Lúc đó hắn nhìn thấy câu chuyện này, chỉ bị lời phê bình của Phạm Trọng Yêm hấp dẫn, nhưng không có suy nghĩ nhiều hàm ý của giấc mộng này. Nhưng hắn liên tiếp trong lúc như mộng như tỉnh nhớ lại Đoàn Tư Bình và Đường Phi Tuyết làm hắn cảm giác được ly kỳ của cảnh trong mộng. Giấc mộng của Thanh Bá là nói không rõ, vậy giấc mộng của hắn rốt cuộc lại là đang nói cái gì?
Hàn Tiếu nghe Địch Thanh đặt câu hỏi, trầm ngâm nói:
- Sách cổ từng ghi chép, Bảo Tịnh ký tỉnh, Dương Hộ thức hoàn. Đây coi là ghi chép thật sự của kiếp trước.
Địch Thanh khó hiểu, Hàn Tiếu giải thích:
- Bảo Tịnh là Thái thú Đông Tấn Nam Hải, lúc năm tuổi nói với cha mẹ vốn là con Lý gia Khúc Dương lúc chín tuổi rơi xuống giếng chết đầu thai tới Bảo gia, cha mẹ y tìm đến Lý gia phát hiện chuyện này không có sai. Sau chuyện này được quan sử ghi chép trong sách Tấn. Còn Dương Hộ là danh tướng Tây Tấn, sự tích kỳ thực rất giống Bảo Tịnh. Ông cũng là nhớ mình là con cháu của Lân gia Lý thị, chết sớm tới Dương gia. Ông còn nhớ năm đó làm con Lý gia, vòng vàng chôn dưới cây dâu, sau đó bảo nhũ mẫu lấy lại. Lúc đó người ta đều không ngừng kinh ngạc. Chuyện này cũng ghi trong sách Tấn.
Địch Thanh nghe xong, lẩm bẩm nói:
- Nói như vậy, thật là có thể có kiếp trước rồi... Còn của ta...
Lời nói còn chưa xong, Hàn Tiếu quay đầu nhìn ra tửu quán. Địch Thanh cảnh giác có tiếng bước chân, đã ngừng câu chuyện.
Thính giác của Địch Thanh nhạy bén hơn hẳn Hàn Tiếu. Hắn chậm hơn Hàn Tiếu một bước phát hiện có người đi tới, thật tại là vì do tâm tình kích động.
Lúc quay đầu qua thì nghe có mùi thơm thầm truyền đến, thấy trước cửa tửu quán, dưới ngọn đèn chiếu rọi đang đứng một cô gái mặc áo dài màu vàng nhạt. Cô gái có ánh mắt long lanh gợn sóng rơi lên người Địch Thanh. Địch Thanh có chút kinh ngạc, chậm rãi đứng lên nói:
- Công chúa Thường Ninh, sao công chúa tới chỗ này.
Cô gái mặc áo dài màu vàng đó chính là Thường Ninh.
Thường Ninh nhẹ nhàng bước liên tục đi vào tửu quán, thấp giọng nói:
- Thiếp thân ngẫu nhiên qua chỗ này đang có chuyện tìm tướng quân, không ngờ gặp tướng quân ở đây.
Địch Thanh thầm nghĩ, một công chúa như cô giữa đêm tới quán rượu hẻo lánh này làm gì?
Thường Ninh đã ngồi xuống đối diện Địch Thanh, không có ý sẽ lập tức rời đi. Hàn Tiếu thấy thế lách người ra khỏi tửu quán. Địch Thanh đành phải ngồi xuống, hỏi:
- Không biết công chúa có chuyện gì chỉ bảo?
Thường Ninh có đôi mắt long lanh gợn sóng rơi lên bức tranh trên bàn, thần tình có chút ảm đạm, trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc nói:
- Trong tranh này là Địch tướng quân và Vũ Thường tỷ tỷ phải không?
Địch Thanh ngẩn ra, thấy đôi mắt Đường Phi Tuyết trong bức tranh thiện sáng trông rất sinh động, thật sự có chút giống với thần tình Vũ Thường.
Lúc hắn nhìn thấy Phi Tuyết đều là để ý tới đôi mắt của cô ấy, mấy lần thiếu chút nữa ngộ nhận Phi Tuyết là Dương Vũ Thường, bây giờ xem ra Đường Phi Tuyết trong tranh không những giống Phi Tuyết còn có mấy phần rất giống Vũ Thường.
Trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, Địch Thanh lắc đầu nói:
- Trong tranh không phải thần, là quân vương khai quốc Đại Lý Đoàn Tư Bình và thê tử của ông ta.
Thường Ninh ngắm nhìn bức tranh đó trong lòng cổ quái, cũng cảm giác Đoàn Tư Bình và Địch Thanh có chút giống nhau.
Địch Thanh trong lòng hơi suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Thần chính là nghe người khác nói giống với hạ thần, lúc này nhờ người làm ra bức tranh. Hạ thần ngược lại cảm giác Đoàn Tư Bình... giống kiếp trước của hạ thần, không biết công chúa thấy chuyện này thế nào?
Hắn không biết gian khổ cỡ nào, mới cố làm ra nhẹ nhàng nói ra câu nói này, sau khi nói xong trái tim ngừng đập lưu ý vẻ mặt của Thường Ninh.
Thường Ninh không có nghe thấy kích động trong giọng điệu của Địch Thanh, lại nhìn bức tranh đó, ngẩng đầu nhìn lên. Địch Thanh lại cúi đầu xuống, Thường Ninh sâu kín thở dài:
- Kiếp trước đời sau, Thường Ninh không dám mong chờ. Nếu thật sự có duyên, chỉ mong kiếp này thường gặp.
Nhìn người đàn ông trầm lặng đó trong lòng đột nhiên suy nghĩ:
- Mình gặp mặt huynh ấy phải mấy năm rồi. Nhưng cuộc đời của con người có mấy cái mấy năm chứ?
Địch Thanh cũng thở dài theo, nói:
- Phải, kiếp này thường gặp chính là may mắn, nhưng Địch Thanh thần...
Hắn lại nhớ tới Dương Vũ Thường, lại không nói nữa, lại hỏi lần nữa:
- Công chúa tìm tại hạ có chuyện phải không?
Thường Ninh nói:
- Gần đây văn võ trong triều đều sôi nổi bàn tán Địch tướng quân, không biết Địch tướng quân có biết không?
Địch Thanh lắc đầu, thầm nghĩ:
- Bất luận bọn họ bàn tán thế nào đều không liên quan với hạ thần.
Thường Ninh không biết tâm sự của Địch Thanh, trong thần sắc có chút căm giận bất bình, nói:
- Địch tướng quân tận lực vì nước, lần này bình định Lĩnh Nam lập được đại công, với khả năng Địch tướng quân đảm nhiệm chức Xu Mật sứ tuyệt đối không có gì bất công. Nhưng đám ngu thần đó khăng khăng nói không hợp gia pháp tổ tông, thật là làm người ta lòng lạnh. Làm người ta khó hiểu nhất là Bàng Tịch Bàng đại nhân cũng đề nghị bãi miễn chức vị Xu Mật sứ của ngài.
Địch Thanh thấy Thường Ninh có chút tức giận, ngược lại mỉm cười.
Thường Ninh thấy, hỏi:
- Địch tướng quân, chẳng lẽ ngài không tức giận à?
Địch Thanh chỉ là lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Bàng Tịch biết tâm tư của hạ thần, ôi... ông ấy biết là đề bạt hạ thần làm tể tướng, bố trí hạ thần ở đầu ngọn sóng. Nếu hạ thần làm tướng, nhất định khó mà chết già. Nếu hạ thần không làm tướng, bọn họ ngược lại có thể bỏ qua, hạ thần hà tất nhìn sắc mặt bọn họ nữa.
Thường Ninh suy nghĩ không thấu dụng ý của Địch Thanh, nhất thời ngược lại không biết nói gì.
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Đa tạ công chúa cho biết tin, thật ra rất nhiều chuyện hạ thần đã biết rồi. Hạ thần còn biết, Âu Dương Tu đại nhân cũng dâng thư xin bãi miễn hạ thần... Ông ta dùng thuyết âm dương nói hạ thần có sai lầm, đem tai họa lũ lụt Hoài Nam đổ lên đầu hạ thần.
