Khi đã lập chiến đội, Lãnh Mạc cùng Băng Vũ và Đại Nhi hàng ngày trong Vân Viện tu luyện lẫn luyện tập cùng nhau để có thể hiểu ý của nhau. Sau khoảng 4 ngày thì cả 3 người đều biết được lối chiến đấu của nhau, cùng nhau phối hợp rất tốt trong tập luyện. Nếu như 3 người giữ vững trạng thái này mà đối đầu với những đối thủ khác, chắc chắn không ai có thể đánh bại họ.
Ầm ầm
Trên võ đài, Đại Nhi và Băng Vũ đang giao thủ với nhau. 2 người này đánh với nhau rất ngang sức trong khi thực lực rất chênh lệch, Đại Nhi đã là nhị tinh Đấu Vương, còn cậu ta chỉ có ngũ tinh Đại Đấu Sư. Nhưng không biết vì sao Băng Vũ lại có thể đường đường chính chính ngang sức với cô ta, điều này lại khiến Lãnh Mạc nhớ đến trước đây khi giao thủ với Cung Yên thì cậu ta lại có khí tức của Đấu Tông.
Ánh mắt chăm chăm nhìn họ giao thủ, Lãnh Mạc đánh giá qua Băng Vũ và Đại Nhi 1 cái. Băng Vũ cách chiến đấu rất nóng vội, muốn kết thúc đối thủ nhanh nhất có thể, tuy thực lực của cậu ta khá thâm sâu nhưng như thế cũng không tốt là mấy. Trong chiến đấu, càng nóng vội càng dễ thất bại, nếu như để kẻ địch nắm được điểm này thì cơ hội chiến thắng không cao. Còn Đại Nhi kia thì điềm tĩnh như mặt nước, vừa biết tiến vừa biết lui, cách chiến đấu rất dứt khoát, có thể nắm chắc trong tay phần thắng nếu như đối mặt với kẻ địch.
‘Lãnh Mạc!’
Trong lúc ngồi xem 2 người họ giao thủ, đột nhiên từ phía sau lại có người cất tiếng gọi cậu. Đối với giọng nói này cậu không hề xa lạ gì mấy, liền đứng lên rồi quay người lại.
‘Tại sao muội không ở nhà tịnh dưỡng mà đến đây, Linh Nhi?’
Không biết tại sao nàng lại đến đây, Lãnh Mạc đưa tay đến véo nhẹ má của Linh Nhi rồi nói. Nàng liền tỏ ra chút tức giận khi bị cậu làm hành động đó, liền nắm 1 quyền đấm vào lồng ngực của cậu. Quyền này của nàng hoàn toàn không chứa lực, chỉ là đánh để giải tỏa nỗi bực mình lúc này. Từ Tuyết cũng đột ngột xuất hiện phía sau Linh Nhi, ánh mắt của cô trông có vẻ khổ tâm khiến cậu hiểu được điều gì đó.
‘Muội suốt ngày đều ở trong nhà tịnh dưỡng, đến việc dọn dẹp nhà Tuyết tỷ cũng không cho làm. Huynh nói đi, cứ như thế không phải huynh dần biến muội thành kẻ lười sao?’
Linh Nhi hậm hực nói ra khiến cậu phải cười khổ 1 tiếng. Thì ra là do nàng không muốn ở trong nhà biến thành 1 kẻ lười nên mới như thế. Cũng do Lãnh Mạc không muốn nàng gặp chuyện gì nên mới để nàng ở nhà, và cứ nghĩ rằng có thêm Từ Tuyết sẽ giúp nàng vui vẻ hơn nhưng không phải như cậu nghĩ.
‘Đương nhiên là không phải, huynh muốn muội tịnh dưỡng để muội và đứa bé trong bụng khỏe mạnh nên mới không để muội ra ngoài, chứ không có ý gì khác’
‘Hừ, muội cứ ở trong nhà mãi mới cảm thấy không khỏe a, còn huynh thì có thể ung dung đi đây đi đó, còn có thể chuyên tâm tu luyện’
Khi Lãnh Mạc cố giải thích cho Linh Nhi nghe, nhưng nàng hậm hực không nghe thấy. Cứ nghĩ trước giờ nàng là 1 người trầm tính, trừ khi bên cậu mới vui vẻ hòa đồng, ai ngờ lúc này lại xuất hiện thêm 1 khía cạnh khác của nàng khiến cậu khổ tâm 1 phen. Bởi vậy người ta có câu rằng trên đời này nữ nhân là thứ khó đoán nhất quả không sai.
