Phía trên Hòn đảo.
Đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu, Lý Duyệt, Thải Y đứng ở cửa vào, lẳng lặng chờ.
Bọn họ đã chờ hai ngày rồi.
Thạch Nham sao vẫn chưa ra? Hắn liệu có xảy ra bất trắc gì ở bên trong không? Sư phó, các ngươi ở bên trong gặp nhiều hung hiểm như vậy, thật sự là nhờ hắn mới biến nguy thành an ư? Tả Thi rất khó hiểu.
Tả Hư cười khổ, gật đầu bất đắc dĩ: Nếu không phải có Thạch Nham, nói không chừng chúng ta đều đã táng thân trong đó rồi? Các ngươi không đi xuống nên không biết bên trong rốt cuộc tiềm tàng bao nhiêu hung hiểm đâu, nói thực ra, Thạch Nham quyết định rất chính xác, cũng may các ngươi không xuống cùng, bằng không thì e là cũng không thể sống sót được.
Huynh đệ Lao Lý đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ minh bạch, nếu không có Thạch Nham giúp, bọn họ tất nhiên đã chết sớm rồi.
Trong đáy lòng bọn họ rất cảm kích Thạch Nham.
Thạch Nham này thực sự là không thể nhìn với lẽ thường, hắn chỉ có tu vi thiên vị cảnh lại có thể lật tay làm mưa, quả nhiên là khiến cho người ta không thể dò xét. Tả Hư gật đầu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy mình e là già rồi, càng lúc càng không nhìn thấu Thạch Nham.
Năm đó khi ở Thương Minh U Vân, Thạch Nham tuy rằng đã bộc lộ tài năng, nhưng lúc đó tiềm lực thì có, cho dù không khủng bố khoa trương như như vậy.
Giờ mới qua được bao lâu?
Hắn từ tiểu tử địa vị cảnh năm đó bước vào thiên vị chi cảnh, không ngờ lại vượt cả lão, loại tốc độ tu luyện này có thể nói là vang dội cổ kim, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Những võ giả của Thần Châu đại địa như Triệu Phong và Thải Y trong khoảng thời gian này thông qua mấy người Xích Tiêu, Tả Thi mơ hồ cũng biết được một số lai lịch của Thạch Nham. Biết được càng nhiều thì Triệu Phong, Thải Y càng kinh ngạc, quả thực là không thể tin được những lời của đám người Tả Hư, nếu không phải biết Xích Tiêu bọn họ không cần phải lừa gạt bọn họ thì bọn họ sống chết cũng không tin.
Tiểu tử này, quả nhiên là tiền đồ vô lượng, thực sự rất chờ mong hắn có thể ở Thần Châu đại địa gây nên mưa gió. Ta luôn cảm thấy, tiềm lực của tiểu gia hỏa này không chỉ như thế thôi đâu, tương lai hắn nếu thật sự đến Thần Châu đại địa, nói không chừng có thể vượt qua cả thanh niên tài tuấn của bảy cổ phái, trở thành vì sao chói mắt nhất. Triệu Phong thổn thức không thôi.
Lý Duyệt và người của Quang Minh thần giáo gật đầu, ai nấy vẻ mặt phức tạp khó lường.
Biểu hiện của Thạch Nham mấy ngày này đã rất thuyết phục bọn họ, khiến cho bọn họ biết Thần Châu đại địa tuy lớn, nhưng không hề bao gồm được tất cả cao thủ thanh niên trong thiên hạ.
Trong Vô Tẫn hải xa xôi hẻo lánh, lại có tồn tại biến thái như Thạch Nham, có thể thấy được sự kỳ diệu trong thiên hạ không có chỗ nào không có.
Hắn thuộc về Thần Châu đại địa, ta biết mà. Lý Duyệt mỉm cười, hạ quyết địn: với phong mang của hắn thì Vô Tẫn hải e là không thể che phủ được, cũng không thể trói buộc hắn quá lâu được, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ tới Thần Châu đại địa của chúng ta theo gió vượt sóng, hóa rồng thành thần, ta dám khẳng định.
Đám người Triệu Phong đều gật đầu.
