Ngươi muốn tới thành hoang dưới đáy biển?
Cù Nghiễn Tình cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu: Thành hoang dưới đáy biển phi thường hỗn loạn. Có hải tộc, yêu tộc, còn có võ giả nhân loại, đó là một khu vực hỗn tạp các loại tộc. Từ trước tới giờ, thành hoang dưới đáy biển chinh chiến liên tục, tựa hồ chưa bao giờ thái bình. Năm đó Dương gia các ngươi khi cường thịnh, hải tộc vẫn nể mặt mũi của Dương gia, hiện tại Dương Thanh đế bị nhốt, có lẽ cả đời không thể thoát khỏi giam cầm. Lúc này hải tộc không nhất định sẽ tiếp tục nể mặt các ngươi, ta nghĩ Dương Mạc bọn họ ở thành hoang, ngày tháng cũng không sung sướng gì, ngươi đi xuống cũng không thay đổi được gì đâu.
Thạch Nham trầm mặc, cười cười. Không để lời nói của nàng ta ở trong lòng.
Ngươi tốt nhất hay là rời xa Vô Tẫn hải đi. Cù Nghiễn Tình mắt sáng lên, thành khẩn nói: Ngươi không giống với những người của Dương gia bình thường. Thế lực khắp nơi trong Vô Tẫn hải biết rõ đám người Dương Mộ ở thành hoang, thì cũng sẽ không làm gì, nhưng nếu biết ngươi ở thành hoang thì e là sẽ không...
Hả? Thạch Nham nhướng mày: Lời này là sao?
Đám người Dương Mạc này cho dù là còn sống thì cũng không thể chấn hưng được Dương gia, bọn họ không thể làm Dương gia một lần nữa quật khởi ở Vô Tẫn hải, uy hiếp đối với người khác cũng sẽ không quá lớn. Cù Nghiễn Tình sắc mặt ngưng trọng: Nhưng ngươi thì khác, ngươi đã khiến các thủ lãnh của thế lực Vô Tẫn hải nhận thức đến được ngươi có tiềm lực vô cùng, biểu hiện của ngươi thậm chí vượt qua cả Dương Thanh đế lúc trẻ tuổi, nếu cho ngươi nhiều thời giờ để tĩnh tu thì một ngày kia, ngươi có lẽ sẽ có thể thay thế được Dương Thanh đế, khiến Dương gia chấn hưng trở lại, một lần nữa đứng vững ở Vô Tẫn hải.
Thạch Nham nhếch miệng, bật cười hắc hắc. Lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, gật đầu nói: Cám ơn, cám ơn.
Bọn họ sẽ không để mặc ngươi đâu. Một khi tin tức ngươi ở thành hoang được truyền ra, chắc người của Vô Tẫn hải sẽ tìm đến đối phó ngươi. sự uy hiếp của ngươi là rất lớn, rất nhiều người đã sợ ngươi, sẽ không cho ngươi thời gian để trưởng thành. Bọn họ sợ ngươi sẽ trở thành một Dương Thanh đế khác. Cù Nghiễn Tình vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm trang nói.
Làm thế nào để tới thành hoang đáy biển? Thạch Nham mắt điếc tai ngơ đối với sự khuyên bảo của nàng ta, mỉm cười nói: Ta tất nhiên là phải tới thành hoang, những người đó thực sự muốn làm gì ta thì cứ để họ tới, ngươi xem ta có thể sống tiếp tốt hay không nhé.
Khổ tu trong ám từ vụ chướng lâu như vậy. Hắn vừa mới bước vào thiên vị chi cảnh, hơn nữa đã khiến Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa một lần nữa đạt được năng lượng, vào thời khắc mấu chốt. Nếu có thể khiến thể trọng của tam đại sinh mệnh này hỗn hợp lại, mượn dùng cự kiếm thần bí sắc bén. Hắn tự tin trừ phi Dương Dực Thiên, Tào Thu Đạo tự thân xuất mã, nếu không cũng đừng hòng làm gì được hắn.
Tình thế của Vô Tẫn hải ác liệt như vậy, hắn không tin nhân vật như Dương Dực Thiên, Tào Thu Đạo sẽ vì vì một tên tiểu bối còn chưa chân chính cường đại mà một đường đuổi giết tới thành hoang.
