Cảnh giới thực sự của Thạch Nham là thiên vị cảnh, thế yếu của thần thức và linh hồn cũng thật sự tồn tại, nếu không phải trong chủ hồn có Cửu U Phệ Hồn Diễm. Hắn đối mặt với sự xâm nhập linh hồn của võ giả Thần cảnh chân chính sẽ trong khoảnh khắc thức hải bạo toái, linh hồn sụp đổ.
nhưng Cửu U Phệ Hồn Diễm đã bù lại chỗ yếu này.
Thiên hỏa quỷ dị này có thể cắn nuốt tất cả năng lượng linh hồn, các loại lực lượng linh hồn cả gan xâm nhập linh hồn thần thức thức hải của hắn chỉ cần vừa chạm vào ánh lửa của Cửu U Phệ Hồn Diễm thì không có bất kỳ khả năng may mắn thoát khỏi nào, đều sẽ bị đốt cháy thành tro.
Cũng bởi vì có bảo đảm ở phương diện này, hắn mới dám liều mạng với võ giả Thần cảnh, không sợ thần thức của đối phương tập sát.
Hai người Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong hiển nhiên đã xem nhẹ hắn, thật không ngờ tới Cửu U Phệ Hồn Diễm đang ngủ đông ở trong chủ hồn của hắn, cho nên mới vội vã vừa tiếp xúc, rồi thần thức bị hao tổn.
Tổn thương thần thức đối với võ giả mà nói thì có thể nói là bị thương nặng, không phải thu thập thiên địa nguyên khí là có thể khôi phục.
Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đồng thời tái nhợt, lại nhìn về phía Thạch Nham, tràn ngập vẻ hận thù và kinh sợ.
trong Ngân thạch bảo.
Ngân Huy và Khắc Lỗ của Ngân Sa tộc cũng lặng lẽ thay đổi sắc mặt, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy vẻ chấn.
Linh hồn trùng kích mà Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong phóng xuất ra, cộng thêm tinh thần ba động mãnh liệt bọn họ đều cảm ứng được rất rõ ràng, để tay lên ngực tự hỏi, nếu bọn họ ở vị trí của Thạch Nham, muốn thoải mái ứng phó với hai đại hồn kĩ này cũng có chút khó khăn.
Lại càng đừng nói tới phản đòn.
Nhưng Thạch Nham lại làm được.
Một võ giả thiên vị cảnh bên trong thức hải lại diệt sát hồn kĩ của hai võ giả Thông Thần cảnh, còn khiến thần thức của hai võ giả Thông Thần cảnh bị thương nặng, biến cố như vậy khiến Ngân Huy, Khắc Lỗ đều cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm rồi không, khi nhìn về phía Thạch Nham vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn.
Bọn họ không biết trên người Thạch Nham rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn kinh thiên rung động lòng người.
Đi!
Lúc hai gã võ giả Thông Thần cảnh hộc máu, Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, khẽ quát một tiếng.
Yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm Núp trên vai hắn đồng thời bay, bỗng nhiên đánh về phía Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong.
Yêu trùng chi vương vừa bay ra, một cỗ năng lượng ba động cực kỳ tà ác lập tức từ trên người nó ùa ra, như là những gợn nước trùm về phía Tư Đồ Kiệt Trâu Dược Phong Trâu Dược Phong.
Cả người Phệ Kim Tàm kim quang lấp lánh, yêu thú kim hệ am hiểu dùng thế công sắc bén để thủ thắng, nó sau khi hút bất tử chi huyết thì tựa hồ lại đạt được tiến hóa nào đó, khi ở trong nước biển vung cánh phun ra tơ vàng.
Tơ vàng thẳng tắp, dài nhỏ như cây kim, mang theo một loại lực lượng xuyên thấu tất cả sự cầm cố.
Yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm vừa động, sắc mặt của Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong càng thêm khó coi.
Vào lúc này, bọn họ mới biết được trên người Thạch Nham không ngờ còn có yêu thú bát cấp yêu trùng ăn vua, hơn nữa còn có yêu thú kim hệ vô kiên bất tồi như Phệ Kim Tàm.
