Mây đen áp đỉnh, dầy đặc phía chân trời, khiến Vân Phong đảo không còn ánh sáng chiếu vào, hòn đảo vốn đang ấm áp bỗng nhiên trở nên âm trầm, hàn khí bức người.
mây đen chậm rãi hạ xuống một mảng rừng rậm phía dưới Vân Phong đảo, khí âm hàn tràn ngập tứ phương.
Thạch Nham cau mày, nhìn lên mây đen trên trời, trong lòng cả kinh, lặng lẽ che giấu khí tức trên người.
Chủ hồn Trong thức hải, con mắt thứ ba đột nhiên sáng ngời, phóng xuất ra tinh thần dị lực ngăn cản tất cả sự thăm dò của linh hồn, bọc lại toàn bộ thức hải của hắn, không cho bất kỳ thăm dò thần thức nào có thể tới gần.
Ẩn thân trong một gốc cây cổ thụ, xuyên thấu qua khe hở, hắn lặng lẽ nhìn ra xa.
Không bao lâu sau, ba đạo thân ảnh từ trong mây đen dần dần hiển hiện ra.
Một lão già tóc mai hoa râm, một thanh niên khí chất âm nhu, tướng mạo xuất chúng, người còn lại thì chính là Dịch Thúy Bích của Âm Mị tộc.
Ba người từ mây đen chui ra, đứng trong rừng rậm, vẻ mặt thong dong, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Từ xa xa nhìn về phía đó, Thạch Nham liếc lão già, tên thanh niên và Dịch Thúy Bích một cái, thấy họ thân thể đơn bạc, khí chất âm nhu băng hàn, tinh thần ba động cực kỳ mãnh liệt, cực kỳ am hiểu vận dụng năng lượng linh hồn.
Minh nhân!
Chỉ nhìn thoáng qua hắn liền khẳng định thân phận của hai người đó, thể chất của Minh nhân không giống với nhân loại và ma tộc, thể chất của bọn họ thiên hướng âm hàn, không thích lãng phí tinh lực để thối luyện nhục thân, coi tu luyện linh hồn trở thành mục tiêu cả đời, mỗi một Minh nhân đều thể chất âm hàn đơn bạc, tựa hồ rất yếu đuối, linh hồn thì lại phi thường lợi hại.
Khí chất và linh hồn ba động của hai người đó đại đồng tiểu dị với Dịch Thúy Bích, rõ ràng chính là một chủng tộc.
Thanh niên Âm nhu anh tuấn, ân cần nói cái gì đó với Dịch Thúy Bích, như đang chọc cho nàng ta vui, hình như là rất có tình ý với nàng ta, Dịch Thúy Bích thì vẻ mặt đạm mạc, đáp lại vài câu cho có lệ, rồi thúc giục thanh niên đó mau chóng hành động.
Lão già hẳn là rất che chở cho thanh niên, ánh mắt lãnh, thần thức vẫn đang tìm tòi, phòng ngừa có người lạ tới gần.
Ba người như là đang tìm gì đó, vừa nói chuyện vừa đi lại chung quanh, dần dần đi tới chỗ Thạch Nham ẩn thân.
Thúy Bích muội muội, lần này tìm được âm ngọc chi tinh, cha ta sẽ tự mình xuất thủ, để luyện chế một viên Âm Minh Hàn đan, giúp ngươi mở rộng thức hải ra gấp đôi, đề thăng năng lượng linh hồn của ngươi, giúp ngươi có thể sớm ngày đạt tới thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh, linh hồn sẽ tiến thêm một bước.
Thanh niên mỉm cười, đầy chờ mong nói: Luyện chế Âm Minh Hàn đan cực kỳ khó, ngưng luyện ngưng luyện ra một viên đan dược này là để có thể khiến phụ thân của ngươi thiệt tình đối đãi với chúng ta. Âm Mị tộc vốn là nhất mạch của Minh nhân, hiện giờ Minh nhân chúng ta chiếm được Già La hải vực, cùng hưởng tài nguyên tu luyện hiếm quý, dần dà, thế lực của Minh nhân chúng ta tất nhiên sẽ càng thêm cường đại, phụ thân ngươi thân là Thống lĩnh đời thứ ba của Âm Mị tộc, tương lai tất nhiên cũng sẽ tiến thêm một bước, có được lợi ích mà hắn đáng được có.