Trong mắt đẹp của Thải Y đầy vẻ chờ mong, trong lòng cũng có suy nghĩ, chờ mong hắn một ngày kia có thể tới Thần Châu đại địa phát huy hết tiềm lực.
Không bao lâu nữa hắn sẽ đến Thần Châu đại địa của chúng ta, ta nhìn trung sh rồi, tương lai chúng ta sẽ dẫn tiến hắn với trưởng lão trong giáo, tất nhiên sẽ dọa cho những trưởng lão này nhảy dựng. Triệu Phong nghĩ đến chỗ kỳ diệu, không nhịn được bật cười hắc hắc, có chút đắc ý.
Bên kia.
Bốn người Dạ Trường Phong, Lâm Chi, La Hiểu, La Mông cũng không đi, vẫn chờ trên đảo nhỏ.
Lâm Chi không còn ngạo khí như trước kia, , nói về Thạch Nham thì sắc mặt mơ hồ khó đoán, ngữ khí cũng có chút kính trọng, không còn không coi ai ra gì như lúc trước.
Nếu không có tên gia hỏa này, chúng ta e là thật sự chết ở trong đó rồi, tên đó thực sự không phải là người. La Mông vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Dạ Trường Phong: Ta hiện tại cuối cùng cũng tin, tên gia hỏa đó lúc trước khi quen người, nói không chừng thật sự là cảnh giới không cao, người như thế tựa hồ có khả năng vô hạn.
Đúng vậy.
Dạ Trường Phong gật đầu phụ họa: Nhân vật Như vậy tương lai tất thành dại khí, hiện tại tuy rằng chưa đến Thần Châu đại địa xuất đầu lộ diện, chỉ là khi nào tới rồi thì e là không có bất kỳ một ai có thể che lấp quang mang trên người hắn. Ta thật sự rất chờ mong, chờ mong một ngày kia j sx đại sát tứ phương ở Thần Châu đại địa của chúng ta, ta tin, ngày này sẽ không xa đâu.
Lâm Chi đại tỷ, ngươi vẫn hận tên tiểu tử đó ư? La Hiểu bỗng nhiên lên tiếng.
Lâm Chi biến sắc, nhớ tới hai cái tên đó, hai má vẫn còn thấy rát, vẻ mặt cũng hiện ra vẻ bất an.
Thạch Nham xuất thủ tàn nhẫn, để lại cho nàng ta ảnh hưởng cực kỳ khắc sâu, nàng ta vốn đang nghĩ tương lai sẽ tìm Thạch Nham trả thù, nhưng khi Dạ Trường Phong kể lại những gì đã trải qua, hơn nữa nói ra Thạch Nham hào phóng tặng cho hắn một giọt sinh mệnh nguyên dịch, hận trong lòng nàng ta liền phai nhạt đi rất nhiều.
Lão quỷ sư phó của Dạ Trường Phong cũng từng có ơn với nàng ta, nàng ta cũng rất kính trọng lão, lo lắng cho tình trạng của lão nhân đó không thôi, lần này chủ động xin đi giết giặc cùng Dạ Trường Phong tiến vào ám từ vụ chướng, cũng là có ý đồ muốn báo đáp, hy vọng có thể làm gì đó cho lão nhân này.
Hành vi rộng lượng tặng một giọt sinh mệnh nguyên dịch của Thạch Nham khiến nàng ta rất khó hiểu, không rõ vì sao mv có thể rộng rãi như vậy, không ngờ ngay cả kỳ trân dị bảo như sinh mệnh nguyên dịch cũng có thể tặng được, cho dù là ở Thần Châu đại địa, sinh mệnh nguyên dịch cũng chỉ là chí bảo trong truyền thuyết.
Võ giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh của Bảy cổ phái số lượng không ít, những người đó vì một giọt sinh mệnh nguyên dịch, sợ là chuyện gì cũng dám làm, trình độ trân quý của sinh mệnh nguyên dịch thực sự khó dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn tặng một giọt sinh mệnh nguyên dịch, loại hành vi rộng lượng này khiến Lâm Chi không thể lý giải, đã có chút cảm kích.
