Chân núi Thánh Quang sơn.
Thân hình ba người Dịch Thiên Mạc khẽ chấn động, lạnh buốt sống lưng, thần thức lập tức tỏa ra bao phủ toàn bộ đường lên Thánh Quang sơn.
Những võ giả vây xem cũng sợ hãi cả kinh, nhất loạt bỏ chạy kéo dài khoảng cách.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ba người Dịch Thiên Mạc đột nhiên mở mắt, ánh mắt âm lệ như tuyết sương, thân hình đứng bật dậy tiến tới.
Lý Phúc vốn đứng ở phía trước có nhiệm vụ chặn đường hiện giờ nét mặt cứng đơ, vội vàng cười khan tiến lên ngăn trở:
Xin lỗi, không có thiệp mời không thể lên núi.
Ba người Dịch Thiên Mạc không nói một lời, cũng không để lời nói của Lý Phúc vào đâu, trực tiếp hóa thành ba luồng sáng xông tới.
Lý Phúc sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản nhưng lại phát hiện ba người Dịch Thiên Mạc đã biến mất vô tung, vội vàng lấy ra một khối âm thạch, cuống quít truyền tin họ đã lên núi.
Những người vây xem xung quanh vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn bóng ba người Dịch Thiên Mạc biến mất, lại nhìn Lý Phúc lo lắng đưa tin, rồi nghị luận râm ran.
Bọn họ không ngờ rằng ba người Dịch Thiên Mạc dám làm trái với quy định của Tam Thần giáo, ở trong địa bàn người ta mà vẫn dám làm bậy.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thầm mắng chửi, chỉ trích người của Dương gia ngang ngược, ngay cả ở địa bàn người khác cũng dám phá hỏng quy củ.
...
Sườn núi.
Trong một huyệt động, Thạch Nham thần sắc bình tĩnh, hai tròng mắt băng hàn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, âm thầm đề phòng.
Thanh Minh có chút luống cuống chân tay, dưới uy hiếp của Cửu U Phệ Hồn Diễm, hắn phải chống đỡ một cách cật lực, đồng thời dụ dỗ Đường Uyên Nam, muốn đối phương xuất thủ ngăn cản.
Đường Uyên Nam ngạc nhiên nhìn hai chân Thạch Nham lún sâu xuống đất chừng 10 thước, lại nhìn cái hố sâu do chưởng lực của hắn tạo thành, trầm ngâm một chút mới cười khổ nói:
Thạch Nham, thu Thiên hỏa lại đi, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.
Vừa nói chuyện, Đường Uyên Nam lặng lẽ đi đến phía sau Thanh Minh, đồng thời truyền cho Thạch Nham một luồng ý niệm:
Âm Dương động thiên đã có hai kẻ tới, tông phái này có một loại bảo vật kỳ dị, chắc chắn có thể khắc chế Thiên hỏa phệ hồn của ngươi, không nên mạo hiểm.
Thạch Nham trong lòng rùng mình, lập tức truyền ý niệm của mình vào trong Huyết Văn giới chỉ, tay trái vung lên chĩa Huyết Văn giới chỉ về phía Cửu U Phệ Hồn Diễm.
Tinh thạch giam giữ Cửu U Phệ Hồn Diễm trong Huyết Văn giới chỉ đột nhiên quang mang đại thịnh, một lực hút cực mạnh theo đó tuôn ra, cuốn lấy Cửu U Phệ Hồn Diễm đang muốn kháng cự trở lại.
Làm xong mọi chuyện, Thạch Nham hắc hắc cười nhẹ một tiếng, nhìn Đường Uyên Nam, nói:
Đừng có trách ta, lần này là Thanh Minh giáo chủ cố tình thăm dò ảo diệu trong người ta, không ngờ bên trong ta lại có Thiên hỏa nên mới diễn ra tình trạng này.
Thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm biến mất, Thanh Minh cũng thu hồi vầng sáng xanh lục trên đầu, những điểm sáng xanh cũng trở lại hai mắt.