Nhiều nhất cũng chỉ là loại nhân vật như Cổ Tiêu, Vu Cầm tới, nhân vật như vậy thì hắn dĩ nhiên không sợ.
Ngươi thực sự muốn đi ư? Cù Nghiễn Tình sắc mặt phát lạnh, có chút tức giận đối với sự ngoan cố của hắn: Ngươi tới thì sao? Tình thế của Vô Tẫn hải phức tạp như vậy, Dương gia lại không thể giúp gì cho ngươi, việc gì phải ở lại? Với tiềm lực của ngươi. Qua mười năm sau tất nhiên có thể bước trên đỉnh phong. Đến lúc đó trở về Vô Tẫn hải thì ai có thể đối phó ngươi nữa.
Ý ta đã quyết. Thạch Nham cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta. Bỗng nhiên nói: Ngươi tựa hồ rất quan tâm ta thì phải?
Cù Nghiễn Tình vẻ mặt cứng đờ, chợt tức giận nói: Ta chỉ là không muốn nhìn ngươi chết sớm thôi! Ngươi còn sống thì có lẽ tương lai có thể làm chút gì đó cho Vô Tẫn hải, có lẽ có thể giống như Âu Dương Lạc Sương, Hạ Khinh Hậu. Tạo ra uy hiếp cho Ma Đế, Minh vương, có lẽ có thể khiến Vô Tẫn hải không đến mức lưu lạc vào trong tay dị tộc.
Vô Tẫn hải sẽ biến thành thế nào thì ta không quan tâm. Thạch Nham lạnh giọng, không kiên nhẫn nói: Nói đi, làm thế nào để tiến vào thành hoang.
Cù Nghiễn Tình trầm mặc, cắn răng quay đầu không nhìn hắn, tựa hồ đang tức giận.
Thạch Nham ngạc nhiên: Nữ nhân như ngươi, chẳng lẽ thực sự có tình ý với ta ư? Sửng sốt trong chốc lát, Thạch Nham không hiểu ra sao, có chút mạc danh kỳ diệu hỏi.
Cù Nghiễn Tình căm tức không thôi, cuối cùng không che giấu nữa, thở phì phì nói: Trước kia Dương gia các ngươi có truyền tống trận liên thông với thành hoang, chính ở trên Bất Tử đảo. Hiện tại Bất Tử đảo đã thành hành cung của tam đại Minh vương, ngươi đi vào trong đó thì chỉ có đường chết, ngoài ra, ngươi có thể tự lặn xuống biển, thành hoang đó ở ngay phía dưới Già La hải vực. Ngươi tự xuống đáy biển mà tìm, nếu có thể tìm được thì là tự ngươi muốn chết, ta lười chẳng muốn quản ngươi.
Thạch Nham cũng không tức giận, cười bảo: Như vậy rất tốt. Ta lần này tới đây cũng thật không ngờ sẽ hội ngộ ngươi. Ừ, xem ra ngươi còn có chút nhân tình, tương lai nếu có một ngày, ta muốn tiêu diệt Thiên Trì Thánh Địa thì sẽ nhớ tình nghĩa hôm nay, cho ngươi được bình yên vô sự.
Cuồng vọng!
Ha ha, lão tử trước giờ rất cuồng vọng. Mỹ nữ, tạm biệt, tin tức ta tới đây tìm ngươi, tùy ngươi báo lên hay không báo lên, ta cũng sợ Thiên Trì Thánh Địa các ngươi phái người đuổi giết ta.
Ta không nhàm chán như vậy đâu.
Vậy ngày sau gặp lại.
Thạch Nham cũng không lằng nhằng, cười ha ha một tiếng rồi bỗng nhiên vươn tay ra đột nhiên sờ mặt nàng ta. Còn khen một tiếng rồi lúc này mới bình tĩnh rời khỏi.
Vừa đi ra khỏi nhà ngói này, hắn lập tức hóa thành một đạo điện quang, nhanh chóng ra khỏi hòn đảo này.
Cù Nghiễn Tình ngồi bất động tại chỗ, mắt đẹp lóe ra thần thái phức tạp, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nửa ngày sau nàng ta lắc đầu, ngọc thủ vuốt ve má được Thạch Nham sờ, thấp giọng thì thào: Sống cho tốt nhé, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Tên đăng đồ tử đáng giận!