Người này không thể dùng lẽ thường để nhìn, có đôi khi thì tàn nhẫn tuyệt độc, có đôi khi thì rộng lượng khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, thời gian tiếp xúc của ta và hắn cũng không dài, nhưng bieetsh cũng không phải là hạng người thật sự vô tình vô nghĩa. Nếu thật sự là vô tình vô nghĩa thì hắn dưới tình huống có thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có vẻ nực cười như vậy.
Dạ Trường Phong trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt thành khẩn: Bất luận như thế nào, chỉ bằng một giọt sinh mệnh nguyên dịch, ta và sư phó của ta đã thiếu hắn nhân tình rất lớn. Tương lai ở Thần Châu đại địa, nếu hắn có chỗ nào cần dùng ta, ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, làm việc cho hắn.
Ừ tương giao với người như thế quả thật sẽ không thiệt. La Hiểu, La Mông gật đầu.
Chờ hắn ra rồi chúng ta sẽ nói lời từ biệt với hắn, nợ hắn nhân tình lớn như vậy, chờ vài ngày cũng không có gì. Dạ Trường Phong cười nói.
Lâm Chi cũng gật đầu.
...
Qua nửa đêm.
Ở cửa vào một đạo thân ảnh hùng vĩ bỗng nhiên bay ra.
Đoàn người Dạ Trường Phong vội vàng lao tới.
Tên gia hỏa ngươi cuối cùng cũng ra rồi, để chúng ta chờ tới khổ. Triệu Phong vừa thấy hắn lộ diện thì lập tức cười ha ha: Tiểu tử, ta thấy thần quang trong mắt ngươi tựa hồ sắc bén hơn một phần, phía dưới đầm lầy có phải lại có thu hoạch gì hay không?
Thạch Nham cười cười, nhìn mọi người bên cạnh rồi gật đầu: Thu hoạch thì chưa nói tới, nhưng đích xác cũng tu luyện một chút, tinh nguyên lại nồng đậm tinh luyện hơn một phần. Ài, thật sự là làm phiền các vị rồi, để các vị chờ tới bây giờ.
Ha ha, nói những lời này cũng quá khách khí rồi. Triệu Phong cười to, đi tới thân thiết võ vai hắn: Có thể nói tình huống chân thật trong đầm lầy không?
Không có gì để nói cả. Hai tay xòe ra, Thạch Nham vô lại nói: Thật sự không có gì để nói cả mà, ta quả thực có chút liên hệ với yêu trùng chi vương đó, thông qua yêu trùng chi vương có được một số tin tức hữu dụng, dùng một thứ đồ đặc biệt để đổi lấy sinh mệnh nguyên dịch, nhưng không thể có ngay được.
Ngươi thật sự có thể từ trong tay yêu trùng chi vương có được sinh mệnh nguyên dịch ư? Triệu Phong vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cực nóng.
Điểm này Thạch Nham cũng không định giấu diếm, cười cười gật đầu: Không sai.
Mọi người vẻ mặt chấn động, nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.
Ta đã nói rồi, hiện tại thời cơ chưa tới, chờ các ngươi một ngày kia bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh rồi, chỉ cần tìm tới ta, một giọt sinh mệnh nguyên dịch quả quyết sẽ không là vấn đề. Thạch Nham lại hứa hẹn.
Mọi người mừng như điên.
Ừ, tới lúc chia tay rồi, ta trước tiên muốn về Vô Tẫn hải, quá một đoạn thời gian có thể sẽ tới Thần Châu đại địa, đến lúc đó sẽ tới tìm các ngươi. Thạch Nham nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong liên tục gật đầu liên tục gật đầu, cười nói: Ta sẽ chờ ngươi đến, ngươi yên tâm, ta dám cam đoan, chờ ngươi tới Thần Châu đại địa của chúng ta rồi, người của thần giáo khẳng định sẽ đón chào. Trong một thế hệ này, người nổi bật của thần giáo chúng ta không nhiều lắm, tên gia hỏa ngươi xuất hiện, sẽ làm những lão gia hỏa của thần giáo mừng rỡ như điên.