‘Lãnh Mạc đại nhân, ngài muốn Linh Nhi nguôi giận thì phải cho muội ấy đi ra ngoài thường xuyên 1 chút. Người có mang, ngồi 1 chỗ mãi cũng không tốt a’
Từ Tuyết phía sau cũng nói đỡ cho Linh Nhi vài câu khiến Lãnh Mạc không thể im lặng nữa.
‘Huynh sai rồi, huynh sai rồi, sau này không để muội ở nhà mãi mà sẽ cho muội đi đây đó, được không?’
‘Ân, huynh đã nói thì không được rút lời a’
Buộc phải cho Linh Nhi sau này không ở nhà mãi nàng mới chịu nguôi giận mà vui vẻ trở lại, chuyện này cũng khiến Lãnh Mạc cười khổ trong lòng. Lúc này cậu mới hiểu được cảm giác của cha mình khi bị mẹ cậu hờn dỗi, quả thật không dễ dàng gì để dỗ người phụ nữ của mình.
‘Trong lúc chúng tôi giao thủ với nhau thì cậu lại ở đây trò chuyện vui vẻ với thê tử của mình a, Lãnh Mạc’
Bất ngờ Băng Vũ xuất hiện bên cạnh Lãnh Mạc cùng với Đại Nhi. 2 người này giao thủ xong thì thấy cậu đang nói chuyện với 1 người khác nên đến xem. Lúc này Băng Vũ mới nhận ra người này là Linh Nhi, phía sau còn có cả Từ Tuyết đi theo. Mà khi Linh Nhi thấy Từ Tuyết liền tỏ ra bất ngờ không thôi, giữa 2 người này có lẽ có chuyện gì đó.
‘Mẫu thân, tại sao người lại ở đây?!’
Đại Nhi hướng đến Từ Tuyết nói ra khiến 3 người Lãnh Mạc, Linh Nhi và Băng Vũ kinh ngạc. Từ Tuyết là mẫu thân của Đại Nhi? Tuy cậu biết Từ Tuyết đã có con, và Đại Nhi cũng là người của Mễ Đặc Nhĩ, nhưng không phải lại quá trùng hợp đến thế chứ.
Từ Tuyết liền giải thích cho Đại Nhi để cô biết được lý do tại sao Từ Tuyết lại có mặt ở đây. Sau 1 lúc không lâu, Đại Nhi mới biết được mọi chuyện cũng như là lý do không thấy mẫu thân của cô ở phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ. Lại càng bất ngờ hơn khi biết được vị tiểu thư như hoa như ngọc bên cạnh đây là thê tử của Lãnh Mạc. Nếu nhớ kỹ thì trước đây Đại Nhi có vô tình thấy Linh Nhi đang làm việc cùng Nhã Phi, nhưng không kịp tìm hiểu sâu nên không biết điều này.
2 người Đại Nhi và Linh Nhi làm quen với nhau, kết thân rất nhanh chóng. Như thế là nàng lại có thêm 1 người bằng hữu ở Đế Đô này, sẽ bớt được phần nào đó cô đơn. Hơn nữa khi Linh Nhi nói về bản thân mình đang có mang, lập tức Đại Nhi ánh mắt kinh ngạc nhìn đến Lãnh Mạc khiến cậu không biết nói gì thêm.
Sau đó, cả 5 người đều đi ăn 1 bữa tại 1 quán ăn nổi tiếng của Đế Đô gọi là Hoàng Châu Quán. Khi vừa bước đến thì có người nhận ra Từ Tuyết đến, liền chào đón rất nồng nhiệt, còn sắp xếp cả 1 phòng ăn đặc biệt cho 5 người họ. Có vẻ như Từ Tuyết rất nổi tiếng ở đây khi được chào đón như thế, còn được nhiều người hỏi thăm.
Khi ngồi vào bàn ăn 1 lúc thì có rất nhiều món ăn được đưa lên bàn. Những món ăn này đều là món ngon vật lạ của Đế Đô mà khó ai có thể thưởng thức, trừ khi là những nhân vật có tiếng tăm lớn mới có thể ăn được những món này. Lãnh Mạc đánh giá qua thì đúng là những món này rất trân quý, được làm từ những nguyên liệu hiếm có nhất từ các loài ma thú.