Rời khỏi Hắc Thủy hải vực, Thạch Nham lẻ loi một mình đi về phía Già La hải vực, đi tới bên rìa Già La hải vực, nhìn minh khí âm hàn lượn lờ trên trời, sắc mặt hắn dần dần sầm xuống.
Lạnh lùng nhìn trong chốc lát, cả người hắn sáng lên, dùng ô quang thuẫn bọc thân thể lại rồi chui xuống biển.
Nước biển xanh mướt, thỉnh thoảng lại có người cá bay qua. Tảo biển xanh mượt, thế giới dưới đáy biển lung linh màu, mê ly động lòng người.
Một đường lặn xuống. Thủy áp không ngừng tăng cường, ép xuống ô quang thuẫn.
Ô quang thuẫn lóe ra ô quang, vẫn chưa bởi vì thủy áp tăng cường mà biến hình, từng dòng tinh nguyên chậm rãi rót vào trong đó, ánh sáng của ô quang thuẫn dần dần khuếch tán, khiến hắn có thể hoạt động tay chân bên trong, vận dụng đủ loại lực lượng trên người.
Mặc dù là ở trong nước biển, tinh thần trên trời vẫn có thể thấy được, cũng có thể thẩm thấu, lặng lẽ rót vào trong cơ thể hắn.
Thân thể ở trong ô quang thuẫn, cảm thụ được tinh thần chi năng rót vào, Thạch Nham nhắm mắt lại, chìm tâm thần vào tinh thần vũ hồn.
Tâm thần nhập vào trong đó, giống như tiến vào tinh hải vô ngần, như là chậm rãi chạy trong tinh vực, chung quanh tựa hồ có vô số tinh thần chi quang lóe ra, phóng xuất ra tinh thần chi lực bất diệt, lưu chuyển chí lý của thiên địa tinh thần.
Hắn như là biến thành một quang điểm tinh thần nhỏ bé, chạy trong tinh vực, thể ngộ sự ảo diệu của tinh hải, quên mất cả bản thân, toàn thân tâm đầu nhập vào trong đó.
Lĩnh ngộ tinh thần vũ hồn, đây là một quá trình thong thả, cần không ngừng cố gắng, cần kiên trì bền bỉ khổ tu, còn cần một số ngộ đạo.
Thiên vị cảnh, lĩnh ngộ lĩnh ngộ các loại chân lý trong thiên địa, mới có thể khiến cảnh giới được thăng hoa, bước vào trình tự mới.
Trong ám từ vụ chướng hắn đã sớm biết rằng võ giả thiên vị cảnh khác võ giả niết bàn cảnh rất nhiều. Đó là ở nắm giữ và lĩnh ngộ ý cảnh.
Thân hoài ba loại vũ hồn bất tử, thạch hóa, tinh thần, chỉ cần nhận thức được chân lý của một loại vũ hồn trong đó, khiến tinh thần linh hồn đạt được thăng hoa, hắn còn có khả năng tiến thêm một bước, bước vào trình tự mới.
Minh bạch điểm này, hắn đã coi ba loại ý cảnh vũ hồn này trở thành mục tiêu chủ yếu kế tiếp.
Thông qua cách nói của đám người Thải Y, hắn biết loại vũ hồn có được này bởi vì không trải qua tu luyện hệ thống, muốn lĩnh ngộ được chân lý của ý cảnh trong đó thì gian nan hơn bình thường rất nhiều.
chính vì vậy hắn mới không dám lười biếng, cứ mỗi khi nhàn rỗi là lại sẽ lĩnh ngộ sự ảo diệu của ý cảnh.
Khi từ ám từ vụ chướng về, hắn vẫn nghiên cứu sâu bất tử võ hồn, thường xuyên dùng khí để cắt qua ngón tay, dùng tâm thần để thể ngộ sự khôi phục của bất tử võ hồn đối với nhục thân, thông qua da thịt tự khỏi, để thể ngộ sự ảo diệu của bất tử võ hồn.
Nhưng bởi vì hiểu biết về bất tử võ hồn không phải quá sâu sắc. Dọc theo đường đi ảo diệu hắn lĩnh ngộ được cũng không nhiều, tựa hồ rất khó nắm bắt được nhân tố mấu chốt.
Bất tử chi huyết rốt cuộc có gì diệu dụng thì hắn cũng không rõ. Lần này về Vô Tẫn hải, tìm tiền bối của Dương gia để hỏi tác dụng ảo diệu chân chính của bất tử võ hồn chính là một trong muốn mục đích chủ yếu của hắn.
