Đang lúc suy nghĩ, có tiếng vó ngựa gấp, Địch Thanh quay đầu nhìn qua, thấy là du kỵ quân Tống, thấy trên trán du kỵ có mồ hôi, trong lòng hơi trầm, biết tất có quân tình khẩn cấp.
Nhưng lúc này, lại có thể có bất trắc gì xảy ra?
Du kỵ đó còn chưa tới trước mặt Địch Thanh, người đã bay xuống ngựa, quỳ một gối nói:
- Địch tướng quân, đại sự không tốt. Quách tướng quân hộ tống bá tính thành Tế Yếu đi tới trại Cao Bình, lúc qua dãy núi Trường Bạch, đột nhiên đại đội quân Hạ xông ra, quân Hạ lại có hơn mười ngàn, thế tới hung mãnh. Quách tướng quân khó có thể chống đỡ, dẫn bá tính lui vào núi Trường Bạch, bây giờ tình thế không rõ!
Địch Thanh trên lưng ngựa khé lắc người, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói:
- Sao có thể, quân Hạ làm sao tụ tập đại quân công kích Quách Quỳ nhanh như vậy? Không thể được. Quân Hạ này từ đầu đến?
Hắn nghĩ không hiểu. Lần này hắn xuất binh tuy vội, nhưng đã điều tra rõ quân tình của quân Hạ trước, càng có thám tử điều tra hướng đi phía Hoành Sơn quân Hạ. Quân hạ nếu có tiếp viện nữa, hắn không lý nào không biết!
Vừa nghĩ tới Quách Quỳ phụ trách hộ tống đám người Chủng Hỗ tiến vào Cao Bình, đầu óc Địch Thanh càng là một khoảng trống rỗng.
Quách Quỳ là em của Quách Tuân, Chủng Hỗ là con trưởng của Chủng Thế Hành. Quách Tuân, Chủng Thế Hành đều đối vối hắn tình nghĩ sâu nặng. Nếu hai người này có chuyện, Địch Thanh hắn còn mặt mũi nào sống trên đời?
Địch Thanh lắc đầu, thở dài một hơi, làm mình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, đây là chuyện trước mắt hắn phải làm. Bình tĩnh... nhưng bình tĩnh có ích không? Địch Thanh chỉnh lý tư tưởng, chậm rãi hỏi:
- Hàn Tiếu thì sao?
- Hàn Tiếu biết được tin này, cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy quân Hạ mưu đồ đã rất lâu, cũng không vội triệu tập. Nhưng Trương Nguyên không thể nhanh triệu tập nhân thủ như vậy. Hàn Tiếu đã kịp thời chạy trở lại, lệnh thuộc hạ đến thông báo Địch tướng quân, lại lệnh người đi triệu tập nhân thủ có thể triệu tập, vội đi núi Trường Bạch cứu viện. Nhưng Hàn Tiếu nói, nếu quân Hạ đông, chỉ sợ nhân thủ của y cũng không lo được, vẫn xin Địch tướng quân sớm quyết định.
Lúc này ba người Lý Đinh, Qua Binh, Trương Dương đều đã vây đến, nghe vậy nói:
- Địch tướng quân, việc không nên chậm trễ, chi bằng triệt binh nhanh tới núi Trường Bạch rồi hãy nói?
Địch Thanh lắc đầu, nói:
- Không được, quân Hạ có mưu đồ, đột nhiên tiến công bá tính rút lui của quân ta, chính là dẫn dụ chúng ta lui binh. Nếu chúng ta mạo muội lui binh đi cứu Quách Quỳ, thành Cổ Dương xuất binh hai đường hiệp công, chúng ta phải làm thế nào?
Nói tới đây, Địch Thanh nhìn về phía thành Cổ Dương, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, có chút bừng tỉnh nói:
- Ta hiểu rồi, hay cho một Một Tàng Ngộ Đạo!