Hai người bỗng nhiên ý thức được ở Ngân thạch bảo bên ngoài vây giết Thạch Nham có lẽ là một quyết định cực kỳ không lý trí.
Nhưng hiện tại đã đâm lao phải theo lao, mắt thấy yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm tới, cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần, toàn lực ứng phó.
Tư Đồ Kiệt thân là cung phụng của Võ Hồn điện, từ chỗ Dương Dực Thiên học được không ít hồn kỹ kỳ dị, trùng kích linh hồn của yêu trùng chi vương chưa tới gần thì đồng tử của hắn đã co rụt lại, một đạo lục quang sáng chói từ trong mắt hắn bắn nhanh ra.
Bên trong lục quang, mơ hồ có thể thấy được ảo tượng nước biếc núi xanh, tạo cho người ta một loại cảm giác thả lỏng.
Đây là một loại hồn kỹ khiến cho người ta đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ muốn trầm tĩnh trong thủy ý thơ.
Ảo tượng trong lục quang tầng tầng lớp lớp, diễn hóa ra các loại cảnh quan mê người, khí tức tinh thần từ trong đó phóng xuất ra khiến cho người ta cảm thấy như đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, chỉ muốn đắm chìm trong ý cảnh này.
Linh hồn trùng kích của Yêu trùng chi vương sau khi ý cảnh của lục quang khuếch tán thì không ngờ khựng lại, rồi như hạt mưa đầy trời phân hoá thành vô số điểm nhỏ, không thể hình thành xâm nhập trực tiếp vào linh hồn của Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong.
An thần hồn dẫn vẫn khuếch tán, nhưng lại nhưng lại lướt qua yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm, tới trước người Thạch Nham.
Lần này Tư Đồ Kiệt cực kỳ cẩn thận, không dám trực tiếp thẩm thấu hồn kỹ vào thức hải của hắn, chỉ dám đem ý cảnh này khuếch tán ở gần thân thể của hắn, làm như vậy tuy rằng không thể phát huy uy lực của hồn kỹ An thần hồn dẫn tới cực đoan, nhưng lại có thể tránh bị phệ hồn diễm đốt cháy.
Ý cảnh Khiến cho người ta yên tĩnh đến thậm chí muốn buồn ngủ, uy lực đã giảm bớt trên diện rộng, nhưng vẫn khiến ý chí chiến đấu của Thạch Nham cạn kiệt.
Ý chí chiến đấu ngập trời đã bị ý cảnh quỷ dị này ảnh hưởng, Thạch Nham đột nhiên trầm tĩnh lại, cảm thấy trận chiến đấu này tựa hồ rất không thú vị, sinh ra một loại niệm đầu muốn dừng tay.
Hắn lập tức ý thức được tâm thái thần thức của hắn đã bị ý cảnh của Tư Đồ Kiệt ảnh hưởng, ý cảnh của võ giả Thần cảnh đã nhìn trộm được chân lý ảo diệu của thiên địa, nếu không ứng phó cẩn thận thì nói không chừng sẽ làm hắn trực tiếp trầm luân.
Huyền băng nhập thần!
Trong lòng khẽ quát một tiếng, hắn hút ra băng hàn chi khí của Huyền Băng Hàn Diễm, để hàn khí dày đặc thấu xương ùa vào trong óc hắn.
Tâm cảnh đang Thả lỏng bị hàn khí này ùa vào, cả người hắn không nhịn được run bắn lên, lập tức khôi phục thanh tỉnh, ý chí chiến đấu đã mất đi lại một lần nữa ngưng luyệnra.
Chiến ý vừa lên, lực lượng trong cơ thể lúc trước vừa ngưng kết trực tiếp quán chú vào cự kiếm thần bí.
Từng con mắt đỏ như máu lần lượt mở ra trên cự kiếm, mỗi khi có một con mắt mở ra, sát khí tà ác thô bạo mà cự kiếm thần bí phóng xuất ra lại nặng thêm một phần.