Thường Ninh ngơ ngẩn, ha ha nói:
- Ngài đều biết rồi? Ây, thiếp thân vẫn cho rằng Âu Dương đại nhân xưa nay ngay thẳng, trắng đen rõ ràng, không ngờ ông ta cũng muốn loại bỏ ngài.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Thường Ninh suy cho cùng cũng không biết chuyện của quan trường, cũng không biết trước khi Âu Dương Tư, Bàng Tịch dâng thư đã biết ta. Âu Dương Tu tuy đem nạn lũ lụt đổ lên đầu ta, nhưng đó chỉ là chuyện không nói có. Ông ta tuy nói ta võ nghệ hơn người, lòng này không ác, vì niềm vui của quân sĩ, chưa thấy qua khuyết điểm. Thật ra Âu Dương Tu giống như Bàng đại nhân, muốn để ta rời khỏi chỗ đầu ngọn sóng, bọn họ còn hy vọng ta...
Nghĩ đến đây, Địch Thanh nói:
- Công chúa không cần lo nghĩ nhiều, nếu không có chuyện khác...
Thường Ninh thấy Địch Thanh muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
- Đợi đã... ta xém chút nữa quên chuyện chính, Hoàng hậu nhờ ta giao cho ngài một bức thư.
Nói dứt lời lấy trong tay áo ra một bức thư, đưa cho Địch Thanh.
Địch Thanh rất là kinh ngạc không biết tại sao Tào hoàng hậu gửi thư cho hắn. Chần chờ một chút, lúc này mới nhận lấy thư.
Thường Ninh thấy Địch Thanh nhận thư rồi, trong lòng thở dài, đứng lên:
- Địch tướng quân... vậy... ta đi đây. Thật ra lần này ta đến vốn là tìm Lý quốc cửu, ta nghe nói ông ấy thường uống rượu quanh đây.
Đột nhiên ngưng nói, vì phát hiện sắc mặt Địch Thanh trở nên trắng bệch dị thường.
Thường Ninh thấy thế, có chút giật mình, vội hỏi:
- Địch tướng quân, ngài sao rồi?
Địch Thanh gắt gao nhìn chằm chắm bức thư trên tay, trên bìa thư chỉ ghi năm chữ:
- Tự Dụ Địch tướng quân.
Vốn không có chỗ kỳ lạ gì, nhưng năm chữ đó viết như bay, trong chữ màu đen ẩn hiện sợi tơ màu trắng.
Cuối cùng dịch ánh mắt khỏi năm chữ này, Địch Thanh chậm rãi hỏi:
- Công chúa, bức thư này là Tào hoàng hậu tự tay viết thư phải không?
Thường Ninh gật đầu nói:
- Phải, Tào hoàng hậu sở trường viết phi bạch thể, chữ này có đẹp không?
Địch Thanh cười cười, nhưng trong nụ cười mang hoang mang khó nói:
- Rất đẹp, đa tạ công chúa.
Thường Ninh thấy dáng vẻ của Địch Thanh tràn đầy tâm sự trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể khuyên giải, lẳng lặng ra khỏi tửu quán. Trước khi lên kiệu quay đầu nhìn vào trong tửu quán, thấy Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống dưới ngọn đèn dầu còn nhìn bức thư trong tay.
Rốt cuộc bức thư đó có cái gì cổ quái làm Địch Thanh như thế? Trong lòng Thường Ninh có chút bất an, chỉ muốn quay về hỏi Hoàng hậu.
Sau khi Thường Ninh rời đi, Hàn Tiếu đi vào nhìn thấy thể chữ trên bức thư đó, cũng là giật mình kinh hãi.
Chữ là phi bạch thể, giấy thư là làm từ cát tinh trai, cái này và bức thư năm đó vạch trần Bát vương gia là hung thủ, cũng không là hai dạng. Năm đó Địch Thanh, Hàn Tiếu đều vì chuyện bức thư đó là do ai viết không ngừng hoang mang. Nhưng hôm nay chân tướng sắp vạch trần rồi, hai người kinh ngạc dị thường giống nhau.
Người viết thư chính là Tào hoàng hậu!
Hàn Tiếu ngước nhìn Địch Thanh, Địch Thanh chỉ nhìn bức thư đó trong tay, chậm rãi mở ra nhìn một hồi sau nói:
- Thì ra là vậy, cuối cùng ta hiểu rồi...