Mọi người vẫn không hiểu, đều hỏi:
- Địch tướng quân, ngài hiểu ra cái gì vậy?
Địch Thanh cắn răng nói:
- Ta vẫn không hiểu quân Tống ở đâu xông ra, bây giờ hiểu rồi. Quân Hạ xuất công, vốn là quân thủ thành Cổ Dương.
Mọi người cả kinh, Qua Binh hỏi:
- Sao có thể? Thành Cổ Dương vốn là kho lương của đại quân Hạ. Một Tàng Ngộ Đạo trấn thủ kho lương, trách nhiệm trọng đại, làm sao có thể dễ dàng chia thành nửa số binh lực xuất đi chứ?
Địch Thanh cũng là lòng có khó hiểu, thầm nghĩ Qua Binh nói cũng có lý, nhưng nếu không phải binh lực của thành Cổ Dương, vậy không cách nào giải thích quân Hạ làm sao còn có thể có hơn mười ngàn đại quân tụ tập. Một Tàng Ngộ Đạo lần này chia binh ra, quả thật dụng ý cổ quái, chẳng lẽ y có nghĩ tới nghĩ tới Trương Nguyên sẽ bại? Chẳng lẽ y sớm đoán được sau khi Địch Thanh dành thắng lợi thì sẽ bỏ thành Tế Yếu? Một Tàng Ngộ Đạo chia binh lực ra, bỏ trống thành Cổ Dương, vạn nhất Địch Thanh thật sự lệnh người cường công, thành Cổ Dương nói không chừng sớm đã bị phá. Một Tàng Ngộ Đạo tính toán như vậy, bỏ mặc an nguy của một trăm ngàn quân Hạ không quan tâm, chẳng lẽ chỉ muốn tập kích bá tính rút lui.
Rất nhiều chuyện khó có thể thuyết phục, Địch Thanh lại hạ quyết tâm, lệnh nói:
- Nếu biết ta đoán thật hay giả, một trận chiến có thể biết. Qua Binh, Trương Dương, hai người các ngươi truyền quân lệnh của ta, lệnh quân ta hôm nay giả ý rút quân, xem địch thủ phải chăng muốn đuổi. Quân hạ nếu không đuổi ra, thì chứng tỏ trong thành vô lực xuất binh. Các ngươi lập tức trở lại công thành, công thành lần này, một mặt xem binh lực thật sự trong thành, hai để gây chú ý cúa quân Hạ bên ngoài. Nếu có thể phá thành, đốt lương thảo của quân Hạ, làm bọn chúng nội trong thời gian ngắn không thể quật sóng lại. Lý Đinh, ngươi lệnh quân sĩ Tử phẫn toàn bộ tụ tập, theo ta nhanh tới núi Trường Bạch. Qua Binh, ngươi toàn lực công đánh hai ngày, nếu thành vẫn không phá, lập tức rút lui, không được trì hoãn.
Hắn nghĩ quân Hạ tuy đông, nhưng Quách Quỳ chọn núi Trường Bạch chống cự địch, là hành động sáng suốt. Trước mắt đội Tử phẫn tuy chỉ mấy trăm người, nhưng vẫn là tinh binh, thích hợp đối kháng địch thủ trong núi.
Mệnh lệnh vừa hạ, mọi người y lệnh mà đi, Địch Thanh tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn bình tĩnh hành sự.
Dọc theo đường chạy về hướng đông, lúc mặt trời lặn mọi người đã cách núi Trường Bạch không xa.
Lúc này mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh sáng còn lại rải rác trên núi Trường Bạch. Nhìn về phía xa có rừng cây xanh ngắt, tà dương vàng rực, trong cảnh sắc mang theo phần lãnh vận.
Địch Thanh thầm nghĩ, lúc này bọn người Binh Qua, cũng phải công thành rồi. Nhưng tới lúc này hắn càng quan tâm là, Quách Quỳ, Chủng Hỗ và đội bá tính rốt cuộc thế nào rồi?