Khi mắt trên cự kiếm thần bí mở ra được một phần ba thì Thạch Nham cũng thuận thế tiến vào Bạo tẩu tam trọng thiên cảnh.
Lần trước ở dị địa thần bí, dưới cơ duyên hắn cuối cùng cũng nhìn trộm được sự ảo diệu của tam trọng thiên chi cảnh, một khi thẩm thấu lực tiêu cực vào gân mạch xương cốt máu thịt toàn thân này lực tiêu cừng này sẽ dung nhập với một thân lực lượng của hắn, đủ loại lực tiêu cực ảnh hưởng năng lượng trong cơ thể, cả người sẽ lâm vào cảnh giới cuồng bạo hiếu sát.
Loại cảnh giới này giống như là nhập ma, hai mắt đỏ đậm, như mất đi lý trí, sinh ra dục vọng muốn hủy diệt tất cả.
Bạo tẩu tam trọng thiên, lực lượng tiêu cực toàn bộ bị thúc dục, cả người bộc phát ra triều dâng tiêu cực vô cùng vô tận, một ánh mắt cũng có thể bắn ra tinh thần tiêu cực, một huyệt đạo một huyệt đạo đều có thể trong lúc giao chiến đột nhiên bộc phát ra trùng kích tiêu cực.
Ở cảnh giới quỷ dị này, hắn chỉ có dục vọng hiếu sát đơn giản nhất, lực lượng toàn thên dưới sự thúc dục của dục vọng dưới đáy lòng sẽ đề thăng trên diện rộng, không biết thống khổ, không biết mệt mỏi, trong thời gian ngắn lực lượng tăng vọt.
Một cỗ năng lượng ba động hủy thiên diệt địa hủy thiên diệt địa lấy Thạch Nham làm trung tâm, đột nhiên bộc phát ra.
Mắt đẹp của Hải Lạc lóe sáng, hưng phấn nắm chặt quyền đầu, vung vẩy trên hư không, kích động nói: Hắn thật lợi hại!
Tất cả hải tộc nhân đang vây xem vào lúc này cũng biến sắc, theo bản năng lui về Ngân thạch bảo, cách Thạch Nham thật xa.
Tào Chỉ Lam mặt lạnh lùng, nàng ta vốn muốn xuất thủ bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.
Năm đó khi ở chiến trường vực sâu, Thạch Nham tuy rằng lợi hại, nhưng còn xa mới đạt được như hiện giờ, Thạch Nham khi đó, Tào Chỉ Lam còn dám động thủ đánh một trận.
Nhưng hiện tại...
Nhìn Thạch Nham ở đó phóng xuất ra khí tức khủng bố, nàng ta cũng có chút ăn không tiêu, chỉ muốn trốn rất xa, không dám chống lại.
Bạo tẩu tam trọng thiên chi cảnh, năng lượng ba động kinh thiên động địa từ trong thân thể hắn tuôn ra, vươn tay chỉ vào cự kiếm thần bí, cự kiếm như bổ trờ, mang theo một cỗ khí tức diệt thế hóa thành một đạo lụa đỏ trực tiếp bổ về phía Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong.
Một loại ý cảnh tử vong, hủy diệt từ trong thần bí cự kiếm phóng xuất ra.
Dưới ý cảnh đó, ngay cả Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong cũng bị ảnh hưởng, trong tâm linh không ngờ nổi lên sinh nghĩ ta không phải muốn chết, suy nghĩ này vừa nổi lên, khí thế của Trâu Dược Phong và Tư Đồ Kiệt đã bị triệt để dập tắt.
Khí thế bị áp chế, lực lượng cả người sẽ không thể thúc dục, dưới sự chém bổ của cự kiếm thần bí, yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm cũng phát uy, nhìn chằm chằm vào hai người này, khiến cho bọn họ ứng phó càng thêm gian nan.
Đi!
Trâu Dược Phong mặt lạnh lùng, quát lớn một tiếng, thân ảnh liên tục biến ảo ra hư ảnh, chân thân thì trực tiếp đi tới bên cạnh Tào Chỉ Lam, tóm lấy nàng ta rồi hóa thành một đạo hào quang trực tiếp độn ra xa.
