Nguyên Hạo không trả lời, lại dẫn Địch Thanh và Phi Tuyết quanh quanh quẹo quẹo đi thời gian khoảng một nén nhang.
Địch Thanh lấy làm lạ sự rộng lớn của con đường bí mật dưới lòng đất này. Thầm nghĩ năm đó khi Đức Minh còn, là xây dựng Hưng Châu, Nguyên Hạo đổi chỗ này thành phủ Hưng Khánh. Dựa theo tính cách của Nguyên Hạo, không nên xây dựng con đường bí mật dưới hoàng cung này. Nói như vậy, chỗ này phải là Đức Minh xây nên.
Lúc đó Đức Minh cha của Nguyên Hạo vẫn cẩn trọng tạo căn cơ vương quốc, dưới ghế rồng lắp đặt con đường bí mật chạy trốn có thể nói là bị ép bất đắc dĩ.
Con đường bí mật sâu kín, không biết thổn thức bao nhiều chuyện cũ. Đức Minh không ngờ con đường bí mật này có thể cứu một mạng con trai lão. Có lẽ nói, cho dù có con đường bí mật này, cũng chưa chắc có thể cứu được tính mạng con trai lão.
Tiếng bước chân Nguyên Hạo càng ngày càng nặng, tiếng thở dốc càng ngày càng thô...
Quân vương nhìn bốn phương tám hướng bằng nửa con mắt, giết người như ma quỷ này, từ góc độ Địch Thanh mà nói, đã có chút bi ai đáng thương. Người này vọng tưởng muốn thâu tóm tất cả trong tay, nhưng cuối cùng không nắm bắt được gì.
Lúc Địch Thanh nghĩ tới đây, cổ tay mình vẫn bị Nguyên Hạo nắm giữ trên tay, trong lòng không biết cảm thụ gì.
Tận đầu phía trước, cuối cùng hiện ra cửa đá nặng nề, Nguyên Hạo liền mở cửa đá phía trước, đã lung lay sắp đỗ.
Địch Thanh thấy sắc mặt Nguyên Hạo biến thành màu xanh, không khỏi có chút lo lắng. Đột nhiên cảm thấy Phi Tuyết đang dùng một loại thần nhãn kỳ quái nhìn hắn, lúc Địch Thanh quay đầu qua, Phi Tuyết lại dời ánh mắt đi.
Từ đầu đến cuối, Phi Tuyết không có nói một câu.
Nguyên Hạo đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, một quyền đánh lên ngực, lại phun ra một ngụm máu màu xanh. Địch Thanh hơi rùng mình, thấy Nguyên Hạo ngược lại tinh thần hẳn lên, chậm rãi đẩy cánh cửa ra, cất bước đi vào trong.
Địch Thanh suy nghĩ ngàn vạn khả năng trong cửa đá, lại không nghĩ qua, cửa đá vừa mở, có mùi hương truyền tới, ngay sau đó có một giọng nói:
- Ngột Tốt...
Trong giọng nói đó mang theo mấy phần lo lắng, nhưng im bặt ngừng lại.
Trương Diệu Ca đứng cách đó không xa, nhìn Nguyên Hạo cả người là máu, đã kinh hãi suýt chết!
Nguyên Hạo đến đây, chẳng lẽ chỉ vì gặp Trương Diệu Ca?
Ở đây tuy ở dưới lòng đất, nhưng thoạt nhìn, không u ám, có dạ minh châu treo ở đỉnh tường, chiếu trong thất một khoảng nhu hòa. Bốn vách tường màu lam, đỉnh thất xanh thẳm, bức tranh có mây trắng, đặt mình trong đó, giống như thanh thiên bạch nhật, dưới chân trời xanh thẳm...
Mùi hương trong thất, đều mang hơi thở của cây cỏ tươi mát.
Nhưng ở đây càng giống là khuê phòng, vì trong căn phòng có mùi thức ăn, hộp gỗ liêm, gương đồng, nơi nơi đều là tâm tư nữ nhi. Đây vốn là chỗ ôn nhu, nhưng lúc Địch Thanh vừa vào, lại cảm nhận được một loại đau thương.
Không vì Trương Diệu Ca, không vì Nguyên Hạo, chỉ vì một người nằm trong màn vải.
