Đài sen thủy tinh một lần nữa từ đầm lầy nhô ra, yêu trùng ăn xác vua kêu to trên đài sen thủy tinh, yêu trùng bay ra, chen chúc ùa tới võ giả trong đầm lầy.
Thạch Nham đứng trên đầm lầy, lạnh lùng nhìn những võ giả lúc trước vừa diễu võ dương oai giờ đang bị yêu trùng cuốn lấy.
Số lượng yêu trùng quả thực là cả ngàn vạn, đầm lầy lại là địa bàn của yêu trùng, một phen tàn sát này khiến những võ giả này căn bản không có sức hoàn thủ.
Các võ giả dưới sự cắn rỉa của yêu trùng, bị cắn nát màn hào quang và bí bảo phòng ngự, bị yêu trùng chui vào trong cơ thể, cuối cùng thì bị ăn tuỷ não mà chết.
Đám người Xích Tiêu, Triệu Phong ánh mắt lạnh toát, nhìn yêu trùng ăn võ giả, lúc này mới ý thức được sự hiểm ác của Thạch Nham.
Yêu trùng chi vương trên Đài sen thủy tinh chậm rãi di động đài sen đi tới dưới thân Thạch Nham, đôi mắt nhỏ màu xanh bóng nhìn hắn đầy chờ mong.
Đã giết sạch rồi, chúng ta bàn việc khác nhé.
Thạch Nham cau mày, truyền ra thần thức.
Được!
Yêu trùng chi vương trả lời gọn gàng.
Trong tiếng Kêu to, yêu trùng điên cuồng bao phủ tất cả võ giả, triển khai một hồi tàn sát huyết tinh yêu trùng ăn người.
Rất nhanh trừ đoàn người Thạch Nham ra thì tất cả võ giả đều bị yêu trùng tập sát.
Mỗi khi một võ giả chết, trên người bọn họ sẽ tỏa ra tinh khí, đều bị Thạch Nham hấp thu, ùa vào trong huyệt khiếu của hắn.
Hơn ba mươi võ giả, đại đa số đều là thiên vị chi cảnh, một cỗ tinh khí vượt quá tưởng tượng, trình độ hùng hậu nằm ngoài dự kiến của hắn, làm huyệt đạo của hắn sưng phồng lợi hại.
Thạch Nham biết lần này hấp thu tinh khí e là sẽ lại khiến hắn lâm vào hoàn cảnh điên cuồng, nhưng hắn cũng không khẩn trương, dù sao lần này cũng không có kẻ địch bên cạnh, về sau chỉ cần cho hắn thời gian thì tất nhiên sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Từng khối thi thể khô quắt lại, chậm rãi chìm vào đầm lầy.
Không bao lâu sau lại nổi lên trên đầm lầy.
Những người đó sau khi chết thì nhục thân lại bị yêu trùng cắn rỉa, một lát sau thì đều thành một khối xương, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Ngay cả Triệu Phong nhìn mà cũng sắc mặt hoảng sợ, cũng có chút lạnh cả người.
Ngươi rốt cuộc làm như thế nào vậy? Nhìn Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, Triệu Phong khàn khàn nói: Yêu trùng chi vương có trí tuệ, chính là yên thú cấp tám, không phải dùng một số lời nói mê hoặc lòng người là có thể khiến yêu trùng chi vương thỏa hiệp, ta thật sự rất hiếu kỳ, vì sao yêu trùng chi vương này không ngờ lại nghe theo mệnh lệnh của ngươi?
Đây là điều mọi người đều muốn biết.
Đích xác không phải những lời nói mê hoặc lòng người là có thể nó nó an phận. Thạch Nham cười cười, không giải thích kỹ: Ta và yêu trùng chi vương có hiệp nghị bí mật, cụ thể như thế nào thì rất khó giải thích, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều.
Triệu Phong gật đầu.
