫn hải có chút nhỏ bé.

Chỉ cần đạt tới Chân thần cảnh, Nộ Lãng hắn cho dù không cường hành xâm chiếm ngũ đại hải vực của Vô Tẫn hải thì sự tồn tại của hắn cũng đủ để làm rung động bất kỳ một người nào, hắn tương lai thậm chí có thể dẫn dắt hải tộc ra khỏi Vô Tẫn hải, tiến vào thiên địa rộng lớn hơn.

Chỉ có Chân thần cảnh mới có thể giúp hắn đạt thành tương lai tuyệt vời mà hắn trước kia ngay cả nghĩ cũng không dám.

Hắn có thể cho ngươi cái gì? Ba Tuần sắc mặt phát lạnh: Cái hắn có thể cho ngươi thì ta cũng có thể cho ngươi!

Ngươi không cho được. Nộ Lãng lắc đầu cười: Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi nếu muốn động vào Thạch Nham thì thứ cho ta sẽ không đứng nhìn. Ta từ đáy biển tới đây là để bảo vệ hắn không chịu bất kỳ thương tổn nào.

Nói như vậy, ngươi là quyết tâm duy hộ hắn?

Không sai.

Ba Tuần đột nhiên cười gằn, quát lên: Vậy đừng trách ta không khách khí, ta đang muốn kiến thức tuyệt học của hải tộc.

Tiếng nói vừa dứt, Ba Tuần há mồm phun ra một đạo ma quang, ma quang trong nháy mắt đã thẩm thấu vào ma chung, trong ma chung chốc lát lại vang lên ma âm nhiếp hồn, như vô số ma thần từ thượng cổ sống lại, trong âm ba quần ma loạn vũ, như muốn kéo mọi người vào Ma Vực, mê hoặc người ta không thể bảo trì được lý trí.

Đồng thời, Ba Tuần đang ngồi ngay ngắn phía trên bạch cốt vương tọa, bỗng nhiên bay lên trời , năm ngón tay như lợi khí, bắn ra từng đạo quang mang cực kỳ sắc bén.

Hào quang này bay vào bạch cốt cự trảo và khô lâu trên trời, khiến năng lượng ba động trên người bạch cốt cự trảo và khô lâu càng khủng bố hơn.

Ba Tuần đã xuất thủ toàn lực.

Nộ Lãng không sợ.

Tam xoa kích Trong tay ném đi, chỉ thấy trong hải vực chung quanh bỗng nhiên thò ra mấy chục thủy yêu trong suốt, thủy yêu hình rắn, ngưng hóa từ nước biển, như cột đá che trời, tản ra ý cảnh vạn vật dung thuần của hải, mười thủy yêu như ánh nến lay động trong như gió, từ trong biển bốc lên, đánh tới bạch cốt cự trảo và khô lâu.

Trong nhất thời, phía trên Nhật đảo, năng lượng ba động khủng bố liên nhộn nhạo, ma vân trên trời đều bị chấn vỡ, kết giới phong tỏa thiên địa nguyên khí trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì.

Mười thủy yêu cực lớn này lắc lư, đấu với bạch cốt cự trảo, khô lâu Nộ Lãng bản nhân Nộ Lãng thì cầm tam xoa kích, hóa thành một đạo gợn nước chiến với Ba Tuần.

Phong vân biến sắc, thiên hôn địa ám, năng lượng ba động mãnh liệt xé rách hư không, khiến các loại lực lượng thiên địa trên Nhật đảo phát sinh dị biến, tỏa ra những ánh sáng đẹp mắt.

Hải vực Chung quanh, sóng thần liên tục nổi lên, không khí bị đè ép phát ra tiếng xì xì, đại địa bị những chùm tia sáng này xẹt qua, lộ ra những cái hố sâu, cực kỳ khoa trương.

Nộ Lãng tới, chẳng những giải phóng Thạch Nham, còn khiến Âu Dương Lạc Sương và Đường Uyên Nam cũng được giải thoát.

Bạch cốt cự trảo và khô lâu chỉ nhắm vào Nộ Lãng, không rảnh một ngụm tới bọn họ, điều này khiến cho hai người đã hao phí không ít khí lực cuối cùng cũng có thời gian rảnh mà thở.

