Chủng Thế Hành bệnh nguy kịch, sớm đã hấp hối, nhưng lão vẫn chưa chết, lão đang chờ Địch Thanh. Nghe thấy con trai gọi, dường như trăm năm dài đằng đẵng, cuối cùng Chủng Thế Hành mở mắt.
Trong mắt đó đã khàn đục bất kham, không có thần thái, nhưng lão vẫn nhận ra Địch Thanh, môi mấp máy, tựa như nở nụ cười, yếu ớt nói:
- Cậu... tới rồi.
Địch Thanh nắm tay Chủng Thế Hành, run giọng nói:
- Ta tới rồi!
Câu nói này, bọn họ vốn không cần nói, vì rất nhiều lời, không nói ra, bọn họ cũng nhất định sẽ làm được. Nhưng câu nói này, bọn họ nhất định phải nói, vì rất nhiều lời, không nói ra được nữa, đời này cũng không thể nghe được nữa.
Chủng Thế Hành tựa như đang cười, thì thầm nói:
- Cậu đến rồi, nhưng... ta phải đi rồi.
Chủng Hỗ đã nức nở không thành tiếng, mi mắt Trương Ngọc ươn ướt, nước mắt Địch Thanh rơi xuống mu bàn tay khô gầy, nức nở nói:
- Lão không thể đi, ta còn thiếu lão rất nhiều tiền còn chưa trả. Đây là giao hẹn của lão và ta, lão không thể thất tín!
Trong mắt Chủng Thế Hành xẹt qua phần tia sáng, nhưng gắng sức liên tục lắc đầu không nói gì:
- Hà... hà... cậu cho ta giở trò một lần, được không?
Địch Thanh không nói, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.
Sắc mặt Chủng Thế Hành tiếc nuối, lại nói:
- Ây... Thập sĩ cuối cùng vẫn không xây dựng tốt cho cậu...
Địch Thanh cướp lời:
- Đã có cửu sĩ, hôm nay nếu không có phích lịch của lão giữ lại cho ta, ta không phá được Thiết diêu tử. Lão Chủng, trên đời tám chín phần không như ý người, chúng ta đã có cửu sĩ, ông đã tận lực rồi, ta chỉ có cảm kích.
Thất sĩ gồm Tử phẫn, Dũng lực, Hãm trận, Khấu binh, Khi kiên, Chấp nhuệ, Chờ lệnh vốn là binh sĩ của Địch Thanh suất lãnh trước khi về kinh. Sau khi Địch Thanh trở về Chủng Thế Hành không bỏ chuyện xây dựng thập sĩ, lại xây bát sĩ - phích lịch cho Địch Thanh!
Phích lịch lấy sở trường hỏa khí xây dựng nên, vốn chính là để đối phó thiết kỵ quân Hạ.
Có thể lúc trước chỉ có Thất sĩ, cho dù cộng thêm phích lịch, cũng chỉ bát sĩ, cửu sĩ Địch Thanh nói, lại là cái gì?
Trương Ngọc nghĩ tới đây, có chút kỳ quái, Địch Thanh và Chủng Thế Hanh hình như đều quên mấy mục này, Địch Thanh nói:
- Lão.... an tâm dưỡng bệnh...
Nói còn chưa dứt lời, tiếng đã nghẹn ngào.
Khóe miệng Chủng Thế Hành đã nở được phần ý cười thành công:
- Được, phải đó, trên đời này... làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, Thập sĩ chỉ là một giấc mộng đẹp. Ta đợi cậu... vì có một món đồ, phải tự tay giao cho cậu ... dưới cái gối....
Lão giãy giãy, nhưng không thể động đậy. Địch Thanh chìa tay tới lục lọi dưới cái gối, lấy ra một khăn tay gấp vuông. Mở ra xem, vẽ trên mặt chi chít ký hiệu, giăng đầy khắp nơi.
Trên chiếc khăn tay đó viết ba chữ, Địch Thanh thấy rồi, cơ thể hơi chấn động, ba chữ đó là Hương Ba Lạp!
Chiếc khăn tay này chính là bản đồ của Hương Ba Lạp?
Chủng Thế Hành yếu ớt nói:
- Tào Hiền Anh... chết rồi, nhưng sau đó ta... lại tìm được một hậu nhân họ Tào, y cũng có bản đồ...