Dịch Thúy Bích chớp chớp mắt, thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thúy Bích muội muội, ngươi nói ta rốt cuộc có tật xấu gì? Vì sao ngươi vẫn không đáp ứng hôn sự của chúng ta? Thanh niên đành bất lực, vẻ mặt lo lắng: Thân phận địa vị của ta chẳng lẽ không xứng với ngươi ư? Một năm nay, ta đối với ngươi như thế nào ngươi chắc cũng rõ, những gì mà ta làm vẫn chưa đủ tốt ư?
Không phải không tốt, chỉ là ta không thích ngươi. Dịch Thúy Bích cuối cùng cũng không kiệm lời nữa, hừ lạnh một tiếng: Ta nhớ rõ lúc tước khi ta gặp ta có vô số hồng nhan, nữ nhân có quan hệ với ngươi không biết là có bao nhiêu. Bên cạnh ngươi chưa bao giờ thiếu nữ nhân, vì sao cứ mãi quấn lấy ta?
Ngươi không giống nữ nhân khác. Thanh niên ấm ức, nhấc tay thề thốt: Trước ngươi gặp ngươi, nữ nhân khác chỉ ta bạn trong trò chơi tình yêu của ta, ta chưa bao giờ động chân tình. Sau khi Nhìn thấy ngươi thì tất cả mới phát sinh biến hóa, vì ngươi, ta đã chặt đứt liên hệ với những nữ nhân này rồi, để ngươi thích ta, ta chẳng lẽ làm chưa đủ ư?
Dịch Thúy Bích tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Thanh niên đó bất đắc dĩ, tiếp tục dây dưa, ôm vẻ mặt chân tình, lời nói thắm thiết, bộ dạng như muốn moi móc tâm can ra cho nàng ta xem.
Trong lùm cầy, Thạch Nham lạnh lùng nhìn về phía đó, trong lòng cười lạnh.
Mới một năm thời gian, người của Âm Mị tộc không ngờ đã hoà mình với Minh nhân, xem ra đều là một chủng tộc, liên hệ lẫn nhau quả nhiên dễ dàng thân mật.
Thanh niên đau khổ theo đuổi Dịch Thúy Bích như vậy, nói không chừng cũng vì thân phận và địa vị của Dịch Thiên Mạc, vì có được sự thành tâm của Dịch Thiên Mạc, lúc này mới muốn tìm Dịch Thúy Bích để liên hôn, mục đích cũng để thực sự cột Âm Mị tộc và bản thân vào với nhau, để tránh Dịch Thiên Mạc có dị tâm.
Nhìn Dịch Thúy Bích đi thong thả trong trong rừng, phong tư yểu điệu, ánh mắt của Thạch Nham dần dần lạnh xuống.
Hắn nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Dịch Thúy Bích, ở cái nơi bị vứt bỏ đó, nữ nhân này lợi dụng ý thức linh hồn cường hãn trực tiếp phá tan thủ hộ tâm linh của hắn, chế trụ hắn, đem hắn dẫn vào cổ thành của Âm Mị tộc, sau đó hắn và nữ nhân này còn từng ở trong âm thú sơn cùng nhau liệp sát yêu thú, coi như là từng có một đoạn duyên phận.
Thời quá cảnh thiên, Âm Mị tộc từ chiến trường Vực Sâu đi ra, hoạt động trong Vô Tẫn hải, đi lại với Minh nhân, biến cố như vậy thực sự nằm ngoài ý liệu của hắn.
Lời thề lúc trước của ba người Dịch Thiên Mạc vẫn ở bên tai, nhưng lúc này bọn họ lại thần phục Minh nhân.
Tuy rằng chưa từng coi ba người Dịch Thiên Mạc là thủ hạ trung tâm, nhưng thấy cảnh tượng lúc này, trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Hắn biết đám người Dịch Thiên Mạc cũng xuất phát từ bất đắc dĩ.
Minh nhân và Ma nhân thật sự quá mạnh mẽ, võ giả của Vô Tẫn hải, bởi vì huyết thống tướng thừa của bọn họ và Ma nhân, Minh nhân cũng sẽ không coi bọn họ là đồng bọn, Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn tu vi bất phàm, nhưng so sánh với Ma Đế, Minh vương thì tất nhiên là không bằng.