Nghe Thạch Nham nói vậy, trong mắt Thanh Minh hiện lên sự ác độc, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Đúng vào lúc này có hai bóng người sóng vai đi từ chân núi lên, nam anh tuấn tiêu sái, tràn ngập mị lực của nam nhân từng trải, nữ phong tư yểu điệu, toàn thân tỏa ra mị lực và khí chất kinh người, bất cứ nam nhân nào bị nàng liếc mắt đều có thể lâng lâng ngây ngây, lý trí dần biến mất.
Đây là một nữ nhân thành thục, thân thể động lòng người, chỗ cần lồi cứ lồi, chỗ cần lõm cứ lõm, hoàn mỹ vẹn toàn, nhất là bộ ngực cứ phồng lên, trực phá áo mà ra, hai mông cong vút yêu kiều, mỗi khi nàng cất bước là bên trái, bên phải cứ thi nhau uốn lượn, muốn làm cho người khác đắm chìm vào nó, vĩnh viễn không thể tỉnh táo.
Hóa ra là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên đã tới, ha hả, ta còn đang bất ngờ vì hai luồng năng lượng xoáy vừa nãy đây.
Đường Uyên Nam tiêu sái thản nhiên cười nói, nhìn hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên gật đầu, bề ngoài thì nói với họ, nhưng trong lòng ngầm giải thích cho Thạch Nham hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thạch Nham lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, lúc nãy trong thời khắc mấu chốt, chính là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên này đã xuất thủ.
Năm đó khi mới tới Vô Tận hải, hắn và Hạ Tâm Nghiên đã có một khoảng thời gian tạm tá tục trên đội thuyền của Âm Dương động thiên, chiếc thuyền đó trực tiếp đưa bọn họ tới nơi chôn thi số 93 của Thi Thần giáo. Khi đó, hắn đã biết Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên có quan hệ khá sâu.
Lần này ở giữa sườn núi, linh hồn của giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh bị ba người Dịch Thiên Mạc áp chế, chắc chắn là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên đã thông qua bí pháp gì đó xuất thủ tương trợ, nên Thanh Minh mới có thể thoát khỏi sự khống chế, đồng thời còn xuất thủ làm bị thương Thạch Nham.
Trong hang động, Thạch Nham híp mắt nhìn Thiên Hậu và Địa Hoàng của Âm Dương động thiên, cau mày, sắc mặt khó coi.
Tiểu tử thật là cuồng vọng.
Địa Hoàng chậm rãi đi tới, mắt lạnh liếc Thạch Nham, nhẹ giọng cười nhạo:
Ngay cả Dương Thanh Đế năm đó cũng không cuồng vọng tự đại như ngươi, nhưng từ đó về sau, người của Dương gia đời sau kiêu ngạo hơn đời trước, thảo nào bây giờ bị thế lực khắp nơi liên hợp quét ra khỏi Vô Tận hải.
Thiên Hậu mị hoặc mười phần, quyến rũ cười cười, ánh mắt có thâm ý đánh giá Thạch Nham, dùng giọng ngọt ngào nói:
Nghé mới sinh không sợ cọp, người trẻ tuổi có khí khái là rất tốt, ta rất thích điều này.
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, ngọt ngào như có thể khắc sâu vào trong tim. Nghe nàng nói như vậy, Thạch Nham có cảm giác như đang đắm chìm trong bồn tắm trăm hoa, toàn bộ lỗ chân lông trên người như mở rộng, thư sướng khôn tả.
Đột nhiên, một luồng khí tức băng hàn Huyết Văn giới chỉ truyền đến, luồng khí này giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, kéo hắn từ một xó u tối nào đó trở lại ánh sáng.
Thạch Nham đầu óc chấn động, hai tròng mắt chợt khôi phục sự trong sáng, nhìn Thiên Hậu quyến rũ động lòng người mà còn kinh hãi hơn cả Địa Hoàng.
Nữ nhân này mới chỉ nói một hai câu mà hắn đã không thể khống chế được tinh thần, đầu óc trở nên mụ mị, thiếu chút nữa thì ăn đòn. Thuật khống chế tinh thần tới mức này thực sự làm cho Thạch Nham sợ hãi, sắc mặt biến đổi, lập tức liên hệ với Huyền Băng Hàn Diễm, bảo nó lúc nào cũng phải nhắc nhở mình.