Trong đầu Địch Thanh lóe lên lời nói của Da Luật Tôn:
- Nguyên Hạo biết rất nhiều người muốn đi Hương Ba Lạp, cho nên đặc ý tung ra bản đồ giả. Y muốn một lưới bắt hết người tìm Hương Ba Lạp!
Hết lần này tới lần khác khéo léo như vậy. Bản đồ này là của hậu nhân họ Tào? Tấm bản đồ này có phải Nguyên Hạo tung ra không?
Chủng Thế Hành không để ý tới trầm mặc của Địch Thanh, lẩm bẩm nói:
- Ta mua bản đồ rồi, ta đã hứa với cậu... phải giúp cậu tìm được Hương Ba Lạp.
Giây khắc đó Địch Thanh sớm đã quên thật giả của bản đồ, chỉ nhìn thấy sự sốt ruột trong mắt Chủng Thế Hành, hắn siết chặc chiếc khăn tay đó, cắn răng nói:
- Lão Chủng, chuyện lão hứa với ta, đã đã làm được rồi, ta cảm tạ lão. Lão...
Địch Thanh nghẹn ngào, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Chủng Thế Hành đột nhiên ho, nhưng chỉ là ho khan, cũng là yếu ớt vô lực như vậy:
- Nhưng... ta luôn cảm thấy bản đồ không đúng... lần này đến phải...
Địch Thanh không đợi lão nói xong, đã nói:
- Ta biết, lão Chủng, ta đều biết tất cả, lão không lần lo lắng, ta biết.
Nước mắt không kìm được rơi, làm ướt vạt áo của Chủng Thế Hành.
Chủng Thế Hanh tựa như chợt tỉnh ngộ, ngơ ngẩn nhìn Địch Thanh rất lâu, lúc này nói:
- Cậu biết? Được
Nói xong lại muốn ho, nhưng trái cổ chỉ lui động hai cái, một hơi thở nghẹn trong đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Địch Thanh cả kinh, nắm chặc tay Chủng Thế Hành, gọi:
- Lão Chủng, lão không thể đi!
Chủng Thế Hành thở dài một hơi, tựa như thở ra khí lực của toàn thân, lại có chút tinh thần, nói:
- Uhm, huynh đệ, ta... đáng lắm, ta chết rồi... còn có cậu vì ta mà.... rơi lệ. Nhưng ta đi rồi, cậu không cần khóc vì ta...
Địch Thanh nghẹn ngào nói:
- Vậy lão... không được chiếm cái lợi ích của ta.
Hắn chỉ muốn đùa một chút, nhưng nước mắt không kìm được rơi xuống đất.
Trong mắt Chủng Thế Hành hình như có ý cười, thần thái dần mất đi, khóe miệng hơi run run, dù nói gì đi nữa đã cực kỳ nhỏ, Địch Thanh áp tai gần qua, nghe Chủng Thế Hành nói:
- Ta vẫn... rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền mua giày cho con cái.
Địch Thanh nghe đến đây, nhớ tới lời của Bao Chửng năm đó, nghĩ tới đứa con trai Chủng Chấn, Chủng Ngạc lúc còn bé của Chủng Thế Hành, trong lòng đã nói:
- Lão Chủng, lão yên tâm, con trai của lão chính là con trai của Địch Thanh, ta nhất định chăm sóc thật tốt.
Hắn không có nói ra, vì không cần nói, tựa như Chủng Thế Hành không có gửi gắm. Vì rất nhiều chuyện vốn không cần nói, nên làm thì sẽ làm được!
- Nhưng ... sau đó ta phát hiện, tây bắc... có những người... cả chân cũng không có.
Chủng Thế Hành hơi yếu nói:
- Kể từ sau đó... ta chỉ muốn để bá tính tây bắc... đều có giày.
Địch Thanh chỉ là gật đầu, nhưng không hiểu tại sao Chủng Thế Hành trước lúc lâm chung còn muốn nói những chuyện này? Nghe Chủng Thế Hành lại nói:
- Ta so với ngươi.... may mắn hơn nhiều. Ngươi rất uất ức, ta biết. Nhưng... bá tính tây bắc... đều đang nhìn ngươi... cho nên... khổ... ngươi rồi.