Từ sau khi tiến vào Vô Tẫn hải, Dương Thanh đế tựa hồ vẫn chú ý hắn, Dương gia cũng giúp hắn không ít.
Lúc nguy nan này, hắn cảm thấy nên đi cùng với Dương gia, góp một phần sức làm chút chuyện cho Dương gia.
Còn nữa, hắn cửu ngưỡng đại danh của Dương Thanh đế đã lâu. Lại thủy chung chưa được chính mắt nhìn thấy, đối với hắn mà nói thì chính là một chuyện đáng tiếc nuối.
Hắn luôn cảm thấy hắn cần phải gặp mặt Dương Thanh đế một lần, thỉnh giáo diệu dụng của bất tử chi huyết từ kẻ kiêu hùng của Dương gia này.
Sa vào trong lĩnh ngộ tinh thần vũ hồn. trong ô quang thuẫn. Hắn không biết thời gian trôi qua thế nào, cứ chậm rãi chìm vào đáy biển.
Thạch Nham bỗng nhiên tỉnh lại.
Trong ô quang thuẫn. Hắn mở hai mắt, cau mày nhìn về phía trước, trên mặt có chút kinh ngạc.
Một đám người dị tộc tay người thân rắn trường mâu dao xao, đi lại tới lui tuần tra trong nước biển Ở phía trước, đang chậm rãi tiến về phía hắn.
Cầm đầu là một nữ nhân tay người thân rắn, thân trên mạn diệu động lòng người, đường cong lung linh, đôi mắt xanh biếc. Khuôn mặt diễm lệ. Bên đưới thì là một cái đuôi rắn dài, trên đuôi rắn có hoa văn vòng tròn màu xám, nàng ta vặn vẹo đuôi rắn. Tốc độ rất nhanh, như một đạo hào quang màu xanh lục đi lại trong nước biển.
Phía sau nàng ta, năm dị tộc nhân tay người thân rắn đều là võ giả, biết vận dụng năng lượng thiên địa, tu vi đều là địa vị cảnh, ai nấy tay cầm đao xoa, ánh mắt khốc liệt. Xà nhân tộc!
Cù Nghiễn Tình cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu: Thành hoang dưới đáy biển phi thường hỗn loạn. Có hải tộc, yêu tộc, còn có võ giả nhân loại, đó là một khu vực hỗn tạp các loại tộc. Từ trước tới giờ, thành hoang dưới đáy biển chinh chiến liên tục, tựa hồ chưa bao giờ thái bình. Năm đó Dương gia các ngươi khi cường thịnh, hải tộc vẫn nể mặt mũi của Dương gia, hiện tại Dương Thanh đế bị nhốt, có lẽ cả đời không thể thoát khỏi giam cầm. Lúc này hải tộc không nhất định sẽ tiếp tục nể mặt các ngươi, ta nghĩ Dương Mạc bọn họ ở thành hoang, ngày tháng cũng không sung sướng gì, ngươi đi xuống cũng không thay đổi được gì đâu.
Thạch Nham trầm mặc, cười cười. Không để lời nói của nàng ta ở trong lòng.
Ngươi tốt nhất hay là rời xa Vô Tẫn hải đi. Cù Nghiễn Tình mắt sáng lên, thành khẩn nói: Ngươi không giống với những người của Dương gia bình thường. Thế lực khắp nơi trong Vô Tẫn hải biết rõ đám người Dương Mộ ở thành hoang, thì cũng sẽ không làm gì, nhưng nếu biết ngươi ở thành hoang thì e là sẽ không...
Hả? Thạch Nham nhướng mày: Lời này là sao?
Đám người Dương Mạc này cho dù là còn sống thì cũng không thể chấn hưng được Dương gia, bọn họ không thể làm Dương gia một lần nữa quật khởi ở Vô Tẫn hải, uy hiếp đối với người khác cũng sẽ không quá lớn. Cù Nghiễn Tình sắc mặt ngưng trọng: Nhưng ngươi thì khác, ngươi đã khiến các thủ lãnh của thế lực Vô Tẫn hải nhận thức đến được ngươi có tiềm lực vô cùng, biểu hiện của ngươi thậm chí vượt qua cả Dương Thanh đế lúc trẻ tuổi, nếu cho ngươi nhiều thời giờ để tĩnh tu thì một ngày kia, ngươi có lẽ sẽ có thể thay thế được Dương Thanh đế, khiến Dương gia chấn hưng trở lại, một lần nữa đứng vững ở Vô Tẫn hải.