Tư Đồ Kiệt cũng không dám do dự, trong khoảnh khắc đi tới bên cạnh Chung Ly Độn, nhấc Chung Ly Độn đã bị dọa hắn sắc mặt trắng bệch lên, cũng rời khỏi với Trâu Dược Phong.
Thương Lan của Bồng Lai thánh địa vừa thấy hai võ giả Thần cảnh bỏ chạy thì cũng nào dám ở lại?
Hắn bất chấp nhục thân bị trọng thương, cũng dùng cấm chế độn pháp, mang theo Phan Triết chật vật tránh né, trong thời gian ngắn đã liền biến mất.
Cự kiếm thần bí bổ tới, bỗng nhiên phát hiện mục tiêu xuất hiện ở ngoài mấy ngàn dặm thì chỉ có thể đình trệ tại chỗ, tạm thời thu liễm năng lượng cuồng bạo ngập mùi máu tươi.
Mở thần thức cảm ứng một chút, Thạch Nham cũng sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt thân là cao thủ Thông Thần cảnh, muốn độn đi, hắn rất khó truy đuổi, thần thức của hắn thả ra, nhưng lại không phát hiện ra vị trí hiện tại của hai người, điều này chứng minh điều này chứng minh phương hướng mà hai người độn đi cách hắn cực xa.
Hắn hoàn toàn không có hứng thú truy đuổi.
Chỉ cần bảo trì tình trạng hiện giờ, hắn tất phải không ngừng tiêu hao năng lượng của Thánh Linh Thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa.
Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt dù sao cũng chính là cường giả Thông Thần cảnh, tiếp tục truy kích thì chỉ tổ không ngừng hao phí lực lượng của ba sinh mệnh thể, đây không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Bọn họ không ở lại chiến đấu, chỉ muốn độn xa, Thạch Nham cũng bất lực, chỉ có thể tạm thời thả chậm, tạm gác lại để ngày sau tính sổ một thể.
Tiểu tử lợi hại!
Ngân Huy cười dài một tiếng rồi bỗng nhiên từ Ngân thạch bảo bay ra: Ta quyết định, do ta tự mình dẫn ngươi tới mộ địa của hoang long.
nhưng Cửu U Phệ Hồn Diễm đã bù lại chỗ yếu này.
Thiên hỏa quỷ dị này có thể cắn nuốt tất cả năng lượng linh hồn, các loại lực lượng linh hồn cả gan xâm nhập linh hồn thần thức thức hải của hắn chỉ cần vừa chạm vào ánh lửa của Cửu U Phệ Hồn Diễm thì không có bất kỳ khả năng may mắn thoát khỏi nào, đều sẽ bị đốt cháy thành tro.
Cũng bởi vì có bảo đảm ở phương diện này, hắn mới dám liều mạng với võ giả Thần cảnh, không sợ thần thức của đối phương tập sát.
Hai người Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong hiển nhiên đã xem nhẹ hắn, thật không ngờ tới Cửu U Phệ Hồn Diễm đang ngủ đông ở trong chủ hồn của hắn, cho nên mới vội vã vừa tiếp xúc, rồi thần thức bị hao tổn.
Tổn thương thần thức đối với võ giả mà nói thì có thể nói là bị thương nặng, không phải thu thập thiên địa nguyên khí là có thể khôi phục.
Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đồng thời tái nhợt, lại nhìn về phía Thạch Nham, tràn ngập vẻ hận thù và kinh sợ.
trong Ngân thạch bảo.
Ngân Huy và Khắc Lỗ của Ngân Sa tộc cũng lặng lẽ thay đổi sắc mặt, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy vẻ chấn.
Linh hồn trùng kích mà Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong phóng xuất ra, cộng thêm tinh thần ba động mãnh liệt bọn họ đều cảm ứng được rất rõ ràng, để tay lên ngực tự hỏi, nếu bọn họ ở vị trí của Thạch Nham, muốn thoải mái ứng phó với hai đại hồn kĩ này cũng có chút khó khăn.
Lại càng đừng nói tới phản đòn.
Nhưng Thạch Nham lại làm được.