Ai nấy cũng đều vui vẻ mà ăn. Lãnh Mạc thì nhận ra có 1 số món có thể tẩm bổ cho Linh Nhi nên nhường cho nàng không ít, còn bản thân thì không ăn nhiều mấy.
‘Lãnh Mạc, ngài có định cùng Băng Vũ và Đại Nhi tạo ra đấu kỹ dung hợp của 3 người không?’
‘Đấu kỹ dung hợp?’
Đột nhiên Từ Tuyết nói về việc tạo ra đấu kỹ khiến cậu có chút thắc mắc, không biết việc tạo ra đấu kỹ dung hợp có liên quan đến cuộc khảo nghiệm tuyển chọn kia không.
‘Đúng vậy, trong Đại hội Võ Đạo việc xuất hiện các đấu kỹ được thi triển từ 2 người trở lên rất nhiều. Mỗi lần tổ chức Đại hội là có khoảng vài tiểu đội có đấu kỹ dung hợp, những tiểu đội này đều lọt vào vòng trong, tỷ lệ chiến thắng Đại hội cũng rất lớn. Nếu như ngài cùng người họ tạo ra đấu kỹ dung hợp thì sẽ tốt hơn’
Từ Tuyết nói ra điều này liền khiến Lãnh Mạc suy ngẫm 1 vài điều. Cậu từng nghe qua đấu kỹ dung hợp có uy lực rất khủng bố, nếu dựa vào sự hợp ý của những người tạo ra thì có khi đấu kỹ dung hợp còn mạnh hơn cả đấu kỹ thủy tinh giai gấp bội phần. Lãnh Mạc nhìn qua Đại Nhi và Băng Vũ, thuộc tính đấu khí của 2 người lần lượt là phong và băng, đều là 2 thuộc tính rất hữu ích trong tấn công lẫn phòng thủ. Còn của cậu là hỏa và lôi, nếu tính uy lực thì lôi thuộc tính mạnh hơn hẳn. Trong đầu của cậu suy nghĩ 1 chút, liền có ý tưởng cho đấu kỹ dung hợp của 3 người.
‘Đại Nhi, Băng Vũ, chúng ta cùng tạo ra đấu kỹ dung hợp!’
Ầm ầm
Trên võ đài, Đại Nhi và Băng Vũ đang giao thủ với nhau. 2 người này đánh với nhau rất ngang sức trong khi thực lực rất chênh lệch, Đại Nhi đã là nhị tinh Đấu Vương, còn cậu ta chỉ có ngũ tinh Đại Đấu Sư. Nhưng không biết vì sao Băng Vũ lại có thể đường đường chính chính ngang sức với cô ta, điều này lại khiến Lãnh Mạc nhớ đến trước đây khi giao thủ với Cung Yên thì cậu ta lại có khí tức của Đấu Tông.
Ánh mắt chăm chăm nhìn họ giao thủ, Lãnh Mạc đánh giá qua Băng Vũ và Đại Nhi 1 cái. Băng Vũ cách chiến đấu rất nóng vội, muốn kết thúc đối thủ nhanh nhất có thể, tuy thực lực của cậu ta khá thâm sâu nhưng như thế cũng không tốt là mấy. Trong chiến đấu, càng nóng vội càng dễ thất bại, nếu như để kẻ địch nắm được điểm này thì cơ hội chiến thắng không cao. Còn Đại Nhi kia thì điềm tĩnh như mặt nước, vừa biết tiến vừa biết lui, cách chiến đấu rất dứt khoát, có thể nắm chắc trong tay phần thắng nếu như đối mặt với kẻ địch.
‘Lãnh Mạc!’
Trong lúc ngồi xem 2 người họ giao thủ, đột nhiên từ phía sau lại có người cất tiếng gọi cậu. Đối với giọng nói này cậu không hề xa lạ gì mấy, liền đứng lên rồi quay người lại.
‘Tại sao muội không ở nhà tịnh dưỡng mà đến đây, Linh Nhi?’