Bàn tay lạnh như băng rơi lên gò má của Địch Thanh, Địch Thanh cắn răng nói:
- Lão Chủng...
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay đã rơi xuống, Địch Thanh một tay bắt lấy bàn tay khô gầy rơi xuống, đầu óc đã trống không, đột nhiêt tâm tê liệt phế kêu lên:
- Lão Chủng!
Mọi người trong phòng thấy thế, sớm đã quỳ xuống một mảnh, nước mắt đầy mặt nói:
- Chủng đại nhân...
Bọn họ lạy một lạy, không vì chức quan, chỉ vì tôn kính và cảm kích trong lòng khó nói nên lời.
Mắt của Chủng Thế Hành hơi đóng chặt đã cương ngưng bất động, khóe miệng mang nụ cười lại có phần thương hại.
Có gió qua, thổi cành dương liễu ngoài cửa sổ, nhẹ bay bay.
Đôi mắt chưa đóng chặt đó tuy không động đậy nữa, nhưng góc mắt khô cạn bỗng chảy ra hai giọt lệ, trong suốt long lanh.
Địch Thanh có chút khó khăn mà đứng lên. Hắn tuy lòng chua xót, nhưng còn có nhiều chuyện cần phải đi làm.
Ra khỏi căn phòng, người ngoài sân sớm đã quỳ xuống, đau xót tưởng nhớ Chủng Thế Hành thoạt nhìn như láu cá nhưng tình nghĩa sâu nặng với bọn họ.
Tin tức truyền ra, thành Tế Yếu đã bi thương trùng trùng.
Người khóc nức nở không phân người Hán, người Khương, không phân nam nữ già trẻ. Địch Thanh nghe rồi, trong lòng không kìm được nghĩ:
- Bá tính thành Tế Yếu này, có ai không có được giúp đỡ của Chủng Thế Hành? Có lẽ bá tính tây bắc này có ai không thương nhớ Chủng Thế Hành? Mấy năm nay, Chủng Thế Hành đã không còn đánh trận nữa, nhưng người Khương mà lão lôi kéo còn nhiều hơn ta giết. Một người thế này, kỳ thật còn quan trọng hơn Địch Thanh ta.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, Địch Thanh biết Chủng Thế Hành vừa đi, tất cả mọi người đặt hy vọng lên người Địch Thanh hắn. Hơi trầm ngâm, lập tức hạ quyết định kinh người.
- Trương Ngọc, ngươi lập tức lệnh bá tính toàn thành chuẩn bị, ngày mai rút tới Tam Xuyên, Cao Bình, Hoài Viễn! Ngươi, Chủng Hỗ phụ trách chuyện này.
Trương Ngọc cả kinh, tất cả bá tính có mặt cũng đều ngây người.
Đây là gia viên của bọn họ, đây là gia viên bọn họ liều mạng kiên thủ. Chủng Thế Hành dốc sức để xây dựng thành Tế Yếu này, thành xây xong rồi, cũng mệt ngã quỵ rồi. Chủng Thế Hành vì giữ thành Tế Yếu này thậm chí cũng để mạng ở chỗ này. Nhưng Địch Thanh sau một trận chiến cáo thắng, sao lại muốn bỏ chỗ này?
Không ai có thể hiểu.
Bá tính im lặng, Trương Ngọc im lặng, còn Chủng Hỗ lao ra, nhìn Địch Thanh kinh ngạc, kêu:
- Địch tướng quân, ngài nói cái gì, ngài muốn bỏ chỗ này?
Địch Thanh giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Chủng Hỗ, ta biết ngươi không muốn, tất cả mọi người ở đây không muốn. Nhưng ngươi cần phải biết, có lúc muốn có được, nhất định phải bỏ ra.
Chủng Hỗ lui lại một bước, lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta không biết! Ta không làm!
Bá tính nghe vậy, đều hô:
- Địch tướng quân, chúng tôi không đi, ngài yên tâm, cho dù chúng tôi liều mạng cũng muốn giữ chỗ này, sẽ không làm ngài mất mặt.
Trong mắt Địch Thanh có phần bất đắc dĩ, không nói nhiều, Trương Ngọc đã lạnh lùng nói:
- Chủng Hỗ, ngươi đã quên cha ngươi từng nói gì với ngươi ?