Ta từ chỗ yêu trùng chi vương có thể có được sinh mệnh nguyên dịch, ừ, điểm ấy ta cũng không lừa các ngươi. Do dự một chút, Thạch Nham lại nói: Có điều không thể lập tức có được sinh mệnh nguyên dịch sinh mệnh nguyên dịch, cần một quá trình, ta cũng không dám cam đoan, có thể lấy được tất cả sinh mệnh nguyên dịch từ chỗ yêu trùng chi vương hay không.
mắt Mọi người sáng lên.
trong Các ngươi nếu có ai bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, có thể tới tìm ta, ta sẽ cho một giọt sinh mệnh nguyên dịch.
Thạch Nham bỗng nhiên mỉm cười.
Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu, Lý Duyệt, Thải Y vẻ mặt chấn động, mắt đột nhiên rạng rỡ thần quang.
Đây xem như là lời hứa đi. Thạch Nham nhếch miệng: Ta hứa với các ngươi, bất kỳ ai trong các ngươi chỉ cần bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh đều có thể tìm ta đòi một giọt sinh mệnh nguyên dịch, chỉ cần khi đó trong tay ta đích xác có thì ta sẽ không keo kiệt.
Triệu Phong, Lý Duyệt sắc mặt kích động, thân thể run rẩy.
Xích Tiêu mở to hai mắt, gật đầu, vẻ mặt cảm kích.
Thải Y cười khẽ, mắt đẹp lóe sáng.
Bỏ kết giới đi. Thạch Nham nhìn về phía yêu trùng chi vương trong đài sen thủy tinh.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên từ lối vào, sương khói đỏ như máu lượn lờ ở cửa vào lặng lẽ tiêu tán.
Các ngươi đi lên trước đi, ta còn cần lưu lại một đoạn thời gian, ừ, ta cần ở với nó một đoạn thời gian. Chỉ chỉ vào cửa vào, Thạch Nham khẳng định: Lối vào đó chắc không còn kết giới phòng ngự tồn tại đâu, hiện tại các ngươi không cần lo lắng gì cả.
Nói xong hắn đi về phía huynh đệ Dạ Trường Phong, Lao Lý, trên người bốc ra hỏa viêm cực nóng.
Đoàn người Lao Lý, La Mông dưới lửa thiêu, băng cứng trên người dần dần tan rã, chậm rãi từ trong khối băng hiện ra.
Dạ Trường Phong ánh mắt mê mang, khi viêm lực của tâm hoả tới gần, Luyện Ngục Chân Hỏa trên người hắn tự phát lưới lửa phòng ngự.
trong Đài sen thủy tinh, không hề có tiếng chấn động đủ để khiến lòng người mê loạn truyền đến, khi Địa Tâm Hỏa tới gần, Dạ Trường Phong bỗng nhiên khôi phục thanh tỉnh, mắt đột nhiên sáng lên.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thây khô nổi trên đầm lầy, Dạ Trường Phong vẻ mặt hoảng sợ, hỏi: Ở trong đầm lầy này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những người đó toàn bộ đều thành như vậy? Hiện tại trong đầm lầy có phải chỉ có các ngươi còn sống hay không?
Thạch Nham gật đầu.
Ngươi có được chưa?
Gì cơ?
Sinh mệnh nguyên dịch!
Thạch Nham kinh ngạc nhìn hắn: Ngươi cũng biết sinh mệnh nguyên dịch ư?
Đây là mục đích chúng ta tới đây. Dạ Trường Phong ánh mắt buồn bã, cười khổ cười khổ: Ta biết trong đầm lầy này hẳn là có sinh mệnh nguyên dịch, ta tới chỗ này chính là hy vọng có thể có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch. Chỉ có điều tu vi của ta thấp kém, vẫn chưa tới thiên vị chi cảnh, khi dị động nổi lên thì liền mất đi lý trí.
Nếu không có Thạch Nham cứu ngươi thì mấy người các ngươi e là đều chết từ lâu rồi.
Thải Y nhíu mày, kể lại chuyện đã xảy ra, nàng ta nói tới Thạch Nham lợi dụng Huyền Băng Hàn Diễm đóng băng thân thể bọn họ lại, đề phòng bọn họ bị võ giả khác xâm hại, nói tới yêu trùng lượn vòng đầy trời, cắn chết tất cả võ giả trong đầm lầy.