Dưới tình thế không bằng người ta thì không thể không cúi đầu, để chủng tộc được tồn tại, vì hậu thế, bọn họ không thể không khuất phục, cuối cùng đi cùng Minh nhân, Ma nhân.
Thạch Nham cũng không bất ngờ.
Nếu hắn lúc trước có khả năng áp chế Ma Đế, có thể bảo toàn cho tộc nhân của Âm Mị tộc không chịu sự xâm hại của Ma nhân, nói không chừng đoàn người Đế Sơn cũng sẽ không phản bội, còn có thể đối đãi với hắn như chủ nhân.
Đáng tiếc, hắn tuy rằng cảnh giới tiến triển cực kỳ nhanh chóng, nhưng vẫn không thể bằng được Ma Đế đã tu luyện mấy trăm năm, mặc dù là dựa vào năng lượng của Thánh Linh Thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa, ba loại sinh mệnh thể kỳ dị này, cũng chỉ có thể đánh một trận với nhân vật như Ma chủ, chứ khó có thể chiếm được tiện nghi từ trong tay Ma Đế.
Mặc dù là hiện tại, hắn thực sự muốn chống lại loại nhân vật như Ba Tuần, Xích Diêm, cũng chỉ có thể thua trận, có khả năng chạy trốn hay không cũng còn khó nói.
Lúc trước Xích Diêm mượn dùng nhục thân của Tiêu Hàn Y, lực lượng thi triển ra đã kinh thiên động địa rồi, khiến hắn chỉ có thể dựa vào Dạ Trường Phong mới có thể chạy trốn, không có một chút sức hoàn thủ.
Hiện giờ hắn đã bước vào thiên vị cảnh, tam đại sinh mệnh một lần nữa đạt được năng lực, nếu dung hợp được với nhau, không biết có thể đánh một trận hay không.
Hắn vẫn không nắm chắc.
Lão già đi theo phía sau thanh niên hiển nhiên là cường giả của Minh nhân, tinh thần ba động như gió sắc, rừng rậm cành lá khi lão đi qua đều lay động, loại tinh thần ba động như như đao cắt này không có tu vi Thông thần chi cảnh thì e là không thi triển được.
Minh nhân Thông Thần cảnh nhận thức đối với linh hồn tuyệt đối là cực kỳ khủng bố.
Hắn theo bản năng nín thở ngưng thần, không sử dụng một phần lực lượng nào, lạnh lùng nhìn ba người này đi qua cách trăm mét, vẻ mặt trầm trọng.
Ba người Dịch Thúy Bích tới đây tựa hồ là đang tìm tài liệu tu luyện gì đó, đi một lát ở thượng du Vân Phong đảo rồi lạ chui vào trong mây đen.
Hắn cũng không biết ba người Dịch Thúy Bích có thu hoạch gì không, hắn không quan tâm, lưu lại Vân Phong đảo trong chốc lát ,do dự một chút rồi ly khai, bay tới Hắc Thủy hải vực.
Vân Mặc đảo.
Trên một hòn đảo nhỏ có rất nhiều Vân Mặc thạch của Hắc Thủy hải vực, trên đảo phóng bị sâm nghiêm, võ giả các loại cấp bậc đều đi lại bên ngoài hòn đảo, trên đảo cũng bố trí đủ loại kết giới kỳ dị, phòng ngừa dị tộc tấn công.
Chưa tới gần hòn đảo đó hắn đã nhìn thấy trên đảo bóng người lay động, rất nhiều rất nhiều đi đi lại lại.
Hòn đảo này thuộc về Thiên Trì Thánh Địa, võ giả trên đảo cũng đại đa số đến từ Thiên Trì Thánh Địa, hòn đảo cách Vân Phong đảo hơn ngàn dặm, không có Minh nhân và Ma nhân thường lui tới.
Đi tới bên ngoài hòn đảo, chỉ thấy một võ giả Bách kiếp cảnh tiến lên cao giọng hỏi thân phận của Thạch Nham.
Hắn nhìn thấy Thạch Nham chính là võ giả của nhân tộc, vốn cũng không muốn ngăn cản, hỏi thân phận cũng chỉ là làm theo phép mà thôi.
Thạch Nham nói qua vài câu, nói hắn chính là võ giả tu luyện một mình, liền được vào đảo.
Sau khi lên đảo, đưa một viên linh thạch trung phẩm, hắn liền nghe được một số tình huống trên đảo.