Đôi mắt làm đắm say lòng người của Thiên Hậu sáng ngời, trong lòng thất kinh, cảm thấy kỳ quái vì biểu hiện của Thạch Nham. Trong mắt nàng, Thạch Nham huyết khí phương cương, khó có thể trụ nổi trước mị lực của nàng, thật không ngờ mới chỉ thất thần một chút đã khôi phục lại được.
Vù vù vù!
Ba tiếng gió phá không đột nhiên từ sau phương truyền đến, không bao lâu sau, ba người Dịch Thiên Mạc đã xuất hiện bên cạnh Thạch Nham.
Ba người lập tức bảo vệ Thạch Nham, sau đó Dịch Thiên Mạc dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình chiếu thẳng vào Thanh Minh.
Cùng lúc đó, một tia sáng màu xám bắt đầu từ trong mắt Dịch Thiên Mạc bắn ra.
Thần sắc Yết Mãnh, Tạp Ba bất thiện, hung dữ nhìn Thanh Minh, giống như sắp triển khai chiêu linh hồn công kích am hiểu nhất của mình.
Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo, vô ý thức lui về phía sau một bước, đứng cùng với Thiên Hậu, Địa Hoàng của Âm Dương động thiên.
Trong lúc nhất thời, ba người Dịch Thiên Mạc đã hình thành thế đối đầu với Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, mặt đối mặt giằng co, tình hình hết sức căng thẳng.
Đường Uyên Nam biến sắc, cau mày, trầm giọng nói:
Các vị, nơi này là Tam Thần giáo!
Thạch Nham, đừng có làm bậy, chẳng nhẽ ngươi muốn gây chiến ở đây?
Đường Uyên Nam nhìn ba người Thanh Minh nhưng lại lặng lẽ dùng linh hồn đưa tin cho Thạch Nham:
Hiện giờ ma nhân uy hiếp, kiếp nạn ở ngay trước mắt, không phải là lúc nội chiến, nếu ngươi thực sự muốn đối phó bọn họ thì đợi qua thời gian này đã.
Ba vị, ta nghĩ mọi người tập trung lại với nhau là muốn thương nghị đại kế đối phó ma nhân, đúng không?
Đường Uyên Nam nhìn ba người Thanh Minh nói.
Đám người Thạch Nham và Thanh Minh không ai nói câu nào, hai bên nhìn nhau bất thiện.
Nhưng vào lúc này.
Tào Chỉ Lam và Man Cổ của Hoang Man giáo sóng vai đi đến.
Man Cổ tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần không tồi, Thạch Nham làm hắn bị thương, lại được linh dược của Tào Chỉ Lam trợ giúp, thương thế đã khôi phục không ít.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Chỉ Lam có chút kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nham, lại nhìn ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, nhíu mày, thản nhiên nói:
Ma nhân còn chưa tới, các ngươi đã muốn tranh đấu nội bộ à?
Tào tiểu thư, là tiểu tử này ra tay độc ác trước.
Thanh Minh chỉ Thạch Nham, lạnh nhạt nói:
Tiểu tử này thủ đoạn độc ác, nếu không có Thiên Hậu, Địa Hoàng ở gần, sợ rằng ta đã gặp phải độc thủ của hắn rồi, ta thấy hắn không có ý liên thủ đối phó ma nhân.
Tào Chỉ Lam kinh ngạc.
Nàng hồ nghi nhìn về phía Thạch Nham, lại nhìn Thanh Minh, bỗng nhiên nói:
Thạch Nham không cách nào hội tụ tinh nguyên, hắn làm sao có thể đả thương giáo chủ?
Nàng thật hiếu kỳ vô cùng, từ sau khi rời khỏi trang viên kia, tự nhiên nàng có ý nghĩ không tốt về Thạch Nham. Trong mắt nàng, Thạch Nham không có cách nào hội tụ tinh nguyên, dù trên người có một vài điều thần bí thì thành tựu tương lai cũng sẽ có hạn.