Hắn không có vui mừng của việc sau khi giải được nghi hoặc, ngược lại có loại cảm giác tiêu điều. Hàn Tiếu tuy nói lòng hiếu kỳ không lớn, nhưng vẫn không kìm được hỏi:
- Địch tướng quân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Hàn Tiếu nghe Địch Thanh đặt câu hỏi, trầm ngâm nói:
- Sách cổ từng ghi chép, Bảo Tịnh ký tỉnh, Dương Hộ thức hoàn. Đây coi là ghi chép thật sự của kiếp trước.
Địch Thanh khó hiểu, Hàn Tiếu giải thích:
- Bảo Tịnh là Thái thú Đông Tấn Nam Hải, lúc năm tuổi nói với cha mẹ vốn là con Lý gia Khúc Dương lúc chín tuổi rơi xuống giếng chết đầu thai tới Bảo gia, cha mẹ y tìm đến Lý gia phát hiện chuyện này không có sai. Sau chuyện này được quan sử ghi chép trong sách Tấn. Còn Dương Hộ là danh tướng Tây Tấn, sự tích kỳ thực rất giống Bảo Tịnh. Ông cũng là nhớ mình là con cháu của Lân gia Lý thị, chết sớm tới Dương gia. Ông còn nhớ năm đó làm con Lý gia, vòng vàng chôn dưới cây dâu, sau đó bảo nhũ mẫu lấy lại. Lúc đó người ta đều không ngừng kinh ngạc. Chuyện này cũng ghi trong sách Tấn.
Địch Thanh nghe xong, lẩm bẩm nói:
- Nói như vậy, thật là có thể có kiếp trước rồi... Còn của ta...
Lời nói còn chưa xong, Hàn Tiếu quay đầu nhìn ra tửu quán. Địch Thanh cảnh giác có tiếng bước chân, đã ngừng câu chuyện.
Thính giác của Địch Thanh nhạy bén hơn hẳn Hàn Tiếu. Hắn chậm hơn Hàn Tiếu một bước phát hiện có người đi tới, thật tại là vì do tâm tình kích động.
Lúc quay đầu qua thì nghe có mùi thơm thầm truyền đến, thấy trước cửa tửu quán, dưới ngọn đèn chiếu rọi đang đứng một cô gái mặc áo dài màu vàng nhạt. Cô gái có ánh mắt long lanh gợn sóng rơi lên người Địch Thanh. Địch Thanh có chút kinh ngạc, chậm rãi đứng lên nói:
- Công chúa Thường Ninh, sao công chúa tới chỗ này.
Cô gái mặc áo dài màu vàng đó chính là Thường Ninh.
Thường Ninh nhẹ nhàng bước liên tục đi vào tửu quán, thấp giọng nói:
- Thiếp thân ngẫu nhiên qua chỗ này đang có chuyện tìm tướng quân, không ngờ gặp tướng quân ở đây.
Địch Thanh thầm nghĩ, một công chúa như cô giữa đêm tới quán rượu hẻo lánh này làm gì?
Thường Ninh đã ngồi xuống đối diện Địch Thanh, không có ý sẽ lập tức rời đi. Hàn Tiếu thấy thế lách người ra khỏi tửu quán. Địch Thanh đành phải ngồi xuống, hỏi:
- Không biết công chúa có chuyện gì chỉ bảo?
Thường Ninh có đôi mắt long lanh gợn sóng rơi lên bức tranh trên bàn, thần tình có chút ảm đạm, trong ánh mắt lại có chút kinh ngạc nói:
- Trong tranh này là Địch tướng quân và Vũ Thường tỷ tỷ phải không?
Địch Thanh ngẩn ra, thấy đôi mắt Đường Phi Tuyết trong bức tranh thiện sáng trông rất sinh động, thật sự có chút giống với thần tình Vũ Thường.
Lúc hắn nhìn thấy Phi Tuyết đều là để ý tới đôi mắt của cô ấy, mấy lần thiếu chút nữa ngộ nhận Phi Tuyết là Dương Vũ Thường, bây giờ xem ra Đường Phi Tuyết trong tranh không những giống Phi Tuyết còn có mấy phần rất giống Vũ Thường.
Trong lúc nhất thời có chút ngơ ngẩn, Địch Thanh lắc đầu nói:
- Trong tranh không phải thần, là quân vương khai quốc Đại Lý Đoàn Tư Bình và thê tử của ông ta.