Trên đường đi, sớm có Hàn Tiếu để lại nhân thủ trên đường truyền báo tin tức. Tới trước núi, chỉ thấy xung quanh móng ngựa ngổn ngang, thi thể chất chồng, có quân Tống có quân Hạ, làm thay đổi màu xanh của núi, mang phần huyết ý của chiến trường ác liệt.
Sớm có binh sĩ đợi lệnh tiến lên nói với Địch Thanh:
- Địch tướng quân, lúc Hàn Tiếu tới, Quách tướng quân đã dẫn bá tính trốn vào sơn lĩnh. Còn quân Hạ lúc này có năm ngàn binh mã tụ tập ở phía đông núi, hơn phân nửa là muốn đuổi giết bá tính chạy về phía đông của chúng ta. Bọn chúng còn chia ra nửa số binh mã đuổi vào sơn lĩnh!
Địch Thanh cả kinh, chân mày càng nhíu chặt, thầm nghĩ quân Hạ lấy đồng bằng giao chiến là lợi hại nhất. Trước đây mỗi lần tác chiến, đều là kéo ra đồng bằng tác chiến. Lần này quân hạ lại xông vào sơn lĩnh chém giết quân dân Đại Tống, rốt cuộc bọn chúng đang ôm mục đích gì?
Chẳng lẽ, quân Hạ đại bại, một lòng oán độc muốn trút lên người quân dân rút lui này sao?
Địch Thanh vốn cho rằng đội quân Hạ là Một Tàng Ngộ Đạo chỉ huy, thấy quân Hạ khác thường như vậy, ngược lại có chút chần chừ. Một Tàng Ngộ Đạo kinh nghiệm lão đạo, sao có thể lại làm chuyện liều lĩnh thế này?
Thấy đám người Lý Đinh đều nhìn hắn, Địch Thanh không khỏi lại cân nhắc ngoài sơn lĩnh, nói với đội chờ lệnh:
- Đi vào tìm!
Nhưng sơn lĩnh mênh mông, cho dù mấy chục ngàn người xông vào, cũng như mò kim đáy bể. Địch Thanh vào sơn lĩnh, trong lúc nhất thời cũng có chút chau mày. Đúng lúc này, Hàn Tiếu vội tới, Địch Thanh rất vui mừng nói:
- Hàn Tiếu, có tìm được hành tung của bọn người Quách Quỳ không?
Hàn Tiếu cũng vội đến mức trán đầu mồ hôi, nói:
- Địch tướng quân, sau khi mạt tướng chạy tới, toàn lực lục soát, phát hiện mấy chỗ hành tung của bá tính, phần lớn bình yên vô sự. Nghe bá tính đó nói, quân Hạ giết đến như điên cuồng, Quách Quỳ dùng phích lịch cản địch, dẫn binh vừa đánh vừa lui mới bảo vệ bá tính bình an tới chỗ này. Vốn cho rằng quân Hạ sẽ thu tay, không ngờ bọn chúng lại công vào sơn lĩnh. Quách Quỳ dẫn mấy trăm người dẫn dụ quân Hạ vào sơn lĩnh phía bắc, lúc này không biết là tình hình thế nào. Đúng rồi, Chủng Hỗ vô sự.
Y biết Địch Thanh đương nhiên quan tâm Chủng Hỗ và Quách Quỳ, là nói ra tin tức này, vẻ mặt đầy hoang mang, rõ ràng cũng không biết quân Hạ rốt cuộc là dụng ý gì.
Chẳng lẽ quân Hạ đau lòng Thiết diêu tử bị quân Tống giết chết, lúc này mới điên cuồng quay trở lại trả thù sao?
Địch Thanh lập tức nói:
- Hàn Tiếu, ngươi lập tức dẫn bọn ta đi.
