Địch Thanh nhớ mấy ngày trước, Trữ Lệnh Ca này còn muốn tìm Nguyên Hạo, không biết chuyện gì nữa? Nhưng hắn lười đi lo chuyện của cha con Nguyên Hạo, tầm mắt vừa xoay chuyển, đã rơi trên người một người. Người đó trong điện làm Địch Thanh có chút kỳ quái, mặt người đó như núi non trùng điệp, lồi lõm phân rõ, chặt đứt một cánh tay, cũng đang nhìn Địch Thanh.
Người đó chính là Dã Lợi Ngộ Khất!
Trong ánh mắt Dã Lợi Ngộ Khất nhìn Địch Thanh vẫn là căm hận, lão mất một cánh tay cũng là nhờ Địch Thanh ban tặng, đương nhiên sẽ ôm hận trong lòng. Địch Thanh đối với cái này không có kỳ lạ, kỳ lạ lại là, Dã Lợi Ngộ Khất không phải bị Nguyên Hạo phái tới Sa Châu, sao lại về tới phủ Hưng Khánh chứ?
Đang lúc lấy làm kỳ quái, chỉ nghe được tiếng chuông khánh “keng” âm hưởng, réo rắc truyền tới. Quần thần đã im lặng, khoanh tay đứng nghiêm, đón tiếng bước chân ngoài hành lang đi tới, có hai đội hộ vệ đi ra.
Địch Thanh từng thấy qua quy mô này, lúc đó hắn ám sát Nguyên Hạo, chính là có hộ vệ kim giáp hộ tống Nguyên Hạo đi trước, do đó thời gian đầu hắn không có nhìn hướng về Nguyên Hạo đi vào. Hắn lưu ý cơ thể Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên run rẩy, trên mặt có ý kích động phẫn nộ.
Dã Lợi Ngộ Khát bất mãn Nguyên Hạo? Một ý niệm chợt lóe qua trong đầu Địch Thanh.
Năm đó cũng là ở điện Thiên Hòa, lần đó bất mãn Nguyên Hạo là Dã Lợi Vượng Vinh. Nhưng cho dù kế hoạch ám sát chu đáo chặt chẽ như vậy, cũng không làm khó được Nguyên Hạo, Dã Lợi Ngộ Khất có tư cách gì bất mãn?
Giữa lúc Địch Thanh suy nghĩ, lại để ý tới ánh mắt giận dữ của Trữ Lệnh Ca nhìn về hướng Nguyên Hạo, thần sắc vừa kích động, vừa lo lắng. Địch Thanh lấy làm kỳ lạ, khó hiểu cha con này có thù hận gì, hắn không kìm được quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng lên.
Người đi giữa trong vệ sĩ mặc kim giáp, chính là Nguyên Hạo.
Vẫn áo trắng hơn tuyết, hắc quan như mực, vẫn trang phục không hoa lệ, vẫn là cái liếc nhìn trong muôn người thì có thể thấy.
Nguyên Hạo đi tới đó, người khác đều liếc nhìn y.
Nhưng Địch Thanh chỉ là nhìn một người bên cạnh Nguyên Hạo!
Người đó áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, thắt lưng buộc dải tơ tằm màu lam.
Dây đeo xanh như nước biển, tinh khiết như trời...
Màu sắc của dây đeo đó, vốn cùng màu móng tay của Nguyên Hạo. Người theo bên cạnh Nguyên Hạo, chính là người hoàn toàn không cùng loại người với Nguyên Hạo.
Vừa kiêu ngạo, vừa thu liễm.
Địch Thanh cứng lưỡi, khó mà tưởng tượng lại thấy được người đó cùng Nguyên Hạo sánh vai đi. Người đó là Phi Tuyết_như tuyết bay, người con gái làm người ta khó nắm bắt.
Phi Tuyết làm thế nào đến đây? Phi Tuyết là một bọn với Nguyên Hạo? Chẳng lẽ Phi Tuyết cũng là người của bộ Kiền Đạt Bà? Nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Địch Thanh, trái tim cũng không kìm được nhức nhói.
Phi Tuyết chỉ là lẳng lặng theo cùng Nguyên Hạo, lẳng lặng nhìn phía trước, cách chỗ Địch Thanh không xa, nhìn như không thấy. Chẳng lẽ, cô đã quên Địch Thanh rồi, hay là... cô hoàn toàn không phải là Phi Tuyết?