Thạch Nham nhếch miệng, bật cười hắc hắc. Lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, gật đầu nói: Cám ơn, cám ơn.
Bọn họ sẽ không để mặc ngươi đâu. Một khi tin tức ngươi ở thành hoang được truyền ra, chắc người của Vô Tẫn hải sẽ tìm đến đối phó ngươi. sự uy hiếp của ngươi là rất lớn, rất nhiều người đã sợ ngươi, sẽ không cho ngươi thời gian để trưởng thành. Bọn họ sợ ngươi sẽ trở thành một Dương Thanh đế khác. Cù Nghiễn Tình vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm trang nói.
Làm thế nào để tới thành hoang đáy biển? Thạch Nham mắt điếc tai ngơ đối với sự khuyên bảo của nàng ta, mỉm cười nói: Ta tất nhiên là phải tới thành hoang, những người đó thực sự muốn làm gì ta thì cứ để họ tới, ngươi xem ta có thể sống tiếp tốt hay không nhé.
Khổ tu trong ám từ vụ chướng lâu như vậy. Hắn vừa mới bước vào thiên vị chi cảnh, hơn nữa đã khiến Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa một lần nữa đạt được năng lượng, vào thời khắc mấu chốt. Nếu có thể khiến thể trọng của tam đại sinh mệnh này hỗn hợp lại, mượn dùng cự kiếm thần bí sắc bén. Hắn tự tin trừ phi Dương Dực Thiên, Tào Thu Đạo tự thân xuất mã, nếu không cũng đừng hòng làm gì được hắn.
Tình thế của Vô Tẫn hải ác liệt như vậy, hắn không tin nhân vật như Dương Dực Thiên, Tào Thu Đạo sẽ vì vì một tên tiểu bối còn chưa chân chính cường đại mà một đường đuổi giết tới thành hoang.
Nhiều nhất cũng chỉ là loại nhân vật như Cổ Tiêu, Vu Cầm tới, nhân vật như vậy thì hắn dĩ nhiên không sợ.
Ngươi thực sự muốn đi ư? Cù Nghiễn Tình sắc mặt phát lạnh, có chút tức giận đối với sự ngoan cố của hắn: Ngươi tới thì sao? Tình thế của Vô Tẫn hải phức tạp như vậy, Dương gia lại không thể giúp gì cho ngươi, việc gì phải ở lại? Với tiềm lực của ngươi. Qua mười năm sau tất nhiên có thể bước trên đỉnh phong. Đến lúc đó trở về Vô Tẫn hải thì ai có thể đối phó ngươi nữa.
Ý ta đã quyết. Thạch Nham cười cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng ta. Bỗng nhiên nói: Ngươi tựa hồ rất quan tâm ta thì phải?
Cù Nghiễn Tình vẻ mặt cứng đờ, chợt tức giận nói: Ta chỉ là không muốn nhìn ngươi chết sớm thôi! Ngươi còn sống thì có lẽ tương lai có thể làm chút gì đó cho Vô Tẫn hải, có lẽ có thể giống như Âu Dương Lạc Sương, Hạ Khinh Hậu. Tạo ra uy hiếp cho Ma Đế, Minh vương, có lẽ có thể khiến Vô Tẫn hải không đến mức lưu lạc vào trong tay dị tộc.
Vô Tẫn hải sẽ biến thành thế nào thì ta không quan tâm. Thạch Nham lạnh giọng, không kiên nhẫn nói: Nói đi, làm thế nào để tiến vào thành hoang.
Cù Nghiễn Tình trầm mặc, cắn răng quay đầu không nhìn hắn, tựa hồ đang tức giận.
Thạch Nham ngạc nhiên: Nữ nhân như ngươi, chẳng lẽ thực sự có tình ý với ta ư? Sửng sốt trong chốc lát, Thạch Nham không hiểu ra sao, có chút mạc danh kỳ diệu hỏi.