Hàn Tiếu gật đầu, đi trước về phía bắc sơn lĩnh, trên đường đi chỉ gặp được ngựa vô chủ hí bi thương quanh quẩn không đi, tàn đao đoạn kiếm thất lạc xuống đất, thi thể chất chồng.
Có quân Hạ, có quân Tống, tuy nói quân Hạ chiếm nhiều, nhưng quân Tống cũng không ít.
Địch Thanh lệnh thủ hạ kiểm tra, không có phát hiện thi thể của Quách Quỳ. Địch Thanh hơi thở hắt ra, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Thầm nghĩ Quách Quỳ chỉ dẫn hơn ngàn kỵ binh hộ tống bá tính rút lui, trên đường đi thấy quân Tống chết bị thương đã nhiều, lúc này Quách Quỳ thế nào rồi? Bọn họ men theo hướng vết máu thi thể tìm kiếm. Sắc trời dần tối, tới sau chỗ Sơn Cương, vết máu thi thể đã không thấy.
Địch Thanh trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ nếu không có vết máu, chỉ có thể có một giải thích, chiến sự đã hết.
Quách Quỳ lấy ít địch nhiều, dữ nhiều lành ít.
Lúc này Lý Đinh đột nhiên giơ tay chỉ về sườn núi nói:
- Trong này còn có vết máu.
Địch Thanh liếc nhìn qua, chỉ nhìn thấy cỏ xanh cây khô trên đất có dấu vết bị chém đứt, có vết máu lưu lại.
Tuy không biết có phải là Quách Quỳ để lại không, nhưng Địch Thanh sao có thể bỏ qua? Quay đầu nói với đám thủ hạ:
- Men theo hướng này mở rộng phạm vi tìm kiếm, khi có tin, dùng pháo hoa thông báo.
Mọi người gật đầu, lần lượt xuống sườn núi. Địch Thanh trong lòng lo lắng, vọt tới trước nhất, mọi người chia ra tìm kiếm. Càng rộng càng rộng, tới chỗ sườn cao hơn, trước sau vẫn không có nhìn thấy bóng dáng con người.
Nhưng lúc này, lại có thể có bất trắc gì xảy ra?
Du kỵ đó còn chưa tới trước mặt Địch Thanh, người đã bay xuống ngựa, quỳ một gối nói:
- Địch tướng quân, đại sự không tốt. Quách tướng quân hộ tống bá tính thành Tế Yếu đi tới trại Cao Bình, lúc qua dãy núi Trường Bạch, đột nhiên đại đội quân Hạ xông ra, quân Hạ lại có hơn mười ngàn, thế tới hung mãnh. Quách tướng quân khó có thể chống đỡ, dẫn bá tính lui vào núi Trường Bạch, bây giờ tình thế không rõ!
Địch Thanh trên lưng ngựa khé lắc người, sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói:
- Sao có thể, quân Hạ làm sao tụ tập đại quân công kích Quách Quỳ nhanh như vậy? Không thể được. Quân Hạ này từ đầu đến?
Hắn nghĩ không hiểu. Lần này hắn xuất binh tuy vội, nhưng đã điều tra rõ quân tình của quân Hạ trước, càng có thám tử điều tra hướng đi phía Hoành Sơn quân Hạ. Quân hạ nếu có tiếp viện nữa, hắn không lý nào không biết!
Vừa nghĩ tới Quách Quỳ phụ trách hộ tống đám người Chủng Hỗ tiến vào Cao Bình, đầu óc Địch Thanh càng là một khoảng trống rỗng.
Quách Quỳ là em của Quách Tuân, Chủng Hỗ là con trưởng của Chủng Thế Hành. Quách Tuân, Chủng Thế Hành đều đối vối hắn tình nghĩ sâu nặng. Nếu hai người này có chuyện, Địch Thanh hắn còn mặt mũi nào sống trên đời?