Tiểu tử này rốt cuộc đã thông qua phương pháp gì khiến Nộ Lãng duy hộ ngươi như vậy? Đường Uyên Nam nghi hoặc, đi tới bên cạnh hắn, cười khổ lắc đầu: Ta phát hiện ta càng lúc càng không nhìn thấu ngươi.

Nộ Lãng quả nhiên bất phàm, đệ nhất cường giả của hải tộc quả thật danh bất hư truyền. Âu Dương Lạc Sương than khẽ, lạnh lùng nói: Ba Tuần cũng pháp lực thông huyền, lời đồn quả nhiên không giả. Vốn tưởng rằng ta hấp thu ánh trăng cả ngàn năm thì có thể giao chiến với Ba Tuần mà không rơi vào thế hạ phong, hôm nay thử một lần mới biết được một khi Ba Tuần sử ra toàn lực thì ta không phải là đối thủ của hắn.

Ba Tuần thành danh nhiều năm, đương nhiên không phải là hạng người tầm thường. Đường Uyên Nam vẻ mặt túc mục: Ở Vô Tẫn hải, cũng chỉ có Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế, Dương Dực Thiên ba người mới thật sự có sức đánh một trận với Ba Tuần. Trừ những người đó ra, người khác nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, muốn từ trong tay hai đại Ma Đế chiếm được tiện nghi thì tuyệt đối không thể.

Thi Vương thì sao? Thạch Nham sửng sốt một chút rồi bỗng nhiên dò hỏi.

Một một Thi Vương cũng không phải là đối thủ của Ma Đế.

Đường Uyên Nam trầm ngâm một chút, tựa hồ đang châm chước, sau đó mới nói: Có điều hai đại Thi Vương liên thủ thì cũng cps sức giao chiến với một Ma Đế.

Hắn vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nham, bỗng nhiên nói: Đúng rồi, nghe nói một Thi Vương trong đó bởi vì phát sinh quan hệ với ngươi nên mới bỗng nhiên mở ra được trí tuệ, có sinh mệnh ý thức của mình, việc này có thật không?

Cười Cười gật đầu, Thạch Nham cũng không giấu diếm: Không sai, âm soa dương thác, ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dù sao ta có liên hệ vi diệu trên linh hồn với Thi Vương. Ha ha, nói đến cũng kỳ quái, cách xa nhau như vậy, ta không ngờ mơ hồ có thể nhận thấy được khí tức của Thi Vương.

Từ khi hai Thi Vương có ý thức sinh mệnh, bọn họ trở nên cực kỳ đáng sợ, lúc này đã chiếm Tam Thần Giáo, ngược lại còn cướp đoạt địa vị của Thanh Minh giáo chủ. Đường Uyên Nam có chút trầm trọng: Ngươi cũng phải lưu tâm một chút, lực lượng của Thi Vương tựa hồ đã đạt được tăng cường trên diện rộng, ngươi khi kết giao với bọn họ cũng đừng lơ là?.

Hừ, ngươi nghĩ rằng chúng ta giống như nhân loại các ngươi ư?

Nhưng vào lúc này, một thanh âm sắc nhọn đột nhiên từ đáy biển truyền đến.

Chỉ thấy một cái quan tài đột nhiên từ trong nước bay ra, trên quan tài, một Thi Vương cả người đầy lông rậm, có cự trảo sắc bén, đôi mắt thô bạo vô tình hung tợn lườm Đường Uyên Nam.

Dưới ánh mắt của hắn, Đường Uyên Nam có chút xấu hổ, cười khổ ôm quyền nói: Thuận miệng nói mà thôi.

Một chiếc quan tài khác từ trên tầng mây dần hiện ra, đồng dạng một Thi Vương cũng đứng trên quan tài, chậm rãi hạ xuống.

Thi Vương có thể vận dụng kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành chi lực, lên trời xuống đất không gì làm không được, nước biển của Vô Tẫn hải này cũng là một trong những lợi khí của bọn họ.

Hai Thi Vương đồng thời tới, đều nghe thấy lời nói đó của Đường Uyên Nam, nhìn về phía hắn với thái độ không tốt.

Thi Vương trên trời ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, vẻ mặt như nhân loại.

