Lúc này Địch Thanh mới phát giác, thì ra bất tri bất giác lại đi tới gần Đại Tướng Quốc Tự.
Nhiều năm trước, chính là trước Đại Tướng Quốc Tự này, hắn gặp được Vũ Thường.
Ngàn hoa vẫn như cười phong trần, người đã không còn nhan sắc đỏ thắm thay đổi...
Đang lúc nhớ lại, nghe thấy bên cạnh không xa có người nói:
- Con trai, sau này con phải đọc sách, chớ học người đó đi làm lính. Nếu con làm lính, đời này sẽ hủy hoại.
Địch Thanh cảm giác lời nói đó đã từng nghe qua, quay đầu nhìn, nhìn thấy một phụ nữ đang lén lén nhìn hắn, đang dạy đứa con bướng bỉnh bên cạnh.
Địch Thanh chua xót cười, nhớ tới nhiều năm trước, cũng từng có cảnh tượng như vậy:
- Nam như chớ làm lính, làm lính sai cả cuộc đời. Quan niệm này thì ra mấy năm nay không thay đổi.
Không ngờ đứa bé kia đứng thẳng sống lưng, to tiếng nói:
- Làm lính có gì không đúng? Giống như Địch tướng quân vậy đó, người thiên hạ kính ngưỡng, so với những người đọc sách đó mạnh hơn rất nhiều. Nước có nạn ngập đầu, thơ từ có thể cứu nước không? Nếu có lựa chọn, con càng muốn làm giống như Địch tướng quân.
Nó nói vang dội, xung quanh có không ít người nhìn qua, lại không có tiếng phản bác.
Người phụ nữ đó ngơ ngẩn, sau một hồi lâu mới nói:
- Con trai ngốc, con làm gì có bản lĩnh như Địch tướng quân chứ. Dưới thiên hạ này, có mấy Địch tướng quân?
Mũ quan che phủ kinh hoa, người đây đã đã rơi lệ!
Địch Thanh bình tĩnh đi ra mấy bước, trong lòng xúc động thật lâu. Đột nhiên nghĩ, người đời đối với Địch Thanh ta hoặc khen hoặc chê, miệng đời không giống nhau, nhưng chỉ có Vũ Thương mới đối với ta trước sau không thay đổi. Năm đó tuy Địch Thanh ta chỉ là một cấm quân bình thường nhưng nàng vẫn thích ta.
Vừa nghĩ đến đây, thấy hồng trần như trước, bên tai mơ hồ có tiếng đàn hỗn loạn, sống mũi Địch Thanh không kìm được chua xót, xuyên qua hồng trần như cũ đó, thấy đầu đường mơ hồ có một thiếu nữ áo trắng...
Tươi cười nhìn quanh, ngôn ngữ oanh yến.
- Vũ Thường, nàng không hề nhìn nhầm ta, Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Địch Thanh đã là anh hùng thiên hạ vo song, nhưng nàng có thể nhìn thấy không?
Vừa nghĩ tới Vũ Thường có thể cũng không thấy nữa. Hắn không thấy Vũ Thường, Vũ Thường cũng không thấy được Địch Thanh hắn nổi tiếng thiên hạ, mi mắt lại có chút ươn ướt, chỉ là nghĩ:
- Vũ Thường, nàng có biết mấy năm nay, ta không có một ngày không nhớ nàng.
Tất cả vốn chưa từng thay đổi.
- Địch đại ca...
Có người hô một tiếng.
Địch Thanh chấn động, nhanh chóng nghe ra tiếng của người đàn ông đó, quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy đầu kia của con phố dài, có người sải bước đi đến.
Địch Thanh hơi vui, qua đón:
- Quách Quỳ, đệ đi đâu vậy?
Người đến chính là Quách Quỳ, hai người gặp nhau trên phố, bốn tay nắm chặt, trong lòng đều vui mừng khôn xiết.
Trên phố thị có người nhận ra Quách Quỳ, thấp giọng nói:
- Đó chính là tiểu Quách tướng quân đó. Năm đó đại Quách tướng quân tung hoành Tam Xuyên Khẩu, giết mười mấy vạn quân Hạ quăng mũ cởi giáp. Tiểu Quách Quỳ càng là đại phá kỵ binh Thiết diêu Tử lợi hại nhất quân Hạ, cũng không kém gì đại Quách tướng quân.