Địch Thanh lắc đầu, thở dài một hơi, làm mình bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, đây là chuyện trước mắt hắn phải làm. Bình tĩnh... nhưng bình tĩnh có ích không? Địch Thanh chỉnh lý tư tưởng, chậm rãi hỏi:
- Hàn Tiếu thì sao?
- Hàn Tiếu biết được tin này, cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy quân Hạ mưu đồ đã rất lâu, cũng không vội triệu tập. Nhưng Trương Nguyên không thể nhanh triệu tập nhân thủ như vậy. Hàn Tiếu đã kịp thời chạy trở lại, lệnh thuộc hạ đến thông báo Địch tướng quân, lại lệnh người đi triệu tập nhân thủ có thể triệu tập, vội đi núi Trường Bạch cứu viện. Nhưng Hàn Tiếu nói, nếu quân Hạ đông, chỉ sợ nhân thủ của y cũng không lo được, vẫn xin Địch tướng quân sớm quyết định.
Lúc này ba người Lý Đinh, Qua Binh, Trương Dương đều đã vây đến, nghe vậy nói:
- Địch tướng quân, việc không nên chậm trễ, chi bằng triệt binh nhanh tới núi Trường Bạch rồi hãy nói?
Địch Thanh lắc đầu, nói:
- Không được, quân Hạ có mưu đồ, đột nhiên tiến công bá tính rút lui của quân ta, chính là dẫn dụ chúng ta lui binh. Nếu chúng ta mạo muội lui binh đi cứu Quách Quỳ, thành Cổ Dương xuất binh hai đường hiệp công, chúng ta phải làm thế nào?
Nói tới đây, Địch Thanh nhìn về phía thành Cổ Dương, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, có chút bừng tỉnh nói:
- Ta hiểu rồi, hay cho một Một Tàng Ngộ Đạo!
Mọi người vẫn không hiểu, đều hỏi:
- Địch tướng quân, ngài hiểu ra cái gì vậy?
Địch Thanh cắn răng nói:
- Ta vẫn không hiểu quân Tống ở đâu xông ra, bây giờ hiểu rồi. Quân Hạ xuất công, vốn là quân thủ thành Cổ Dương.
Mọi người cả kinh, Qua Binh hỏi:
- Sao có thể? Thành Cổ Dương vốn là kho lương của đại quân Hạ. Một Tàng Ngộ Đạo trấn thủ kho lương, trách nhiệm trọng đại, làm sao có thể dễ dàng chia thành nửa số binh lực xuất đi chứ?
Địch Thanh cũng là lòng có khó hiểu, thầm nghĩ Qua Binh nói cũng có lý, nhưng nếu không phải binh lực của thành Cổ Dương, vậy không cách nào giải thích quân Hạ làm sao còn có thể có hơn mười ngàn đại quân tụ tập. Một Tàng Ngộ Đạo lần này chia binh ra, quả thật dụng ý cổ quái, chẳng lẽ y có nghĩ tới nghĩ tới Trương Nguyên sẽ bại? Chẳng lẽ y sớm đoán được sau khi Địch Thanh dành thắng lợi thì sẽ bỏ thành Tế Yếu? Một Tàng Ngộ Đạo chia binh lực ra, bỏ trống thành Cổ Dương, vạn nhất Địch Thanh thật sự lệnh người cường công, thành Cổ Dương nói không chừng sớm đã bị phá. Một Tàng Ngộ Đạo tính toán như vậy, bỏ mặc an nguy của một trăm ngàn quân Hạ không quan tâm, chẳng lẽ chỉ muốn tập kích bá tính rút lui.