Đám người Lâm Chi, huynh đệ Lao Lý nghe thấy thì biến sắc, bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Ngươi lại cứu huynh đệ chúng ta một lần nữa rồi.
Lao Lý thành khẩn nói lời cảm tạ, vẻ mặt cảm kích.
Thạch Nham cười cười, không kể công.
Lâm Chi mặt biến ảo một chút, có chút thẹn thùng, cúi đầu, cũng nhẹ giọng nói một câu: Cám ơn.
Thạch Nham cười cười gật đầu, cũng không nói gì.
Thạch Nham, ngươi không phải là...
Dạ Trường Phong vẻ mặt do dự, không nói hết câu.
Hắn nhìn Triệu Phong, lại nhìn nhìn đám người Xích Tiêu, Thải Y, trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói: Thạch Nham, ta muốn nói mấy câu riêng với ngươi.
Đi.
Thạch Nham chủ động đi về phía đài sen thủy tinh, thân thể bồng bềnh trên đó, ý bảo hắn cũng đi tới đó.
Dạ Trường Phong đứng phía trên băng nham màu đỏ thẫm, ngạc nhiên nhìn hắn, mặt hiện vẻ do dự, hắn tựa hồ biết sự lợi hại của đài sen thủy tinh này, cũng biết sự tồn tại của yêu trùng ăn xác vua, không dám tùy tiện đi tới.
Không sao. Thạch Nham trấn an.
Dạ Trường Phong vẻ mặt an tâm một chút, lúc này mới di động băng nham màu đỏ thẫm dưới chân rồi chậm rãi tới gần hắn.
Ba người Lâm Chi, La Mông, La Hiểu vốn cũng muốn đi theo nhưng lại bị Dạ Trường Phong dùng ánh mắt cản lại, đều phi thân lên trên một khối băng nham khác.
Các ngươi đi trước đi.
Phía trên đài sen thủy tinh, Thạch Nham gật đầu với đám người Xích Tiêu, Triệu Phong: Các ngươi đi lên trước đi, ta hai ngày nữa sẽ lên, có gì thì để lúc đó rồi nói.
Dừng một chút, hắn lại phân phó: Đúng rồi, thuận tiện mang theo cả Lâm Chi bọn họ.
Triệu Phong, Lý Duyệt không hiểu cách làm của hắn, nhưng cũng không khỏi nhiều, gật đầu rồi dẫn đoàn người La Mông, Lâm Chi, Lao Lý ra ngoài.
Ở lối vào, quả nhiên đã không có tấm chắn phòng ngự, bọn họ đi qua, bay lên trên đảo nhỏ.
Trong Đầm lầy bỗng nhiên chỉ còn lại có Dạ Trường Phong và Thạch Nham.
ngươi không phải thật sự có được sinh mệnh nguyên dịch rồi chứ?
Nhìn yêu trùng ăn xác vua phía dưới đài sen thủy tinh, Dạ Trường Phong vẻ mặt chờ mong, kinh ngạc nói.
Thạch Nham gật đầu.
Có thể cho ta một giọt không, ta chỉ xin một giọt thôi!
Dạ Trường Phong bỗng nhiên kích động.
Thạch Nham nhíu mày, không trả lời.
Ta biết sinh mệnh nguyên dịch trân quý, biết chất lỏng này đối với võ giả Thông thần chi cảnh thì có tác dụng quý giá cỡ nào. Dạ Trường Phong đột nhiên kích động: Nhưng ta có thể dùng thứ này để trao đổi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi cần gì thì ta tất nhiên sẽ tìm cho ngươi. Bất luận là gì, ta cũng sẽ kiếm cho ngươi, ta chỉ xin một giọt sinh mệnh nguyên dịch thôi.
Thạch Nham sửng sốt, nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu, nửa ngày sau mới mở miệng: Ngươi cách Thông thần tam trọng thiên chi cảnh còn rất xa, vì sao muốn một giọt sinh mệnh nguyên dịch.
Ta không phải xin cho ta.