Danh tiếng của huynh đệ Quách thị ở kinh thành cũng tuyệt đối không nhỏ. Đám bá tính gọi Quách Tuân là đại Quách tướng quân, gọi Quách Quỳ là tiểu Quách tướng quân, nhưng sự yêu quý trong đó cũng giống nhau.
Lại có người hỏi:
- Có thể để tiểu Quách tướng quân gọi một tiếng Địch đại ca là ai?
Có người rung giọng nói:
- Còn phải hỏi, đương nhiên là Địch Thanh Địch tướng quân rồi, Địch tướng quân về tới kinh thành rồi.
Địch tướng quân về tới kinh thành rồi!
Câu nói này truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng truyền khắp xung quanh chùa Đại Tướng Quốc, cả phố xá ồn ào náo nhiệt, rồi sau đó im tĩnh lại. Có bá tính xông đến hướng này, như gợn sóng tới Địch Thanh, bên cạnh hai người Quách Quỳ, chỉ trỏ nói:
- Xem, đó chính là Địch tướng quân.
Tuy có nhiều người biết Địch Thanh, nhưng Địch Thanh quanh năm ở bên ngoài, số người chỉ nghe sự tích của Địch Thanh, chưa từng có thấy qua Địch Thanh còn nhiều hơn.
Nhìn thấy còn muốn nhìn lại, không nhìn thấy đánh vỡ đầu cùng muốn đến nhìn Địch Thanh một lần.
Loại anh hùng hào kiệt này, vốn là người mà bá tính muốn nhìn thấy nhất.
Thế là người vòng bên ngoài muốn chen lấn, muốn nhìn Địch Thanh thiên hạ vô song rốt cuộc là hình dáng thế nào. Người chen tới vòng trong nhưng chen giữ đứng vững bên ngoài, chỉ sợ đám người chen tới Địch Thanh. Đại Tướng Quốc Tự ồn ào náo nhiệt một trận, bá tính tranh nhau đến xem, lại không có ai đi xem môn sinh Thiên tử dạo phố nữa.
Những môn sinh Thiên tử đó ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng nghĩ tới sẽ chịu lạnh nhạt thế này, khó tránh biểu tình kỳ dị. Có hâm mộ, có ghen tị, có người cũng đi tới xem Địch Thanh, có người lại làm ra ý khinh thường.
Địch Thanh, Quách Quỳ chưa từng nghĩ việc hai người gặp nhau lại có chấn động như vậy. Quách Quỳ vốn có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lúc này hoàn toàn không thể nói được gì, đảo mắt, hướng về đám người thất thanh nói:
- Các vị xin nghe ta một lời.
Y lớn tiếng hô, bá tính lập tức im lặng xuống.
Quách Quỳ thấy thế, cười nói:
- Ta biết các vị đều muốn đến gặp Địch tướng quân, chứ không phải muốn gặp Quách Quỳ ta.
Đám bá tính cười thiện ý, không khí hơi có chút buông lỏng, Quách Quỳ lại nói:
- Địch tướng quân vừa mới về kinh thành, hành trình mệt mỏi, lúc này còn phải thương nghị quốc sự. Các vị hương thân phụ lão muốn xem, còn có rất nhiều cơ hội, lúc này vẫn xin lấy quốc sự làm trọng, để Địch tướng quân vào cung diện thánh, thế nào?
Mọi người nghe vậy, đều là tự giác lắch mình bên đường, nhường con đường thông tới hoàng cung.
Địch Thanh cũng không nhiều lời, chỉ là chắp tay, mới đi mấy bước, thì nghe trong bá tính có người hô:
- Địch tướng quân, lần này chính là ngài đích thân lãnh quân bình định loạn Lĩnh Nam phải không?
Thì ra Mã Chí Thư làm loạn Lĩnh Nam, làm khói lửa mãnh liệt, đều có tin tức truyền tới kinh thành, càng có bá tính Kinh Hồ; Lĩnh Nam trên đường chạy nạn tới kinh thành, bốn phía phủ đầy, bá tính trong lòng hoang mang, cảm cảm giác giang sơn muốn đổ sụp.
Mà tướng quân có thể giữ gìn giang sơn Đại Tống, chỉ có một Địch Thanh!
Dân chúng trầm lặng, nhưng vạn mắt nhìn, chỉ nhìn Địch Thanh, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.