Trong mắt đó đã khàn đục bất kham, không có thần thái, nhưng lão vẫn nhận ra Địch Thanh, môi mấp máy, tựa như nở nụ cười, yếu ớt nói:
- Cậu... tới rồi.
Địch Thanh nắm tay Chủng Thế Hành, run giọng nói:
- Ta tới rồi!
Câu nói này, bọn họ vốn không cần nói, vì rất nhiều lời, không nói ra, bọn họ cũng nhất định sẽ làm được. Nhưng câu nói này, bọn họ nhất định phải nói, vì rất nhiều lời, không nói ra được nữa, đời này cũng không thể nghe được nữa.
Chủng Thế Hành tựa như đang cười, thì thầm nói:
- Cậu đến rồi, nhưng... ta phải đi rồi.
Chủng Hỗ đã nức nở không thành tiếng, mi mắt Trương Ngọc ươn ướt, nước mắt Địch Thanh rơi xuống mu bàn tay khô gầy, nức nở nói:
- Lão không thể đi, ta còn thiếu lão rất nhiều tiền còn chưa trả. Đây là giao hẹn của lão và ta, lão không thể thất tín!
Trong mắt Chủng Thế Hành xẹt qua phần tia sáng, nhưng gắng sức liên tục lắc đầu không nói gì:
- Hà... hà... cậu cho ta giở trò một lần, được không?
Địch Thanh không nói, không biết nên lắc đầu hay là gật đầu.
Sắc mặt Chủng Thế Hành tiếc nuối, lại nói:
- Ây... Thập sĩ cuối cùng vẫn không xây dựng tốt cho cậu...
Địch Thanh cướp lời:
- Đã có cửu sĩ, hôm nay nếu không có phích lịch của lão giữ lại cho ta, ta không phá được Thiết diêu tử. Lão Chủng, trên đời tám chín phần không như ý người, chúng ta đã có cửu sĩ, ông đã tận lực rồi, ta chỉ có cảm kích.
Thất sĩ gồm Tử phẫn, Dũng lực, Hãm trận, Khấu binh, Khi kiên, Chấp nhuệ, Chờ lệnh vốn là binh sĩ của Địch Thanh suất lãnh trước khi về kinh. Sau khi Địch Thanh trở về Chủng Thế Hành không bỏ chuyện xây dựng thập sĩ, lại xây bát sĩ - phích lịch cho Địch Thanh!
Phích lịch lấy sở trường hỏa khí xây dựng nên, vốn chính là để đối phó thiết kỵ quân Hạ.
Có thể lúc trước chỉ có Thất sĩ, cho dù cộng thêm phích lịch, cũng chỉ bát sĩ, cửu sĩ Địch Thanh nói, lại là cái gì?
Trương Ngọc nghĩ tới đây, có chút kỳ quái, Địch Thanh và Chủng Thế Hanh hình như đều quên mấy mục này, Địch Thanh nói:
- Lão.... an tâm dưỡng bệnh...
Nói còn chưa dứt lời, tiếng đã nghẹn ngào.
Khóe miệng Chủng Thế Hành đã nở được phần ý cười thành công:
- Được, phải đó, trên đời này... làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ, Thập sĩ chỉ là một giấc mộng đẹp. Ta đợi cậu... vì có một món đồ, phải tự tay giao cho cậu ... dưới cái gối....
Lão giãy giãy, nhưng không thể động đậy. Địch Thanh chìa tay tới lục lọi dưới cái gối, lấy ra một khăn tay gấp vuông. Mở ra xem, vẽ trên mặt chi chít ký hiệu, giăng đầy khắp nơi.
Trên chiếc khăn tay đó viết ba chữ, Địch Thanh thấy rồi, cơ thể hơi chấn động, ba chữ đó là Hương Ba Lạp!
Chiếc khăn tay này chính là bản đồ của Hương Ba Lạp?
Chủng Thế Hành yếu ớt nói:
- Tào Hiền Anh... chết rồi, nhưng sau đó ta... lại tìm được một hậu nhân họ Tào, y cũng có bản đồ...
Trong đầu Địch Thanh lóe lên lời nói của Da Luật Tôn:
- Nguyên Hạo biết rất nhiều người muốn đi Hương Ba Lạp, cho nên đặc ý tung ra bản đồ giả. Y muốn một lưới bắt hết người tìm Hương Ba Lạp!