Một võ giả thiên vị cảnh bên trong thức hải lại diệt sát hồn kĩ của hai võ giả Thông Thần cảnh, còn khiến thần thức của hai võ giả Thông Thần cảnh bị thương nặng, biến cố như vậy khiến Ngân Huy, Khắc Lỗ đều cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm rồi không, khi nhìn về phía Thạch Nham vẻ mặt cũng ngưng trọng hơn.
Bọn họ không biết trên người Thạch Nham rốt cuộc còn có bao nhiêu thủ đoạn kinh thiên rung động lòng người.
Đi!
Lúc hai gã võ giả Thông Thần cảnh hộc máu, Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, khẽ quát một tiếng.
Yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm Núp trên vai hắn đồng thời bay, bỗng nhiên đánh về phía Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong.
Yêu trùng chi vương vừa bay ra, một cỗ năng lượng ba động cực kỳ tà ác lập tức từ trên người nó ùa ra, như là những gợn nước trùm về phía Tư Đồ Kiệt Trâu Dược Phong Trâu Dược Phong.
Cả người Phệ Kim Tàm kim quang lấp lánh, yêu thú kim hệ am hiểu dùng thế công sắc bén để thủ thắng, nó sau khi hút bất tử chi huyết thì tựa hồ lại đạt được tiến hóa nào đó, khi ở trong nước biển vung cánh phun ra tơ vàng.
Tơ vàng thẳng tắp, dài nhỏ như cây kim, mang theo một loại lực lượng xuyên thấu tất cả sự cầm cố.
Yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm vừa động, sắc mặt của Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong càng thêm khó coi.
Vào lúc này, bọn họ mới biết được trên người Thạch Nham không ngờ còn có yêu thú bát cấp yêu trùng ăn vua, hơn nữa còn có yêu thú kim hệ vô kiên bất tồi như Phệ Kim Tàm.
Hai người bỗng nhiên ý thức được ở Ngân thạch bảo bên ngoài vây giết Thạch Nham có lẽ là một quyết định cực kỳ không lý trí.
Nhưng hiện tại đã đâm lao phải theo lao, mắt thấy yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm tới, cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần, toàn lực ứng phó.
Tư Đồ Kiệt thân là cung phụng của Võ Hồn điện, từ chỗ Dương Dực Thiên học được không ít hồn kỹ kỳ dị, trùng kích linh hồn của yêu trùng chi vương chưa tới gần thì đồng tử của hắn đã co rụt lại, một đạo lục quang sáng chói từ trong mắt hắn bắn nhanh ra.
Bên trong lục quang, mơ hồ có thể thấy được ảo tượng nước biếc núi xanh, tạo cho người ta một loại cảm giác thả lỏng.
Đây là một loại hồn kỹ khiến cho người ta đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ muốn trầm tĩnh trong thủy ý thơ.
Ảo tượng trong lục quang tầng tầng lớp lớp, diễn hóa ra các loại cảnh quan mê người, khí tức tinh thần từ trong đó phóng xuất ra khiến cho người ta cảm thấy như đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, chỉ muốn đắm chìm trong ý cảnh này.
Linh hồn trùng kích của Yêu trùng chi vương sau khi ý cảnh của lục quang khuếch tán thì không ngờ khựng lại, rồi như hạt mưa đầy trời phân hoá thành vô số điểm nhỏ, không thể hình thành xâm nhập trực tiếp vào linh hồn của Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong.
An thần hồn dẫn vẫn khuếch tán, nhưng lại nhưng lại lướt qua yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm, tới trước người Thạch Nham.
Lần này Tư Đồ Kiệt cực kỳ cẩn thận, không dám trực tiếp thẩm thấu hồn kỹ vào thức hải của hắn, chỉ dám đem ý cảnh này khuếch tán ở gần thân thể của hắn, làm như vậy tuy rằng không thể phát huy uy lực của hồn kỹ An thần hồn dẫn tới cực đoan, nhưng lại có thể tránh bị phệ hồn diễm đốt cháy.