Chuông khánh lại vang, mọi âm thanh yên tĩnh.
Nguyên Hạo đã ngồi xuống ghế rồng, dưới thanh la tán, ngón tay nhẹ gảy, một cây trường cung đặt trên bàn, một bình vũ tiễn ngay bên tay. Tình cảnh này nhiều năm nay chưa từng thay đổi, Nguyên Hạo mỗi ngày lâm triều, vẫn sẽ cầm cung Hiên Viên, tên lập quốc đặt trước người, như đao sắc bén treo cao. Quần thần nước Hạ mỗi ngày tới đây, đều như dê vàng bị sói nhìn chằm chằm, đều là kinh hãi, không dám có chút chậm trễ.
Duy nhất thay đổi là, Phi Tuyết đứng bên cạnh Nguyên Hạo.
Mấy năm nay, chưa từng có nữ giới xuất hiện ở điện Thiên Hòa lúc lâm triều, càng không có cô gái nào có thể đứng bên cạnh Nguyên Hạo lúc lâm triều.
Ngoại trừ rất ít mấy người nhận ra Phi Tuyết, mọi người còn lại đều nhìn Phi Tuyết còn nhiều hơn nhìn Nguyên Hạo, nhất thời kinh hãi chuyện gì đang xảy ra, và tạm thời quên hết tất cả.
Trữ Lệnh Ca nhìn Nguyên Hạo, cắn chặt hàm răng, cả người run lên liên tục. Địch Thanh cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, không kìm được lại nhìn qua Trữ Lệnh Ca. Trực giác nói cho hắn biết Trữ Lệnh Ca cũng quen Phi Tuyết, còn trực giác năm đó nói cho hắn biết, Phi Tuyết và Nguyên Hạo vốn có liên quan, không ngờ hôm nay quả thật ứng nghiệm.
Địch Thanh trong lòng lo lắng, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, nhìn thấy biểu tình không giống nhau. Điện Thiên Hòa tuy yên tĩnh, nhưng đã như có mưa gió kéo đến.
Nguyên Hạo tay vuốt ve bàn án, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ động bàn án, nhịp điệu giống như tiếng trống lôi đình! Tuy không tiếng động, nhưng trong lòng mọi người, đều đã theo nhịp gõ của ngón tay nhảy động không ngừng.
Nhìn quanh động tĩnh của quần thần, Nguyên Hạo cuối cùng mở miệng:
- Mời sứ giả Khiết Đan, sứ giả Thổ Phiên cùng đứng lên.
Địch Thanh tuy biết điện Thiên Hòa hôm nay tuyệt sẽ không thuận hòa, nhưng cũng không ngờ rằng, Khiết Đan, Thổ Phiên đồng thời phái người đến. Nguyên Hạo bảo sứ thần hai nước cùng tiến lên, lại có hành động kinh thiên hãi địa gì?
Ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy ngoài điện đang đi tới mấy người. Người dẫn đầu thần sắc tự nhiên, như cô nhạn, chính là Đô điểm kiểm Da Luật Hỉ Tôn của Khiết Đan vào điện trước. Hai người theo sau lưng Da Luật Hỉ Tôn, một người tinh tráng dũng mãnh nhanh nhẹn, hai mắt sáng ngời, chắc là dũng sĩ Khiết Đan hộ tống Da Luật Hỉ Tôn. Lúc nhìn thấy người còn lại, Địch Thanh trong lòng chấn động, khó tin vào hai mắt của mình.
Người đó mặc y phục của người Khiết Đan, tận lực thu lại cuồng ngạo, khoanh tay theo bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn, nhưng không thể thu lại cái mũi chim ưng rõ rành rành đó.
Người đó rất giống Phi Ưng!
Địch Thanh và Phi Ưng nhiều lần qua lại, đối với Phi Ưng có thể nói là có chút quen thuộc. Do đó hắn tuy chưa từng thấy qua mặt mũi thật sự của Phi Ưng, vẫn có thể khẳng định người đó chính là Phi Ưng!