Cù Nghiễn Tình căm tức không thôi, cuối cùng không che giấu nữa, thở phì phì nói: Trước kia Dương gia các ngươi có truyền tống trận liên thông với thành hoang, chính ở trên Bất Tử đảo. Hiện tại Bất Tử đảo đã thành hành cung của tam đại Minh vương, ngươi đi vào trong đó thì chỉ có đường chết, ngoài ra, ngươi có thể tự lặn xuống biển, thành hoang đó ở ngay phía dưới Già La hải vực. Ngươi tự xuống đáy biển mà tìm, nếu có thể tìm được thì là tự ngươi muốn chết, ta lười chẳng muốn quản ngươi.
Thạch Nham cũng không tức giận, cười bảo: Như vậy rất tốt. Ta lần này tới đây cũng thật không ngờ sẽ hội ngộ ngươi. Ừ, xem ra ngươi còn có chút nhân tình, tương lai nếu có một ngày, ta muốn tiêu diệt Thiên Trì Thánh Địa thì sẽ nhớ tình nghĩa hôm nay, cho ngươi được bình yên vô sự.
Cuồng vọng!
Ha ha, lão tử trước giờ rất cuồng vọng. Mỹ nữ, tạm biệt, tin tức ta tới đây tìm ngươi, tùy ngươi báo lên hay không báo lên, ta cũng sợ Thiên Trì Thánh Địa các ngươi phái người đuổi giết ta.
Ta không nhàm chán như vậy đâu.
Vậy ngày sau gặp lại.
Thạch Nham cũng không lằng nhằng, cười ha ha một tiếng rồi bỗng nhiên vươn tay ra đột nhiên sờ mặt nàng ta. Còn khen một tiếng rồi lúc này mới bình tĩnh rời khỏi.
Vừa đi ra khỏi nhà ngói này, hắn lập tức hóa thành một đạo điện quang, nhanh chóng ra khỏi hòn đảo này.
Cù Nghiễn Tình ngồi bất động tại chỗ, mắt đẹp lóe ra thần thái phức tạp, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nửa ngày sau nàng ta lắc đầu, ngọc thủ vuốt ve má được Thạch Nham sờ, thấp giọng thì thào: Sống cho tốt nhé, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu. Tên đăng đồ tử đáng giận!
Rời khỏi Hắc Thủy hải vực, Thạch Nham lẻ loi một mình đi về phía Già La hải vực, đi tới bên rìa Già La hải vực, nhìn minh khí âm hàn lượn lờ trên trời, sắc mặt hắn dần dần sầm xuống.
Lạnh lùng nhìn trong chốc lát, cả người hắn sáng lên, dùng ô quang thuẫn bọc thân thể lại rồi chui xuống biển.
Nước biển xanh mướt, thỉnh thoảng lại có người cá bay qua. Tảo biển xanh mượt, thế giới dưới đáy biển lung linh màu, mê ly động lòng người.
Một đường lặn xuống. Thủy áp không ngừng tăng cường, ép xuống ô quang thuẫn.
Ô quang thuẫn lóe ra ô quang, vẫn chưa bởi vì thủy áp tăng cường mà biến hình, từng dòng tinh nguyên chậm rãi rót vào trong đó, ánh sáng của ô quang thuẫn dần dần khuếch tán, khiến hắn có thể hoạt động tay chân bên trong, vận dụng đủ loại lực lượng trên người.
Mặc dù là ở trong nước biển, tinh thần trên trời vẫn có thể thấy được, cũng có thể thẩm thấu, lặng lẽ rót vào trong cơ thể hắn.
Thân thể ở trong ô quang thuẫn, cảm thụ được tinh thần chi năng rót vào, Thạch Nham nhắm mắt lại, chìm tâm thần vào tinh thần vũ hồn.
Tâm thần nhập vào trong đó, giống như tiến vào tinh hải vô ngần, như là chậm rãi chạy trong tinh vực, chung quanh tựa hồ có vô số tinh thần chi quang lóe ra, phóng xuất ra tinh thần chi lực bất diệt, lưu chuyển chí lý của thiên địa tinh thần.
Hắn như là biến thành một quang điểm tinh thần nhỏ bé, chạy trong tinh vực, thể ngộ sự ảo diệu của tinh hải, quên mất cả bản thân, toàn thân tâm đầu nhập vào trong đó.
Lĩnh ngộ tinh thần vũ hồn, đây là một quá trình thong thả, cần không ngừng cố gắng, cần kiên trì bền bỉ khổ tu, còn cần một số ngộ đạo.