Vân Mặc đảo quả nhiên thuộc về Thiên Trì Thánh Địa, trên đảo không có bình dân, chỉ có trăm tên võ giả cảnh giới không ra gì tạm trú, chức trách chính là định kỳ tuần tra hải vực phụ cận, nghe ngóng hướng đi của Minh nhân và Ma nhân, Vân Mặc đảo lúc này có một võ giả của Thiên Trì Thánh Địa với giới niết bàn nhị trọng thiên cảnh làm chủ.
Ở giữa đảo có một tòa truyền tống trận định hướng, nối thẳng tới tổng bộ của Thiên Trì Thánh Địa.
Một khi võ giả trên đảo phát hiện chung quanh có Ma nhân, Minh nhân, sẽ trực tiếp tiến vào trong truyền tống trận định hướng, lập tức rời khỏi Vân Mặc đảo này, chờ sau khi tình thế bình ổn thì sẽ lại tới nơi này, tiếp tục nhìn trộm tình huống hải vực chung quanh, thu thập tin tức cho Thiên Trì Thánh Địa.
Hắc hắc, hôm nay thánh nữ của chúng ta đại giá quang lâm, tới đây tuần tra tình huống trên đảo, tên gia hỏa ngươi đã từng thấy thánh nữ của chúng ta chưa?
Người nọ được Thạch Nham đưa tặng một viên linh thạch thì cười có chút ám muội: Thánh nữ của chúng ta tuy rằng nhìn thì tướng mạo, nhưng kỳ thật lại là một đại mỹ nhân, chỉ có điều nàng ta bình thường đều đeo mặt nạ, không ai có thể thấy được. Có điều dáng người của thánh nữ chúng ta, chậc chậc, thướt tha nhiều vẻ, có thể nói là hoàn mỹ, ngươi nếu có thể cho ta thêm một khối linh thạch thì ta có thể cho ngươi tới gần khu vực trung ương của hòn đảo, nơi Thanh Nữ đang ở, nói không chừng ngươi có vận khí tốt thì có thể nhìn thấy thánh nữ của chúng ta đấy.
Thạch Nham mỉm cười lắc đầu: Quên đi, không thấy chân dung, chỉ nhìn dáng người thì chẳng thà không nhìn còn hơn.
mây đen chậm rãi hạ xuống một mảng rừng rậm phía dưới Vân Phong đảo, khí âm hàn tràn ngập tứ phương.
Thạch Nham cau mày, nhìn lên mây đen trên trời, trong lòng cả kinh, lặng lẽ che giấu khí tức trên người.
Chủ hồn Trong thức hải, con mắt thứ ba đột nhiên sáng ngời, phóng xuất ra tinh thần dị lực ngăn cản tất cả sự thăm dò của linh hồn, bọc lại toàn bộ thức hải của hắn, không cho bất kỳ thăm dò thần thức nào có thể tới gần.
Ẩn thân trong một gốc cây cổ thụ, xuyên thấu qua khe hở, hắn lặng lẽ nhìn ra xa.
Không bao lâu sau, ba đạo thân ảnh từ trong mây đen dần dần hiển hiện ra.
Một lão già tóc mai hoa râm, một thanh niên khí chất âm nhu, tướng mạo xuất chúng, người còn lại thì chính là Dịch Thúy Bích của Âm Mị tộc.
Ba người từ mây đen chui ra, đứng trong rừng rậm, vẻ mặt thong dong, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Từ xa xa nhìn về phía đó, Thạch Nham liếc lão già, tên thanh niên và Dịch Thúy Bích một cái, thấy họ thân thể đơn bạc, khí chất âm nhu băng hàn, tinh thần ba động cực kỳ mãnh liệt, cực kỳ am hiểu vận dụng năng lượng linh hồn.
Minh nhân!
Chỉ nhìn thoáng qua hắn liền khẳng định thân phận của hai người đó, thể chất của Minh nhân không giống với nhân loại và ma tộc, thể chất của bọn họ thiên hướng âm hàn, không thích lãng phí tinh lực để thối luyện nhục thân, coi tu luyện linh hồn trở thành mục tiêu cả đời, mỗi một Minh nhân đều thể chất âm hàn đơn bạc, tựa hồ rất yếu đuối, linh hồn thì lại phi thường lợi hại.