Địch Thanh trầm lặng chốc lát, hướng về bá tính nhẹ thi lễ, trầm giọng nói:
- Địch Thanh vốn là người luyện võ, xuất thân binh nghiệp, được hương thân phụ lão nâng đỡ, vô cùng cảm kích. Bây giờ nước đang gặp lâm nguy, sẽ cúc cung tận tụy.
Mọi người vừa nghe, cũng không biết ý của lời Địch Thanh nói, lại giống như có được cam đoan, hoan hô nhảy nhót.
Nhưng Địch Thanh đã cùng Quách Quỳ đi về hướng hoàng cung, bá tính nhìn theo Địch Thanh, nhưng không chen chúc đi theo nữa. Địch Thanh mới ra khỏi đám đông, thì nghe bên cạnh có người khinh miệt nói:
- Một xích lão hèn mọn, nở mày nở mặt vậy à?
Địch Thanh hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy lời nói là từ trong kiệu truyền ra. Quách Quỳ nghe vậy giận dữ, muốn xông tới, bị Địch Thanh, giữ lại.
Thì ra vùng gần Biện Kinh đối với binh sĩ khắc chữ gọi là xích lão, ý rất khinh thường sỉ nhục. Lúc này Địch Thanh đã ở Tam nha, người đó gọi Địch Thanh là xích lão, đương nhiên có ý làm nhục.
Giọng của người đó nói hơi nhỏ, nhưng Địch Thanh, Quách Quỳ đều là hạng người tai thính mắt tinh, nghe rõ ràng.
Địch Thanh chăm chú nhìn cỗ kiệu, trong đầu đột nhiên nghĩ ra đêm giông tố đó.
Đêm đó, người con gái như lông vũ như cầu vòng đó, vì không muốn nhìn thấy hắn bị người ta xem thường làm nhục, liền thả người nhảy xuống từ trên lầu Hoàng Nghi Môn cao cao đó.
Khuôn mặt Dương Vũ Thường lại hiện trước mặt:
- Địch Thanh, chàng ở trong lòng thiếp... vốn là thiên hạ vô song, anh hùng cái thế, làm sao có thể chịu... khinh thường của những người đó.
Địch Thanh hắn đánh khắp thiên hạ, lấy chiến công thăng chức, trong mắt một số người, thì ra vẫn chỉ là một xích lão. Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh ngược lại mỉm cười, thản nhiên hỏi:
- Vẫn không biết trong kiệu là vị đại nhân nào?
Quách Quỳ đã thấp giọng nói:
- Là kiệu của lưỡng phủ Hạ Tủng, trong kiệu chắc chắn là Hạ Tủng rồi.
Thì ra năm đó Hạ Tủng không vào được Xu Mật viện, nhưng mấy lần thượng tấu, cuối cùng đá đi được đám người Thạch Giới, Phạm Trọng Yêm, vừa báo thù bị nhục năm đó. Hôm nay tuy chưa vào được Xu Mật viện, nhưng lại được vào Trung thư tỉnh làm Tể tướng.
Trong kiệu chính là Hạ Tủng.
Thì ra hôm nay lão vội đi lâm triều, lúc qua chỗ này, đột nhiên đầu người chen lấn khiến lão không thể đi quan được. Lão hỏi ra mới biết là Địch Thanh ở đây, không kìm được vừa đố kỵ vừa hận. Hạ Tủng vốn là người có thù tất báo, càng biết Địch Thanh, Phạm Trọng Yêm là bạn tốt, thấy Địch Thanh nở mày nở mặt như vậy, khó tránh nói lời châm chọc. Nghe Địch Thanh hỏi, nghe được Quách Quỳ trả lời, Hạ Tủng chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, trong lòng thầm nghĩ. Cùng với hạng người đê tiện thấp hèn này, có gì tốt mà nói?
Địch Thanh không nghe Hạ Tủng mở miệng, lại nói:
- Không biết Hạ đại nhân có thể nói lại lời nói lúc nãy một lần nữa không?
Hạ Tủng kéo màn kiệu nhìn thấy Địch Thanh đang lạnh lùng nhìn mình, biết Địch Thanh dũng mãnh, trong lòng hơi lạnh. Nhưng nghĩ lại, đây là Kinh Sư, Địch Thanh còn dám vì một câu nói động thủ không thành, liền nói:
- Ta nói một xích lão hèn mọn, cũng nở mày nở mặt như vậy đấy.
