Ngân Huy vừa đi, hai huynh đệ Bào A, Bào Văn của Thủy Hạt tộc cũng không tiếp tục ở lại, nói với Thạch Nham một tiếng rồi cũng rời đi.
Các võ giả tụ tập trong Dương gia nhìn thấy biến cố của thành hoang hôm nay, đều biết Dương gia không có náo nhiệt gì để xem nữa, cũng lần lượt rời đi.
Không bao lâu sau, cao thủ nhân tộc, hải tộc ở Dương gia đều lặng lẽ rút đi.
Thạch Nham đi tới bên cạnh đám người Dương Mộ, từ xa nhìn đám người rời đi, mỉm cười, nói với Dương Trác: Đại bá, hiện tại ngươi chắc hài lòng rồi chứ? Hôm nay bốn người đến phạm, đã toàn bộ bị tru sát, về phần người đi theo bọn họ thì ta thấy cũng không cần thiết đuổi tận giết tuyệt. Dù sao, tương lai của thành hoang vẫn cần dựa vào bọn người kia.
Dương Trác cảm thấy mỹ mãn, liên tục gật đầu: Tiểu tử ngươi quả nhiên là không bình thường, ta thực sự không ngờ ngươi có biện pháp bức hai huynh đệ Bào A, Bào Văn gật đầu. Ha ha, xem ra thái gia gia ngươi quả nhiên tính toán không chút sơ hở, có ngươi ở Dương gia, thành hoang chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Đám đệ tử của Dương gia cũng đều mỉm cười, tán thưởng thủ đoạn của hắn bất phàm.
Hắc Giao tộc đó? Thạch Nham nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: Nghe nói Hắc Giao tộc chính là chủng tộc cường đại nhất của hải tộc, so với Ngân Sa tộc, Xà Nhân tộc, Thủy Hạt tộc thì lợi hại hơn nhiều, tộc trưởng Hắc Giao tộc Nộ Lãng hình như có tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, được xưng là đệ nhất cường giả dưới đáy biển, có phải như vậy hay không?
Dương Trác nghe hắn nhắc tới Hắc Giao tộc thì sắc mặt không khỏi biến đổi, gật đầu thở dài: Không sai.
Hắc Giao tộc đối với Dương gia chúng ta thái độ có phải rất không hữu hảo hay không?
Thật là như vậy.
Vì sao?
Năm đó thái gia gia của ngươi tới đáy biển, muốn giành quyền chủ đạo của thành hoang, khi đó Ngân Sa tộc, Thủy Hạt tộc, Xà Nhân tộc đều đồng ý, chỉ có Nộ Lãng của Hắc Giao tộc không đáp ứng. Nộ Lãng không đáp ứng, Ngân Huy, Lệ Toa tỏ thái độ cũng vô dụng, thái gia gia của ngươi để khiến Nộ Lãng gật đầu đồng ý việc này, từng đích thân tới Hắc Giao tộc, nghe nói rất găng với Nộ Lãng, không biết vì sao, cuối cùng Nộ Lãng vẫn đáp ứng, nhưng đối với Dương gia chúng ta vẫn không quá hữu hảo, ta nghĩ năm đó thủ đoạn của thái gia gia ngươi có lẽ có chỗ không ổn.
Thạch Nham ngẩn ra.
Nộ Lãng lúc ấy nói, cho Dương gia chúng ta thời gian để chứng minh, nếu Dương gia chúng ta chưởng quản thành hoang, thật sự có lợi đối với hải tộc, hắn mới tán thành địa vị của Dương gia chúng ta ở thành hoang. Thái gia gia ngươi thủ đoạn tuy rằng sắc bén, nhưng về sau quả thật đã quản lý thành hoang ngay ngắn có trật tự, sau khi Dương gia chúng ta chưởng quản thành hoang, đã chuyển vận đại lượng vật tư tu luyện tới thành hoang, khiến tất cả hải tộc đều được lợi. Sau đó Nộ Lãng mới xem như miễn cưỡng đáp ứng, thừa nhận địa vị bá chủ của Dương gia chúng ta ở thành hoang.