Dạ Trường Phong thở dài một tiếng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: Lão quỷ sư phó của ta đã đình trệ ở Thông thần tam trọng thiên chi cảnh lâu lắm rồi, hắn là một luyện dược sư, cả đời này hao phí thời gian trong luyện dược, so với tu luyện võ đạo thì hơn rất nhiều. Hắn cách Chân thần chi cảnh càng lúc càng gần, nhưng không nắm chắc có thể bước vào cánh cửa đó, ta sợ hắn ở trước cánh cửa này sẽ hôi phi yên diệt, cho nên mới vội vã xin sinh mệnh nguyên dịch cho hắn.
Lắc đầu, Dạ Trường Phong tiếp tục nói: Ta vốn là khí đồ (đệ tử bị vứt bỏ) của Linh Bảo tông, thiếu chút nữa thì bị người mang đi nuôi yêu thú, nếu không có sư phó thu lưu ta thì ta sớm đã chết rồi. Ta không muốn nhìn hắn thất bại trong gang tấc, không muốn hắn vĩnh viễn ở lại cảnh giới này, ta cũng biết, bước vào Chân thần chi cảnh, chính là tâm nguyện cả đời của hắn, ta chỉ muốn giúp hắn một chút, coi như trả lại ơn dạy dỗ bao năm nay.
Thạch Nham vẻ mặt động dung.
Xin ngươi đó. Dạ Trường Phong đau khổ cầu xin: Ta biết ta hiện tại có thể là không lấy ra được thứ gì quý giá, nhưng ta đáp ứng ngươi, về sau nếu ngươi cần gì thì ta sẽ dốc hết toàn lực thực hiện cho ngươi. Ừ, ngươi hiện tại có thể nói ra yêu cầu, ta tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng rồi thực hiện.
Để ta hỏi một câu. Trầm mặc hồi lâu, Thạch Nham bỗng nhiên nhìn về phía yêu trùng trên đài sen thủy tinh, truyền ra ý niệm thần thức: Có thể cho ta một giọt sinh mệnh nguyên dịch không?
Có thể.
Đa tạ.
Ngươi phải cho ta một giọt máu tươi của ngươi trước đã.
Thạch Nham đứng trên đầm lầy, lạnh lùng nhìn những võ giả lúc trước vừa diễu võ dương oai giờ đang bị yêu trùng cuốn lấy.
Số lượng yêu trùng quả thực là cả ngàn vạn, đầm lầy lại là địa bàn của yêu trùng, một phen tàn sát này khiến những võ giả này căn bản không có sức hoàn thủ.
Các võ giả dưới sự cắn rỉa của yêu trùng, bị cắn nát màn hào quang và bí bảo phòng ngự, bị yêu trùng chui vào trong cơ thể, cuối cùng thì bị ăn tuỷ não mà chết.
Đám người Xích Tiêu, Triệu Phong ánh mắt lạnh toát, nhìn yêu trùng ăn võ giả, lúc này mới ý thức được sự hiểm ác của Thạch Nham.
Yêu trùng chi vương trên Đài sen thủy tinh chậm rãi di động đài sen đi tới dưới thân Thạch Nham, đôi mắt nhỏ màu xanh bóng nhìn hắn đầy chờ mong.
Đã giết sạch rồi, chúng ta bàn việc khác nhé.
Thạch Nham cau mày, truyền ra thần thức.
Được!
Yêu trùng chi vương trả lời gọn gàng.
Trong tiếng Kêu to, yêu trùng điên cuồng bao phủ tất cả võ giả, triển khai một hồi tàn sát huyết tinh yêu trùng ăn người.
Rất nhanh trừ đoàn người Thạch Nham ra thì tất cả võ giả đều bị yêu trùng tập sát.
Mỗi khi một võ giả chết, trên người bọn họ sẽ tỏa ra tinh khí, đều bị Thạch Nham hấp thu, ùa vào trong huyệt khiếu của hắn.
Hơn ba mươi võ giả, đại đa số đều là thiên vị chi cảnh, một cỗ tinh khí vượt quá tưởng tượng, trình độ hùng hậu nằm ngoài dự kiến của hắn, làm huyệt đạo của hắn sưng phồng lợi hại.