Người đó hơi nhắm mắt, lông mi tựa hồ vẫn hơi động đậy, hơi thở yếu ớt, trong sắc mặt trắng bệch có mang tiều tụy. Cho dù trang điểm dầy đậm, cũng không che được tiều tụy của nàng, người đó thoạt nhìn còn yếu ớt hơn Nguyên Hạo.
Người đó... chính là Đan Đan.
Địch Thanh kinh hãi, muốn mở miệng hỏi, lại không biết hỏi cái gì? Sao Đan Đan trở nên thế này?
Đan Đan trên giường tuy đang nhắm hai mắt, bỗng nhiên lông mi khẽ run, thấp giọng nói:
- Đại ca, huynh đến rồi?
Cô ấy tuy yếu ớt, những luôn có trực giác khác hẳn bình thường. Chậm rãi mở đôi mắt ra, vẫn là một khoảng mờ mịt, cũng không quay đầu, lại nói:
- Ôi, Địch Thanh... cũng đến rồi.
Khóe miệng hiện lên nụ cười, đó là nụ cười vui vẻ hài lòng.
Địch Thanh đứng ở chỗ xa, đột nhiên nhớ tới thiếu nữ nhiều năm trước đó, từ đỉnh kim màn ngọc, mặc váy sừng hoạt bát trên lưng núi, dùng cánh tay yếu ớt nhặt đá vụn đầy mùi hương bùn đất viết trên cát bên cạnh hoa Đỗ Quyên mấy chữ “ hoa lặng lẽ nở, tại sao người đến?
Lúc đó Địch Thanh không xác định tại sao Đan Đan viết câu này, nhưng bây giờ rõ rồi.
Đan Đan quả thật biết Địch Thanh hắn chính là ở bên cạnh?
Địch Thanh hắn tuy thay đổi dung mạo, nhưng Đan Đan không cần nhìn dung mạo hắn, thì có thể cảm nhận được hắn đang bên cạnh.
Lại nghĩ tới, lúc Địch Thanh hắn bị giam ở nhà lao, Đan Đan đến thăm hắn, mỉm cười nói:
- Trong lòng người yêu dấu nghĩ cái gì, ta cảm nhận được.
Lúc đó hắn cho rằng Đan Đan tùy tiện nói thôi, bây giờ nghĩ lại, mới biết Đan Đan thật sự cảm nhận được.
Địch Thanh nhìn Đan Đan, Trương Diệu Ca nhìn Nguyên Hạo, đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, cảm nhận được Nguyên Hạo vẫn đang chảy máu. Trương Diệu Ca quay người lại muốn đi tới trước chỗ trang điểm lấy một cái hộp gỗ hồng.
Trong cái hộp đó có ngân châm giết người, cũng có thuốc cứu người.
Cô ấy mới lấy cái hộp, thấy Nguyên Hạo đã tới trước giường của Đan Đan. Nguyên Hạo lắc đầu với Trương Diệu Ca, tỏ ý cô ấy đừng qua.
Cuối cùng y bỏ tay của Địch Thanh ra, bỏ xuống tất cả mọi thứ, nhẹ nhàng quỳ trước giường của Đan Đan, lặng lẽ dùng vạt áo lau khô máu trên cánh tay trước. Lúc này mới nắm bàn tay mãnh khảnh đó, đại chí trong mắt Nguyên Hạo đã không thấy nữa, thứ còn lại lại là nhu tình lãng quên nhiều năm.
Vẫn còn nhớ, dưới lòng đất đen kịt đó, nghe thấy tiếng muội muội reo vui:
- Ca ca, ca ca ở đang ở đâu?
Vẫn còn nhớ, cuối cùng y xông tới bên cạnh muội muội, gọi:
- Muội muội, muội đừng sợ, đại ca sẽ bảo vệ muội.
Vẫn còn nhớ y phấn chấn nói:
- Muội muội, đại ca phát hiện một nơi, ở đó thật sự rất kỳ lạ, nó có thể mở miệng nói, bảo chúng ta đi tới.
Vẫn còn nhớ Đan Đan lúc nhỏ nhút nhát nói:
- Ca ca, không đi được không, muội... sợ...
Y lúc đó, hoàn toàn không biết cái gì là sợ. Còn nhớ giọng nói đó nói với y:
- Ca ca muốn đi, ca ca muốn trả thù, ca ca muốn trở thành một đại quân vương, thì phải đến gặp muội! Cuối cùng y không kháng cự nổi mê hoặc, dẫn theo muội muội còn bé, đi tới đó.