Phi Ưng làm sao có thể đi cùng với Da Luật Hỉ Tôn? Lúc Phi Ưng phản loạn, đã từng hành thích quốc chủ Khiết Đan. Da Luật Hỉ Tôn chắc cũng rõ. Sao Phi Ưng cùng bọn với Da Luật Hỉ Tôn? Cái này giống như với Phi Tuyết và Nguyên Hạo, rất là khó tin. Bất giác nhìn về phía Phi Tuyết, nhìn thấy cô cũng đang nhìn Phi Ưng, trên mặt hiện ra ý cổ quái.
Tựa hồ như cảm giác được cái nhìn chăm chú của Địch Thanh, ánh mắt Phi Tuyết như tia thiểm điện xẹt qua người Địch Thanh, không dừng lại.
Da Luật Hỉ Tôn tới giữa điện, thấy Địch Thanh ngồi bên cạnh Nguyên Hạo không xa, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc, nhanh chóng trở lại thần sắc cô lạc, chỉ là chắp tay làm lễ nói:
- Sứ thần Khiết Đan Da Luật Hỉ Tôn, bái kiến Ngột Tốt.
Gã ở trước Nguyên Hạo cũng không như thần hạ hèn mọn, dù sao sau khi Nguyên Hạo lập quốc, hai nước Khiết Đan, triều Tống vẫn không thừa nhận bọn họ cùng với quốc chủ nước này không đáng được ngồi ngang nhau. Nếu như vậy, y là sứ thần, chỉ lấy lễ kiến của nước phụ thuộc Khiết Đan.
Nguyên Hạo cười cười, nói:
- Ừ!
Thấy Da Luật Hỉ Tôn có chút lãnh đạm, y cũng không có nỗi giận, trên đời này, vốn không có gì đáng cho y nổi giận, nếu y chướng mắt, thì giết là xong chuyện.
Địch Thanh không khỏi nhìn về phía Dã Lợi Trảm Thiên. Năm đó Da Luật Hỉ Tôn lấy tên Diệp Hỉ Tôn, đã từng gặp Dã Lợi Trảm Thiên phái người đuổi giết. Diệp Hỉ Tôn và Dã Lợi Trảm Thiên vốn có ân oán, nhưng kỳ lạ là, Da Luật Hỉ Tôn hình như không để ý tới Dã Lợi Trảm Thiên. Dã Lợi Trảm Thiên vẫn bình thản đứng ở đó, đối với với việc Da Luật Tôn Hỉ đến đây cũng không có thần sắc đặc biệt.
Ngoài điện có tiếng bước chân truyền tới, đương nhiên là sứ giả Thổ Phiên tới. Chẳng biết vì sao, trái tim của Địch Thanh đột nhiên nhảy lên, cảm giác đó tựa như có người chí thân chí thích tới bên cạnh hắn rất gần.
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cũng có ba người tới giữa điện. Người đầu tiên, hai tay kết ấn, khuôn mặt già nua, chính là Thiện Vô Úy. Người đi tới chỗ bên tay trái Thiện Vô Úy, thần sắc đờ đẫn, thoạt nhìn si ngốc ngơ ngác, nhưng y phục quanh người đều không khỏa lấp được tinh lực bên trong cơ thể của y.
Người đó chính là đệ nhất cao thủ Tây Tạng Chiên Hổ.
Trận chiến giữa Chiên Hổ và Địch Thanh năm đó, liên hợp sức mạnh chú ngữ của hai người Cốc Tư La và Thiện Vô Úy, tuy làm Địch Thanh bị thương nặng, nhưng cũng bị Địch Thanh gây thương tích. Bây giờ xem ra, Chiên Hổ tinh tráng hơn trước.
Làm trái tim Địch Thanh đập mạnh tuyệt không phải Thiện Vô Úy và Chiên Hổ, mà là người bên tay tay phải Thiện Vô Úy.
Người đó vóc người khá cao, nhưng rất gầy yếu, mặc y phục giống như vắt áo lên người. Y mặc y phục của người Tạng, cũng cuối thấp đầu, trên đều đội chiên mạo, che nữa bên mặt. Từ góc độ nhìn của Địch Thanh, chỉ có thể nhìn thấy người đó cạo sạch râu, dưới càm xanh đen.
Một người thế này, Địch Thanh vốn không quen, nhưng tại sao hắn có loại cảm giác thân thiết?
Mọi người tựa hồ đều nhìn Thiện Vô Úy, chỉ có Địch Thanh nhìn người cao lớn đó, đột nhiên sắc mặt có thay đổi, giống như là vui mừng kinh ngạc, lại giống như là khó có thể tin.