Ý cảnh Khiến cho người ta yên tĩnh đến thậm chí muốn buồn ngủ, uy lực đã giảm bớt trên diện rộng, nhưng vẫn khiến ý chí chiến đấu của Thạch Nham cạn kiệt.
Ý chí chiến đấu ngập trời đã bị ý cảnh quỷ dị này ảnh hưởng, Thạch Nham đột nhiên trầm tĩnh lại, cảm thấy trận chiến đấu này tựa hồ rất không thú vị, sinh ra một loại niệm đầu muốn dừng tay.
Hắn lập tức ý thức được tâm thái thần thức của hắn đã bị ý cảnh của Tư Đồ Kiệt ảnh hưởng, ý cảnh của võ giả Thần cảnh đã nhìn trộm được chân lý ảo diệu của thiên địa, nếu không ứng phó cẩn thận thì nói không chừng sẽ làm hắn trực tiếp trầm luân.
Huyền băng nhập thần!
Trong lòng khẽ quát một tiếng, hắn hút ra băng hàn chi khí của Huyền Băng Hàn Diễm, để hàn khí dày đặc thấu xương ùa vào trong óc hắn.
Tâm cảnh đang Thả lỏng bị hàn khí này ùa vào, cả người hắn không nhịn được run bắn lên, lập tức khôi phục thanh tỉnh, ý chí chiến đấu đã mất đi lại một lần nữa ngưng luyệnra.
Chiến ý vừa lên, lực lượng trong cơ thể lúc trước vừa ngưng kết trực tiếp quán chú vào cự kiếm thần bí.
Từng con mắt đỏ như máu lần lượt mở ra trên cự kiếm, mỗi khi có một con mắt mở ra, sát khí tà ác thô bạo mà cự kiếm thần bí phóng xuất ra lại nặng thêm một phần.
Khi mắt trên cự kiếm thần bí mở ra được một phần ba thì Thạch Nham cũng thuận thế tiến vào Bạo tẩu tam trọng thiên cảnh.
Lần trước ở dị địa thần bí, dưới cơ duyên hắn cuối cùng cũng nhìn trộm được sự ảo diệu của tam trọng thiên chi cảnh, một khi thẩm thấu lực tiêu cực vào gân mạch xương cốt máu thịt toàn thân này lực tiêu cừng này sẽ dung nhập với một thân lực lượng của hắn, đủ loại lực tiêu cực ảnh hưởng năng lượng trong cơ thể, cả người sẽ lâm vào cảnh giới cuồng bạo hiếu sát.
Loại cảnh giới này giống như là nhập ma, hai mắt đỏ đậm, như mất đi lý trí, sinh ra dục vọng muốn hủy diệt tất cả.
Bạo tẩu tam trọng thiên, lực lượng tiêu cực toàn bộ bị thúc dục, cả người bộc phát ra triều dâng tiêu cực vô cùng vô tận, một ánh mắt cũng có thể bắn ra tinh thần tiêu cực, một huyệt đạo một huyệt đạo đều có thể trong lúc giao chiến đột nhiên bộc phát ra trùng kích tiêu cực.
Ở cảnh giới quỷ dị này, hắn chỉ có dục vọng hiếu sát đơn giản nhất, lực lượng toàn thên dưới sự thúc dục của dục vọng dưới đáy lòng sẽ đề thăng trên diện rộng, không biết thống khổ, không biết mệt mỏi, trong thời gian ngắn lực lượng tăng vọt.
Một cỗ năng lượng ba động hủy thiên diệt địa hủy thiên diệt địa lấy Thạch Nham làm trung tâm, đột nhiên bộc phát ra.
Mắt đẹp của Hải Lạc lóe sáng, hưng phấn nắm chặt quyền đầu, vung vẩy trên hư không, kích động nói: Hắn thật lợi hại!
Tất cả hải tộc nhân đang vây xem vào lúc này cũng biến sắc, theo bản năng lui về Ngân thạch bảo, cách Thạch Nham thật xa.
Tào Chỉ Lam mặt lạnh lùng, nàng ta vốn muốn xuất thủ bỗng nhiên từ đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.