Vùng đất hắc bạch, hiện lên màu sắc thần bí, trong bạch ngọc trong suốt, đột nhiên có bạch quang chiếu rọi qua, rất chậm rãi, rất kỳ quái muốn rơi lên người y. Đó là ánh sáng phải không? Y không biết, giây khắc đó, y có chút run, là muội muội lúc bé đó cản trước mặt y, gọi:
- Ca ca, đừng!
Cuối cùng không biết chỗ đó là địa ngục hay thiên đường, y hả lòng hả dạ, một đường chém giết, giành lấy đại nghiệp nước Hạ!
Nhưng cuối cùng y được cái gì?
Vừa nghĩ tới đây, lại nhìn khuôn mặt tiều tụy của muội muội, Nguyên Hạo lã chã rơi lệ.
Y không hối hận tất cả mình đã làm, nhưng hối hận quá tự tin, tự tin thật sự cho rằng có thể cứu Đan Đan về, y thua rồi, thua tính mạng của Đan Đan.
Giọt nước mắt, rơi lên chăn lụa trên giường, không lưu lại dấu vết.
Cuối cùng y trấn tĩnh tâm tình, dùng giọng điệu bình thường nói:
- Đan Đan, ca ca dẫn Địch Thanh đến rồi, ca ca biết, muội luôn muốn gả cho hắn, hôm nay ca ca chính là muốn hoàn thành tâm nguyện của muội.
Địch Thanh hơi giật mình, chưa từng nghĩ qua, Nguyên Hạo làm tất cả, trước khi chạy trốn còn muốn bắt lấy hắn, không có mục đích phức tạp, chính là vì Đan Đan.
Mục đích đơn giản, đơn giản làm người ta khó tin.
Đột nhiên thân hình Đan Đan hơi run, bàn tay yếu ớt nắm lại tay đại ca, hỏi:
- Đại ca, ca bị thương rồi?
Nguyên Hạo tuy gắng sức giữ giống như thường ngày, nhưng Đan Đan cảm nhận được.
Nguyên Hạo cười, chân mày vẫn chau, Địch Thanh nhìn thấy, không biết Nguyên Hạo phải dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể giữ bình tĩnh như thường, Nguyên Hạo nói:
- Một chút vết thương nhỏ, không sao đâu.
Địch Thanh lấy làm lạ sự rộng lớn của con đường bí mật dưới lòng đất này. Thầm nghĩ năm đó khi Đức Minh còn, là xây dựng Hưng Châu, Nguyên Hạo đổi chỗ này thành phủ Hưng Khánh. Dựa theo tính cách của Nguyên Hạo, không nên xây dựng con đường bí mật dưới hoàng cung này. Nói như vậy, chỗ này phải là Đức Minh xây nên.
Lúc đó Đức Minh cha của Nguyên Hạo vẫn cẩn trọng tạo căn cơ vương quốc, dưới ghế rồng lắp đặt con đường bí mật chạy trốn có thể nói là bị ép bất đắc dĩ.
Con đường bí mật sâu kín, không biết thổn thức bao nhiều chuyện cũ. Đức Minh không ngờ con đường bí mật này có thể cứu một mạng con trai lão. Có lẽ nói, cho dù có con đường bí mật này, cũng chưa chắc có thể cứu được tính mạng con trai lão.
Tiếng bước chân Nguyên Hạo càng ngày càng nặng, tiếng thở dốc càng ngày càng thô...
Quân vương nhìn bốn phương tám hướng bằng nửa con mắt, giết người như ma quỷ này, từ góc độ Địch Thanh mà nói, đã có chút bi ai đáng thương. Người này vọng tưởng muốn thâu tóm tất cả trong tay, nhưng cuối cùng không nắm bắt được gì.
Lúc Địch Thanh nghĩ tới đây, cổ tay mình vẫn bị Nguyên Hạo nắm giữ trên tay, trong lòng không biết cảm thụ gì.
Tận đầu phía trước, cuối cùng hiện ra cửa đá nặng nề, Nguyên Hạo liền mở cửa đá phía trước, đã lung lay sắp đỗ.
Địch Thanh thấy sắc mặt Nguyên Hạo biến thành màu xanh, không khỏi có chút lo lắng. Đột nhiên cảm thấy Phi Tuyết đang dùng một loại thần nhãn kỳ quái nhìn hắn, lúc Địch Thanh quay đầu qua, Phi Tuyết lại dời ánh mắt đi.