Nhưng mà mới chỉ có một ngày, ở trên sườn núi này, Thanh Minh lại thiếu chút nữa ăn no độc thủ của Thạch Nham, không biết tình hình như thế nào?
Tào Chỉ Lam lòng tràn đầy nghi hoặc, đôi mắt đẹp xuất hiện dị quang, không biết Thanh Minh nói thật hay giả.
Chúng ta đi.
Thạch Nham đột nhiên quay đầu, cất bước đi xuống dưới núi, ánh mắt yên tĩnh bình thản.
Đường Uyên Nam sắc mặt khẽ biến.
Ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng ngạc nhiên, không biết tại sao Thạch Nham lại quay người đi xuống.
Ba người Dịch Thiên Mạc không nói được một lời, yên lặng đi theo Thạch Nham.
Thạch Nham.
Đường Uyên Nam há mồm, ánh mắt phức tạp, trong lòng nghĩ có điều gì đó không thích hợp.
Ta chẳng có hứng thú gì với tình hình của Vô Tận hải, mà ta cũng chẳng có căn cơ gì ở đây, chẳng lo lắng chuyện ma nhân tàn sát hải vực.
Thạch Nham nói một cách lãnh khốc vô tình:
Vùng biển này có chết bao nhiêu người cũng chẳng liên quan gì tới ta, bởi vì Vô Tận hải này chẳng có gì đáng để ta lo lắng, đại kế đối phó ma nhân, các ngươi cứ từ từ thương lượng, thứ cho ta không có hứng thú phụng bồi.
Dừng lại một chút, Thạch Nham đột nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, thản nhiên nói:
Hi vọng Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên phúc lớn mạng lớn, bởi vì ngoài ma nhân ra, rất có thể các ngươi sẽ bị chúng ta tập kích, ta thực lòng hi vọng các người có thể chống nổi.
Ba người Thanh Minh, Thiên hỏa, Địa Hoàng biến sắc.
Thân hình ba người Dịch Thiên Mạc khẽ chấn động, lạnh buốt sống lưng, thần thức lập tức tỏa ra bao phủ toàn bộ đường lên Thánh Quang sơn.
Những võ giả vây xem cũng sợ hãi cả kinh, nhất loạt bỏ chạy kéo dài khoảng cách.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, ba người Dịch Thiên Mạc đột nhiên mở mắt, ánh mắt âm lệ như tuyết sương, thân hình đứng bật dậy tiến tới.
Lý Phúc vốn đứng ở phía trước có nhiệm vụ chặn đường hiện giờ nét mặt cứng đơ, vội vàng cười khan tiến lên ngăn trở:
Xin lỗi, không có thiệp mời không thể lên núi.
Ba người Dịch Thiên Mạc không nói một lời, cũng không để lời nói của Lý Phúc vào đâu, trực tiếp hóa thành ba luồng sáng xông tới.
Lý Phúc sắc mặt đại biến, muốn ngăn cản nhưng lại phát hiện ba người Dịch Thiên Mạc đã biến mất vô tung, vội vàng lấy ra một khối âm thạch, cuống quít truyền tin họ đã lên núi.
Những người vây xem xung quanh vô cùng ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn bóng ba người Dịch Thiên Mạc biến mất, lại nhìn Lý Phúc lo lắng đưa tin, rồi nghị luận râm ran.
Bọn họ không ngờ rằng ba người Dịch Thiên Mạc dám làm trái với quy định của Tam Thần giáo, ở trong địa bàn người ta mà vẫn dám làm bậy.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều thầm mắng chửi, chỉ trích người của Dương gia ngang ngược, ngay cả ở địa bàn người khác cũng dám phá hỏng quy củ.
...
Sườn núi.
Trong một huyệt động, Thạch Nham thần sắc bình tĩnh, hai tròng mắt băng hàn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, âm thầm đề phòng.
Thanh Minh có chút luống cuống chân tay, dưới uy hiếp của Cửu U Phệ Hồn Diễm, hắn phải chống đỡ một cách cật lực, đồng thời dụ dỗ Đường Uyên Nam, muốn đối phương xuất thủ ngăn cản.