Hiện tại Nộ Lãng hình như không quá hài lòng?
Ừ, sau khi thái gia gia của ngươi bị giam cầm ở Ma Vực, chúng ta mất đi quyền khống chế Già La hải vực.Từ đó về sau, Dương gia chúng ta không có cách nào tiếp tục cung cấp đủ vật tư tu luyện cho thành hoang, điều này khiến cho Nộ Lãng rất bất mãn, có lẽ cũng bởi vì như vậy mới muốn khiến Dương gia chúng ta mất đi quyền khống chế thành hoang.
Dương Trác trầm mặt, suy nghĩ một chút: Nếu không phải Nộ Lãng có loại thái độ này thì ta nghĩ Minh Hải, Duyên Phong, Phó Hào cũng không dám có chủ ý với Dương gia chúng ta. Nộ Lãng tuy rằng không tự mình ra mặt, nhưng hắn chỉ cần tỏ thái độ cũng đủ khiến đám người Minh Hải dám làm càn rồi.
Chẳng trách.
Thạch Nham cũng dễ dàng lý giải, Nộ Lãng năm đó tán thành địa vị bá chủ của Dương gia, thuần túy là xuất phát từ lợi ích.
Hiện giờ Nộ Lãng nhìn thấy sau khi Dương gia cầm quyền ở thành hoang thì tộc nhân hải tộc có được nhiều lợi ích hơn, cho dù là trong lòng không công nhận, nhưng vì lợi ích, thân là tộc trưởng của một tộc, hắn chắc cũng biết nên quyết định như thế nào
.
Tình thế đã xảy ra biến hóa như vậy, Dương gia lộ ra dấu hiệu xuống dốc, lại trong thời gian năm ba năm không hề tiếp tục chuyển vận đại lượng vật tư tu luyện cho thành hoang. Nộ Lãng tất nhiên lòng có phê bình kín đáo, làm ra quyết định như vậy cũng là đương nhiên.
Đổi lại, nếu hắn đứng ở góc độ của Nộ Lãng, vốn đã nhìn Dương Thanh đế không vừa mắt, phát hiện Dương gia không thể tiếp tục mang đến lợi ích cho hắn, thì cũng sẽ quyết định như vậy.
Xem ra, phải nghĩ biện pháp thu phục Nộ Lãng đó, Nộ Lãng thân là đệ nhất cường giả của hải tộc, hắn không bắn tiếng, chắc là có thái độ muốn quan vọng.
Trầm ngâm một chút, Thạch Nham nhíu mày, cũng có chút phát sầu: Chỉ cần chúng ta Dương gia Chỉ cần chúng ta thể hiện ra thực lực lúc xưa, tiếp tục cung cấp tài liệu tu luyện cho hải tộc, ta nghĩ cho dù là Nộ Lãng trong lòng bất mãn thì cũng sẽ không nói gì. Chỉ có điều...
Tình huống hiện tại của Vô Tẫn hải rất đặc thù, Ma nhân, Minh nhân hoành hành, chiếm lấy Già La hải vực, Viên La hải vực, phía trên mặt biển đại chiến không ngớt, muốn duy trì kiểu mậu dịch này dưới loại thế cục này rõ ràng gian nan hơn rất nhiều.
Chính yếu là, Dương gia không nắm được quyền chủ đạo của Già La hải vực, lại không thể lớn mật làm việc trên mặt biển, lúc này nếu muốn thu thập đủ vật tư tu luyện trên mặt biển, so với trước kia thì khó khăn hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, nghĩ chắc Nộ Lãng cũng sẽ đồng ý, nhưng muốn giải quyết vấn đề này, trước mắt đích xác đúng là không dễ.