Lúc này, Thiện Vô Úy đã hướng về Nguyên Hạo thi lễ, đứng đối diện Da Luật Hỉ Tôn, ánh mắt hai người chỉ là trao đổi ánh mắt, rất nhanh quay đầu đi.
Nguyên Hạo ngồi trên ghế rồng, cũng nhìn về phía người đội mũ len, trong mắt lộ ra ý suy nghĩ, nhưng y rất nhanh thu lại tầm nhìn, nhìn xéo hai người Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn, khóe miệng nở nụ cười tựa có tựa không, hỏi:
- Không biết Thiện Vô Úy đại sư lần này đến đây, có gì phải làm sao?
Vẻ mặt Da Luật Hỉ Tôn lộ ra bất mãn, bất luận thế nào, lúc này Khiết Đan là nước có đất đai rộng nhất thiên hạ. Về tình về lý, Nguyên Hạo phải hỏi ý đồ Da Luật Hỉ Tôn đến trước mới đúng. Nguyên Hạo vừa mở miệng hỏi, rõ ràng không có để y vào trong mắt.
Thiện Vô Úy cũng có chút bất ngờ, hai tay kết ấn kỳ quái nói:
- Ngột Tốt... lão tăng đến đây...
Lão vốn có nghĩ sẵn trong đầu, nhưng bị sự tùy tiện hỏi của Nguyên Hạo, ngược lại loạn suy nghĩ. Ngừng lại chốc lát, Thiện Vô Úy mới nói:
- Lão tăng đến đây, chính là muốn truyền ý của Phật tử. Hỏi hai châu Qua; Sa từ xưa tới giờ, đều là đất của người Tây Tạng lão, không biết Ngột Tốt có nên trả lại hai châu này. Ngột Tốt đồng ý, bá tính Tây Tạng lão vô cùng cảm kích.
Quần thần trên điện vừa nghe, trong lòng đều biết, Thiện Vô Úy ngươi quá hồ đồ rồi? Miếng thịt béo bở tới miệng, vẫn không có lý nào nhổ ra. Lão dám tranh giành lãnh thỗ với Ngột Tốt như vậy, tính tình của Ngột Tốt , còn không lấy đầu lão?
Người đó chính là Dã Lợi Ngộ Khất!
Trong ánh mắt Dã Lợi Ngộ Khất nhìn Địch Thanh vẫn là căm hận, lão mất một cánh tay cũng là nhờ Địch Thanh ban tặng, đương nhiên sẽ ôm hận trong lòng. Địch Thanh đối với cái này không có kỳ lạ, kỳ lạ lại là, Dã Lợi Ngộ Khất không phải bị Nguyên Hạo phái tới Sa Châu, sao lại về tới phủ Hưng Khánh chứ?
Đang lúc lấy làm kỳ quái, chỉ nghe được tiếng chuông khánh “keng” âm hưởng, réo rắc truyền tới. Quần thần đã im lặng, khoanh tay đứng nghiêm, đón tiếng bước chân ngoài hành lang đi tới, có hai đội hộ vệ đi ra.
Địch Thanh từng thấy qua quy mô này, lúc đó hắn ám sát Nguyên Hạo, chính là có hộ vệ kim giáp hộ tống Nguyên Hạo đi trước, do đó thời gian đầu hắn không có nhìn hướng về Nguyên Hạo đi vào. Hắn lưu ý cơ thể Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên run rẩy, trên mặt có ý kích động phẫn nộ.
Dã Lợi Ngộ Khát bất mãn Nguyên Hạo? Một ý niệm chợt lóe qua trong đầu Địch Thanh.
Năm đó cũng là ở điện Thiên Hòa, lần đó bất mãn Nguyên Hạo là Dã Lợi Vượng Vinh. Nhưng cho dù kế hoạch ám sát chu đáo chặt chẽ như vậy, cũng không làm khó được Nguyên Hạo, Dã Lợi Ngộ Khất có tư cách gì bất mãn?
Giữa lúc Địch Thanh suy nghĩ, lại để ý tới ánh mắt giận dữ của Trữ Lệnh Ca nhìn về hướng Nguyên Hạo, thần sắc vừa kích động, vừa lo lắng. Địch Thanh lấy làm kỳ lạ, khó hiểu cha con này có thù hận gì, hắn không kìm được quay đầu nhìn, chỉ cảm thấy đầu óc ngẩn ra, bỗng nhiên đứng lên.