Đường Uyên Nam ngạc nhiên nhìn hai chân Thạch Nham lún sâu xuống đất chừng 10 thước, lại nhìn cái hố sâu do chưởng lực của hắn tạo thành, trầm ngâm một chút mới cười khổ nói:
Thạch Nham, thu Thiên hỏa lại đi, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.
Vừa nói chuyện, Đường Uyên Nam lặng lẽ đi đến phía sau Thanh Minh, đồng thời truyền cho Thạch Nham một luồng ý niệm:
Âm Dương động thiên đã có hai kẻ tới, tông phái này có một loại bảo vật kỳ dị, chắc chắn có thể khắc chế Thiên hỏa phệ hồn của ngươi, không nên mạo hiểm.
Thạch Nham trong lòng rùng mình, lập tức truyền ý niệm của mình vào trong Huyết Văn giới chỉ, tay trái vung lên chĩa Huyết Văn giới chỉ về phía Cửu U Phệ Hồn Diễm.
Tinh thạch giam giữ Cửu U Phệ Hồn Diễm trong Huyết Văn giới chỉ đột nhiên quang mang đại thịnh, một lực hút cực mạnh theo đó tuôn ra, cuốn lấy Cửu U Phệ Hồn Diễm đang muốn kháng cự trở lại.
Làm xong mọi chuyện, Thạch Nham hắc hắc cười nhẹ một tiếng, nhìn Đường Uyên Nam, nói:
Đừng có trách ta, lần này là Thanh Minh giáo chủ cố tình thăm dò ảo diệu trong người ta, không ngờ bên trong ta lại có Thiên hỏa nên mới diễn ra tình trạng này.
Thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm biến mất, Thanh Minh cũng thu hồi vầng sáng xanh lục trên đầu, những điểm sáng xanh cũng trở lại hai mắt.
Nghe Thạch Nham nói vậy, trong mắt Thanh Minh hiện lên sự ác độc, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Đúng vào lúc này có hai bóng người sóng vai đi từ chân núi lên, nam anh tuấn tiêu sái, tràn ngập mị lực của nam nhân từng trải, nữ phong tư yểu điệu, toàn thân tỏa ra mị lực và khí chất kinh người, bất cứ nam nhân nào bị nàng liếc mắt đều có thể lâng lâng ngây ngây, lý trí dần biến mất.
Đây là một nữ nhân thành thục, thân thể động lòng người, chỗ cần lồi cứ lồi, chỗ cần lõm cứ lõm, hoàn mỹ vẹn toàn, nhất là bộ ngực cứ phồng lên, trực phá áo mà ra, hai mông cong vút yêu kiều, mỗi khi nàng cất bước là bên trái, bên phải cứ thi nhau uốn lượn, muốn làm cho người khác đắm chìm vào nó, vĩnh viễn không thể tỉnh táo.
Hóa ra là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên đã tới, ha hả, ta còn đang bất ngờ vì hai luồng năng lượng xoáy vừa nãy đây.
Đường Uyên Nam tiêu sái thản nhiên cười nói, nhìn hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên gật đầu, bề ngoài thì nói với họ, nhưng trong lòng ngầm giải thích cho Thạch Nham hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thạch Nham lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra, lúc nãy trong thời khắc mấu chốt, chính là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên này đã xuất thủ.
Năm đó khi mới tới Vô Tận hải, hắn và Hạ Tâm Nghiên đã có một khoảng thời gian tạm tá tục trên đội thuyền của Âm Dương động thiên, chiếc thuyền đó trực tiếp đưa bọn họ tới nơi chôn thi số 93 của Thi Thần giáo. Khi đó, hắn đã biết Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên có quan hệ khá sâu.
Lần này ở giữa sườn núi, linh hồn của giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh bị ba người Dịch Thiên Mạc áp chế, chắc chắn là hai vị phủ chủ của Âm Dương động thiên đã thông qua bí pháp gì đó xuất thủ tương trợ, nên Thanh Minh mới có thể thoát khỏi sự khống chế, đồng thời còn xuất thủ làm bị thương Thạch Nham.