Chính là bởi vì thế cục rất phức tạp, không thể chuyển vận vật tư tu luyện cho hải tộc trong thành hoang, mới khiến hải tộc sinh oán hận, làm ra lần đại động tác này. Dương Trác than khẽ rồi bất đắc dĩ nói: Ta cũng biết vấn đề là ở đâu, nhưng biết thì sao? Thái gia gia của ngươi còn ở Ma Vực, trong thời gian ngắn chắc sẽ không về được Vô Tẫn hải, ở bên trên, thế lực khắp nơi đề phòng Dương gia chúng ta quá kỹ, không một đường đuổi giết tới tận đây đã là tốt lắm rồi, muốn thành lập cơ mậu dịch với bọn họ quả thực là không thể.
Đám người Dương Mộ, Dương Tuyết, Lý Phượng nhi cũng liên tục lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
Thạch Nham thở nhẹ một tiếng, nhìn một nhóm võ giả Xà Nhân tộc, kinh ngạc nói: Các nàng còn chưa đi à?
Đám người Dương Mộ cũng lộ ra thần sắc chú ý, đều nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy đams xà nhân Phỉ Nhã lúc này sau khi mọi người rời đi, chẳng những không đi mà còn đi về phía này.
Tộc trưởng Xà Nhân tộc Lệ Toa dáng vẻ bất phàm, vặn vẹo cái đuôi rắn đi tới phía trước kiến trúc chủ của Dương gia, nhìn về phía Dương Trác rồi bỗng nhiên ôn nhu nói: Không biết có thể đi lên không?
Dương Trác kinh ngạc một chút, nửa ngày sau mới gật dầu, nghiêm nghị nói: Lệ Toa tiền bối chịu hạ mình tới đây là chúng ta vinh hạnh của Dương gia là chúng ta, cho mời!
Thủ vệ bên dưới nghe thấy hắn phân phó thì cuống quít mở cửa đá, khom người đứng khoanh tay.
Lệ Toa cười cười, nói với Phỉ Nhã: Cùng đi lên với ta.
Hai xà nhân nữ tính từ dưới đi lên, không bao lâu liền đi tới phương vị của đám người Dương Trác.
Lệ Toa sau khi tới đây thì thuận tay kéo đấu lạp, tóc dài như thác nước rủ xuống, mềm mại như tơ lụa.
Một khuôn mặt kiều mỵ khêu gợi, môi màu đỏ thắm, mắt đẹp minh diễm động lòng người, màu da trắng như ngọc thạch.
Lệ Toa không hổ là mỹ nữ nổi tiếng nhất hải tộc, gợi cảm đẫy đà, tự nhiên tản mát ra ý nhị đoạt hồn phách của người ta,giống như một trái đào chín mọng, khiến cho người ta hận không thể hung hăng cắn một miếng, cực kỳ diễm mĩ.
Nàng ta vừa cởi đấu lạp, toàn bộ khán đài tựa hồ đều bỗng nhiên sáng lên, tất cả nam tính của Dương gia, bao gồm cả Dương Trác đều vẻ mặt chấn động, mắt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Thạch Nham cũng thầm khen trong lòng, kinh thán trước mị lực diễm lệ kinh người của nữ nhân này.
Nàng ta là mỹ phụ thành thục cấp bậc giống như Vũ Nhu của Bạch Dực tộc, cả người tản mát ra gợi cảm kinh người, quả thực là khắc tinh của tất cả nam nhân, khiến cho người ta tâm thần mê say, sinh ra cảm xúc muốn đè xuống đất rồi ve vuốt.
Tộc trưởng Lệ Toa.
Dương Trác khom người, xoay người hành lễ, vẻ mặt nghiêm nghị ngưng trọng.
Lệ Toa tiền bối.
Đám người Dương Mộ, Dương Chu ai nấy nín thở ngưng thần, nhìn không chớp mắt, đều biểu hiện ra vẻ tôn kính nên có.
Trong truyền thuyết, Lệ Toa này và Dương Thanh đế từng có một đoạn ái muội, tuy rằng Dương Thanh đế chưa bao giờ thừa nhận, nhưng người của Dương gia vẫn không dám lơ là với nữ nhân này.