Nếu dùng sinh mệnh nguyên dịch có thể đổi về bằng hữu của ta đang trong tay Niết bàn không? Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hỏi.
Triệu Phong ngẩn ra, do dự trong chốc lát rồi nói: Khó nói lắm, có điều ta cảm thấy khẳng định có khả năng, nếu giá trị của bằng hữu đó của ngươi không quá đặc biệt, để cao tầng của thần giáo chúng ta ra mặt, dùng sinh mệnh nguyên dịch để đổi thì có khả năng.
Thạch Nham, tương lai nếu địa vị của ngươi trong thần giáo lên cao, cảnh giới cao thâm tới trình độ nhất định thì thần giáo sẽ bỏ vốn lớn trên người ngươi. Lý Duyệt trấn an.
Thạch Nham gật đầu.
Chúng ta phải đi rồi, nói một tiếng tạm biệt ngươi, cuối cùng vẫn phải nói cám ơn. Dạ Trường Phong đi lên, cúi người hành lễ, vẻ mặt long trọng: Tương lai nếu có phiền toái gì thì nhớ dùng phương pháp ta cho, tới tìm chúng ta. Lão quỷ sư phó của ta tuy rằng cảnh giới không phải đỉnh phong, nhưng ở Thần Châu đại địa vẫn có thể lên tiếng, nếu ngươi có phiền toái thì sư phó của ta nhất quyết sẽ không chối từ.
Sư phó của ngươi là? Triệu Phong sửng sốt, giật mình vì khẩu khí cuồng vọng của vì hắn, không khỏi lên tiếng hỏi.
Sư phó của ta là luyện dược sư, họ Lệ. Dạ Trường Phong cười cười.
Triệu Phong cau mày suy nghĩ, một lúc sau thì thân hình chấn động, bỗng nhiên kinh hãi nói: Chẳng lẽ là vị đó của linh dược cốc Tử Linh sơn mạch?
Dạ Trường Phong gật đầu.
Triệu Phong chấn động, không khỏi hô to: Không ngờ là hắn!
Đoàn người Triệu Phong, Xích Tiêu, Lý Duyệt, Thải Y đứng ở cửa vào, lẳng lặng chờ.
Bọn họ đã chờ hai ngày rồi.
Thạch Nham sao vẫn chưa ra? Hắn liệu có xảy ra bất trắc gì ở bên trong không? Sư phó, các ngươi ở bên trong gặp nhiều hung hiểm như vậy, thật sự là nhờ hắn mới biến nguy thành an ư? Tả Thi rất khó hiểu.
Tả Hư cười khổ, gật đầu bất đắc dĩ: Nếu không phải có Thạch Nham, nói không chừng chúng ta đều đã táng thân trong đó rồi? Các ngươi không đi xuống nên không biết bên trong rốt cuộc tiềm tàng bao nhiêu hung hiểm đâu, nói thực ra, Thạch Nham quyết định rất chính xác, cũng may các ngươi không xuống cùng, bằng không thì e là cũng không thể sống sót được.
Huynh đệ Lao Lý đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bọn họ minh bạch, nếu không có Thạch Nham giúp, bọn họ tất nhiên đã chết sớm rồi.
Trong đáy lòng bọn họ rất cảm kích Thạch Nham.
Thạch Nham này thực sự là không thể nhìn với lẽ thường, hắn chỉ có tu vi thiên vị cảnh lại có thể lật tay làm mưa, quả nhiên là khiến cho người ta không thể dò xét. Tả Hư gật đầu, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cảm thấy mình e là già rồi, càng lúc càng không nhìn thấu Thạch Nham.
Năm đó khi ở Thương Minh U Vân, Thạch Nham tuy rằng đã bộc lộ tài năng, nhưng lúc đó tiềm lực thì có, cho dù không khủng bố khoa trương như như vậy.
Giờ mới qua được bao lâu?
Hắn từ tiểu tử địa vị cảnh năm đó bước vào thiên vị chi cảnh, không ngờ lại vượt cả lão, loại tốc độ tu luyện này có thể nói là vang dội cổ kim, quả thực là chưa từng nghe thấy.