Từ đầu đến cuối, Phi Tuyết không có nói một câu.
Nguyên Hạo đột nhiên rên lên một tiếng đau đớn, một quyền đánh lên ngực, lại phun ra một ngụm máu màu xanh. Địch Thanh hơi rùng mình, thấy Nguyên Hạo ngược lại tinh thần hẳn lên, chậm rãi đẩy cánh cửa ra, cất bước đi vào trong.
Địch Thanh suy nghĩ ngàn vạn khả năng trong cửa đá, lại không nghĩ qua, cửa đá vừa mở, có mùi hương truyền tới, ngay sau đó có một giọng nói:
- Ngột Tốt...
Trong giọng nói đó mang theo mấy phần lo lắng, nhưng im bặt ngừng lại.
Trương Diệu Ca đứng cách đó không xa, nhìn Nguyên Hạo cả người là máu, đã kinh hãi suýt chết!
Nguyên Hạo đến đây, chẳng lẽ chỉ vì gặp Trương Diệu Ca?
Ở đây tuy ở dưới lòng đất, nhưng thoạt nhìn, không u ám, có dạ minh châu treo ở đỉnh tường, chiếu trong thất một khoảng nhu hòa. Bốn vách tường màu lam, đỉnh thất xanh thẳm, bức tranh có mây trắng, đặt mình trong đó, giống như thanh thiên bạch nhật, dưới chân trời xanh thẳm...
Mùi hương trong thất, đều mang hơi thở của cây cỏ tươi mát.
Nhưng ở đây càng giống là khuê phòng, vì trong căn phòng có mùi thức ăn, hộp gỗ liêm, gương đồng, nơi nơi đều là tâm tư nữ nhi. Đây vốn là chỗ ôn nhu, nhưng lúc Địch Thanh vừa vào, lại cảm nhận được một loại đau thương.
Không vì Trương Diệu Ca, không vì Nguyên Hạo, chỉ vì một người nằm trong màn vải.
Người đó hơi nhắm mắt, lông mi tựa hồ vẫn hơi động đậy, hơi thở yếu ớt, trong sắc mặt trắng bệch có mang tiều tụy. Cho dù trang điểm dầy đậm, cũng không che được tiều tụy của nàng, người đó thoạt nhìn còn yếu ớt hơn Nguyên Hạo.
Người đó... chính là Đan Đan.
Địch Thanh kinh hãi, muốn mở miệng hỏi, lại không biết hỏi cái gì? Sao Đan Đan trở nên thế này?
Đan Đan trên giường tuy đang nhắm hai mắt, bỗng nhiên lông mi khẽ run, thấp giọng nói:
- Đại ca, huynh đến rồi?
Cô ấy tuy yếu ớt, những luôn có trực giác khác hẳn bình thường. Chậm rãi mở đôi mắt ra, vẫn là một khoảng mờ mịt, cũng không quay đầu, lại nói:
- Ôi, Địch Thanh... cũng đến rồi.
Khóe miệng hiện lên nụ cười, đó là nụ cười vui vẻ hài lòng.
Địch Thanh đứng ở chỗ xa, đột nhiên nhớ tới thiếu nữ nhiều năm trước đó, từ đỉnh kim màn ngọc, mặc váy sừng hoạt bát trên lưng núi, dùng cánh tay yếu ớt nhặt đá vụn đầy mùi hương bùn đất viết trên cát bên cạnh hoa Đỗ Quyên mấy chữ “ hoa lặng lẽ nở, tại sao người đến?
Lúc đó Địch Thanh không xác định tại sao Đan Đan viết câu này, nhưng bây giờ rõ rồi.
Đan Đan quả thật biết Địch Thanh hắn chính là ở bên cạnh?
Địch Thanh hắn tuy thay đổi dung mạo, nhưng Đan Đan không cần nhìn dung mạo hắn, thì có thể cảm nhận được hắn đang bên cạnh.
Lại nghĩ tới, lúc Địch Thanh hắn bị giam ở nhà lao, Đan Đan đến thăm hắn, mỉm cười nói:
- Trong lòng người yêu dấu nghĩ cái gì, ta cảm nhận được.
Lúc đó hắn cho rằng Đan Đan tùy tiện nói thôi, bây giờ nghĩ lại, mới biết Đan Đan thật sự cảm nhận được.