Lệ Toa chỉ liếc Dương Trác một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Thạch Nham, ôn nhu nói: Anh hùng xuất thiếu niên, Dương Thanh đế năm đó khi bằng tuổi ngươi cũng không lợi hại như ngươi. Dương gia vẫn là Dương gia, đời này mạnh hơn đời trước, ta sớm biết là vậy mà.
Thạch Nham cười cười: Đa tạ tán thưởng.
Lệ Toa gật đầu, chỉ chỉ vào Phỉ Nhã bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: Đa tạ ngươi đã ra tay giúp bọn họ, nếu không có ngươi, có lẽ Phỉ Nhã bọn họ sẽ bị Ngân Giác Điện Man giết rồi.
Dương gia và Xà Nhân tộc trước nay rất hữu hảo, ta xuất thủ tương trợ cũng là đương nhiên, Lệ Toa tiền bối không cần khách khí. Thạch Nham cười cười, gật đầu với Phỉ Nhã.
Mắt đẹp Phỉ Nhã lóe ra thần sắc khác thường, cười nói: Tên gia hỏa ngươi thật sự là khiến cho người ta giật mình, ta lúc trước đã xem thường ngươi. Ừ, ta lúc trước làm sao mà tin được ngươi có thể giải quyết nguy cơ của thành hoang, không ngờ ngươi chẳng những giết Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm, mà còn có thể khiến Bào A, Bào Văn đều thừa nhận quyền chủ đạo của Dương gia các ngươi, là ta coi thường ngươi.
Thạch Nham bật cười lắc đầu nói: Ngươi không cần giải thích, ta cũng cám ơn. Dọc theo đường đi, nếu không có ngươi nói cho ta biết tư liệu về đám người Minh Hải, thì ta cũng sẽ không có nắm chắc như vậy. Ừ, cũng nhờ ngươi nói mà ta biết nên quyết định thế nào, ta phải cám ơn ngươi.
Các võ giả tụ tập trong Dương gia nhìn thấy biến cố của thành hoang hôm nay, đều biết Dương gia không có náo nhiệt gì để xem nữa, cũng lần lượt rời đi.
Không bao lâu sau, cao thủ nhân tộc, hải tộc ở Dương gia đều lặng lẽ rút đi.
Thạch Nham đi tới bên cạnh đám người Dương Mộ, từ xa nhìn đám người rời đi, mỉm cười, nói với Dương Trác: Đại bá, hiện tại ngươi chắc hài lòng rồi chứ? Hôm nay bốn người đến phạm, đã toàn bộ bị tru sát, về phần người đi theo bọn họ thì ta thấy cũng không cần thiết đuổi tận giết tuyệt. Dù sao, tương lai của thành hoang vẫn cần dựa vào bọn người kia.
Dương Trác cảm thấy mỹ mãn, liên tục gật đầu: Tiểu tử ngươi quả nhiên là không bình thường, ta thực sự không ngờ ngươi có biện pháp bức hai huynh đệ Bào A, Bào Văn gật đầu. Ha ha, xem ra thái gia gia ngươi quả nhiên tính toán không chút sơ hở, có ngươi ở Dương gia, thành hoang chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Đám đệ tử của Dương gia cũng đều mỉm cười, tán thưởng thủ đoạn của hắn bất phàm.
Hắc Giao tộc đó? Thạch Nham nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: Nghe nói Hắc Giao tộc chính là chủng tộc cường đại nhất của hải tộc, so với Ngân Sa tộc, Xà Nhân tộc, Thủy Hạt tộc thì lợi hại hơn nhiều, tộc trưởng Hắc Giao tộc Nộ Lãng hình như có tu vi Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, được xưng là đệ nhất cường giả dưới đáy biển, có phải như vậy hay không?
Dương Trác nghe hắn nhắc tới Hắc Giao tộc thì sắc mặt không khỏi biến đổi, gật đầu thở dài: Không sai.