Năm đó khi ở chiến trường vực sâu, Thạch Nham tuy rằng lợi hại, nhưng còn xa mới đạt được như hiện giờ, Thạch Nham khi đó, Tào Chỉ Lam còn dám động thủ đánh một trận.
Nhưng hiện tại...
Nhìn Thạch Nham ở đó phóng xuất ra khí tức khủng bố, nàng ta cũng có chút ăn không tiêu, chỉ muốn trốn rất xa, không dám chống lại.
Bạo tẩu tam trọng thiên chi cảnh, năng lượng ba động kinh thiên động địa từ trong thân thể hắn tuôn ra, vươn tay chỉ vào cự kiếm thần bí, cự kiếm như bổ trờ, mang theo một cỗ khí tức diệt thế hóa thành một đạo lụa đỏ trực tiếp bổ về phía Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong.
Một loại ý cảnh tử vong, hủy diệt từ trong thần bí cự kiếm phóng xuất ra.
Dưới ý cảnh đó, ngay cả Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong cũng bị ảnh hưởng, trong tâm linh không ngờ nổi lên sinh nghĩ ta không phải muốn chết, suy nghĩ này vừa nổi lên, khí thế của Trâu Dược Phong và Tư Đồ Kiệt đã bị triệt để dập tắt.
Khí thế bị áp chế, lực lượng cả người sẽ không thể thúc dục, dưới sự chém bổ của cự kiếm thần bí, yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm cũng phát uy, nhìn chằm chằm vào hai người này, khiến cho bọn họ ứng phó càng thêm gian nan.
Đi!
Trâu Dược Phong mặt lạnh lùng, quát lớn một tiếng, thân ảnh liên tục biến ảo ra hư ảnh, chân thân thì trực tiếp đi tới bên cạnh Tào Chỉ Lam, tóm lấy nàng ta rồi hóa thành một đạo hào quang trực tiếp độn ra xa.
Tư Đồ Kiệt cũng không dám do dự, trong khoảnh khắc đi tới bên cạnh Chung Ly Độn, nhấc Chung Ly Độn đã bị dọa hắn sắc mặt trắng bệch lên, cũng rời khỏi với Trâu Dược Phong.
Thương Lan của Bồng Lai thánh địa vừa thấy hai võ giả Thần cảnh bỏ chạy thì cũng nào dám ở lại?
Hắn bất chấp nhục thân bị trọng thương, cũng dùng cấm chế độn pháp, mang theo Phan Triết chật vật tránh né, trong thời gian ngắn đã liền biến mất.
Cự kiếm thần bí bổ tới, bỗng nhiên phát hiện mục tiêu xuất hiện ở ngoài mấy ngàn dặm thì chỉ có thể đình trệ tại chỗ, tạm thời thu liễm năng lượng cuồng bạo ngập mùi máu tươi.
Mở thần thức cảm ứng một chút, Thạch Nham cũng sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt thân là cao thủ Thông Thần cảnh, muốn độn đi, hắn rất khó truy đuổi, thần thức của hắn thả ra, nhưng lại không phát hiện ra vị trí hiện tại của hai người, điều này chứng minh điều này chứng minh phương hướng mà hai người độn đi cách hắn cực xa.
Hắn hoàn toàn không có hứng thú truy đuổi.
Chỉ cần bảo trì tình trạng hiện giờ, hắn tất phải không ngừng tiêu hao năng lượng của Thánh Linh Thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa.
Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt dù sao cũng chính là cường giả Thông Thần cảnh, tiếp tục truy kích thì chỉ tổ không ngừng hao phí lực lượng của ba sinh mệnh thể, đây không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
Bọn họ không ở lại chiến đấu, chỉ muốn độn xa, Thạch Nham cũng bất lực, chỉ có thể tạm thời thả chậm, tạm gác lại để ngày sau tính sổ một thể.
Tiểu tử lợi hại!
Ngân Huy cười dài một tiếng rồi bỗng nhiên từ Ngân thạch bảo bay ra: Ta quyết định, do ta tự mình dẫn ngươi tới mộ địa của hoang long.
/1608
|