Người đi giữa trong vệ sĩ mặc kim giáp, chính là Nguyên Hạo.
Vẫn áo trắng hơn tuyết, hắc quan như mực, vẫn trang phục không hoa lệ, vẫn là cái liếc nhìn trong muôn người thì có thể thấy.
Nguyên Hạo đi tới đó, người khác đều liếc nhìn y.
Nhưng Địch Thanh chỉ là nhìn một người bên cạnh Nguyên Hạo!
Người đó áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, thắt lưng buộc dải tơ tằm màu lam.
Dây đeo xanh như nước biển, tinh khiết như trời...
Màu sắc của dây đeo đó, vốn cùng màu móng tay của Nguyên Hạo. Người theo bên cạnh Nguyên Hạo, chính là người hoàn toàn không cùng loại người với Nguyên Hạo.
Vừa kiêu ngạo, vừa thu liễm.
Địch Thanh cứng lưỡi, khó mà tưởng tượng lại thấy được người đó cùng Nguyên Hạo sánh vai đi. Người đó là Phi Tuyết_như tuyết bay, người con gái làm người ta khó nắm bắt.
Phi Tuyết làm thế nào đến đây? Phi Tuyết là một bọn với Nguyên Hạo? Chẳng lẽ Phi Tuyết cũng là người của bộ Kiền Đạt Bà? Nhiều ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Địch Thanh, trái tim cũng không kìm được nhức nhói.
Phi Tuyết chỉ là lẳng lặng theo cùng Nguyên Hạo, lẳng lặng nhìn phía trước, cách chỗ Địch Thanh không xa, nhìn như không thấy. Chẳng lẽ, cô đã quên Địch Thanh rồi, hay là... cô hoàn toàn không phải là Phi Tuyết?
Chuông khánh lại vang, mọi âm thanh yên tĩnh.
Nguyên Hạo đã ngồi xuống ghế rồng, dưới thanh la tán, ngón tay nhẹ gảy, một cây trường cung đặt trên bàn, một bình vũ tiễn ngay bên tay. Tình cảnh này nhiều năm nay chưa từng thay đổi, Nguyên Hạo mỗi ngày lâm triều, vẫn sẽ cầm cung Hiên Viên, tên lập quốc đặt trước người, như đao sắc bén treo cao. Quần thần nước Hạ mỗi ngày tới đây, đều như dê vàng bị sói nhìn chằm chằm, đều là kinh hãi, không dám có chút chậm trễ.
Duy nhất thay đổi là, Phi Tuyết đứng bên cạnh Nguyên Hạo.
Mấy năm nay, chưa từng có nữ giới xuất hiện ở điện Thiên Hòa lúc lâm triều, càng không có cô gái nào có thể đứng bên cạnh Nguyên Hạo lúc lâm triều.
Ngoại trừ rất ít mấy người nhận ra Phi Tuyết, mọi người còn lại đều nhìn Phi Tuyết còn nhiều hơn nhìn Nguyên Hạo, nhất thời kinh hãi chuyện gì đang xảy ra, và tạm thời quên hết tất cả.
Trữ Lệnh Ca nhìn Nguyên Hạo, cắn chặt hàm răng, cả người run lên liên tục. Địch Thanh cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, không kìm được lại nhìn qua Trữ Lệnh Ca. Trực giác nói cho hắn biết Trữ Lệnh Ca cũng quen Phi Tuyết, còn trực giác năm đó nói cho hắn biết, Phi Tuyết và Nguyên Hạo vốn có liên quan, không ngờ hôm nay quả thật ứng nghiệm.
Địch Thanh trong lòng lo lắng, ánh mắt quét qua trên mặt mọi người, nhìn thấy biểu tình không giống nhau. Điện Thiên Hòa tuy yên tĩnh, nhưng đã như có mưa gió kéo đến.
Nguyên Hạo tay vuốt ve bàn án, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ động bàn án, nhịp điệu giống như tiếng trống lôi đình! Tuy không tiếng động, nhưng trong lòng mọi người, đều đã theo nhịp gõ của ngón tay nhảy động không ngừng.