Hắc Giao tộc đối với Dương gia chúng ta thái độ có phải rất không hữu hảo hay không?
Thật là như vậy.
Vì sao?
Năm đó thái gia gia của ngươi tới đáy biển, muốn giành quyền chủ đạo của thành hoang, khi đó Ngân Sa tộc, Thủy Hạt tộc, Xà Nhân tộc đều đồng ý, chỉ có Nộ Lãng của Hắc Giao tộc không đáp ứng. Nộ Lãng không đáp ứng, Ngân Huy, Lệ Toa tỏ thái độ cũng vô dụng, thái gia gia của ngươi để khiến Nộ Lãng gật đầu đồng ý việc này, từng đích thân tới Hắc Giao tộc, nghe nói rất găng với Nộ Lãng, không biết vì sao, cuối cùng Nộ Lãng vẫn đáp ứng, nhưng đối với Dương gia chúng ta vẫn không quá hữu hảo, ta nghĩ năm đó thủ đoạn của thái gia gia ngươi có lẽ có chỗ không ổn.
Thạch Nham ngẩn ra.
Nộ Lãng lúc ấy nói, cho Dương gia chúng ta thời gian để chứng minh, nếu Dương gia chúng ta chưởng quản thành hoang, thật sự có lợi đối với hải tộc, hắn mới tán thành địa vị của Dương gia chúng ta ở thành hoang. Thái gia gia ngươi thủ đoạn tuy rằng sắc bén, nhưng về sau quả thật đã quản lý thành hoang ngay ngắn có trật tự, sau khi Dương gia chúng ta chưởng quản thành hoang, đã chuyển vận đại lượng vật tư tu luyện tới thành hoang, khiến tất cả hải tộc đều được lợi. Sau đó Nộ Lãng mới xem như miễn cưỡng đáp ứng, thừa nhận địa vị bá chủ của Dương gia chúng ta ở thành hoang.
Hiện tại Nộ Lãng hình như không quá hài lòng?
Ừ, sau khi thái gia gia của ngươi bị giam cầm ở Ma Vực, chúng ta mất đi quyền khống chế Già La hải vực.Từ đó về sau, Dương gia chúng ta không có cách nào tiếp tục cung cấp đủ vật tư tu luyện cho thành hoang, điều này khiến cho Nộ Lãng rất bất mãn, có lẽ cũng bởi vì như vậy mới muốn khiến Dương gia chúng ta mất đi quyền khống chế thành hoang.
Dương Trác trầm mặt, suy nghĩ một chút: Nếu không phải Nộ Lãng có loại thái độ này thì ta nghĩ Minh Hải, Duyên Phong, Phó Hào cũng không dám có chủ ý với Dương gia chúng ta. Nộ Lãng tuy rằng không tự mình ra mặt, nhưng hắn chỉ cần tỏ thái độ cũng đủ khiến đám người Minh Hải dám làm càn rồi.
Chẳng trách.
Thạch Nham cũng dễ dàng lý giải, Nộ Lãng năm đó tán thành địa vị bá chủ của Dương gia, thuần túy là xuất phát từ lợi ích.
Hiện giờ Nộ Lãng nhìn thấy sau khi Dương gia cầm quyền ở thành hoang thì tộc nhân hải tộc có được nhiều lợi ích hơn, cho dù là trong lòng không công nhận, nhưng vì lợi ích, thân là tộc trưởng của một tộc, hắn chắc cũng biết nên quyết định như thế nào
.
Tình thế đã xảy ra biến hóa như vậy, Dương gia lộ ra dấu hiệu xuống dốc, lại trong thời gian năm ba năm không hề tiếp tục chuyển vận đại lượng vật tư tu luyện cho thành hoang. Nộ Lãng tất nhiên lòng có phê bình kín đáo, làm ra quyết định như vậy cũng là đương nhiên.