Nhiều năm trước, chính là trước Đại Tướng Quốc Tự này, hắn gặp được Vũ Thường.
Ngàn hoa vẫn như cười phong trần, người đã không còn nhan sắc đỏ thắm thay đổi...
Đang lúc nhớ lại, nghe thấy bên cạnh không xa có người nói:
- Con trai, sau này con phải đọc sách, chớ học người đó đi làm lính. Nếu con làm lính, đời này sẽ hủy hoại.
Địch Thanh cảm giác lời nói đó đã từng nghe qua, quay đầu nhìn, nhìn thấy một phụ nữ đang lén lén nhìn hắn, đang dạy đứa con bướng bỉnh bên cạnh.
Địch Thanh chua xót cười, nhớ tới nhiều năm trước, cũng từng có cảnh tượng như vậy:
- Nam như chớ làm lính, làm lính sai cả cuộc đời. Quan niệm này thì ra mấy năm nay không thay đổi.
Không ngờ đứa bé kia đứng thẳng sống lưng, to tiếng nói:
- Làm lính có gì không đúng? Giống như Địch tướng quân vậy đó, người thiên hạ kính ngưỡng, so với những người đọc sách đó mạnh hơn rất nhiều. Nước có nạn ngập đầu, thơ từ có thể cứu nước không? Nếu có lựa chọn, con càng muốn làm giống như Địch tướng quân.
Nó nói vang dội, xung quanh có không ít người nhìn qua, lại không có tiếng phản bác.
Người phụ nữ đó ngơ ngẩn, sau một hồi lâu mới nói:
- Con trai ngốc, con làm gì có bản lĩnh như Địch tướng quân chứ. Dưới thiên hạ này, có mấy Địch tướng quân?
Mũ quan che phủ kinh hoa, người đây đã đã rơi lệ!
Địch Thanh bình tĩnh đi ra mấy bước, trong lòng xúc động thật lâu. Đột nhiên nghĩ, người đời đối với Địch Thanh ta hoặc khen hoặc chê, miệng đời không giống nhau, nhưng chỉ có Vũ Thương mới đối với ta trước sau không thay đổi. Năm đó tuy Địch Thanh ta chỉ là một cấm quân bình thường nhưng nàng vẫn thích ta.
Vừa nghĩ đến đây, thấy hồng trần như trước, bên tai mơ hồ có tiếng đàn hỗn loạn, sống mũi Địch Thanh không kìm được chua xót, xuyên qua hồng trần như cũ đó, thấy đầu đường mơ hồ có một thiếu nữ áo trắng...
Tươi cười nhìn quanh, ngôn ngữ oanh yến.
- Vũ Thường, nàng không hề nhìn nhầm ta, Địch Thanh lẩm bẩm nói:
- Địch Thanh đã là anh hùng thiên hạ vo song, nhưng nàng có thể nhìn thấy không?
Vừa nghĩ tới Vũ Thường có thể cũng không thấy nữa. Hắn không thấy Vũ Thường, Vũ Thường cũng không thấy được Địch Thanh hắn nổi tiếng thiên hạ, mi mắt lại có chút ươn ướt, chỉ là nghĩ:
- Vũ Thường, nàng có biết mấy năm nay, ta không có một ngày không nhớ nàng.
Tất cả vốn chưa từng thay đổi.
- Địch đại ca...
Có người hô một tiếng.
Địch Thanh chấn động, nhanh chóng nghe ra tiếng của người đàn ông đó, quay đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy đầu kia của con phố dài, có người sải bước đi đến.
Địch Thanh hơi vui, qua đón:
- Quách Quỳ, đệ đi đâu vậy?
Người đến chính là Quách Quỳ, hai người gặp nhau trên phố, bốn tay nắm chặt, trong lòng đều vui mừng khôn xiết.
Trên phố thị có người nhận ra Quách Quỳ, thấp giọng nói:
- Đó chính là tiểu Quách tướng quân đó. Năm đó đại Quách tướng quân tung hoành Tam Xuyên Khẩu, giết mười mấy vạn quân Hạ quăng mũ cởi giáp. Tiểu Quách Quỳ càng là đại phá kỵ binh Thiết diêu Tử lợi hại nhất quân Hạ, cũng không kém gì đại Quách tướng quân.
Danh tiếng của huynh đệ Quách thị ở kinh thành cũng tuyệt đối không nhỏ. Đám bá tính gọi Quách Tuân là đại Quách tướng quân, gọi Quách Quỳ là tiểu Quách tướng quân, nhưng sự yêu quý trong đó cũng giống nhau.