Nhìn quanh động tĩnh của quần thần, Nguyên Hạo cuối cùng mở miệng:
- Mời sứ giả Khiết Đan, sứ giả Thổ Phiên cùng đứng lên.
Địch Thanh tuy biết điện Thiên Hòa hôm nay tuyệt sẽ không thuận hòa, nhưng cũng không ngờ rằng, Khiết Đan, Thổ Phiên đồng thời phái người đến. Nguyên Hạo bảo sứ thần hai nước cùng tiến lên, lại có hành động kinh thiên hãi địa gì?
Ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy ngoài điện đang đi tới mấy người. Người dẫn đầu thần sắc tự nhiên, như cô nhạn, chính là Đô điểm kiểm Da Luật Hỉ Tôn của Khiết Đan vào điện trước. Hai người theo sau lưng Da Luật Hỉ Tôn, một người tinh tráng dũng mãnh nhanh nhẹn, hai mắt sáng ngời, chắc là dũng sĩ Khiết Đan hộ tống Da Luật Hỉ Tôn. Lúc nhìn thấy người còn lại, Địch Thanh trong lòng chấn động, khó tin vào hai mắt của mình.
Người đó mặc y phục của người Khiết Đan, tận lực thu lại cuồng ngạo, khoanh tay theo bên cạnh Da Luật Hỉ Tôn, nhưng không thể thu lại cái mũi chim ưng rõ rành rành đó.
Người đó rất giống Phi Ưng!
Địch Thanh và Phi Ưng nhiều lần qua lại, đối với Phi Ưng có thể nói là có chút quen thuộc. Do đó hắn tuy chưa từng thấy qua mặt mũi thật sự của Phi Ưng, vẫn có thể khẳng định người đó chính là Phi Ưng!
Phi Ưng làm sao có thể đi cùng với Da Luật Hỉ Tôn? Lúc Phi Ưng phản loạn, đã từng hành thích quốc chủ Khiết Đan. Da Luật Hỉ Tôn chắc cũng rõ. Sao Phi Ưng cùng bọn với Da Luật Hỉ Tôn? Cái này giống như với Phi Tuyết và Nguyên Hạo, rất là khó tin. Bất giác nhìn về phía Phi Tuyết, nhìn thấy cô cũng đang nhìn Phi Ưng, trên mặt hiện ra ý cổ quái.
Tựa hồ như cảm giác được cái nhìn chăm chú của Địch Thanh, ánh mắt Phi Tuyết như tia thiểm điện xẹt qua người Địch Thanh, không dừng lại.
Da Luật Hỉ Tôn tới giữa điện, thấy Địch Thanh ngồi bên cạnh Nguyên Hạo không xa, trong mắt thoáng hiện kinh ngạc, nhanh chóng trở lại thần sắc cô lạc, chỉ là chắp tay làm lễ nói:
- Sứ thần Khiết Đan Da Luật Hỉ Tôn, bái kiến Ngột Tốt.
Gã ở trước Nguyên Hạo cũng không như thần hạ hèn mọn, dù sao sau khi Nguyên Hạo lập quốc, hai nước Khiết Đan, triều Tống vẫn không thừa nhận bọn họ cùng với quốc chủ nước này không đáng được ngồi ngang nhau. Nếu như vậy, y là sứ thần, chỉ lấy lễ kiến của nước phụ thuộc Khiết Đan.
Nguyên Hạo cười cười, nói:
- Ừ!
Thấy Da Luật Hỉ Tôn có chút lãnh đạm, y cũng không có nỗi giận, trên đời này, vốn không có gì đáng cho y nổi giận, nếu y chướng mắt, thì giết là xong chuyện.
Địch Thanh không khỏi nhìn về phía Dã Lợi Trảm Thiên. Năm đó Da Luật Hỉ Tôn lấy tên Diệp Hỉ Tôn, đã từng gặp Dã Lợi Trảm Thiên phái người đuổi giết. Diệp Hỉ Tôn và Dã Lợi Trảm Thiên vốn có ân oán, nhưng kỳ lạ là, Da Luật Hỉ Tôn hình như không để ý tới Dã Lợi Trảm Thiên. Dã Lợi Trảm Thiên vẫn bình thản đứng ở đó, đối với với việc Da Luật Tôn Hỉ đến đây cũng không có thần sắc đặc biệt.