Đổi lại, nếu hắn đứng ở góc độ của Nộ Lãng, vốn đã nhìn Dương Thanh đế không vừa mắt, phát hiện Dương gia không thể tiếp tục mang đến lợi ích cho hắn, thì cũng sẽ quyết định như vậy.
Xem ra, phải nghĩ biện pháp thu phục Nộ Lãng đó, Nộ Lãng thân là đệ nhất cường giả của hải tộc, hắn không bắn tiếng, chắc là có thái độ muốn quan vọng.
Trầm ngâm một chút, Thạch Nham nhíu mày, cũng có chút phát sầu: Chỉ cần chúng ta Dương gia Chỉ cần chúng ta thể hiện ra thực lực lúc xưa, tiếp tục cung cấp tài liệu tu luyện cho hải tộc, ta nghĩ cho dù là Nộ Lãng trong lòng bất mãn thì cũng sẽ không nói gì. Chỉ có điều...
Tình huống hiện tại của Vô Tẫn hải rất đặc thù, Ma nhân, Minh nhân hoành hành, chiếm lấy Già La hải vực, Viên La hải vực, phía trên mặt biển đại chiến không ngớt, muốn duy trì kiểu mậu dịch này dưới loại thế cục này rõ ràng gian nan hơn rất nhiều.
Chính yếu là, Dương gia không nắm được quyền chủ đạo của Già La hải vực, lại không thể lớn mật làm việc trên mặt biển, lúc này nếu muốn thu thập đủ vật tư tu luyện trên mặt biển, so với trước kia thì khó khăn hơn rất nhiều.
Chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này, nghĩ chắc Nộ Lãng cũng sẽ đồng ý, nhưng muốn giải quyết vấn đề này, trước mắt đích xác đúng là không dễ.
Chính là bởi vì thế cục rất phức tạp, không thể chuyển vận vật tư tu luyện cho hải tộc trong thành hoang, mới khiến hải tộc sinh oán hận, làm ra lần đại động tác này. Dương Trác than khẽ rồi bất đắc dĩ nói: Ta cũng biết vấn đề là ở đâu, nhưng biết thì sao? Thái gia gia của ngươi còn ở Ma Vực, trong thời gian ngắn chắc sẽ không về được Vô Tẫn hải, ở bên trên, thế lực khắp nơi đề phòng Dương gia chúng ta quá kỹ, không một đường đuổi giết tới tận đây đã là tốt lắm rồi, muốn thành lập cơ mậu dịch với bọn họ quả thực là không thể.
Đám người Dương Mộ, Dương Tuyết, Lý Phượng nhi cũng liên tục lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
Thạch Nham thở nhẹ một tiếng, nhìn một nhóm võ giả Xà Nhân tộc, kinh ngạc nói: Các nàng còn chưa đi à?
Đám người Dương Mộ cũng lộ ra thần sắc chú ý, đều nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy đams xà nhân Phỉ Nhã lúc này sau khi mọi người rời đi, chẳng những không đi mà còn đi về phía này.
Tộc trưởng Xà Nhân tộc Lệ Toa dáng vẻ bất phàm, vặn vẹo cái đuôi rắn đi tới phía trước kiến trúc chủ của Dương gia, nhìn về phía Dương Trác rồi bỗng nhiên ôn nhu nói: Không biết có thể đi lên không?
Dương Trác kinh ngạc một chút, nửa ngày sau mới gật dầu, nghiêm nghị nói: Lệ Toa tiền bối chịu hạ mình tới đây là chúng ta vinh hạnh của Dương gia là chúng ta, cho mời!
Thủ vệ bên dưới nghe thấy hắn phân phó thì cuống quít mở cửa đá, khom người đứng khoanh tay.
Lệ Toa cười cười, nói với Phỉ Nhã: Cùng đi lên với ta.
Hai xà nhân nữ tính từ dưới đi lên, không bao lâu liền đi tới phương vị của đám người Dương Trác.