Những võ giả của Thần Châu đại địa như Triệu Phong và Thải Y trong khoảng thời gian này thông qua mấy người Xích Tiêu, Tả Thi mơ hồ cũng biết được một số lai lịch của Thạch Nham. Biết được càng nhiều thì Triệu Phong, Thải Y càng kinh ngạc, quả thực là không thể tin được những lời của đám người Tả Hư, nếu không phải biết Xích Tiêu bọn họ không cần phải lừa gạt bọn họ thì bọn họ sống chết cũng không tin.
Tiểu tử này, quả nhiên là tiền đồ vô lượng, thực sự rất chờ mong hắn có thể ở Thần Châu đại địa gây nên mưa gió. Ta luôn cảm thấy, tiềm lực của tiểu gia hỏa này không chỉ như thế thôi đâu, tương lai hắn nếu thật sự đến Thần Châu đại địa, nói không chừng có thể vượt qua cả thanh niên tài tuấn của bảy cổ phái, trở thành vì sao chói mắt nhất. Triệu Phong thổn thức không thôi.
Lý Duyệt và người của Quang Minh thần giáo gật đầu, ai nấy vẻ mặt phức tạp khó lường.
Biểu hiện của Thạch Nham mấy ngày này đã rất thuyết phục bọn họ, khiến cho bọn họ biết Thần Châu đại địa tuy lớn, nhưng không hề bao gồm được tất cả cao thủ thanh niên trong thiên hạ.
Trong Vô Tẫn hải xa xôi hẻo lánh, lại có tồn tại biến thái như Thạch Nham, có thể thấy được sự kỳ diệu trong thiên hạ không có chỗ nào không có.
Hắn thuộc về Thần Châu đại địa, ta biết mà. Lý Duyệt mỉm cười, hạ quyết địn: với phong mang của hắn thì Vô Tẫn hải e là không thể che phủ được, cũng không thể trói buộc hắn quá lâu được, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ tới Thần Châu đại địa của chúng ta theo gió vượt sóng, hóa rồng thành thần, ta dám khẳng định.
Đám người Triệu Phong đều gật đầu.
Trong mắt đẹp của Thải Y đầy vẻ chờ mong, trong lòng cũng có suy nghĩ, chờ mong hắn một ngày kia có thể tới Thần Châu đại địa phát huy hết tiềm lực.
Không bao lâu nữa hắn sẽ đến Thần Châu đại địa của chúng ta, ta nhìn trung sh rồi, tương lai chúng ta sẽ dẫn tiến hắn với trưởng lão trong giáo, tất nhiên sẽ dọa cho những trưởng lão này nhảy dựng. Triệu Phong nghĩ đến chỗ kỳ diệu, không nhịn được bật cười hắc hắc, có chút đắc ý.
Bên kia.
Bốn người Dạ Trường Phong, Lâm Chi, La Hiểu, La Mông cũng không đi, vẫn chờ trên đảo nhỏ.
Lâm Chi không còn ngạo khí như trước kia, , nói về Thạch Nham thì sắc mặt mơ hồ khó đoán, ngữ khí cũng có chút kính trọng, không còn không coi ai ra gì như lúc trước.
Nếu không có tên gia hỏa này, chúng ta e là thật sự chết ở trong đó rồi, tên đó thực sự không phải là người. La Mông vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Dạ Trường Phong: Ta hiện tại cuối cùng cũng tin, tên gia hỏa đó lúc trước khi quen người, nói không chừng thật sự là cảnh giới không cao, người như thế tựa hồ có khả năng vô hạn.
Đúng vậy.
Dạ Trường Phong gật đầu phụ họa: Nhân vật Như vậy tương lai tất thành dại khí, hiện tại tuy rằng chưa đến Thần Châu đại địa xuất đầu lộ diện, chỉ là khi nào tới rồi thì e là không có bất kỳ một ai có thể che lấp quang mang trên người hắn. Ta thật sự rất chờ mong, chờ mong một ngày kia j sx đại sát tứ phương ở Thần Châu đại địa của chúng ta, ta tin, ngày này sẽ không xa đâu.
Lâm Chi đại tỷ, ngươi vẫn hận tên tiểu tử đó ư? La Hiểu bỗng nhiên lên tiếng.