Thạch Nham biết lần này hấp thu tinh khí e là sẽ lại khiến hắn lâm vào hoàn cảnh điên cuồng, nhưng hắn cũng không khẩn trương, dù sao lần này cũng không có kẻ địch bên cạnh, về sau chỉ cần cho hắn thời gian thì tất nhiên sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Từng khối thi thể khô quắt lại, chậm rãi chìm vào đầm lầy.
Không bao lâu sau lại nổi lên trên đầm lầy.
Những người đó sau khi chết thì nhục thân lại bị yêu trùng cắn rỉa, một lát sau thì đều thành một khối xương, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Ngay cả Triệu Phong nhìn mà cũng sắc mặt hoảng sợ, cũng có chút lạnh cả người.
Ngươi rốt cuộc làm như thế nào vậy? Nhìn Thạch Nham vẻ mặt bình tĩnh, Triệu Phong khàn khàn nói: Yêu trùng chi vương có trí tuệ, chính là yên thú cấp tám, không phải dùng một số lời nói mê hoặc lòng người là có thể khiến yêu trùng chi vương thỏa hiệp, ta thật sự rất hiếu kỳ, vì sao yêu trùng chi vương này không ngờ lại nghe theo mệnh lệnh của ngươi?
Đây là điều mọi người đều muốn biết.
Đích xác không phải những lời nói mê hoặc lòng người là có thể nó nó an phận. Thạch Nham cười cười, không giải thích kỹ: Ta và yêu trùng chi vương có hiệp nghị bí mật, cụ thể như thế nào thì rất khó giải thích, các ngươi cũng đừng hỏi nhiều.
Triệu Phong gật đầu.
Ta từ chỗ yêu trùng chi vương có thể có được sinh mệnh nguyên dịch, ừ, điểm ấy ta cũng không lừa các ngươi. Do dự một chút, Thạch Nham lại nói: Có điều không thể lập tức có được sinh mệnh nguyên dịch sinh mệnh nguyên dịch, cần một quá trình, ta cũng không dám cam đoan, có thể lấy được tất cả sinh mệnh nguyên dịch từ chỗ yêu trùng chi vương hay không.
mắt Mọi người sáng lên.
trong Các ngươi nếu có ai bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh, có thể tới tìm ta, ta sẽ cho một giọt sinh mệnh nguyên dịch.
Thạch Nham bỗng nhiên mỉm cười.
Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu, Lý Duyệt, Thải Y vẻ mặt chấn động, mắt đột nhiên rạng rỡ thần quang.
Đây xem như là lời hứa đi. Thạch Nham nhếch miệng: Ta hứa với các ngươi, bất kỳ ai trong các ngươi chỉ cần bước vào Thông thần tam trọng thiên chi cảnh đều có thể tìm ta đòi một giọt sinh mệnh nguyên dịch, chỉ cần khi đó trong tay ta đích xác có thì ta sẽ không keo kiệt.
Triệu Phong, Lý Duyệt sắc mặt kích động, thân thể run rẩy.
Xích Tiêu mở to hai mắt, gật đầu, vẻ mặt cảm kích.
Thải Y cười khẽ, mắt đẹp lóe sáng.
Bỏ kết giới đi. Thạch Nham nhìn về phía yêu trùng chi vương trong đài sen thủy tinh.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên từ lối vào, sương khói đỏ như máu lượn lờ ở cửa vào lặng lẽ tiêu tán.
Các ngươi đi lên trước đi, ta còn cần lưu lại một đoạn thời gian, ừ, ta cần ở với nó một đoạn thời gian. Chỉ chỉ vào cửa vào, Thạch Nham khẳng định: Lối vào đó chắc không còn kết giới phòng ngự tồn tại đâu, hiện tại các ngươi không cần lo lắng gì cả.
Nói xong hắn đi về phía huynh đệ Dạ Trường Phong, Lao Lý, trên người bốc ra hỏa viêm cực nóng.
Đoàn người Lao Lý, La Mông dưới lửa thiêu, băng cứng trên người dần dần tan rã, chậm rãi từ trong khối băng hiện ra.