Địch Thanh nhìn Đan Đan, Trương Diệu Ca nhìn Nguyên Hạo, đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, cảm nhận được Nguyên Hạo vẫn đang chảy máu. Trương Diệu Ca quay người lại muốn đi tới trước chỗ trang điểm lấy một cái hộp gỗ hồng.
Trong cái hộp đó có ngân châm giết người, cũng có thuốc cứu người.
Cô ấy mới lấy cái hộp, thấy Nguyên Hạo đã tới trước giường của Đan Đan. Nguyên Hạo lắc đầu với Trương Diệu Ca, tỏ ý cô ấy đừng qua.
Cuối cùng y bỏ tay của Địch Thanh ra, bỏ xuống tất cả mọi thứ, nhẹ nhàng quỳ trước giường của Đan Đan, lặng lẽ dùng vạt áo lau khô máu trên cánh tay trước. Lúc này mới nắm bàn tay mãnh khảnh đó, đại chí trong mắt Nguyên Hạo đã không thấy nữa, thứ còn lại lại là nhu tình lãng quên nhiều năm.
Vẫn còn nhớ, dưới lòng đất đen kịt đó, nghe thấy tiếng muội muội reo vui:
- Ca ca, ca ca ở đang ở đâu?
Vẫn còn nhớ, cuối cùng y xông tới bên cạnh muội muội, gọi:
- Muội muội, muội đừng sợ, đại ca sẽ bảo vệ muội.
Vẫn còn nhớ y phấn chấn nói:
- Muội muội, đại ca phát hiện một nơi, ở đó thật sự rất kỳ lạ, nó có thể mở miệng nói, bảo chúng ta đi tới.
Vẫn còn nhớ Đan Đan lúc nhỏ nhút nhát nói:
- Ca ca, không đi được không, muội... sợ...
Y lúc đó, hoàn toàn không biết cái gì là sợ. Còn nhớ giọng nói đó nói với y:
- Ca ca muốn đi, ca ca muốn trả thù, ca ca muốn trở thành một đại quân vương, thì phải đến gặp muội! Cuối cùng y không kháng cự nổi mê hoặc, dẫn theo muội muội còn bé, đi tới đó.
Vùng đất hắc bạch, hiện lên màu sắc thần bí, trong bạch ngọc trong suốt, đột nhiên có bạch quang chiếu rọi qua, rất chậm rãi, rất kỳ quái muốn rơi lên người y. Đó là ánh sáng phải không? Y không biết, giây khắc đó, y có chút run, là muội muội lúc bé đó cản trước mặt y, gọi:
- Ca ca, đừng!
Cuối cùng không biết chỗ đó là địa ngục hay thiên đường, y hả lòng hả dạ, một đường chém giết, giành lấy đại nghiệp nước Hạ!
Nhưng cuối cùng y được cái gì?
Vừa nghĩ tới đây, lại nhìn khuôn mặt tiều tụy của muội muội, Nguyên Hạo lã chã rơi lệ.
Y không hối hận tất cả mình đã làm, nhưng hối hận quá tự tin, tự tin thật sự cho rằng có thể cứu Đan Đan về, y thua rồi, thua tính mạng của Đan Đan.
Giọt nước mắt, rơi lên chăn lụa trên giường, không lưu lại dấu vết.
Cuối cùng y trấn tĩnh tâm tình, dùng giọng điệu bình thường nói:
- Đan Đan, ca ca dẫn Địch Thanh đến rồi, ca ca biết, muội luôn muốn gả cho hắn, hôm nay ca ca chính là muốn hoàn thành tâm nguyện của muội.
Địch Thanh hơi giật mình, chưa từng nghĩ qua, Nguyên Hạo làm tất cả, trước khi chạy trốn còn muốn bắt lấy hắn, không có mục đích phức tạp, chính là vì Đan Đan.
Mục đích đơn giản, đơn giản làm người ta khó tin.
Đột nhiên thân hình Đan Đan hơi run, bàn tay yếu ớt nắm lại tay đại ca, hỏi:
- Đại ca, ca bị thương rồi?
Nguyên Hạo tuy gắng sức giữ giống như thường ngày, nhưng Đan Đan cảm nhận được.
Nguyên Hạo cười, chân mày vẫn chau, Địch Thanh nhìn thấy, không biết Nguyên Hạo phải dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể giữ bình tĩnh như thường, Nguyên Hạo nói:
- Một chút vết thương nhỏ, không sao đâu.
/485
|