Lâm Chi biến sắc, nhớ tới hai cái tên đó, hai má vẫn còn thấy rát, vẻ mặt cũng hiện ra vẻ bất an.
Thạch Nham xuất thủ tàn nhẫn, để lại cho nàng ta ảnh hưởng cực kỳ khắc sâu, nàng ta vốn đang nghĩ tương lai sẽ tìm Thạch Nham trả thù, nhưng khi Dạ Trường Phong kể lại những gì đã trải qua, hơn nữa nói ra Thạch Nham hào phóng tặng cho hắn một giọt sinh mệnh nguyên dịch, hận trong lòng nàng ta liền phai nhạt đi rất nhiều.
Lão quỷ sư phó của Dạ Trường Phong cũng từng có ơn với nàng ta, nàng ta cũng rất kính trọng lão, lo lắng cho tình trạng của lão nhân đó không thôi, lần này chủ động xin đi giết giặc cùng Dạ Trường Phong tiến vào ám từ vụ chướng, cũng là có ý đồ muốn báo đáp, hy vọng có thể làm gì đó cho lão nhân này.
Hành vi rộng lượng tặng một giọt sinh mệnh nguyên dịch của Thạch Nham khiến nàng ta rất khó hiểu, không rõ vì sao mv có thể rộng rãi như vậy, không ngờ ngay cả kỳ trân dị bảo như sinh mệnh nguyên dịch cũng có thể tặng được, cho dù là ở Thần Châu đại địa, sinh mệnh nguyên dịch cũng chỉ là chí bảo trong truyền thuyết.
Võ giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh của Bảy cổ phái số lượng không ít, những người đó vì một giọt sinh mệnh nguyên dịch, sợ là chuyện gì cũng dám làm, trình độ trân quý của sinh mệnh nguyên dịch thực sự khó dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn tặng một giọt sinh mệnh nguyên dịch, loại hành vi rộng lượng này khiến Lâm Chi không thể lý giải, đã có chút cảm kích.
Người này không thể dùng lẽ thường để nhìn, có đôi khi thì tàn nhẫn tuyệt độc, có đôi khi thì rộng lượng khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, thời gian tiếp xúc của ta và hắn cũng không dài, nhưng bieetsh cũng không phải là hạng người thật sự vô tình vô nghĩa. Nếu thật sự là vô tình vô nghĩa thì hắn dưới tình huống có thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có vẻ nực cười như vậy.
Dạ Trường Phong trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt thành khẩn: Bất luận như thế nào, chỉ bằng một giọt sinh mệnh nguyên dịch, ta và sư phó của ta đã thiếu hắn nhân tình rất lớn. Tương lai ở Thần Châu đại địa, nếu hắn có chỗ nào cần dùng ta, ta tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, làm việc cho hắn.
Ừ tương giao với người như thế quả thật sẽ không thiệt. La Hiểu, La Mông gật đầu.
Chờ hắn ra rồi chúng ta sẽ nói lời từ biệt với hắn, nợ hắn nhân tình lớn như vậy, chờ vài ngày cũng không có gì. Dạ Trường Phong cười nói.
Lâm Chi cũng gật đầu.
...
Qua nửa đêm.
Ở cửa vào một đạo thân ảnh hùng vĩ bỗng nhiên bay ra.
Đoàn người Dạ Trường Phong vội vàng lao tới.
Tên gia hỏa ngươi cuối cùng cũng ra rồi, để chúng ta chờ tới khổ. Triệu Phong vừa thấy hắn lộ diện thì lập tức cười ha ha: Tiểu tử, ta thấy thần quang trong mắt ngươi tựa hồ sắc bén hơn một phần, phía dưới đầm lầy có phải lại có thu hoạch gì hay không?
Thạch Nham cười cười, nhìn mọi người bên cạnh rồi gật đầu: Thu hoạch thì chưa nói tới, nhưng đích xác cũng tu luyện một chút, tinh nguyên lại nồng đậm tinh luyện hơn một phần. Ài, thật sự là làm phiền các vị rồi, để các vị chờ tới bây giờ.