Dạ Trường Phong ánh mắt mê mang, khi viêm lực của tâm hoả tới gần, Luyện Ngục Chân Hỏa trên người hắn tự phát lưới lửa phòng ngự.
trong Đài sen thủy tinh, không hề có tiếng chấn động đủ để khiến lòng người mê loạn truyền đến, khi Địa Tâm Hỏa tới gần, Dạ Trường Phong bỗng nhiên khôi phục thanh tỉnh, mắt đột nhiên sáng lên.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thây khô nổi trên đầm lầy, Dạ Trường Phong vẻ mặt hoảng sợ, hỏi: Ở trong đầm lầy này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những người đó toàn bộ đều thành như vậy? Hiện tại trong đầm lầy có phải chỉ có các ngươi còn sống hay không?
Thạch Nham gật đầu.
Ngươi có được chưa?
Gì cơ?
Sinh mệnh nguyên dịch!
Thạch Nham kinh ngạc nhìn hắn: Ngươi cũng biết sinh mệnh nguyên dịch ư?
Đây là mục đích chúng ta tới đây. Dạ Trường Phong ánh mắt buồn bã, cười khổ cười khổ: Ta biết trong đầm lầy này hẳn là có sinh mệnh nguyên dịch, ta tới chỗ này chính là hy vọng có thể có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch. Chỉ có điều tu vi của ta thấp kém, vẫn chưa tới thiên vị chi cảnh, khi dị động nổi lên thì liền mất đi lý trí.
Nếu không có Thạch Nham cứu ngươi thì mấy người các ngươi e là đều chết từ lâu rồi.
Thải Y nhíu mày, kể lại chuyện đã xảy ra, nàng ta nói tới Thạch Nham lợi dụng Huyền Băng Hàn Diễm đóng băng thân thể bọn họ lại, đề phòng bọn họ bị võ giả khác xâm hại, nói tới yêu trùng lượn vòng đầy trời, cắn chết tất cả võ giả trong đầm lầy.
Đám người Lâm Chi, huynh đệ Lao Lý nghe thấy thì biến sắc, bộ dạng lòng còn sợ hãi.
Ngươi lại cứu huynh đệ chúng ta một lần nữa rồi.
Lao Lý thành khẩn nói lời cảm tạ, vẻ mặt cảm kích.
Thạch Nham cười cười, không kể công.
Lâm Chi mặt biến ảo một chút, có chút thẹn thùng, cúi đầu, cũng nhẹ giọng nói một câu: Cám ơn.
Thạch Nham cười cười gật đầu, cũng không nói gì.
Thạch Nham, ngươi không phải là...
Dạ Trường Phong vẻ mặt do dự, không nói hết câu.
Hắn nhìn Triệu Phong, lại nhìn nhìn đám người Xích Tiêu, Thải Y, trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói: Thạch Nham, ta muốn nói mấy câu riêng với ngươi.
Đi.
Thạch Nham chủ động đi về phía đài sen thủy tinh, thân thể bồng bềnh trên đó, ý bảo hắn cũng đi tới đó.
Dạ Trường Phong đứng phía trên băng nham màu đỏ thẫm, ngạc nhiên nhìn hắn, mặt hiện vẻ do dự, hắn tựa hồ biết sự lợi hại của đài sen thủy tinh này, cũng biết sự tồn tại của yêu trùng ăn xác vua, không dám tùy tiện đi tới.
Không sao. Thạch Nham trấn an.
Dạ Trường Phong vẻ mặt an tâm một chút, lúc này mới di động băng nham màu đỏ thẫm dưới chân rồi chậm rãi tới gần hắn.
Ba người Lâm Chi, La Mông, La Hiểu vốn cũng muốn đi theo nhưng lại bị Dạ Trường Phong dùng ánh mắt cản lại, đều phi thân lên trên một khối băng nham khác.
Các ngươi đi trước đi.
Phía trên đài sen thủy tinh, Thạch Nham gật đầu với đám người Xích Tiêu, Triệu Phong: Các ngươi đi lên trước đi, ta hai ngày nữa sẽ lên, có gì thì để lúc đó rồi nói.