Thi Vương này là Thi Vương từng có liên hệ trực tiếp với Thạch Nham, sau khi hắn trên trời hạ xuống thì cười cười hữu hảo với Thạch Nham, tuy rằng nụ cười dưới khuôn mặt đầy lông của hắn thì cực kỳ khó coi, nhưng hắn vẫn thể hiện ra được sự thiện ý.

Cám ơn vì các ngươi đã tới. Thạch Nham cũng lộ ra nụ cười hữu hảo, ôn hòa nói: Chuyện này vốn không liên can tới các ngươi.

Nếu không có ngươi, chúng ta vẫn là nô dịch của Tam Thần Giáo, vĩnh viễn không có khả năng làm chủ. Thi Vương trên trời nặn ra nụ cười: Chúng ta rất cảm kích ngươi, trên người ngươi còn có khí tức mà chúng ta rất thích, ngươi từng giúp chúng ta, chúng ta cũng sẽ giúp ngươi lại, đây là việc chúng ta phải làm.

Thi Vương khác thì không có vẻ mặt như nhân loại, còn lộ ra vẻ dã tính chưa thuần, hai mắt thô bạo hung ác, không thể khống chế được cảm xúc của mình, có điều khi hắn nhìn về phía Thạch Nham thì vẫn có chút bình tĩnh, có chút tò mò, trong hai mắt lấp lánh quang mang khác thường.

Ta gọi là Thi Sơn, hắn gọi là Thi Hải, Thi Hải ý thức vẫn chưa đầy đủ, không thể khống chế tốt bản thân, còn cần ngươi giúp hắn motojc hút. Thi Vương mà Thạch Nham biết chỉ vào mình rồi nói tên, lại chỉ về phía Thi Vương khác, nói hắn tên là Thi Hải.

Đây là lần đầu tiên Thi Vương nói ra tên của bọn họ ra bên ngoài.

Thạch Nham rõ ràng sửng sốt một chút, hắn cũng thật không ngờ hai Thi Vương này đều có tên, Thi Sơn Thi Hải, đứng lên thì có chút cổ quái, có điều Thi Vương không phải nhân loại, bọn họ có thể đặt tên cho mình cũng là không dễ dàng rồi, cũng không thể quá nghiêm khắc đòi hỏi được.

Vẫn giống như trước đây ư? Trầm ngâm một chút, Thạch Nham bỗng nhiên nhíu mày hỏi.

Thi Sơn gật đầu: Chính là như vậy. Chợt hắn nhìn về phía Thi Hải: Ngươi đừng lo, phương pháp của hắn hữu ích đối với chúng ta, ngươi chỉ cần thể ngộ là được.

Thi Sơn rõ ràng chiếm địa vị chủ đạo, dưới sự trấn an của trấn an, Thi Hải có chút chất phác gật đầu, con ngươi hiếu sát thô bạo ngây ngốc nhìn về phía Thạch Nham.

Thạch Nham tâm thần chấn động, dưới cái nhìn của hắn, không ngờ nổi lên suy nghĩ muốn điên cuồng giết chóc.

Mạnh mẽ đè ép dục vọng trong nội tâm, hắn đi tới trước người Thi Hải, thúc dục lực lượng trong cơ thể, ngưng kết thành sinh ấn, bỗng nhiên đặt lên ngực Thi Hải. Ấn bảy tầng ngưng luyện mà thành. Nháy mắt đã biến mất trong cơ thể Thi Hải, ánh sáng kỳ dị lặng lẽ tỏa ra trên người Thi Hải.

Ý thức niệm đầu hỗn loạn trong óc của Thi Hải dưới sự giúp đỡ của sinh ấn không ngờ thần kỳ ổn định lại, trở nên bình yên.

Ánh mắt vốn thô bạo hiếu sát của Thi Hải dần dần an tường. Khí xác chết trên người cũng bớt đi nhiều, tạo cho người ta một loại cảm giác có chút nhân khí, cực kỳ thần kỳ.

Đường Uyên Nam, Âu Dương Lạc Sương nhìn mà ngạc nhiên không thôi.

Đây là vũ kỹ gì? Đường Uyên Nam thở nhẹ: Vũ kỹ này không thuộc về Tam Thần Giáo chúng ta, cũng không thuộc về Dương gia, tiểu tử ngươi học được từ đâu?

Thạch Nham cười cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn biến hóa của Thi Hải.

/1608

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status