Thường Ninh ngắm nhìn bức tranh đó trong lòng cổ quái, cũng cảm giác Đoàn Tư Bình và Địch Thanh có chút giống nhau.
Địch Thanh trong lòng hơi suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Thần chính là nghe người khác nói giống với hạ thần, lúc này nhờ người làm ra bức tranh. Hạ thần ngược lại cảm giác Đoàn Tư Bình... giống kiếp trước của hạ thần, không biết công chúa thấy chuyện này thế nào?
Hắn không biết gian khổ cỡ nào, mới cố làm ra nhẹ nhàng nói ra câu nói này, sau khi nói xong trái tim ngừng đập lưu ý vẻ mặt của Thường Ninh.
Thường Ninh không có nghe thấy kích động trong giọng điệu của Địch Thanh, lại nhìn bức tranh đó, ngẩng đầu nhìn lên. Địch Thanh lại cúi đầu xuống, Thường Ninh sâu kín thở dài:
- Kiếp trước đời sau, Thường Ninh không dám mong chờ. Nếu thật sự có duyên, chỉ mong kiếp này thường gặp.
Nhìn người đàn ông trầm lặng đó trong lòng đột nhiên suy nghĩ:
- Mình gặp mặt huynh ấy phải mấy năm rồi. Nhưng cuộc đời của con người có mấy cái mấy năm chứ?
Địch Thanh cũng thở dài theo, nói:
- Phải, kiếp này thường gặp chính là may mắn, nhưng Địch Thanh thần...
Hắn lại nhớ tới Dương Vũ Thường, lại không nói nữa, lại hỏi lần nữa:
- Công chúa tìm tại hạ có chuyện phải không?
Thường Ninh nói:
- Gần đây văn võ trong triều đều sôi nổi bàn tán Địch tướng quân, không biết Địch tướng quân có biết không?
Địch Thanh lắc đầu, thầm nghĩ:
- Bất luận bọn họ bàn tán thế nào đều không liên quan với hạ thần.
Thường Ninh không biết tâm sự của Địch Thanh, trong thần sắc có chút căm giận bất bình, nói:
- Địch tướng quân tận lực vì nước, lần này bình định Lĩnh Nam lập được đại công, với khả năng Địch tướng quân đảm nhiệm chức Xu Mật sứ tuyệt đối không có gì bất công. Nhưng đám ngu thần đó khăng khăng nói không hợp gia pháp tổ tông, thật là làm người ta lòng lạnh. Làm người ta khó hiểu nhất là Bàng Tịch Bàng đại nhân cũng đề nghị bãi miễn chức vị Xu Mật sứ của ngài.
Địch Thanh thấy Thường Ninh có chút tức giận, ngược lại mỉm cười.
Thường Ninh thấy, hỏi:
- Địch tướng quân, chẳng lẽ ngài không tức giận à?
Địch Thanh chỉ là lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Bàng Tịch biết tâm tư của hạ thần, ôi... ông ấy biết là đề bạt hạ thần làm tể tướng, bố trí hạ thần ở đầu ngọn sóng. Nếu hạ thần làm tướng, nhất định khó mà chết già. Nếu hạ thần không làm tướng, bọn họ ngược lại có thể bỏ qua, hạ thần hà tất nhìn sắc mặt bọn họ nữa.
Thường Ninh suy nghĩ không thấu dụng ý của Địch Thanh, nhất thời ngược lại không biết nói gì.
Địch Thanh thản nhiên nói:
- Đa tạ công chúa cho biết tin, thật ra rất nhiều chuyện hạ thần đã biết rồi. Hạ thần còn biết, Âu Dương Tu đại nhân cũng dâng thư xin bãi miễn hạ thần... Ông ta dùng thuyết âm dương nói hạ thần có sai lầm, đem tai họa lũ lụt Hoài Nam đổ lên đầu hạ thần.
Thường Ninh ngơ ngẩn, ha ha nói:
- Ngài đều biết rồi? Ây, thiếp thân vẫn cho rằng Âu Dương đại nhân xưa nay ngay thẳng, trắng đen rõ ràng, không ngờ ông ta cũng muốn loại bỏ ngài.