Dừng một chút, hắn lại phân phó: Đúng rồi, thuận tiện mang theo cả Lâm Chi bọn họ.
Triệu Phong, Lý Duyệt không hiểu cách làm của hắn, nhưng cũng không khỏi nhiều, gật đầu rồi dẫn đoàn người La Mông, Lâm Chi, Lao Lý ra ngoài.
Ở lối vào, quả nhiên đã không có tấm chắn phòng ngự, bọn họ đi qua, bay lên trên đảo nhỏ.
Trong Đầm lầy bỗng nhiên chỉ còn lại có Dạ Trường Phong và Thạch Nham.
ngươi không phải thật sự có được sinh mệnh nguyên dịch rồi chứ?
Nhìn yêu trùng ăn xác vua phía dưới đài sen thủy tinh, Dạ Trường Phong vẻ mặt chờ mong, kinh ngạc nói.
Thạch Nham gật đầu.
Có thể cho ta một giọt không, ta chỉ xin một giọt thôi!
Dạ Trường Phong bỗng nhiên kích động.
Thạch Nham nhíu mày, không trả lời.
Ta biết sinh mệnh nguyên dịch trân quý, biết chất lỏng này đối với võ giả Thông thần chi cảnh thì có tác dụng quý giá cỡ nào. Dạ Trường Phong đột nhiên kích động: Nhưng ta có thể dùng thứ này để trao đổi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi cần gì thì ta tất nhiên sẽ tìm cho ngươi. Bất luận là gì, ta cũng sẽ kiếm cho ngươi, ta chỉ xin một giọt sinh mệnh nguyên dịch thôi.
Thạch Nham sửng sốt, nhìn về phía hắn với vẻ khó hiểu, nửa ngày sau mới mở miệng: Ngươi cách Thông thần tam trọng thiên chi cảnh còn rất xa, vì sao muốn một giọt sinh mệnh nguyên dịch.
Ta không phải xin cho ta.
Dạ Trường Phong thở dài một tiếng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: Lão quỷ sư phó của ta đã đình trệ ở Thông thần tam trọng thiên chi cảnh lâu lắm rồi, hắn là một luyện dược sư, cả đời này hao phí thời gian trong luyện dược, so với tu luyện võ đạo thì hơn rất nhiều. Hắn cách Chân thần chi cảnh càng lúc càng gần, nhưng không nắm chắc có thể bước vào cánh cửa đó, ta sợ hắn ở trước cánh cửa này sẽ hôi phi yên diệt, cho nên mới vội vã xin sinh mệnh nguyên dịch cho hắn.
Lắc đầu, Dạ Trường Phong tiếp tục nói: Ta vốn là khí đồ (đệ tử bị vứt bỏ) của Linh Bảo tông, thiếu chút nữa thì bị người mang đi nuôi yêu thú, nếu không có sư phó thu lưu ta thì ta sớm đã chết rồi. Ta không muốn nhìn hắn thất bại trong gang tấc, không muốn hắn vĩnh viễn ở lại cảnh giới này, ta cũng biết, bước vào Chân thần chi cảnh, chính là tâm nguyện cả đời của hắn, ta chỉ muốn giúp hắn một chút, coi như trả lại ơn dạy dỗ bao năm nay.
Thạch Nham vẻ mặt động dung.
Xin ngươi đó. Dạ Trường Phong đau khổ cầu xin: Ta biết ta hiện tại có thể là không lấy ra được thứ gì quý giá, nhưng ta đáp ứng ngươi, về sau nếu ngươi cần gì thì ta sẽ dốc hết toàn lực thực hiện cho ngươi. Ừ, ngươi hiện tại có thể nói ra yêu cầu, ta tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng rồi thực hiện.
Để ta hỏi một câu. Trầm mặc hồi lâu, Thạch Nham bỗng nhiên nhìn về phía yêu trùng trên đài sen thủy tinh, truyền ra ý niệm thần thức: Có thể cho ta một giọt sinh mệnh nguyên dịch không?
Có thể.
Đa tạ.
Ngươi phải cho ta một giọt máu tươi của ngươi trước đã.
/1608
|