Rất nhiều chuyện khó có thể thuyết phục, Địch Thanh lại hạ quyết tâm, lệnh nói:
- Nếu biết ta đoán thật hay giả, một trận chiến có thể biết. Qua Binh, Trương Dương, hai người các ngươi truyền quân lệnh của ta, lệnh quân ta hôm nay giả ý rút quân, xem địch thủ phải chăng muốn đuổi. Quân hạ nếu không đuổi ra, thì chứng tỏ trong thành vô lực xuất binh. Các ngươi lập tức trở lại công thành, công thành lần này, một mặt xem binh lực thật sự trong thành, hai để gây chú ý cúa quân Hạ bên ngoài. Nếu có thể phá thành, đốt lương thảo của quân Hạ, làm bọn chúng nội trong thời gian ngắn không thể quật sóng lại. Lý Đinh, ngươi lệnh quân sĩ Tử phẫn toàn bộ tụ tập, theo ta nhanh tới núi Trường Bạch. Qua Binh, ngươi toàn lực công đánh hai ngày, nếu thành vẫn không phá, lập tức rút lui, không được trì hoãn.
Hắn nghĩ quân Hạ tuy đông, nhưng Quách Quỳ chọn núi Trường Bạch chống cự địch, là hành động sáng suốt. Trước mắt đội Tử phẫn tuy chỉ mấy trăm người, nhưng vẫn là tinh binh, thích hợp đối kháng địch thủ trong núi.
Mệnh lệnh vừa hạ, mọi người y lệnh mà đi, Địch Thanh tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn bình tĩnh hành sự.
Dọc theo đường chạy về hướng đông, lúc mặt trời lặn mọi người đã cách núi Trường Bạch không xa.
Lúc này mặt trời chiều ngã về hướng tây, ánh sáng còn lại rải rác trên núi Trường Bạch. Nhìn về phía xa có rừng cây xanh ngắt, tà dương vàng rực, trong cảnh sắc mang theo phần lãnh vận.
Địch Thanh thầm nghĩ, lúc này bọn người Binh Qua, cũng phải công thành rồi. Nhưng tới lúc này hắn càng quan tâm là, Quách Quỳ, Chủng Hỗ và đội bá tính rốt cuộc thế nào rồi?
Trên đường đi, sớm có Hàn Tiếu để lại nhân thủ trên đường truyền báo tin tức. Tới trước núi, chỉ thấy xung quanh móng ngựa ngổn ngang, thi thể chất chồng, có quân Tống có quân Hạ, làm thay đổi màu xanh của núi, mang phần huyết ý của chiến trường ác liệt.
Sớm có binh sĩ đợi lệnh tiến lên nói với Địch Thanh:
- Địch tướng quân, lúc Hàn Tiếu tới, Quách tướng quân đã dẫn bá tính trốn vào sơn lĩnh. Còn quân Hạ lúc này có năm ngàn binh mã tụ tập ở phía đông núi, hơn phân nửa là muốn đuổi giết bá tính chạy về phía đông của chúng ta. Bọn chúng còn chia ra nửa số binh mã đuổi vào sơn lĩnh!
Địch Thanh cả kinh, chân mày càng nhíu chặt, thầm nghĩ quân Hạ lấy đồng bằng giao chiến là lợi hại nhất. Trước đây mỗi lần tác chiến, đều là kéo ra đồng bằng tác chiến. Lần này quân hạ lại xông vào sơn lĩnh chém giết quân dân Đại Tống, rốt cuộc bọn chúng đang ôm mục đích gì?
Chẳng lẽ, quân Hạ đại bại, một lòng oán độc muốn trút lên người quân dân rút lui này sao?
Địch Thanh vốn cho rằng đội quân Hạ là Một Tàng Ngộ Đạo chỉ huy, thấy quân Hạ khác thường như vậy, ngược lại có chút chần chừ. Một Tàng Ngộ Đạo kinh nghiệm lão đạo, sao có thể lại làm chuyện liều lĩnh thế này?
Thấy đám người Lý Đinh đều nhìn hắn, Địch Thanh không khỏi lại cân nhắc ngoài sơn lĩnh, nói với đội chờ lệnh:
- Đi vào tìm!