Địch Thanh thầm nghĩ:
- Thường Ninh suy cho cùng cũng không biết chuyện của quan trường, cũng không biết trước khi Âu Dương Tư, Bàng Tịch dâng thư đã biết ta. Âu Dương Tu tuy đem nạn lũ lụt đổ lên đầu ta, nhưng đó chỉ là chuyện không nói có. Ông ta tuy nói ta võ nghệ hơn người, lòng này không ác, vì niềm vui của quân sĩ, chưa thấy qua khuyết điểm. Thật ra Âu Dương Tu giống như Bàng đại nhân, muốn để ta rời khỏi chỗ đầu ngọn sóng, bọn họ còn hy vọng ta...
Nghĩ đến đây, Địch Thanh nói:
- Công chúa không cần lo nghĩ nhiều, nếu không có chuyện khác...
Thường Ninh thấy Địch Thanh muốn đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
- Đợi đã... ta xém chút nữa quên chuyện chính, Hoàng hậu nhờ ta giao cho ngài một bức thư.
Nói dứt lời lấy trong tay áo ra một bức thư, đưa cho Địch Thanh.
Địch Thanh rất là kinh ngạc không biết tại sao Tào hoàng hậu gửi thư cho hắn. Chần chờ một chút, lúc này mới nhận lấy thư.
Thường Ninh thấy Địch Thanh nhận thư rồi, trong lòng thở dài, đứng lên:
- Địch tướng quân... vậy... ta đi đây. Thật ra lần này ta đến vốn là tìm Lý quốc cửu, ta nghe nói ông ấy thường uống rượu quanh đây.
Đột nhiên ngưng nói, vì phát hiện sắc mặt Địch Thanh trở nên trắng bệch dị thường.
Thường Ninh thấy thế, có chút giật mình, vội hỏi:
- Địch tướng quân, ngài sao rồi?
Địch Thanh gắt gao nhìn chằm chắm bức thư trên tay, trên bìa thư chỉ ghi năm chữ:
- Tự Dụ Địch tướng quân.
Vốn không có chỗ kỳ lạ gì, nhưng năm chữ đó viết như bay, trong chữ màu đen ẩn hiện sợi tơ màu trắng.
Cuối cùng dịch ánh mắt khỏi năm chữ này, Địch Thanh chậm rãi hỏi:
- Công chúa, bức thư này là Tào hoàng hậu tự tay viết thư phải không?
Thường Ninh gật đầu nói:
- Phải, Tào hoàng hậu sở trường viết phi bạch thể, chữ này có đẹp không?
Địch Thanh cười cười, nhưng trong nụ cười mang hoang mang khó nói:
- Rất đẹp, đa tạ công chúa.
Thường Ninh thấy dáng vẻ của Địch Thanh tràn đầy tâm sự trong lòng nghi hoặc, nhưng không thể khuyên giải, lẳng lặng ra khỏi tửu quán. Trước khi lên kiệu quay đầu nhìn vào trong tửu quán, thấy Địch Thanh chậm rãi ngồi xuống dưới ngọn đèn dầu còn nhìn bức thư trong tay.
Rốt cuộc bức thư đó có cái gì cổ quái làm Địch Thanh như thế? Trong lòng Thường Ninh có chút bất an, chỉ muốn quay về hỏi Hoàng hậu.
Sau khi Thường Ninh rời đi, Hàn Tiếu đi vào nhìn thấy thể chữ trên bức thư đó, cũng là giật mình kinh hãi.
Chữ là phi bạch thể, giấy thư là làm từ cát tinh trai, cái này và bức thư năm đó vạch trần Bát vương gia là hung thủ, cũng không là hai dạng. Năm đó Địch Thanh, Hàn Tiếu đều vì chuyện bức thư đó là do ai viết không ngừng hoang mang. Nhưng hôm nay chân tướng sắp vạch trần rồi, hai người kinh ngạc dị thường giống nhau.
Người viết thư chính là Tào hoàng hậu!
Hàn Tiếu ngước nhìn Địch Thanh, Địch Thanh chỉ nhìn bức thư đó trong tay, chậm rãi mở ra nhìn một hồi sau nói:
- Thì ra là vậy, cuối cùng ta hiểu rồi...
Hắn không có vui mừng của việc sau khi giải được nghi hoặc, ngược lại có loại cảm giác tiêu điều. Hàn Tiếu tuy nói lòng hiếu kỳ không lớn, nhưng vẫn không kìm được hỏi:
- Địch tướng quân, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
/485
|