Lại có người hỏi:
- Có thể để tiểu Quách tướng quân gọi một tiếng Địch đại ca là ai?
Có người rung giọng nói:
- Còn phải hỏi, đương nhiên là Địch Thanh Địch tướng quân rồi, Địch tướng quân về tới kinh thành rồi.
Địch tướng quân về tới kinh thành rồi!
Câu nói này truyền mười, mười truyền trăm, nhanh chóng truyền khắp xung quanh chùa Đại Tướng Quốc, cả phố xá ồn ào náo nhiệt, rồi sau đó im tĩnh lại. Có bá tính xông đến hướng này, như gợn sóng tới Địch Thanh, bên cạnh hai người Quách Quỳ, chỉ trỏ nói:
- Xem, đó chính là Địch tướng quân.
Tuy có nhiều người biết Địch Thanh, nhưng Địch Thanh quanh năm ở bên ngoài, số người chỉ nghe sự tích của Địch Thanh, chưa từng có thấy qua Địch Thanh còn nhiều hơn.
Nhìn thấy còn muốn nhìn lại, không nhìn thấy đánh vỡ đầu cùng muốn đến nhìn Địch Thanh một lần.
Loại anh hùng hào kiệt này, vốn là người mà bá tính muốn nhìn thấy nhất.
Thế là người vòng bên ngoài muốn chen lấn, muốn nhìn Địch Thanh thiên hạ vô song rốt cuộc là hình dáng thế nào. Người chen tới vòng trong nhưng chen giữ đứng vững bên ngoài, chỉ sợ đám người chen tới Địch Thanh. Đại Tướng Quốc Tự ồn ào náo nhiệt một trận, bá tính tranh nhau đến xem, lại không có ai đi xem môn sinh Thiên tử dạo phố nữa.
Những môn sinh Thiên tử đó ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng nghĩ tới sẽ chịu lạnh nhạt thế này, khó tránh biểu tình kỳ dị. Có hâm mộ, có ghen tị, có người cũng đi tới xem Địch Thanh, có người lại làm ra ý khinh thường.
Địch Thanh, Quách Quỳ chưa từng nghĩ việc hai người gặp nhau lại có chấn động như vậy. Quách Quỳ vốn có muôn vàn lời muốn nói, nhưng lúc này hoàn toàn không thể nói được gì, đảo mắt, hướng về đám người thất thanh nói:
- Các vị xin nghe ta một lời.
Y lớn tiếng hô, bá tính lập tức im lặng xuống.
Quách Quỳ thấy thế, cười nói:
- Ta biết các vị đều muốn đến gặp Địch tướng quân, chứ không phải muốn gặp Quách Quỳ ta.
Đám bá tính cười thiện ý, không khí hơi có chút buông lỏng, Quách Quỳ lại nói:
- Địch tướng quân vừa mới về kinh thành, hành trình mệt mỏi, lúc này còn phải thương nghị quốc sự. Các vị hương thân phụ lão muốn xem, còn có rất nhiều cơ hội, lúc này vẫn xin lấy quốc sự làm trọng, để Địch tướng quân vào cung diện thánh, thế nào?
Mọi người nghe vậy, đều là tự giác lắch mình bên đường, nhường con đường thông tới hoàng cung.
Địch Thanh cũng không nhiều lời, chỉ là chắp tay, mới đi mấy bước, thì nghe trong bá tính có người hô:
- Địch tướng quân, lần này chính là ngài đích thân lãnh quân bình định loạn Lĩnh Nam phải không?
Thì ra Mã Chí Thư làm loạn Lĩnh Nam, làm khói lửa mãnh liệt, đều có tin tức truyền tới kinh thành, càng có bá tính Kinh Hồ; Lĩnh Nam trên đường chạy nạn tới kinh thành, bốn phía phủ đầy, bá tính trong lòng hoang mang, cảm cảm giác giang sơn muốn đổ sụp.
Mà tướng quân có thể giữ gìn giang sơn Đại Tống, chỉ có một Địch Thanh!
Dân chúng trầm lặng, nhưng vạn mắt nhìn, chỉ nhìn Địch Thanh, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.