Khí chất và linh hồn ba động của hai người đó đại đồng tiểu dị với Dịch Thúy Bích, rõ ràng chính là một chủng tộc.
Thanh niên Âm nhu anh tuấn, ân cần nói cái gì đó với Dịch Thúy Bích, như đang chọc cho nàng ta vui, hình như là rất có tình ý với nàng ta, Dịch Thúy Bích thì vẻ mặt đạm mạc, đáp lại vài câu cho có lệ, rồi thúc giục thanh niên đó mau chóng hành động.
Lão già hẳn là rất che chở cho thanh niên, ánh mắt lãnh, thần thức vẫn đang tìm tòi, phòng ngừa có người lạ tới gần.
Ba người như là đang tìm gì đó, vừa nói chuyện vừa đi lại chung quanh, dần dần đi tới chỗ Thạch Nham ẩn thân.
Thúy Bích muội muội, lần này tìm được âm ngọc chi tinh, cha ta sẽ tự mình xuất thủ, để luyện chế một viên Âm Minh Hàn đan, giúp ngươi mở rộng thức hải ra gấp đôi, đề thăng năng lượng linh hồn của ngươi, giúp ngươi có thể sớm ngày đạt tới thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh, linh hồn sẽ tiến thêm một bước.
Thanh niên mỉm cười, đầy chờ mong nói: Luyện chế Âm Minh Hàn đan cực kỳ khó, ngưng luyện ngưng luyện ra một viên đan dược này là để có thể khiến phụ thân của ngươi thiệt tình đối đãi với chúng ta. Âm Mị tộc vốn là nhất mạch của Minh nhân, hiện giờ Minh nhân chúng ta chiếm được Già La hải vực, cùng hưởng tài nguyên tu luyện hiếm quý, dần dà, thế lực của Minh nhân chúng ta tất nhiên sẽ càng thêm cường đại, phụ thân ngươi thân là Thống lĩnh đời thứ ba của Âm Mị tộc, tương lai tất nhiên cũng sẽ tiến thêm một bước, có được lợi ích mà hắn đáng được có.
Dịch Thúy Bích chớp chớp mắt, thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thúy Bích muội muội, ngươi nói ta rốt cuộc có tật xấu gì? Vì sao ngươi vẫn không đáp ứng hôn sự của chúng ta? Thanh niên đành bất lực, vẻ mặt lo lắng: Thân phận địa vị của ta chẳng lẽ không xứng với ngươi ư? Một năm nay, ta đối với ngươi như thế nào ngươi chắc cũng rõ, những gì mà ta làm vẫn chưa đủ tốt ư?
Không phải không tốt, chỉ là ta không thích ngươi. Dịch Thúy Bích cuối cùng cũng không kiệm lời nữa, hừ lạnh một tiếng: Ta nhớ rõ lúc tước khi ta gặp ta có vô số hồng nhan, nữ nhân có quan hệ với ngươi không biết là có bao nhiêu. Bên cạnh ngươi chưa bao giờ thiếu nữ nhân, vì sao cứ mãi quấn lấy ta?
Ngươi không giống nữ nhân khác. Thanh niên ấm ức, nhấc tay thề thốt: Trước ngươi gặp ngươi, nữ nhân khác chỉ ta bạn trong trò chơi tình yêu của ta, ta chưa bao giờ động chân tình. Sau khi Nhìn thấy ngươi thì tất cả mới phát sinh biến hóa, vì ngươi, ta đã chặt đứt liên hệ với những nữ nhân này rồi, để ngươi thích ta, ta chẳng lẽ làm chưa đủ ư?
Dịch Thúy Bích tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
Thanh niên đó bất đắc dĩ, tiếp tục dây dưa, ôm vẻ mặt chân tình, lời nói thắm thiết, bộ dạng như muốn moi móc tâm can ra cho nàng ta xem.
Trong lùm cầy, Thạch Nham lạnh lùng nhìn về phía đó, trong lòng cười lạnh.
Mới một năm thời gian, người của Âm Mị tộc không ngờ đã hoà mình với Minh nhân, xem ra đều là một chủng tộc, liên hệ lẫn nhau quả nhiên dễ dàng thân mật.