Ha ha, nói những lời này cũng quá khách khí rồi. Triệu Phong cười to, đi tới thân thiết võ vai hắn: Có thể nói tình huống chân thật trong đầm lầy không?
Không có gì để nói cả. Hai tay xòe ra, Thạch Nham vô lại nói: Thật sự không có gì để nói cả mà, ta quả thực có chút liên hệ với yêu trùng chi vương đó, thông qua yêu trùng chi vương có được một số tin tức hữu dụng, dùng một thứ đồ đặc biệt để đổi lấy sinh mệnh nguyên dịch, nhưng không thể có ngay được.
Ngươi thật sự có thể từ trong tay yêu trùng chi vương có được sinh mệnh nguyên dịch ư? Triệu Phong vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cực nóng.
Điểm này Thạch Nham cũng không định giấu diếm, cười cười gật đầu: Không sai.
Mọi người vẻ mặt chấn động, nhìn hắn đầy vẻ chờ mong.
Ta đã nói rồi, hiện tại thời cơ chưa tới, chờ các ngươi một ngày kia bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh rồi, chỉ cần tìm tới ta, một giọt sinh mệnh nguyên dịch quả quyết sẽ không là vấn đề. Thạch Nham lại hứa hẹn.
Mọi người mừng như điên.
Ừ, tới lúc chia tay rồi, ta trước tiên muốn về Vô Tẫn hải, quá một đoạn thời gian có thể sẽ tới Thần Châu đại địa, đến lúc đó sẽ tới tìm các ngươi. Thạch Nham nhìn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong liên tục gật đầu liên tục gật đầu, cười nói: Ta sẽ chờ ngươi đến, ngươi yên tâm, ta dám cam đoan, chờ ngươi tới Thần Châu đại địa của chúng ta rồi, người của thần giáo khẳng định sẽ đón chào. Trong một thế hệ này, người nổi bật của thần giáo chúng ta không nhiều lắm, tên gia hỏa ngươi xuất hiện, sẽ làm những lão gia hỏa của thần giáo mừng rỡ như điên.
Nếu dùng sinh mệnh nguyên dịch có thể đổi về bằng hữu của ta đang trong tay Niết bàn không? Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hỏi.
Triệu Phong ngẩn ra, do dự trong chốc lát rồi nói: Khó nói lắm, có điều ta cảm thấy khẳng định có khả năng, nếu giá trị của bằng hữu đó của ngươi không quá đặc biệt, để cao tầng của thần giáo chúng ta ra mặt, dùng sinh mệnh nguyên dịch để đổi thì có khả năng.
Thạch Nham, tương lai nếu địa vị của ngươi trong thần giáo lên cao, cảnh giới cao thâm tới trình độ nhất định thì thần giáo sẽ bỏ vốn lớn trên người ngươi. Lý Duyệt trấn an.
Thạch Nham gật đầu.
Chúng ta phải đi rồi, nói một tiếng tạm biệt ngươi, cuối cùng vẫn phải nói cám ơn. Dạ Trường Phong đi lên, cúi người hành lễ, vẻ mặt long trọng: Tương lai nếu có phiền toái gì thì nhớ dùng phương pháp ta cho, tới tìm chúng ta. Lão quỷ sư phó của ta tuy rằng cảnh giới không phải đỉnh phong, nhưng ở Thần Châu đại địa vẫn có thể lên tiếng, nếu ngươi có phiền toái thì sư phó của ta nhất quyết sẽ không chối từ.
Sư phó của ngươi là? Triệu Phong sửng sốt, giật mình vì khẩu khí cuồng vọng của vì hắn, không khỏi lên tiếng hỏi.
Sư phó của ta là luyện dược sư, họ Lệ. Dạ Trường Phong cười cười.
Triệu Phong cau mày suy nghĩ, một lúc sau thì thân hình chấn động, bỗng nhiên kinh hãi nói: Chẳng lẽ là vị đó của linh dược cốc Tử Linh sơn mạch?
Dạ Trường Phong gật đầu.
Triệu Phong chấn động, không khỏi hô to: Không ngờ là hắn!
/1608
|