Địch Thanh trầm lặng chốc lát, hướng về bá tính nhẹ thi lễ, trầm giọng nói:
- Địch Thanh vốn là người luyện võ, xuất thân binh nghiệp, được hương thân phụ lão nâng đỡ, vô cùng cảm kích. Bây giờ nước đang gặp lâm nguy, sẽ cúc cung tận tụy.
Mọi người vừa nghe, cũng không biết ý của lời Địch Thanh nói, lại giống như có được cam đoan, hoan hô nhảy nhót.
Nhưng Địch Thanh đã cùng Quách Quỳ đi về hướng hoàng cung, bá tính nhìn theo Địch Thanh, nhưng không chen chúc đi theo nữa. Địch Thanh mới ra khỏi đám đông, thì nghe bên cạnh có người khinh miệt nói:
- Một xích lão hèn mọn, nở mày nở mặt vậy à?
Địch Thanh hơi chấn động, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy lời nói là từ trong kiệu truyền ra. Quách Quỳ nghe vậy giận dữ, muốn xông tới, bị Địch Thanh, giữ lại.
Thì ra vùng gần Biện Kinh đối với binh sĩ khắc chữ gọi là xích lão, ý rất khinh thường sỉ nhục. Lúc này Địch Thanh đã ở Tam nha, người đó gọi Địch Thanh là xích lão, đương nhiên có ý làm nhục.
Giọng của người đó nói hơi nhỏ, nhưng Địch Thanh, Quách Quỳ đều là hạng người tai thính mắt tinh, nghe rõ ràng.
Địch Thanh chăm chú nhìn cỗ kiệu, trong đầu đột nhiên nghĩ ra đêm giông tố đó.
Đêm đó, người con gái như lông vũ như cầu vòng đó, vì không muốn nhìn thấy hắn bị người ta xem thường làm nhục, liền thả người nhảy xuống từ trên lầu Hoàng Nghi Môn cao cao đó.
Khuôn mặt Dương Vũ Thường lại hiện trước mặt:
- Địch Thanh, chàng ở trong lòng thiếp... vốn là thiên hạ vô song, anh hùng cái thế, làm sao có thể chịu... khinh thường của những người đó.
Địch Thanh hắn đánh khắp thiên hạ, lấy chiến công thăng chức, trong mắt một số người, thì ra vẫn chỉ là một xích lão. Vừa nghĩ tới đây, Địch Thanh ngược lại mỉm cười, thản nhiên hỏi:
- Vẫn không biết trong kiệu là vị đại nhân nào?
Quách Quỳ đã thấp giọng nói:
- Là kiệu của lưỡng phủ Hạ Tủng, trong kiệu chắc chắn là Hạ Tủng rồi.
Thì ra năm đó Hạ Tủng không vào được Xu Mật viện, nhưng mấy lần thượng tấu, cuối cùng đá đi được đám người Thạch Giới, Phạm Trọng Yêm, vừa báo thù bị nhục năm đó. Hôm nay tuy chưa vào được Xu Mật viện, nhưng lại được vào Trung thư tỉnh làm Tể tướng.
Trong kiệu chính là Hạ Tủng.
Thì ra hôm nay lão vội đi lâm triều, lúc qua chỗ này, đột nhiên đầu người chen lấn khiến lão không thể đi quan được. Lão hỏi ra mới biết là Địch Thanh ở đây, không kìm được vừa đố kỵ vừa hận. Hạ Tủng vốn là người có thù tất báo, càng biết Địch Thanh, Phạm Trọng Yêm là bạn tốt, thấy Địch Thanh nở mày nở mặt như vậy, khó tránh nói lời châm chọc. Nghe Địch Thanh hỏi, nghe được Quách Quỳ trả lời, Hạ Tủng chỉ là hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, trong lòng thầm nghĩ. Cùng với hạng người đê tiện thấp hèn này, có gì tốt mà nói?
Địch Thanh không nghe Hạ Tủng mở miệng, lại nói:
- Không biết Hạ đại nhân có thể nói lại lời nói lúc nãy một lần nữa không?
Hạ Tủng kéo màn kiệu nhìn thấy Địch Thanh đang lạnh lùng nhìn mình, biết Địch Thanh dũng mãnh, trong lòng hơi lạnh. Nhưng nghĩ lại, đây là Kinh Sư, Địch Thanh còn dám vì một câu nói động thủ không thành, liền nói:
- Ta nói một xích lão hèn mọn, cũng nở mày nở mặt như vậy đấy.
/485
|