Thiên vị cảnh, lĩnh ngộ lĩnh ngộ các loại chân lý trong thiên địa, mới có thể khiến cảnh giới được thăng hoa, bước vào trình tự mới.
Trong ám từ vụ chướng hắn đã sớm biết rằng võ giả thiên vị cảnh khác võ giả niết bàn cảnh rất nhiều. Đó là ở nắm giữ và lĩnh ngộ ý cảnh.
Thân hoài ba loại vũ hồn bất tử, thạch hóa, tinh thần, chỉ cần nhận thức được chân lý của một loại vũ hồn trong đó, khiến tinh thần linh hồn đạt được thăng hoa, hắn còn có khả năng tiến thêm một bước, bước vào trình tự mới.
Minh bạch điểm này, hắn đã coi ba loại ý cảnh vũ hồn này trở thành mục tiêu chủ yếu kế tiếp.
Thông qua cách nói của đám người Thải Y, hắn biết loại vũ hồn có được này bởi vì không trải qua tu luyện hệ thống, muốn lĩnh ngộ được chân lý của ý cảnh trong đó thì gian nan hơn bình thường rất nhiều.
chính vì vậy hắn mới không dám lười biếng, cứ mỗi khi nhàn rỗi là lại sẽ lĩnh ngộ sự ảo diệu của ý cảnh.
Khi từ ám từ vụ chướng về, hắn vẫn nghiên cứu sâu bất tử võ hồn, thường xuyên dùng khí để cắt qua ngón tay, dùng tâm thần để thể ngộ sự khôi phục của bất tử võ hồn đối với nhục thân, thông qua da thịt tự khỏi, để thể ngộ sự ảo diệu của bất tử võ hồn.
Nhưng bởi vì hiểu biết về bất tử võ hồn không phải quá sâu sắc. Dọc theo đường đi ảo diệu hắn lĩnh ngộ được cũng không nhiều, tựa hồ rất khó nắm bắt được nhân tố mấu chốt.
Bất tử chi huyết rốt cuộc có gì diệu dụng thì hắn cũng không rõ. Lần này về Vô Tẫn hải, tìm tiền bối của Dương gia để hỏi tác dụng ảo diệu chân chính của bất tử võ hồn chính là một trong muốn mục đích chủ yếu của hắn.
Từ sau khi tiến vào Vô Tẫn hải, Dương Thanh đế tựa hồ vẫn chú ý hắn, Dương gia cũng giúp hắn không ít.
Lúc nguy nan này, hắn cảm thấy nên đi cùng với Dương gia, góp một phần sức làm chút chuyện cho Dương gia.
Còn nữa, hắn cửu ngưỡng đại danh của Dương Thanh đế đã lâu. Lại thủy chung chưa được chính mắt nhìn thấy, đối với hắn mà nói thì chính là một chuyện đáng tiếc nuối.
Hắn luôn cảm thấy hắn cần phải gặp mặt Dương Thanh đế một lần, thỉnh giáo diệu dụng của bất tử chi huyết từ kẻ kiêu hùng của Dương gia này.
Sa vào trong lĩnh ngộ tinh thần vũ hồn. trong ô quang thuẫn. Hắn không biết thời gian trôi qua thế nào, cứ chậm rãi chìm vào đáy biển.
Thạch Nham bỗng nhiên tỉnh lại.
Trong ô quang thuẫn. Hắn mở hai mắt, cau mày nhìn về phía trước, trên mặt có chút kinh ngạc.
Một đám người dị tộc tay người thân rắn trường mâu dao xao, đi lại tới lui tuần tra trong nước biển Ở phía trước, đang chậm rãi tiến về phía hắn.
Cầm đầu là một nữ nhân tay người thân rắn, thân trên mạn diệu động lòng người, đường cong lung linh, đôi mắt xanh biếc. Khuôn mặt diễm lệ. Bên đưới thì là một cái đuôi rắn dài, trên đuôi rắn có hoa văn vòng tròn màu xám, nàng ta vặn vẹo đuôi rắn. Tốc độ rất nhanh, như một đạo hào quang màu xanh lục đi lại trong nước biển.
Phía sau nàng ta, năm dị tộc nhân tay người thân rắn đều là võ giả, biết vận dụng năng lượng thiên địa, tu vi đều là địa vị cảnh, ai nấy tay cầm đao xoa, ánh mắt khốc liệt. Xà nhân tộc!
/1608
|