Không biết tại sao nàng lại đến đây, Lãnh Mạc đưa tay đến véo nhẹ má của Linh Nhi rồi nói. Nàng liền tỏ ra chút tức giận khi bị cậu làm hành động đó, liền nắm 1 quyền đấm vào lồng ngực của cậu. Quyền này của nàng hoàn toàn không chứa lực, chỉ là đánh để giải tỏa nỗi bực mình lúc này. Từ Tuyết cũng đột ngột xuất hiện phía sau Linh Nhi, ánh mắt của cô trông có vẻ khổ tâm khiến cậu hiểu được điều gì đó.
‘Muội suốt ngày đều ở trong nhà tịnh dưỡng, đến việc dọn dẹp nhà Tuyết tỷ cũng không cho làm. Huynh nói đi, cứ như thế không phải huynh dần biến muội thành kẻ lười sao?’
Linh Nhi hậm hực nói ra khiến cậu phải cười khổ 1 tiếng. Thì ra là do nàng không muốn ở trong nhà biến thành 1 kẻ lười nên mới như thế. Cũng do Lãnh Mạc không muốn nàng gặp chuyện gì nên mới để nàng ở nhà, và cứ nghĩ rằng có thêm Từ Tuyết sẽ giúp nàng vui vẻ hơn nhưng không phải như cậu nghĩ.
‘Đương nhiên là không phải, huynh muốn muội tịnh dưỡng để muội và đứa bé trong bụng khỏe mạnh nên mới không để muội ra ngoài, chứ không có ý gì khác’
‘Hừ, muội cứ ở trong nhà mãi mới cảm thấy không khỏe a, còn huynh thì có thể ung dung đi đây đi đó, còn có thể chuyên tâm tu luyện’
Khi Lãnh Mạc cố giải thích cho Linh Nhi nghe, nhưng nàng hậm hực không nghe thấy. Cứ nghĩ trước giờ nàng là 1 người trầm tính, trừ khi bên cậu mới vui vẻ hòa đồng, ai ngờ lúc này lại xuất hiện thêm 1 khía cạnh khác của nàng khiến cậu khổ tâm 1 phen. Bởi vậy người ta có câu rằng trên đời này nữ nhân là thứ khó đoán nhất quả không sai.
‘Lãnh Mạc đại nhân, ngài muốn Linh Nhi nguôi giận thì phải cho muội ấy đi ra ngoài thường xuyên 1 chút. Người có mang, ngồi 1 chỗ mãi cũng không tốt a’
Từ Tuyết phía sau cũng nói đỡ cho Linh Nhi vài câu khiến Lãnh Mạc không thể im lặng nữa.
‘Huynh sai rồi, huynh sai rồi, sau này không để muội ở nhà mãi mà sẽ cho muội đi đây đó, được không?’
‘Ân, huynh đã nói thì không được rút lời a’
Buộc phải cho Linh Nhi sau này không ở nhà mãi nàng mới chịu nguôi giận mà vui vẻ trở lại, chuyện này cũng khiến Lãnh Mạc cười khổ trong lòng. Lúc này cậu mới hiểu được cảm giác của cha mình khi bị mẹ cậu hờn dỗi, quả thật không dễ dàng gì để dỗ người phụ nữ của mình.
‘Trong lúc chúng tôi giao thủ với nhau thì cậu lại ở đây trò chuyện vui vẻ với thê tử của mình a, Lãnh Mạc’
Bất ngờ Băng Vũ xuất hiện bên cạnh Lãnh Mạc cùng với Đại Nhi. 2 người này giao thủ xong thì thấy cậu đang nói chuyện với 1 người khác nên đến xem. Lúc này Băng Vũ mới nhận ra người này là Linh Nhi, phía sau còn có cả Từ Tuyết đi theo. Mà khi Linh Nhi thấy Từ Tuyết liền tỏ ra bất ngờ không thôi, giữa 2 người này có lẽ có chuyện gì đó.
‘Mẫu thân, tại sao người lại ở đây?!’
Đại Nhi hướng đến Từ Tuyết nói ra khiến 3 người Lãnh Mạc, Linh Nhi và Băng Vũ kinh ngạc. Từ Tuyết là mẫu thân của Đại Nhi? Tuy cậu biết Từ Tuyết đã có con, và Đại Nhi cũng là người của Mễ Đặc Nhĩ, nhưng không phải lại quá trùng hợp đến thế chứ.