Thanh niên đau khổ theo đuổi Dịch Thúy Bích như vậy, nói không chừng cũng vì thân phận và địa vị của Dịch Thiên Mạc, vì có được sự thành tâm của Dịch Thiên Mạc, lúc này mới muốn tìm Dịch Thúy Bích để liên hôn, mục đích cũng để thực sự cột Âm Mị tộc và bản thân vào với nhau, để tránh Dịch Thiên Mạc có dị tâm.
Nhìn Dịch Thúy Bích đi thong thả trong trong rừng, phong tư yểu điệu, ánh mắt của Thạch Nham dần dần lạnh xuống.
Hắn nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Dịch Thúy Bích, ở cái nơi bị vứt bỏ đó, nữ nhân này lợi dụng ý thức linh hồn cường hãn trực tiếp phá tan thủ hộ tâm linh của hắn, chế trụ hắn, đem hắn dẫn vào cổ thành của Âm Mị tộc, sau đó hắn và nữ nhân này còn từng ở trong âm thú sơn cùng nhau liệp sát yêu thú, coi như là từng có một đoạn duyên phận.
Thời quá cảnh thiên, Âm Mị tộc từ chiến trường Vực Sâu đi ra, hoạt động trong Vô Tẫn hải, đi lại với Minh nhân, biến cố như vậy thực sự nằm ngoài ý liệu của hắn.
Lời thề lúc trước của ba người Dịch Thiên Mạc vẫn ở bên tai, nhưng lúc này bọn họ lại thần phục Minh nhân.
Tuy rằng chưa từng coi ba người Dịch Thiên Mạc là thủ hạ trung tâm, nhưng thấy cảnh tượng lúc này, trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Hắn biết đám người Dịch Thiên Mạc cũng xuất phát từ bất đắc dĩ.
Minh nhân và Ma nhân thật sự quá mạnh mẽ, võ giả của Vô Tẫn hải, bởi vì huyết thống tướng thừa của bọn họ và Ma nhân, Minh nhân cũng sẽ không coi bọn họ là đồng bọn, Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn tu vi bất phàm, nhưng so sánh với Ma Đế, Minh vương thì tất nhiên là không bằng.
Dưới tình thế không bằng người ta thì không thể không cúi đầu, để chủng tộc được tồn tại, vì hậu thế, bọn họ không thể không khuất phục, cuối cùng đi cùng Minh nhân, Ma nhân.
Thạch Nham cũng không bất ngờ.
Nếu hắn lúc trước có khả năng áp chế Ma Đế, có thể bảo toàn cho tộc nhân của Âm Mị tộc không chịu sự xâm hại của Ma nhân, nói không chừng đoàn người Đế Sơn cũng sẽ không phản bội, còn có thể đối đãi với hắn như chủ nhân.
Đáng tiếc, hắn tuy rằng cảnh giới tiến triển cực kỳ nhanh chóng, nhưng vẫn không thể bằng được Ma Đế đã tu luyện mấy trăm năm, mặc dù là dựa vào năng lượng của Thánh Linh Thần, Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa, ba loại sinh mệnh thể kỳ dị này, cũng chỉ có thể đánh một trận với nhân vật như Ma chủ, chứ khó có thể chiếm được tiện nghi từ trong tay Ma Đế.
Mặc dù là hiện tại, hắn thực sự muốn chống lại loại nhân vật như Ba Tuần, Xích Diêm, cũng chỉ có thể thua trận, có khả năng chạy trốn hay không cũng còn khó nói.
Lúc trước Xích Diêm mượn dùng nhục thân của Tiêu Hàn Y, lực lượng thi triển ra đã kinh thiên động địa rồi, khiến hắn chỉ có thể dựa vào Dạ Trường Phong mới có thể chạy trốn, không có một chút sức hoàn thủ.
Hiện giờ hắn đã bước vào thiên vị cảnh, tam đại sinh mệnh một lần nữa đạt được năng lực, nếu dung hợp được với nhau, không biết có thể đánh một trận hay không.
Hắn vẫn không nắm chắc.
Lão già đi theo phía sau thanh niên hiển nhiên là cường giả của Minh nhân, tinh thần ba động như gió sắc, rừng rậm cành lá khi lão đi qua đều lay động, loại tinh thần ba động như như đao cắt này không có tu vi Thông thần chi cảnh thì e là không thi triển được.
Minh nhân Thông Thần cảnh nhận thức đối với linh hồn tuyệt đối là cực kỳ khủng bố.