Nhưng sơn lĩnh mênh mông, cho dù mấy chục ngàn người xông vào, cũng như mò kim đáy bể. Địch Thanh vào sơn lĩnh, trong lúc nhất thời cũng có chút chau mày. Đúng lúc này, Hàn Tiếu vội tới, Địch Thanh rất vui mừng nói:
- Hàn Tiếu, có tìm được hành tung của bọn người Quách Quỳ không?
Hàn Tiếu cũng vội đến mức trán đầu mồ hôi, nói:
- Địch tướng quân, sau khi mạt tướng chạy tới, toàn lực lục soát, phát hiện mấy chỗ hành tung của bá tính, phần lớn bình yên vô sự. Nghe bá tính đó nói, quân Hạ giết đến như điên cuồng, Quách Quỳ dùng phích lịch cản địch, dẫn binh vừa đánh vừa lui mới bảo vệ bá tính bình an tới chỗ này. Vốn cho rằng quân Hạ sẽ thu tay, không ngờ bọn chúng lại công vào sơn lĩnh. Quách Quỳ dẫn mấy trăm người dẫn dụ quân Hạ vào sơn lĩnh phía bắc, lúc này không biết là tình hình thế nào. Đúng rồi, Chủng Hỗ vô sự.
Y biết Địch Thanh đương nhiên quan tâm Chủng Hỗ và Quách Quỳ, là nói ra tin tức này, vẻ mặt đầy hoang mang, rõ ràng cũng không biết quân Hạ rốt cuộc là dụng ý gì.
Chẳng lẽ quân Hạ đau lòng Thiết diêu tử bị quân Tống giết chết, lúc này mới điên cuồng quay trở lại trả thù sao?
Địch Thanh lập tức nói:
- Hàn Tiếu, ngươi lập tức dẫn bọn ta đi.
Hàn Tiếu gật đầu, đi trước về phía bắc sơn lĩnh, trên đường đi chỉ gặp được ngựa vô chủ hí bi thương quanh quẩn không đi, tàn đao đoạn kiếm thất lạc xuống đất, thi thể chất chồng.
Có quân Hạ, có quân Tống, tuy nói quân Hạ chiếm nhiều, nhưng quân Tống cũng không ít.
Địch Thanh lệnh thủ hạ kiểm tra, không có phát hiện thi thể của Quách Quỳ. Địch Thanh hơi thở hắt ra, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Thầm nghĩ Quách Quỳ chỉ dẫn hơn ngàn kỵ binh hộ tống bá tính rút lui, trên đường đi thấy quân Tống chết bị thương đã nhiều, lúc này Quách Quỳ thế nào rồi? Bọn họ men theo hướng vết máu thi thể tìm kiếm. Sắc trời dần tối, tới sau chỗ Sơn Cương, vết máu thi thể đã không thấy.
Địch Thanh trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ nếu không có vết máu, chỉ có thể có một giải thích, chiến sự đã hết.
Quách Quỳ lấy ít địch nhiều, dữ nhiều lành ít.
Lúc này Lý Đinh đột nhiên giơ tay chỉ về sườn núi nói:
- Trong này còn có vết máu.
Địch Thanh liếc nhìn qua, chỉ nhìn thấy cỏ xanh cây khô trên đất có dấu vết bị chém đứt, có vết máu lưu lại.
Tuy không biết có phải là Quách Quỳ để lại không, nhưng Địch Thanh sao có thể bỏ qua? Quay đầu nói với đám thủ hạ:
- Men theo hướng này mở rộng phạm vi tìm kiếm, khi có tin, dùng pháo hoa thông báo.
Mọi người gật đầu, lần lượt xuống sườn núi. Địch Thanh trong lòng lo lắng, vọt tới trước nhất, mọi người chia ra tìm kiếm. Càng rộng càng rộng, tới chỗ sườn cao hơn, trước sau vẫn không có nhìn thấy bóng dáng con người.
/485
|