Từ Tuyết liền giải thích cho Đại Nhi để cô biết được lý do tại sao Từ Tuyết lại có mặt ở đây. Sau 1 lúc không lâu, Đại Nhi mới biết được mọi chuyện cũng như là lý do không thấy mẫu thân của cô ở phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ. Lại càng bất ngờ hơn khi biết được vị tiểu thư như hoa như ngọc bên cạnh đây là thê tử của Lãnh Mạc. Nếu nhớ kỹ thì trước đây Đại Nhi có vô tình thấy Linh Nhi đang làm việc cùng Nhã Phi, nhưng không kịp tìm hiểu sâu nên không biết điều này.
2 người Đại Nhi và Linh Nhi làm quen với nhau, kết thân rất nhanh chóng. Như thế là nàng lại có thêm 1 người bằng hữu ở Đế Đô này, sẽ bớt được phần nào đó cô đơn. Hơn nữa khi Linh Nhi nói về bản thân mình đang có mang, lập tức Đại Nhi ánh mắt kinh ngạc nhìn đến Lãnh Mạc khiến cậu không biết nói gì thêm.
Sau đó, cả 5 người đều đi ăn 1 bữa tại 1 quán ăn nổi tiếng của Đế Đô gọi là Hoàng Châu Quán. Khi vừa bước đến thì có người nhận ra Từ Tuyết đến, liền chào đón rất nồng nhiệt, còn sắp xếp cả 1 phòng ăn đặc biệt cho 5 người họ. Có vẻ như Từ Tuyết rất nổi tiếng ở đây khi được chào đón như thế, còn được nhiều người hỏi thăm.
Khi ngồi vào bàn ăn 1 lúc thì có rất nhiều món ăn được đưa lên bàn. Những món ăn này đều là món ngon vật lạ của Đế Đô mà khó ai có thể thưởng thức, trừ khi là những nhân vật có tiếng tăm lớn mới có thể ăn được những món này. Lãnh Mạc đánh giá qua thì đúng là những món này rất trân quý, được làm từ những nguyên liệu hiếm có nhất từ các loài ma thú.
Ai nấy cũng đều vui vẻ mà ăn. Lãnh Mạc thì nhận ra có 1 số món có thể tẩm bổ cho Linh Nhi nên nhường cho nàng không ít, còn bản thân thì không ăn nhiều mấy.
‘Lãnh Mạc, ngài có định cùng Băng Vũ và Đại Nhi tạo ra đấu kỹ dung hợp của 3 người không?’
‘Đấu kỹ dung hợp?’
Đột nhiên Từ Tuyết nói về việc tạo ra đấu kỹ khiến cậu có chút thắc mắc, không biết việc tạo ra đấu kỹ dung hợp có liên quan đến cuộc khảo nghiệm tuyển chọn kia không.
‘Đúng vậy, trong Đại hội Võ Đạo việc xuất hiện các đấu kỹ được thi triển từ 2 người trở lên rất nhiều. Mỗi lần tổ chức Đại hội là có khoảng vài tiểu đội có đấu kỹ dung hợp, những tiểu đội này đều lọt vào vòng trong, tỷ lệ chiến thắng Đại hội cũng rất lớn. Nếu như ngài cùng người họ tạo ra đấu kỹ dung hợp thì sẽ tốt hơn’
Từ Tuyết nói ra điều này liền khiến Lãnh Mạc suy ngẫm 1 vài điều. Cậu từng nghe qua đấu kỹ dung hợp có uy lực rất khủng bố, nếu dựa vào sự hợp ý của những người tạo ra thì có khi đấu kỹ dung hợp còn mạnh hơn cả đấu kỹ thủy tinh giai gấp bội phần. Lãnh Mạc nhìn qua Đại Nhi và Băng Vũ, thuộc tính đấu khí của 2 người lần lượt là phong và băng, đều là 2 thuộc tính rất hữu ích trong tấn công lẫn phòng thủ. Còn của cậu là hỏa và lôi, nếu tính uy lực thì lôi thuộc tính mạnh hơn hẳn. Trong đầu của cậu suy nghĩ 1 chút, liền có ý tưởng cho đấu kỹ dung hợp của 3 người.
‘Đại Nhi, Băng Vũ, chúng ta cùng tạo ra đấu kỹ dung hợp!’
/144
|