Hết lần này tới lần khác khéo léo như vậy. Bản đồ này là của hậu nhân họ Tào? Tấm bản đồ này có phải Nguyên Hạo tung ra không?
Chủng Thế Hành không để ý tới trầm mặc của Địch Thanh, lẩm bẩm nói:
- Ta mua bản đồ rồi, ta đã hứa với cậu... phải giúp cậu tìm được Hương Ba Lạp.
Giây khắc đó Địch Thanh sớm đã quên thật giả của bản đồ, chỉ nhìn thấy sự sốt ruột trong mắt Chủng Thế Hành, hắn siết chặc chiếc khăn tay đó, cắn răng nói:
- Lão Chủng, chuyện lão hứa với ta, đã đã làm được rồi, ta cảm tạ lão. Lão...
Địch Thanh nghẹn ngào, nước mắt đã chảy đầy mặt.
Chủng Thế Hành đột nhiên ho, nhưng chỉ là ho khan, cũng là yếu ớt vô lực như vậy:
- Nhưng... ta luôn cảm thấy bản đồ không đúng... lần này đến phải...
Địch Thanh không đợi lão nói xong, đã nói:
- Ta biết, lão Chủng, ta đều biết tất cả, lão không lần lo lắng, ta biết.
Nước mắt không kìm được rơi, làm ướt vạt áo của Chủng Thế Hành.
Chủng Thế Hanh tựa như chợt tỉnh ngộ, ngơ ngẩn nhìn Địch Thanh rất lâu, lúc này nói:
- Cậu biết? Được
Nói xong lại muốn ho, nhưng trái cổ chỉ lui động hai cái, một hơi thở nghẹn trong đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Địch Thanh cả kinh, nắm chặc tay Chủng Thế Hành, gọi:
- Lão Chủng, lão không thể đi!
Chủng Thế Hành thở dài một hơi, tựa như thở ra khí lực của toàn thân, lại có chút tinh thần, nói:
- Uhm, huynh đệ, ta... đáng lắm, ta chết rồi... còn có cậu vì ta mà.... rơi lệ. Nhưng ta đi rồi, cậu không cần khóc vì ta...
Địch Thanh nghẹn ngào nói:
- Vậy lão... không được chiếm cái lợi ích của ta.
Hắn chỉ muốn đùa một chút, nhưng nước mắt không kìm được rơi xuống đất.
Trong mắt Chủng Thế Hành hình như có ý cười, thần thái dần mất đi, khóe miệng hơi run run, dù nói gì đi nữa đã cực kỳ nhỏ, Địch Thanh áp tai gần qua, nghe Chủng Thế Hành nói:
- Ta vẫn... rất nghèo, nghèo đến mức không có tiền mua giày cho con cái.
Địch Thanh nghe đến đây, nhớ tới lời của Bao Chửng năm đó, nghĩ tới đứa con trai Chủng Chấn, Chủng Ngạc lúc còn bé của Chủng Thế Hành, trong lòng đã nói:
- Lão Chủng, lão yên tâm, con trai của lão chính là con trai của Địch Thanh, ta nhất định chăm sóc thật tốt.
Hắn không có nói ra, vì không cần nói, tựa như Chủng Thế Hành không có gửi gắm. Vì rất nhiều chuyện vốn không cần nói, nên làm thì sẽ làm được!
- Nhưng ... sau đó ta phát hiện, tây bắc... có những người... cả chân cũng không có.
Chủng Thế Hành hơi yếu nói:
- Kể từ sau đó... ta chỉ muốn để bá tính tây bắc... đều có giày.
Địch Thanh chỉ là gật đầu, nhưng không hiểu tại sao Chủng Thế Hành trước lúc lâm chung còn muốn nói những chuyện này? Nghe Chủng Thế Hành lại nói:
- Ta so với ngươi.... may mắn hơn nhiều. Ngươi rất uất ức, ta biết. Nhưng... bá tính tây bắc... đều đang nhìn ngươi... cho nên... khổ... ngươi rồi.
Bàn tay lạnh như băng rơi lên gò má của Địch Thanh, Địch Thanh cắn răng nói:
- Lão Chủng...