Lệ Toa sau khi tới đây thì thuận tay kéo đấu lạp, tóc dài như thác nước rủ xuống, mềm mại như tơ lụa.
Một khuôn mặt kiều mỵ khêu gợi, môi màu đỏ thắm, mắt đẹp minh diễm động lòng người, màu da trắng như ngọc thạch.
Lệ Toa không hổ là mỹ nữ nổi tiếng nhất hải tộc, gợi cảm đẫy đà, tự nhiên tản mát ra ý nhị đoạt hồn phách của người ta,giống như một trái đào chín mọng, khiến cho người ta hận không thể hung hăng cắn một miếng, cực kỳ diễm mĩ.
Nàng ta vừa cởi đấu lạp, toàn bộ khán đài tựa hồ đều bỗng nhiên sáng lên, tất cả nam tính của Dương gia, bao gồm cả Dương Trác đều vẻ mặt chấn động, mắt không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng.
Thạch Nham cũng thầm khen trong lòng, kinh thán trước mị lực diễm lệ kinh người của nữ nhân này.
Nàng ta là mỹ phụ thành thục cấp bậc giống như Vũ Nhu của Bạch Dực tộc, cả người tản mát ra gợi cảm kinh người, quả thực là khắc tinh của tất cả nam nhân, khiến cho người ta tâm thần mê say, sinh ra cảm xúc muốn đè xuống đất rồi ve vuốt.
Tộc trưởng Lệ Toa.
Dương Trác khom người, xoay người hành lễ, vẻ mặt nghiêm nghị ngưng trọng.
Lệ Toa tiền bối.
Đám người Dương Mộ, Dương Chu ai nấy nín thở ngưng thần, nhìn không chớp mắt, đều biểu hiện ra vẻ tôn kính nên có.
Trong truyền thuyết, Lệ Toa này và Dương Thanh đế từng có một đoạn ái muội, tuy rằng Dương Thanh đế chưa bao giờ thừa nhận, nhưng người của Dương gia vẫn không dám lơ là với nữ nhân này.
Lệ Toa chỉ liếc Dương Trác một cái rồi thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Thạch Nham, ôn nhu nói: Anh hùng xuất thiếu niên, Dương Thanh đế năm đó khi bằng tuổi ngươi cũng không lợi hại như ngươi. Dương gia vẫn là Dương gia, đời này mạnh hơn đời trước, ta sớm biết là vậy mà.
Thạch Nham cười cười: Đa tạ tán thưởng.
Lệ Toa gật đầu, chỉ chỉ vào Phỉ Nhã bên cạnh rồi nhẹ giọng nói: Đa tạ ngươi đã ra tay giúp bọn họ, nếu không có ngươi, có lẽ Phỉ Nhã bọn họ sẽ bị Ngân Giác Điện Man giết rồi.
Dương gia và Xà Nhân tộc trước nay rất hữu hảo, ta xuất thủ tương trợ cũng là đương nhiên, Lệ Toa tiền bối không cần khách khí. Thạch Nham cười cười, gật đầu với Phỉ Nhã.
Mắt đẹp Phỉ Nhã lóe ra thần sắc khác thường, cười nói: Tên gia hỏa ngươi thật sự là khiến cho người ta giật mình, ta lúc trước đã xem thường ngươi. Ừ, ta lúc trước làm sao mà tin được ngươi có thể giải quyết nguy cơ của thành hoang, không ngờ ngươi chẳng những giết Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm, mà còn có thể khiến Bào A, Bào Văn đều thừa nhận quyền chủ đạo của Dương gia các ngươi, là ta coi thường ngươi.
Thạch Nham bật cười lắc đầu nói: Ngươi không cần giải thích, ta cũng cám ơn. Dọc theo đường đi, nếu không có ngươi nói cho ta biết tư liệu về đám người Minh Hải, thì ta cũng sẽ không có nắm chắc như vậy. Ừ, cũng nhờ ngươi nói mà ta biết nên quyết định thế nào, ta phải cám ơn ngươi.
/1608
|