Hắn theo bản năng nín thở ngưng thần, không sử dụng một phần lực lượng nào, lạnh lùng nhìn ba người này đi qua cách trăm mét, vẻ mặt trầm trọng.
Ba người Dịch Thúy Bích tới đây tựa hồ là đang tìm tài liệu tu luyện gì đó, đi một lát ở thượng du Vân Phong đảo rồi lạ chui vào trong mây đen.
Hắn cũng không biết ba người Dịch Thúy Bích có thu hoạch gì không, hắn không quan tâm, lưu lại Vân Phong đảo trong chốc lát ,do dự một chút rồi ly khai, bay tới Hắc Thủy hải vực.
Vân Mặc đảo.
Trên một hòn đảo nhỏ có rất nhiều Vân Mặc thạch của Hắc Thủy hải vực, trên đảo phóng bị sâm nghiêm, võ giả các loại cấp bậc đều đi lại bên ngoài hòn đảo, trên đảo cũng bố trí đủ loại kết giới kỳ dị, phòng ngừa dị tộc tấn công.
Chưa tới gần hòn đảo đó hắn đã nhìn thấy trên đảo bóng người lay động, rất nhiều rất nhiều đi đi lại lại.
Hòn đảo này thuộc về Thiên Trì Thánh Địa, võ giả trên đảo cũng đại đa số đến từ Thiên Trì Thánh Địa, hòn đảo cách Vân Phong đảo hơn ngàn dặm, không có Minh nhân và Ma nhân thường lui tới.
Đi tới bên ngoài hòn đảo, chỉ thấy một võ giả Bách kiếp cảnh tiến lên cao giọng hỏi thân phận của Thạch Nham.
Hắn nhìn thấy Thạch Nham chính là võ giả của nhân tộc, vốn cũng không muốn ngăn cản, hỏi thân phận cũng chỉ là làm theo phép mà thôi.
Thạch Nham nói qua vài câu, nói hắn chính là võ giả tu luyện một mình, liền được vào đảo.
Sau khi lên đảo, đưa một viên linh thạch trung phẩm, hắn liền nghe được một số tình huống trên đảo.
Vân Mặc đảo quả nhiên thuộc về Thiên Trì Thánh Địa, trên đảo không có bình dân, chỉ có trăm tên võ giả cảnh giới không ra gì tạm trú, chức trách chính là định kỳ tuần tra hải vực phụ cận, nghe ngóng hướng đi của Minh nhân và Ma nhân, Vân Mặc đảo lúc này có một võ giả của Thiên Trì Thánh Địa với giới niết bàn nhị trọng thiên cảnh làm chủ.
Ở giữa đảo có một tòa truyền tống trận định hướng, nối thẳng tới tổng bộ của Thiên Trì Thánh Địa.
Một khi võ giả trên đảo phát hiện chung quanh có Ma nhân, Minh nhân, sẽ trực tiếp tiến vào trong truyền tống trận định hướng, lập tức rời khỏi Vân Mặc đảo này, chờ sau khi tình thế bình ổn thì sẽ lại tới nơi này, tiếp tục nhìn trộm tình huống hải vực chung quanh, thu thập tin tức cho Thiên Trì Thánh Địa.
Hắc hắc, hôm nay thánh nữ của chúng ta đại giá quang lâm, tới đây tuần tra tình huống trên đảo, tên gia hỏa ngươi đã từng thấy thánh nữ của chúng ta chưa?
Người nọ được Thạch Nham đưa tặng một viên linh thạch thì cười có chút ám muội: Thánh nữ của chúng ta tuy rằng nhìn thì tướng mạo, nhưng kỳ thật lại là một đại mỹ nhân, chỉ có điều nàng ta bình thường đều đeo mặt nạ, không ai có thể thấy được. Có điều dáng người của thánh nữ chúng ta, chậc chậc, thướt tha nhiều vẻ, có thể nói là hoàn mỹ, ngươi nếu có thể cho ta thêm một khối linh thạch thì ta có thể cho ngươi tới gần khu vực trung ương của hòn đảo, nơi Thanh Nữ đang ở, nói không chừng ngươi có vận khí tốt thì có thể nhìn thấy thánh nữ của chúng ta đấy.
Thạch Nham mỉm cười lắc đầu: Quên đi, không thấy chân dung, chỉ nhìn dáng người thì chẳng thà không nhìn còn hơn.
/1608
|