Nói còn chưa dứt lời, bàn tay đã rơi xuống, Địch Thanh một tay bắt lấy bàn tay khô gầy rơi xuống, đầu óc đã trống không, đột nhiêt tâm tê liệt phế kêu lên:
- Lão Chủng!
Mọi người trong phòng thấy thế, sớm đã quỳ xuống một mảnh, nước mắt đầy mặt nói:
- Chủng đại nhân...
Bọn họ lạy một lạy, không vì chức quan, chỉ vì tôn kính và cảm kích trong lòng khó nói nên lời.
Mắt của Chủng Thế Hành hơi đóng chặt đã cương ngưng bất động, khóe miệng mang nụ cười lại có phần thương hại.
Có gió qua, thổi cành dương liễu ngoài cửa sổ, nhẹ bay bay.
Đôi mắt chưa đóng chặt đó tuy không động đậy nữa, nhưng góc mắt khô cạn bỗng chảy ra hai giọt lệ, trong suốt long lanh.
Địch Thanh có chút khó khăn mà đứng lên. Hắn tuy lòng chua xót, nhưng còn có nhiều chuyện cần phải đi làm.
Ra khỏi căn phòng, người ngoài sân sớm đã quỳ xuống, đau xót tưởng nhớ Chủng Thế Hành thoạt nhìn như láu cá nhưng tình nghĩa sâu nặng với bọn họ.
Tin tức truyền ra, thành Tế Yếu đã bi thương trùng trùng.
Người khóc nức nở không phân người Hán, người Khương, không phân nam nữ già trẻ. Địch Thanh nghe rồi, trong lòng không kìm được nghĩ:
- Bá tính thành Tế Yếu này, có ai không có được giúp đỡ của Chủng Thế Hành? Có lẽ bá tính tây bắc này có ai không thương nhớ Chủng Thế Hành? Mấy năm nay, Chủng Thế Hành đã không còn đánh trận nữa, nhưng người Khương mà lão lôi kéo còn nhiều hơn ta giết. Một người thế này, kỳ thật còn quan trọng hơn Địch Thanh ta.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, Địch Thanh biết Chủng Thế Hành vừa đi, tất cả mọi người đặt hy vọng lên người Địch Thanh hắn. Hơi trầm ngâm, lập tức hạ quyết định kinh người.
- Trương Ngọc, ngươi lập tức lệnh bá tính toàn thành chuẩn bị, ngày mai rút tới Tam Xuyên, Cao Bình, Hoài Viễn! Ngươi, Chủng Hỗ phụ trách chuyện này.
Trương Ngọc cả kinh, tất cả bá tính có mặt cũng đều ngây người.
Đây là gia viên của bọn họ, đây là gia viên bọn họ liều mạng kiên thủ. Chủng Thế Hành dốc sức để xây dựng thành Tế Yếu này, thành xây xong rồi, cũng mệt ngã quỵ rồi. Chủng Thế Hành vì giữ thành Tế Yếu này thậm chí cũng để mạng ở chỗ này. Nhưng Địch Thanh sau một trận chiến cáo thắng, sao lại muốn bỏ chỗ này?
Không ai có thể hiểu.
Bá tính im lặng, Trương Ngọc im lặng, còn Chủng Hỗ lao ra, nhìn Địch Thanh kinh ngạc, kêu:
- Địch tướng quân, ngài nói cái gì, ngài muốn bỏ chỗ này?
Địch Thanh giữ bình tĩnh, chậm rãi nói:
- Chủng Hỗ, ta biết ngươi không muốn, tất cả mọi người ở đây không muốn. Nhưng ngươi cần phải biết, có lúc muốn có được, nhất định phải bỏ ra.
Chủng Hỗ lui lại một bước, lắc đầu nói:
- Ta không biết, ta không biết! Ta không làm!
Bá tính nghe vậy, đều hô:
- Địch tướng quân, chúng tôi không đi, ngài yên tâm, cho dù chúng tôi liều mạng cũng muốn giữ chỗ này, sẽ không làm ngài mất mặt.
Trong mắt Địch Thanh có phần bất đắc dĩ, không nói nhiều, Trương Ngọc đã lạnh lùng nói:
- Chủng Hỗ, ngươi đã quên cha ngươi từng nói gì với ngươi ?
/485
|