Trong hang động, Thạch Nham híp mắt nhìn Thiên Hậu và Địa Hoàng của Âm Dương động thiên, cau mày, sắc mặt khó coi.
Tiểu tử thật là cuồng vọng.
Địa Hoàng chậm rãi đi tới, mắt lạnh liếc Thạch Nham, nhẹ giọng cười nhạo:
Ngay cả Dương Thanh Đế năm đó cũng không cuồng vọng tự đại như ngươi, nhưng từ đó về sau, người của Dương gia đời sau kiêu ngạo hơn đời trước, thảo nào bây giờ bị thế lực khắp nơi liên hợp quét ra khỏi Vô Tận hải.
Thiên Hậu mị hoặc mười phần, quyến rũ cười cười, ánh mắt có thâm ý đánh giá Thạch Nham, dùng giọng ngọt ngào nói:
Nghé mới sinh không sợ cọp, người trẻ tuổi có khí khái là rất tốt, ta rất thích điều này.
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, ngọt ngào như có thể khắc sâu vào trong tim. Nghe nàng nói như vậy, Thạch Nham có cảm giác như đang đắm chìm trong bồn tắm trăm hoa, toàn bộ lỗ chân lông trên người như mở rộng, thư sướng khôn tả.
Đột nhiên, một luồng khí tức băng hàn Huyết Văn giới chỉ truyền đến, luồng khí này giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người, kéo hắn từ một xó u tối nào đó trở lại ánh sáng.
Thạch Nham đầu óc chấn động, hai tròng mắt chợt khôi phục sự trong sáng, nhìn Thiên Hậu quyến rũ động lòng người mà còn kinh hãi hơn cả Địa Hoàng.
Nữ nhân này mới chỉ nói một hai câu mà hắn đã không thể khống chế được tinh thần, đầu óc trở nên mụ mị, thiếu chút nữa thì ăn đòn. Thuật khống chế tinh thần tới mức này thực sự làm cho Thạch Nham sợ hãi, sắc mặt biến đổi, lập tức liên hệ với Huyền Băng Hàn Diễm, bảo nó lúc nào cũng phải nhắc nhở mình.
Đôi mắt làm đắm say lòng người của Thiên Hậu sáng ngời, trong lòng thất kinh, cảm thấy kỳ quái vì biểu hiện của Thạch Nham. Trong mắt nàng, Thạch Nham huyết khí phương cương, khó có thể trụ nổi trước mị lực của nàng, thật không ngờ mới chỉ thất thần một chút đã khôi phục lại được.
Vù vù vù!
Ba tiếng gió phá không đột nhiên từ sau phương truyền đến, không bao lâu sau, ba người Dịch Thiên Mạc đã xuất hiện bên cạnh Thạch Nham.
Ba người lập tức bảo vệ Thạch Nham, sau đó Dịch Thiên Mạc dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình chiếu thẳng vào Thanh Minh.
Cùng lúc đó, một tia sáng màu xám bắt đầu từ trong mắt Dịch Thiên Mạc bắn ra.
Thần sắc Yết Mãnh, Tạp Ba bất thiện, hung dữ nhìn Thanh Minh, giống như sắp triển khai chiêu linh hồn công kích am hiểu nhất của mình.
Thanh Minh ánh mắt lạnh lẽo, vô ý thức lui về phía sau một bước, đứng cùng với Thiên Hậu, Địa Hoàng của Âm Dương động thiên.
Trong lúc nhất thời, ba người Dịch Thiên Mạc đã hình thành thế đối đầu với Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, mặt đối mặt giằng co, tình hình hết sức căng thẳng.
Đường Uyên Nam biến sắc, cau mày, trầm giọng nói:
Các vị, nơi này là Tam Thần giáo!
Thạch Nham, đừng có làm bậy, chẳng nhẽ ngươi muốn gây chiến ở đây?
Đường Uyên Nam nhìn ba người Thanh Minh nhưng lại lặng lẽ dùng linh hồn đưa tin cho Thạch Nham:
Hiện giờ ma nhân uy hiếp, kiếp nạn ở ngay trước mắt, không phải là lúc nội chiến, nếu ngươi thực sự muốn đối phó bọn họ thì đợi qua thời gian này đã.