Ngoài điện có tiếng bước chân truyền tới, đương nhiên là sứ giả Thổ Phiên tới. Chẳng biết vì sao, trái tim của Địch Thanh đột nhiên nhảy lên, cảm giác đó tựa như có người chí thân chí thích tới bên cạnh hắn rất gần.
Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cũng có ba người tới giữa điện. Người đầu tiên, hai tay kết ấn, khuôn mặt già nua, chính là Thiện Vô Úy. Người đi tới chỗ bên tay trái Thiện Vô Úy, thần sắc đờ đẫn, thoạt nhìn si ngốc ngơ ngác, nhưng y phục quanh người đều không khỏa lấp được tinh lực bên trong cơ thể của y.
Người đó chính là đệ nhất cao thủ Tây Tạng Chiên Hổ.
Trận chiến giữa Chiên Hổ và Địch Thanh năm đó, liên hợp sức mạnh chú ngữ của hai người Cốc Tư La và Thiện Vô Úy, tuy làm Địch Thanh bị thương nặng, nhưng cũng bị Địch Thanh gây thương tích. Bây giờ xem ra, Chiên Hổ tinh tráng hơn trước.
Làm trái tim Địch Thanh đập mạnh tuyệt không phải Thiện Vô Úy và Chiên Hổ, mà là người bên tay tay phải Thiện Vô Úy.
Người đó vóc người khá cao, nhưng rất gầy yếu, mặc y phục giống như vắt áo lên người. Y mặc y phục của người Tạng, cũng cuối thấp đầu, trên đều đội chiên mạo, che nữa bên mặt. Từ góc độ nhìn của Địch Thanh, chỉ có thể nhìn thấy người đó cạo sạch râu, dưới càm xanh đen.
Một người thế này, Địch Thanh vốn không quen, nhưng tại sao hắn có loại cảm giác thân thiết?
Mọi người tựa hồ đều nhìn Thiện Vô Úy, chỉ có Địch Thanh nhìn người cao lớn đó, đột nhiên sắc mặt có thay đổi, giống như là vui mừng kinh ngạc, lại giống như là khó có thể tin.
Lúc này, Thiện Vô Úy đã hướng về Nguyên Hạo thi lễ, đứng đối diện Da Luật Hỉ Tôn, ánh mắt hai người chỉ là trao đổi ánh mắt, rất nhanh quay đầu đi.
Nguyên Hạo ngồi trên ghế rồng, cũng nhìn về phía người đội mũ len, trong mắt lộ ra ý suy nghĩ, nhưng y rất nhanh thu lại tầm nhìn, nhìn xéo hai người Thiện Vô Úy, Da Luật Hỉ Tôn, khóe miệng nở nụ cười tựa có tựa không, hỏi:
- Không biết Thiện Vô Úy đại sư lần này đến đây, có gì phải làm sao?
Vẻ mặt Da Luật Hỉ Tôn lộ ra bất mãn, bất luận thế nào, lúc này Khiết Đan là nước có đất đai rộng nhất thiên hạ. Về tình về lý, Nguyên Hạo phải hỏi ý đồ Da Luật Hỉ Tôn đến trước mới đúng. Nguyên Hạo vừa mở miệng hỏi, rõ ràng không có để y vào trong mắt.
Thiện Vô Úy cũng có chút bất ngờ, hai tay kết ấn kỳ quái nói:
- Ngột Tốt... lão tăng đến đây...
Lão vốn có nghĩ sẵn trong đầu, nhưng bị sự tùy tiện hỏi của Nguyên Hạo, ngược lại loạn suy nghĩ. Ngừng lại chốc lát, Thiện Vô Úy mới nói:
- Lão tăng đến đây, chính là muốn truyền ý của Phật tử. Hỏi hai châu Qua; Sa từ xưa tới giờ, đều là đất của người Tây Tạng lão, không biết Ngột Tốt có nên trả lại hai châu này. Ngột Tốt đồng ý, bá tính Tây Tạng lão vô cùng cảm kích.
Quần thần trên điện vừa nghe, trong lòng đều biết, Thiện Vô Úy ngươi quá hồ đồ rồi? Miếng thịt béo bở tới miệng, vẫn không có lý nào nhổ ra. Lão dám tranh giành lãnh thỗ với Ngột Tốt như vậy, tính tình của Ngột Tốt , còn không lấy đầu lão?
/485
|