Ba vị, ta nghĩ mọi người tập trung lại với nhau là muốn thương nghị đại kế đối phó ma nhân, đúng không?
Đường Uyên Nam nhìn ba người Thanh Minh nói.
Đám người Thạch Nham và Thanh Minh không ai nói câu nào, hai bên nhìn nhau bất thiện.
Nhưng vào lúc này.
Tào Chỉ Lam và Man Cổ của Hoang Man giáo sóng vai đi đến.
Man Cổ tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần không tồi, Thạch Nham làm hắn bị thương, lại được linh dược của Tào Chỉ Lam trợ giúp, thương thế đã khôi phục không ít.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Chỉ Lam có chút kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nham, lại nhìn ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, nhíu mày, thản nhiên nói:
Ma nhân còn chưa tới, các ngươi đã muốn tranh đấu nội bộ à?
Tào tiểu thư, là tiểu tử này ra tay độc ác trước.
Thanh Minh chỉ Thạch Nham, lạnh nhạt nói:
Tiểu tử này thủ đoạn độc ác, nếu không có Thiên Hậu, Địa Hoàng ở gần, sợ rằng ta đã gặp phải độc thủ của hắn rồi, ta thấy hắn không có ý liên thủ đối phó ma nhân.
Tào Chỉ Lam kinh ngạc.
Nàng hồ nghi nhìn về phía Thạch Nham, lại nhìn Thanh Minh, bỗng nhiên nói:
Thạch Nham không cách nào hội tụ tinh nguyên, hắn làm sao có thể đả thương giáo chủ?
Nàng thật hiếu kỳ vô cùng, từ sau khi rời khỏi trang viên kia, tự nhiên nàng có ý nghĩ không tốt về Thạch Nham. Trong mắt nàng, Thạch Nham không có cách nào hội tụ tinh nguyên, dù trên người có một vài điều thần bí thì thành tựu tương lai cũng sẽ có hạn.
Nhưng mà mới chỉ có một ngày, ở trên sườn núi này, Thanh Minh lại thiếu chút nữa ăn no độc thủ của Thạch Nham, không biết tình hình như thế nào?
Tào Chỉ Lam lòng tràn đầy nghi hoặc, đôi mắt đẹp xuất hiện dị quang, không biết Thanh Minh nói thật hay giả.
Chúng ta đi.
Thạch Nham đột nhiên quay đầu, cất bước đi xuống dưới núi, ánh mắt yên tĩnh bình thản.
Đường Uyên Nam sắc mặt khẽ biến.
Ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng ngạc nhiên, không biết tại sao Thạch Nham lại quay người đi xuống.
Ba người Dịch Thiên Mạc không nói được một lời, yên lặng đi theo Thạch Nham.
Thạch Nham.
Đường Uyên Nam há mồm, ánh mắt phức tạp, trong lòng nghĩ có điều gì đó không thích hợp.
Ta chẳng có hứng thú gì với tình hình của Vô Tận hải, mà ta cũng chẳng có căn cơ gì ở đây, chẳng lo lắng chuyện ma nhân tàn sát hải vực.
Thạch Nham nói một cách lãnh khốc vô tình:
Vùng biển này có chết bao nhiêu người cũng chẳng liên quan gì tới ta, bởi vì Vô Tận hải này chẳng có gì đáng để ta lo lắng, đại kế đối phó ma nhân, các ngươi cứ từ từ thương lượng, thứ cho ta không có hứng thú phụng bồi.
Dừng lại một chút, Thạch Nham đột nhiên xoay người, bình tĩnh nhìn ba người Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, thản nhiên nói:
Hi vọng Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên phúc lớn mạng lớn, bởi vì ngoài ma nhân ra, rất có thể các ngươi sẽ bị chúng ta tập kích, ta thực lòng hi vọng các người có thể chống nổi.
Ba người Thanh Minh, Thiên hỏa, Địa Hoàng biến sắc.
/1608
|